Tôi Có Thể Giữ Cậu Đến Canh Năm
Chương 11
63@-
Hành động vẽ “da” cho Sở Lệ như thần của Tạ Ấn Tuyết đã được Cao Xảo kể lại cho mọi người sáng nay.
Tạ Ấn Tuyết rất hài lòng với việc này, dù cơ thể của y càng lúc càng thêm khó chịu.
Chẳng qua Tạ Ấn Tuyết đã sớm quen với sự khó chịu ấy —— Dù y không phải tiên thật, nhưng năng lực đắp xương vẽ da không phải thứ người thường có. Y phải trả giá để cứu người khác, vậy y có năng lực như vậy lại không cần trả giá ư?
Không, y cần.
Cái giá phải trả nặng nề khiến y khó thở hơn cả cơ thể tàn tạ này, khó mà gánh nổi.
Lúc ở trong thế giới hiện thực, Tạ Ấn Tuyết còn lo khi nào thì mình chết, nhưng trong trò “Khóa trường sinh”, chỉ cần y đảm bảo không chạm vào điều kiện tử vong là có thể bình yên vô sự.
Sao y có thể không thích nơi này cho được?
Bây giờ hầu như ai cũng cho rằng y là người đưa đò đang giả làm người tham gia, còn ốm yếu như vậy chắc là vì thấy vui mà thôi —— Dù sao mấy NPC đưa đò trong các phó bản trước đều chơi như vậy.
Tạ Ấn Tuyết luôn tỏ ra bệnh tật, đi lại khó khăn mỉm cười, sau khi đi vào vườn rau không chọn ngay cà chua hôm qua đã nói với đầu bếp Cửu rồi về phòng nghỉ ngơi mà không để ý sự khó chịu của cơ thể, đi một vòng quanh vườn rau, quan sát một lượt gần hết đám rau quả tươi mát như đang thưởng thức vườn hoa xinh đẹp nở rộ nào đó.
Sau khi làm vậy, y mới chầm chậm dừng lại trước cây cà chua, vươn tay cầm lấy n*n b*p xem xét thật kỹ, theo đó từ từ mỉm cười, phấn khích nói: “Đồ ăn trong vườn hôm nay chín cả rồi…”
Lời này nghe thì như đang lơ đãng than nhẹ, ban đầu không ai để ý, mà dù để ý cũng chưa thể nhìn ra ẩn ý trong đó.
Mãi tới giữa trưa, lúc người hầu bưng đồ ăn tới, Lã Sóc nhìn “Rồng xanh vùi tuyết” được làm từ dưa chuột mọng nước và đường trắng ngọt ngào do đầu bếp Thập Tứ “thực hiện lời hứa hết lòng”, im lặng hồi lâu rồi trợn mắt, gào lên với Tiêu Tư Vũ: “Tất cả nguyên liệu đều đã chín?!”
Trong biệt viện Tần Phủ, tạm thời chưa nói cả nhóm ngày ngày đều phải ăn chay, nhìn thấy món mặn được nấu từ thịt người rồi, cmn ai mà nuốt cho nổi?
Cho nên khi Tiêu Tư Vũ nhìn thấy đĩa dưa chuột này, sắc mặt vốn đã xanh lè, bị Lã Sóc bất ngờ gào lên thì suýt nữa nhảy dựng khỏi ghế, ôm ngực nói: “Dọa chết tôi rồi. Ý cậu là món nào? Là đồ ăn trong vườn rau hay thức ăn trên bàn?”
Bữa trưa nay vẫn là ba món một canh: Canh rong biển trứng, “Rồng xanh vùi tuyết”, giá xào, su su xào.
Tối qua “Rồng xanh vùi tuyết” được đưa lên trong bữa tiệc Thao Thiết làm từ dưa chuột xanh đắng chát, vì vậy khi tối qua đầu bếp Thập Tứ nói hôm sau sẽ làm món này cho mọi người ăn tiếp, sắc mặt bọn họ mới xấu như vậy.
Hôm nay đầu bếp Thập Tứ làm lại món này thật, nhưng nguyên liệu chế biến lại trở thành —— Đường trắng rải trên dưa chuột chín.
