Tôi Có Thể Giữ Cậu Đến Canh Năm
Chương 59
159@-
Vậy nên trong phòng Tạ Ấn Tuyết tối nay, tính cả y có tổng cộng năm người ở.
Bộ Cửu Chiếu cho rằng việc này không hợp thói thường.
Nhưng Tạ Ấn Tuyết chỉ cho hắn hai lựa chọn: Hoặc là im lặng, ngủ chung với mọi người, hoặc là ra ngoài ngủ một mình.
Dù Bộ Cửu Chiếu không muốn chọn cái nào cả nhưng vẫn phải cố chấp chọn một.
Chẳng qua sau đó Bộ Cửu Chiếu lại nghĩ: Những người khác ôm chăn đệm nằm dưới đất, nhường giường cho bọn họ ngủ, vậy lựa chọn đầu tiên có vẻ không tồi —— Cho mấy người kia nhìn hắn và Tạ Ấn Tuyết ngủ chung một giường cũng mang ý nghĩa đặc biệt đấy nhỉ?
Dù sao chỉ cần gã không thấy ngại thì người ngại sẽ không phải gã.
Tạ Ấn Tuyết ép hắn chọn như vậy, thế thì hắn phải chuẩn bị sẵn.
Nhưng Bộ Cửu Chiếu không ngờ rằng Tạ Ấn Tuyết đã đi trước một bước: Y không chọn gian phòng ngủ tối qua mà đổi sang một căn phòng hai giường khác.
Liễu Bất Hoa cũng để ý đến chi tiết này, cho nên hỏi: “Cha nuôi, chúng ta không ở căn phòng đêm qua của cha à?”
“Đúng vậy, không ở.”
Tạ Ấn Tuyết nghe vậy, không khỏi thấy nhức đầu vì sự cẩn thận của Liễu Bất Hoa, thế nhưng y vẫn thoải mái thừa nhận, bởi vì cũng nhờ Liễu Bất Hoa tinh ý nên chắc chắn có thể nhận ra y không muốn tiếp tục đề tài này.
Liễu Bất Hoa rất hiểu Tạ Ấn Tuyết, tất nhiên nhận ra ngay ý hắn, không hỏi tiếp nữa.
Nhưng Bộ Cửu Chiếu lại cười khẩy, khoanh tay đứng tựa bên cửa, nhìn hai chiếc giường trải ga trong phòng, nhướn mày nói: “Vì cái giường kia bị bọn tôi làm sập rồi.”
Người khác: “?”
“Sập?”
Lê Hoằng ôm đầu hỏi, cậu ta nghĩ mãi không ra, hoặc không dám nghĩ rốt cuộc đêm qua Tạ Ấn Tuyết và Bộ Cửu Chiếu làm gì trong phòng, dữ dội đến mức làm sập giường?
“Đúng vậy.” Bộ Cửu Chiếu nhấc chân đi tới cạnh giường, khuỵu gối ngồi xuống, ngại mình chưa phá hết trong sạch của Tạ Ấn Tuyết nên bồi thêm: “Trong phòng chỉ có một cái giường, bằng không đổi phòng làm gì?”
Tạ Ấn Tuyết: “…”
Mọi người nghe vậy, thái độ nhìn hai người họ càng thêm phức tạp, đến cả Liễu Bất Hoa cũng muốn nói lại thôi, nhưng vì dè chừng đông người nên mãi không chịu lên tiếng.
Tạ Ấn Tuyết hít ngược một hơi, mỉm cười nhìn Bộ Cửu Chiếu, nhẹ giọng nói: “Bộ Cửu Chiếu, anh được lắm.”
Bộ Cửu Chiếu cũng nhếch môi, nhìn thanh niên đầy cưng chiều: “Hầy, nếu ngày nào cậu cũng khen tôi như thế thì tốt quá nhỉ?”
Tạ Ấn Tuyết cạn lời, y nghĩ mình thua rồi, thua một cách thảm hại —— Luận về kẻ mặt dày nhất, Bộ Cửu Chiếu vẫn ăn đứt y, bái phục, bái phục.
Hai người mỉm cười nhìn nhau, trong lòng không khỏi ghét bỏ.
Sau khi lên giường, cả hai tự đắp chăn của mình lên, còn lật người quay lưng, những người khác không nhận ra sóng ngầm dữ dội giữa bọn họ, từng người tìm khoảng đất trống ngả lưng nghỉ ngơi.
Đêm nay bọn họ không tắt đèn, ngọn nến yếu ớt nằm cháy giữa bàn tròn trong phòng, dù ánh sáng phát ra không đủ sáng nhưng rất ấm áp. Hơn nữa có Tạ Ấn Tuyết ở đây nên Lê Hoằng và Đoàn Dĩnh đều yên tâm, nhắm mắt chuẩn bị ngủ.
Nào ngờ vừa nhắm mắt không lâu, ngoài phòng bỗng vang lên tiếng đập cửa.
Năm người đồng loạt nhìn ra cửa, phát hiện ngoài đó có một bóng người mờ mờ, chỉ có thể nhìn ra hình người, còn lại không rõ là nam hay nữ.
Liễu Bất Hoa, Đoàn Dĩnh và cả Lê Hoằng nhìn nhau, cuối cùng Đoàn Dĩnh cất tiếng hỏi trước: “Ai thế?”
“Dĩnh, anh đây.”
Bóng người lên tiếng, phát ra giọng Từ Sâm.
“Từ Sâm?” Đoàn Dĩnh sửng sốt: “Sao anh lại tới đây? Thầy Tiều đâu?”
“Anh vừa gặp thứ rất kỳ quái trong phòng, anh sợ, đêm nay cho anh ngủ với mọi người được không?” Giọng Từ Sâm hơi run rẩy, mang theo bối rối, bất an, sợ hãi pha vào nhau, hệt như hắn vừa thấy hình ảnh đáng sợ tới cực hạn cách đây không lâu vậy.
Lê Hoằng nghe vậy, hỏi Đoàn Dĩnh: “Mở cửa không?”
Sáng nay Đoàn Dĩnh vẫn còn lo cho Từ Sâm, còn muốn mời Tạ Ấn Tuyết xem giúp mình có phải hắn bị quỷ nhập hay không, thậm chí trước đó cô còn muốn về chung phòng với Từ Sâm vào đêm nay.
Nhưng cô bất ngờ nghe được cuộc trò chuyện giữa Từ Sâm và Tiều Thanh Hà.
Lúc ấy bọn họ vừa diễn xong, Ngu Thấm Văn và Lý Lộ Minh diễn vai hoà thượng chùa Kim Sơn chạy như bay đến bên cạnh, nói bọn họ nhìn thấy quỷ nằm sau lưng cô.
Mà Tiều Thanh Hà và Từ Sâm cũng diễn vai hoà thượng chùa Kim Sơn lúc ấy đứng cách đó không xa, hơn nữa Tiều Thanh Hà còn hỏi Từ Sâm: “Có thể đêm nay Đoàn Dĩnh sẽ gặp nguy hiểm, cậu có cần…”
Tiều Thanh Hà chưa nói hết câu, chỉ mới nói đoạn đầu, nhưng chỉ cần là người đều có thể hiểu ý anh ta: Hai cô cậu là người yêu, cậu có muốn ở chung phòng để bảo vệ Đoàn Dĩnh không?
Kết quả Từ Sâm lại nói: “Nhưng em vẫn muốn ở chung phòng với thầy Tiều.”
Vào giây phút đó, Đoàn Dĩnh ngoài ý muốn nghe thấy câu nói này của Từ Sâm lập tức xua tan sạch sự quan tâm trong lòng dành cho hắn, cho nên mới hỏi Tạ Ấn Tuyết cho mình ở chung phòng y được không.
