Tôi Có Thể Giữ Cậu Đến Canh Năm
Chương 15
80@-
Đừng nói Khâu Vũ Hành vốn không muốn giao dịch với Tạ Ấn Tuyết, gã nghĩ cứ thấy Tạ Ấn Tuyết nói chuyện với mình bằng điệu bộ kiêu căng miệt thị kia là lại sinh ra ý định phản nghịch cuồn cuộn.
Cho nên trong mắt người khác, Tạ Ấn Tuyết đã bắc thang xuống cho Khâu Vũ Hành, thế nhưng gã vẫn không có ý muốn mời Tạ Ấn Tuyết giúp đỡ.
Cao Xảo ngồi một bên nhìn tới sốt ruột: “Cậu đồng ý đi, sống sót đã rồi tính tiếp!”
Khâu Vũ Hành lắc đầu liên tục: “Không, tôi không cần!”
Gã không thể là người đầu tiên giao dịch, nếu Tạ Ấn Tuyết không phải là người đưa đò, vậy gã sẽ chết nếu giao dịch với Tạ Ấn Tuyết, mà dù Tạ Ấn Tuyết là người đưa đò thật, dù gã có thể thành công rời khỏi phó bản tiệc nhờ y trợ giúp, về sau cũng sẽ chết trong các phó bản khác vì độ khó tăng vọt.
Bọn họ vẫn luôn chờ đợi người mới gọi phải món mặn, sau đó giật dây họ giao dịch với Tạ Ấn Tuyết, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới… người gọi phải món mặn và bị giật dây giao dịch với Tạ Ấn Tuyết là gã.
Còn có Kỷ Đào và Vệ Đao không nói lời nào, có phải cũng muốn lợi dụng gã làm người đầu tiên dò đường?!
Dựa vào đâu… Dựa vào đâu mà Kỷ Đào và Vệ Đao có thể đứng xem kịch? Dựa vào đâu người gọi phải món mặn không phải là lũ người mới ngu ngốc kia? Gã tuyệt đối không thể để chúng thỏa mong ước… Chắc chắn một mình gã cũng có thể tìm ra cách giải quyết!
Thần kinh Khâu Vũ Hành kéo căng như dây cung, nhưng càng lo lắng, suy nghĩ của gã lại càng chậm, không tìm ra rốt cuộc đường sống nằm ở chỗ nào.
Lã Sóc và Tiêu Tư Vũ thấy Khâu Vũ Hành cố chấp như vậy đều khó hiểu, trong lòng cũng không khỏi sinh nghi: Không phải chính bọn họ nói có thể xin người đưa đò giúp đỡ ư? Vậy sao đã đến lúc này rồi, Khâu Vũ Hành vẫn không chịu xin người đưa đò giúp đỡ?
Giao dịch với NPC đưa đò thật sự là một con đường sống ư?
Vẻ điên cuồng của Khâu Vũ Hành lọt vào mắt Tạ Ấn Tuyết, y đảo mắt nhìn bát cơm trắng ngà —— Người sắp chết sẽ nói lời hay, cho tới giờ, câu nói này chỉ thích hợp với một số người.
Còn có một số người, càng ép bọn họ tới gần cái chết, trong lòng sẽ càng nảy sinh hận thù vô lý, không cam tâm mình chết rồi mà người khác vẫn có thể sống sót, nhất định phải kéo người khác chết cùng, không cho người ta bất kỳ cơ hội sống nào.
Mà thời gian cho Khâu Vũ Hành suy nghĩ cũng không nhiều, bởi vì lúc này đầu bếp Thất đã cầm một thứ giống ống nước sắt tới cạnh gã, đồng thời giơ cao hai tay cầm ống sắt.
“Cơm, cơm này…”
Khâu Vũ Hành hoảng sợ nhìn đầu bếp Thất, gã biết chỉ cần lý do gã đưa ra không thuyết phục đầu bếp Thất, có lẽ cái ống này sẽ nện lên đầu gã.
Vì thế Khâu Vũ Hành hít sâu mấy hơi, chỉ có thể quyết định chọn một: Gã không biết vấn đề nằm đâu, nói bừa chắc chắn sẽ chết, vậy không bằng nói không có vấn đề, như vậy gã vẫn còn nửa cơ hội sống.
