Tôi Có Một Tòa Nhà Ở Quê
Chương 23: Nhặt được món hời, nhặt được món hời
Ba người đang trò chuyện sôi nổi, vừa kết thúc đề tài “cơm cữ”, thì phát hiện xung quanh đột nhiên yên tĩnh đến đáng sợ. Cứ như cả thế giới bị ấn nút tắt âm vậy. Ngay sau đó, họ liền nghe thấy tiếng “phá phòng tuyến” của các thực khách khác.
“Trời ơi, mới một ngày không đến mà ông chủ đã bắt đầu bán cơm cữ rồi! Buồn quá đi mất, đau lòng muốn chết!”
“Chưa bao giờ nghĩ tới món bánh thịt thơm nức có thể liên quan tới cơm cữ. Mình cũng muốn ăn thử cơm cữ do ông chủ làm, chắc chắn ngon lắm…”
“Xin hỏi làm sao để được ăn cơm cữ của ông chủ vậy? Online chờ, gấp lắm rồi!”
“Ờm… sinh em bé ngay tại chỗ không biết còn kịp không nhỉ?”
Hứa Hoan nhìn người phụ nữ cuối cùng nói chuyện, một cái bụng tròn vo, rõ ràng là bà bầu, dáng đi nhanh nhẹn, ánh mắt háo hức khiến cậu hoảng hốt bước lên cản lại.
Chị gái à, đừng sinh con ngay tại hiện trường chứ!
Ô San San thấy rõ hành động của Hứa Hoan thì phá lên cười, dưới ánh mắt bất đắc dĩ của cậu, cô chỉ vào bụng mình trấn an:
Hu hu hu, mình cũng muốn được ăn cơm cữ lắm mà, chẳng lẽ con trong bụng mình tới muộn vài tháng là thiệt thế sao!
Cuối cùng, Lữ Thanh thành công giành được phần cơm cữ thừa, vui mừng đến mặt mày rạng rỡ. Dù đồ chưa mang về, bà đã gọi khoe với con gái, bảo trưa nay đừng ăn cơm sớm, lát đói thì ăn tạm gì lót bụng, chờ mẹ mang đồ ăn ngon về.
Con gái Lữ Thanh dù cảm thấy kỳ lạ sao mẹ đi mua bữa sáng mà đi mãi chưa về, nhưng vẫn nghe lời, trong lòng mơ hồ mong chờ. Dù gì cũng là mẹ ruột, chắc chắn không hại mình đâu!
Bên này, Tạ Ninh hoàn toàn không biết rằng sau khi mình mua xong bữa sáng rời đi, ở “Nhà Nhỏ Ngập Nắng” còn xảy ra một đoạn sóng nhỏ. Khi anh đẩy cửa bước vào phòng bệnh, hương thịt nhè nhẹ liền phả thẳng vào giường bệnh và người nằm trên đó.
“Ừm? Mùi gì thơm vậy? Chồng ơi anh mua món gì ngon thế?” – Hứa Tĩnh Nhã làm ra vẻ hít hà không khí một cách khoa trương, hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào túi đồ trong tay Tạ Ninh.
Tạ Ninh lập tức giấu túi đồ ra sau lưng, nói với cô:
“Nhã Nhã, đây là bánh thịt, tiểu long bao và sữa đậu nành mua từ chỗ khách trọ của Hoan Hoan. Anh có nhìn quá trình làm bánh thịt rồi, nhân được ướp sẵn, vỏ bánh lại chiên dầu, em bây giờ không nên ăn nhiều. Nhưng bánh bao nhỏ và sữa đậu nành thì em có thể ăn một chút…”
Nghe vậy, Hứa Tĩnh Nhã tức tối trừng mắt nhìn chồng, quay mặt đi không nói nữa. Quá đáng thật, biết cô mê ăn mà còn mang món thơm lừng như thế đến trước mặt, lại không cho ăn, chẳng phải là tra tấn sao!
