Tôi Có Thể Giữ Cậu Đến Canh Năm

Chương 64

116@-

Chương 64


Nhưng dù là thế, việc minh hôn trong làng Phong Niên không hề bớt đi.


Người địa phương nếu không tìm thấy nhà nào chịu bán con cái trong làng sẽ tới nơi khác mua xác, tóm lại dù dùng bất cứ thủ đoạn nào, chẳng sợ táng gia bại sản cũng phải làm minh hôn.


Nực cười nhất là bọn họ làm vậy để trong tộc không có phần mộ đơn, phù hộ gia đình phát tài phát lộc.


Kết quả sau khi táng gia bại sản kết âm hôn thành công, ngoại trừ việc gia đình đã nghèo còn dậu đổ bìm leo, lấy trứng chọi đá ra, bọn họ không có được gì nữa.


“Nhóm quỷ cô dâu thường sẽ chỉ xuất hiện vào trước đêm minh hôn, sau đó tìm đủ mọi cách đe dọa thôn dân, nếu không thể ngăn cản lễ âm hôn, vậy… các cô sẽ tàn sát ngay ngày minh hôn, vì vậy mới cần có sân khấu kịch trấn tà.” Dương Nhược Văn nói với mọi người: “Năm tôi sáu tuổi diễn không tốt, mà cha tôi lại là đầu bếp nấu cỗ tiệc nên mới chết.”


Cho tới nay Dương Nhược Văn vẫn còn nhớ ngày cha mất, gã thường lui tới phòng bếp gia chủ ngồi chơi dưới bàn tròn, bởi vì thỉnh thoảng cha gã sẽ tới bên kệ bếp, sau đó lén đút cho gã một miếng thịt gà.


Trước kia ông Dương làm việc này không ít lần, bởi vì nhà họ Dương quá nghèo, nghèo đến mức quanh năm không được mấy lần ăn thịt, thế nhưng trẻ con phải ăn thịt để lớn, biết làm sao đây?


Ông Dương chỉ đành đi làm tiệc cỗ cho nhà người khác, dẫn gã theo giấu trong bếp, nhân lúc người ta không chú ý trộm thịt cho gã ăn. Chẳng qua trước giờ ông chỉ lấy thịt ở những phần thừa thãi nhất, ví dụ như gà sẽ lấy thịt ức —— Không ai thích ăn phần này, lượng thịt lại ít, trộm một vài miếng cũng không ai để ý.


Nhưng loại thịt ấy vẫn là một món vô cùng quý giá đối với Dương Nhược Văn, đến cả phần thừa gã cũng phải nhâm nhi trong miệng hồi lâu.


Nếu được chia hai miếng, gã sẽ giấu một miếng, chờ về nhà sẽ đưa cho em gái Dương Nhược Lan ăn. Gã vẫn luôn nghĩ “thịt dở” mà người giàu chê đã ngon như vậy, nếu là đùi hay cánh gà thì sẽ ngon tới mức nào?


Cho nên Dương Nhược Văn hồi bé luôn mong chờ trong thôn tổ chức tiệc cỗ, dù là tiệc hỷ hay tiệc tang, bởi vì chỉ cần có tiệc gã sẽ được ăn thịt, gã càng không để ý cha mẹ cứ nhắc mãi: “Tiệc hỷ lần này là minh hôn, hy vọng bên quảng trường diễn kịch suôn sẻ”, gã chỉ nhớ được cha dẫn vào sân sau gia chủ, thấy nhà này giàu như thế, có lẽ ngoài miếng thịt mang về cho Nhược Lan ra thì chắc sẽ được thêm một miếng.


Quả đúng là vậy, hôm đó cha đưa cho gã một miếng ức gà đặc biệt còn da, phải biết ngày xưa da gà đều phải để lại đĩa, bởi vì da gà nhiều mỡ, các vị khách rất thích ăn, cha tuyệt không dám trộm cho gã.


Dương Nhược Văn cẩn thận ăn nửa miếng da, để lại một nửa định cho Nhược Lan như trước đây, cha Dương thấy thế nói với gã: Cứ yên tâm ăn luôn miếng da ấy, lát nữa ông có thể lấy thêm.


Nhưng Dương Nhược Văn vui vẻ chờ thêm hồi lâu vẫn không thấy cha cho thịt mới ăn, khi gã nhịn không được vén khăn trải bàn lên, lén lút nhìn ra ngoài, một bàn tay trắng như giấy, thậm chí pha với chút sắc xanh, đầu ngón tay sơn đỏ như máu cầm theo một cái đùi gà to đưa xuống dưới bàn.


