Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu

Chương 5: 58


Im lặng, im lặng bất thường, im lặng đến mức xấu hổ.


Đàm Nghiên lặng lẽ nhìn chằm chằm Bộ trưởng Vu, lâu đến mức ngay cả lớp da mặt dày của ông cũng không chịu nổi. Mãi đến khi bầu không khí trở nên ngột ngạt, anh mới chậm rãi nói: “Chắc không đến mức đó đâu. Tôi chưa từng đi xa đến thế, bao năm nay vẫn luôn ở huyện Bình, chưa từng rời khỏi.”



Bộ trưởng Vu căng da đầu giải thích: “Ý tôi là, có khả năng những lỗ hổng này liên kết với nhau. Đôi khi chúng xuất hiện riêng lẻ, đôi khi xuất hiện theo cặp. Khi anh xử lý một lỗ hổng, cái còn lại cũng tự động biến mất.”


“Tôi không biết.” Đàm Nghiên lắc đầu, không hỏi thêm, rõ ràng là không mấy hứng thú với chủ đề này.


Thái độ của Đàm Nghiên khiến Bộ trưởng Vu vô cùng tò mò. Anh đã một mình đối mặt với “lỗ hổng” suốt bốn mươi năm, vậy mà chẳng hề có h*m m**n tìm hiểu nguyên nhân chúng xuất hiện. Anh tận tụy bảo vệ sự an toàn của huyện Bình, nhưng khi nghe nói “lỗ hổng” xuất hiện ở những nơi khác, anh lại không có ý định ra tay giúp đỡ.


Anh vừa vĩ đại vừa bình phàm, vừa tận tâm vừa lạnh nhạt, nhưng mâu thuẫn này không hề khiến anh kỳ quặc.


“Anh có thể trụ lại ở huyện Bình lâu như vậy, sẵn sàng xử lý ‘lỗ hổng’ dù phải bại lộ bí mật giấu kín nhiều năm. Nhưng tại sao khi nghe nói nơi khác cũng gặp phải thảm họa này, anh lại có thái độ thờ ơ?” Bộ trưởng Vu hỏi.


“…Sức một người có hạn.” Đàm Nghiên đáp đơn giản. “Tôi là cảnh sát huyện Bình, trách nhiệm của tôi là bảo vệ an toàn cho huyện Bình, đó là bổn phận của tôi.”


“Vậy nếu anh không còn là cảnh sát huyện Bình nữa thì sao?”


“Nếu về hưu…” Đàm Nghiên suy nghĩ một chút, đáp: “Chắc sẽ ngủ một giấc thật ngon. Mấy năm nay mệt quá rồi.”


Mặc dù không nói rõ, nhưng Bộ trưởng Vu đã hiểu hàm ý trong lời của anh. Đàm Nghiên sẵn sàng hy sinh mạng sống để bảo vệ huyện Bình không phải vì anh có tinh thần chính nghĩa mạnh mẽ, cũng không phải vì anh muốn làm anh hùng, mà đơn giản chỉ vì đó là trách nhiệm của anh. Một khi đến tuổi nghỉ hưu, anh sẽ không để tâm nữa.


Có người sẽ cho rằng suy nghĩ này quá máu lạnh, nhưng Bộ trưởng Vu lại có thể hiểu được.


Sức người có hạn, dù Đàm Nghiên có là siêu nhân, anh cũng không thể cứu được tất cả mọi người. Những gì anh có thể làm là tận chức trách và làm những gì trong khả năng của mình. Anh không phải kẻ ngây thơ muốn cứu rỗi cả thế giới.


Anh là một người trưởng thành, điềm tĩnh và có trách nhiệm.


“Thôi được rồi.” Bộ trưởng Vu quyết định tạm gác chủ đề này sang một bên. “Hãy nói về năng lực của anh đi. Trong thế giới dung nham, thể lực và tốc độ của anh vượt xa người thường. Sức mạnh này đến từ đâu?”



Trong mấy tiếng trở về thực tại, Bộ trưởng Vu đã không ngừng hồi tưởng lại trải nghiệm ở thế giới dung nham và phát hiện một chi tiết.


Khi bị Đàm Nghiên vác nhảy qua sông dung nham, vì đầu luôn chúi xuống nên ông có thể thấy rõ. Các trụ đá mà Đàm Nghiên đặt chân lên căn bản không đủ vững để chịu trọng lượng của hai người. Một số trụ thậm chí còn sụp đổ ngay khi anh vừa đáp xuống. Độ bền của chúng tuyệt đối không thể làm điểm tựa. Dù Đàm Nghiên có khinh công cũng không thể làm được điều đó.