Thấy dáng vẻ đó của vợ, Tạ Ninh cũng biết mình hơi quá, liền đặt túi bánh thịt sang một bên, bê bánh bao nhỏ và sữa đậu nành lên, nịnh nọt bước tới:
“Nhã Nhã đừng giận mà. Không có bánh thịt thì còn có tiểu long bao và sữa đậu nành nè! Hai món này cũng ngon cực kỳ luôn! Anh đi đường đói quá, ăn liền hai cái tiểu long bao. Vỏ bánh mềm nhưng không nhão, nhân thì mọng nước, vừa cắn một miếng là ngập vị thịt heo tươi ngon. Còn sữa đậu nành ấy hả, anh uống một ly lạnh mà mát lạnh thơm nhẹ, xua tan cả nóng nực!”
Nói xong, anh dâng một túi bánh bao còn nguyên vẹn và một ly sữa đậu nành nóng cho vợ.
Tạ Ninh thầm cảm thấy may mắn vì đã đi sớm, lại mua đủ số lượng giới hạn. Nếu chỉ có một xửng bánh bao, anh ăn mất hai cái thì kiểu gì cũng bị vợ đánh cho một trận.
Nghe Tạ Ninh tả lại như đang quảng cáo, Hứa Tĩnh Nhã lập tức nguôi giận, dùng ngón tay chọt mạnh lên trán chồng, cười hừ hừ:
“Được lắm, anh học văn lúc nào thế? Nói đến mức em cũng thấy đói rồi! Mau đưa đũa đây, em phải nếm thử tiểu long bao được anh khen lên tận mây xanh xem có đúng không!”
Tạ Ninh cười khúc khích, đưa đũa đến tay vợ, ra hiệu cho cô nhanh chóng thưởng thức.
Và sự thật chứng minh, không ai có thể kháng cự được tay nghề của Vương Ngự Trù.
Từ miếng bánh bao đầu tiên, Hứa Tĩnh Nhã đã bước vào chế độ “quét sạch”, biểu cảm từ nghi ngờ chuyển thành mê đắm hoàn toàn.
“Ư ư ư, thật sự ngon quá trời luôn đó!”
“Sữa đậu cũng ngon, khác với mấy loại em từng uống, không quá ngọt mà lại giải khát cực kỳ! Chồng ơi còn không, cho em thêm ly nữa!”
Sữa đậu nành mỗi người chỉ được mua tối đa năm ly. Nhưng trừ phi mua cho người khác, hiếm ai mua nhiều đến vậy. Tạ Ninh thì lại mua đủ năm ly, một ly lạnh, bốn ly nóng.
Nên khi Hứa Tĩnh Nhã muốn thêm, anh liền đưa thêm một ly.
Nghĩ tới trưa còn món "bí mật bất ngờ" dành cho vợ, anh không cho cô ăn nhiều thêm nữa, mà đem hai ly còn lại chia cho mẹ vợ Hoắc Phương và bà vú mới thuê.
Còn bánh thịt? Cũng chia cho mỗi người hai cái, anh chỉ ăn một cái.
Riêng mẹ ruột anh vì hôm nay có việc ra ngoài nên không may bỏ lỡ bữa đại tiệc lần này.
Cuối cùng, dưới ánh mắt long lanh tội nghiệp của Hứa Tĩnh Nhã, Tạ Ninh đành xé một miếng bánh thịt nhỏ cho cô nếm thử. Ăn nhiều nữa là không được, kẻo no bụng mất phần cơm trưa.
Miếng bánh thịt nhỏ ấy, Tĩnh Nhã giữ trong miệng tận hai phút mới nỡ nuốt xuống. Một phần vì nó ngon thật, phần khác là vì mấy hôm nay cô ăn uống quá thanh đạm, đột nhiên được nếm món đậm đà như vậy khiến cô cảm động đến mức nước mắt lưng tròng.
Bên cạnh, Hoắc Phương và vú nuôi mới - cô Lưu cũng không tiếc lời khen bánh thịt mà Tạ Ninh mang về.
Một người ăn tao nhã, một người ăn thoải mái, nhưng điểm chung là tốc độ ăn cực nhanh, cái bánh đầu tiên biến mất trong 5 phút, rồi mới từ tốn ăn cái thứ hai.
“Tiểu Ninh à, bánh này ngon thật đấy, là mua từ chỗ Hoan Hoan đúng không? Mấy hôm tới con cứ đến đó mua cho mẹ vài cái nhé, mẹ thấy ăn mãi chắc cũng không chán đâu!”