Dương Nhược Văn nhìn là biết ngay đây không phải tay cha mình, gã không nhận đùi gà ngay mà chui ra khỏi khăn nhìn thoáng ra, gã nhìn thấy ngoài bàn có một cô dâu mặc đồ cưới thêu, vì có khăn voan đỏ nên gã không thấy rõ mặt cô.


Cô dâu thấy gã chui ra nhưng không nói gì, chỉ đẩy chiếc đùi gà tới trước mặt gã.


Trong bếp nói yên lặng cũng phải, bởi vì không có tiếng người, nhưng như vậy cũng không hoàn toàn chính xác, bởi vì tiếng nồi nước sôi trào vẫn to như cũ, Dương Nhược Văn thèm chiếc đùi kia quá, sau khi cảm ơn liền cầm đùi gà lui về dưới chân bàn, vừa gặm vừa nghĩ: Có lẽ cô gái kia là cô dâu mới nhà này, đúng là tốt bụng, cái đùi này ngon như vậy, gã ăn một miếng, số còn lại để cho Nhược Lan… Khi nào cha mới nấu xong đồ ăn? Gã muốn đưa đùi gà cho Nhược Lan nếm thử quá…


Chỉ là Dương Nhược Văn chờ mãi, chờ tới lúc mùi nước lèo thơm nức bắt đầu toả ra mùi khét vẫn chưa thấy cha vén khăn trải bàn, kêu gã cùng về.


Đến khi Dương Nhược Văn ngủ được một giấc, lúc tỉnh lại thấy đói không chịu được, đùi gà thu trong túi bắt đầu bốc mùi chua mới nhịn không nổi chui ra khỏi gầm bàn. Sau đó lập tức thấy cha trợn mắt, khuôn mặt sợ hãi biến dạng nằm chết bên bệ bếp, cơ thể đã sớm cứng đờ, mà bếp củi đang cháy trong phòng tuy chiếu sáng căn nhà lại tôn thêm sự u ám cho bóng đêm bên ngoài.


Người ở ngoài vốn đang định báo cho gia đình tổ chức âm hôn rằng bên quảng trường không được thuận lợi, hy vọng bọn họ có thể lùi ngày kết hôn, chờ thôn mời gánh hát mới tới diễn rồi tổ chức, sau khi bước vào trong nhà lại chỉ thấy Dương Nhược Văn đang ngơ ngác đứng giữa đống thi thể.


Cũng vì tin dữ ấy nên bà Dương sau khi sinh Dương Nhược Minh thì từ giã cõi đời, Dương Nhược Văn vừa làm cha vừa làm mẹ, được mấy hàng xóm và người thân tốt bụng giúp đỡ mới có thể nuôi lớn Dương Nhược Minh và Dương Nhược Lan.


“Ngày ấy tất cả những người ở trong nhà tổ chức âm hôn kia đều chết trừ tôi, mà sau khi cha chết, tôi mới hiểu ra con người không thể không có giới hạn.”



Dương Nhược Văn nặng nề kể hết chuyện xưa, mọi người tập trung nghe, không nhịn được chìm vào khoảng ký ức kia cùng gã, gần như sắp quên mất những người này cùng lắm chỉ là NPC trong phó bản “Khoá trường sinh” mà thôi, tới gần cuối mới bị tiếng thở dài của Dương Nhược Văn gọi trở về.


Liêu Hâm Dương hỏi: “Thôn các người đã thành ra vậy rồi, không kết âm hôn không được à?”


Nhưng cậu ta hỏi xong lại im lặng, bởi vì đáp án đã rõ, bằng không sao bọn họ lại xuất hiện ở đây? Đoàn kịch Kim Nguyên Bảo tới làng Phong Niên diễn kịch là để lễ minh hôn giữa Tiết Thịnh và Dương Nhược Lan vào ngày mai hoàn thành trót lọt.


Chẳng trách Dương Nhược Lan lại cầu xin Tạ Ấn Tuyết, cầu xin đoàn kịch Kim Nguyên Bảo hoàn thành ba ngày diễn, bởi vì chỉ có như thế, minh hôn mới diễn ra suôn sẻ.


