Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh

Chương 11

Hệ thống bị cậu làm cho chấn động, lẩm bẩm tự nói: "Hình như có chút đạo lý..." 

“Không đúng! Nhưng cậu là hồ ly tinh được tôi triệu hoán tới từ vị diện khác mà!”

“Suýt nữa tôi đã bị cậu làm cho lạc đề rồi...”

Nó đột nhiên tỉnh táo lại: “Cậu cũng đừng có hồ ngôn hồ ngữ nữa, thế giới này không có ma đâu!”

Mạc Bắc Hồ hỏi: “Vậy giá trị tình yêu?”

“Đó là năng lượng tình cảm!” Hệ thống kiên trì: “Là từ trường, là dao động, là cơ học lượng tử! Chính là khoa học!”

Mạc Bắc Hồ: “......”

Được rồi, vẫn là không nói nhiều nữa, nếu để cho hệ thống nhận thức hỗn loạn, cậu cũng không sửa được.

Mạc Bắc Hồ ngoan ngoãn khép miệng lại, nhìn cụ già mà Sơn Hưng dẫn theo bước vào trong đám người, vẻ mặt nghiêm túc bảo bọn họ về nghỉ ngơi trước, để cho đối phương đến xử lý.

Phía sau đối phương còn có mấy người trong làng khác đi theo, ngoài những người lớn tuổi thì đều là mấy đứa trẻ choai choai, gần như không có trung niên thanh niên.

“Rút hết người về à?” Mấy nhân viên hai mặt nhìn nhau: “Chẳng phải đông người thì tìm kiếm sẽ tiện hơn sao?”

“Tuy rằng trên núi chỉ có một con đường, nhưng trời tối rồi, dễ bị lạc trong rừng.” Dân làng thuận miệng giải thích: “Người khác còn chưa tìm được, các người lại tự mình đi lạc mất.”

“Đều đợi ở trong nhà, đừng có đến xem.”

Thôn trưởng bảo tổ đạo diễn để lại biển số xe và số điện thoại của tài xế, nói rõ trên xe có bao nhiêu người, sau đó thúc giục bọn họ rời đi.

Sơn Hưng cũng khuyên một câu: “Nhập gia tùy tục.”

Nhân viên công tác cảm nhận được ý tứ mơ hồ của hắn ta, nhân sĩ trong giới giải trí ít nhiều cũng có chút hiểu biết với những chuyện này, từng người biểu cảm cổ quái, nhưng không ai nói toạc ra.

Chỉ có phó đạo diễn nói với thôn trưởng: “Nếu tối nay còn không trở lại, ngày mai tôi nhất định sẽ báo cảnh sát.”

Thôn trưởng trầm mặc gật đầu.

Mạc Bắc Hồ bọn họ thì đứng nhìn ở cách đó không xa, Hồng Mai căng thẳng kéo Mạc Bắc Hồ lại: “Ôi chao, nghe có vẻ như đã xảy ra chuyện gì rồi...”

“Bên kia cũng không bắt máy.” Ngô Phi Phàm nhíu mày: “Theo tôi thì bây giờ nên báo cảnh sát rồi.”

Đạo diễn vừa nãy quay chụp cho bọn họ chạy tới xin lỗi, dẫn bọn họ đến sân nghỉ ngơi trước, tiện thể an ủi bọn họ, nói trên chiếc xe này cũng có mấy chiếc máy quay, tuy có lẽ ngày mai vị trí máy quay sẽ ít đi vài cái, nhưng dù sao cũng sẽ không ảnh hưởng đến quay chụp.

Chỉ là tiểu cô nương thoạt nhìn có vẻ như cũng đang cố gắng giả vờ bình tĩnh, không có bao nhiêu sức thuyết phục.

Cô ấy nói xong thì ngồi xổm ở cửa sân gõ bàn phím, dường như vẫn còn công việc chưa làm xong.

Những người khác về phòng cất đồ trước, Mạc Bắc Hồ hỏi cô ấy: “Thật sự không có vấn đề gì sao?”

