Tôi Có Thể Giữ Cậu Đến Canh Năm

Chương 81

107@-

Chương 81


Cả hai đều thấy Tạ Ấn Tuyết không giống những người khác.


Nhưng các cô không biết cụ thể không giống ở đâu, chỉ thấy khí chất y không hòa hợp với bất cứ ai.


Quan trọng nhất là…


Hình như chủ nhiệm trường quen biết Tạ Ấn Tuyết.


Rất nhiều lần, khi chủ nhiệm trường xuất hiện, Tôn Linh Tê đều để ý cô ta luôn tập trung vào Tạ Ấn Tuyết, mặc dù sự tập trung ấy đều chứa đầy sát ý trong mắt.


Thử nghĩ mà xem, nếu Tạ Ấn Tuyết chỉ là một người chơi bình thường, vì sao chủ nhiệm trường muốn giết y như vậy? Rõ ràng từ lúc Tạ Ấn Tuyết tham gia phó bản tới nay vẫn chưa từng vi phạm bất cứ quy tắc nào, huống gì nếu y vi phạm thật, Tôn Linh Tê tin chắc chủ nhiệm trường sẽ biến sát ý trong mắt thành hành động.


Nhưng chủ nhiệm trường không làm.


Dù cô ta muốn giết Tạ Ấn Tuyết tới mức nào vẫn không thể phá tan xiềng xích quy tắc trong phó bản, trực tiếp ra tay. Tất nhiên cũng có thể vì cô ta không thể giết —— Vì bọn họ đều là NPC trong “Khóa trường sinh”.


Vì vậy Tôn Linh Tê nghĩ có lẽ NPC trong “Khóa trường sinh” xảy ra xung đột gì đó, bằng không không thể giải thích vì sao chủ nhiệm trường chỉ nhắm vào mình Tạ Ấn Tuyết.


Cô nói với Giang Mạt: “Tôi nghe người chơi khác nói từng gặp một NPC đưa đò mặc bộ đồ dài kiểu Trung Quốc ở phó bản đầu tiên, trên vai thêu một nhánh hoa lê.”


Giang Mạt nghe xong bỗng ngẩng lên nhìn Tạ Ấn Tuyết —— Thanh niên mặc bộ áo dài màu xanh lam, nhánh hoa lê trên vai sinh động như thật, chẳng phải là người trong lời của Tôn Linh Tê đây ư?


Cô nói: “Giống cách ăn mặc của Tạ Ấn Tuyết như đúc còn gì?”


“Đúng vậy.” Tôn Linh Tê gật đầu, khẽ nhăn mày nói: “Nhưng hình như anh ta có cả đồng bọn, có vẻ Trần Vân, Liễu Bất Hoa, cả Bộ Cửu Chiếu đều quen Tạ Ấn Tuyết, cho nên tớ không chắc lắm.”


Ai ngờ Giang Mạt lại vui vẻ nói: “Hẳn là anh ta rồi.”


Tôn Linh Tê nghe vậy không khỏi nhìn qua: Đến cả một người chơi lâu như cô còn chưa xác định, sao Giang Mạt có thể khẳng định như thế?


“Mọi người có thể nghe thấy tiếng lòng của nhóm học sinh vào buổi tối trong ký túc xá, nhưng chúng ta lại không biết suy nghĩ của giáo viên.” Giang Mạt thấy thế, lập tức đưa ra bằng chứng thiết thực cho Tôn Linh Tê: “Còn không phải vì phó bản che giấu thân phận NPC đưa đò nên mới đưa ra thiết lập như vậy hay sao?”


Tôn Linh Tê: “… Cũng có lý.”


Nhưng cô vẫn thấy còn một số lỗ hổng, định nhắc nhở Giang Mạt đừng vội kết luận, kết quả lời vừa tới miệng đã bị tiếng hét thảm thiết trong phòng ăn đẩy ngược về bụng.


“Cứu… Cứu với!”


Mọi người thi nhau nhìn tới chỗ tiếng hét phát ra, chỉ thấy Hà Uy ăn xong cơm chuẩn bị rời khỏi nhà ăn hiện đang nằm trước cửa hét liên tục, nhưng dù anh ta đã cuộn tròn người lại vẫn không thể ngăn cản cơn mưa gậy đến từ chủ nhiệm trường —— Hiển nhiên do anh ta đã vi phạm nội quy trường học.



