Tôi Có Thể Giữ Cậu Đến Canh Năm
Chương 84
170@-
Quả thật nếu Tôn Linh Tê nghĩ vậy, Tạ Ấn Tuyết đã hiểu vì sao các cô lại ngộ nhận y là người đưa đò nhanh như thế.
Bởi vì dù Giang Mạt không hiểu nhầm, Tôn Linh Tê cũng sẽ dẫn cho cô hiểu nhầm; nếu Tôn Linh Tê phát hiện y không phải NPC thật, vậy cô sẽ khiến Giang Mạt nhận thành người khác, giả thiết Giang Mạt nhận nhầm NPC đưa đò, giao dịch chết đi, có lẽ cô ta sẽ đi dỗ những người dễ kích động như Kỷ San San, Vân Mỹ Trân, Lưu Dực cho tới khi tìm ra NPC đưa đò thật sự.
Đúng là một con dao mềm giết người không thấy máu.
Nghĩ đến đây, Tạ Ấn Tuyết không khỏi thương hại Giang Mạt.
Y không thấy Giang Mạt mỗi ngày đều bám lấy người khác xin làm bài thay cô là con ký sinh trùng ghê tởm, vì muốn sống là bản năng của mỗi người, không phải dù là y hay Bộ Cửu Chiếu cũng phải lăn tăn vì hai chữ “tồn tại” hay sao?
Ví như hào sảng là bản tính của Trương Thải Hà thì bản tính của Giang Mạt lại là nhút nhát yếu đuối.
Sau này Giang Mạt vẫn luôn sợ hãi hay có thể trưởng thành như nhóm Lý Lộ Minh thì vẫn là cô, ai có thể đảm bảo tất cả tốt bụng như Trần Vân?
Ít nhất cho tới giờ Giang Mạt không chủ động đi hại người khác, ngược lại Tôn Linh Tê trông thì đang dịu dàng an ủi cô, thực ra có thể đang che giấu ý đồ càng ghê tởm hơn.
Tạ Ấn Tuyết đang nghĩ chi bằng mình làm người tốt một lần, nói ra bí mật về NPC đưa đò, nếu Tôn Linh Tê không có ý đồ gì thì xấu thì cứ thoả mãn ý cô, nếu cô ta muốn lợi dụng người mới làm đá lót đường cho mình, vậy phải khiến ý đồ của cô ta thất bại.
Chỉ là khi Tạ Ấn Tuyết đang định cất lời, Giang Mạt lại lắc đầu với Tôn Linh Tê.
Cô không trúng bẫy.
Nhưng không biết cô có đoán ra ý đồ lợi dụng của Tôn Linh Tê hay không.
Cô chỉ nhỏ giọng nói: “Thôi bỏ đi… Hôm nay mới là thứ ba, vẫn còn bốn ngày nữa, sau này tớ không hoàn thành bài tập được thì tính tiếp.”
“Cũng phải.” Ánh mắt Tôn Linh Tê hơi loé lên, cười nói: “Vậy bỏ đi.”
Cuộc trò chuyện giữa hai người kết thúc, chuông tan học cũng theo đó vang lên.
Toàn bộ ảo giác trong thư viện đều biến mất, xung quanh trở nên yên lặng, ngay cả thi thể Lôi Thành Lỗi cũng biến mất theo, chỉ còn một quyển sách bìa đen tên “Ghi chép cái chết của Lôi Thành Lỗi” lẳng lặng nằm trên mặt đất.
Chỉ cần đến gần một chút là có thể ngửi thấy mùi máu tươi nồng phát ra từ bìa sách như bị nhúng sũng máu.
Không ai dám chạm vào nó, tất cả đều cẩn thận đi vòng qua rời khỏi thư viện.
Chủ nhiệm trường đứng bên cầu thang, nhìn mọi người bằng đôi mắt oán độc thù hận, nhưng sau khi được trải nghiệm ảo giác đáng sợ trong thư viện, mọi người đều không thấy cô ta đáng sợ là bao, thậm chí còn thấy cô ta dễ gần hơn ma quỷ trong thư viện nhiều.
Lưu Dực nhắm mắt đi theo sau Bùi Thanh Vanh, lúc đi xuống còn quay lại nhìn cánh cửa đóng chặt, đau khổ nói: “Lôi Thành Lỗi cứ vậy mà… sao? Rõ ràng có thể bỏ qua bài tập hôm nay…”
“Vì chúng ta không biết bài tập về sau có dễ hơn hôm nay hay không. Lỡ may… khó hơn thì sao?”
Trần Vân không muốn tạo áp lực cho mọi người, nhưng cô không thể không nói cũng may bài “đọc” hôm nay có Tạ Ấn Tuyết nhắc nhở, sau khi biết rõ sự thật chỉ cần đè nén nỗi sợ sẽ rất dễ vượt qua, dù sao ảo giác không thể gây nguy hiểm cho người khác, chỉ dọa sợ người chơi mà thôi.
Nhưng ảo giác dễ tán, tâm ma khó trừ, không ai biết được rốt cuộc Lôi Thành Lỗi đã chết ở phân khúc nào.
Sau khi nhận hoa hồng từ chủ tịch trường, bầu phiếu cho bốn giáo viên, mọi người im lặng đi tới nhà ăn, chuẩn bị nhận cơm, Lưu Dực, Giang Mạt không nhận được hoa hồng quay về ký túc xá.
Bộ Cửu Chiếu, Liễu Bất Hoa, Tạ Ấn Tuyết và Trần Vân vẫn ngồi chung một bàn, chẳng qua hôm nay Bộ Cửu Chiếu đã hoàn thành bài “đọc”, nhận được hoa hồng nên tất nhiên cũng được nhận một phần cơm từ cửa sổ phát thức ăn.
“Hôm nay có thêm một cặp cánh gà!”
Liễu Bất Hoa cầm cánh gà trong khay lên, vui vẻ nói: “Nếu phó bản nào cũng cho nhiều đồ ăn như phó bản này thì tốt quá.”
Bộ Cửu Chiếu không quan tâm phần cơm học sinh nhiều đồ ăn hay không, hắn chỉ cần ăn vài miếng là được.
Vì vậy hắn nhấc đũa lên ăn một gắp cơm rồi gác đũa lên bàn, ngước mắt lẳng lặng quan sát Tạ Ấn Tuyết ngồi đối diện.
Tạ Ấn Tuyết đón ánh mắt như hóa thành vật chất của hắn, khuôn mặt thản nhiên, cụp mắt nhã nhặn ăn cơm.
Liễu Bất Hoa và Trần Vân vốn đang nói chuyện, nhưng khi thấy Bộ Cửu Chiếu chỉ ăn một miếng rồi dừng cũng im lặng theo, có lẽ nhớ tới nguyên nhân hắn chỉ ăn một miếng cơm, bốn người ngồi quanh bàn, bầu không khí còn trầm lặng hơn hai người còn lại trong bàn.
Nhưng không chỉ có bàn họ im lặng trong nhà ăn, những người chơi khác cũng không nói gì —— Cho đến lúc Bộ Cửu Chiếu mang đĩa ăn bỏ về khu thu đĩa, sau đó bỗng bị chủ nhiệm trường vọt vào đưa đi.
Chờ mọi người hoàn hồn, Bộ Cửu Chiếu đã biến mất cùng bóng dáng đỏ tươi.
“… Sao lại thế này?”
“Hình như do hắn không ăn hết đồ ăn.”
“Hắn điên rồi à? Đồ ngon thế này sao không ăn?”
