Tôi Chỉ Nhớ Em
Chương 82: Chương 82:
Máy bay hạ cánh êm ái ở Reykj@vik, thủ đô của Iceland.
Sau khi xuống máy bay, một cơn gió lạnh buốt không biết từ phương nào thổi tới, Tô Niệm Niệm mặc một chiếc áo khoác rộng thùng thình nhưng vẫn lảo đảo vì lạnh, suýt chút nữa bị thổi bay.
Trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười khúc khích, Bùi Ngôn Khanh từ phía sau ôm lấy cô, trêu chọc nói: "Sao mà một cơn gió mà em muốn bay luôn rồi.”
"Có lẽ là bởi vì ta nhẹ như chim én, nhẹ như không." Tô Niệm Niệm nghiêm túc nói.
"Được." Bùi Ngôn Khanh cười nhẹ, trực tiếp ôm Su Niệm Niệm ngồi lên vali, từ phía sau ôm lấy cô, chắn gần hết gió, "Cô Phi Yến của anh, ngồi yên đi."
“Bùi Tiểu Nhi, nhanh lên!” Tô Niệm Niệm kích động ngồi trên vali lắc lắc chân nhìn xung quanh.
Iceland thưa thớt dân cư nên yên tĩnh hơn nhiều so với sân bay ở thành phố A nhộn nhịp người lúc nửa đêm.
Trước đây, Tô Niệm Niệm chưa bao giờ nghĩ rằng cô sẽ đến một đất nước có cái tên nghe lạnh lùng như vậy, mọi thứ diễn ra quá bất ngờ, nhưng vì có người đứng sau nên cô cảm thấy rất thoải mái.
Đi ra khỏi lối ra, Bùi Ngôn Khanh đẩy cô gái nhỏ đến bãi đậu xe trong khi nhìn vào điện thoại của cô.
Tô Niệm Niệm đang muốn hỏi tiếp theo đi đâu, liền nghe thấy cách đó không xa một thanh âm lớn vang lên: "Tam thiếu gia!"
Cô nhìn sang, thấy người đến là một người đàn ông Trung Quốc đeo kính gọng đen, Tô Niệm Niệmkhông nhịn được quay đầu lại hỏi Bùi Ngôn Khanh: "Là gọi anh sao?"
“Ừ.” Bùi Ngôn Khanh xoa đầu cô, “Đây là người anh mời đến giúp đỡ, Tưởng Chính.”
Vừa nói, Tưởng Chính đã sải bước đi tới, đang định giúp xách hành lý, nhưng anh nhìn xuống và thấy một cô bé đáng yêu đang ngồi trên vali, hai tay như nhũn ra trong giây lát, nhanh chóng rút tay về.
“Xin chào!” Tô Niệm Niệm vẫy tay với anh.
Tưởng Chính: "Chào phu nhân!"
Tô Niệm Niệm còn chưa kịp phản ứng, cô sửng sốt một chút, sau đó nhìn thấy Bùi Ngôn Khanh ân cần gật đầu, "Đi thôi."
Thực sự, không bỏ lỡ một dịp nào để tận dụng cơ hội mà.
Cô quay đầu lườm anh, sắc mặt Bùi Ngôn Khanh không thay đổi, hiển nhiên là muốn không cần mặt mũi đến cùng.
Tô Niệm Niệm đi theo Bùi Ngôn Khanh vào trong xe.
Giang Chính rất nhiệt tình, từ mô tả của anh ấy, Tô Niệm Niệm biết được rằng anh ấy là người phụ trách của Tập đoàn Quân Trạch ở Iceland, anh ấy đã ở đây hơn mười năm nên được coi là người nửa địa phương.
“Tam thiếu gia, lần này tôi đặt khách sạn cho cậu, vẫn là lần trước khách sạn.” Tưởng Chính nói: “Nếu như cậu không hài lòng, nơi này có ba cái lựa chọn thay thế.”
“Không cần.” Bùi Ngôn Khanh nói, “Vậy là tốt rồi.”
Tô Niệm Niệm cảm thấy khó hiểu nhìn anh, "Lần trước? Anh đã từng đến đây rồi sao?"
Tưởng Chính là người nói trước: "Thưa phu nhân, tam thiếu gia đã tốt nghiệp sáu năm trước và đến Reykj@vik một mình, lúc đó tôi là người chăm sóc cậu ấy."
Ngữ điệu anh nhẹ nhõm, không thèm để ý nói: "Khi đó tôi sợ Tam thiếu gia luôn như vậy, không nghĩ tới lại có thể tìm được một cô gái tốt như vậy ."
“Phì.” Tô Niệm Niệm cười ra tiếng, đồng tình nói: “Vậy anh cũng cho rằng anh ấy không tìm được người nào sao.”