Hôm qua Hạ Đóa Nhất chọn phải món mặn không chết, có lẽ gã cũng sẽ không sao.
Chỉ tiếc vào khoảnh khắc Khâu Vũ Hành vừa đưa ra quyết định, đầu bếp Thất đã đập ống sắt xuống, Vệ Đao và Kỷ Đào ngồi bên gã trợn mắt, Nghiêm Chỉ cũng buông bỏ tạp niệm, nắm chặt tay Trần Vân không dám nhìn cảnh ấy.
“Cơm này không có vấn đề!”
Khâu Vũ Hành nhắm mắt, sợ hãi hét lên.
Vừa dứt lời, đau đớn đã dự tính không ập tới, xung quanh cũng không có bất cứ âm thanh nào, Khâu Vũ Hành run rẩy mở mắt, chỉ thấy ống sắt trong tay đầu bếp Thất cách đầu gã chỉ một cm.
Gã nói đúng rồi ư?
Khâu Vũ Hành ngạc nhiên, mỉm cười nhìn đầu bếp Thất, ai ngờ đầu bếp Thất cũng cong mắt lên —— Hắn cũng cười.
Sau đó, đầu bếp Thất làm ra hành động mà tất cả mọi người – bao gồm Tạ Ấn Tuyết – không ngờ tới: Hắn tháo chiếc mặt nạ sắt nặng nề ra.
Mà dưới lớp mặt nạ là khuôn mặt lồ lộ không thể diễn tả bằng ngôn ngữ: Nửa dưới mặt đầu bếp Thất không có mũi, răng nhọn mọc đầy, trừ mắt ra thì chiếm hết gương mặt như cá sấu, đầu lưỡi chi chít mụn mủ lẫn mụn nước thè ra ngoài, chất nhầy tanh hôi chảy xuống tí tách.
Cuối cùng mọi người đã hiểu vì sao giọng các đầu bếp lúc nói chuyện luôn bị khàn, bằng không sao bọn họ phải đeo chiếc mặt nạ dày nặng như thế?
Trần Vân trợn mắt, vô thức che miệng, chỉ sợ hít thêm mùi thối một chút thì lưỡi cô cũng sẽ giống với đầu bếp Thất.
Nhưng hành động tiếp theo của đầu bếp Thất khiến cô không khống chế giọng mình được nữa, hét lớn ——
Thất cầm ống sắt trong tay cắm thẳng vào hốc mắt Khâu Vũ Hành quấy mạnh như quấy ly kem, tiếng hét thảm thiết của Khâu Vũ Hành đâm vào khiến tai mọi người đau nhức, nhưng Thất lại làm như không nghe thấy, cười “Ha ha” đầy dị hợm, hắn cầm lấy một cái bát trên bàn đổ sạch cơm đi, đỡ bát vào đầu dưới ống sắt, phần não bị quấy nát nhừ như tương của Khâu Vũ Hành cứ vậy theo dọc ống sắt chảy vào trong bát cơm trắng ngà, ngập tràn mép bát, trông như một chiếc bát đựng đầy cơm.
Đó chính là món “Cơm đầu người”.
Cao Xảo biến sắc, “Oẹ” một tiếng nôn ngược.
“Đm! Đm!!” Lã Sóc và Tiêu Tư Vũ đều nhảy bật lên, chửi mắng đầy tục tĩu: “Đm hắn đang làm gì vậy?!”
Nghiêm Chỉ và Ngụy Thu Vũ nhìn thấy cảnh tượng kinh dị đó đã bị dọa cho ngơ ngẩn không nói nên lời —— Nếu không nhờ Trần Vân ngăn các cô lại, có lẽ người bị Thất hành hạ tới chết sẽ là các cô.
Hạ Đóa Nhất lại lạnh lùng nhếch mép mỉm cười.
Tạ Ấn Tuyết chứng kiến câu chuyện lại mím môi, vẻ mặt lạnh nhạt không có nhiều biểu cảm, trong mắt cũng không mảy may nhìn ra vui buồn hay giận.
Đầu bếp Thất vẫn không thèm quan tâm họ, nâng bát não nhão đổ vào trong miệng, sau khi l**m sạch giọt máu cuối cùng trong bát, gã tiếp tục hút óc bằng ống sắt như ăn một lọ sữa chua để đỡ đầy bụng, cuối cùng còn ợ một hơi.