“Anh không giẫm lên trụ đá, mà chỉ làm ra vẻ như vậy để tôi thấy, đúng không?” Bộ trưởng Vu hỏi.


Khi đó Đàm Nghiên cố che giấu việc bản thân quá quen thuộc với thế giới bên trong lỗ hổng. Anh đã cẩn thận che đậy, cho đến khi mặt nạ bị lột bỏ, anh mới bất chấp tất cả, thẳng tay đánh ngất Bộ trưởng Vu.


Thấy Đàm Nghiên gật đầu thừa nhận, Bộ trưởng Vu lập tức truy hỏi: “Anh làm thế nào? Tại sao khi đó mặt anh không bị thương? Dù có đeo mặt nạ cũng không thể chống lại nhiệt độ của dung nham. Sau khi trở về thực tại, mặt anh trở nên già hơn. Rốt cuộc là có chuyện gì? Gương mặt này là thật, hay gương mặt trẻ trung kia mới là thật? Anh thực sự bao nhiêu tuổi?”


Ông còn muốn đưa tay chạm vào mặt Đàm Nghiên, nhưng vẫn kiềm chế lại, chờ đợi câu trả lời.


Đàm Nghiên nhíu mày. Gương mặt trung niên của anh trông vô cùng tự nhiên, hoàn toàn không giống đeo mặt nạ. Anh đưa tay sờ lên mặt mình, trầm giọng nói: “Tôi thực sự 58 tuổi, rất nhiều người có thể làm chứng. Còn về gương mặt này… Ban đầu tôi không nhận ra, nhưng hình như kể từ lần đầu tiên trở về từ lỗ hổng, tôi không còn già đi nữa. Không biết anh có giống vậy không.”


Bộ trưởng Vu nhớ lại lời của Giáo sư Triệu nói về phản ứng năng lượng đặc biệt trên người mình, lặng lẽ chấp nhận giả thuyết của Đàm Nghiên. Nhưng cụ thể thế nào vẫn cần quan sát thêm.


“Tôi nghĩ có ba khả năng.” Bộ trưởng Vu phân tích. “Khả năng cao nhất là vì từng tiến vào thế giới khác, cơ thể anh đã thay đổi, không còn lão hóa theo thời gian của Trái Đất. Tuổi thọ thì chưa rõ, nhưng tình trạng cơ thể có thể sẽ dừng lại ở thời điểm hiện tại. Khả năng thứ hai là anh vẫn sẽ già đi, giống như người bình thường. Và khả năng thấp nhất là anh sẽ trẻ hóa, duy trì thể trạng sung mãn như bây giờ. Chúng tôi sẽ nghiên cứu thêm về vấn đề này. Bây giờ, hãy nói về ‘siêu năng lực’ của anh đi.”


“Không tính là siêu năng lực đâu. Khi ở thế giới thực, tôi chỉ có sức mạnh bình thường, không khác gì người khác. Chỉ khi vào ‘lỗ hổng’, tôi mới mạnh hơn một chút. Mà kiểu mạnh đó cũng không giống như anh nghĩ…”


Nói đến đây, Đàm Nghiên im lặng hồi lâu, cân nhắc cách diễn đạt năng lực của mình.


“Giống như… khi vào đó, không khí xung quanh trở nên thân thiện với tôi.” Đàm Nghiên khó khăn miêu tả. “Khi tôi nhảy lên, có thứ gì đó đẩy tôi nhảy cao hơn, xa hơn. Khi tôi muốn mình trông già hơn, có một thứ gì đó trong không khí áp vào mặt tôi. Sau khi trở về nhà, tôi soi gương thấy mình già đi.”


Anh diễn đạt quá đơn giản, Bộ trưởng Vu không thể xác định nguyên nhân của hiện tượng này.


“Anh… suốt bao năm qua, có được sức mạnh vượt trội, vậy mà không tò mò chút nào sao?” Đây mới là điều khiến Bộ trưởng Vu khó hiểu nhất.


Một người có thể lạnh nhạt với người khác, có thể mâu thuẫn, nhưng không thể nào lại thờ ơ với chính bản thân mình đến mức này. Chẳng lẽ Đàm Nghiên thực sự không có chút hiếu kỳ nào ư?


