Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu

Chương 3: 58


Đàm Nghiên mặt vô cảm nhìn Bộ trưởng Vu. Lúc này ông đang dùng một tay bám chặt vào một tảng đá, cố gắng trèo lên mặt đất, bên dưới là dòng dung nham sôi sục. Chiếc xe điện cảnh sát đã chìm một nửa trong dòng dung nham đỏ rực.



Không gian này sắp sụp đổ. Mặt đất liên tục nứt toác, dung nham từ sâu trong lòng đất phun trào không ngừng, bất cứ sinh vật nào bị bắn trúng đều không thể sống sót. Đàm Nghiên trông thấy vài con vật lạ mà anh không nhận ra bị dòng dung nham nóng bỏng từ khe nứt bắn lên phủ kín toàn thân, da thịt lập tức bị đốt cháy, mùi thịt khét nồng nặc lan tỏa trong không khí. Tiếng kêu thảm thiết vang vọng, chúng không kịp trốn thoát. Mặt đất dưới móng của chúng không ổn định, bị sụp xuống, kéo theo những con vật tội nghiệp chìm vào dòng dung nham cuồn cuộn.


Bộ trưởng Vu may mắn hơn mấy con vật kia. Lúc suýt rơi xuống, ông kịp bám vào một tảng đá tương đối chắc chắn. Quả thật thể lực của ông mạnh mẽ như lời ông từng nói. Trong tình huống này, ông vẫn có thể tự tìm được điểm đặt chân, cẩn thận leo lên.


Một người có thể lực tốt, phản ứng nhanh sẽ không trở thành gánh nặng. Nhưng chính vì năng lực ấy mà Bộ trưởng Vu đã kịp đuổi theo Đàm Nghiên, cùng anh lọt vào thế giới sắp bị hủy diệt này.


Đàm Nghiên lặng lẽ thở dài, bước đến bên Bộ trưởng Vu, đưa tay kéo ông lên mặt đất.


Bộ trưởng Vu vô cùng bình tĩnh. Ông nhanh chóng quan sát tình hình xung quanh rồi túm lấy Đàm Nghiên, nghiêm túc nói: “Tôi không biết anh đột nhiên lao đến đây vì lý do gì, nhưng bây giờ không phải lúc để giải thích. Khi nãy lúc leo lên, tôi thấy nhiều tảng đá đang rơi xuống. Chỗ này sắp sụp đổ, chúng ta phải nhanh chóng tìm một nơi tương đối vững chắc để đứng, đồng thời kiếm vật chắn, tránh bị dung nham bắn trúng.”


“Bản năng sinh tồn của động vật mạnh hơn con người. Những con vừa rơi xuống đó chạy theo hướng có lẽ là an toàn nhất. Chúng ta cũng nên đi theo hướng đó. Nếu gặp sinh vật nào khác cũng đang chạy trốn, cứ theo chúng.” Bộ trưởng Vu quyết đoán đưa ra quyết định.


Khi nãy ông treo lơ lửng trên dung nham mà vẫn có thể quan sát rõ hướng chạy của đám động vật. Khả năng quan sát và sự bình tĩnh ấy thực sự đáng kinh ngạc.


Bộ trưởng Vu kéo Đàm Nghiên chạy, nhưng chẳng bao lâu, Đàm Nghiên đã vượt lên trước, bước chân vững chãi hoàn toàn không bị bầu trời vàng vọt, dung nham cuồn cuộn hay mặt đất sụt lún phía sau ảnh hưởng. Bất kể là thể lực hay tâm lý, anh đều rất xuất sắc.


Không hổ danh là cảnh sát gương mẫu của huyện Bình! Bộ trưởng Vu thầm cảm thán.


Ông từng là lính đặc nhiệm, trải qua vô số trận chiến khốc liệt, nhiều lần giành giật sự sống trong cái chết. Dù vậy, ở thế giới này, cơ thể ông vẫn không kìm được mà run lên. Không phải vì sợ chết, mà là sự kính sợ trước thiên nhiên.