Đến tận lúc này, Tạ Ấn Tuyết mới hiểu câu bữa ăn của các đầu bếp sẽ bắt đầu vào giờ Tý mà Cửu nói với mình có ý gì.
Bọn họ đều đã đoán sai.
Đúng là người tham gia đều là nguyên liệu làm món mặn, nhưng bọn họ không chọn nguyên liệu nấu đồ mặn mà là các đầu bếp chọn! Thịt nấu món mặn sử dụng trong tiệc là thịt thật, nhưng những nguyên liệu tương ứng với món mặn cũng sẽ được đầu bếp lấy lại từ người chơi sau giờ Tý.
Cho nên chỉ cần “khách quý” gọi phải món mặn, đầu bếp có thể ăn uống thoả thích, ngược lại sẽ phải ăn chay giống người chơi. Những người tham gia tiệc cũng sẽ là bữa ăn của các đầu bếp.
Cực hình đối với Khâu Vũ Hành không kéo dài lâu, sau khi tiếng hét thảm của gã biến mất, quản gia lập tức sai người hầu khiêng ghế và thi thể gã đi, đầu bếp Thất ăn no cũng rời đi, chỉ còn lại ít vết máu và vụn não trắng đục chứng minh nơi này đã từng có người chết.
Những người còn lại quanh bàn ngơ ngẩn, mãi vẫn không thể hoàn hồn từ cảnh tượng địa ngục trần gian đáng sợ.
“Vấn đề…”
Một lúc lâu sau Vệ Đao mới tìm lại được giọng nói của mình, hắn nhìn Tạ Ấn Tuyết, run giọng hỏi y: “Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?”
“Nằm ở bát.”
Ánh mắt Tạ Ấn Tuyết khoá chặt trên bát ăn cơm, ngón tay gõ vào thân bát: “Màu trắng ngà của bát là màu xương người, với lại cảm giác tay, âm thanh gõ vào đều có thể chứng minh đây là xương người.”
“Đổ hết cơm đi còn có thể mấy khe hở trong bát, mà đây là khớp sọ.”
Nói xong, Tạ Ấn Tuyết giơ bát lên trước mặt, đổ hết toàn bộ cơm đi, nhờ đó mà mọi người có thể nhìn thấy khớp xương trong bát Tạ Ấn Tuyết.
Bọn họ bắt chước đổ hết cơm trong bát của mình cũng thấy khớp xương sọ.
Tạ Ấn Tuyết bình thản trầm giọng giải thích tiếp cho mọi người: “Trong khớp xương có máu tanh, nếu dùng để đựng cơm nóng, mùi tanh sẽ theo hơi nóng lan vào trong cơm, mà vừa rồi các người chỉ ăn miếng trên cùng, không nếm phải mùi máu tươi này, nhưng nếu ăn thêm một chút là có thể ngửi thấy mùi tanh.”
Đây là lần đầu bọn họ nghe Tạ Ấn Tuyết nói câu dài như vậy sau khi tham gia trò chơi, nhưng mỗi một chữ y nói ra đều khiến mọi người thấy rùng mình —— Bởi vì trò chơi đã cho bọn họ cơ hội sống sót, nhưng cơ hội ấy quá nhỏ bé, dễ dàng bị bỏ lỡ.
Hôm qua lúc cơm vừa được bưng lên, chưa có món khác, Cao Xảo đã ăn một hơi non nửa chén cơm, mấy món sau khiến chị ta no muốn ói.
Mà đêm nay mọi người đều biết về sau còn hơn mười món phải ăn, vì để chừa bụng nên gần như họ đều chỉ ăn miếng trên cùng, đến cả Cao Xảo cũng không ăn nhiều, nhưng cũng vì không ăn nhiều nên không ai trong số họ nếm được mùi máu tươi trong số cơm sát mép bát.
Một bát cơm thoảng mùi máu tươi chính là cơm không hợp lệ.
Nếu Khâu Vũ Hành biết cơm có vấn đề sẽ không phải chết, thế nhưng gã không biết, cũng không xin Tạ Ấn Tuyết biết đáp án trợ giúp.
Đới Nguyệt nhìn Tạ Ấn Tuyết, bỗng hỏi y: “Cậu cũng không ăn nhiều, vậy sao cậu biết được?”