Khi ấy dù cô đã nhỏ tiếng nhưng cô tin rằng Từ Sâm có thể nghe thấy, bình thường một người đàn ông dù như thế nào mà nghe bạn gái mình muốn ở chung phòng với ba bốn người đàn ông đều sẽ có phản ứng đúng không?
Chỉ cần Từ Sâm vẫn còn quan tâm cô, chắc chắn sẽ không đồng ý, đứng ra ngăn cản.
Kết quả Từ Sâm không hé răng nửa lời, để mặc cô ngủ chung phòng với nhóm Tạ Ấn Tuyết, Lê Hoằng, Liễu Bất Hoa.
Cô không biết Từ Sâm lạnh lùng như vậy vì bị quỷ nhập hay vì hắn thực sự nghĩ như vậy, lúc ấy Đoàn Dĩnh chỉ biết: Tình cảm giữa cô và Từ Sâm đã đi vào ngõ cụt, không còn thấy bất cứ tia hy vọng nào.
“Từ Sâm.” Đoàn Dĩnh không trả lời Lê Hoằng rốt cuộc cô muốn mở cửa hay không mà gọi tên Từ Sâm đứng bên ngoài: “Trước khi mở cửa, em muốn hỏi anh một câu.”
“Anh còn nhớ em không biết bơi không? Nếu em và mẹ anh cùng rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai trước?”
[Nếu em và mẹ anh cùng rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai trước?]
Câu hỏi ngặt nghèo kinh điển giữa các cặp đôi bây giờ lại được Đoàn Dĩnh đưa ra, Liễu Bất Hoa và Lê Hoằng nghe xong đều ngớ người, Bộ Cửu Chiếu chống người nửa nằm nửa ngồi trên gối nghe vậy, trong mắt loé lên tia hứng thú, sau đó quay qua nhìn thanh niên đối diện.
Hiện tại Tạ Ấn Tuyết cũng duy trì tư thế giống hắn, đôi mắt không nhìn hắn mà nhìn chằm chằm cánh cửa.
Bóng người ngoài cửa trả lời Đoàn Dĩnh: “Tất nhiên anh sẽ cứu em trước.”
Đa số người yêu nghe thấy đáp án đáng tin này đều sẽ rất vui, Đoàn Dĩnh nghe xong cũng mỉm cười. Nhưng dù cô cười nhưng lại nằm trở lại, không định đứng dậy mở cửa cho người ngoài phòng.
Bóng người ngoài phòng gọi tên cô: “Dĩnh?”
“Thật ra tôi đã học bơi rồi.” Đoàn Dĩnh đỏ mắt, khàn giọng nói: “Anh không phải Từ Sâm, anh đi đi.”
Thật ra khi còn ở bên Từ Sâm, cô không biết bơi.
Quan trọng nhất là cô sẽ không hỏi câu hỏi nhạt nhẽo như vậy, bởi vì cô biết đáp án trong lòng Từ Sâm. Nhưng Đoàn Dĩnh không hỏi vẫn nghĩ lỡ có ngày như vậy phải làm sao? Cho nên đi đăng ký một lớp học bơi.
Nhìn đi, không phải bây giờ không bị rơi xuống nước cũng phải dùng đến ư?
Sau khi Đoàn Dĩnh nói xong, bóng người ngoài phòng đứng yên hồi lâu, cơ thể của nó dần trong suốt, đứng bên ngoài cất giọng hí khang bén nhọn quỷ dị, lúc nam lúc nữ, tự hỏi tự trả lời.
“Bạch Tố Trinh, con Bạch Xà kia! Ta khuyên ngươi đừng si tình nữa, đi đi thôi…”
“Ngươi muốn chia rẽ đôi vợ chồng ta?”
“Chị ơi… Đừng nói nhảm với hắn nữa, chúng ta dâng nước Kim Sơn, xem hắn thả người ra hay không!” (1)
Hát xong mấy câu ấy, nó dần dần đi xa.
Lê Hoằng vểnh tai nghe ngóng một lát, sau khi không thấy âm thanh nào mới nói nhỏ: “… Không sao nữa?”
“Chắc không sao nữa đâu.” Đoàn Dĩnh rụt vai, nói: “Hy vọng mọi người đều an toàn.”
Cô cũng hy vọng Từ Sâm chung phòng với Tiều Thanh Hà đêm nay gặp an toàn.
Nhưng Đoàn Dĩnh không biết: Đêm nay Từ Sâm không ở chung với Tiều Thanh Hà.
Nói đúng ra là Tiều Thanh Hà không muốn ở cùng Từ Sâm.
Đúng là đêm qua anh ta ở chung phòng với Từ Sâm, nhưng không lâu sau, Tiều Thanh Hà trở dậy lấy cớ đi vệ sinh rời khỏi phòng, chọn một căn phòng trống chỉ có một giường vào ở, không ở chung với Từ Sâm nữa.
Bởi vì Tiều Thanh Hà không chắc chắn rốt cuộc Từ Sâm chết rồi hay vẫn còn sống —— Tối qua sau khi Từ Sâm ngủ, anh ta đã đổi hướng giày hắn chĩa thẳng vào thân giường.
Giày đối giường, quỷ leo lên.
Không chỉ như thế, Tiều Thanh Hà còn quăng một mặt gương nhỏ xuống gầm giường Từ Sâm để tụ tà, sau khi làm xong, anh ta lặng lẽ đổi một phòng khác, vội đến mức cửa đóng không chặt, để lại một khe hở, mãi đến sáng mới quay về.
Anh ta vốn cho rằng ở trong phó bản chỉ cần sơ sẩy sẽ gặp tà như thế này, Từ Sâm phạm phải nhiều cấm kỵ như thế sẽ chết chắc. Bởi vì anh ta không trực tiếp giết người nên Từ Sâm chết đi cũng không thể trả thù mình, nhưng sáng hôm sau Từ Sâm vẫn sống.
Hoặc là nói… nhìn như còn “sống”.
Tiều Thanh Hà không tìm được thời cơ tiếp cận Từ Sâm dò hơi thở của hắn hoặc xem tim đập nữa hay không, bây giờ chỉ có thể lấy lùi làm tiến, tránh xa Từ Sâm. Về phần những người khác… nếu không phải có tên họ Tạ nhúng tay, anh ta đã sớm giết sạch, bây giờ phải tìm cơ hội khác ra tay.
“Canh cửa phòng cẩn thận.”
Tiều Thanh Hà hất một viên kẹo xuống đất, lạnh giọng ra lệnh.
Căn phòng im lặng không có tiếng đáp lại anh ta, một lúc sau, ánh nến chưa tắt trong phòng lập loè mấy lần, một cánh tay trẻ con xanh tím bỗng chui ra khỏi gầm giường, nhanh chóng lấy viên kẹo trên đất đi.
Sáng ngày thứ năm, mọi người bị Mẫn Nguyên Đan gọi đi từ sớm.
“Đêm nay sẽ là đêm diễn chính thức, mọi người phải giữ vững tinh thần!”
Mẫn Nguyên Đan hét xong lại hối thúc cả nhóm nhanh chóng đi về sân khấu kịch: “Mau tới hậu trường mặc đồ vào, sau đó xếp hàng đi tìm thím Lý trang điểm.”
Mọi người đành phải nghe theo gã, mặc đồ xong lập tức lên đường tới quảng trường thôn.
Nhưng mọi người sau khi ra cửa chỉ thấy Mẫn Nguyên Đan vẫn ngồi trong sân phòng, dường như không có ý định đi theo bọn họ tới sân khấu kịch.
Hứa Lộ hỏi gã: “Ông chủ, không phải đêm nay là đêm diễn chính thức à? Sao ông không đi với nhóm tôi?”