Nhưng mọi người vẫn luôn ở trong nhà ăn, chưa từng đi ra ngoài, ở nhà ăn thì vi phạm nội quy gì của trường?


“Chúng tôi cứu anh kiểu gì?” Lôi Thành Lỗi biến sắc, nhỏ giọng hỏi anh ta: “Rốt cuộc anh đã làm gì rồi?”


Chỉ khi tìm ra mình phạm phải nội quy nào rồi sửa sai, chủ nhiệm trường mới dừng phạt, nói cách khác… có thể sẽ bị đánh tới chết.


“Tôi không biết… A!” Tiếng hét của Hà Uy càng lúc càng thê thảm, cây gậy trong tay chủ nhiệm trường cũng dần vấy máu: “Tôi có làm gì đâu!”


Bùi Thanh Vanh nhíu mày nhìn chỗ ngồi của Hà Uy, trong đầu bỗng có suy nghĩ lóe lên, gọi Hà Uy: “Khay ăn! Anh ăn xong phải để khay ăn vào chỗ dọn dẹp!”


Hà Uy nghe vậy liền thả hai tay đang ôm đầu, nhịn đau bò dậy khỏi đất, dùng hết sức lực cuối cùng nhanh chóng lao tới chỗ ngồi, cầm khay đồ ăn bỏ vào khu dọn dẹp phía nam nhà ăn.


Vào khoảnh khắc khay đồ ăn được đặt vào khu dọn dẹp, chủ nhiệm trường đuổi theo Hà Uy không buông cuối cùng cũng dừng, chiếc gậy trong tay không đánh tiếp, mỉm cười quỷ dị rời khỏi nhà ăn.


Hà Uy thở hổn hển, ngực lên xuống dồn dập, mãi tới khi bóng chủ nhiệm trường biến mất mới chầm chậm quỳ xuống, phải bám vào bệ dọn dẹp mới chống đỡ cơ thể không ngã vật.


Mọi người nhìn anh ta chật vật không thôi, lại cụp mắt nhìn khay cơm chưa ăn hết trước mặt, trong lòng không khỏi sợ hãi, tưởng tượng xem nếu mấy gậy kia đáp trên người mình sẽ là cảnh tượng thế nào.


Mà Liễu Bất Hoa nhìn chằm chằm Hà Uy một lát rồi nói với Tạ Ấn Tuyết ngồi bên cạnh: “Cha nuôi, hình như anh ta bị thương nặng hơn Lưu Dực.”


Tuy Hà Uy không bị đánh gãy răng như Lưu Dực, nhưng một người đàn ông trưởng thành như anh ta bị đánh đến mức không đứng dậy nổi, hôm qua Lưu Dực còn tự đi được, cho nên có thể thấy Hà Uy bị đánh thê thảm tới mức nào.
“Vi phạm nội quy trường học nghiêm trọng vậy à?” Trần Vân ngồi đối diện Liễu Bất Hoa không khỏi lo lắng: “Hay còn vì lý do khác?”


“Kẻ làm thầy người khác, nếu bản thân vi phạm, lâu dần sẽ ảnh hưởng tới học trò.” Tạ Ấn Tuyết thả đôi đũa trong tay, ngước lên trầm giọng nói: “Nếu “giáo viên” chúng ta làm sai cũng đồng nghĩa đang dạy sai cho học sinh, bị phạt nặng hơn cũng chẳng có gì lạ.”


“Thì ra là thế, cảm ơn anh Tạ đã giải thích cho em.” Trần Vân ngỏ ý đã hiểu, khiêm tốn cảm ơn Tạ Ấn Tuyết.


Tạ Ấn Tuyết mỉm cười với cô, dịu giọng nói: “Không có gì.”


Phần lớn chỗ ngồi trong nhà ăn đều là bốn người một bàn, nhà ăn học viện Vĩnh Kiếp Vô Chỉ cũng thế, Tạ Ấn Tuyết, Liễu Bất Hoa, Trần Vân vui vẻ trò chuyện, người thứ tư trong bàn lại lạnh mặt, thậm chí còn âm trầm, hoàn toàn xứng với câu “Không thấu buồn vui của con người”, bởi vì hắn ngồi đối diện với Tạ Ấn Tuyết.