Trừ Tạ Ấn Tuyết ra, những người khác không nghĩ ra nổi vì sao Bộ Cửu Chiếu lại làm ra hành động chẳng khác nào tự sát ấy, đặc biệt hôm qua hắn không làm bài đã bị đói cả ngày, dù sáng nay được Tạ Ấn Tuyết cho ăn trứng uống sữa, nhưng hẳn vẫn đang đói bụng.
Trần Vân và Liễu Bất Hoa rất ngạc nhiên, sự xuất hiện của chủ tịch trường chứng tỏ không ăn hết đồ ăn sẽ vi phạm nội quy trường học, nhưng ban đầu họ cho rằng hậu quả sẽ bị đánh giống Hà Uy, Lưu Dực hôm qua mà thôi, ai ngờ Bộ Cửu Chiếu lại bị chủ nhiệm trường đưa đi, không rõ sống chết.
… Vì để xem cơ thể Tạ Ấn Tuyết trắng hay không mà phải trả cái giá lớn như vậy ư?
Liễu Bất Hoa tiếc thay Bộ Cửu Chiếu: “Haiz, vì sắc mà tự lao đầu vào chỗ chết, tự nhiên thấy luôn tương lai của mình.”
Vẻ mặt Trần Vân cũng phức tạp không thôi, ngẩng lên lén nhìn Tạ Ấn Tuyết, lại thấy thanh niên vẫn bình thản như không, dường như người vừa bị chủ nhiệm trường đưa đi không hề liên quan tới mình.
Nhưng Trần Vân lại thấy sai sai.
Dù cô không quá hiểu biết về Tạ Ấn Tuyết nhưng qua vài lần tiếp xúc, cô phát hiện tính cách Tạ Ấn Tuyết tuy không dịu dàng như bên ngoài nhưng cũng không hoàn toàn tàn nhẫn.
Bằng không trong quá trình “học” ở thư viện ban nãy, Tạ Ấn Tuyết sẽ không nói nhiều với người chơi như vậy, nhắc nhở họ đừng để ảo giác ảnh hưởng.
Trước đó y còn ra tay cứu Sở Lệ xa lạ, thậm chí xót thương vì cái chết của cô, bây giờ Bộ Cửu Chiếu là bạn y, giả dụ Bộ Cửu Chiếu gặp chuyện thật, thái độ Tạ Ấn Tuyết sẽ không lạnh nhạt như thế.
Vì vậy sau một hồi suy nghĩ, Trần Vân chợt tỉnh ngộ, nhỏ giọng hỏi Tạ Ấn Tuyết: “Anh Tạ này, chắc anh ta sẽ không sao đâu đúng không?”
Tạ Ấn Tuyết buông đũa, bất đắc dĩ nói: “Trông hắn là loại ngu ngốc chịu bị tôi lợi dụng đến chết lắm hay sao?”
Trần Vân không nói gì, Liễu Bất Hoa lại gật đầu, nghiêm túc nói: “Giống chứ.”
Tạ Ấn Tuyết nghe vậy liếc Liễu Bất Hoa, khó có khi cay độc với anh ta, nhướng mày nói: “Hắn không phải con.”
“Sao có thể so hắn với con được?” Liễu Bất Hoa nhăn mày, biện bạch cho bản thân: “Con với cha nuôi có tình nghĩa lâu năm, cha nuôi còn có ơn cứu mạng con, còn hắn chỉ bị sắc đẹp làm mờ mắt thôi.”
“Cũng phải.” Tạ Ấn Tuyết nhớ lại nguyên nhân thật sự khiến Bộ Cửu Chiếu bị chủ tịch trường “bắt mất”, không khỏi mỉm cười, nhưng cười xong u lại cảnh cáo ngầm Liễu Bất Hoa: “Con người không được ngu muội trước sắc đẹp.”
“Gái xinh (1)? Gái xinh ở đâu?”
(1) Ngu muội và gái xinh trong tiếng trung đều đọc là /Méng mèi/.
Tạ Ấn Tuyết: “…”
Có lẽ đây chính là người nói ân cần, người nghe hờ hững.
Cũng phải, lẽ thường tình giữa người với người, không có gì để chỉ trích.
Tạ Ấn Tuyết cố gắng ăn hết phần ăn hôm nay, no đến mức muốn nôn, chỉ có thể đi chậm lại, muốn tiêu bớt thức ăn trên đường đi.
Liễu Bất Hoa vẫn đi bên cạnh Tạ Ấn Tuyết như thường lệ, khi cả hai đạp trên con đường lát gạch xám phủ ánh sáng cuối cùng trước khi trời tối, Tạ Ấn Tuyết bỗng ngẩng lên nhìn trời.
Bầu trời không giống thế giới hiện thực, ngay cả ánh hoàng hôn nơi chân trời cũng không có ánh nắng chạng vạng rực rỡ phía chân trời, chỉ mờ mịt, nhạt nhẽo như sương mù tăm tối, tĩnh mịch mà thê lương.
Như màu mắt Bộ Cửu Chiếu vậy.
Tạ Ấn Tuyết không biết vì sao y lại nghĩ tới hắn lúc này, chỉ có cảm giác có thể đêm nay mối quan hệ giữa y với Bộ Cửu Chiếu sẽ thay đổi một cách mất khống chế.
Sự thay đổi này không chỉ nằm ngoài dự kiến của y, thậm chí y còn để nó tuỳ ý phát triển từ lúc đâm chồi, dù có vô số lần có cơ hội bẻ gãy vẫn không ra tay —— Tạ Ấn Tuyết biết điều này có ý nghĩa gì.
Nhưng y lại do dự, không biết nên làm thế nào.
Cho nên khi nhìn bầu trời mênh mông, Tạ Ấn Tuyết nhếch môi, bỗng nhắc đến Bộ Cửu Chiếu với Liễu Bất Hoa: “Bất Hoa, con biết Bộ Cửu Chiếu là ai không?”
“Không biết ạ.” Liễu Bất Hoa lắc đầu, “Không phải hắn là người chơi cha nuôi và Chu Dịch Côn gặp được ở phó bản thứ hai hay sao?”
Trừ điều này ra, Liễu Bất Hoa không thể nghĩ ra bọn họ quen nhau như thế nào.
Dù tính cách Bộ Cửu Chiếu không được tốt nhưng lại đẹp mã, trừ Tạ Ấn Tuyết ra, Liễu Bất Hoa chưa từng gặp người chơi nào vừa nhìn đã khó quên như thế, nếu anh ta đã từng gặp Bộ Cửu Chiếu ở nơi khác chắc chắn sẽ nhớ, nhưng anh ta không nhớ.
Tạ Ấn Tuyết nghe Liễu Bất Hoa hỏi, khẽ mỉm cười nói: “Cũng có thể xem như vậy, chẳng qua trông hắn giống người chơi lắm à?”
Câu cuối cùng của Tạ Ấn Tuyết gần như đã nói trắng ra thân phận thật sự của Bộ Cửu Chiếu với Liễu Bất Hoa —— Tìm khắp thế gian này chưa chắc đã gặp được người thứ hai có đôi mắt màu xám tro đặc biệt như vậy.
Liễu Bất Hoa nghe vậy không khỏi tròn mắt, ngờ vực hỏi Tạ Ấn Tuyết: “Không giống?”
Nói xong, anh ta nghiêm túc suy nghĩ một lát, sau đó trả lời Tạ Ấn Tuyết: “Cha đã nói vậy thì quả thật hắn không giống người chơi bình thường, con có cảm giác hắn biết chút đạo pháp, nói không chừng cũng là người Huyền môn giống cha, chẳng qua không biết theo phái nào.”