“Mới sớm vậy đã phải đi gọi mấy người, tôi còn chưa ăn sáng đây, bây giờ tôi phải đi ăn sáng đã mới tới.” Mẫn Nguyên Đan nguýt cô, vung quạt nhựa đuổi người: “Đi mau lên!”
Trong lòng Hứa Lộ thầm nói cô cũng chưa ăn sáng đây, thế nhưng không chửi ra miệng.
Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời ảm đạm, lẩm bẩm: “Hôm nay trời sắp mưa à? Tối quá.”
Mấy ngày trước thời tiết ở làng Phong Niên rất đẹp, sáng sủa không mây, ánh nắng chói chang. Nhưng hôm nay sắc trời lại âm u như có người lắp thêm lớp lọc kính màu xám bụi trước mắt bọn họ, đến mức dù nhìn về đâu cũng có cảm giác đen kịt ảm đạm, dù có đèn lồng lẫn lụa đỏ treo khắp thôn cũng không thể xua tan sự não nề ấy.
“Không biết.” Liêu Hâm Dương thuận miệng tiếp lời: “Trông trời thế này làm tôi có cảm giác sẽ mưa đấy.”
Bên ngoài không có ánh sáng, bọn họ đi vào sau màn sân khấu càng không thấy cảnh vật xung quanh, phải châm nến mới nhìn rõ được.
Ngoài ra mọi người còn phát hiện hậu trường có mấy thôn dân đến giúp đỡ, trong đó thím Lý chịu trách nhiệm trang điểm, thím ta thấy mọi người đều đã đến đủ thì chia đồ hóa trang chất đống trong rương cho từng người theo vai diễn.
Rất nhanh sau đó, Tạ Ấn Tuyết nhận được món đồ gần như trắng toát của Bạch Tố Trinh.
Bộ đồ Tiểu Thanh cũng được đưa tới tay Bộ Cửu Chiếu, chẳng qua bộ đồ kia quá xanh, Bộ Cửu Chiếu nhận nó chẳng khác nào đang nhận một chiếc mũ xanh. (2)
(2) Mũ xanh: tiếng lóng, ý chỉ bị cắm sừng.
Nhưng ít ra cô không phải diễn vai hoà thượng chùa Kim Sơn như nhóm Ngu Thấm Văn và Lý Lộ Minh, phải để đeo khăn trùm giả làm đầu trọc.
Ngu Thấm Văn ôm khăn trùm, tuyệt vọng nói: “Chắc mấy hôm nay tớ xấu nhất đời rồi.”
Chẳng trách Mẫn Nguyên Đan hối thúc các cô từ sớm, bởi vì đeo mấy cái khăn này khá vất vả, hơn nữa cần thời gian trang điểm, không dậy sớm sẽ không kịp.
Lý Lộ Minh cũng than thở: “Đi thay đồ trước đã, phải mặc quần áo mới trang điểm được.”
Đoàn Dĩnh đi theo cả hai vào phòng thay đồ nữ, trước khi vào còn liếc qua phòng thay đồ nam, thấy Từ Sâm cũng đang cầm quần áo đi vào —— hắn còn sống.
Trong phòng thay đồ nam, Tạ Ấn Tuyết đã thay xong đồ diễn Bạch Tố Trinh cũng để ý tới Từ Sâm, chẳng qua bây giờ y không rảnh để nhìn hắn, trong mắt y chỉ thấy người xanh lét đứng trước mặt mình – Bộ Cửu Chiếu.
Tạ Ấn Tuyết nhăn mày, mím môi hỏi hắn: “Vì sao đồ của anh lại là đồ nam?”
Người Bộ Cửu Chiếu xanh như thể được sơn một tầng sơn xanh, nhưng nhìn bộ đồ Tiểu Thanh của hắn kiểu gì cũng là đồ nam.
Mà Tạ Ấn Tuyết thì khác, đồ diễn Bạch Tố Trinh y nhận được đúng là đồ nữ: Váy áo, vân kiên, tay áo thụng không thiếu món nào, dù mặc xong chưa kịp chải tóc trang điểm, nhưng vì có mái tóc đen như mực gấm rủ sau đầu, cơ thể gầy gò yếu ớt, khuôn mặt trắng muốt tinh xảo, đôi mắt lá liễu trong vắt gợn sóng nước nên chẳng khác nào một cô gái da trắng mày đen, mái tóc như mây.
Bộ Cửu Chiếu lười biếng đứng tựa tường, đôi mắt tuần tra Tạ Ấn Tuyết mấy vòng như muốn lột bộ đồ trắng trên người Tạ Ấn Tuyết xuống, sau đó mới mỉm cười tiến lên, cúi tới gần y, ngả ngớn nói: “Vì trong “Bạch Xà truyện” bản gốc, phân cảnh thứ nhất tên là “Song xà đấu”, kể trước kia Thanh Xà là một con rắn đực, hắn thích Bạch Tố Trinh nhưng Bạch Tố Trinh không thích hắn, hơn nữa đấu pháp thua, sau đó mới cam chịu hoá thành hầu nữ đi theo Bạch Tố Trinh.”
“Đúng vậy.” Tạ Ấn Tuyết gật đầu, lạnh giọng nói: “Mà kịch bản của chúng ta diễn phần này, cho nên lúc ra sân khấu Tiểu Thanh là hầu nữ của tôi, anh cũng phải mặc đồ nữ mới đúng.”
“Nhưng kịch bản trong tay chúng ta không phải nguyên tác, huống hồ…” Bộ Cửu Chiếu mỉm cười sâu hơn: “Tôi không cam lòng.”
Tạ Ấn Tuyết nhăn mày chặt hơn, trách móc hắn: “Anh đang lấy việc công trục lợi riêng!”
Rõ ràng Bộ Cửu Chiếu ỷ vào đặc quyền NPC đưa đò nên mới đổi đồ Tiểu Thanh thành đồ nam.
“Đúng vậy, tôi đây trục lợi riêng, hơn nữa không phải lần đầu.” Bộ Cửu Chiếu không chối, thẳng lưng nhìn Tạ Ấn Tuyết, mập mờ nói: “Không phải lần đầu tiên tôi đã cho cậu hưởng à?”
Trong phó bản dự tiệc đầu tiên của Tạ Ấn Tuyết, Bộ Cửu Chiếu đã lấy công trục lợi riêng, lén lút tiết lộ manh mối vượt màn cho y, phó bản thứ hai thậm chí còn vượt mặt NPC hướng dẫn Enoch trên Hel’ Dream, việc lấy công trục tư như thế quả thật bất công tới vô biên.
Tạ Ấn Tuyết nghe hắn nói, thái dương đau nhức đập thình thịch, nhắm mắt hít một hơi thật sâu, lắc đầu nói: “Ăn nói lung tung không nghe nổi, bẩn tai tôi.”
Dứt lời, y không muốn nói chuyện với Bộ Cửu Chiếu nữa, phất tay áo rời khỏi phòng thay đồ.
Ống tay thụng quá dài vì bị phất mạnh nên tát lên mặt Bộ Cửu Chiếu một cái, hắn lại không thấy đau, chỉ ngửi thấy hương lê mát lạnh trên người Tạ Ấn Tuyết, không khỏi thấy vui —— Hắn phát hiện mình đấu khẩu không lại Tạ Ấn Tuyết, nhưng da mặt y lại mỏng.
Chỉ cần hắn mặt dày, nói năng ngông cuồng vô lễ, Tạ Ấn Tuyết sẽ không đấu lại hắn.
Nhưng Bộ Cửu Chiếu không hiểu, rõ ràng thanh niên dễ xấu hổ như vậy, mà hắn nói toàn mấy từ ngả ngớn, sao không thấy y đỏ mặt?
Thật ra hắn không biết Tạ Ấn Tuyết vừa ra khỏi phòng thay đồ đã thấy mặt mình nóng cháy —— Không phải vì xấu hổ mà vì bị Bộ Cửu Chiếu chọc giận.