Nhiệt độ xung quanh ít nhất là năm mươi độ. Trong điều kiện này, họ không cầm cự được lâu trước khi mất nước mà chết. Nhưng đáng sợ nhất không phải nhiệt độ, mà là mặt đất dưới chân có thể sụp xuống bất cứ lúc nào, và cái chết đang cận kề.


Con người quá nhỏ bé trong thế giới này. Chỉ với đôi chân, liệu họ có thể thoát khỏi vùng đất này không?



Trong hoàn cảnh này mà Đàm Nghiên vẫn rất điềm tĩnh. Đúng là một nhân tài hiếm có.


Đáng tiếc anh đã 58 tuổi. Dù là quân đội nào cũng không tuyển người lớn tuổi như vậy. Nếu phát hiện ra anh sớm hơn…


Bộ trưởng Vu dừng suy nghĩ. Ngay cả việc trở về Trái Đất còn chưa chắc chắn, ông không có thời gian nghĩ xa như vậy.


Đàm Nghiên chạy phía trước đột ngột dừng lại. Bộ trưởng Vu lập tức dừng theo, cảnh tượng trước mắt khiến cả hai tuyệt vọng.


Phía trước là một khoảng trống rộng mười mét bị dung nham nuốt chửng, chỉ còn vài cột đá trơ trọi đứng vững, trên đó có mấy con vật nhỏ đang kêu lên tuyệt vọng. Với kích thước của chúng, chúng không thể nhảy tới khoảng đất phía trước nữa.


Chỉ trong một giây suy nghĩ, một cột đá khác sụp đổ, đá vụn bị dung nham hòa tan.


Số lượng cột đá giảm dần, họ không có thời gian chần chừ. Dù có mạo hiểm bị dung nham nuốt chửng, họ cũng phải giẫm lên cột đá mà qua.


Nhưng khoảng cách giữa các cột đá rõ ràng không thể chỉ dùng chân bước qua, mà phải nhảy.


Bộ trưởng Vu nhanh chóng tìm được một vài điểm đặt chân có vẻ chắc chắn, tính toán khả năng nhảy của mình rồi nói với Đàm Nghiên: “Tôi nhảy trước, anh nhất định phải theo sát!”


Đàm Nghiên luôn im lặng thấy Bộ trưởng Vu có vẻ định thử trước. Anh hiểu nếu cột đá không vững, người chết đầu tiên sẽ là ông. Vị lãnh đạo này không nói những lời hoa mỹ, nhưng thực tế, ông đang dùng sức lực hạn chế của mình để bảo vệ anh.


Người như vậy…


Ngay khi Bộ trưởng Vu không chút do dự bật nhảy, Đàm Nghiên đột nhiên ra tay, đấm mạnh một cú vào bụng ông.


“Anh…” Cú đấm quá nặng khiến Bộ trưởng Vu suýt nôn, muốn nói mà không thể.


Ông chưa kịp hỏi tại sao thì đã bị Đàm Nghiên vác lên vai.


Bộ trưởng Vu cao đến 1m85, nhìn có vẻ gầy nhưng thực chất toàn thân đều là cơ bắp, nặng đến 80kg. Thế nhưng Đàm Nghiên chỉ dùng một tay đã dễ dàng vác ông lên.



Gần như mới chạm nhẹ, anh lập tức nhảy sang cột đá tiếp theo, ngay khoảnh khắc anh rời đi, cột đá trước đó liền vỡ vụn.


Bộ trưởng Vu: “…”


Không đúng! Ông từng phục vụ trong lực lượng đặc nhiệm nhiều năm, chưa từng thấy ai có sức bật thế này. Đây khác nào khinh công trong tiểu thuyết võ hiệp!


Sau vài cú bật nhảy nhẹ nhàng, Đàm Nghiên chỉ còn cách bờ bên kia một bước. Với khả năng nhảy của anh, chỉ cần nhảy một cái là có thể đáp xuống mặt đất phía trước. Bộ trưởng Vu mới thở phào nhẹ nhõm thì thấy Đàm Nghiên đổi hướng, nhảy sang một cột đá khác – nơi có mấy con vật nhỏ đang k** r*n.