Quả dưa chuột vừa chín tới, lượng nước vừa đủ, ăn vào giòn ngọt, không cần đường cũng đã rất ngon, thậm chí ngon hơn mấy món còn lại.
Thật ra trừ một số món khó ăn trong bữa tiệc ra, hương vị của các món còn lại đều không tệ. Dù bữa sáng trưa tối của họ đều là đồ chay nhưng vẫn còn chấp nhận được, huống gì các món trong tiệc khó ăn đều là do bọn họ chọn nguyên liệu không tốt, không liên quan gì đến tay nghề đầu bếp.
Nhưng vấn đề nằm ở đây.
Đầu bếp cho bọn họ chọn toàn bộ nguyên liệu làm bữa sáng trưa tối trong vườn, hôm qua bọn họ cũng đi tới vườn, bên trong có rất nhiều nguyên liệu hoặc chưa chín hoặc chín rục, thậm chí đã bắt đầu hư thối, nhưng hôm nay toàn bộ nguyên liệu trong vườn rau đều chín tới —— Không xanh không già, là nguyên liệu hoàn hảo nhất, không thể bắt bẻ.
“Tạ Ấn Tuyết nói đúng…” Lã Sóc lẩm bẩm: “Hôm qua anh ta bảo Liễu Bất Hoa chọn dưa chuột xanh, thật ra chỉ cần chúng ta chọn nguyên liệu chưa chín, sau đó dựa theo tên món ăn tìm ra món được chế biến từ nguyên liệu mình cung cấp là có thể sống sót.”
Tiêu Tư Vũ tham gia trò chơi với mái tóc bạc thời thượng, gã nhìn như loại trai nhà giàu không có đầu óc nhưng thực ra rất thông minh, cũng rất cẩn thận, vì vậy Lã Sóc vừa nói xong, gã đã kịp phản ứng, nói: “Vì nguyên liệu nấu ăn không tốt.”
Giữa biệt viện Tần Phủ này, bọn họ đều là “khách quý” được Tần lão gia mời, đầu bếp phải chế biến món ăn sao cho bọn họ ăn đến thỏa mãn, bằng không đó là lỗi của đầu bếp.
Như vậy nếu nấu đồ khó ăn, “khách quý” có thể ăn tận hứng thế nào?
Lã Sóc và Tiêu Tư Vũ cùng vò đầu, dù tối hôm qua hai người họ không gặp chuyện, bây giờ cũng không nhịn được đau đầu, quan trọng nhất là… nếu bọn họ nhìn ra điểm này sớm hơn, có lẽ Sở Lệ và Hạ Đóa Nhất sẽ không gặp chuyện.
Không, cũng không đúng.
Đến đêm quản gia mới đưa ra quy tắc rút món, ban ngày vốn không ai biết, có lẽ Tạ Ấn Tuyết cũng không biết, chỉ mới suy đoán nên mới chọn gạo, để Liễu Bất Hoa chọn dưa chuột xanh làm thí nghiệm.
Hôm qua đám rau hỏng trong vườn rau chính là “phúc lợi tân thủ” trò chơi đưa ra cho bọn họ, biết nắm bắt hay không là bản lĩnh của mình —— Hôm nay dù bọn họ đoán ra cũng vô dụng, bởi vì…
Tất cả nguyên liệu trong vườn rau đều đã hoàn hảo, kết thúc “phúc lợi tân thủ”.
***
Sáng nay sau khi chọn xong nguyên liệu, Tạ Ấn Tuyết lập tức được Liễu Bất Hoa dìu về phòng nằm.
Nghỉ ngơi khoảng một tiếng, Tạ Ấn Tuyết mới dần hồi phục, có thể ngồi xuống bàn chờ người hầu đưa cơm trưa tới.
Liễu Bất Hoa nhăn mày, lo lắng hỏi y: “Cha nuôi, cha ổn không?”