“Tôi ngửi thấy.” Tạ Ấn Tuyết trả lời anh ta: “Tôi rất quen với mùi máu, khụ khụ khụ…”
Chưa nói hết câu, Tạ Ấn Tuyết lại nhíu mày che ngực ho khan, lúc này mọi người mới nhớ ra hình như Tạ Ấn Tuyết thường xuyên ho ra máu, quả thật đối với y, mùi máu tươi không thể quen hơn được nữa.
“Anh đã sớm biết cơm có mùi tanh, vậy sao anh không cứu anh ta?” Nghiêm Chỉ bắt đầu chất vấn Tạ Ấn Tuyết, ra vẻ tốt bụng đến mức khiến người ta không tưởng tượng nổi, rõ ràng người vừa hy vọng “Cơm đầu người” mà Khâu Vũ Hành chọn là món mặn cũng là cô.
“Tôi cứu rồi.” Tạ Ấn Tuyết ngước lên nhìn Nghiêm Chỉ, lạnh lùng nói: “Tôi đã cho anh ta cơ hội xin tôi giúp đỡ, chẳng qua anh ta không cần.”
Nghiêm Chỉ không chịu buông tha: “Thế Sở Lệ thì sao?”
“Tôi cũng đã thử cứu cô ấy.” Tạ Ấn Tuyết chỉ thấy Nghiêm Chỉ rõ buồn cười, y hỏi: “Còn cô thì sao? Cô đã thử chưa?”
Nghiêm Chỉ không nói gì, bởi vì lúc ấy cô ta bị dọa đến mức không dám chạy ra khỏi phòng tìm người khác cứu Sở Lệ, chỉ có Trần Vân chạy tới dãy nhà sau cầu xin được giúp đỡ.
“Chúng ta không thể giúp đỡ nhau sống sót ư?” Ngụy Thu Vũ cắn môi, nhỏ giọng lẩm bẩm, mà đây cũng là câu Nghiêm Chỉ vừa định hỏi.
Lã Sóc và Tiêu Tư Vũ đưa ra suy đoán giúp đỡ mọi người, phía các cô cũng có Trần Vân trợ giúp, lại nói tối qua lúc Tạ Ấn Tuyết cứu Sở Lệ không lấy bất cứ thù lao nào. Vì sao đến Khâu Vũ Hành y lại đòi trả giá, có thể khoanh tay đứng nhìn gã chết?
“Nực cười.”
Tạ Ấn Tuyết nghe vậy mỉm cười, mặt y trắng như giấy, máu tươi vừa ho ra nhuộm bờ môi ẩm ướt đỏ thắm, làm tăng vẻ rực rỡ cho nụ cười ấy.
Ánh mắt của mọi người không khỏi liếc qua khuôn mặt lạnh lùng tinh xảo, chỉ trong chớp mắt, bọn họ chỉ thấy thanh niên chống tay lên mặt bàn đứng dậy, lúc đứng lên còn chao đảo mấy lần, y ngạo nghễ lướt qua từng khuôn mặt, từng câu từng chữ hỏi đám người thật rành mạch: “Có ai ngồi ở đây mà không phải người sắp chết?”
“Nếu không nhờ trò chơi này, chúng ta vốn đã chết trước khi đi vào đây.”
“Bây giờ mỗi một ngày chúng ta sống ở đây đều nhờ trò chơi bố thí cho, chỉ có thể nhận, không thể tìm.”
Tạ Ấn Tuyết lạnh lùng cong môi mỉm cười, trong ánh mắt đậm tình rả rích, đường nét khuôn mặt tinh xảo như Thần Phật từ bi, đến giọng nói cũng mềm nhẹ như thế, nhưng tất cả lại để lộ sự vô tâm lạnh lùng của y: “Mà tôi bằng lòng cứu các người, cho các người sống thêm mấy ngày chính là sự bố thí của tôi.”
“Nếu tôi không muốn, các người làm được gì?”
Tác giả có lời muốn nói:
NPC: Thật ra tôi không giống Thất.
Tạ tay to: Giống, đều xấu.
NPC: ?
