Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Chương 125
Lương Hiển ngã ngồi xuống ghế. Bên cạnh hắn, thành viên đội dị năng cũng trong tư thế kiệt sức tương tự.
5 tháng vừa qua quá mệt mỏi.
Từ tháng 4 đến tháng 9, tổng 153 ngày, xuất hiện 97 lần “lỗ hổng”, trung bình 1,58 ngày/lần, đồng nghĩa hầu như đêm nào họ cũng ở dị giới, ban ngày thì dẫn Người dị năng mới thức tỉnh đến điểm huấn luyện thích hợp. Chuỗi 5 tháng không nghỉ, cho dù cơ thể làm bằng sắt cũng không chịu nổi.
40 lần “lỗ hỗng” đầu tiên, họ theo kế hoạch đưa 300–500 chiến sĩ/lượt, nhưng mỗi lần chỉ thức tỉnh được 2–3 người, hiệu quả thấp, khó kiểm soát đội ngũ. Ở một số thế giới đặc biệt, mới vừa vào chưa kịp làm gì đã có mấy chiến sĩ gặp họa tử vong, sinh mệnh dễ dàng mất đi chỉ trong vòng một giây.
Sau đó, Đàm Nghiên đề xuất tạm không vào ‘lỗ hổng’, đứng ngoài làm điểm neo dẫn đội. Lương Hiển dẫn đội vào trước, anh chờ bên ngoài.
Vì thân phận đặc thù Nhà lữ hành không gian, mỗi khi anh tiến vào, “lỗ hổng” sẽ biến mất, mà Lương Hiển thì không. Dù đã có năng lực trở về thực tại, một nguồn lực bí ẩn từ vũ trụ dường như không công nhận Lương Hiển, nên khi hắn vào, “lỗ hổng” vẫn tồn tại.
Lương Hiển truyền tin bằng ý thức nai con, xác nhận mức độ nguy hiểm thế giới. Khi xác định độ nguy hiểm thấp, Đàm Nghiên lập tức dẫn đội vào ‘lỗ hổng’, không còn 300–500 người mà đổi thành 30.000 – 100.000 người/lượt.
Với quy mô này, trong 5 tháng, toàn bộ chiến sĩ hoàn tất nhiệm vụ vào ‘lỗ hổng’, đội quân dị năng cũng hình thành. Hơn 20.000 người thức tỉnh chính là phát súng mở màn trong cuộc phòng vệ tận thế của nhân loại.
Chiến sĩ khác có thể nghỉ, riêng đội dị năng thì không. Có giai đoạn họ chỉ ngủ 1 giờ/tuần, tranh thủ chợp mắt vài phút khi vừa trở về hiện thực, rồi lập tức tiếp tục huấn luyện cấp tốc. Dạy chiến sĩ mới cách khai mở và rèn luyện dị năng trong thời gian giới hạn, bồi dưỡng họ thành chiến sĩ đủ khả năng độc lập gánh vác trọng trách.
Vào buổi sáng cuối cùng cũng hoàn thành giai đoạn 1, Bộ trưởng Vu bước vào phòng họp để tổng kết, thấy cả đội đang gục ngủ trên ghế. Ông không đánh thức họ, phân phó trung tâm điều khiển tăng nhiệt độ điều hòa để tránh làm họ cảm lạnh.
Dù vậy, họ chỉ chợp mắt 30 phút đã tỉnh, trong đầu như có một cái chuông cảnh báo, không cho phép ngủ sâu.
Lương Hiển vừa tỉnh đã thấy Đàm Nghiên ngồi cạnh mình, lưng thẳng như chưa hề nghỉ, mắt sáng như 5 tháng qua không cùng họ bôn ba.
Thực tế, anh còn mệt hơn họ, vai mang trách nhiệm an toàn của toàn bộ chiến sĩ, mỗi mạng người rời khỏi là lưng anh cứng thêm một phần. Ngay cả như vậy, anh vẫn không khép mắt, hai mắt sáng ngời trước sau như một.
Đội dị năng lục tục tỉnh dậy, nhìn thấy Đàm Nghiên liền ngồi thẳng trở lại, mệt mỏi như tan biến, tinh thần hồi phục, quay về dáng vẻ kỷ luật tinh anh.
