Tôi Có Thể Giữ Cậu Đến Canh Năm

Chương 30

69@-

Chương 30


“Tôi biết rồi.” Tạ Ấn Tuyết nghe bà Tiêu nói xong, gật đầu: “Đưa tôi đi xem con gái hai người đã.”


“Được, mời cậu Tạ đi bên này.”


Tiêu Tự Lâm đứng sang một bên nhường đường cho Tạ Ấn Tuyết: “Lần trước sau khi tạm biệt cậu Tạ thì chúng tôi cũng đã đi tìm những người khác tới xem, từng cúng bái, đeo bùa bảo vệ cho Như Thi, thế nhưng chưa được hai ngày lại đâu vào đó, thậm chí còn nặng hơn.”


Bà Tiêu cũng đi cạnh Tạ Ấn Tuyết, nói chuyện với y: “Đúng vậy, dù Tô Khiêm không ở đây nhưng thường sang thăm Như Thi, vậy mà Như Thi luôn trốn tránh nó, không biết hai đứa thế nào nữa, haiz…”


Ai ngờ mọi người vừa bước vào, chỉ nghe thấy một tiếng hô lớn đầy ngạc nhiên từ phòng khách vọng đến, Tạ Ấn Tuyết và Liễu Bất Hoa rất quen với âm thanh kia: “Nhà cậu lớn thế à?”


“Đúng vậy.” Giọng người trả lời cũng rất quen.


Mà người kia hỏi tiếp: “Xe cậu đâu?”


“Đưa đi sửa rồi.”


“À đúng, tay lái và ghế ngồi đều biến mất rồi.”


“Lại chẳng thế?” Tới đây lại có tiếng thở dài: “May mà lúc đó tôi đỗ xe cạnh lề đường, mẹ nó chứ, bằng không tôi phải giải thích cho cảnh sát giao thông tay lái, phanh lẫn ghế ngồi biến mất đi đâu được.”


Một giọng nói khác vang lên: “Tôi cũng không khá hơn cậu là bao. Từ sau khi ra khỏi biệt viện Tần Phủ thì tôi lại ở trong nhà vệ sinh hồi trước, nhưng cái bồn bay mất tiêu rồi! Tôi sợ có người tưởng tôi đang trộm bồn cầu mới vọt lẹ, bằng không lỡ gặp nhân viên vệ sinh hay bảo vệ thì tôi phải giải thích thế nào, cậu biết kết quả ra sao không?”


Người kia nhỏ giọng, Tiêu Tự Lâm và bà Tiêu không nghe được, nhưng Tạ Ấn Tuyết vẫn nghe rất rõ: “Sau khi ra ngoài tôi mới nghe nói cửa hàng kia bị cháy, rất nhiều người chết, hai người đang đi ị chung với tôi đều chết, còn tôi bỏ chạy vì bồn cầu biến mất nên không chết.”



“Mà đáng sợ hơn là hoả hoạn ở cửa hàng do bị lan từ nhà dân, đám Trần Vân cũng đang đi chơi ở trong trung tâm thương mại đó, chuyện về sau tôi không cần nói chắc cậu cũng đoán ra.”


“… Sở Lệ và Nghiêm Chỉ đều chết cháy?”


“Trần Vân nói với tôi toàn bộ phần da Sở Lệ bị đốt cháy khét, máu trên người cũng bốc hơi sạch, đầu Nghiêm Chỉ thì bị cột đổ đè nát bét, gần giống với kiểu chết trong trò chơi.”


Nói đến đây, Tạ Ấn Tuyết và Liễu Bất Hoa đã đi qua cửa chính đứng trong phòng khách, mà hai người đang ngồi trên ghế nói chuyện nghe tiếng nghiêng đầu nhìn qua, một người tóc xám thời thượng, một người mặt học sinh đeo kính, không phải Tiêu Tư Vũ và Lã Sóc thì là ai?


“Tạ Ấn Tuyết?!”


Hai người họ quay lại thấy khuôn mặt quen thuộc của Tạ Ấn Tuyết thì trợn mắt, đồng thời gào lên.


Tiêu Tự Lâm cũng ngạc nhiên nhìn gã, hỏi: “Tư Vũ, con quen cậu Tạ à?”


Tiêu Tư Vũ nhìn Tạ Ấn Tuyết, lại nhìn Liễu Bất Hoa, xác định mình không phải hoa mắt mới ấp úng nói: “… Cũng xem như quen?”


Bà Tiêu nghe vậy lỡ lời: “Vậy trước đó sao con còn nói cậu ấy làm…”


Chẳng qua bà vừa nói được một nửa liền im bặt, nhưng Tạ Ấn Tuyết mỉm cười, nói lời bình y đời này không bao giờ quên thay bà Tiêu: “Đi làm “vịt”(1) lừa tiền.”