“Không có việc gì.” Đạo diễn vẻ mặt u sầu, vừa làm việc vừa quay đầu nói chuyện với cậu: “Lần đầu tiên cậu gặp tình huống này đúng không? Ai dà, trong quá trình quay chụp xảy ra một số tình huống ngoài ý muốn đều là chuyện thường tình, không cần hoảng.”

“Tôi xử lý công việc bên này một chút, danh sách trúng giải đoán khách mời thần bí cần phải xác nhận, còn phải đăng weibo tuyên truyền cho cậu...”

Cô đau khổ xin lỗi: “Xin lỗi nha, vốn dĩ nên làm sớm hơn một chút, nhưng tôi ngủ gật trên xe, xuống xe lại xảy ra chuyện như vậy.”

Mạc Bắc Hồ vội vàng lắc đầu: “Không sao đâu.”

"Tôi sẽ đăng ngay lập tức, đăng xong cậu chuyển tiếp một chút." Đạo diễn đã sớm biên tập xong văn bản, hiện tại chỉ cần đính kèm theo mấy tấm ảnh ngoài lề mà cô chụp ban ngày là được.

Mạc Bắc Hồ nhìn đối phương vẻ mặt đầy ưu sầu mà gõ ra một đoạn văn tuyên truyền sinh động vui vẻ, cảm thấy vô cùng kính phục với tinh thần của người làm công ăn lương thời nay, nhưng vẫn nhịn không được hỏi: “Tấm ảnh ngậm bắp ngô này cũng phải đăng sao? Ngốc nghếch lắm.”

“Rất đáng yêu.” Đạo diễn cổ vũ cậu: “Yên tâm nha, sẽ không đăng ảnh xấu của cậu đâu.”

Cô ấy đăng xong, Mạc Bắc Hồ phối hợp mở điện thoại chuyển tiếp bài đăng weibo tuyên truyền đó, bắt chước đăng một dòng sinh động vui vẻ: "Tiểu Hồ đến đây!" 

Đạo diễn đã bắt đầu xác nhận danh sách trúng thưởng ở hậu trường, đột nhiên “a” một tiếng.

Mạc Bắc Hồ tò mò thò lại gần: “Sao vậy?”

Biên đạo chỉ vào tài khoản “@Tạ Hào XY” trên màn hình: “Đây... không phải là ông chủ của cậu chứ? Không phải hàng giả, là tài khoản thật!”

Mạc Bắc Hồ mờ mịt chớp chớp mắt: “A?”

Nhiệt độ của bài weibo để mọi người đoán khách mời thần bí kia cũng không tệ lắm, đặc biệt là có Trương Tuần Quang dẫn đường, không ít người đều đoán tên những người bạn có quan hệ không tồi với Trương Tuần Quang, còn có không ít người đoán tên những diễn viên thân hình tráng kiện đóng vai chính phái…

Căn cứ theo thống kê của biên đạo, người đầu tiên gõ ra chữ “Mạc Bắc Hồ” trong khu bình luận là Tạ Hào acc chính chủ.

Mạc Bắc Hồ: “......”

Đạo diễn nhìn Mạc Bắc Hồ một cái, vẫn là tận chức tận trách gửi tin nhắn riêng hỏi đối phương có cần giải thưởng hay không, nếu muốn thì để lại địa chỉ cho cô ấy.

@Tạ Hào XY: “Đương nhiên muốn, không cần gửi cho tôi, trực tiếp để Tiểu Hồ mang tới cho tôi là được.”

@Tổ chương trình : “Cái đó, Tạ tổng, danh sách trúng thưởng là phải công bố, không có vấn đề gì chứ?”

@Tạ Hào XY: “Không thành vấn đề, tôi vẫn là lần đầu tiên trúng thưởng, đáng để kỷ niệm. Cô cứ đăng đi, tôi chuyển tiếp.”

Đạo diễn thấy hắn kiên trì, cũng mặc kệ những thứ khác, đăng danh sách trúng thưởng lên.