************
Lảm nhảm: Tác giả làm quả char dev đỉnh quá ạ =))))
Tôi Có Thể Giữ Cậu Đến Canh Năm
Chương 15
Đừng nói Khâu Vũ Hành vốn không muốn giao dịch với Tạ Ấn Tuyết, gã nghĩ cứ thấy Tạ Ấn Tuyết nói chuyện với mình bằng điệu bộ kiêu căng miệt thị kia là lại sinh ra ý định phản nghịch cuồn cuộn.
Cho nên trong mắt người khác, Tạ Ấn Tuyết đã bắc thang xuống cho Khâu Vũ Hành, thế nhưng gã vẫn không có ý muốn mời Tạ Ấn Tuyết giúp đỡ.
Cao Xảo ngồi một bên nhìn tới sốt ruột: “Cậu đồng ý đi, sống sót đã rồi tính tiếp!”
Khâu Vũ Hành lắc đầu liên tục: “Không, tôi không cần!”
Gã không thể là người đầu tiên giao dịch, nếu Tạ Ấn Tuyết không phải là người đưa đò, vậy gã sẽ chết nếu giao dịch với Tạ Ấn Tuyết, mà dù Tạ Ấn Tuyết là người đưa đò thật, dù gã có thể thành công rời khỏi phó bản tiệc nhờ y trợ giúp, về sau cũng sẽ chết trong các phó bản khác vì độ khó tăng vọt.
Bọn họ vẫn luôn chờ đợi người mới gọi phải món mặn, sau đó giật dây họ giao dịch với Tạ Ấn Tuyết, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới… người gọi phải món mặn và bị giật dây giao dịch với Tạ Ấn Tuyết là gã.
Còn có Kỷ Đào và Vệ Đao không nói lời nào, có phải cũng muốn lợi dụng gã làm người đầu tiên dò đường?!
Dựa vào đâu… Dựa vào đâu mà Kỷ Đào và Vệ Đao có thể đứng xem kịch? Dựa vào đâu người gọi phải món mặn không phải là lũ người mới ngu ngốc kia? Gã tuyệt đối không thể để chúng thỏa mong ước… Chắc chắn một mình gã cũng có thể tìm ra cách giải quyết!
Thần kinh Khâu Vũ Hành kéo căng như dây cung, nhưng càng lo lắng, suy nghĩ của gã lại càng chậm, không tìm ra rốt cuộc đường sống nằm ở chỗ nào.
Lã Sóc và Tiêu Tư Vũ thấy Khâu Vũ Hành cố chấp như vậy đều khó hiểu, trong lòng cũng không khỏi sinh nghi: Không phải chính bọn họ nói có thể xin người đưa đò giúp đỡ ư? Vậy sao đã đến lúc này rồi, Khâu Vũ Hành vẫn không chịu xin người đưa đò giúp đỡ?
Giao dịch với NPC đưa đò thật sự là một con đường sống ư?
Vẻ điên cuồng của Khâu Vũ Hành lọt vào mắt Tạ Ấn Tuyết, y đảo mắt nhìn bát cơm trắng ngà —— Người sắp chết sẽ nói lời hay, cho tới giờ, câu nói này chỉ thích hợp với một số người.
Còn có một số người, càng ép bọn họ tới gần cái chết, trong lòng sẽ càng nảy sinh hận thù vô lý, không cam tâm mình chết rồi mà người khác vẫn có thể sống sót, nhất định phải kéo người khác chết cùng, không cho người ta bất kỳ cơ hội sống nào.
Mà thời gian cho Khâu Vũ Hành suy nghĩ cũng không nhiều, bởi vì lúc này đầu bếp Thất đã cầm một thứ giống ống nước sắt tới cạnh gã, đồng thời giơ cao hai tay cầm ống sắt.
“Cơm, cơm này…”
Khâu Vũ Hành hoảng sợ nhìn đầu bếp Thất, gã biết chỉ cần lý do gã đưa ra không thuyết phục đầu bếp Thất, có lẽ cái ống này sẽ nện lên đầu gã.
Vì thế Khâu Vũ Hành hít sâu mấy hơi, chỉ có thể quyết định chọn một: Gã không biết vấn đề nằm đâu, nói bừa chắc chắn sẽ chết, vậy không bằng nói không có vấn đề, như vậy gã vẫn còn nửa cơ hội sống.
Hôm qua Hạ Đóa Nhất chọn phải món mặn không chết, có lẽ gã cũng sẽ không sao.