(1) Từ lóng chỉ trai bao.


Tiêu Tư Vũ: “…”


Lã Sóc chấn kinh, cậu ta thúc cùi vào Tiêu Tư Vũ, nhỏ giọng thì thầm: “Tiêu Tư Vũ, lúc còn ở trong Tần Phủ cậu cứ nói tôi to gan, không ngờ cậu mới là người to gan nhất.”


Tiêu Tư Vũ ấm ức không thôi, nếu gã biết người bố mẹ mình định mời về trừ tà cho chị gái Tiêu Như Thi là Tạ Ấn Tuyết thì sao có thể nói vậy được.



Sở dĩ cậu ta nói như vậy còn không phải vì trước kia Tiêu Như Thi đã từng bị một thằng trai bao giả làm thầy đồng lừa tiền!


Kết quả không biết câu nói bậy của gã bị bảo mẫu hay đầu bếp nào loan ra, còn truyền đến tai Tạ Ấn Tuyết, may mà Tiêu Tự Lâm ngăn chặn kịp thời mới không loan ra thêm, đây cũng là một trong những nguyên nhân Tạ Ấn Tuyết bằng lòng tới xem con gái cho ông lần nữa.


“Tiêu Như Thi đâu?”


Tạ Ấn Tuyết cười như không cười liếc Tiêu Tư Vũ và Lã Sóc, thấy hai người họ rùng mình run rẩy, hoảng sợ lùi ra sau mới dời mắt, nhìn quanh phòng khách hỏi.


Tiêu Tự Lâm đã sớm quen cảnh con trai hay dẫn bạn về nhà, ít nhất tóc người dẫn về hôm nay vẫn còn đen nên cũng lười quan tâm gã, chỉ hỏi Tiêu Tư Vũ: “Chị con đâu rồi?”


“Chị ấy đang phơi nắng trong sân với dì Lâm.” Tiêu Tư Vũ chỉ ra sân sau: “Nói gì mà trong phòng âm khí quá nặng, có quỷ, chị ấy không thể ở đó được nữa.”


Tiêu Tự Lâm nhớ tới những lời Tạ Ấn Tuyết nói trước khi vào nhà, nhức đầu nói: “… Đúng là rất nặng.”


… Có lẽ có quỷ thật.


Bọn họ còn chưa đi tới vườn hoa ở sân sau đã nghe thấy tiếng lẩm bẩm bối rối, mất kiểm soát của Tiêu Như Thi: “Dì Lâm, có quỷ…”


“Trong nhà có quỷ!”


“Có một người phụ nữ đang đứng đó nhìn con, đang đứng trong phòng ngủ của con, dì thấy không?”


“Cô chủ, tỉnh táo lại đi…” Dì Lâm đau lòng ôm lấy cô gái trốn trong ngực, an ủi cô: “Chỗ cửa sổ không có ai cả.”


“Không phải con nhờ dì kéo hết rèm cửa tầng ba lại à?” Tiêu Như Thi đau khổ, tuyệt vọng lắc đầu: “Vì sao bây giờ lại mở ra hu hu hu…”



Tạ Ấn Tuyết đi thẳng đến trước mặt Tiêu Như Thi, dịu giọng hỏi cô: “Cô Tiêu, cô quen người phụ nữ kia không?”


Tiêu Như Thi bị sợ hãi bao bọc tới tuyệt vọng nghe thấy âm thanh này liền ngơ ngác ngẩng đầu khỏi ngực dì Lâm, đập vào mắt cô là góc áo tím nhạt của thanh niên, còn có nhánh hoa lê thêu chỉ bạc trên vai.


“… Không biết.” Tiêu Như Thi nhìn đôi mắt trong trẻo của thanh niên, vô thức trả lời: “Tôi chưa từng gặp cô ấy.”


“Như Thi, vị này là cậu Tạ.” Tiêu Tự Lâm và bà Tiêu nhanh chóng tiến lên đỡ Tiêu Như Thi mềm oặt: “Cậu ấy tới để giúp con.”


Từ sau khi cô gặp chuyện, nhà họ Tiêu bắt đầu đóng cửa từ chối tiếp khách, Tiêu Như Thi biết người được mời về nhà mình mà còn xưng là “cậu” chính là ai, chỉ là… cô nhìn thanh niên cơ thể thon gầy, khuôn mặt tinh xảo, hai gò má tái nhợt do bệnh lâu không khỏi, dường như còn yếu đuối hơn cô gặp chuyện tà ma nửa tháng, không thể nào nghĩ ra y lại liên quan tới thân phận “Thiên Sư trừ tà”.