“Vẫn ổn, ở đây chỉ cần không phạm quy tắc, cha sẽ không chết.” Tạ Ấn Tuyết uống một hớp nước, làm dịu cuống họng đau rát vì cơn ho dai dẳng, dịu giọng an ủi Liễu Bất Hoa: “Con không cần phải lo cho cha.”
“Vâng.” Liễu Bất Hoa gật đầu, lại nói với Tạ Ấn Tuyết: “Đúng rồi, cha nuôi, con đã đi tìm hiểu về người đưa đò.”
Tạ Ấn Tuyết nói: “Sao rồi?”
Liễu Bất Hoa bật ngón cái: “Chuyện người đó làm không khác gì việc làm ăn của cha, nhưng thân phận của hắn không rõ ràng, không thể nhận ra là ai, bắt buộc nhóm người chơi phải tìm ra hắn mới được. Cho nên cha cứ yên tâm, hắn không tranh lại cha đâu.”
Liễu Bất Hoa nghĩ sự tồn tại của NPC đưa đò quả đúng là dành riêng cho Tạ Ấn Tuyết thuận lợi làm ăn kiếm mệnh, dù sao có cây cao che bóng, Tạ Ấn Tuyết cần gì phải làm ăn như trước nữa, chẳng phải y có khả năng làm khách tin tưởng ư?
Bây giờ Tạ Ấn Tuyết chỉ cần ngồi đó, nhân tiện làm bộ như cao nhân thần bí, chắc chắn sẽ có người chơi sợ chết đến tìm Tạ Ấn Tuyết xin gánh chịu đau ốm ngắn ngủi, đổi lấy cơ hội được sống lâu hơn.
Tạ Ấn Tuyết nắm tay che môi ho khẽ, ra hiệu Liễu Bất Hoa khiêm tốn chút, đừng phách lối như vậy —— Dù y cũng nghĩ thế thật.
Chỉ tiếc cho tới giờ bọn họ chưa nhận được mối làm ăn nào.
Nghĩ đến đó, Liễu Bất Hoa nhịn không được hỏi Tạ Ấn Tuyết: “Mà cha nuôi, sao ban nãy lúc ở vườn rau cha lại nhắc cho bọn họ?”
Nếu Tạ Ấn Tuyết không nói, có lẽ đám Lã Sóc sẽ không phát hiện ẩn ý trong nguyên liệu nấu ăn, rõ ràng hành động lần này của Tạ Ấn Tuyết là đang đẩy mối làm ăn đi.
“Đừng lo, bây giờ có nhắc hay không cũng không có gì khác nhau.” Tạ Ấn Tuyết cụp mắt, v**t v* vòng hoa lê bạc giữa cổ tay, thong thả nói: “Lã Sóc lẫn Tiêu Tư Vũ đều rất thông minh, dù cha không nói, chắc hẳn bọn họ vẫn đoán được, với lại…”
Tạ Ấn Tuyết không nói hết, dường như nghĩ đến chuyện thú vị nào đó, mỉm cười.
Sáng nay trong lúc lựa chọn nguyên liệu trong vườn rau, Trần Vân, Nghiêm Chỉ và Ngụy Thu Vũ cãi nhau, lúc vừa vào trò chơi, Vệ Đao đã hỏi trừ Lã Sóc, Tiêu Tư Vũ và Cao Xảo ra thì còn có người mới nào nữa hay không.
Tạ Ấn Tuyết thấy như vậy vẫn còn tính là thông minh, bởi vì khó ai đảm bảo không có người chơi cũ nào muốn lợi dụng mình làm gạch lót chân, các cô sau khi vào trò chơi cũng nghe lời, không ồn ào phá phách, không hỏi bất kỳ chuyện không nên hỏi nào, chỉ theo bóng cả nhóm nhặt nhạnh lợi ích.
Chỉ tiếc các cô bị lộ quá sớm, trừ lúc đi vào phó bản không mang đạo cụ theo thì còn có chấp niệm “được sống” quá lớn.
Có ba kiểu có thể đi vào trò chơi: Bản thân sắp chết, tự nguyện được người khác kéo vào, còn có thay người khác tham gia trò chơi. Cái trước không thể lựa chọn, mà hai cái sau, hoặc vì trường sinh, hoặc vì tiền tài.
