Tôi Chỉ Là Một Người Qua Đường Mà Thôi
Chương 81: 81: Mời Uống Trà
Tá Nguyệt nhìn về nơi Cican từng đứng, trống rỗng không còn ai, cậu ta rời đi như thể bọt biển tan vào đại dương, không một tiếng động mà biến mất, Tá Nguyệt cầm thiệp mời lên nhìn, vỏ ngoài màu vàng kim không có gì cầu kỳ đặc sắc, nhưng con dấu đóng trên đó lại khiến cậu nhìn lâu hơn một chút.
Ai cũng biết con dấu màu vàng là đặc trưng không thể nhầm lẫn của hoàng gia và cũng là màu sắc duy nhất không được phép sử dụng tràn lan trên tinh cầu, kể cả dòng dõi thân cận cũng không thể.
Nếu nhìn qua thì dễ dàng nhầm lẫn bởi màu sắc của con dấu tuy nhiên ký hiệu khắc bên trên lại không giống, hoàng tộc hiện giờ đều sử dụng con dấu có hình đại bàng ngậm một dải lụa trong miệng, nhưng trên tấm thiệp thì thứ đại bàn ngậm là hoa hồng.
Nếu cậu không nhớ nhầm thì đây là huy hiệu được sử dụng từ thời tiên đế.
Trong nguyên tác từ khi quốc vương hiện tại đăng cơ thì ông ta liền ra lệnh thay thế hoa hồng bằng dải lụa mà không rõ lí do là gì, từ đó đại bàng ngậm hoa hồng cứ thế đi vào lịch sử.
Mấy chục năm trôi qua, con dấu này lại xuất hiện lần nữa minh chứng cho hoàng tộc từ đời trước và được Cican đưa cho Tá Nguyệt.
Sự thật thì tuổi thọ của người ở đây đều rất dài, không kể đến dị năng giả, người bình thường thôi cũng đủ sống được mấy đời, cho nên không có gì phải hoang mang vì sao hoàng tộc đời trước vẫn còn sống mặc dù đã qua lâu như vậy, nhưng đó là nếu đặt trong điều kiện bình thường…
Theo nguyên tác ghi lại rằng, quốc vương hiện tại đăng cơ là vì ông ta đã soán ngôi anh trai mình, toàn bộ cung điện đều bị ông ta giết sạch không còn một ai, một vị minh quân tàn bạo, ông ta thương người dân và chăm lo ừng chút cho tinh cầu nhưng vì ngôi vị mà nhẫn tâm nhuốm máu nơi mình được sinh ra, kể cả cha mẹ mình.
Theo lý mà nói nếu không còn ai sống thì con dấu của triều đại cũ cũng không nên xuất hiện, trừ khi ‘người đó’ mà Cican nhắc tới là hoàng tộc may mắn sống sót trong vụ thảm sát năm đó.
“Đi không?” Acacia hỏi Tá Nguyệt.
Thiếu niên tóc đen xé mở lá thư, bên trong chỉ nằm vỏn vẹn một tờ giấy trắng hình chữ nhật, bên trên ghi một chuỗi ngày tháng—hồ Thiên Nga.
Nhìn thời gian thì khoảng tuần nữa.
Tá Nguyệt xếp gọn lá thứ nhét vào trong túi áo, lấy đồng hồ ra nhìn giờ một chút, sắp bắt đầu tiết tự học buổi tối rồi, âm thanh trong trẻo của hộp nhạc khiến cậu trở nên lười biếng vô cùng.
Dưới sự dụ dỗ của Acacia, Tá Nguyệt không có chút tâm lý kháng cự nào dứt khoát ngồi luôn ở trên sân thượng.
Từ sau cái ngày giao đấu với Alex, Tá Nguyệt luôn cảm thấy nỗi nặng nề trong lòng như được buông thả, cánh chim bị xiềng xích khóa chặt đang từ từ bị gỡ bỏ, chẳng qua miền ý thức về tuổi thơ vẫn trống rỗng không có gì.
Tá Nguyệt cũng không có ý định cố gắng nhớ cho bằng được mọi chuyện, cái gì cũng có thời gian để cho ra kết quả, không cần phải gấp gáp.
Không sớm thì muộn cậu cũng sẽ nhận được đáp án của mình thôi.
Cậu cùng Acacia trò chuyện một lúc rồi mơ màng ngủ luôn trên sân thượng khi nào chẳng biết, đến khi tỉnh dậy đã là tám giờ tối, trên sân thượng đèn đuốc sáng trưng như ban ngày, Tá Nguyệt chậm rãi ngồi dậy nhìn xung quanh một lúc rồi mới đứng dậy trở về nhà.
Acacia lại tiếp tục giúp Tá Nguyệt hoãn lịch thi thêm hai tuần nữa, thuận tiện hoãn lịch của mình luôn.
Hai người cứ sinh hoạt bình thường như thế cho đến hai tuần sau.
Đêm đó, Tá Nguyệt ăn mặc như bình thường ngồi trong nhà xem phim kinh dị thì bên ngoài vang lên tiếng chuông gió quen thuộc khi có người đẩy cửa bước vào, cậu chạy ra nhìn, là Cican.