Y lạnh lùng đi đến chỗ trang điểm nơi hậu trường, nhờ thím Lý chải tóc cài hoa, dù sao cũng đã mặc đồ nữ rồi, không thể cởi ra được, chỉ có thể chọn nghe theo.
Vẫn là câu nói đó: Người làm việc lớn không để ý việc vặt, chỉ là đồ nữ mà thôi, y cần gì phải xấu hổ giận dữ?
Chẳng qua Tạ Ấn Tuyết còn chưa đến chỗ trang điểm đã thấy Liêu Hâm Dương bước ra trước mình một bước, trợn mắt ré lên lùi lại mấy hồi, suýt nữa ngã sấp như nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ trong gương.
Tiếng hét của hắn khiến những người khác trong phòng thay đồ chạy ra theo, từ sau lưng Tạ Ấn Tuyết đi lên trước ngó vào gương trang điểm.
Ở đó có hai người —— Từ Sâm đã thay đồ hòa thượng chùa Kim Sơn và thím Lý đang đeo khăn trùm đầu cho hắn.
Mọi người nhìn quanh một vòng, không nhìn thấy bóng ai trừ bọn họ, cũng không có tình huống đặc biệt.
Có lẽ thím Lý cũng bị tiếng hét của Liêu Hâm Dương dọa sợ, khó hiểu nhìn hắn: “Cậu hét gì thế?”
“Tôi, tôi thấy…”
Liêu Hâm Dương nâng tay lên, muốn chỉ Từ Sâm mà không dám.
Liêu Hâm Dương quay lại nhìn ra sau, thấy hầu hết người chơi đều có mặt, bây giờ còn là ban ngày nên lấy hết can đảm nói: “Tôi vừa thấy chỗ Từ Sâm ngồi có… cô dâu mặc váy cưới đỏ.”
Câu nói này của Liêu Hâm Dương rất hàm súc, không nhắc đến chữ “Quỷ”.
Bởi vì từ sau khi hắn ra khỏi phòng thay đồ đã thấy thím Lý đang chải đầu cho cô dâu mặc váy cưới màu đỏ máu.
Cô dâu ngồi trước gương trang điểm, tóc dài tới eo, nhưng trong gương không thấy bóng cô, chiếc lược gỗ trong tay thím Lý chải xuôi theo từng sợi tóc đen của cô như đang vấn tóc cho cô gái chờ gả đi.
Hắn bị làm giật mình, không khống chế được hét lên sợ hãi, chỉ giây tiếp theo, cô dâu váy cưới đỏ máu trước gương lập tức biến thành Từ Sâm.
Nhưng hắn không dám nói những điều này với mọi người trước mặt Từ Sâm, chỉ có thể lấy cớ thoái thác.
Dường như lời nhắc khéo của hắn đã dọa thím Lý sợ, lúc nghe thấy “Cô dâu mặc váy cưới đỏ”, mặt thím ta trở nên trắng bệch, cố gắng bình tĩnh nói: “Thím đến đây trước cậu, nãy giờ người ngồi là nam mà.”
Liêu Hâm Dương nuốt nước miếng, cười gượng: “Vậy chắc tôi nhìn nhầm rồi.”
Kết quả hắn vừa dứt lời, Mẫn Nguyên Đan lập tức thở hồng hộc xông vào hậu trường, phất tay nói với mọi người: “Lớn chuyện rồi! Lớn chuyện rồi!”
Lần trước Mẫn Nguyên Đan nói vậy vì thi thể Tiết Thịnh bỗng xuất hiện trên con ngõ, các thôn dân nói làng Phong Niên có quỷ, vậy chuyện lớn lần này của Mẫn Nguyên Đan là chuyện gì?
Mọi người cùng quay ra nhìn Mẫn Nguyên Đan.
Mẫn Nguyên Đan há miệng thở một lát, sau đó mới nói: “Từ Sâm chết rồi!”
“Xác cậu ta để dưới giường căn đông phòng thứ ba, bắt đầu bốc mùi rồi! Ông đây ăn sáng được một nửa ngửi thấy mùi thối, vào xem thử, suýt nữa mửa hết cả cơm tối qua!”
Xác đã bắt đầu thối, vậy chắc chắn không phải mới chết mà chết đã lâu, nhưng không phải Từ Sâm đang ở trong hậu trường hay sao? Nếu hắn đã chết từ lâu, vậy người ngồi trước gương trang điểm là ai?
Mọi người không hẹn mà đổi sang nhìn Từ Sâm.
Lần quay đầu này, bọn họ vẫn nhìn thấy Từ Sâm mặc đồ diễn hòa thượng trong chùa Kim Sơn quay lưng về phía họ ngồi trước gương trang điểm, nhưng bóng ngược hiện lên trong gương không phải Từ Sâm mà là một cô dâu mặc đồ đỏ đội khăn đỏ!
“Ha ha ha…”
Phát hiện mọi người đều nhìn mình, cô dâu váy đỏ bỗng phát ra tiếng cười the thé khiến người ta dựng tóc gáy, ngọn nến trong hậu trường giường như cũng bị quỷ thổi vào, không gió mà tắt.
Tầm nhìn lại trở nên tối đen, mọi người bỗng có cảm giác mình mù mất mấy giây, nhưng ngoài trời chưa tối hẳn, vì thế chờ đôi mắt quen với bóng tối, mượn một ít ánh sáng u ám bên ngoài để nhìn thấy xung quanh, bọn họ lại thấy sau màn sân khấu kịch đứng lúc nhúc những “người” —— Các cô vây quanh cả nhóm, toàn bộ đều mặc áo cưới đỏ chót, trên đầu đội khăn như được nhuộm từ máu tươi, đều là cô dâu quỷ chết đi trong từng buổi minh hôn bi thảm.
Chờ ngọn nến lại được thắp sáng, cô dâu quỷ biến mất sạch dưới ánh nến, hệt như những gì mọi người vừa thấy đều là ảo giác.
Nhưng bọn họ vẫn chưa thể hoàn hồn khỏi ác mộng đáng sợ như mười tám tầng Địa Ngục, thậm chí còn có thể cảm nhận sự lạnh lẽo ngoài da khi áo cưới tơ lụa trơn nhẵn của các cô dâu phất qua.
“Các cô đến rồi…”
Thím Lý giơ ngọn nến, khuôn mặt hoảng hốt, ánh mắt vô hồn, khàn giọng gào lên: “Các cô quay về rồi!!!”
Tác giả có lời muốn nói:
(1) Trích từ “Bạch Xà truyện – Tình”
NPC: Tôi với con nuôi cậu cùng rơi xuống nước, cậu cứu ai trước?
Tạ tay to: Tất nhiên là cứu từng đứa con nuôi trước rồi.
NPC: Từng đứa?
Tạ tay to: Tôi có bốn đứa con nuôi.
NPC: …
Mấy hôm trước tôi với Trư Trư Đao ra ngoài mua dưa hấu, kết quả thấy có người quăng bã thuốc ra cho người qua đường đạp trong khu chung cư của chúng tôi… Có người tránh chúng, có thể do biết đến kiêng kỵ này, có người không tránh đạp qua luôn, tôi còn chụp hình lại, quay về thì mơ thấy ác mộng =.=
Với lại trong chung cư chúng tôi từng có hai đám hỉ tang, lần đầu là bật nhạc sàn tới một hai giờ sáng, lần thứ hai là dựng sân khấu kịch mời người ta tới diễn hí khúc, đến mức có lần có nghệ sĩ tới đánh DJ, bạn tôi còn hỏi tôi có phải nhà ai lại chết không, tôi kiểu: …
Tôi Có Thể Giữ Cậu Đến Canh Năm
Chương 59
Vậy nên trong phòng Tạ Ấn Tuyết tối nay, tính cả y có tổng cộng năm người ở.