Lã Sóc và Tiêu Tư Vũ đều là người mới, hơn nữa đi vào trò chơi trong lúc sắp chết, cho nên khi nhìn vào mắt họ và nhóm Trần Vân, Tạ Ấn Tuyết chỉ nhìn thấy sự sợ hãi đối với cái chết và khát vọng được sống.
Nhưng trong mắt những kẻ đã từng trải như Khâu Vũ Hành, Hạ Đóa Nhất, trừ sợ chết ra, Tạ Ấn Tuyết có thể thấy… tham vọng trường sinh.
Người sống tới trò cuối có thể được trường sinh.
Nói cách khác, trong trò chơi này không thể tồn tại tình đồng đội, tất cả đều là kẻ địch của nhau. Nếu không phải về sau “Khóa trường sinh” vẫn còn cơ hội lựa chọn thoát khỏi vĩnh viễn, Tạ Ấn Tuyết nghĩ có lẽ bây giờ mọi người đều đang chém chém giết giết, không sống chung hài hoà như vậy.
Nhưng hoà bình ngắn ngủi không thể thay đổi sự thật rằng bọn họ vẫn là đối thủ của nhau.
Cho nên Tạ Ấn Tuyết không hiểu: Theo lý mà nói, nhóm Vệ Đao tham gia vì trường sinh hẳn phải hy vọng người mới chết càng nhiều càng tốt, nhất là sự tồn tại có thể trở thành kình địch trong tương lai như Lã Sóc, Trần Vân, Tiêu Tư Vũ mới phải.
Nhưng Vệ Đao, Khâu Vũ Hành lại báo tin giữ mạng rằng “Chỉ cần trả giá, giao dịch với NPC đưa đò là có thể sống sót” cho tất cả người mới để làm gì?
***
Tạ tay to: Tôi rất mạnh, anh không được.
NPC: ?
Tôi Có Thể Giữ Cậu Đến Canh Năm
Chương 11
Hành động vẽ “da” cho Sở Lệ như thần của Tạ Ấn Tuyết đã được Cao Xảo kể lại cho mọi người sáng nay.
Tạ Ấn Tuyết rất hài lòng với việc này, dù cơ thể của y càng lúc càng thêm khó chịu.
Chẳng qua Tạ Ấn Tuyết đã sớm quen với sự khó chịu ấy —— Dù y không phải tiên thật, nhưng năng lực đắp xương vẽ da không phải thứ người thường có. Y phải trả giá để cứu người khác, vậy y có năng lực như vậy lại không cần trả giá ư?
Không, y cần.
Cái giá phải trả nặng nề khiến y khó thở hơn cả cơ thể tàn tạ này, khó mà gánh nổi.
Lúc ở trong thế giới hiện thực, Tạ Ấn Tuyết còn lo khi nào thì mình chết, nhưng trong trò “Khóa trường sinh”, chỉ cần y đảm bảo không chạm vào điều kiện tử vong là có thể bình yên vô sự.
Sao y có thể không thích nơi này cho được?
Bây giờ hầu như ai cũng cho rằng y là người đưa đò đang giả làm người tham gia, còn ốm yếu như vậy chắc là vì thấy vui mà thôi —— Dù sao mấy NPC đưa đò trong các phó bản trước đều chơi như vậy.
Tạ Ấn Tuyết luôn tỏ ra bệnh tật, đi lại khó khăn mỉm cười, sau khi đi vào vườn rau không chọn ngay cà chua hôm qua đã nói với đầu bếp Cửu rồi về phòng nghỉ ngơi mà không để ý sự khó chịu của cơ thể, đi một vòng quanh vườn rau, quan sát một lượt gần hết đám rau quả tươi mát như đang thưởng thức vườn hoa xinh đẹp nở rộ nào đó.