“Không tính là hơn người đâu. Bộ trưởng Vu, tôi nghĩ có thể ngài đã hiểu lầm gì đó. Tôi chỉ là một người bình thường, thô kệch, không có học thức, có thể đã gặp phải một số chuyện kỳ quái, nhưng ai rơi vào tình huống như tôi chắc cũng phản ứng giống vậy thôi, thậm chí có thể làm tốt hơn tôi nữa.” Đàm Nghiên chân thành nói.


Bộ trưởng Vu: “……”



“Nếu anh chỉ là một người bình thường, vậy tại sao khi gặp chuyện thế này lại không báo cáo?”


Từng nói rồi, nhưng không ai tin. Cũng không muốn dẫn người khác vào chỗ nguy hiểm như vậy, lỡ họ chết thì sao. Nhiều năm qua cứ đối phó như thế mà sống thôi.” Nhắc đến chuyện này, Đàm Nghiên cũng lộ vẻ ưu phiền.


Bộ trưởng Vu tính toán thời gian, Đàm Nghiên nói lần đầu tiên gặp ‘lỗ hổng’ là khi mười tám tuổi, tức là bốn mươi năm trước, sớm hơn mười hai năm so với ‘lỗ hổng’ đầu tiên được biết đến trên thế giới. Khi đó là những năm 70, đất nước vừa thoát khỏi thời kỳ hỗn loạn, xã hội và văn hóa đều đang trong trạng thái cực kỳ khép kín. Lúc ấy mà nói với người khác rằng bản thân đã đến một thế giới khác… Ai mà tin!


“Lúc đầu nói ra thì không ai tin, sau này phát hiện bản thân hình như không già đi, thế là không dám nói luôn.” Đàm Nghiên tiếp tục giải thích. “Nếu bị xem là quái vật thì sao.”


Bộ trưởng Vu có thể hiểu được sự khó khăn của Đàm Nghiên trong bao năm qua, đồng thời dần phác họa được chân dung con người này.


Đàm Nghiên là một người rất bình thường, một con người của thời kỳ gian khổ.


Mấy chục năm trước, trong thời kỳ loạn lạc, có rất nhiều người kiên trì cống hiến mà không một lời oán trách. Họ không làm gì cao cả, cũng không nghĩ rằng mình vĩ đại, chỉ là tận tụy mỗi ngày, góp phần vào công cuộc xây dựng đất nước. Sức một người có hạn, dù có làm bao nhiêu cũng chẳng thể thay đổi điều gì to tát. Nhưng chính nhờ những nỗ lực của vô số ‘người bình thường’ mà ngày nay đất nước mới có được sự hưng thịnh.


Đàm Nghiên chính là người như thế.


Suốt 40 năm ròng, anh coi chuyện này như công việc. Dù nguy hiểm đến đâu cũng nghiến răng chịu đựng, tận lực làm tròn bổn phận trong phạm vi trách nhiệm của mình. Dù hiểu hay không hiểu, anh vẫn phải kiên trì, nếu không, huyện Bình sẽ gặp phải thảm họa khôn lường. Bảo vệ tính mạng và tài sản của nhân dân là nhiệm vụ của anh.


Không ai để tâm, không ai ủng hộ, một mình che giấu bí mật bản thân không già đi và có thể là một quái vật, khó khăn chống chọi suốt 40 năm.


Bộ trưởng Vu nhìn vào mắt Đàm Nghiên, trong đó ánh lên sự mệt mỏi cùng cực. Người đàn ông này đã kiệt quệ, vậy mà vẫn cố gắng chống đỡ, trên người anh lấp lánh ánh sáng của những con người lao động tận tụy năm xưa.


“Tôi xem hồ sơ thấy anh chưa kết hôn, tại sao vậy? Gian khổ như thế, không muốn tìm ai đó để chia sẻ sao?” Bộ trưởng Vu hỏi.


“Ba năm đầu đi làm, từng có người giới thiệu vài đối tượng, tôi cũng đã gặp mặt, nhưng không dám kết hôn. Bản thân có vấn đề, đừng nên liên lụy đến cô gái tốt.”


Anh xem chuyện kỳ lạ xảy ra với mình là một khiếm khuyết, coi bản thân như một kẻ dị biệt.


“Cuộc sống riêng tư của anh vô cùng trong sạch, không có dấu hiệu từng tìm bạn tình. Là do anh không muốn, hay bị ảnh hưởng bởi thế giới dị giới, mất đi h*m m**n?” Nói đến đây, ngay cả Bộ trưởng Vu cũng hơi đỏ mặt. Ông rất để ý chuyện này, lỡ thật sự bước vào lỗ hổng mà bị mất năng lực… Dù sao thì, tuy con trai ông đã lớn nhưng ông vẫn rất quan tâm đến vấn đề này!