Dương Nhược Văn buồn bã trả lời: “Đây là phong tục đã qua hàng trăm ngàn năm ở trại Phong niên, sao có thể nói sửa là sửa? Nhưng nhà họ Dương chỉ có một mình Nhược Lan là con gái, em ấy không thể kết âm hôn được!”


Nói xong, Dương Nhược Văn quỳ xuống trước mặt mọi người giống Tiết Thịnh, cầu xin: “Cho nên tôi xin các vị, mong các vị nương tay, đừng khiến Nhược Lan nhà tôi trở thành người mệnh khổ…”


Lộ Lăng bị gã đánh một gậy nghe vậy, vừa nhớ tới đã thấy đau hết trán, ngại ngùng nói: “Thật ra trước đó chúng tôi tới nhà anh mấy lần vì tưởng anh và Dương Nhược Minh cũng muốn gả Dương Nhược Lan cho nhà họ Tiết, làm lễ âm hôn đổi lấy tiền tài như Cao Hoà mới định cứu cô ấy, ai ngờ lại bị anh đánh đuổi…”


Dương Nhược Văn sửng sốt chớp mắt, lập tức xin lỗi: “Nếu tôi biết các vị đi cứu Nhược Lan, tôi sẽ không bao giờ ra tay với các vị, tôi và Nhược Minh cũng tuyệt đối không lấy mạng Nhược Lan ra đổi lấy tiền tài từ nhà họ Tiết.”


Mọi người đều tin, bởi vì việc hai anh em Dương Nhược Minh và Dương Nhược Văn đều yêu thương Dương Nhược Lan không phải chỉ dựa vào mỗi lời Dương Nhược Văn, đến Tiết Thịnh cũng nói thay cho gã.


Dương Nhược Văn vội giải thích: “Trước đó tôi và Nhược Minh đề phòng các vị là vì…”


Lê Hoằng tiếp lời gã: “Bọn tôi là người của đoàn kịch Kim Nguyên Bảo.”


Dương Nhược Văn chột dạ gật đầu.


“Tôi đã nói chắc chắn có hiểu nhầm mà.” Tiết Thịnh thấy hai bên đã hiểu nhau, thở phào nhẹ nhõm.


Nghĩ lại cũng phải, trong mắt Dương Nhược Văn và Dương Nhược Minh, bọn họ là hung thủ giúp cho hôn lễ hoàn thành, sắp sửa g**t ch*t Dương Nhược Lan, cho nên sao phải đối tốt với họ?


Hơn nữa nếu không phải bọn họ gọi hồn tìm Tiết Thịnh diễn thay, Dương Nhược Văn sẽ không tới quảng trường xem kịch, như vậy hiểu lầm sẽ cứ mãi kéo dài, không thể tháo bỏ.


Nếu không có Dương Nhược Văn và Dương Nhược Minh giải thích, bọn họ rất khó đưa được Dương Nhược Lan ra khỏi nhà họ Dương, khó có tiền đề biết ý nguyện của Tiết Thịnh khi chịu nghe theo họ diễn kịch là đưa Dương Nhược Lan rời khỏi làng Phong Niên.


Có thể nói chỉ cần trong số đó xuất hiện bất cứ sai lầm nào, bọn họ đều sẽ rơi vào ngõ cụt trong phó bản.


Nhưng đã giải được bế tắc trước mắt không đồng nghĩa với việc bọn họ có thể vượt màn, bởi vì họ còn một vấn đề khác cần giải quyết, đơn giản nhất cũng trực tiếp nhất: Bọn họ phải đưa Dương Nhược Lan đi như thế nào?


“Nếu muốn đưa Dương Nhược Lan đi, chúng ta phải có thuyền.” Tạ Ấn Tuyết lạnh giọng tạt một gáo nước lạnh: “Mà chìa khoá của thuyền đánh cá chở chúng ta tới đây nằm trong tay Mẫn Nguyên Đan.”


Dương Nhược Văn lập tức nói: “Tôi cũng có một con thuyền, có thể cho mọi người dùng.”


Vì vậy đêm nay không ai quay về phòng ngủ mà đi theo Dương Nhược Văn dạo quanh hai bên bờ nghiên cứu địa hình, xem xét con thuyền gã nhắc tới.


Đường đêm ở làng Phong Niên rất đáng sợ, bởi vì bạn không biết khi nào phía sau sẽ có quỷ cô dâu mặc đồ cưới đi theo, nhưng sau khi biết nguyên nhân các cô xuất hiện, mọi người dần không thấy các cô đáng sợ nữa.