Tổ chương trình vừa mới công bố khách mời thần bí là Mạc Bắc Hồ đã dẫn đến không ít quần chúng ăn dưa hóng hớt, kéo theo bài Weibo công bố danh sách trúng thưởng này cũng có nhiều lượt xem hơn. 

Rất nhanh đã có người tinh mắt phát hiện Tạ Hào trà trộn vào trong đó, bản thân Tạ Hào còn đắc ý dào dạt chuyển tiếp bài Weibo này: “Con nhỏ lần đầu tiên ra ngoài làm việc, không yên tâm nên phải tới xem, còn trúng thưởng, quả nhiên là người tốt được báo đáp [đáng yêu][đáng yêu].”

Quần chúng hóng hớt lập tức phản ứng lại: “Sao lại có người gian lận ở đây! Ông chủ của khách mời thần bí tự mình ra sân, chuyện này không tính là gian lận à!”

“Sao lại thế này hả! Tạ tổng anh sao lại tranh giành cả phần quà thu hoạch của bọn tôi, anh còn thiếu một miếng này hả!”

“Có ai cảm thấy giọng điệu của Tạ tổng rất có cảm giác cha già... Nếu tôi nhớ không lầm thì hình như hắn không lớn hơn Tiểu Hồ mấy tuổi đâu.”

“Nhân viên có liên quan hủy bỏ tư cách thi đấu! Ba Hồ Hồ cấm tham gia! Trọng tài!”

Không ít người @ tổ chương trình ở phía dưới, sợ thiên hạ chưa đủ loạn mà thêm mắm dặm muối ầm ĩ lên. 

Mạc Bắc Hồ: “......”

Đạo diễn dở khóc dở cười nhìn vở kịch này, tuy rằng nói là nhiệt độ từ trên trời rơi xuống, nhưng cô thật sự là lần đầu tiên nhìn thấy ông chủ tự mình ra sân, không nhịn được mà lén nhìn Mạc Bắc Hồ một cái.

Điện thoại trong tay vang lên, trong thôn trang yên tĩnh lại càng thêm đột ngột, dọa đạo diễn suýt chút nữa quăng điện thoại ra ngoài.

Nhấc điện thoại lên, cô lộ ra vẻ mặt rất ngoài ý muốn: “A, Trương quản gia, thật sự có quản gia à... Ồ không, tôi không có ý đó, xin hỏi đã xảy ra chuyện gì?”

“Không sao không sao, chúng tôi lại rút thêm một lần cũng được! A? Mọi người tài trợ? Vậy thì tốt quá rồi.”

“Ồ ồ, phải phát làn đạn trong phòng phát sóng trực tiếp, ừm... nhất định phải phát cái này sao?”

“Được... rồi, tôi lập tức xác nhận với tổ đạo diễn, trong vòng nửa tiếng sẽ đưa ra kết quả, xin ngài chờ tin tức của tôi.”

Cô ấy nhanh chóng đứng lên, kéo chặt tay Mạc Bắc Hồ: “Tiểu Hồ, Tạ tổng hào phóng!”

Mạc Bắc Hồ: “?”

Cậu mờ mịt nhìn đạo diễn xông vào sân cách vách, giống như một tia chớp trong đêm đen mịt mùng, chợt loé rồi đi xa.

Cậu đang muốn về sân thì đột nhiên lỗ tai giật giật, nhìn về phía cửa thôn, Hồng Mai sắc mặt trắng bệch, bước chân có chút phù phiếm, vội vàng đi về phía cậu, còn không nhịn được mà liên tục ngoảnh đầu nhìn lại.

Mạc Bắc Hồ ngẩn ra: “Dì Hồng? Dì ra ngoài từ lúc nào vậy?”

“Dì...” Hồng Mai mấp máy môi, có chút ngượng ngùng nói: "Dì đi vệ sinh, trong này không có toilet, phải ra bên ngoài." 