Bộ Cửu Chiếu cho rằng việc này không hợp thói thường.
Nhưng Tạ Ấn Tuyết chỉ cho hắn hai lựa chọn: Hoặc là im lặng, ngủ chung với mọi người, hoặc là ra ngoài ngủ một mình.
Dù Bộ Cửu Chiếu không muốn chọn cái nào cả nhưng vẫn phải cố chấp chọn một.
Chẳng qua sau đó Bộ Cửu Chiếu lại nghĩ: Những người khác ôm chăn đệm nằm dưới đất, nhường giường cho bọn họ ngủ, vậy lựa chọn đầu tiên có vẻ không tồi —— Cho mấy người kia nhìn hắn và Tạ Ấn Tuyết ngủ chung một giường cũng mang ý nghĩa đặc biệt đấy nhỉ?
Dù sao chỉ cần gã không thấy ngại thì người ngại sẽ không phải gã.
Tạ Ấn Tuyết ép hắn chọn như vậy, thế thì hắn phải chuẩn bị sẵn.
Nhưng Bộ Cửu Chiếu không ngờ rằng Tạ Ấn Tuyết đã đi trước một bước: Y không chọn gian phòng ngủ tối qua mà đổi sang một căn phòng hai giường khác.
Liễu Bất Hoa cũng để ý đến chi tiết này, cho nên hỏi: “Cha nuôi, chúng ta không ở căn phòng đêm qua của cha à?”
“Đúng vậy, không ở.”
Tạ Ấn Tuyết nghe vậy, không khỏi thấy nhức đầu vì sự cẩn thận của Liễu Bất Hoa, thế nhưng y vẫn thoải mái thừa nhận, bởi vì cũng nhờ Liễu Bất Hoa tinh ý nên chắc chắn có thể nhận ra y không muốn tiếp tục đề tài này.
Liễu Bất Hoa rất hiểu Tạ Ấn Tuyết, tất nhiên nhận ra ngay ý hắn, không hỏi tiếp nữa.
Nhưng Bộ Cửu Chiếu lại cười khẩy, khoanh tay đứng tựa bên cửa, nhìn hai chiếc giường trải ga trong phòng, nhướn mày nói: “Vì cái giường kia bị bọn tôi làm sập rồi.”
Người khác: “?”
“Sập?”
Lê Hoằng ôm đầu hỏi, cậu ta nghĩ mãi không ra, hoặc không dám nghĩ rốt cuộc đêm qua Tạ Ấn Tuyết và Bộ Cửu Chiếu làm gì trong phòng, dữ dội đến mức làm sập giường?
“Đúng vậy.” Bộ Cửu Chiếu nhấc chân đi tới cạnh giường, khuỵu gối ngồi xuống, ngại mình chưa phá hết trong sạch của Tạ Ấn Tuyết nên bồi thêm: “Trong phòng chỉ có một cái giường, bằng không đổi phòng làm gì?”
Tạ Ấn Tuyết: “…”
Mọi người nghe vậy, thái độ nhìn hai người họ càng thêm phức tạp, đến cả Liễu Bất Hoa cũng muốn nói lại thôi, nhưng vì dè chừng đông người nên mãi không chịu lên tiếng.
Tạ Ấn Tuyết hít ngược một hơi, mỉm cười nhìn Bộ Cửu Chiếu, nhẹ giọng nói: “Bộ Cửu Chiếu, anh được lắm.”
Bộ Cửu Chiếu cũng nhếch môi, nhìn thanh niên đầy cưng chiều: “Hầy, nếu ngày nào cậu cũng khen tôi như thế thì tốt quá nhỉ?”
Tạ Ấn Tuyết cạn lời, y nghĩ mình thua rồi, thua một cách thảm hại —— Luận về kẻ mặt dày nhất, Bộ Cửu Chiếu vẫn ăn đứt y, bái phục, bái phục.
Hai người mỉm cười nhìn nhau, trong lòng không khỏi ghét bỏ.
Sau khi lên giường, cả hai tự đắp chăn của mình lên, còn lật người quay lưng, những người khác không nhận ra sóng ngầm dữ dội giữa bọn họ, từng người tìm khoảng đất trống ngả lưng nghỉ ngơi.
Đêm nay bọn họ không tắt đèn, ngọn nến yếu ớt nằm cháy giữa bàn tròn trong phòng, dù ánh sáng phát ra không đủ sáng nhưng rất ấm áp. Hơn nữa có Tạ Ấn Tuyết ở đây nên Lê Hoằng và Đoàn Dĩnh đều yên tâm, nhắm mắt chuẩn bị ngủ.
Nào ngờ vừa nhắm mắt không lâu, ngoài phòng bỗng vang lên tiếng đập cửa.
Năm người đồng loạt nhìn ra cửa, phát hiện ngoài đó có một bóng người mờ mờ, chỉ có thể nhìn ra hình người, còn lại không rõ là nam hay nữ.
Liễu Bất Hoa, Đoàn Dĩnh và cả Lê Hoằng nhìn nhau, cuối cùng Đoàn Dĩnh cất tiếng hỏi trước: “Ai thế?”
“Dĩnh, anh đây.”
Bóng người lên tiếng, phát ra giọng Từ Sâm.
“Từ Sâm?” Đoàn Dĩnh sửng sốt: “Sao anh lại tới đây? Thầy Tiều đâu?”
“Anh vừa gặp thứ rất kỳ quái trong phòng, anh sợ, đêm nay cho anh ngủ với mọi người được không?” Giọng Từ Sâm hơi run rẩy, mang theo bối rối, bất an, sợ hãi pha vào nhau, hệt như hắn vừa thấy hình ảnh đáng sợ tới cực hạn cách đây không lâu vậy.
Lê Hoằng nghe vậy, hỏi Đoàn Dĩnh: “Mở cửa không?”
Sáng nay Đoàn Dĩnh vẫn còn lo cho Từ Sâm, còn muốn mời Tạ Ấn Tuyết xem giúp mình có phải hắn bị quỷ nhập hay không, thậm chí trước đó cô còn muốn về chung phòng với Từ Sâm vào đêm nay.
Nhưng cô bất ngờ nghe được cuộc trò chuyện giữa Từ Sâm và Tiều Thanh Hà.
Lúc ấy bọn họ vừa diễn xong, Ngu Thấm Văn và Lý Lộ Minh diễn vai hoà thượng chùa Kim Sơn chạy như bay đến bên cạnh, nói bọn họ nhìn thấy quỷ nằm sau lưng cô.
Mà Tiều Thanh Hà và Từ Sâm cũng diễn vai hoà thượng chùa Kim Sơn lúc ấy đứng cách đó không xa, hơn nữa Tiều Thanh Hà còn hỏi Từ Sâm: “Có thể đêm nay Đoàn Dĩnh sẽ gặp nguy hiểm, cậu có cần…”
Tiều Thanh Hà chưa nói hết câu, chỉ mới nói đoạn đầu, nhưng chỉ cần là người đều có thể hiểu ý anh ta: Hai cô cậu là người yêu, cậu có muốn ở chung phòng để bảo vệ Đoàn Dĩnh không?
Kết quả Từ Sâm lại nói: “Nhưng em vẫn muốn ở chung phòng với thầy Tiều.”
Vào giây phút đó, Đoàn Dĩnh ngoài ý muốn nghe thấy câu nói này của Từ Sâm lập tức xua tan sạch sự quan tâm trong lòng dành cho hắn, cho nên mới hỏi Tạ Ấn Tuyết cho mình ở chung phòng y được không.
Khi ấy dù cô đã nhỏ tiếng nhưng cô tin rằng Từ Sâm có thể nghe thấy, bình thường một người đàn ông dù như thế nào mà nghe bạn gái mình muốn ở chung phòng với ba bốn người đàn ông đều sẽ có phản ứng đúng không?