Đạo gia có rất nhiều phái, không phải một ngàn cũng là trăm, Tạ Ấn Tuyết chỉ là một truyền thừa của thuật kỳ môn độn giáp, là một trong số rất nhiều người tham gia “Khoá trường sinh”, có lẽ Bộ Cửu Chiếu là người đồng đạo?
Suy nghĩ này của Liễu Bất Hoa rất hợp lý, nhất thời Tạ Ấn Tuyết không biết tiếp lời thế nào.
Một lúc sau y mới nói: “Nhưng cha chưa từng nghe có môn phái nào có người truyền thừa mang màu mắt xám tro.”
“Lúc cha nuôi mở mắt âm dương cũng chuyển trắng đấy thôi.” Liễu Bất Hoa ỷ vào cơ thể nhỏ bé đáng yêu, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Bộ Cửu Chiếu cũng có mắt âm dương? Mắt âm dương của anh ta màu xám tro à? Màu xám tro là màu gì? Con muốn xem thử quá.”
Tạ Ấn Tuyết nghe vậy chợt dừng bước, dường như y đã hiểu vì sao Liễu Bất Hoa luôn hiểu ý mình hiện tại lại không nhận ra ý ngầm của y.
Y hỏi: “Mắt Bộ Cửu Chiếu không phải màu xám tro à?”
“Hả? Rõ ràng mắt hắn màu đen mà.” Liễu Bất Hoa ngạc nhiên, ngẩng lên chỉ vào mắt mình, nói với Tạ Ấn Tuyết: “Giống con ạ.”
Tạ Ấn Tuyết nhăn mày: “Con thấy màu đen?”
Liễu Bất Hoa cũng nhăn mày: “Chẳng lẽ cha nuôi thấy khác?”
Hai người im lặng nhìn nhau.
Thấy tia sáng cuối cùng sắp biến mất, Tạ Ấn Tuyết mới cất tiếng: “… Không, cha cũng vậy.”
Không phải Liễu Bất Hoa không nhận ra giọng điệu kỳ lạ của Tạ Ấn Tuyết, nhưng y đã nói vậy, cậu ta sẽ tin lời y.
Về sau cả hai không nói nữa, nhanh chân quay về ký túc xá trước khi trời tối hẳn.
Tạ Ấn Tuyết lo nghĩ về thông tin mới có được từ Liễu Bất Hoa, sau khi vào nhà không bật đèn ngay, đi trong bóng đêm tới chiếc giường, lại không ngờ vừa tới bên mép đã bị người ta nắm tay kéo mạnh lên giường.
Biến cố bất ngờ khiến Tạ Ấn Tuyết không khỏi ngẩn ra.
Nhưng y nhanh chóng nhận ra người làm như vậy, đồng thời có khả năng làm vậy chỉ có mình Bộ Cửu Chiếu.
Tạ Ấn Tuyết không thấy rõ mặt Bộ Cửu Chiếu trong tối, lại có thể cảm nhận bàn tay to lớn mạnh mẽ nắm lấy cổ tay mình, chắc chắn không cùng độ lớn nhỏ với những đứa trẻ cao đến gối y.
Vì thế Tạ Ấn Tuyết hỏi: “Anh trở về bình thường rồi à?”
Người đàn ông trầm giọng đáp lời y: “Ừ.”
Tạ Ấn Tuyết hơi nâng giọng, mang theo ý trêu chọc: “Chà, đúng là đặc quyền của NPC.”
Bộ Cửu Chiếu không trả lời.
Tạ Ấn Tuyết lại hỏi: “Vậy bây giờ anh tới đòi thù lao?”
Bộ Cửu Chiếu vẫn không nói gì.
Tạ Ấn Tuyết cho là hắn ngầm đồng ý nên định xuống giường: “Để tôi bật đèn.”
Nhưng Bộ Cửu Chiếu nắm chặt tay y không buông, Tạ Ấn Tuyết không thể rời giường nửa bước.
Một lát sau, hắn trả lời một cách lạc đề: “Không ăn hết cơm sẽ vi phạm nội quy trường học, dù cậu khó chịu tới đâu cũng phải ăn hết phần cơm hàng ngày, hơn nữa không được đưa đồ ăn của mình cho người khác.”
Tạ Ấn Tuyết nói: “Tôi đã biết khi anh bị chủ tịch trường đưa đi rồi.”
“Được.” Giọng nói của Bộ Cửu Chiếu vẫn trầm thấp lạnh nhạt như cũ, không mang theo chút cảm xúc nào: “Tôi đi đây.”
Vừa dứt lời, hắn thả năm ngón tay giam chặt Tạ Ấn Tuyết.
Lúc này lại đến lượt Tạ Ấn Tuyết cản hắn.
Bộ Cửu Chiếu đang định rời đi, cổ áo bỗng bị kéo bung sang trái.
Bộ Cửu Chiếu bị nắm tới ngẩn ra, hắn không đoán được Tạ Ấn Tuyết trông gầy yếu lại có sức lực không kém gì hắn, nhưng cẩn thận nghĩ lại cũng thấy đúng: Người liên tục đá ngã giá nướng thịt của hắn ba lần sao có thể là người thường?
“Đi đâu?”
Thanh niên nói bằng âm thanh lạnh nhạt, tự phụ xa cách, nhìn hắn từ trên cao hỏi: “Không phải anh muốn nhìn tôi trắng cỡ nào sao? Sao chưa nhìn đã đi rồi?”
Bộ Cửu Chiếu im lặng một lát, trả lời: “Tôi không muốn nhìn.”
Câu trả lời đổi lại tiếng cười nhạt của Tạ Ấn Tuyết.
Bộ Cửu Chiếu nghe y cười bỗng sinh ra cảm giác quẫn bách, cũng may bóng tối che đi tất cả, che cả cảm xúc hắn giấu kín, cố gắng ra vẻ bình tĩnh.
Kết quả Bộ Cửu Chiếu không ngờ câu nói tiếp theo của Tạ Ấn Tuyết lại khiến hắn phải hoảng hốt hỗn loạn, mờ mịt thất thố.
Vì Tạ Ấn Tuyết nói:
“Bộ Cửu Chiếu, có phải anh thích tôi không?”
Đây không phải lần đầu Tạ Ấn Tuyết hỏi như vậy, khi bọn họ ở làng Phong Niên phó bản trước, Tạ Ấn Tuyết cũng đã từng hỏi, nhưng không hiểu vì sao khi đó hắn vẫn có thể thản nhiên như không, chỉ thấy hoang đường buồn cười, còn mặc cho Tạ Ấn Tuyết hiểu nhầm.
Mà hiện tại trong lòng hắn ngập tràn câu hỏi của thanh niên: Hắn thích Tạ Ấn Tuyết ư?
Bộ Cửu Chiếu biết có một số việc giữa hắn và Tạ Ấn Tuyết đã hoàn toàn mất kiểm soát, nhưng hắn vẫn không biết nên làm thế nào, vì hắn chưa từng nghĩ hắn sẽ đi đến nước như hôm nay.
Nếu hắn không thích Tạ Ấn Tuyết, vậy hắn sẽ nói không chút do dự, giống hệt suy nghĩ của hắn trước kia: Khiến cho Tạ Ấn Tuyết hiểu lầm, đẩy mối quan hệ giữa hắn và y lên, không phải như vậy càng có lợi cho mục đích tiếp cận Tạ Ấn Tuyết ngay từ ban đầu hay sao?
Nhưng hắn do dự.