Chỉ tiếc vào khoảnh khắc Khâu Vũ Hành vừa đưa ra quyết định, đầu bếp Thất đã đập ống sắt xuống, Vệ Đao và Kỷ Đào ngồi bên gã trợn mắt, Nghiêm Chỉ cũng buông bỏ tạp niệm, nắm chặt tay Trần Vân không dám nhìn cảnh ấy.
“Cơm này không có vấn đề!”
Khâu Vũ Hành nhắm mắt, sợ hãi hét lên.
Vừa dứt lời, đau đớn đã dự tính không ập tới, xung quanh cũng không có bất cứ âm thanh nào, Khâu Vũ Hành run rẩy mở mắt, chỉ thấy ống sắt trong tay đầu bếp Thất cách đầu gã chỉ một cm.
Gã nói đúng rồi ư?
Khâu Vũ Hành ngạc nhiên, mỉm cười nhìn đầu bếp Thất, ai ngờ đầu bếp Thất cũng cong mắt lên —— Hắn cũng cười.
Sau đó, đầu bếp Thất làm ra hành động mà tất cả mọi người – bao gồm Tạ Ấn Tuyết – không ngờ tới: Hắn tháo chiếc mặt nạ sắt nặng nề ra.
Mà dưới lớp mặt nạ là khuôn mặt lồ lộ không thể diễn tả bằng ngôn ngữ: Nửa dưới mặt đầu bếp Thất không có mũi, răng nhọn mọc đầy, trừ mắt ra thì chiếm hết gương mặt như cá sấu, đầu lưỡi chi chít mụn mủ lẫn mụn nước thè ra ngoài, chất nhầy tanh hôi chảy xuống tí tách.
Cuối cùng mọi người đã hiểu vì sao giọng các đầu bếp lúc nói chuyện luôn bị khàn, bằng không sao bọn họ phải đeo chiếc mặt nạ dày nặng như thế?
Trần Vân trợn mắt, vô thức che miệng, chỉ sợ hít thêm mùi thối một chút thì lưỡi cô cũng sẽ giống với đầu bếp Thất.
Nhưng hành động tiếp theo của đầu bếp Thất khiến cô không khống chế giọng mình được nữa, hét lớn ——
Thất cầm ống sắt trong tay cắm thẳng vào hốc mắt Khâu Vũ Hành quấy mạnh như quấy ly kem, tiếng hét thảm thiết của Khâu Vũ Hành đâm vào khiến tai mọi người đau nhức, nhưng Thất lại làm như không nghe thấy, cười “Ha ha” đầy dị hợm, hắn cầm lấy một cái bát trên bàn đổ sạch cơm đi, đỡ bát vào đầu dưới ống sắt, phần não bị quấy nát nhừ như tương của Khâu Vũ Hành cứ vậy theo dọc ống sắt chảy vào trong bát cơm trắng ngà, ngập tràn mép bát, trông như một chiếc bát đựng đầy cơm.
Đó chính là món “Cơm đầu người”.
Cao Xảo biến sắc, “Oẹ” một tiếng nôn ngược.
“Đm! Đm!!” Lã Sóc và Tiêu Tư Vũ đều nhảy bật lên, chửi mắng đầy tục tĩu: “Đm hắn đang làm gì vậy?!”
Nghiêm Chỉ và Ngụy Thu Vũ nhìn thấy cảnh tượng kinh dị đó đã bị dọa cho ngơ ngẩn không nói nên lời —— Nếu không nhờ Trần Vân ngăn các cô lại, có lẽ người bị Thất hành hạ tới chết sẽ là các cô.
Hạ Đóa Nhất lại lạnh lùng nhếch mép mỉm cười.
Tạ Ấn Tuyết chứng kiến câu chuyện lại mím môi, vẻ mặt lạnh nhạt không có nhiều biểu cảm, trong mắt cũng không mảy may nhìn ra vui buồn hay giận.
Đầu bếp Thất vẫn không thèm quan tâm họ, nâng bát não nhão đổ vào trong miệng, sau khi l**m sạch giọt máu cuối cùng trong bát, gã tiếp tục hút óc bằng ống sắt như ăn một lọ sữa chua để đỡ đầy bụng, cuối cùng còn ợ một hơi.