Sau khi làm vậy, y mới chầm chậm dừng lại trước cây cà chua, vươn tay cầm lấy n*n b*p xem xét thật kỹ, theo đó từ từ mỉm cười, phấn khích nói: “Đồ ăn trong vườn hôm nay chín cả rồi…”
Lời này nghe thì như đang lơ đãng than nhẹ, ban đầu không ai để ý, mà dù để ý cũng chưa thể nhìn ra ẩn ý trong đó.
Mãi tới giữa trưa, lúc người hầu bưng đồ ăn tới, Lã Sóc nhìn “Rồng xanh vùi tuyết” được làm từ dưa chuột mọng nước và đường trắng ngọt ngào do đầu bếp Thập Tứ “thực hiện lời hứa hết lòng”, im lặng hồi lâu rồi trợn mắt, gào lên với Tiêu Tư Vũ: “Tất cả nguyên liệu đều đã chín?!”
Trong biệt viện Tần Phủ, tạm thời chưa nói cả nhóm ngày ngày đều phải ăn chay, nhìn thấy món mặn được nấu từ thịt người rồi, cmn ai mà nuốt cho nổi?
Cho nên khi Tiêu Tư Vũ nhìn thấy đĩa dưa chuột này, sắc mặt vốn đã xanh lè, bị Lã Sóc bất ngờ gào lên thì suýt nữa nhảy dựng khỏi ghế, ôm ngực nói: “Dọa chết tôi rồi. Ý cậu là món nào? Là đồ ăn trong vườn rau hay thức ăn trên bàn?”
Bữa trưa nay vẫn là ba món một canh: Canh rong biển trứng, “Rồng xanh vùi tuyết”, giá xào, su su xào.
Tối qua “Rồng xanh vùi tuyết” được đưa lên trong bữa tiệc Thao Thiết làm từ dưa chuột xanh đắng chát, vì vậy khi tối qua đầu bếp Thập Tứ nói hôm sau sẽ làm món này cho mọi người ăn tiếp, sắc mặt bọn họ mới xấu như vậy.
Hôm nay đầu bếp Thập Tứ làm lại món này thật, nhưng nguyên liệu chế biến lại trở thành —— Đường trắng rải trên dưa chuột chín.
Quả dưa chuột vừa chín tới, lượng nước vừa đủ, ăn vào giòn ngọt, không cần đường cũng đã rất ngon, thậm chí ngon hơn mấy món còn lại.
Thật ra trừ một số món khó ăn trong bữa tiệc ra, hương vị của các món còn lại đều không tệ. Dù bữa sáng trưa tối của họ đều là đồ chay nhưng vẫn còn chấp nhận được, huống gì các món trong tiệc khó ăn đều là do bọn họ chọn nguyên liệu không tốt, không liên quan gì đến tay nghề đầu bếp.
Nhưng vấn đề nằm ở đây.
Đầu bếp cho bọn họ chọn toàn bộ nguyên liệu làm bữa sáng trưa tối trong vườn, hôm qua bọn họ cũng đi tới vườn, bên trong có rất nhiều nguyên liệu hoặc chưa chín hoặc chín rục, thậm chí đã bắt đầu hư thối, nhưng hôm nay toàn bộ nguyên liệu trong vườn rau đều chín tới —— Không xanh không già, là nguyên liệu hoàn hảo nhất, không thể bắt bẻ.
“Tạ Ấn Tuyết nói đúng…” Lã Sóc lẩm bẩm: “Hôm qua anh ta bảo Liễu Bất Hoa chọn dưa chuột xanh, thật ra chỉ cần chúng ta chọn nguyên liệu chưa chín, sau đó dựa theo tên món ăn tìm ra món được chế biến từ nguyên liệu mình cung cấp là có thể sống sót.”
Tiêu Tư Vũ tham gia trò chơi với mái tóc bạc thời thượng, gã nhìn như loại trai nhà giàu không có đầu óc nhưng thực ra rất thông minh, cũng rất cẩn thận, vì vậy Lã Sóc vừa nói xong, gã đã kịp phản ứng, nói: “Vì nguyên liệu nấu ăn không tốt.”
Giữa biệt viện Tần Phủ này, bọn họ đều là “khách quý” được Tần lão gia mời, đầu bếp phải chế biến món ăn sao cho bọn họ ăn đến thỏa mãn, bằng không đó là lỗi của đầu bếp.