Bộ Cửu Chiếu không rõ mình đang do dự gì trước một người phàm bình thường.
May mà thanh niên không hối thúc hắn, chỉ nhàn nhạt nói: “Nghĩ kỹ rồi trả lời.”
“… Nghĩ không ra.”
Yết hầu Bộ Cửu Chiếu lên xuống, miệng khô khốc không có gì để nuốt, giọng nói cũng khàn khàn khiến sự do dự của hắn lộ ra.
Tạ Ấn Tuyết khẽ thở dài: “Vậy anh trả lời tôi một câu.”
“Có phải chỉ mình tôi mới có thể thấy những điểm khác biệt, còn người khác nhìn anh sẽ không nhìn thấy?”
“Đúng vậy.”
“Anh cố tình.”
“… Đúng.”
Hai lần trả lời của Bộ Cửu Chiếu đều cùng một chữ, nhưng giọng dần nhỏ đi như đang chột dạ.
Mà tất cả đều giống suy đoán của Tạ Ấn Tuyết —— Bộ Cửu Chiếu có mục đích khác mới tiếp cận y, nếu Bộ Cửu Chiếu chỉ đơn giản là thích, sao có thể chột dạ?
Bộ Cửu Chiếu cũng rất buồn cười, rõ ràng lúc mới gặp trong phó bản đầu tiên ăn nói không giữ lời, kết quả bên trong rất dễ sụp đổ.
Vì vậy Tạ Ấn Tuyết thấy những lời Liễu Bất Hoa nói khi còn ở nhà ăn rất đúng: Thật ra Bộ Cửu Chiếu là một kẻ bên ngoài cứng trong mềm, là một tên ngốc đội lốt hổ.
Nhưng mục đích của Bộ Cửu Chiếu liên quan gì tới y?
Y không quan tâm.
Tạ Ấn Tuyết nhếch mép, quyết đoán nói với Bộ Cửu Chiếu: “Vậy anh thích tôi rồi.”
Bộ Cửu Chiếu nghe Tạ Ấn Tuyết nói vậy, trái tim đập điên cuồng bỗng trở nên bình tĩnh, dường như mọi chờ đợi, hy vọng, tiếp cận Tạ Ấn Tuyết chỉ vì một câu như ý.
Hắn thích Tạ Ấn Tuyết.
Thích người duy nhất có thể khiến hắn vui vẻ sau hàng ngàn, hàng vạn năm.
“Tôi…”
Bộ Cửu Chiếu run giọng định nói.
Lại bị Tạ Ấn Tuyết ngắt lời: “Tuy tôi không thể kết duyên với người khác, nhưng tôi nghĩ chắc hẳn anh không phải người.”
Trái tim ấm áp của Bộ Cửu Chiếu bỗng cứng đờ: Tạ Ấn Tuyết đang nói thật mà sao hắn lại có cảm giác như đang mắng hắn vậy nhỉ?
Nhưng câu tiếp theo của Tạ Ấn Tuyết lại khiến đầu óc hắn trở nên hỗn loạn: “Cho nên chúng ta ở bên nhau cũng không sao.”
“Ở bên nhau?” Bộ Cửu Chiếu ngơ ngác hỏi: “Chúng ta ở bên nhau luôn à?”
Thanh niên không trả lời hắn, chỉ nói: “Tôi buồn ngủ rồi, anh muốn đi hay ở thì tùy.”
Nói xong, Tạ Ấn Tuyết thả áo hắn ra nằm xuống, không nói thêm câu nào nữa.
Không phải đang bàn chuyện thích hay không à? Sao đã nói tới vấn đề ở bên nhau rồi? Còn nữa, rốt cuộc là bọn họ hẹn hò hay chưa?
Bộ Cửu Chiếu bị y kéo lơ lửng, trong lòng quanh quẩn vô số những câu hỏi khó hiểu, muốn kéo y lên hỏi cho rõ, lại nhớ ra sức khoẻ Tạ Ấn Tuyết không tốt, không muốn làm phiền y nghỉ ngơi.
“Hu hu Lôi Thành Lỗi chết rồi… Mình sợ quá, mình muốn về nhà…”
Lúc này ngoài cửa sổ bỗng có âm thanh vang lên, nhắc nhở Bộ Cửu Chiếu về một việc quan trọng hơn: Đã đến giờ tiết lộ suy nghĩ của nhóm “học sinh”.
Người đầu tiên vẫn là Lưu Dực, gần như đêm nào cậu ta cũng khóc, muốn về nhà, đêm nay còn đau buồn vì cái chết của Lôi Thành Lỗi. Theo sau đó là Trương Thải Hà: “Bộ Cửu Chiếu và Liễu Bất Hoa không trúng độc, vậy mai mình phải dậy sớm, tới nhà ăn ăn trứng sữa miễn phí.”
Còn những người khác như Bùi Thanh Vanh: “Haiz, thật tiếc cho Lôi Thành Lỗi.”
Ngụy Tiếu: “Lỗi, vì sao… vì sao cậu lại là người chết đầu tiên?”
Vân Mỹ Trân: “Hôm nay quả là đáng sợ, mình không dám ngủ một mình, phải làm sao đây? Có được sang phòng khác ngủ không? Nhưng mình không dám đi, hơn nữa tắt đèn rồi mà chạy lung tung có thể sẽ vi phạm nội quy trường học…”
Kỷ San San: “Những con quỷ nhìn thấy lúc đọc sách đều là ảo giác thật sao? Sao mình có cảm giác dưới giường có người?”
Giang Mạt: “Ngày mai mình sẽ tranh xin Trần Vân làm bài tập trước người khác, cô ấy có giúp mình không? Hu hu mình không làm được, làm sao bây giờ…”
Giang Mạt nghĩ như vậy cũng không có gì lạ, chẳng qua bây giờ mọi người đều nghe thấy suy nghĩ này, có thể suy tính của cô sẽ thất bại.
Điều đáng nhắc tới là suy nghĩ của Tôn Linh Tê lại mang theo cảm giác kỳ dị: “Ngô Nguyệt Hàn không làm gì cả, chẳng qua may mắn được làm giáo viên, không làm gì cũng sống tới tận giờ, sao mình không được như thế?”
Mà suy nghĩ của Liễu Bất Hoa vẫn không đàng hoàng như trước: “Cánh gà nguyên da ngon quá, ngày mai nhà ăn còn phát thêm cơm không? Mình muốn ăn bọ cạp chiên, thêm món này được không?”
Sau bọn họ là đến hắn.
Một linh cảm xấu bỗng bao phủ Bộ Cửu Chiếu, đồng thời nhanh chóng hóa thành hiện thực —— Bộ Cửu Chiếu nghe thấy giọng nói trầm khàn của mình vọng tới từ ngoài cửa sổ: “Phải xem thử cơ thể Tạ Ấn Tuyết trắng hay không.”
“…”
“Ồ?”
Thanh niên nằm trên giường tuyên bố “đã ngủ” cười lạnh, lấy câu hắn nói trước đó để trêu chọc: “Bộ Cửu Chiếu, anh quả là không muốn nhìn chút nào.”
Bộ Cửu Chiếu: “…”
Phó bản ngu ngốc, phiền muốn chết.
Tác giả có lời muốn nói:
Liễu Bất Hoa: Hai người làm sao thế?
Tạ tay to: Bọn cha hẹn hò rồi.
NPC: Hẹn hò, mà chưa hẳn là hẹn hò.
Liễu Bất Hoa: Ngu.
NPC: …?