Vả lại “cậu Tạ” nghe rất quen, Tiêu Như Thi nhìn Tiêu Tư Vũ đứng trước cổng vườn hoa, ngờ vực hỏi: “Vũ, đây có phải là cái người hồi trước em nói…”


“Chị!” Tiêu Tư Vũ trợn mắt, bước nhanh tới bịt miệng cô: “Chị mau nói chuyện của chị với anh Tạ đi đã.”


Tiêu Như Thi cũng nhận ra không thể nói mấy lời này trước mặt Tạ Ấn Tuyết, vội nuốt ngược lời vào bụng, cô l**m đôi môi khô khốc, cố gắng phớt lờ ánh mắt lạnh lẽo nhìn mình từ trên tầng ba, run rẩy nói: “Đó là chuyện của một tháng trước, vào tết Thanh Minh, tôi và chồng về quê anh ấy một chuyến…”


***


Tiêu Như Thi và chồng Tô Khiêm mới kết hôn đầu năm nay.


Hai nhà Tiêu, Tô môn đăng hộ đối, người nhà hai bên đều rất hài lòng với mối hôn sự này, tình cảm giữa hai người cũng tốt, không tính là yêu đến chết đi sống lại nhưng rất thích nhau.


Mà sau khi kết hôn, Tiêu Như Thi và Tô Khiêm đều ở trong căn nhà mình mua, không ở nhà bố mẹ đôi bên.


Mãi cho tới tết Thanh Minh tháng trước, Tiêu Như Thi theo Tô Khiêm về quê đi tảo mộ tổ tiên, đồng thời ở lại nhà nội nửa tháng, mà việc lạ cũng xảy ra từ đó…



Cho nên Tiêu Như Thi vừa bước vào nhà đã lạnh tới run rẩy, chẳng qua cô cho rằng nhiệt độ ở nông thôn thấp hơn so với thành phố chứ không nghĩ nhiều.


Hơn nữa cô đi đường bị say xe, vì thế vừa đến nhà đã lên phòng người nhà họ Tô chuẩn bị cho bọn họ ở tầng hai nằm ngủ.


Nhưng ngủ được nửa giấc, Tiêu Như Thi bỗng bị một âm thanh đánh thức: Đó là tiếng lòng bàn chân chà mặt đất, nhẹ hơn tiếng bước nhưng lại càng rõ ràng hơn.


Hệt như có người đang đi trên đường xi măng vậy.


Tiêu Như Thi mở choàng mắt, không thấy ai trong phòng nhưng lại bị sự u ám dọa giật nảy.


Giữa tiết Thanh Minh mưa dầm, căn nhà Tây lại càng thêm âm u, có lẽ cô ngủ một giấc đến chiều, sắc trời tối tăm, trong phòng kéo rèm lại không bật đèn nên dù mặt trời chưa lặn hết, trong phòng vẫn tối mù, vươn tay không thấy năm ngón như đêm khuya.


Tiêu Như Thi bật đèn ngủ, đảo mắt nhìn căn phòng, phát hiện chồng mình không ở trong phòng ngủ nên vén chăn nhảy xuống giường, định xuống tầng tìm anh ta, chỉ là Tiêu Như Thi phát hiện cô đi thì tiếng loạt soạt kia cũng theo tới, cô dừng lại, tiếng loạt soạt biến mất theo.


Là mình phát ra ư?


Tiêu Tư Thi nhìn chân mình, đi thử mấy bước, quả nhiên phát ra tiếng loạt soạt.


Nhưng tim Tiêu Như Thi chưa hề lơi lỏng, ngược lại còn treo cao hơn, vì cô nhận ra tiếng loạt soạt xuất hiện theo mình không phải phát ra từ chân mà là… xuất phát từ phía sau cô.


Hệt như có người đi sát sau lưng, cô quay lại không thấy người kia, lại có thể nghe thấy tiếng bước chân của “nó”.


Tiêu Như Thi nói chuyện này với Tô Khiêm, Tô Khiêm chỉ nói chắc là do Tiêu Như Thi ngồi xe lâu quá mệt mỏi, đêm nay bọn họ nghỉ sớm một chút, sang hôm sau sẽ ổn thôi.


Mà đúng là như thế thật, mấy ngày sau Tiêu Như Thi không còn nghe thấy âm thanh ấy nữa.


Nhưng đến ngày thứ bảy, sau khi Tiêu Như Thi và Tô Khiêm nằm ngủ, nửa đêm cô lại bị âm thanh ấy đánh thức.


Tôi Có Thể Giữ Cậu Đến Canh Năm
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Có Thể Giữ Cậu Đến Canh Năm Truyện Tôi Có Thể Giữ Cậu Đến Canh Năm Story Chương 30
10.0/10 từ 12 lượt.
loading...