Chỉ cần Từ Sâm vẫn còn quan tâm cô, chắc chắn sẽ không đồng ý, đứng ra ngăn cản.
Kết quả Từ Sâm không hé răng nửa lời, để mặc cô ngủ chung phòng với nhóm Tạ Ấn Tuyết, Lê Hoằng, Liễu Bất Hoa.
Cô không biết Từ Sâm lạnh lùng như vậy vì bị quỷ nhập hay vì hắn thực sự nghĩ như vậy, lúc ấy Đoàn Dĩnh chỉ biết: Tình cảm giữa cô và Từ Sâm đã đi vào ngõ cụt, không còn thấy bất cứ tia hy vọng nào.
“Từ Sâm.” Đoàn Dĩnh không trả lời Lê Hoằng rốt cuộc cô muốn mở cửa hay không mà gọi tên Từ Sâm đứng bên ngoài: “Trước khi mở cửa, em muốn hỏi anh một câu.”
“Anh còn nhớ em không biết bơi không? Nếu em và mẹ anh cùng rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai trước?”
[Nếu em và mẹ anh cùng rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai trước?]
Câu hỏi ngặt nghèo kinh điển giữa các cặp đôi bây giờ lại được Đoàn Dĩnh đưa ra, Liễu Bất Hoa và Lê Hoằng nghe xong đều ngớ người, Bộ Cửu Chiếu chống người nửa nằm nửa ngồi trên gối nghe vậy, trong mắt loé lên tia hứng thú, sau đó quay qua nhìn thanh niên đối diện.
Hiện tại Tạ Ấn Tuyết cũng duy trì tư thế giống hắn, đôi mắt không nhìn hắn mà nhìn chằm chằm cánh cửa.
Bóng người ngoài cửa trả lời Đoàn Dĩnh: “Tất nhiên anh sẽ cứu em trước.”
Đa số người yêu nghe thấy đáp án đáng tin này đều sẽ rất vui, Đoàn Dĩnh nghe xong cũng mỉm cười. Nhưng dù cô cười nhưng lại nằm trở lại, không định đứng dậy mở cửa cho người ngoài phòng.
Bóng người ngoài phòng gọi tên cô: “Dĩnh?”
“Thật ra tôi đã học bơi rồi.” Đoàn Dĩnh đỏ mắt, khàn giọng nói: “Anh không phải Từ Sâm, anh đi đi.”
Thật ra khi còn ở bên Từ Sâm, cô không biết bơi.
Quan trọng nhất là cô sẽ không hỏi câu hỏi nhạt nhẽo như vậy, bởi vì cô biết đáp án trong lòng Từ Sâm. Nhưng Đoàn Dĩnh không hỏi vẫn nghĩ lỡ có ngày như vậy phải làm sao? Cho nên đi đăng ký một lớp học bơi.
Nhìn đi, không phải bây giờ không bị rơi xuống nước cũng phải dùng đến ư?
Sau khi Đoàn Dĩnh nói xong, bóng người ngoài phòng đứng yên hồi lâu, cơ thể của nó dần trong suốt, đứng bên ngoài cất giọng hí khang bén nhọn quỷ dị, lúc nam lúc nữ, tự hỏi tự trả lời.
“Bạch Tố Trinh, con Bạch Xà kia! Ta khuyên ngươi đừng si tình nữa, đi đi thôi…”
“Ngươi muốn chia rẽ đôi vợ chồng ta?”
“Chị ơi… Đừng nói nhảm với hắn nữa, chúng ta dâng nước Kim Sơn, xem hắn thả người ra hay không!” (1)
Hát xong mấy câu ấy, nó dần dần đi xa.
Lê Hoằng vểnh tai nghe ngóng một lát, sau khi không thấy âm thanh nào mới nói nhỏ: “… Không sao nữa?”
“Chắc không sao nữa đâu.” Đoàn Dĩnh rụt vai, nói: “Hy vọng mọi người đều an toàn.”
Cô cũng hy vọng Từ Sâm chung phòng với Tiều Thanh Hà đêm nay gặp an toàn.
Nhưng Đoàn Dĩnh không biết: Đêm nay Từ Sâm không ở chung với Tiều Thanh Hà.
Nói đúng ra là Tiều Thanh Hà không muốn ở cùng Từ Sâm.
Đúng là đêm qua anh ta ở chung phòng với Từ Sâm, nhưng không lâu sau, Tiều Thanh Hà trở dậy lấy cớ đi vệ sinh rời khỏi phòng, chọn một căn phòng trống chỉ có một giường vào ở, không ở chung với Từ Sâm nữa.
Bởi vì Tiều Thanh Hà không chắc chắn rốt cuộc Từ Sâm chết rồi hay vẫn còn sống —— Tối qua sau khi Từ Sâm ngủ, anh ta đã đổi hướng giày hắn chĩa thẳng vào thân giường.
Giày đối giường, quỷ leo lên.
Không chỉ như thế, Tiều Thanh Hà còn quăng một mặt gương nhỏ xuống gầm giường Từ Sâm để tụ tà, sau khi làm xong, anh ta lặng lẽ đổi một phòng khác, vội đến mức cửa đóng không chặt, để lại một khe hở, mãi đến sáng mới quay về.
Anh ta vốn cho rằng ở trong phó bản chỉ cần sơ sẩy sẽ gặp tà như thế này, Từ Sâm phạm phải nhiều cấm kỵ như thế sẽ chết chắc. Bởi vì anh ta không trực tiếp giết người nên Từ Sâm chết đi cũng không thể trả thù mình, nhưng sáng hôm sau Từ Sâm vẫn sống.
Hoặc là nói… nhìn như còn “sống”.
Tiều Thanh Hà không tìm được thời cơ tiếp cận Từ Sâm dò hơi thở của hắn hoặc xem tim đập nữa hay không, bây giờ chỉ có thể lấy lùi làm tiến, tránh xa Từ Sâm. Về phần những người khác… nếu không phải có tên họ Tạ nhúng tay, anh ta đã sớm giết sạch, bây giờ phải tìm cơ hội khác ra tay.
“Canh cửa phòng cẩn thận.”
Tiều Thanh Hà hất một viên kẹo xuống đất, lạnh giọng ra lệnh.
Căn phòng im lặng không có tiếng đáp lại anh ta, một lúc sau, ánh nến chưa tắt trong phòng lập loè mấy lần, một cánh tay trẻ con xanh tím bỗng chui ra khỏi gầm giường, nhanh chóng lấy viên kẹo trên đất đi.
Sáng ngày thứ năm, mọi người bị Mẫn Nguyên Đan gọi đi từ sớm.
“Đêm nay sẽ là đêm diễn chính thức, mọi người phải giữ vững tinh thần!”
Mẫn Nguyên Đan hét xong lại hối thúc cả nhóm nhanh chóng đi về sân khấu kịch: “Mau tới hậu trường mặc đồ vào, sau đó xếp hàng đi tìm thím Lý trang điểm.”
Mọi người đành phải nghe theo gã, mặc đồ xong lập tức lên đường tới quảng trường thôn.
Nhưng mọi người sau khi ra cửa chỉ thấy Mẫn Nguyên Đan vẫn ngồi trong sân phòng, dường như không có ý định đi theo bọn họ tới sân khấu kịch.
Hứa Lộ hỏi gã: “Ông chủ, không phải đêm nay là đêm diễn chính thức à? Sao ông không đi với nhóm tôi?”
“Mới sớm vậy đã phải đi gọi mấy người, tôi còn chưa ăn sáng đây, bây giờ tôi phải đi ăn sáng đã mới tới.” Mẫn Nguyên Đan nguýt cô, vung quạt nhựa đuổi người: “Đi mau lên!”