Tôi Có Thể Giữ Cậu Đến Canh Năm
Chương 84
Quả thật nếu Tôn Linh Tê nghĩ vậy, Tạ Ấn Tuyết đã hiểu vì sao các cô lại ngộ nhận y là người đưa đò nhanh như thế.
Bởi vì dù Giang Mạt không hiểu nhầm, Tôn Linh Tê cũng sẽ dẫn cho cô hiểu nhầm; nếu Tôn Linh Tê phát hiện y không phải NPC thật, vậy cô sẽ khiến Giang Mạt nhận thành người khác, giả thiết Giang Mạt nhận nhầm NPC đưa đò, giao dịch chết đi, có lẽ cô ta sẽ đi dỗ những người dễ kích động như Kỷ San San, Vân Mỹ Trân, Lưu Dực cho tới khi tìm ra NPC đưa đò thật sự.
Đúng là một con dao mềm giết người không thấy máu.
Nghĩ đến đây, Tạ Ấn Tuyết không khỏi thương hại Giang Mạt.
Y không thấy Giang Mạt mỗi ngày đều bám lấy người khác xin làm bài thay cô là con ký sinh trùng ghê tởm, vì muốn sống là bản năng của mỗi người, không phải dù là y hay Bộ Cửu Chiếu cũng phải lăn tăn vì hai chữ “tồn tại” hay sao?
Ví như hào sảng là bản tính của Trương Thải Hà thì bản tính của Giang Mạt lại là nhút nhát yếu đuối.
Sau này Giang Mạt vẫn luôn sợ hãi hay có thể trưởng thành như nhóm Lý Lộ Minh thì vẫn là cô, ai có thể đảm bảo tất cả tốt bụng như Trần Vân?
Ít nhất cho tới giờ Giang Mạt không chủ động đi hại người khác, ngược lại Tôn Linh Tê trông thì đang dịu dàng an ủi cô, thực ra có thể đang che giấu ý đồ càng ghê tởm hơn.
Tạ Ấn Tuyết đang nghĩ chi bằng mình làm người tốt một lần, nói ra bí mật về NPC đưa đò, nếu Tôn Linh Tê không có ý đồ gì thì xấu thì cứ thoả mãn ý cô, nếu cô ta muốn lợi dụng người mới làm đá lót đường cho mình, vậy phải khiến ý đồ của cô ta thất bại.
Chỉ là khi Tạ Ấn Tuyết đang định cất lời, Giang Mạt lại lắc đầu với Tôn Linh Tê.
Cô không trúng bẫy.
Nhưng không biết cô có đoán ra ý đồ lợi dụng của Tôn Linh Tê hay không.
Cô chỉ nhỏ giọng nói: “Thôi bỏ đi… Hôm nay mới là thứ ba, vẫn còn bốn ngày nữa, sau này tớ không hoàn thành bài tập được thì tính tiếp.”
“Cũng phải.” Ánh mắt Tôn Linh Tê hơi loé lên, cười nói: “Vậy bỏ đi.”
Cuộc trò chuyện giữa hai người kết thúc, chuông tan học cũng theo đó vang lên.
Toàn bộ ảo giác trong thư viện đều biến mất, xung quanh trở nên yên lặng, ngay cả thi thể Lôi Thành Lỗi cũng biến mất theo, chỉ còn một quyển sách bìa đen tên “Ghi chép cái chết của Lôi Thành Lỗi” lẳng lặng nằm trên mặt đất.
Chỉ cần đến gần một chút là có thể ngửi thấy mùi máu tươi nồng phát ra từ bìa sách như bị nhúng sũng máu.
Không ai dám chạm vào nó, tất cả đều cẩn thận đi vòng qua rời khỏi thư viện.
Chủ nhiệm trường đứng bên cầu thang, nhìn mọi người bằng đôi mắt oán độc thù hận, nhưng sau khi được trải nghiệm ảo giác đáng sợ trong thư viện, mọi người đều không thấy cô ta đáng sợ là bao, thậm chí còn thấy cô ta dễ gần hơn ma quỷ trong thư viện nhiều.
Lưu Dực nhắm mắt đi theo sau Bùi Thanh Vanh, lúc đi xuống còn quay lại nhìn cánh cửa đóng chặt, đau khổ nói: “Lôi Thành Lỗi cứ vậy mà… sao? Rõ ràng có thể bỏ qua bài tập hôm nay…”
“Vì chúng ta không biết bài tập về sau có dễ hơn hôm nay hay không. Lỡ may… khó hơn thì sao?”
Trần Vân không muốn tạo áp lực cho mọi người, nhưng cô không thể không nói cũng may bài “đọc” hôm nay có Tạ Ấn Tuyết nhắc nhở, sau khi biết rõ sự thật chỉ cần đè nén nỗi sợ sẽ rất dễ vượt qua, dù sao ảo giác không thể gây nguy hiểm cho người khác, chỉ dọa sợ người chơi mà thôi.
Nhưng ảo giác dễ tán, tâm ma khó trừ, không ai biết được rốt cuộc Lôi Thành Lỗi đã chết ở phân khúc nào.
Sau khi nhận hoa hồng từ chủ tịch trường, bầu phiếu cho bốn giáo viên, mọi người im lặng đi tới nhà ăn, chuẩn bị nhận cơm, Lưu Dực, Giang Mạt không nhận được hoa hồng quay về ký túc xá.
Bộ Cửu Chiếu, Liễu Bất Hoa, Tạ Ấn Tuyết và Trần Vân vẫn ngồi chung một bàn, chẳng qua hôm nay Bộ Cửu Chiếu đã hoàn thành bài “đọc”, nhận được hoa hồng nên tất nhiên cũng được nhận một phần cơm từ cửa sổ phát thức ăn.
“Hôm nay có thêm một cặp cánh gà!”
Liễu Bất Hoa cầm cánh gà trong khay lên, vui vẻ nói: “Nếu phó bản nào cũng cho nhiều đồ ăn như phó bản này thì tốt quá.”
Bộ Cửu Chiếu không quan tâm phần cơm học sinh nhiều đồ ăn hay không, hắn chỉ cần ăn vài miếng là được.
Vì vậy hắn nhấc đũa lên ăn một gắp cơm rồi gác đũa lên bàn, ngước mắt lẳng lặng quan sát Tạ Ấn Tuyết ngồi đối diện.
Tạ Ấn Tuyết đón ánh mắt như hóa thành vật chất của hắn, khuôn mặt thản nhiên, cụp mắt nhã nhặn ăn cơm.
Liễu Bất Hoa và Trần Vân vốn đang nói chuyện, nhưng khi thấy Bộ Cửu Chiếu chỉ ăn một miếng rồi dừng cũng im lặng theo, có lẽ nhớ tới nguyên nhân hắn chỉ ăn một miếng cơm, bốn người ngồi quanh bàn, bầu không khí còn trầm lặng hơn hai người còn lại trong bàn.
Nhưng không chỉ có bàn họ im lặng trong nhà ăn, những người chơi khác cũng không nói gì —— Cho đến lúc Bộ Cửu Chiếu mang đĩa ăn bỏ về khu thu đĩa, sau đó bỗng bị chủ nhiệm trường vọt vào đưa đi.
Chờ mọi người hoàn hồn, Bộ Cửu Chiếu đã biến mất cùng bóng dáng đỏ tươi.
“… Sao lại thế này?”
“Hình như do hắn không ăn hết đồ ăn.”
“Hắn điên rồi à? Đồ ngon thế này sao không ăn?”