Vì không hoàn thành bài tập nên không được phát hoa hồng, Bộ Cửu Chiếu không có cơm ăn, chỉ có thể ngồi cùng bàn nhìn ba người ăn cơm.


Ban đầu Tạ Ấn Tuyết, Liễu Bất Hoa và Trần Vân đều cúi đầu nghiêm túc ăn cơm nên Bộ Cửu Chiếu không nói gì, hắn ngồi đây cả buổi, thấy ba người nói chuyện xong vẫn không ai tiếp chuyện mình thì nhăn mày, nhìn chằm chằm cái đĩa sạch bong không sót hạt cơm trước mặt Tạ Ấn Tuyết, nói: “Sao cậu ăn sạch thế?”


Phần ăn học viện Vĩnh Kiếp Vô Chỉ cấp cho giáo viên và học sinh đều giống nhau: Một bát cơm không mềm không cứng, bỏ thêm quả trứng rán thơm lừng, thêm một miếng bít tết bò và một cái đùi gà nguyên da thật lớn, dưa chuột giòn tan, rau cải xào… Có thể nói là phần tiêu chuẩn, thậm chí là phong phú.


Nếu ở trong hiện thực, dù là trong trường học, phần ăn này ít nhất cũng phải hơn ba lăm ngàn, mà ở học viện Vĩnh Kiếp Vô Chỉ, trường học lại cấp cho cả giáo viên lẫn học sinh hoàn thành bài tập.


Nhưng phong phú thì phong phú, Bộ Cửu Chiếu và Tạ Ấn Tuyết đã cùng tham gia ba phó bản, hai trong số đó đều do hắn nấu ăn, dù đạm bạc hay xa hoa, thanh niên đều chỉ ăn mấy đũa rồi dừng, không ăn quá nhiều, sao ở học viện Vĩnh Kiếp Vô Chỉ, Tạ Ấn Tuyết lại ăn cơm phần không sót hạt nào?


Bộ Cửu Chiếu hỏi y: “Đầu bếp nấu hợp khẩu vị cậu vậy à?”



Chẳng lẽ ngon hơn đồ hắn nấu? Hợp ý Tạ Ấn Tuyết như vậy?


“Không hợp.” Tạ Ấn Tuyết lấy một tờ giấy ra khỏi túi áo lau miệng, mỉm cười với Bộ Cửu Chiếu: “Không ngon bằng anh nấu.”


Dù được khen nhưng hàng mày của Bộ Cửu Chiếu vẫn chưa giãn ra, lạnh lùng nói: “Vậy sao cậu ăn sạch thế?”


Tạ Ấn Tuyết bưng khay ăn đi đến khu dọn dẹp, không đáp mà hỏi lại: “Anh không muốn tôi ăn hết à?”


Vì bệnh tật triền miên nên sức ăn của Tạ Ấn Tuyết luôn rất ít, ở hiện thực dì Trần biết sức ăn của y, món bà nấu thường sẽ ít mà chất lượng, nhưng trong phó bản không có ai nấu ăn theo khẩu vị và sức ăn của y, cho nên ăn xong bữa cơm này, Tạ Ấn Tuyết lại thấy khó chịu —— Quá no.


Những người khác không bị như y, bọn họ không để sót bất cứ hạt cơm nào.


Bọn họ đói cả ngày mới có được suất ăn, vả lại không biết hôm sau có hoàn thành bài tập, được phát hoa hồng, ăn bữa cơm thứ hai hay không.


Chỉ cần có quy tắc “bị đói sẽ ảnh hưởng tới thể lực” đã đủ cho tất cả học sinh dù thế nào cũng phải ăn hết bữa cơm, đảm bảo đủ sức leo tầng hoặc chạy trốn.


“Sao tôi phải quan tâm cậu?”


Cách trả lời Tạ Ấn Tuyết của Bộ Cửu Chiếu không phải lạnh nhạt, chỉ là không pha bất cứ cảm xúc nào, bình luận sự thật: “Người ăn no khó chịu cũng không phải tôi.”


“Tôi chỉ không muốn biết ăn không hết đĩa cơm có tính lãng phí thức ăn, vi phạm nội quy trường học hay không thôi.” Tạ Ấn Tuyết cụp mắt, y thôi cười, não nề than khẽ, hàng mày nhăn chặt chứa đầy sầu lo: “Anh cũng biết tôi đắc tội người đàn bà kia nên phải cẩn thận, đề phòng bỏ mạng ở đây.”