“Toilet cách cửa thôn gần, dì nghe thấy âm thanh kỳ quái nên nhịn không được ra xem một chút.”

Mạc Bắc Hồ mở to mắt: “Bọn họ không phải nói không cho xem sao?”

"Không cho xem mới kỳ quái đấy." Hồng Mai nhíu mày thật chặt: “Con nói tìm người thì có gì là không thể xem? Nên dì liền...”

Bà siết chặt tay: “Dì thấy bọn họ đốt vàng mã ở cửa thôn, những đứa trẻ và người già kia còn khóc, giống như là khóc than mồ mả, rất đáng sợ! Con nói xem đây là chuyện gì!”

“Dì liếc mắt một cái rồi đi ngay, con đường này tối mù mịt, dì vẫn luôn cảm thấy phía sau có người đang đi theo mình.”

Mạc Bắc Hồ nhìn về phía sau bà một chút: “Không có ai.”

Chỉ có một con quỷ.

"Về là tốt rồi, trở về trước đã." Mạc Bắc Hồ mở cửa viện đẩy Hồng Mai vào, sau đó duỗi tay vỗ một chưởng vào chỗ dưới một tấc sau gáy bà.

Cái vại nát ở cửa viện “loảng xoảng” một tiếng, trong đầu cậu vang lên tiếng thét chói tai như nước đang đun sôi của hệ thống.

“Nó cử động! Cái vại kia không ai chạm vào đã tự mình động!” Hệ thống quỷ khóc sói gào: “Cứu mạng với thật sự có quỷ!”

“A!” Hồng Mai nghi thần nghi quỷ mà quay đầu lại: “Làm sao vậy?”

Mạc Bắc Hồ làm lơ hệ thống, cười cười với Hồng Mai: “Con không cẩn thận đá vào cái vại, không có việc gì đâu dì Hồng.”

“Con đóng cửa lại đây.”

Cậu quay đầu, nhìn về hướng cái vại, thử uy h**p mà nhe răng.

Đến khi trở lại phòng của mình, hệ thống mới thút tha thút thít hỏi: “Tiểu Hồ, cậu thật sự nhìn thấy ma à? Cậu vừa mới nãy, còn đánh nó? Cậu đánh thắng nó không? Cậu không phải không có linh lực à?”

Trong cơ sở dữ liệu của nó hoàn toàn không có tư liệu về cách đối phó với ma quỷ, giờ phút này hai mắt tối đen như mực, chỉ có thể luống cuống.

“Tui chỉ là thử thử một chút.” Mạc Bắc Hồ mở điện thoại ra: “Tui chính là hồ ly tinh, cho dù không có linh lực thì cũng là yêu tiên, có thể nhìn thấy ma tất nhiên cũng có thể chạm vào nó.”

“Hơn nữa, ma quỷ của thế giới này cực kỳ nhỏ yếu, cũng không khó đối phó.”

Cậu nhìn thấy tổ chương trình lại đăng một bài weibo mới, @Tổ chương trình : “Tin vui đặc biệt siêu bự! @Tạ Hào XY Tạ tổng cho rằng tổ chương trình của chúng ta là rút thăm ngẫu nhiên nên thuận tay tham gia, không ngờ lại chiếm mất danh ngạch của mọi người, vô cùng lấy làm áy náy với việc này. Quà thu hoạch lớn của chúng ta có sức hấp dẫn phi phàm, sau khi Tạ tổng nhận được thì vô cùng vui vẻ, để chia sẻ niềm vui này, quyết định tài trợ thêm cho Tiểu Quả 100 phần quà thu hoạch lớn, cộng thêm ba sản phẩm trang sức XY mới!”

“Trong thời gian phát sóng trực tiếp ngày mai, bình luận 'Ba Hồ Hồ anh minh thần vũ' là có thể tham gia! Chúng ta cùng nhau cảm ơn ba của Hồ Hồ nào!”

Mạc Bắc Hồ: “......”