Đến tận lúc này, Tạ Ấn Tuyết mới hiểu câu bữa ăn của các đầu bếp sẽ bắt đầu vào giờ Tý mà Cửu nói với mình có ý gì.
Bọn họ đều đã đoán sai.
Đúng là người tham gia đều là nguyên liệu làm món mặn, nhưng bọn họ không chọn nguyên liệu nấu đồ mặn mà là các đầu bếp chọn! Thịt nấu món mặn sử dụng trong tiệc là thịt thật, nhưng những nguyên liệu tương ứng với món mặn cũng sẽ được đầu bếp lấy lại từ người chơi sau giờ Tý.
Cho nên chỉ cần “khách quý” gọi phải món mặn, đầu bếp có thể ăn uống thoả thích, ngược lại sẽ phải ăn chay giống người chơi. Những người tham gia tiệc cũng sẽ là bữa ăn của các đầu bếp.
Cực hình đối với Khâu Vũ Hành không kéo dài lâu, sau khi tiếng hét thảm của gã biến mất, quản gia lập tức sai người hầu khiêng ghế và thi thể gã đi, đầu bếp Thất ăn no cũng rời đi, chỉ còn lại ít vết máu và vụn não trắng đục chứng minh nơi này đã từng có người chết.
Những người còn lại quanh bàn ngơ ngẩn, mãi vẫn không thể hoàn hồn từ cảnh tượng địa ngục trần gian đáng sợ.
“Vấn đề…”
Một lúc lâu sau Vệ Đao mới tìm lại được giọng nói của mình, hắn nhìn Tạ Ấn Tuyết, run giọng hỏi y: “Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?”
“Nằm ở bát.”
Ánh mắt Tạ Ấn Tuyết khoá chặt trên bát ăn cơm, ngón tay gõ vào thân bát: “Màu trắng ngà của bát là màu xương người, với lại cảm giác tay, âm thanh gõ vào đều có thể chứng minh đây là xương người.”
“Đổ hết cơm đi còn có thể mấy khe hở trong bát, mà đây là khớp sọ.”
Nói xong, Tạ Ấn Tuyết giơ bát lên trước mặt, đổ hết toàn bộ cơm đi, nhờ đó mà mọi người có thể nhìn thấy khớp xương trong bát Tạ Ấn Tuyết.
Bọn họ bắt chước đổ hết cơm trong bát của mình cũng thấy khớp xương sọ.
Tạ Ấn Tuyết bình thản trầm giọng giải thích tiếp cho mọi người: “Trong khớp xương có máu tanh, nếu dùng để đựng cơm nóng, mùi tanh sẽ theo hơi nóng lan vào trong cơm, mà vừa rồi các người chỉ ăn miếng trên cùng, không nếm phải mùi máu tươi này, nhưng nếu ăn thêm một chút là có thể ngửi thấy mùi tanh.”
Đây là lần đầu bọn họ nghe Tạ Ấn Tuyết nói câu dài như vậy sau khi tham gia trò chơi, nhưng mỗi một chữ y nói ra đều khiến mọi người thấy rùng mình —— Bởi vì trò chơi đã cho bọn họ cơ hội sống sót, nhưng cơ hội ấy quá nhỏ bé, dễ dàng bị bỏ lỡ.
Hôm qua lúc cơm vừa được bưng lên, chưa có món khác, Cao Xảo đã ăn một hơi non nửa chén cơm, mấy món sau khiến chị ta no muốn ói.
Mà đêm nay mọi người đều biết về sau còn hơn mười món phải ăn, vì để chừa bụng nên gần như họ đều chỉ ăn miếng trên cùng, đến cả Cao Xảo cũng không ăn nhiều, nhưng cũng vì không ăn nhiều nên không ai trong số họ nếm được mùi máu tươi trong số cơm sát mép bát.
Một bát cơm thoảng mùi máu tươi chính là cơm không hợp lệ.
Nếu Khâu Vũ Hành biết cơm có vấn đề sẽ không phải chết, thế nhưng gã không biết, cũng không xin Tạ Ấn Tuyết biết đáp án trợ giúp.
Đới Nguyệt nhìn Tạ Ấn Tuyết, bỗng hỏi y: “Cậu cũng không ăn nhiều, vậy sao cậu biết được?”