Trừ Tạ Ấn Tuyết ra, những người khác không nghĩ ra nổi vì sao Bộ Cửu Chiếu lại làm ra hành động chẳng khác nào tự sát ấy, đặc biệt hôm qua hắn không làm bài đã bị đói cả ngày, dù sáng nay được Tạ Ấn Tuyết cho ăn trứng uống sữa, nhưng hẳn vẫn đang đói bụng.
Trần Vân và Liễu Bất Hoa rất ngạc nhiên, sự xuất hiện của chủ tịch trường chứng tỏ không ăn hết đồ ăn sẽ vi phạm nội quy trường học, nhưng ban đầu họ cho rằng hậu quả sẽ bị đánh giống Hà Uy, Lưu Dực hôm qua mà thôi, ai ngờ Bộ Cửu Chiếu lại bị chủ nhiệm trường đưa đi, không rõ sống chết.
… Vì để xem cơ thể Tạ Ấn Tuyết trắng hay không mà phải trả cái giá lớn như vậy ư?
Liễu Bất Hoa tiếc thay Bộ Cửu Chiếu: “Haiz, vì sắc mà tự lao đầu vào chỗ chết, tự nhiên thấy luôn tương lai của mình.”
Vẻ mặt Trần Vân cũng phức tạp không thôi, ngẩng lên lén nhìn Tạ Ấn Tuyết, lại thấy thanh niên vẫn bình thản như không, dường như người vừa bị chủ nhiệm trường đưa đi không hề liên quan tới mình.
Nhưng Trần Vân lại thấy sai sai.
Dù cô không quá hiểu biết về Tạ Ấn Tuyết nhưng qua vài lần tiếp xúc, cô phát hiện tính cách Tạ Ấn Tuyết tuy không dịu dàng như bên ngoài nhưng cũng không hoàn toàn tàn nhẫn.
Bằng không trong quá trình “học” ở thư viện ban nãy, Tạ Ấn Tuyết sẽ không nói nhiều với người chơi như vậy, nhắc nhở họ đừng để ảo giác ảnh hưởng.
Trước đó y còn ra tay cứu Sở Lệ xa lạ, thậm chí xót thương vì cái chết của cô, bây giờ Bộ Cửu Chiếu là bạn y, giả dụ Bộ Cửu Chiếu gặp chuyện thật, thái độ Tạ Ấn Tuyết sẽ không lạnh nhạt như thế.
Vì vậy sau một hồi suy nghĩ, Trần Vân chợt tỉnh ngộ, nhỏ giọng hỏi Tạ Ấn Tuyết: “Anh Tạ này, chắc anh ta sẽ không sao đâu đúng không?”
Tạ Ấn Tuyết buông đũa, bất đắc dĩ nói: “Trông hắn là loại ngu ngốc chịu bị tôi lợi dụng đến chết lắm hay sao?”
Trần Vân không nói gì, Liễu Bất Hoa lại gật đầu, nghiêm túc nói: “Giống chứ.”
Tạ Ấn Tuyết nghe vậy liếc Liễu Bất Hoa, khó có khi cay độc với anh ta, nhướng mày nói: “Hắn không phải con.”
“Sao có thể so hắn với con được?” Liễu Bất Hoa nhăn mày, biện bạch cho bản thân: “Con với cha nuôi có tình nghĩa lâu năm, cha nuôi còn có ơn cứu mạng con, còn hắn chỉ bị sắc đẹp làm mờ mắt thôi.”
“Cũng phải.” Tạ Ấn Tuyết nhớ lại nguyên nhân thật sự khiến Bộ Cửu Chiếu bị chủ tịch trường “bắt mất”, không khỏi mỉm cười, nhưng cười xong u lại cảnh cáo ngầm Liễu Bất Hoa: “Con người không được ngu muội trước sắc đẹp.”
“Gái xinh (1)? Gái xinh ở đâu?”
(1) Ngu muội và gái xinh trong tiếng trung đều đọc là /Méng mèi/.
Tạ Ấn Tuyết: “…”
Có lẽ đây chính là người nói ân cần, người nghe hờ hững.
Cũng phải, lẽ thường tình giữa người với người, không có gì để chỉ trích.
Tạ Ấn Tuyết cố gắng ăn hết phần ăn hôm nay, no đến mức muốn nôn, chỉ có thể đi chậm lại, muốn tiêu bớt thức ăn trên đường đi.
Liễu Bất Hoa vẫn đi bên cạnh Tạ Ấn Tuyết như thường lệ, khi cả hai đạp trên con đường lát gạch xám phủ ánh sáng cuối cùng trước khi trời tối, Tạ Ấn Tuyết bỗng ngẩng lên nhìn trời.
Bầu trời không giống thế giới hiện thực, ngay cả ánh hoàng hôn nơi chân trời cũng không có ánh nắng chạng vạng rực rỡ phía chân trời, chỉ mờ mịt, nhạt nhẽo như sương mù tăm tối, tĩnh mịch mà thê lương.
Như màu mắt Bộ Cửu Chiếu vậy.
Tạ Ấn Tuyết không biết vì sao y lại nghĩ tới hắn lúc này, chỉ có cảm giác có thể đêm nay mối quan hệ giữa y với Bộ Cửu Chiếu sẽ thay đổi một cách mất khống chế.
Sự thay đổi này không chỉ nằm ngoài dự kiến của y, thậm chí y còn để nó tuỳ ý phát triển từ lúc đâm chồi, dù có vô số lần có cơ hội bẻ gãy vẫn không ra tay —— Tạ Ấn Tuyết biết điều này có ý nghĩa gì.
Nhưng y lại do dự, không biết nên làm thế nào.
Cho nên khi nhìn bầu trời mênh mông, Tạ Ấn Tuyết nhếch môi, bỗng nhắc đến Bộ Cửu Chiếu với Liễu Bất Hoa: “Bất Hoa, con biết Bộ Cửu Chiếu là ai không?”
“Không biết ạ.” Liễu Bất Hoa lắc đầu, “Không phải hắn là người chơi cha nuôi và Chu Dịch Côn gặp được ở phó bản thứ hai hay sao?”
Trừ điều này ra, Liễu Bất Hoa không thể nghĩ ra bọn họ quen nhau như thế nào.
Dù tính cách Bộ Cửu Chiếu không được tốt nhưng lại đẹp mã, trừ Tạ Ấn Tuyết ra, Liễu Bất Hoa chưa từng gặp người chơi nào vừa nhìn đã khó quên như thế, nếu anh ta đã từng gặp Bộ Cửu Chiếu ở nơi khác chắc chắn sẽ nhớ, nhưng anh ta không nhớ.
Tạ Ấn Tuyết nghe Liễu Bất Hoa hỏi, khẽ mỉm cười nói: “Cũng có thể xem như vậy, chẳng qua trông hắn giống người chơi lắm à?”
Câu cuối cùng của Tạ Ấn Tuyết gần như đã nói trắng ra thân phận thật sự của Bộ Cửu Chiếu với Liễu Bất Hoa —— Tìm khắp thế gian này chưa chắc đã gặp được người thứ hai có đôi mắt màu xám tro đặc biệt như vậy.
Liễu Bất Hoa nghe vậy không khỏi tròn mắt, ngờ vực hỏi Tạ Ấn Tuyết: “Không giống?”
Nói xong, anh ta nghiêm túc suy nghĩ một lát, sau đó trả lời Tạ Ấn Tuyết: “Cha đã nói vậy thì quả thật hắn không giống người chơi bình thường, con có cảm giác hắn biết chút đạo pháp, nói không chừng cũng là người Huyền môn giống cha, chẳng qua không biết theo phái nào.”