Bộ Cửu Chiếu biết lòng dạ Tạ Ấn Tuyết thâm sâu, lúc nào cũng nói nửa thật nửa giả, không thể tin hoàn toàn, vì vậy thấy thanh niên tỏ ra yếu thế vô tội cũng không phản ứng lại, chỉ lẳng lặng nhìn y.


Tạ Ấn Tuyết thấy Bộ Cửu Chiếu không trả lời thì thở dài: Y cảm thấy Bộ Cửu Chiếu càng ngày càng vô tâm, rõ ràng phó bản đầu tiên còn nấu chè cho y, bây giờ đến cười còn keo kiệt, sao càng ở lâu càng không chịu dỗ ngọt nữa vậy?


Nếu Bộ Cửu Chiếu không quan tâm y, chắc chắn sẽ không để ý y khó chịu vì ăn no.


Nên rốt cuộc Bộ Cửu Chiếu thích hay không thích y?


Tạ Ấn Tuyết ngước lên nhìn cơ thể bị nhỏ đi rất nhiều của Bộ Cửu Chiếu phía đối diện, bỗng mỉm cười: “Bộ Cửu Chiếu, không phải anh muốn xem tôi trắng hay không à? Chi bằng ngày mai anh hoàn thành bài tập, xem thử không ăn hết đĩa cơm có vi phạm nội quy trường không, thấy sao?”


Ý của câu này là… nếu Bộ Cửu Chiếu giúp Tạ Ấn Tuyết giải đáp vấn đề này, y tình nguyện cho Bộ Cửu Chiếu xem thử cơ thể mình có trắng hay không đúng không?


Trần Vân và Liễu Bất Hoa vẫn luôn ngồi im vùi đầu ăn cơm, làm bộ không nghe, không thấy, hoàn toàn không định chõ mũi vào cuộc trò chuyện của Tạ Ấn Tuyết và Bộ Cửu Chiếu, nghe y nói vậy chợt kinh hoàng đến mức suýt nắm không chặt đũa để chúng rớt lên bàn.


Tạm không nhắc tới Trần Vân đang khiếp sợ, Liễu Bất Hoa theo Tạ Ấn Tuyết đã lâu, quá hiểu tính cha nuôi cũng phải ngơ ngẩn.


Vì anh ta biết Tạ Ấn Tuyết rất ít h*m m**n, tính tình lạnh nhạt, bình thường y mắng ai cũng sẽ không văng tục, càng đừng nói là làm trò lộ liễu trước mặt người khác như vậy.


Vì sao lại có ngoại lệ với Bộ Cửu Chiếu?



Tạ Ấn Tuyết không phải người chơi đầu tiên hắn trợ giúp vượt màn, lại là người duy nhất có thể khiến hắn tham gia từng phó bản, đảm bảo y bình yên sống tới cuối.


Hắn cũng biết tuy Tạ Ấn Tuyết luôn mỉm cười, cũng không phản cảm khi người khác chạm vào, nhưng thật ra trái tim người này lại được đặt trên đỉnh núi tuyết, sườn núi quanh năm gió bão không ngừng nghỉ, ngăn cách mọi người ở chân núi, tới chết cũng không thể chạm vào.


Vì vậy ý định ban đầu của hắn là giúp Tạ Ấn Tuyết vượt màn, cùng lắm làm bạn bè với y là được, chưa bao giờ nghĩ nhiều.


Ai ngờ càng về sau, mọi việc càng không theo sắp đặt của hắn.


Chỉ cần đối mặt với Tạ Ấn Tuyết, thanh niên sẽ luôn có cách chọc hắn mất khống chế, chờ hắn bình tĩnh lại, sự tình đã đi ngược với tính toán ban đầu —— Bao gồm cả tiếng lòng bị lộ ngoài ý muốn đêm qua trong ký túc xá, dù biết những lời vừa rồi của Tạ Ấn Tuyết là để lừa hắn đi dò đường cho mình, hắn vẫn cam lòng mắc câu, cả khi rõ ràng hắn đã ngầm đồng ý lời mời của Tạ Ấn Tuyết, ngoài mặt vẫn tỏ ra cứng rắn hờ hững, chỉ cười lạnh không bày tỏ ý kiến.