 Hệ thống còn đang nghi thần nghi quỷ, sợ không biết góc nào trong nhà còn giấu một con ma, vội vàng hỏi Tiểu Hồ: “Gầm giường có ma không? Tủ quần áo có ma không? Tủ đầu giường có ma không?”

“Đều không có.” Mạc Bắc Hồ nâng mắt: “Nhưng trong tủ quần áo có một con chuột, bắt không?”

Hệ thống: “…Cũng không cần lắm.”

Cuối cùng nó cũng chú ý tới tin tức trên điện thoại Mạc Bắc Hồ, nổi giận: “Chờ một chút! Tạ tổng lại đang phát cái điên gì vậy! Ai cho phép hắn làm ba cậu! Hắn đây là chiếm tiện nghi của cậu!”

“Tôi mới là thống ở sau lưng cậu, nếu làm ba thì cũng là tôi...”

Mạc Bắc Hồ: “Nhưng số lượng người đặt lịch hẹn phát sóng trực tiếp ngày mai tăng gấp đôi rồi.”

Hệ thống đổi giọng trong nháy mắt: “Thôi bỏ đi Tiểu Hồ.”

“Vì nổi tiếng, một chút tủi thân cũng là nên nhịn.”

“Vì giá trị tình yêu, không khó coi.”

Mạc Bắc Hồ: “......”

Rất nhanh, bên ngoài phòng phát ra âm thanh, cậu đi ra khỏi sân, nhìn thấy Sơn Hưng và Ngô Phi Phàm vẻ mặt như trút được gánh nặng: “Người ở xe thứ hai đã tìm về rồi, không có việc gì.”

Mạc Bắc Hồ nhìn thoáng ra bên ngoài một cái, khẽ gật đầu, nhắc nhở bọn họ: “Buổi tối ngủ nhớ đóng chặt cửa sổ ạ.”

Sơn Hưng ngoài ý muốn nhìn cậu một cái, tán thành nói: “Đúng, cửa sổ cũng là một cánh cửa phòng hộ, không chủ động mở cửa, quỷ thần không vào được.”

Ông ấy răn dạy nhìn về phía Ngô Phi Phàm mặt đầy vẻ không tin: “Thà tin là có, cậu cứ coi như là mê tín với tôi đi, cứ làm theo.”

“Được rồi.” Ngô Phi Phàm nhún nhún vai, nhìn về phía Mạc Bắc Hồ: "Tôi chỉ là không nghĩ tới cậu còn trẻ mà cũng tin cái này..." 

“A?” Mạc Bắc Hồ hơi hơi mở to mắt: “Tui chỉ là nghe nói trên núi sẽ có sương mù, chênh lệch nhiệt độ ngày đêm lớn, không đóng cửa sổ sẽ bị cảm lạnh.”

Ngô Phi Phàm: “......”

Hắn ta phụt một tiếng bật cười: “Vẫn là lý do này có thể khiến tôi tiếp thu.”

Hắn ta thân thiết khoác lên vai Mạc Bắc Hồ: “May mắn là còn có cậu, chiến hữu kiên định chủ nghĩa duy vật của tôi.”

Mạc Bắc Hồ lấy lệ mà “ừm ừm” hai tiếng, liếc mắt nhìn phòng của Hồng Mai.

Ngô Phi Phàm cảm thấy kỳ quái: “Dì Hồng ngủ rồi a? Dì ấy không phải vẫn luôn ngủ không ngon sao, hôm nay hiếm lắm mới thấy ngủ sớm như vậy...”

Hắn ta đè thấp giọng: “Chúng ta nhỏ giọng một chút, dì Mai nhà cậu ngủ không sâu.”

...…

“Cốc cốc”, “cốc cốc”.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê Hồng Mai nghe thấy có một giọng nói nhỏ bé yếu ớt gọi bà: “Dì Hồng, dì Hồng.”

“Con muốn đi vệ sinh, con không biết đường, dì có thể đi cùng con được không.”


Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Truyện Tôi Chính Là Nam Hồ Ly Tinh Story Chương 11
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...