Cô Lưu - vú nuôi tuy cũng muốn nói tương tự, nhưng nghĩ mình là người làm thuê, ngại nhờ chủ nhà mua bữa sáng, chỉ dám nhìn đồ ăn bằng ánh mắt mong chờ, rồi lặng lẽ uống một ngụm sữa đậu nành.
Chỉ một ngụm thôi, mắt cô đã sáng rỡ, thật sự rất ngon! Sữa mịn mượt không cợn, vị ấm áp đi vào người khiến cơ thể như thư giãn hẳn, ngay cả phần lưng đau do bế trẻ lâu cũng thấy nhẹ đi…
Lúc này, Tạ Ninh lại tiếc nuối nói:
“Đồ ngon thế này, con dĩ nhiên sẽ đi mua mỗi ngày, chỉ là đầu bếp Vương có quy định, mỗi lần mỗi người chỉ mua được năm cái bánh. Giờ nhà mình đã bốn người, sau này người càng đông, sợ năm cái không đủ chia…”
“Thì có sao đâu!” – Hách Phương chẳng coi đó là vấn đề, “Một người không đủ thì hai, ba người cùng đi xếp hàng. Bố con nghỉ hưu rồi, không có việc gì, để ông ấy đi cùng con, coi như vận động!”
Hứa Tĩnh Nhã ngồi bên gật đầu lia lịa, càng nhiều người đi mua, đem về càng nhiều đồ ăn, vậy cô mới được ăn ké nhiều hơn chứ, hehe.
Tạ Ninh nghĩ nếu bố vợ chịu đi thì cũng là cách hay, liền gật đầu, để mẹ vợ sắp xếp.
Mọi người ăn no uống đủ, ai làm việc nấy. Vì Hứa Tĩnh Nhã mới sinh con, Tạ Ninh đã xin nghỉ livestream, mấy hôm nay đều không phát sóng.
Nhìn thấy tình hình trong nhà đã ổn định, có vú nuôi lo liệu, Hứa Tĩnh Nhã thấy Tạ Ninh rảnh rỗi ngồi bên, liền hỏi khi nào định quay lại livestream.
Tạ Ninh lúc ấy lại lơ đễnh, dù đây là chuyện liên quan đến sự nghiệp, anh cũng chỉ nói “không vội”, để vài hôm nữa rồi tính.
Bởi vì… trong đầu anh đang tưởng tượng cảnh vợ mình trưa nay được ăn phần cơm cữ anh đặc biệt đặt trước, rồi sẽ khen anh nức nở thế nào đây!
Ngược lại, Hứa Tĩnh Nhã lại sốt ruột thay. Cô biết Tạ Ninh rất yêu nghề livestream game, chỉ vì lo cho mẹ con cô nên mới miễn cưỡng nghỉ ngơi.
Vì vậy cô nghiêm túc phân tích, thuyết phục anh, cuối cùng cũng khiến Tạ Ninh đồng ý livestream trở lại từ ngày mai.
Chỉ là thời lượng tạm thời giảm xuống còn 3 tiếng/ngày, đợi sau khi cô ở cữ xong sẽ khôi phục như cũ.
Sau cuộc trò chuyện, Hứa Tĩnh Nhã bắt đầu thấy mệt, liền nằm nghỉ. Tạ Ninh thì đang tìm lý do để rời đi, thấy vợ nhắm mắt rồi, liền nói với Hoắc Phương một tiếng rồi phấn khởi chạy đến “Nhà Nhỏ Ngập Nắng”.
Ha ha, giờ này qua chắc cơm cữ đặt trước đã xong rồi!
Cùng lúc đó, bên ngoài sân “Nhà Nhỏ Ngập Nắng”, những thực khách đã đặt cơm cữ từ hôm qua cũng lần lượt kéo đến.
Ngửi thấy mùi thơm còn chưa tan hết trong không khí, đoạn đường cuối họ gần như chạy vọt vào.
“A a a a a, cơm cữ, bọn tôi đến rồi đây!”
Tôi Có Một Tòa Nhà Ở Quê