Sau cuộc trò chuyện kéo dài, đây là lần đầu tiên Đàm Nghiên lộ ra chút biểu cảm. Anh đỏ bừng mặt, lắp bắp nói: “Sao… sao lại không được! Chỉ là… tôi là cảnh sát, sao có thể biết luật mà phạm luật, cũng không thể đi làm hại con gái nhà người ta, nên đành nhịn vậy thôi.”


Bộ trưởng Vu thở phào nhẹ nhõm: “Thế thì tốt, thế thì tốt, mấy năm nay anh vất vả rồi.”



“Cũng… cũng ổn, quen rồi.”


Bầu không khí nhất thời tràn ngập xấu hổ, Bộ trưởng Vu vội vàng đổi chủ đề: “Hôm đó môi trường quá khắc nghiệt, tôi không nhìn rõ mặt anh. Anh có thể gỡ ra không?”


“… Đây là thứ tôi làm trong ‘lỗ hổng’ mà mọi người nói. Nếu gỡ ra thì về thế giới thực tôi không làm lại được.” Đàm Nghiên khó xử nói.


“Nghe thì tàn nhẫn, nhưng anh nghĩ mình còn có thể quay lại Sở Quản Lý Trị An huyện Bình không?” Bộ trưởng Vu nghiêm túc nói, “Anh đã được liệt vào danh sách bảo mật cấp đặc biệt của quốc gia, mức độ bảo mật của anh còn cao hơn cả tôi. Chúng tôi sẽ không để anh trở lại cuộc sống trước đây.”


Cảm xúc ổn định của Đàm Nghiên dần hạ xuống. Anh cúi đầu im lặng hồi lâu, sau đó chậm rãi giơ tay, gỡ bỏ lớp da giả trên mặt, cổ và cánh tay, lộ ra làn da trẻ trung bên dưới.


Các mảnh da giả vừa bị gỡ khỏi cơ thể Đàm Nghiên lập tức biến mất, đồng thời ở bên ngoài, Kiều Tri Học điên cuồng gõ cửa.


“Có chuyện gì?” Bộ trưởng Vu cau mày hỏi qua bộ đàm.


“Bộ trưởng, bên trong đột nhiên xuất hiện dao động năng lượng mạnh, nhưng biến mất rất nhanh. Đã xảy ra chuyện gì vậy?”


Bộ trưởng Vu nhìn vị trí nơi da giả biến mất, bình tĩnh đáp: “Không có gì, tôi vẫn ổn. Các cậu đừng vào, đợi tôi hỏi xong rồi sẽ tổ chức họp bàn. Đến lúc đó, những gì cần biết tôi sẽ nói với các cậu.”


Xác nhận giọng nói bên trong đúng là Bộ trưởng Vu, Kiều Tri Học mới dừng động tác gõ cửa.


“Xem ra da giả không thuộc về thế giới này. Một khi rời khỏi vật trung gian là anh, nó lập tức tiêu biến. Nhưng không rõ luồng năng lượng đó đã phân tán dưới hình thức nào.” Bộ trưởng Vu trầm ngâm.


Đàm Nghiên… nghe không hiểu.


Nhìn biểu cảm của đối phương, Bộ trưởng Vu biết Đàm Nghiên lại rơi vào mơ hồ, ông thầm thở dài. Ông rất muốn làm rõ mọi chuyện, nhưng trớ trêu thay, người duy nhất nắm giữ bí mật này lại chẳng hiểu gì về nó.


Không còn lớp da giả che đậy, khuôn mặt Đàm Nghiên mất đi vẻ phong trần già dặn, trông không khác nào một chàng trai trẻ bối rối. Anh có một vẻ đẹp ngoài sức tưởng tượng, bức ảnh đen trắng trong hồ sơ không thể nào lột tả dù chỉ một phần vạn khí chất thực sự. Tấm lưng thẳng như cột trụ, cánh tay khỏe khoắn ẩn dưới lớp áo khoác, trông như một con báo trẻ tràn đầy năng lượng. Làm gì còn bóng dáng của một cảnh sát già hàm hậu vừa nãy nữa?