Bùi Ngôn Khanh: "..."
Tưởng Chính cười nói: "Đúng vậy."
Lúc anh bị cuốn theo cuộc trò chuyện, Tưởng Chính nhìn thấy lông mày lạnh lùng của Bùi Ngôn Khanh trong kính chiếu hậu, cố gắng kiềm chế nụ cười của mình và im lặng ngậm miệng lại.
Xe dừng ở cửa khách sạn, Tưởng Chính dẫn hai người đi vào.
Trước khi đi còn nói: "Tam thiếu gia, nếu có chuyện gì cứ trực tiếp đến chỗ tôi, tôi sẽ không quấy rầy vợ chồng cậu.”
"Tạm biệt ~" Tô Niệm Niệm cười vẫy tay với anh, "Cám ơn."
Tưởng Chính cười to một tiếng, "Không có chi."
Bước vào phòng khách sạn, hệ thống sưởi đầy đủ. Tô Niệm Niệm vài bước nhảy đến bên cửa sổ, mở rèm cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, sau khi nhìn thấy phong cảnh bên ngoài, cô không khỏi thốt lên "wow".
“Thật quá đẹp!!!” Như một đứa trẻ chưa từng nhìn thấy thế giới, Tô Niệm Niệm nắm lấy cánh tay của tô Niệm Niệm, cơ hồ muốn nhảy dựng lên, cô thở dài: “Khó trách anh lại đến lần nữa.”
Đó là buổi tối, nhưng bầu trời gần như tối hoàn toàn.
Đang là buổi chiều, nhưng bầu trời gần như tối hoàn toàn.
Ngoài cửa sổ là một ngọn núi tuyết trắng hùng vĩ, trên con đường đỉnh núi xanh đen có một vòng tuyết trắng, thác nước treo ngược trên những tảng đá dựng đứng bên cạnh, và những tinh thể băng như kim cương tỏa sáng trên bãi cát đen. Điều tuyệt vời nhất là bầu trời bao la rộng lớn, đen kịt đến mức không thể nhìn thấy khuyết điểm.
Nó giống như đang ở trên mặt trăng, giống như đang đến gần vũ trụ hơn một bước.
Bùi Ngôn Khanh ôm cô từ phía sau, chỉ liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nghiêng của cô gái.
Đôi mắt đen dần dần nhu hòa, dường như chứa đựng sự dịu dàng vô biên, "Anh chỉ muốn đến đây cùng em.”
Tô Niệm Niệm quay đầu lại, "Tại sao trước đó anh nghĩ tới Iceland? Anh có nhìn thấy bắc cực quang chưa?"
“Không có.” Bùi Ngôn Khanh cụp mi, ủ rũ nói: “Lúc đó không may mắn như vậy.”
"Lần này có em ở đây, nhất định sẽ nhìn thấy." Tô Niệm Niệm nắm tay anh, bắt đầu khoác lác, "Em sẽ để cho Bắc Cực Quang cho bổn công chúa một mặt."
Bùi Ngôn Khanh cười, "Được rồi, mời công chúa làm một trò lừa để đứa nhỏ này có thể nhìn thấy cực quang."
“Ừm.” Tô Niệm Niệm giả bộ tinh tế đếm: “Cái này, còn chưa tới lúc.”
"Cực Quang đã nói với em rồi, nó sẽ đến vào thời điểm thích hợp nhất, anh cứ đợi đi."
Bùi Ngôn Khanh nhắm mắt nghe cô nói, nén cười, nịnh nọt trả lời: "Tuân lệnh.”
Sau khi yên lặng thưởng thức phong cảnh trong chốc lát, Tô Niệm Niệm siết chặt tay anh: "Em còn muốn hỏi, sao anh lại đến đây một mình?"
Cô liếc ra ngoài cửa sổ.
Đẹp là đẹp, nhưng cằn cỗi và im lặng.
Nếu đến một mình, nó thực sự, thực sự cô đơn.
Bùi Ngôn Khanh im lặng một lúc, sau đó ôm chặt lấy cô, phả hơi thở nhẹ vào tai cô, nhưng chỉ lướt qua một cách nhẹ nhàng, “Khi đó anh còn quá nhỏ.” Anh cười cười, nhẹ giọng nói: “Nghe nói nơi này giống như ngày tận thế, vì vậy, đến đây chiêm ngưỡng."
Tô Niệm Niệm: "Đi một mình không phải rất nhàm chán sao?"
Người phía sau nhìn cô cúi đầu ngoan ngoãn, thanh âm nhẹ nhàng nhưng lại như ẩn chứa rất nhiều trọng lượng.
"Nhưng hiện tại không có em rồi sao?"
Đây là lần đầu tiên Tô Niệm Niệm cảm nhận được sự ỷ lại của Bùi Ngôn Khanh vào cô từ trong ra ngoài.