Lại nói có thể do đêm nay Dương Nhược Văn dẫn đường, quỷ cô dâu biết bọn họ muốn phá buổi minh hôn, dù đường vẫn tối nhưng mọi người lại không cảm nhận được hơi lạnh kỳ dị như mấy hôm trước, càng không ai đập vào vai.



Trừ Tiều Thanh Hà.


Anh ta vẫn luôn cảm thấy có người đi theo sau, dù không vươn tay đập vai nhưng anh ta có thể cảm nhận hơi thở lạnh lẽo của người đó phả vào, nếu quỷ con Hoằng còn đây, Tiều Thanh Hà có thể gọi nó nhìn xem rốt cuộc đó là gì.


Chẳng qua dù Hoằng không còn nữa, Tiều Thanh Hà cũng không phải sợ, từ nhỏ anh ta đã tiếp xúc với mấy thứ tà ma, huống gì Lê Hoằng, Lý Lộ Minh đều đi phía sau, nếu có gì thật, chắc chắn bọn họ có thể nhìn thấy.


Vì vậy Tiều Thanh Hà cúi gằm đầu, im lặng theo mọi người đi đến bên bờ nước.


Kết quả sau khi nhìn thấy con thuyền, mọi người đều ngơ ngẩn.


Bởi vì đó là một con thuyền đánh cá gỗ cực kỳ cũ nát, đến cả mái che mưa cũng không có, không biết mười mấy người bọn họ ngồi hết lên thuyền có chìm hay không, dù không chìm nhưng chứa nhiều người như vậy, nếu muốn chèo thuyền đi nhanh là không thể, còn có mặt nước mênh mang không thấy bờ bên kia phản chiếu ánh trăng bạc kia nữa, bọn họ phải mất bao lâu, đi hướng nào mới tới được bờ bên kia?


“Thuyền này chứa được mười bốn người.” Dương Nhược Văn nhanh chóng giải đáp nghi hoặc của mọi người: “Sau khi lên thuyền, mọi người cứ theo dòng nước đi về phía Bắc khoảng hai canh là có thể đến bờ bên kia, tôi và Nhược Minh không đi được, bằng không nhà họ Tiết sẽ nhanh chóng phát hiện Nhược Lan biến mất, bọn tôi ở lại giữ chân họ. Còn mái chèo thuyền có thể không đủ, tôi đi tìm thêm mấy cái, xin mọi người chờ tôi một lát.”


Tạ Ấn Tuyết nghe vậy, cụp mắt suy nghĩ: Mười bốn người, vừa hay người chơi có mười ba người cộng thêm Dương Nhược Lan, như vậy chứng minh đây là một trong số các cách vượt màn.


“Hai canh, bốn tiếng à?” Ứng Y Thuỷ là con gái, suy nghĩ chặt chẽ hơn đám con trai một chút, cô mở to mắt, lo lắng nói: “Loại thuyền con chèo tay này không có máy tăng tốc, dù chúng ta có thể thay phiên nhau, nhưng chèo lâu như vậy liệu có biến cố gì hay không? Nếu các thôn dân phát hiện chúng ta bỏ chạy, lái thuyền đuổi theo thì phải làm sao?”


Hứa Lộ đảo mắt nhìn bên bờ, phát hiện con thuyền đánh cá bọn họ ngồi lúc tới cũng đang đậu ở đây, tuy thuyền của Mẫn Nguyên Đan cũ thật nhưng ít nhất cũng có máy ghe, chắc chắn nhanh hơn thuyền Dương Nhược Văn.


Cô nghĩ một lát, đề nghị: “Hay là chúng ta trộm chìa khóa thuyền Mẫn Nguyên Đan?”


Bộ Cửu Chiếu nãy giờ không nêu ý kiến nghe vậy cười lạnh, khó có khi lên tiếng: “Trộm không nổi.”


Tiều Thanh Hà hỏi hắn: “Chưa thử sao biết không trộm được?”