Bọn họ dõi theo Đàm Nghiên, bắt chước Đàm Nghiên, lấy anh làm tấm gương tiêu chuẩn. Có đồng bạn đồng hành cổ vũ cho nhau, hình như họ không thấy mệt lắm.
Nhưng Đàm Nghiên thì sao? Đàm Nghiên đã kiên trì 41 năm như thế.
Bộ trưởng Vu nhớ lại lần đầu gặp anh. Vị cảnh sát có khuôn mặt già nua, đôi mắt không giấu được mỏi mệt. Anh nói nguyện vọng của mình là được nghỉ hưu, sau khi nghỉ hưu trước tiên phải ngủ một giấc tử tế, sau đó đi ngắm nhìn thế giới.
Đến hôm nay, ông mới hiểu được hàm nghĩa của câu nói ấy.
Có người cho rằng Nhà lữ hành không gian sống lâu, cực kỳ mạnh mẽ, khác với người thường, nên giỏi chịu đựng. Đúng vậy, anh đã cắn răng vượt qua, nhưng lao lực và gian khổ đâu có khác ai.
Thấy mọi người đã tỉnh, Bộ trưởng Vu đứng lên: “Đầu tiên, xin chúc mừng mọi người. Sau 5 tháng, chúng ta đã đạt thắng lợi giai đoạn 1. Năng lực ứng phó ‘lỗ hổng’ đã mạnh hơn, lực lượng dự trữ đã đủ, không còn cảnh chỉ vài người khả dụng. Mồ hôi nước mắt không bị uổng phí, mọi người vất vả rồi!”
Phòng họp vang dội tràng pháo tay.
Cuộc họp của họ hiếm khi có nghi thức hình thức, chỉ có thảo luận – tổng kết – kế hoạch. Nhưng thành quả này thật sự đáng mừng, không ai kìm được niềm tự hào dành cho bản thân, cho đội quân, cho quốc gia, và cho tương lai thế giới.
“Tôi hiểu mọi người vô cùng mệt mỏi, nhưng chúng ta không có thời gian th* d*c. Trước cuối tháng 12/2019 sẽ là giai đoạn hai. Trong thời gian đó, chúng ta sẽ tuyển chọn những chiến sĩ công an trẻ, xuất sắc, có thể chất tốt từ các cơ quan Công – Kiểm – Pháp, đưa vào ‘lỗ hổng’. Đây sẽ là một lực lượng rất lớn, mọi người vất vả rồi.”
“Cam kết hoàn thành nhiệm vụ!” Đội dị năng đồng thanh đáp.
Một quốc gia, ở bất kỳ thời đại nào, những người hy sinh trước tiên luôn là quân nhân, họ là thành lũy đắp bằng máu thịt; những người cần được bảo vệ trước hết luôn là trẻ nhỏ, vì các em là ngọn lửa duy trì giống nòi.
Bộ trưởng Vu nói tiếp: “Vì vậy, trong giai đoạn này, Đàm Nghiên sẽ tạm rời tuyến đầu chiến đấu, phối hợp cùng Giáo sư Kiều nghiên cứu chip. Nhiệm vụ của anh sẽ được chuyển giao cho Lương Hiển.”
Tất cả thành viên đội dị năng đều sững sờ, Đàm Nghiên cũng không ngờ đây là quyết sách sắp tới.
Anh vội giơ tay: “Thưa Bộ trưởng Vu, tôi có thể tham gia nghiên cứu vào ban ngày, ban đêm vẫn cùng đội tiến vào ‘lỗ hổng’, chỉ xin tạm không đảm nhiệm công tác huấn luyện nữa.”
Lời đề nghị chủ động của Đàm Nghiên khiến cả đội lặng đi.
Suốt thời gian dài, anh làm việc 7 ngày một tuần, ngày trắng đêm đen, không biết nghỉ là gì. Từ buổi đầu thành lập đội, Bộ trưởng Vu từng nói rằng anh sắp về hưu, chỉ có thể dẫn dắt mọi người một đoạn đường đầu, phần còn lại đội dị năng phải tự gánh vác.
Giờ chính là lúc ấy.
Nhưng vì sao, nghe tin không có anh ở tuyến trước, họ bỗng thấy bất an quá vậy? Sợ hãi những dị giới không còn anh đồng hành.