Từ trước đến nay, về cuộc sống và tình cảm, Tô Niệm Niệm luôn dựa dẫm vào anh nhiều hơn, nhưng bây giờ, cô bắt đầu cảm thấy rằng Bùi Ngôn Khanh không thể làm gì nếu không có cô.
Như thể cả hai đều cần nhau.
"Anh có bao giờ nghĩ rằng chúng ta sẽ không ở bên nhau trong tương lai không?" Tô Niệm Niệm bất chợt hỏi khi cô cúi đầu và chơi với những ngón tay của anh.
Lời vừa dứt, vành tai đã bị người đàn ông bắt lấy, nhẹ cắn một cái, ngắt từng chữ: "Anh chưa từng nghĩ qua."
"Lỡ như thì sao?”
Toàn thân Tô Niệm Niệm run rẩy, muốn động đậy đầu, lại bị lòng bàn tay của anh đ è xuống, Bùi Ngôn Khanh ác ý lưu lại sau tai cô một cái dấu vết, "Không có gì lỡ như.”
"Nếu em yêu người khác thì sao..." Càng về cuối, giọng nói của Tô Niệm Niệm càng lúc càng nhỏ, bởi vì cô cảm nhận được một cách rõ ràng đôi môi đang chạm vào da thịt của cô ngày càng dùng sức, như muốn để lại dấu vết.
Bùi Ngôn Khanh cười, giọng điệu không thể nói ra cảm xúc thật và trông không giống như đang nói đùa.
“Vậy thì anh sẽ nhốt em ở nhà,” anh nói.
"A?" Tô Niệm Niệm sửng sốt, nhéo anh một cái: "Anh là muốn lên ‘Bản tin cuối ngày sao’?”
Bùi Ngôn Khanh tức giận đến suýt chút nữa cạn lời, bất đắc dĩ nhéo má cô, "Em cố ý chọc tức anh à? Hửm?"
Tô Niệm Niệm không nhịn được cười, xoay người nhào vào trong lòng anh, vuốt v e lưng anh, vuốt tóc anh.
Bùi Ngôn Khanh không có cách gì trị được cô, vì vậy cô ấy ôm cô và tựa cằm lên đầu cô.
Nhưng bầu không khí ấm áp không kéo dài được bao lâu đã bị một âm thanh phá vỡ.
Tô Niệm Niệm che cái bụng đang réo lên vì đói, nửa mặt đỏ bừng, xấu hổ vùi đầu.
“Đói bụng sao?” Bùi Ngôn Khanh nhéo nhẹ gáy cô, muốn nâng cằm cô lên, nhưng cô gái nhỏ lại tránh ra, anh cười hỏi: “Có gì mà ngại?”
“Anh không hiểu.” Tô Niệm Niệm cau mày, nghiêm túc nói: “Công chúa đói bụng, làm sao để người ta nghe được?”
Bùi Ngôn Khanh trực tiếp bế cô ra khỏi phòng, "Mang em đi ăn tối."
Tô Niệm Niệm đi theo Bùi Ngôn Khanh đến nhà hàng ở tầng dưới của khách sạn, ngồi vào bàn ăn, giống như một cô gái nhà quê, Tô Niệm Niệm lắng nghe Bùi Ngôn Khanh giao tiếp bằng tiếng Anh lưu loát với người phục vụ.
Tiếng Anh của cô không tệ, ít nhất cô có thể giao tiếp bình thường với người nước ngoài, nhưng trong cuộc trò chuyện này, cô không hiểu năm trên mười câu.
Mãi đến khi người phục vụ rời đi, cô mới mở tròn mắt hỏi: "Anh nói tiếng Anh hả? Sao em nghe không hiểu?"
Bùi Ngôn Khanh hơi cong môi, che giấu nụ cười trong đôi mắt đen láy, "Bởi vì một số món ăn có tên riêng, đợi lên món anh sẽ giới thiệu cho em."
“Hừ.” Tô Niệm Niên mím môi, quay đầu đi chỗ khác, “Anh khoác lác.”
Tô Niệm Niệm nhìn trái nhìn phải, kích động chờ đợi một hồi, cuối cùng nhìn thấy người phục vụ bưng một cái đ ĩa lớn bưng tất cả đồ ăn lên bàn.
Người phục vụ rõ ràng là nhiệt tình hơn với Bùi Ngôn Khanh, mỉm cười chỉ vào từng món ăn giới thiệu cho anh, nhìn thấy Tô Niệm Niệm siết chặt nắm đấm.
“Không phải phẩm hạnh của đàn ông.” Tô Niệm Niệm liếc anh một cái, tức giận nói.
Bùi Ngôn Khanh chỉ thích nhìn bộ dạng nhỏ nhắn chua ngoa của cô, chỉ chậm rãi tiêu hóa thức ăn, "Mặt trời sinh, anh cũng hết cách thôi.”