Tạ Ấn Tuyết ngước lên nhìn Tiều Thanh Hà, cất bước đi đến trước Bộ Cửu Chiếu giải thích như đang nói giúp thay hắn: “Nếu chiêu này làm được, vậy ngày đầu tiên người chơi có thể trộm chìa khóa rời khỏi làng Phong Niên rồi, huống gì lúc ấy điều kiện vượt màn Mẫn Nguyên Đan đưa ra rất rõ ràng: Diễn kịch xong, chờ minh hôn hoàn thành, anh ta sẽ lái thuyền đưa chúng ta rời đi, cho nên không cần thử cũng đoán được chúng ta không thể lấy chìa khóa từ Mẫn Nguyên Đan.”


Người xưa có câu: Thà phá một ngôi miếu chứ không hủy lễ kết hôn.


Minh hôn cũng là hôn, nếu nhóm người chơi diễn xong màn kịch thôn dân làng Phong Niên yêu cầu, giúp nhà họ Tiết hoàn thành lễ minh hôn, đó sẽ là một loại “cứu nhân duyên”, nhưng nếu bọn họ nghe theo Dương Nhược Văn và Tiết Thịnh, dẫn Dương Nhược Lan ra khỏi trại Phong Niên, thoát khỏi lễ minh hôn, đó cũng là một nghĩa khác của “cứu nhân duyên”.


“Tôi nghĩ anh Tạ nói rất đúng.” Lộ Lăng gật đầu tán thành với Tạ Ấn Tuyết: “Thay vì thử mà không được gì, chi bằng nhân lúc trời chưa sáng mau chóng bỏ trốn.”


Ứng Y Thủy suy nghĩ một lát, thấy Lộ Lăng nói cũng có lý: “Được, chờ Dương Nhược Văn tìm mái chèo quay về, chúng ta lập tức đến nhà họ Dương giúp Dương Nhược Lan thoát khỏi làng Phong Niên.”


“Các người bình tĩnh đi, đúng là câu chuyện Dương Nhược Văn và Tiết Thịnh kể rất cảm động.” Tiều Thanh Hà thấy người còn lại là Ứng Y Thủy có ý hùa theo, đứng ra cản: “Nhưng các người quên rồi sao? Đây chỉ là một trò chơi, vì sao chúng ta phải mạo hiểm thay bọn họ, cứ lo diễn kịch, hoàn thành minh hôn chờ vượt màn là xong mà?”


Câu nói của anh ta khiến mọi người đều ngẩn ra.


Liêu Hâm Dương không khỏi do dự, chủ yếu nhóm phải trôi nổi trên biển rất lâu, nhưng bọn họ đã không còn con đường sống nào khác: “Nhưng nếu chúng ta không đưa Dương Nhược Lan đi, Tiết Thịnh sẽ không giúp chúng ta diễn, chẳng lẽ lại đi gọi hồn con quỷ mới? Quỷ mới có thể sẽ không nghe lời như anh ta, không thể phối hợp diễn kịch, người dân cũng sẽ g**t ch*t chúng ta.”


Tiều Thanh Hà lập tức mắc nghẹn, lại thầm hối hận vì đã giết Từ Sâm quá sớm.


Kết quả Tiều Thanh Hà không ngờ khi mình không còn lời nào để nói, Tạ Ấn Tuyết lại đứng ra nói thay: “Đúng vậy, rời đi bằng thuyền sẽ rất nguy hiểm, các người đều phải nghĩ cho kỹ rốt cuộc chọn cách nào.”



Lời này càng khiến những người khác lung lay.


Lê Hoằng hỏi y: “Anh Tạ chọn cái nào?”


Tạ Ấn Tuyết hơi ngẩng lên, ánh mắt bình tĩnh, cao giọng nói: “Tôi chọn cứu Dương Nhược Lan.”


“Cô ta chỉ là một NPC.” Lúc này người hất nước lạnh là Bộ Cửu Chiếu, hắn khoanh tay đứng một bên, dù là khuôn mặt hay là cơ thể đều ngập tràn hai chữ “lạnh nhạt”, đồng thời nhấn mạnh sự cực khổ trên con đường Tạ Ấn Tuyết đã chọn: “Đi bằng đường thủy sẽ vô cùng khó khăn.”


Nhưng có lẽ sự kiên quyết của Tạ Ấn Tuyết đã lan đến những người khác, Bộ Cửu Chiếu vừa dứt lời, Lý Lộ Minh lập tức hít sâu, đứng ra nói: “Tôi cũng chọn cứu Dương Nhược Lan.”


“Bọn tôi cũng vậy.”


Sau khi Lý Lộ Minh đưa ra lập trường, Đoàn Dĩnh và Ngu Thấm Văn cũng đồng ý.