“Tôi ngửi thấy.” Tạ Ấn Tuyết trả lời anh ta: “Tôi rất quen với mùi máu, khụ khụ khụ…”
Chưa nói hết câu, Tạ Ấn Tuyết lại nhíu mày che ngực ho khan, lúc này mọi người mới nhớ ra hình như Tạ Ấn Tuyết thường xuyên ho ra máu, quả thật đối với y, mùi máu tươi không thể quen hơn được nữa.
“Anh đã sớm biết cơm có mùi tanh, vậy sao anh không cứu anh ta?” Nghiêm Chỉ bắt đầu chất vấn Tạ Ấn Tuyết, ra vẻ tốt bụng đến mức khiến người ta không tưởng tượng nổi, rõ ràng người vừa hy vọng “Cơm đầu người” mà Khâu Vũ Hành chọn là món mặn cũng là cô.
“Tôi cứu rồi.” Tạ Ấn Tuyết ngước lên nhìn Nghiêm Chỉ, lạnh lùng nói: “Tôi đã cho anh ta cơ hội xin tôi giúp đỡ, chẳng qua anh ta không cần.”
Nghiêm Chỉ không chịu buông tha: “Thế Sở Lệ thì sao?”
“Tôi cũng đã thử cứu cô ấy.” Tạ Ấn Tuyết chỉ thấy Nghiêm Chỉ rõ buồn cười, y hỏi: “Còn cô thì sao? Cô đã thử chưa?”
Nghiêm Chỉ không nói gì, bởi vì lúc ấy cô ta bị dọa đến mức không dám chạy ra khỏi phòng tìm người khác cứu Sở Lệ, chỉ có Trần Vân chạy tới dãy nhà sau cầu xin được giúp đỡ.
“Chúng ta không thể giúp đỡ nhau sống sót ư?” Ngụy Thu Vũ cắn môi, nhỏ giọng lẩm bẩm, mà đây cũng là câu Nghiêm Chỉ vừa định hỏi.
Lã Sóc và Tiêu Tư Vũ đưa ra suy đoán giúp đỡ mọi người, phía các cô cũng có Trần Vân trợ giúp, lại nói tối qua lúc Tạ Ấn Tuyết cứu Sở Lệ không lấy bất cứ thù lao nào. Vì sao đến Khâu Vũ Hành y lại đòi trả giá, có thể khoanh tay đứng nhìn gã chết?
“Nực cười.”
Tạ Ấn Tuyết nghe vậy mỉm cười, mặt y trắng như giấy, máu tươi vừa ho ra nhuộm bờ môi ẩm ướt đỏ thắm, làm tăng vẻ rực rỡ cho nụ cười ấy.
Ánh mắt của mọi người không khỏi liếc qua khuôn mặt lạnh lùng tinh xảo, chỉ trong chớp mắt, bọn họ chỉ thấy thanh niên chống tay lên mặt bàn đứng dậy, lúc đứng lên còn chao đảo mấy lần, y ngạo nghễ lướt qua từng khuôn mặt, từng câu từng chữ hỏi đám người thật rành mạch: “Có ai ngồi ở đây mà không phải người sắp chết?”
“Nếu không nhờ trò chơi này, chúng ta vốn đã chết trước khi đi vào đây.”
“Bây giờ mỗi một ngày chúng ta sống ở đây đều nhờ trò chơi bố thí cho, chỉ có thể nhận, không thể tìm.”
Tạ Ấn Tuyết lạnh lùng cong môi mỉm cười, trong ánh mắt đậm tình rả rích, đường nét khuôn mặt tinh xảo như Thần Phật từ bi, đến giọng nói cũng mềm nhẹ như thế, nhưng tất cả lại để lộ sự vô tâm lạnh lùng của y: “Mà tôi bằng lòng cứu các người, cho các người sống thêm mấy ngày chính là sự bố thí của tôi.”
“Nếu tôi không muốn, các người làm được gì?”
Tác giả có lời muốn nói:
NPC: Thật ra tôi không giống Thất.
Tạ tay to: Giống, đều xấu.
NPC: ?
************
Lảm nhảm: Tác giả làm quả char dev đỉnh quá ạ =))))
Tôi Có Thể Giữ Cậu Đến Canh Năm
Đánh giá:
Truyện Tôi Có Thể Giữ Cậu Đến Canh Năm
Story
Chương 15
10.0/10 từ 12 lượt.