Đạo gia có rất nhiều phái, không phải một ngàn cũng là trăm, Tạ Ấn Tuyết chỉ là một truyền thừa của thuật kỳ môn độn giáp, là một trong số rất nhiều người tham gia “Khoá trường sinh”, có lẽ Bộ Cửu Chiếu là người đồng đạo?
Suy nghĩ này của Liễu Bất Hoa rất hợp lý, nhất thời Tạ Ấn Tuyết không biết tiếp lời thế nào.
Một lúc sau y mới nói: “Nhưng cha chưa từng nghe có môn phái nào có người truyền thừa mang màu mắt xám tro.”
“Lúc cha nuôi mở mắt âm dương cũng chuyển trắng đấy thôi.” Liễu Bất Hoa ỷ vào cơ thể nhỏ bé đáng yêu, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Bộ Cửu Chiếu cũng có mắt âm dương? Mắt âm dương của anh ta màu xám tro à? Màu xám tro là màu gì? Con muốn xem thử quá.”
Tạ Ấn Tuyết nghe vậy chợt dừng bước, dường như y đã hiểu vì sao Liễu Bất Hoa luôn hiểu ý mình hiện tại lại không nhận ra ý ngầm của y.
Y hỏi: “Mắt Bộ Cửu Chiếu không phải màu xám tro à?”
“Hả? Rõ ràng mắt hắn màu đen mà.” Liễu Bất Hoa ngạc nhiên, ngẩng lên chỉ vào mắt mình, nói với Tạ Ấn Tuyết: “Giống con ạ.”
Tạ Ấn Tuyết nhăn mày: “Con thấy màu đen?”
Liễu Bất Hoa cũng nhăn mày: “Chẳng lẽ cha nuôi thấy khác?”
Hai người im lặng nhìn nhau.
Thấy tia sáng cuối cùng sắp biến mất, Tạ Ấn Tuyết mới cất tiếng: “… Không, cha cũng vậy.”
Không phải Liễu Bất Hoa không nhận ra giọng điệu kỳ lạ của Tạ Ấn Tuyết, nhưng y đã nói vậy, cậu ta sẽ tin lời y.
Về sau cả hai không nói nữa, nhanh chân quay về ký túc xá trước khi trời tối hẳn.
Tạ Ấn Tuyết lo nghĩ về thông tin mới có được từ Liễu Bất Hoa, sau khi vào nhà không bật đèn ngay, đi trong bóng đêm tới chiếc giường, lại không ngờ vừa tới bên mép đã bị người ta nắm tay kéo mạnh lên giường.
Biến cố bất ngờ khiến Tạ Ấn Tuyết không khỏi ngẩn ra.
Nhưng y nhanh chóng nhận ra người làm như vậy, đồng thời có khả năng làm vậy chỉ có mình Bộ Cửu Chiếu.
Tạ Ấn Tuyết không thấy rõ mặt Bộ Cửu Chiếu trong tối, lại có thể cảm nhận bàn tay to lớn mạnh mẽ nắm lấy cổ tay mình, chắc chắn không cùng độ lớn nhỏ với những đứa trẻ cao đến gối y.
Vì thế Tạ Ấn Tuyết hỏi: “Anh trở về bình thường rồi à?”
Người đàn ông trầm giọng đáp lời y: “Ừ.”
Tạ Ấn Tuyết hơi nâng giọng, mang theo ý trêu chọc: “Chà, đúng là đặc quyền của NPC.”
Bộ Cửu Chiếu không trả lời.
Tạ Ấn Tuyết lại hỏi: “Vậy bây giờ anh tới đòi thù lao?”
Bộ Cửu Chiếu vẫn không nói gì.
Tạ Ấn Tuyết cho là hắn ngầm đồng ý nên định xuống giường: “Để tôi bật đèn.”
Nhưng Bộ Cửu Chiếu nắm chặt tay y không buông, Tạ Ấn Tuyết không thể rời giường nửa bước.
Một lát sau, hắn trả lời một cách lạc đề: “Không ăn hết cơm sẽ vi phạm nội quy trường học, dù cậu khó chịu tới đâu cũng phải ăn hết phần cơm hàng ngày, hơn nữa không được đưa đồ ăn của mình cho người khác.”
Tạ Ấn Tuyết nói: “Tôi đã biết khi anh bị chủ tịch trường đưa đi rồi.”
“Được.” Giọng nói của Bộ Cửu Chiếu vẫn trầm thấp lạnh nhạt như cũ, không mang theo chút cảm xúc nào: “Tôi đi đây.”
Vừa dứt lời, hắn thả năm ngón tay giam chặt Tạ Ấn Tuyết.
Lúc này lại đến lượt Tạ Ấn Tuyết cản hắn.
Bộ Cửu Chiếu đang định rời đi, cổ áo bỗng bị kéo bung sang trái.
Bộ Cửu Chiếu bị nắm tới ngẩn ra, hắn không đoán được Tạ Ấn Tuyết trông gầy yếu lại có sức lực không kém gì hắn, nhưng cẩn thận nghĩ lại cũng thấy đúng: Người liên tục đá ngã giá nướng thịt của hắn ba lần sao có thể là người thường?
“Đi đâu?”
Thanh niên nói bằng âm thanh lạnh nhạt, tự phụ xa cách, nhìn hắn từ trên cao hỏi: “Không phải anh muốn nhìn tôi trắng cỡ nào sao? Sao chưa nhìn đã đi rồi?”
Bộ Cửu Chiếu im lặng một lát, trả lời: “Tôi không muốn nhìn.”
Câu trả lời đổi lại tiếng cười nhạt của Tạ Ấn Tuyết.
Bộ Cửu Chiếu nghe y cười bỗng sinh ra cảm giác quẫn bách, cũng may bóng tối che đi tất cả, che cả cảm xúc hắn giấu kín, cố gắng ra vẻ bình tĩnh.
Kết quả Bộ Cửu Chiếu không ngờ câu nói tiếp theo của Tạ Ấn Tuyết lại khiến hắn phải hoảng hốt hỗn loạn, mờ mịt thất thố.
Vì Tạ Ấn Tuyết nói:
“Bộ Cửu Chiếu, có phải anh thích tôi không?”
Đây không phải lần đầu Tạ Ấn Tuyết hỏi như vậy, khi bọn họ ở làng Phong Niên phó bản trước, Tạ Ấn Tuyết cũng đã từng hỏi, nhưng không hiểu vì sao khi đó hắn vẫn có thể thản nhiên như không, chỉ thấy hoang đường buồn cười, còn mặc cho Tạ Ấn Tuyết hiểu nhầm.
Mà hiện tại trong lòng hắn ngập tràn câu hỏi của thanh niên: Hắn thích Tạ Ấn Tuyết ư?
Bộ Cửu Chiếu biết có một số việc giữa hắn và Tạ Ấn Tuyết đã hoàn toàn mất kiểm soát, nhưng hắn vẫn không biết nên làm thế nào, vì hắn chưa từng nghĩ hắn sẽ đi đến nước như hôm nay.
Nếu hắn không thích Tạ Ấn Tuyết, vậy hắn sẽ nói không chút do dự, giống hệt suy nghĩ của hắn trước kia: Khiến cho Tạ Ấn Tuyết hiểu lầm, đẩy mối quan hệ giữa hắn và y lên, không phải như vậy càng có lợi cho mục đích tiếp cận Tạ Ấn Tuyết ngay từ ban đầu hay sao?
Nhưng hắn do dự.
Bộ Cửu Chiếu không rõ mình đang do dự gì trước một người phàm bình thường.