Đối diện với một cảnh sát già dày dạn kinh nghiệm, Bộ trưởng Vu có thể nghiêm túc, có thể tàn nhẫn, có thể thẳng thắn lật hết mọi vấn đề ra để bàn bạc. Nhưng không thể phủ nhận rằng diện mạo của một người ảnh hưởng không nhỏ đến cảm nhận của người đối diện. Nhìn Đàm Nghiên lúc này, trong lòng ông bỗng dâng lên cảm giác không nỡ.


Chỉ cần nghĩ đến việc chàng trai này đã cõng trên vai một bí mật khổng lồ suốt bao năm qua, bất chấp hiểm nguy để bảo vệ dân chúng huyện Bình, Bộ trưởng Vu cảm thấy vô cùng xúc động.


“Đồng chí Đàm Nghiên, anh đã vất vả rồi.” Giọng điệu của ông trầm hẳn xuống.



Anh cảm thấy có gì đó sai sai… Sao Bộ trưởng Vu lại nhìn anh bằng ánh mắt hiền từ của người mẹ vậy?


Cuộc đối thoại lần này được bảo mật nghiêm ngặt, chỉ có hai người trong phòng, thậm chí ngay cả vệ sĩ cũng không được phép vào. Môi trường như vậy khiến Đàm Nghiên cảm thấy thoải mái hơn, anh cũng rất phối hợp, nói ra tất cả những gì có thể nói.


Thế nhưng, thật đáng tiếc, thông tin mà Đàm Nghiên cung cấp không thể giải quyết vấn đề đang làm bọn họ đau đầu, mà còn mang đến vô số nghi vấn mới.


Ban đầu mọi người cho rằng lỗ hổng chỉ là một hiện tượng tự nhiên, sau một thời gian sẽ tự biến mất và không gây nguy hiểm nghiêm trọng. Các quốc gia chỉ nghiên cứu nó dưới góc độ khoa học tự nhiên, chứ chưa thực sự cảnh giác. Nhưng nếu một ngày nào đó Đàm Nghiên không kịp tiến vào lỗ hổng, với công nghệ hiện tại, họ chỉ có thể tạm thời ngăn chặn sự mở rộng của nó trong vài giờ, chứ không thể xử lý triệt để.


Tại sao đến nay tất cả các lỗ hổng đều xuất hiện ở huyện Bình hoặc có liên hệ với huyện Bình? Tại sao những người khác bị cuốn vào thì lỗ hổng vẫn tồn tại, chỉ có Đàm Nghiên là có thể khiến nó biến mất? Tại sao mỗi lần trở lại thế giới thực, Đàm Nghiên đều xuất hiện ở nghĩa trang huyện Bình (ngay cả bản thân anh cũng không biết lý do)? Và quan trọng nhất, trong tương lai, Đàm Nghiên có thể sống thọ đến già không? Nếu một ngày nào đó anh không còn nữa, ai sẽ tiếp tục kiểm soát lỗ hổng?


Tất cả các vấn đề này đều cần được giải quyết gấp.


Bộ trưởng Vu liệt kê ra từng câu hỏi, càng nghĩ càng thấy rối.


Thấy ông sau khi hỏi xong liền cau mày nhìn chăm chăm vào biên bản trò chuyện, thậm chí còn châm một điếu thuốc, Đàm Nghiên nhịn không được nói: “Đừng hút thuốc trước mặt tôi.”


“Hả?” Bộ trưởng Vu kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay giật mình.


“Tôi luôn cố gắng tránh để cơ thể có mùi đặc biệt.” Đàm Nghiên giải thích, “Có một số thế giới rất nhạy cảm với mùi hương. Mùi khói thuốc lá rất nồng, chỉ cần bám vào người dù chỉ một chút cũng có thể khiến tôi gặp nguy hiểm.”


“Xin lỗi.” Bộ trưởng Vu lập tức dập tắt điếu thuốc, đồng thời ghi chú lại điểm này.


“Lần trước vào cùng ngài, tôi đã rất may mắn vì đó là thế giới dung nham. Ở đó tràn ngập mùi lưu huỳnh, mùi trên người ngài không bị lộ rõ.”


Anh nhìn Bộ trưởng Vu bằng ánh mắt: Nếu không thì ông đã chết lâu rồi.


Bộ trưởng Vu: “…”


——————-


Lời tác giả:


Bộ trưởng – Mẹ hiền – Vu (mỉm cười từ ái): Nói chứ, trông anh cũng tầm tuổi con trai tôi…


Đàm – 58 – Nghiên: …


Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Story Chương 5: 58
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...