Ứng Y Thủy ban nãy còn dè chừng cũng nói: “Theo tiếng lòng thì tôi không hy vọng Dương Nhược Lan sẽ trở thành người hy sinh vì hủ tục minh hôn, huống gì với tình huống hiện tại, khả năng đào tẩu bằng thuyền thành công gần bằng tỷ lệ chúng ta triệu ra con quỷ nghe lời như Tiết Thịnh, dù sao cũng đều chết, sao cần phải làm trái lương tâm mình?”


Cô nói xong, không ai phản đối.


Thật ra Tiều Thanh Hà vẫn muốn phản đối, nhưng hiển nhiên anh ta không thể vượt phó bản này chỉ bằng khả năng của mình nên đành nghe theo quyết định của mọi người.


Không biết là do trùng hợp hay không, sau khi mọi người quyết tâm, Dương Nhược Văn không biết nhảy từ đâu ra thảy bảy tám mái chèo lên thuyền, sau đó nói với mọi người: “Mời mọi người theo tôi tới nhà họ Dương.”


Mọi người lập tức theo anh ta đi đến nhà họ Dương.


Tới nhà họ Dương, Lộ Lăng kể lại đầu đuôi câu chuyện mà Tiết Thịnh đã kể cho Dương Nhược Lan.


“Anh ấy nói vậy thật sao…” Dương Nhược Lan mới nghe một nửa đã khóc ướt mặt, nức nở không thành tiếng hỏi: “Anh ấy đâu rồi? Cho tôi gặp anh ấy một lần được không?”


“Không được!” Dương Nhược Văn cứng rắn bác đi: “Trời sắp sáng rồi, Nhược Lan, em đi nhanh lên!”
“Chị, mau đi đi!” Dương Nhược Minh cũng nhét lộ phí và tay nải nhỏ đã chuẩn bị sẵn vào ngực Dương Nhược Lan: “Đừng bao giờ quay về, em và anh hai tích cóp đủ tiền cũng sẽ rời khỏi đây, nơi này là chốn ăn thịt người, chị phải rời khỏi chỗ này!”


Sau đó hai người ra cổng nhà họ Dương quan sát, phát hiện không có bất cứ ai liền đẩy Dương Nhược Lan ra khỏi cổng, đồng thời quỳ xuống dập đầu cầu xin nhóm Tạ Ấn Tuyết: “Xin các vị tiên sinh dẫn Nhược Lan rời khỏi đây, ngày sau có thể tôi và Nhược Minh sẽ còn gặp lại các vị, dù có làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp ơn nghĩa của các vị.”


Tạ Ấn Tuyết không nói nhiều, chỉ trầm giọng nói được.


Hai anh em họ Dương nghe vậy lại cúi người cảm ơn, trong mắt ngập tràn lệ nóng, nhưng động tác bọn họ đóng chặt cửa nhà họ Dương không hề mang theo chút do dự.


Có lẽ người khác không chú ý chi tiết này, nhưng Tạ Ấn Tuyết lại nhìn thấy cảnh ấy, trên đường đi ra bờ sông, hai hàng lông mày nhíu chặt của y chưa từng giãn ra —— Tình cảm của Tiết Thịnh, Dương Nhược Lan và cả hai anh em nhà họ Dương trong phó bản này quá chân thật, chân thật đến mức dù là y cũng không nhìn ra kẽ hở.


Nhưng không có kẽ hở mới là vấn đề lớn nhất.


Thật ra Tiều Thanh Hà nói không sai, bọn họ chỉ là NPC —— Có lẽ vậy.


Nhưng NPC… thật sự có tình cảm chân thật như vậy ư?


Trong lúc Tạ Ấn Tuyết cúi đầu suy nghĩ, giọng Bộ Cửu Chiếu bỗng vang lên bên trên: “Cậu nghĩ gì vậy?”



Y nâng mắt lên nhìn người đàn ông bên cạnh.


Dưới ánh trăng tù mù, khuôn mặt người trước mặt rất xa lạ với y, nhưng trong lòng Tạ Ấn Tuyết lại có câu khẳng định: Có lẽ khuôn mặt Bộ Cửu Chiếu chưa bao giờ thay đổi, cùng lắm chỉ có con ngươi, màu tóc hơi khác, còn thứ thật sự thay đổi là ký ức của y.