Ba sinh vật này trông vừa giống thỏ vừa giống chó, kích thước chỉ bằng một con chuột. Trên Trái Đất chưa từng thấy loài nào như vậy. Đàm Nghiên cúi người vươn tay ra, ba con vật nhỏ lập tức nhảy lên lòng bàn tay anh, kêu chít chít rồi chui thẳng vào ống tay áo anh.


Ngay khoảnh khắc anh cúi xuống, một bong bóng dung nham nổ tung, chất lỏng nóng rực bắn tung tóe về phía đầu anh.


Bộ trưởng Vu nhìn thấy rất rõ. Nếu lúc này Đàm Nghiên mặc kệ mấy con vật kia mà lập tức nhảy đi, anh vẫn có thể tránh kịp. Nhưng anh không hề nhúc nhích, mặc cho dung nham bắn lên mặt mình. Đến khi ba con vật nhỏ hoàn toàn chui vào trong ống tay áo, anh mới bật người nhảy sang bờ bên kia.


Tiếng “Xèo xèo” như một tảng thịt lớn bị ném vào chảo dầu sôi, chỉ nghe thôi mà Bộ trưởng Vu cảm thấy mặt mình đau theo.


Đặt chân lên vùng đất bên kia, nơi này có vẻ chắc chắn hơn trước. Bộ trưởng Vu không vội chạy tiếp mà lập tức giãy giụa nhảy xuống khỏi vai Đàm Nghiên, nén cơn đau dạ dày mà sốt ruột hỏi: “Mặt anh…”


Ít nhất nửa khuôn mặt này bị bỏng nặng, cần phải xử lý ngay lập tức.


“Không sao, mặt tôi dày lắm.” Giọng Đàm Nghiên vẫn bình thường, anh dùng tay che nửa bên mặt, không để Bộ trưởng Vu nhìn.


“Không được!” Bộ trưởng Vu nổi giận, “Nếu nhiệt độ sẽ tiếp tục ảnh hưởng, anh cần tìm cách hạ nhiệt ngay, đây là chuyện sống còn!”


Ông kéo tay Đàm Nghiên xuống. Nửa khuôn mặt kia đã bị đốt cháy đen thui, trông cực kỳ đáng sợ, nhưng có vẻ chỉ tổn thương lớp da ngoài, chưa ăn sâu đến thịt.


Bộ trưởng Vu cẩn thận đưa tay kiểm tra vết thương. Nếu vết thương chỉ là bề mặt, trong trường hợp họ có thể quay về Trái Đất, vẫn có thể ghép da điều trị…


Khoan đã, chờ chút…



Ngón tay ông chưa chạm đến thì một mảng da cháy đen rơi xuống.


Bộ trưởng Vu: “……”


Cái gì đây?


Ông nhanh chóng đưa tay lau thử, toàn bộ lớp da cháy trên nửa khuôn mặt Đàm Nghiên bong ra, để lộ làn da mịn màng trắng trẻo bên dưới, tràn đầy collagen.


Bộ trưởng Vu: “Anh là ai?”


Nửa khuôn mặt của người đàn ông vẫn mang vẻ già nua, nhưng nửa còn lại lại trẻ trung trắng nõn, thậm chí lớp da cũ còn đang bong tróc.


Tốc độ tay của Bộ trưởng Vu nhanh hơn cả tốc độ suy nghĩ. Cơ thể ông hành động trước khi kịp phản ứng, trực tiếp giật nốt lớp da trên nửa khuôn mặt còn lại của Đàm Nghiên.


Khuôn mặt bên dưới có đường nét tương tự Đàm Nghiên lúc già, nhưng trẻ trung hơn, điển trai hơn, tràn đầy sức sống.


Bộ trưởng Vu còn chưa kịp hỏi thì một đợt dung nham khác lại bắn lên. Trong tình cảnh hỗn loạn này, Đàm Nghiên nhanh chóng lao tới, đẩy ngã Bộ trưởng Vu xuống, dùng cánh tay che chắn cho ông khỏi dung nham.