Lời của Bộ trưởng Vu buộc đội dị năng phải thừa nhận, dẫu đã đi xa đến vậy, họ vẫn còn quá non yếu.
Khi có mặt Đàm Nghiên, họ quét sạch trời đất, không gì cản nổi, đổ máu hay hy sinh cũng không sợ. Thế mà chỉ nghe tin anh rút khỏi tuyến trước, họ cảm thấy trái tim bị khoét mất một mảnh, ý chí lung lay, chỗ dựa rỗng hoác, mất hết tự tin.
Đội dị năng tưởng mình đã trưởng thành, tới giờ mới nhận ra mình vẫn luôn ỷ lại Đàm Nghiên, vẫn chưa trưởng thành, vẫn là đám chim non không chịu rời khỏi tổ.
Đã đến lúc rời tổ rồi.
Lương Hiển nắm lấy tay Đàm Nghiên: “Chúng tôi tiếp nhận nhiệm vụ. Anh nghỉ ngơi đi.”
“Bọn em cần anh,” Lương Hiển đáp hành khẩn, “Mỗi lần hành động thiếu anh, bọn em đều thấy sợ. Nói thật, em không chắc bản thân có đủ năng lực nhận gánh nhiệm vụ khổng lồ này. Nhưng cứ thế này không được. Bọn em buộc phải trưởng thành, kể cả trưởng thành đồng nghĩa với đau đớn. Ít nhất giờ anh vẫn chưa về hưu, vẫn là lực lượng dự phòng của bọn em. Nếu có biến cố, bọn em còn có thể cầu cứu anh. Nhưng…”
Hắn không nói nốt câu “nếu đến một ngày anh ngã xuống mà bọn em chưa từng tự dẫn đội, thì sẽ rất tệ”. Hắn mong Đàm Nghiên sống thật dài, thật lâu, dù về hưu rồi vẫn sống, buông trọng trách lại cho lớp trẻ.
Nhưng sinh mệnh của Đàm Nghiên tựa một quả bom không hẹn giờ, không ai biết lúc nào thân xác anh sẽ sụp đổ. Tuy rằng lưng anh vẫn thẳng, vẫn có thể che chắn cuồng phong bão táp cho đội.
Hắn và Đàm Nghiên quen nhau từ tháng 9/2018, yêu nhau từ tháng 1/2019. Đến nay 9 tháng yêu đương nhưng rất hiếm khi có được giây phút riêng tư. 5 tháng gần nhất càng vậy, toàn tiếp xúc vì nhiệm vụ. Tương lai còn ngắn ngủi hơn, hắn gánh nhiệm vụ, Đàm Nghiên phối hợp tổ nghiên cứu chế tạo chip phòng ngự.
Có lẽ đây là tình yêu quân nhân. Dẫu luyến tiếc đến đâu, nhiệm vụ mãi là ưu tiên hàng đầu.
Trước đây họ còn có thời gian ăn một bữa Tây chẳng ra Tây, giờ thì ngay cả một bữa ăn cũng không có.
Bộ trưởng Vu nhìn ánh mắt sến súa dính lấy nhau của hai người, khẽ thở dài rồi cắt ngang: “Đàm Nghiên, tổ chức đã cho anh hai lựa chọn. Một, làm theo kế hoạch ban đầu, chấp nhận chờ đợi điểm kết thúc của sinh mệnh. Hai, nếu anh cần một thân xác và ý thức mới, sẽ có vô số người sẵn sàng tự nguyện dâng hiến, kể cả tôi. Đây không phải hành vi sát hại, mà là tự nguyện dùng sinh mệnh của mình để kéo dài sinh mệnh của anh. Bởi anh vô cùng quan trọng, đất nước không thể thiếu anh. Chúng tôi tôn trọng quyết định của anh, sẽ không cưỡng ép anh.”
Lúc đầu đội dị năng nghĩ đây là chuyện tàn nhẫn. Nhưng khi đặt bản thân vào lựa chọn, họ nhận ra nếu dùng sinh mệnh mình để kéo dài sinh mệnh Đàm Nghiên, họ đều sẽ cam tâm tình nguyện.