Kết quả đôi mắt thanh niên nhìn hắn càng cong hơn: “Anh không nói gì, vậy tôi xem như anh nhận lời nhé.”


Bộ Cửu Chiếu vẫn im lặng, hắn chỉ nhìn đôi mắt lá liễu của y, nhìn ánh nước thu khẽ dập dềnh, bỗng muốn ngược sườn núi đầy gió rét sương trắng leo lên tới đỉnh núi, nhìn xem rốt cuộc trái tim người này đặt ở đâu trong tảng băng, độc chiếm ôm vào lồng ngực.


… Nhưng rõ ràng hắn ghét nhất gió tuyết thổi không bao giờ ngừng.


Ghét ngàn năm vạn năm chưa bao giờ ngơi nghỉ, vậy nhưng không ghét Tạ Ấn Tuyết.


Trên đường quay về ký túc xá, Bộ Cửu Chiếu khó có khi không đi chung với Tạ Ấn Tuyết, hắn nhanh chân đi một mình lên tầng hai.


Trần Vân nhìn Bộ Cửu Chiếu hai ngày không ăn cơm, cẳng chân ngắn hơn người khác mà lại đi nhanh hơn cả cô lẫn Liễu Bất Hoa, ngạc nhiên trợn mắt, đồng thời rất tò mò về thân phận của Bộ Cửu Chiếu, hỏi Liễu Bất Hoa: “Anh Liễu, anh Bộ là bạn anh với anh Tạ à?”


Liễu Bất Hoa rất muốn nói thật ra anh ta cũng không biết Bộ Cửu Chiếu là ai.


Anh ta chỉ biết mình và Tạ Ấn Tuyết đã từng gặp hắn ở phó bản trước, còn lại thì không rõ lắm. Bởi vì anh ta sẽ không hỏi Tạ Ấn Tuyết việc y không chủ động nói với anh ta.


Nhưng vào lúc này, Liễu Bất Hoa nghĩ mình không hỏi không được —— Nếu không phải anh ta biết ngày Tạ Ấn Tuyết lạy Trần Ngọc Thanh làm thầy đã định sẵn mệnh cô, cả đời này chỉ có thể ở một mình, anh ta sẽ nghi ngờ có khi nào Bộ Cửu Chiếu sẽ thành mẹ nuôi hay không.


Vì thế Liễu Bất Hoa ngẩng lên nhìn Tạ Ấn Tuyết, hỏi y câu hỏi của Trần Vân mà anh ta không giải đáp được.


Tạ Ấn Tuyết cười khẽ, bâng quơ nói: “Xem như anh ta là bạn cha vậy.”


Liễu Bất Hoa nghe xong không nhịn được muốn chửi bậy: Có bạn bè bình thường nào lại muốn xem y trắng hay không không?


Chẳng qua Trần Vân sẽ không hỏi quá sâu vào việc riêng của người khác, nghe y trả lời như vậy cũng không hỏi thêm, chỉ nghĩ nếu Bộ Cửu Chiếu là bạn Tạ Ấn Tuyết thì chắc chắn cũng là người tài giỏi, chẳng trách hai ngày không ăn cơm vẫn đi nhanh như vậy.


Mọi người quay về ký túc xá nghỉ ngơi.


Vì không biết thời gian chính xác nên tất cả vừa vào phòng đã tắt đèn lên giường nằm, tránh vi phạm nội quy trường học.


Hà Uy đã quen giờ làm việc và nghỉ ngơi, trời vừa tối là buồn ngủ, nhưng anh ta nhớ sáng nay mọi người nói đến tối ngoài cửa sổ sẽ phát ra suy nghĩ của học sinh nên cố không ngủ mất.



Không biết chờ bao lâu, mãi tới lúc Hà Uy sắp ngủ, ngoài cửa sổ rốt cuộc có âm thanh vang lên.


Đầu tiên là giọng của Lưu Dực: “Ăn no không bị đói nữa rồi, nhưng vẫn muốn về nhà… Mai phải hoàn thành bài tập để được ăn cơm tiếp.”