Trong lòng Hứa Lộ thầm nói cô cũng chưa ăn sáng đây, thế nhưng không chửi ra miệng.
Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời ảm đạm, lẩm bẩm: “Hôm nay trời sắp mưa à? Tối quá.”
Mấy ngày trước thời tiết ở làng Phong Niên rất đẹp, sáng sủa không mây, ánh nắng chói chang. Nhưng hôm nay sắc trời lại âm u như có người lắp thêm lớp lọc kính màu xám bụi trước mắt bọn họ, đến mức dù nhìn về đâu cũng có cảm giác đen kịt ảm đạm, dù có đèn lồng lẫn lụa đỏ treo khắp thôn cũng không thể xua tan sự não nề ấy.
“Không biết.” Liêu Hâm Dương thuận miệng tiếp lời: “Trông trời thế này làm tôi có cảm giác sẽ mưa đấy.”
Bên ngoài không có ánh sáng, bọn họ đi vào sau màn sân khấu càng không thấy cảnh vật xung quanh, phải châm nến mới nhìn rõ được.
Ngoài ra mọi người còn phát hiện hậu trường có mấy thôn dân đến giúp đỡ, trong đó thím Lý chịu trách nhiệm trang điểm, thím ta thấy mọi người đều đã đến đủ thì chia đồ hóa trang chất đống trong rương cho từng người theo vai diễn.
Rất nhanh sau đó, Tạ Ấn Tuyết nhận được món đồ gần như trắng toát của Bạch Tố Trinh.
Bộ đồ Tiểu Thanh cũng được đưa tới tay Bộ Cửu Chiếu, chẳng qua bộ đồ kia quá xanh, Bộ Cửu Chiếu nhận nó chẳng khác nào đang nhận một chiếc mũ xanh. (2)
(2) Mũ xanh: tiếng lóng, ý chỉ bị cắm sừng.
Nhưng ít ra cô không phải diễn vai hoà thượng chùa Kim Sơn như nhóm Ngu Thấm Văn và Lý Lộ Minh, phải để đeo khăn trùm giả làm đầu trọc.
Ngu Thấm Văn ôm khăn trùm, tuyệt vọng nói: “Chắc mấy hôm nay tớ xấu nhất đời rồi.”
Chẳng trách Mẫn Nguyên Đan hối thúc các cô từ sớm, bởi vì đeo mấy cái khăn này khá vất vả, hơn nữa cần thời gian trang điểm, không dậy sớm sẽ không kịp.
Lý Lộ Minh cũng than thở: “Đi thay đồ trước đã, phải mặc quần áo mới trang điểm được.”
Đoàn Dĩnh đi theo cả hai vào phòng thay đồ nữ, trước khi vào còn liếc qua phòng thay đồ nam, thấy Từ Sâm cũng đang cầm quần áo đi vào —— hắn còn sống.
Trong phòng thay đồ nam, Tạ Ấn Tuyết đã thay xong đồ diễn Bạch Tố Trinh cũng để ý tới Từ Sâm, chẳng qua bây giờ y không rảnh để nhìn hắn, trong mắt y chỉ thấy người xanh lét đứng trước mặt mình – Bộ Cửu Chiếu.
Tạ Ấn Tuyết nhăn mày, mím môi hỏi hắn: “Vì sao đồ của anh lại là đồ nam?”
Người Bộ Cửu Chiếu xanh như thể được sơn một tầng sơn xanh, nhưng nhìn bộ đồ Tiểu Thanh của hắn kiểu gì cũng là đồ nam.
Mà Tạ Ấn Tuyết thì khác, đồ diễn Bạch Tố Trinh y nhận được đúng là đồ nữ: Váy áo, vân kiên, tay áo thụng không thiếu món nào, dù mặc xong chưa kịp chải tóc trang điểm, nhưng vì có mái tóc đen như mực gấm rủ sau đầu, cơ thể gầy gò yếu ớt, khuôn mặt trắng muốt tinh xảo, đôi mắt lá liễu trong vắt gợn sóng nước nên chẳng khác nào một cô gái da trắng mày đen, mái tóc như mây.
Bộ Cửu Chiếu lười biếng đứng tựa tường, đôi mắt tuần tra Tạ Ấn Tuyết mấy vòng như muốn lột bộ đồ trắng trên người Tạ Ấn Tuyết xuống, sau đó mới mỉm cười tiến lên, cúi tới gần y, ngả ngớn nói: “Vì trong “Bạch Xà truyện” bản gốc, phân cảnh thứ nhất tên là “Song xà đấu”, kể trước kia Thanh Xà là một con rắn đực, hắn thích Bạch Tố Trinh nhưng Bạch Tố Trinh không thích hắn, hơn nữa đấu pháp thua, sau đó mới cam chịu hoá thành hầu nữ đi theo Bạch Tố Trinh.”
“Đúng vậy.” Tạ Ấn Tuyết gật đầu, lạnh giọng nói: “Mà kịch bản của chúng ta diễn phần này, cho nên lúc ra sân khấu Tiểu Thanh là hầu nữ của tôi, anh cũng phải mặc đồ nữ mới đúng.”
“Nhưng kịch bản trong tay chúng ta không phải nguyên tác, huống hồ…” Bộ Cửu Chiếu mỉm cười sâu hơn: “Tôi không cam lòng.”
Tạ Ấn Tuyết nhăn mày chặt hơn, trách móc hắn: “Anh đang lấy việc công trục lợi riêng!”
Rõ ràng Bộ Cửu Chiếu ỷ vào đặc quyền NPC đưa đò nên mới đổi đồ Tiểu Thanh thành đồ nam.
“Đúng vậy, tôi đây trục lợi riêng, hơn nữa không phải lần đầu.” Bộ Cửu Chiếu không chối, thẳng lưng nhìn Tạ Ấn Tuyết, mập mờ nói: “Không phải lần đầu tiên tôi đã cho cậu hưởng à?”
Trong phó bản dự tiệc đầu tiên của Tạ Ấn Tuyết, Bộ Cửu Chiếu đã lấy công trục lợi riêng, lén lút tiết lộ manh mối vượt màn cho y, phó bản thứ hai thậm chí còn vượt mặt NPC hướng dẫn Enoch trên Hel’ Dream, việc lấy công trục tư như thế quả thật bất công tới vô biên.
Tạ Ấn Tuyết nghe hắn nói, thái dương đau nhức đập thình thịch, nhắm mắt hít một hơi thật sâu, lắc đầu nói: “Ăn nói lung tung không nghe nổi, bẩn tai tôi.”
Dứt lời, y không muốn nói chuyện với Bộ Cửu Chiếu nữa, phất tay áo rời khỏi phòng thay đồ.
Ống tay thụng quá dài vì bị phất mạnh nên tát lên mặt Bộ Cửu Chiếu một cái, hắn lại không thấy đau, chỉ ngửi thấy hương lê mát lạnh trên người Tạ Ấn Tuyết, không khỏi thấy vui —— Hắn phát hiện mình đấu khẩu không lại Tạ Ấn Tuyết, nhưng da mặt y lại mỏng.
Chỉ cần hắn mặt dày, nói năng ngông cuồng vô lễ, Tạ Ấn Tuyết sẽ không đấu lại hắn.
Nhưng Bộ Cửu Chiếu không hiểu, rõ ràng thanh niên dễ xấu hổ như vậy, mà hắn nói toàn mấy từ ngả ngớn, sao không thấy y đỏ mặt?
Thật ra hắn không biết Tạ Ấn Tuyết vừa ra khỏi phòng thay đồ đã thấy mặt mình nóng cháy —— Không phải vì xấu hổ mà vì bị Bộ Cửu Chiếu chọc giận.