"Anh. . . " Tô Niệm Niệm mấp máy môi, sau đó nhét vào trong miệng một vật không biết, cô ngơ ngác nhai, thần sắc khó lường, thiếu chút nữa phun ra.
Cuối cùng, cô nhíu mày, miễn cưỡng nuốt xuống: "Đây là cái gì? !"
“Món đặc biệt.” Bùi Ngôn Khanh cười đắc thắng, “Thịt cá mập lên men.”
Cá mập... cá mập?
Tô Niệm Niệm đảo mắt, suýt nữa thì một phát lên thiên đường luôn.
"Không ngon." Tô Niệm Niệm tức giận đánh anh một cái, ủ rũ nói: "Cái này em không muốn ăn."
Cô đi từ đ ĩa này đến đ ĩa khác, "Em muốn ăn thịt bò đó."
Bùi Ngôn Khanh khẽ cười một tiếng, ngón tay thon dài gõ gõ mặt bàn, "Em chắc chứ?"
"Ừ." Tô Niệm Niệm gật đầu, uống thêm vài ngụm nước, cuối cùng làm mất đi hương vị cá mập ngây ngất trong miệng.
Bùi Ngôn Khanh gắp một miếng "thịt bò", cười nhìn cô: "Há miệng."
Tô Niệm Niệm thành công gắp một ngụm thịt, vừa định gật đầu vì thấy mãn nguyện, lại đột nhiên ý thức được có điểm không đúng, cả hàm như nhũn ra, môi run run, mơ hồ hỏi: "Đây là cái gì? !"
"Cá voi." Bùi Ngôn Khanh dừng lại và giải thích, "Nói đúng ra, đó là một con cá voi."
Tô Niệm Niệm chết lâm sàn.
Thấy cô gái nhỏ sắp tức giận, Bùi Ngôn Khanh cố nén cười, chân thành bưng món ăn bình thường cuối cùng đưa cho cô, "Đây là chân cừu địa phương, ăn thử đi."
Tô Niệm Niệm nghi ngờ nhìn anh vài lần, chỉ sau khi được anh trấn an, cô mới cầm dao nĩa lên để cắt.
Cuối cùng nó cũng bình thường.
Tô Niệm Niệm đã ăn một nửa đùi cừu rồi không ăn nữa, cô chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nghiêng của Bùi Ngôn Khanh, phàn nàn một cách lạnh lùng: "Anh chỉ biết bắt nạt em vì sự thiếu hiểu biết của em thôi.”
“Anh không phải, anh không có.” Bùi Ngôn Khanh mặt không đỏ tim không hoảng, nói chẳng có tí thành ý nào.
“Anh có.”
“Không có…. Phụt.” Như không chịu nỗi nữa, Bùi Ngôn Khanh quay mặt đi che khóe miệng đang cong lên, nhưng vẫn vang lên tiếng cười.
Tô Niệm Niệm: “…..”
Cô gắp một thìa đầy thịt cá mập nhét vào miệng anh: "Anh ăn cho em!!!"
Một bữa ăn khó chịu như vậy cuối cùng đã kết thúc.
Trên đường trở về phòng, ánh mắt của Tô Niệm Niệm bị thu hút bởi một đám người quấn khăn tắm, bọn họ cùng nhau từ một nơi nào đó đi ra, người không ngừng tiến vào.
“Họ đang làm gì vậy?” Tô Niệm Niệm huých cùi chỏ vào Bùi Ngôn Khanh.
“Ngâm suối nước nóng.” Bùi Ngôn Khanh nhẹ giọng giải thích, “Iceland có rất nhiều núi lửa, tự nhiên cũng có rất nhiều suối nước nóng.”
Tô Niệm Niệm trở nên bồn chồn.
Hai mắt cô sáng lên, ngón tay gầy gò trắng nõn chỉ về phía suối nước nóng, “Em cũng muốn ngâm mình.”
“Ừm.” Bùi Ngôn Khanh suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Bây giờ anh sẽ đặt một phòng riêng.”
Sau khi đặt phòng riêng, Tô Niệm Niệm thần bí lôi kéo anh đến cửa hàng, "Chúng ta chọn đồ bơi trước đi."
“Em nhất định phải chọn cái đẹp mới được.”
Nghe vậy, Bùi Ngôn Khanh dừng bước, trong mắt có chút hứng thú, anh nhìn Tô Niệm Niệm từ trên xuống dưới.
Sau đó anh ghé sát vào tai cô nhẹ nhàng nói: "Thật ra trong phòng riêng chỉ có hai chúng ta thôi, em có mặc hay không?”
“Cũng chả sao cả.”
Tôi Chỉ Nhớ Em