May mà thanh niên không hối thúc hắn, chỉ nhàn nhạt nói: “Nghĩ kỹ rồi trả lời.”
“… Nghĩ không ra.”
Yết hầu Bộ Cửu Chiếu lên xuống, miệng khô khốc không có gì để nuốt, giọng nói cũng khàn khàn khiến sự do dự của hắn lộ ra.
Tạ Ấn Tuyết khẽ thở dài: “Vậy anh trả lời tôi một câu.”
“Có phải chỉ mình tôi mới có thể thấy những điểm khác biệt, còn người khác nhìn anh sẽ không nhìn thấy?”
“Đúng vậy.”
“Anh cố tình.”
“… Đúng.”
Hai lần trả lời của Bộ Cửu Chiếu đều cùng một chữ, nhưng giọng dần nhỏ đi như đang chột dạ.
Mà tất cả đều giống suy đoán của Tạ Ấn Tuyết —— Bộ Cửu Chiếu có mục đích khác mới tiếp cận y, nếu Bộ Cửu Chiếu chỉ đơn giản là thích, sao có thể chột dạ?
Bộ Cửu Chiếu cũng rất buồn cười, rõ ràng lúc mới gặp trong phó bản đầu tiên ăn nói không giữ lời, kết quả bên trong rất dễ sụp đổ.
Vì vậy Tạ Ấn Tuyết thấy những lời Liễu Bất Hoa nói khi còn ở nhà ăn rất đúng: Thật ra Bộ Cửu Chiếu là một kẻ bên ngoài cứng trong mềm, là một tên ngốc đội lốt hổ.
Nhưng mục đích của Bộ Cửu Chiếu liên quan gì tới y?
Y không quan tâm.
Tạ Ấn Tuyết nhếch mép, quyết đoán nói với Bộ Cửu Chiếu: “Vậy anh thích tôi rồi.”
Bộ Cửu Chiếu nghe Tạ Ấn Tuyết nói vậy, trái tim đập điên cuồng bỗng trở nên bình tĩnh, dường như mọi chờ đợi, hy vọng, tiếp cận Tạ Ấn Tuyết chỉ vì một câu như ý.
Hắn thích Tạ Ấn Tuyết.
Thích người duy nhất có thể khiến hắn vui vẻ sau hàng ngàn, hàng vạn năm.
“Tôi…”
Bộ Cửu Chiếu run giọng định nói.
Lại bị Tạ Ấn Tuyết ngắt lời: “Tuy tôi không thể kết duyên với người khác, nhưng tôi nghĩ chắc hẳn anh không phải người.”
Trái tim ấm áp của Bộ Cửu Chiếu bỗng cứng đờ: Tạ Ấn Tuyết đang nói thật mà sao hắn lại có cảm giác như đang mắng hắn vậy nhỉ?
Nhưng câu tiếp theo của Tạ Ấn Tuyết lại khiến đầu óc hắn trở nên hỗn loạn: “Cho nên chúng ta ở bên nhau cũng không sao.”
“Ở bên nhau?” Bộ Cửu Chiếu ngơ ngác hỏi: “Chúng ta ở bên nhau luôn à?”
Thanh niên không trả lời hắn, chỉ nói: “Tôi buồn ngủ rồi, anh muốn đi hay ở thì tùy.”
Nói xong, Tạ Ấn Tuyết thả áo hắn ra nằm xuống, không nói thêm câu nào nữa.
Không phải đang bàn chuyện thích hay không à? Sao đã nói tới vấn đề ở bên nhau rồi? Còn nữa, rốt cuộc là bọn họ hẹn hò hay chưa?
Bộ Cửu Chiếu bị y kéo lơ lửng, trong lòng quanh quẩn vô số những câu hỏi khó hiểu, muốn kéo y lên hỏi cho rõ, lại nhớ ra sức khoẻ Tạ Ấn Tuyết không tốt, không muốn làm phiền y nghỉ ngơi.
“Hu hu Lôi Thành Lỗi chết rồi… Mình sợ quá, mình muốn về nhà…”
Lúc này ngoài cửa sổ bỗng có âm thanh vang lên, nhắc nhở Bộ Cửu Chiếu về một việc quan trọng hơn: Đã đến giờ tiết lộ suy nghĩ của nhóm “học sinh”.
Người đầu tiên vẫn là Lưu Dực, gần như đêm nào cậu ta cũng khóc, muốn về nhà, đêm nay còn đau buồn vì cái chết của Lôi Thành Lỗi. Theo sau đó là Trương Thải Hà: “Bộ Cửu Chiếu và Liễu Bất Hoa không trúng độc, vậy mai mình phải dậy sớm, tới nhà ăn ăn trứng sữa miễn phí.”
Còn những người khác như Bùi Thanh Vanh: “Haiz, thật tiếc cho Lôi Thành Lỗi.”
Ngụy Tiếu: “Lỗi, vì sao… vì sao cậu lại là người chết đầu tiên?”
Vân Mỹ Trân: “Hôm nay quả là đáng sợ, mình không dám ngủ một mình, phải làm sao đây? Có được sang phòng khác ngủ không? Nhưng mình không dám đi, hơn nữa tắt đèn rồi mà chạy lung tung có thể sẽ vi phạm nội quy trường học…”
Kỷ San San: “Những con quỷ nhìn thấy lúc đọc sách đều là ảo giác thật sao? Sao mình có cảm giác dưới giường có người?”
Giang Mạt: “Ngày mai mình sẽ tranh xin Trần Vân làm bài tập trước người khác, cô ấy có giúp mình không? Hu hu mình không làm được, làm sao bây giờ…”
Giang Mạt nghĩ như vậy cũng không có gì lạ, chẳng qua bây giờ mọi người đều nghe thấy suy nghĩ này, có thể suy tính của cô sẽ thất bại.
Điều đáng nhắc tới là suy nghĩ của Tôn Linh Tê lại mang theo cảm giác kỳ dị: “Ngô Nguyệt Hàn không làm gì cả, chẳng qua may mắn được làm giáo viên, không làm gì cũng sống tới tận giờ, sao mình không được như thế?”
Mà suy nghĩ của Liễu Bất Hoa vẫn không đàng hoàng như trước: “Cánh gà nguyên da ngon quá, ngày mai nhà ăn còn phát thêm cơm không? Mình muốn ăn bọ cạp chiên, thêm món này được không?”
Sau bọn họ là đến hắn.
Một linh cảm xấu bỗng bao phủ Bộ Cửu Chiếu, đồng thời nhanh chóng hóa thành hiện thực —— Bộ Cửu Chiếu nghe thấy giọng nói trầm khàn của mình vọng tới từ ngoài cửa sổ: “Phải xem thử cơ thể Tạ Ấn Tuyết trắng hay không.”
“…”
“Ồ?”
Thanh niên nằm trên giường tuyên bố “đã ngủ” cười lạnh, lấy câu hắn nói trước đó để trêu chọc: “Bộ Cửu Chiếu, anh quả là không muốn nhìn chút nào.”
Bộ Cửu Chiếu: “…”
Phó bản ngu ngốc, phiền muốn chết.
Tác giả có lời muốn nói:
Liễu Bất Hoa: Hai người làm sao thế?
Tạ tay to: Bọn cha hẹn hò rồi.
NPC: Hẹn hò, mà chưa hẳn là hẹn hò.
Liễu Bất Hoa: Ngu.
NPC: …?
Tôi Có Thể Giữ Cậu Đến Canh Năm
Đánh giá:
Truyện Tôi Có Thể Giữ Cậu Đến Canh Năm
Story
Chương 84
10.0/10 từ 12 lượt.