Quan trọng nhất là Bộ Cửu Chiếu chưa bao giờ giống NPC người đưa đò, cho tới nay Tạ Ấn Tuyết vẫn chưa hiểu sự tồn tại của hắn, trong phó bản này hắn càng quán triệt mấy chữ “vô dụng”, bây giờ bản thân y muốn cứu Dương Nhược Lan cũng nhờ một số tính toán khác.


Chẳng qua Tạ Ấn Tuyết vẫn luôn giấu những suy nghĩ đó trong đầu, không nói với người khác, càng không nói với Bộ Cửu Chiếu.


Vì thế Tạ Ấn Tuyết mỉm cười, trả lời Bộ Cửu Chiếu bằng thái độ chiếu lệ: “Nghĩ về anh.”


Bộ Cửu Chiếu: “…”


Bộ Cửu Chiếu không biết trả lời thế nào.


Hắn cũng không muốn tiếp tục đề tài này bèn đổi câu hỏi: “Phó bản sắp kết thúc rồi, cậu không cứu người kiếm ăn à?”


Tạ Ấn Tuyết gật đầu, hất cằm chỉ vào Dương Nhược Lan đi phía trước mình và Bộ Cửu Chiếu nói: “Kia không phải do tôi cứu hay sao?”


“Cô ta là NPC.” Người đàn ông nghe vậy nhướng mày: “Hơn nữa cô ta không thể chịu bệnh tật thay cậu.”


“Nhưng tôi là người tốt bụng, dịu dàng với người khác nhất đấy.” Tạ Ấn Tuyết vẫn cười: “Coi như tôi làm phước một hôm vậy.”


Mấy câu này còn dối trá hơn câu “Nghĩ về anh”, chọc Bộ Cửu Chiếu bật cười, hắn phụt một tiếng: “Thật ra cậu trong phó bản này rất dịu dàng tốt bụng, chỉ có một lần vung kiếm phá giường, còn yếu đến mức đòi tôi cõng đi, làm gì còn dáng vẻ hung hăng ngang ngược đá bay giá nướng thịt của tôi lúc ở Hel’s Dream?”


“Lộ mũi nhọn chưa chắc đã là chuyện tốt, làm việc khiêm tốn mới ổn, huống gì…” Tạ Ấn Tuyết vừa nói vừa quay người, đảo mắt nhìn Bộ Cửu Chiếu: “Chuyện cần dùng đến đầu óc sao phải sốt sắng làm gì?”


Bộ Cửu Chiếu hé miệng định đáp lời, Tạ Ấn Tuyết lại quay đầu đi, thở dài nói: “Cũng phải, anh không phải tôi, nghĩ cũng không hiểu ý tôi đâu.”


Ý là đang mắng hắn không biết dùng não.


Bộ Cửu Chiếu lại bị Tạ Ấn Tuyết chọc giận phát cười, hỏi lại y: “Câu nào câu nấy như kẹp dao giấu kiếm, cậu gọi đây là tốt bụng, dịu dàng với người khác à?”


Tạ Ấn Tuyết cong môi, nhẹ giọng nói: “Anh cũng nói là với người đấy thôi.”


(Chú thích riêng: Anh không phải người)


Bộ Cửu Chiếu: “?”


Thật ra hắn muốn mắng Tạ Ấn Tuyết mấy câu, nhưng nghĩ đến thanh niên còn có ích nên Bộ Cửu Chiếu nén giận, nhếch mép nói: “Phải, mà tôi đây rộng lượng, không so đo với loại mồm mép tiểu nhân.”


Nói chuyện không hợp nhau, nói thêm nửa câu còn ngại nhiều, không ai chịu nhường, cuộc trò chuyện đến đây khó kéo dài thêm, tuy cả hai đều mỉm cười nhưng ý cười không chạm tới đáy mắt, cứ nhìn phía trước đi tiếp.


Mọi người suôn sẻ tới bờ sông tới mức khó lòng tưởng nổi, khiến bọn họ không nhịn được nghĩ: Thật sự không có ai ngăn cản ư?


************************


Không ấy chú Bảy dạy chủ nhà một khóa chửi nhau với, chứ chú Bảy chửi thâm quá =))))))


Tôi Có Thể Giữ Cậu Đến Canh Năm
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Có Thể Giữ Cậu Đến Canh Năm Truyện Tôi Có Thể Giữ Cậu Đến Canh Năm Story Chương 64
10.0/10 từ 12 lượt.
loading...