Đàm Nghiên cảm thấy đây là quyết định khó khăn nhất đời mình. Khó cả ở nhiệm vụ vừa được phân, lẫn lựa chọn mà Bộ trưởng Vu đặt ra. Cho dù dùng kinh nghiệm nghìn năm của bản thân để cân đong, anh vẫn thấy bế tắc khó xử.
Anh muốn tiếp tục bảo vệ thế giới này, mặc dù nó không hoàn mỹ, đầy rẫy hạn chế và khiếm khuyết. Nếu sự tồn tại của anh có thể giúp thế giới khá hơn dù chỉ một chút nhỏ nhoi, anh chấp nhận đổi hết thảy để lấy điều tốt đẹp mong manh ấy. Nhưng đồng thời, anh cũng không muốn làm tổn hại đến bất kỳ ai khác.
Sau một hồi trầm ngâm, Đàm Nghiên kiên định lắc đầu.
“Tôi sẽ không lấy đi sinh mệnh của bất kỳ ai,” anh ngẩng lên nhìn Bộ trưởng Vu, giọng dứt khoát, “Ngài nói đúng, đây không phải mưu sát, giống như cha mẹ sẵn lòng hiến tạng cho con, đó là sự tự nguyện phụng hiến. Nhưng điều đó không nên lặp lại. Tôi sống quá lâu, tôi hiểu hơn ai hết, tình cảm là thứ dễ bị thời gian bào mòn nhất. Hiện giờ tôi còn giữ được bản tâm, không chủ động làm hại người khác để duy trì mạng sống của mình. Nhưng trăm năm, nghìn năm sau thì sao? Thay thân xác vô số lần sẽ khiến tôi dần chai sạn, không còn trân trọng sinh mệnh như hiện tại. Sớm muộn gì tôi cũng sẽ trở thành một tồn tại đáng thương y hệt ý thức tà ác, mất nhân tính, tê liệt trước sự sống và cái chết.”
“Tôi thành tâm biết ơn quốc gia đã xem trọng và tín nhiệm, nhưng tôi không thể chấp nhận.”
Thế cũng tốt, dù là ông hay tổ chức đều không thấu suốt như Đàm Nghiên. Bị lợi ích trước mắt che mờ, không nghĩ xa đến tương lai.
Bộ trưởng Vu nhìn sang Lương Hiển, đứa con trai đã trưởng thành thần tốc trong một năm qua. Ông thấy hắn cúi đầu, nước mắt rơi xuống mặt bàn.
Dù cho bao nhiêu lần, lựa chọn của Đàm Nghiên sẽ không bao giờ là tình yêu, cũng không phải là Lương Hiển.
Dù vậy, Lương Hiển không hề oán trách. Hắn hiểu rõ người này vĩnh viễn cao thượng, khiến con người ta kính nể.
Hắn chỉ thấy buồn thôi, buồn tới nỗi không kìm nén nổi.
••••••••
Lời tác giả:
Viết đến đây tôi thật sự không kiềm được mà tự tát mình một phát. Hoan nghênh mọi người tới tát cùng.
Khi tôi bắt đầu đăng truyện, từng có người lo lắng một nhân vật 58 tuổi thì yêu đương kiểu gì, nhưng rồi ai cũng an tâm, 58 vẫn có thể có tình yêu đích thực.
Sau đó có người sợ nhân vật bị viết lệch, sợ Đàm Nghiên mai sau vì tình mà sống dở chết dở, buông bỏ thế giới.
Có điều Đàm Nghiên sẽ không làm vậy, Lương Hiển cũng không buộc anh làm vậy. Cả hai đều đau lòng, nhưng đều tỉnh táo và lý trí tuyệt đối.
Ngay từ đầu, Lương Hiển đã hiểu mối tình khắc cốt nhất đời anh có lẽ đẹp đẽ phù du như một đóa quỳnh chớm nở – rực rỡ rồi nhanh chóng tàn lụi.
PS dài dòng thêm:
Sao mọi người cứ lo kết cục buồn? Tôi là tác giả, lẽ nào lại để câu chuyện kết thúc BE? Khoa học bó tay thì vẫn còn thần học (chém gió) mà? Tôi mà không biết thần học (chém gió) thì còn viết lách làm gì!
Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Story
Chương 125
10.0/10 từ 24 lượt.