Như vậy nếu nấu đồ khó ăn, “khách quý” có thể ăn tận hứng thế nào?
Lã Sóc và Tiêu Tư Vũ cùng vò đầu, dù tối hôm qua hai người họ không gặp chuyện, bây giờ cũng không nhịn được đau đầu, quan trọng nhất là… nếu bọn họ nhìn ra điểm này sớm hơn, có lẽ Sở Lệ và Hạ Đóa Nhất sẽ không gặp chuyện.
Không, cũng không đúng.
Đến đêm quản gia mới đưa ra quy tắc rút món, ban ngày vốn không ai biết, có lẽ Tạ Ấn Tuyết cũng không biết, chỉ mới suy đoán nên mới chọn gạo, để Liễu Bất Hoa chọn dưa chuột xanh làm thí nghiệm.
Hôm qua đám rau hỏng trong vườn rau chính là “phúc lợi tân thủ” trò chơi đưa ra cho bọn họ, biết nắm bắt hay không là bản lĩnh của mình —— Hôm nay dù bọn họ đoán ra cũng vô dụng, bởi vì…
Tất cả nguyên liệu trong vườn rau đều đã hoàn hảo, kết thúc “phúc lợi tân thủ”.
***
Sáng nay sau khi chọn xong nguyên liệu, Tạ Ấn Tuyết lập tức được Liễu Bất Hoa dìu về phòng nằm.
Nghỉ ngơi khoảng một tiếng, Tạ Ấn Tuyết mới dần hồi phục, có thể ngồi xuống bàn chờ người hầu đưa cơm trưa tới.
Liễu Bất Hoa nhăn mày, lo lắng hỏi y: “Cha nuôi, cha ổn không?”
“Vẫn ổn, ở đây chỉ cần không phạm quy tắc, cha sẽ không chết.” Tạ Ấn Tuyết uống một hớp nước, làm dịu cuống họng đau rát vì cơn ho dai dẳng, dịu giọng an ủi Liễu Bất Hoa: “Con không cần phải lo cho cha.”
“Vâng.” Liễu Bất Hoa gật đầu, lại nói với Tạ Ấn Tuyết: “Đúng rồi, cha nuôi, con đã đi tìm hiểu về người đưa đò.”
Tạ Ấn Tuyết nói: “Sao rồi?”
Liễu Bất Hoa bật ngón cái: “Chuyện người đó làm không khác gì việc làm ăn của cha, nhưng thân phận của hắn không rõ ràng, không thể nhận ra là ai, bắt buộc nhóm người chơi phải tìm ra hắn mới được. Cho nên cha cứ yên tâm, hắn không tranh lại cha đâu.”
Liễu Bất Hoa nghĩ sự tồn tại của NPC đưa đò quả đúng là dành riêng cho Tạ Ấn Tuyết thuận lợi làm ăn kiếm mệnh, dù sao có cây cao che bóng, Tạ Ấn Tuyết cần gì phải làm ăn như trước nữa, chẳng phải y có khả năng làm khách tin tưởng ư?
Bây giờ Tạ Ấn Tuyết chỉ cần ngồi đó, nhân tiện làm bộ như cao nhân thần bí, chắc chắn sẽ có người chơi sợ chết đến tìm Tạ Ấn Tuyết xin gánh chịu đau ốm ngắn ngủi, đổi lấy cơ hội được sống lâu hơn.
Tạ Ấn Tuyết nắm tay che môi ho khẽ, ra hiệu Liễu Bất Hoa khiêm tốn chút, đừng phách lối như vậy —— Dù y cũng nghĩ thế thật.
Chỉ tiếc cho tới giờ bọn họ chưa nhận được mối làm ăn nào.
Nghĩ đến đó, Liễu Bất Hoa nhịn không được hỏi Tạ Ấn Tuyết: “Mà cha nuôi, sao ban nãy lúc ở vườn rau cha lại nhắc cho bọn họ?”