Tâm nguyện tự nhiên giản dị, tối qua Trương Thải Hà cũng suy nghĩ giống cậu ta, chỉ là những điều cô nghĩ không được hay cho lắm: “Ngày mai phải học gì đây, đừng nói cho mình ăn gián đấy nhé? Ụa…”


Tiếng nôn của Trương Thải Hà rất có sức ảnh hưởng, những người khác nghe thấy cũng không nhịn được nghĩ tới cảnh ăn gián… sau đó buồn nôn theo.


Vì vậy suy nghĩ của Kim Hi và Kỷ San San cũng giống nhau như đúc: “Xin đấy, ngày mai đừng bắt mình ăn gián!”


Suy nghĩ của Bùi Thanh Vanh vẫn liên quan tới phó bản: “Không biết bài học ngày mai là gì, nếu tất cả giáo viên đều không muốn làm mẫu, bọn mình phải làm gì đây?”


Suy nghĩ của Lôi Thành Lỗi lại rất thật thà: “Trần Vân đúng là người tốt, sao mình không phải con gái nhỉ? Nếu vậy cô ấy cũng sẽ giúp mình, Hà Uy còn phải đòi tiền mới chịu giúp, mà mình thì không có tiền.”


Còn suy nghĩ của Liễu Bất Hoa vẫn khiến người ta chấn động như đêm qua: “Chưa từng ăn thử gián, chẳng qua nghe nói có loại côn trùng tên “gián nước” ăn được, mình sợ côn trùng nhưng vẫn muốn nếm thử.”


Tạ Ấn Tuyết: “…”


So với việc ăn những thứ kỳ quặc, y thà nghe Liễu Bất Hoa suy nghĩ tới quần váy bó mông, hoặc say sưa người đẹp cũng được.


Nhưng chờ suy nghĩ của Bộ Cửu Chiếu được tiết lộ, Tạ Ấn Tuyết không còn quan tâm tới Liễu Bất Hoa nữa, bởi vì suy nghĩ của Bộ Cửu Chiếu là: “Ngày mai làm bài tập, sau đó tới phòng Tạ Ấn Tuyết xem thử trắng không.”


Tạ Ấn Tuyết: “…”


Đồ lưu manh!


Bộ Cửu Chiếu không nghĩ được gì khác à? Học theo Liễu Bất Hoa hoặc Trương Thải Hà nghĩ tới con gián cũng được mà.


Trong tòa ký túc xá, trừ Bộ Cửu Chiếu và Tạ Ấn Tuyết, những người còn lại đều vô cùng nghi ngờ, đây là những điều bọn họ có thể nghe thấy vào ban đêm sao? Đến cả Kỷ San San cũng không còn nghĩ tới Bùi Thanh Vanh, Liễu Bất Hoa không nghĩ tới chủ tịch trường mặc váy bó mông, sao Bộ Cửu Chiếu vẫn còn nghĩ xem Tạ Ấn Tuyết trắng hay không?


Hai ngày liên tiếp Bộ Cửu Chiếu đều nghĩ tới việc này, cho nên sáng hôm sau khi mọi người tập trung dưới ký túc xá, ánh mắt vẫn luôn nhịn không được đảo qua đảo lại Tạ Ấn Tuyết, muốn l*t s*ch bộ đồ chỉnh tề, xem thử làn da trắng như tuyết kia.


Đón ánh mắt nửa kín đáo nửa lộ liễu muốn l*t s*ch mình của mọi người, Tạ Ấn Tuyết không cười nổi, cúi đầu cụp mắt nhìn kẻ đầu sỏ, muốn cho hắn nếm thử chuyện tốt mình gây ra.


Kết quả đầu sỏ gây tội lại nhìn y, khuôn mặt luôn lạnh lùng biến mất, nhếch mép mỉm cười.


Tác giả có lời muốn nói:


Suy nghĩ của NPC: Mình muốn xem người y trắng hay không… Không, mình muốn xem y đen tối tới mức nào.


Suy nghĩ của Tạ tay to: Ranh con họ Bộ kia, tôi thấy anh đáng yêu nên cho anh một cơ hội làm con nuôi tôi, hy vọng anh biết điều.


NPC: ?


Tôi Có Thể Giữ Cậu Đến Canh Năm
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Có Thể Giữ Cậu Đến Canh Năm Truyện Tôi Có Thể Giữ Cậu Đến Canh Năm Story Chương 81
10.0/10 từ 12 lượt.
loading...