Y lạnh lùng đi đến chỗ trang điểm nơi hậu trường, nhờ thím Lý chải tóc cài hoa, dù sao cũng đã mặc đồ nữ rồi, không thể cởi ra được, chỉ có thể chọn nghe theo.
Vẫn là câu nói đó: Người làm việc lớn không để ý việc vặt, chỉ là đồ nữ mà thôi, y cần gì phải xấu hổ giận dữ?
Chẳng qua Tạ Ấn Tuyết còn chưa đến chỗ trang điểm đã thấy Liêu Hâm Dương bước ra trước mình một bước, trợn mắt ré lên lùi lại mấy hồi, suýt nữa ngã sấp như nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ trong gương.
Tiếng hét của hắn khiến những người khác trong phòng thay đồ chạy ra theo, từ sau lưng Tạ Ấn Tuyết đi lên trước ngó vào gương trang điểm.
Ở đó có hai người —— Từ Sâm đã thay đồ hòa thượng chùa Kim Sơn và thím Lý đang đeo khăn trùm đầu cho hắn.
Mọi người nhìn quanh một vòng, không nhìn thấy bóng ai trừ bọn họ, cũng không có tình huống đặc biệt.
Có lẽ thím Lý cũng bị tiếng hét của Liêu Hâm Dương dọa sợ, khó hiểu nhìn hắn: “Cậu hét gì thế?”
“Tôi, tôi thấy…”
Liêu Hâm Dương nâng tay lên, muốn chỉ Từ Sâm mà không dám.
Liêu Hâm Dương quay lại nhìn ra sau, thấy hầu hết người chơi đều có mặt, bây giờ còn là ban ngày nên lấy hết can đảm nói: “Tôi vừa thấy chỗ Từ Sâm ngồi có… cô dâu mặc váy cưới đỏ.”
Câu nói này của Liêu Hâm Dương rất hàm súc, không nhắc đến chữ “Quỷ”.
Bởi vì từ sau khi hắn ra khỏi phòng thay đồ đã thấy thím Lý đang chải đầu cho cô dâu mặc váy cưới màu đỏ máu.
Cô dâu ngồi trước gương trang điểm, tóc dài tới eo, nhưng trong gương không thấy bóng cô, chiếc lược gỗ trong tay thím Lý chải xuôi theo từng sợi tóc đen của cô như đang vấn tóc cho cô gái chờ gả đi.
Hắn bị làm giật mình, không khống chế được hét lên sợ hãi, chỉ giây tiếp theo, cô dâu váy cưới đỏ máu trước gương lập tức biến thành Từ Sâm.
Nhưng hắn không dám nói những điều này với mọi người trước mặt Từ Sâm, chỉ có thể lấy cớ thoái thác.
Dường như lời nhắc khéo của hắn đã dọa thím Lý sợ, lúc nghe thấy “Cô dâu mặc váy cưới đỏ”, mặt thím ta trở nên trắng bệch, cố gắng bình tĩnh nói: “Thím đến đây trước cậu, nãy giờ người ngồi là nam mà.”
Liêu Hâm Dương nuốt nước miếng, cười gượng: “Vậy chắc tôi nhìn nhầm rồi.”
Kết quả hắn vừa dứt lời, Mẫn Nguyên Đan lập tức thở hồng hộc xông vào hậu trường, phất tay nói với mọi người: “Lớn chuyện rồi! Lớn chuyện rồi!”
Lần trước Mẫn Nguyên Đan nói vậy vì thi thể Tiết Thịnh bỗng xuất hiện trên con ngõ, các thôn dân nói làng Phong Niên có quỷ, vậy chuyện lớn lần này của Mẫn Nguyên Đan là chuyện gì?
Mọi người cùng quay ra nhìn Mẫn Nguyên Đan.
Mẫn Nguyên Đan há miệng thở một lát, sau đó mới nói: “Từ Sâm chết rồi!”
“Xác cậu ta để dưới giường căn đông phòng thứ ba, bắt đầu bốc mùi rồi! Ông đây ăn sáng được một nửa ngửi thấy mùi thối, vào xem thử, suýt nữa mửa hết cả cơm tối qua!”
Xác đã bắt đầu thối, vậy chắc chắn không phải mới chết mà chết đã lâu, nhưng không phải Từ Sâm đang ở trong hậu trường hay sao? Nếu hắn đã chết từ lâu, vậy người ngồi trước gương trang điểm là ai?
Mọi người không hẹn mà đổi sang nhìn Từ Sâm.
Lần quay đầu này, bọn họ vẫn nhìn thấy Từ Sâm mặc đồ diễn hòa thượng trong chùa Kim Sơn quay lưng về phía họ ngồi trước gương trang điểm, nhưng bóng ngược hiện lên trong gương không phải Từ Sâm mà là một cô dâu mặc đồ đỏ đội khăn đỏ!
“Ha ha ha…”
Phát hiện mọi người đều nhìn mình, cô dâu váy đỏ bỗng phát ra tiếng cười the thé khiến người ta dựng tóc gáy, ngọn nến trong hậu trường giường như cũng bị quỷ thổi vào, không gió mà tắt.
Tầm nhìn lại trở nên tối đen, mọi người bỗng có cảm giác mình mù mất mấy giây, nhưng ngoài trời chưa tối hẳn, vì thế chờ đôi mắt quen với bóng tối, mượn một ít ánh sáng u ám bên ngoài để nhìn thấy xung quanh, bọn họ lại thấy sau màn sân khấu kịch đứng lúc nhúc những “người” —— Các cô vây quanh cả nhóm, toàn bộ đều mặc áo cưới đỏ chót, trên đầu đội khăn như được nhuộm từ máu tươi, đều là cô dâu quỷ chết đi trong từng buổi minh hôn bi thảm.
Chờ ngọn nến lại được thắp sáng, cô dâu quỷ biến mất sạch dưới ánh nến, hệt như những gì mọi người vừa thấy đều là ảo giác.
Nhưng bọn họ vẫn chưa thể hoàn hồn khỏi ác mộng đáng sợ như mười tám tầng Địa Ngục, thậm chí còn có thể cảm nhận sự lạnh lẽo ngoài da khi áo cưới tơ lụa trơn nhẵn của các cô dâu phất qua.
“Các cô đến rồi…”
Thím Lý giơ ngọn nến, khuôn mặt hoảng hốt, ánh mắt vô hồn, khàn giọng gào lên: “Các cô quay về rồi!!!”
Tác giả có lời muốn nói:
(1) Trích từ “Bạch Xà truyện – Tình”
NPC: Tôi với con nuôi cậu cùng rơi xuống nước, cậu cứu ai trước?
Tạ tay to: Tất nhiên là cứu từng đứa con nuôi trước rồi.
NPC: Từng đứa?
Tạ tay to: Tôi có bốn đứa con nuôi.
NPC: …
Mấy hôm trước tôi với Trư Trư Đao ra ngoài mua dưa hấu, kết quả thấy có người quăng bã thuốc ra cho người qua đường đạp trong khu chung cư của chúng tôi… Có người tránh chúng, có thể do biết đến kiêng kỵ này, có người không tránh đạp qua luôn, tôi còn chụp hình lại, quay về thì mơ thấy ác mộng =.=
Với lại trong chung cư chúng tôi từng có hai đám hỉ tang, lần đầu là bật nhạc sàn tới một hai giờ sáng, lần thứ hai là dựng sân khấu kịch mời người ta tới diễn hí khúc, đến mức có lần có nghệ sĩ tới đánh DJ, bạn tôi còn hỏi tôi có phải nhà ai lại chết không, tôi kiểu: …
Tôi Có Thể Giữ Cậu Đến Canh Năm
Đánh giá:
Truyện Tôi Có Thể Giữ Cậu Đến Canh Năm
Story
Chương 59
10.0/10 từ 12 lượt.