Nếu Tạ Ấn Tuyết không nói, có lẽ đám Lã Sóc sẽ không phát hiện ẩn ý trong nguyên liệu nấu ăn, rõ ràng hành động lần này của Tạ Ấn Tuyết là đang đẩy mối làm ăn đi.
“Đừng lo, bây giờ có nhắc hay không cũng không có gì khác nhau.” Tạ Ấn Tuyết cụp mắt, v**t v* vòng hoa lê bạc giữa cổ tay, thong thả nói: “Lã Sóc lẫn Tiêu Tư Vũ đều rất thông minh, dù cha không nói, chắc hẳn bọn họ vẫn đoán được, với lại…”
Tạ Ấn Tuyết không nói hết, dường như nghĩ đến chuyện thú vị nào đó, mỉm cười.
Sáng nay trong lúc lựa chọn nguyên liệu trong vườn rau, Trần Vân, Nghiêm Chỉ và Ngụy Thu Vũ cãi nhau, lúc vừa vào trò chơi, Vệ Đao đã hỏi trừ Lã Sóc, Tiêu Tư Vũ và Cao Xảo ra thì còn có người mới nào nữa hay không.
Tạ Ấn Tuyết thấy như vậy vẫn còn tính là thông minh, bởi vì khó ai đảm bảo không có người chơi cũ nào muốn lợi dụng mình làm gạch lót chân, các cô sau khi vào trò chơi cũng nghe lời, không ồn ào phá phách, không hỏi bất kỳ chuyện không nên hỏi nào, chỉ theo bóng cả nhóm nhặt nhạnh lợi ích.
Chỉ tiếc các cô bị lộ quá sớm, trừ lúc đi vào phó bản không mang đạo cụ theo thì còn có chấp niệm “được sống” quá lớn.
Có ba kiểu có thể đi vào trò chơi: Bản thân sắp chết, tự nguyện được người khác kéo vào, còn có thay người khác tham gia trò chơi. Cái trước không thể lựa chọn, mà hai cái sau, hoặc vì trường sinh, hoặc vì tiền tài.
Lã Sóc và Tiêu Tư Vũ đều là người mới, hơn nữa đi vào trò chơi trong lúc sắp chết, cho nên khi nhìn vào mắt họ và nhóm Trần Vân, Tạ Ấn Tuyết chỉ nhìn thấy sự sợ hãi đối với cái chết và khát vọng được sống.
Nhưng trong mắt những kẻ đã từng trải như Khâu Vũ Hành, Hạ Đóa Nhất, trừ sợ chết ra, Tạ Ấn Tuyết có thể thấy… tham vọng trường sinh.
Người sống tới trò cuối có thể được trường sinh.
Nói cách khác, trong trò chơi này không thể tồn tại tình đồng đội, tất cả đều là kẻ địch của nhau. Nếu không phải về sau “Khóa trường sinh” vẫn còn cơ hội lựa chọn thoát khỏi vĩnh viễn, Tạ Ấn Tuyết nghĩ có lẽ bây giờ mọi người đều đang chém chém giết giết, không sống chung hài hoà như vậy.
Nhưng hoà bình ngắn ngủi không thể thay đổi sự thật rằng bọn họ vẫn là đối thủ của nhau.
Cho nên Tạ Ấn Tuyết không hiểu: Theo lý mà nói, nhóm Vệ Đao tham gia vì trường sinh hẳn phải hy vọng người mới chết càng nhiều càng tốt, nhất là sự tồn tại có thể trở thành kình địch trong tương lai như Lã Sóc, Trần Vân, Tiêu Tư Vũ mới phải.
Nhưng Vệ Đao, Khâu Vũ Hành lại báo tin giữ mạng rằng “Chỉ cần trả giá, giao dịch với NPC đưa đò là có thể sống sót” cho tất cả người mới để làm gì?
***
Tạ tay to: Tôi rất mạnh, anh không được.
NPC: ?
Tôi Có Thể Giữ Cậu Đến Canh Năm
Đánh giá:
Truyện Tôi Có Thể Giữ Cậu Đến Canh Năm
Story
Chương 11
10.0/10 từ 12 lượt.