Nhưng vì động tác này, da trên cánh tay anh cũng bị đốt cháy đen, rồi bong ra, để lộ làn da trẻ trung bên dưới.


Bộ trưởng Vu: “……”


Những con vật nhỏ đã chui vào tận cổ áo của Đàm Nghiên, dường như cảm nhận được đây là nơi an toàn nhất, thò đầu ra kêu chít chít không ngừng.


Một người đàn ông 58 tuổi lại có một khuôn mặt chỉ mới 16-17, khiến Bộ trưởng Vu thực sự hoang mang. Ông biết lúc này mình nên chạy đi, dù sao thế giới này cũng quá đáng sợ, nhưng nhìn quanh bốn phía, bất kể chạy theo hướng nào cũng chỉ có đường chết. Trực giác mách bảo ông rằng, con đường sống duy nhất nằm ở trên người thanh niên cải lão hoàn đồng này.


Người đầu tiên phát hiện ra lỗ hổng không gian, lái xe điện lao thẳng vào, chính là Đàm Nghiên.


Hàng loạt ký ức vụt qua trong đầu Bộ trưởng Vu. Lúc ông tới, Đàm Nghiên rất muốn đi tuần tra. Khi thấy Bộ trưởng Vu đi theo, anh tỏ vẻ cực kỳ miễn cưỡng. Khoảnh khắc anh lao vào lỗ hổng…



So với bỏ chạy, việc truy hỏi Đàm Nghiên có thể giúp ông sống sót nhanh hơn.


“Rốt cuộc anh…”


Bộ trưởng Vu mở miệng, Đàm Nghiên không cho ông cơ hội tra hỏi. Anh vung tay chém nhẹ một phát vào gáy, khiến ông lập tức ngất xỉu.


Anh vác Bộ trưởng Vu lên vai, rồi nhẹ nhàng đặt ba con vật nhỏ xuống đất.


Nhìn chúng, Đàm Nghiên khẽ nói: “Tôi không thể đưa mấy đứa đi, thế giới đó không thuộc về mấy đứa.”


Tuy nơi này đáng sợ, nhưng chúng vẫn phải sinh tồn trong không gian bất ổn này, vì đây mới là thế giới của chúng.


Đàm Nghiên từng thử đưa sinh vật từ thế giới khác trở về, nhưng cuối cùng, người duy nhất quay lại Trái Đất chỉ có anh. Sinh mệnh có thể tồn tại sau khi bị phân giải và tái cấu trúc trong vùng giao thoa không gian, chỉ có thể là người thuộc thế giới gốc.


Điều duy nhất anh có thể làm, là cứu những sinh vật đang kêu cứu trước mắt.


Ba con vật nhỏ nhìn anh kêu vài tiếng như thể cảm ơn, rồi quay đầu chạy về phía có vẻ còn đường sống. Trên đường đi, chúng liên tục né tránh dòng dung nham bắn tung tóe. Dù tuyệt vọng, đây vẫn là thế giới mà chúng phải đối mặt.


Chờ đến khi ba con vật hoàn toàn khuất bóng, Đàm Nghiên vác Bộ trưởng Vu lên vai, nhảy qua từng cột đá.


Không giống Bộ trưởng Vu cố tìm một chỗ đứng ổn định, anh luôn hướng về phía nguy hiểm nhất.


“Ở đây…”


Sau khi chạy suốt vài tiếng đồng hồ, anh dừng lại bên một miệng núi lửa. Dung nham trong miệng núi lửa đang sôi sục, hình như sắp phun trào.


“Trước khi xảy ra…”


Đàm Nghiên vươn tay, không khí xung quanh xuất hiện vô số hạt nhỏ li ti. Chúng liên tục ngưng tụ, từ trạng thái vô hình dần dần trở nên rõ ràng, từng hạt từng hạt dính lên mặt, cổ, cánh tay anh, chậm rãi tạo thành một lớp da già nua.


Sau khi “đắp” mặt nạ cho mình, Đàm Nghiên vác Bộ trưởng Vu trên vai, không chút do dự nhảy thẳng xuống miệng núi lửa.


Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Story Chương 3: 58
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...