Đã hai tuần không thấy cậu ta xuất hiện ở trường học, hôm nay gặp lại cảm giác như khí chất trẻ tuổi trên người đối phương đã giảm đi đáng kể, không còn bộ đồng phục của học viện mà thay vào đó cậu ta mặc áo sơ mi đen và quần tây cùng màu, trên tay vắt một chiếc áo vest đen, thân hình cao ngất đứng trước cửa chắn hết cả ánh sáng, nhìn thấy Tá Nguyệt, Cican nở nụ cười với cậu.
Đối diện với đôi mắt xanh lục như màu thực vật đó khiến Tá Nguyệt có ảo giác như mình đang bị đối phương xem như một đứa trẻ.
Kỳ lạ thật đấy.
“Chúng ta đi chứ?” Cican bỏ qua bước chào hỏi, đi thẳng vào vấn đề, Tá Nguyệt cũng không nhiều lời, cậu quét vân tay khóa cửa lại rồi cùng Cican rời đi.
Xuyên qua cửa kính trong suốt của tiệm hoa Tá Nguyệt không nhìn thấy bất cứ phi hành khí hay thứ gì dùng để di chuyển cả, nhưng nhìn thấy Cican thản nhiên ra ngoài như thế cậu cũng im lặng đi theo.
Cican mở cửa tiệm hoa, cậu ta không bước ra mà nghiêng người mời Tá Nguyệt đi trước, tiếng chuông gió thanh thúy như hóa thành thực thể lấp lánh quây quanh Cican khiến cả người cậu ta như bừng lên một loại khí chất bí ẩn khó nhìn thấu, Tá Nguyệt liếc nhìn Cican rồi bước ra ngoài.
Thế nhưng trước mặt cậu không phải khung cảnh quen thuộc của con đường trước tiệm hoa mà lạ một hồ nước khổng lồ đang tỏa ra ánh sáng xanh nhạt dưới ánh trăng, những con thiên nga trắng muốt ưỡng cái cổ dài kiêu ngạo của mình nhìn con người ngu xuẩn đang đứng trước hồ không có chút sợ hãi nào bơi qua trước mặt cậu.
Những hòn non bộ xếp chồng lên nhau tạo thành núi giả, bên trong nước suối chảy ra róc rách, những ngọn đèn kiểu Nhật được đặt trên mặt đá phát ra vòng sáng mờ ảo in xuống mặt hồ những quả cầu đỏ vàng như quả trứng khổng lồ, xa hơn nữa là một căn chòi nghỉ mát, bàn trà màu trắng tinh đặt một chậu hoa nhỏ và bộ ấm trà màu ngà sữa mang trên mình hoa văn tinh tế phức tạp.
Cả một khu vườn rộng lớn bao bọc lấy không gian, trên những tán cây đều treo một chiếc đèn nhỏ dài chiếu sáng, thi thoảng xuất hiện một vài đốm sáng chớp tắt liên tục, không biết là đom đóm thật hay hàng nhân tạo nữa.
Cican cầm một chiếc đèn nhỏ đứng bên cạnh Tá Nguyệt kiên nhẫn chờ cậu ngắm cảnh xong mới nói: “Đi nào, đừng để chủ nhân nơi này chờ lâu”
Tá Nguyệt gật đầu rồi đi theo sau Cican chậm rãi đạp lên con đường lát đá được tạo ra giữa sân cỏ nhân tạo.
Tá Nguyệt quan sát khung cảnh xinh đẹp của buổi đêm xung quanh rồi nói với Cican: “Dị năng giả không gian sao?”
Cican đáp: “Đúng vậy”
Tá Nguyệt cảm khái nói: “Đỉnh thật đấy, ngay cả dị năng giả không gian mà các cậu cũng có”
Cican dường như đang cười, nhưng cậu ta xoay lưng nên Tá Nguyệt không biết “Không phải ‘các cậu’ mà là ‘ngài ấy’, tớ chỉ là một trong số người dưới trướng ngài thôi”
“Là hoàng tộc đời trước đúng không?”
“Ừ”
“Không phải bọn họ…” bị sát hại hết rồi sao, Tá Nguyệt nói lấp lửng không rõ nhưng Cican hiểu được ngụ ý của cậu: “Lát nữa gặp cậu sẽ biết thôi”
Cican dẫn cậu đến một tòa cung điện màu trắng, nó nằm lọt thỏm trong khu vườn đầy loại hoa đủ màu sắc, bản thân nó lại đơn giản trái ngược hoàn toàn với xung quanh, cũng tách biệt với cung điện của hoàng đế.
Trông như một chú thiên nga bị giam cầm trong lồng son.
Cican cầm lấy tay nắm cửa màu vàng, một chuỗi dây leo màu vàng mọc đầy gai chui ra quấn lấy cổ tay cậu ta rồi đâm sâu vào da thịt, máu chậm rãi chảy xuôi nhuộm nó thành màu đó, sau đó cánh cửa màu trắng ‘cạch’ một tiếng mở ra.
Vết thương lỗ chỗ khắp cổ tay Cican chậm rãi khép lại, tiếp tục đưa Tá Nguyệt vào trong.
Trang trí bên trong cũng đơn giản không khác gì bên ngoài, mà thứ làm Tá Nguyệt chú ý là những cái rương to to nhỏ nhỏ xếp chồng lên nhau nằm bên trong góc của cung điện, chúng nhiều đến mức không thể nào ngó lơ sự hiện diện được.
Quan trọng là tối om như cái hũ nút, mặc dù đèn treo khắp nơi đấy nhưng chẳng ai thèm bật cả…
Không lẽ mấy người quyền cao chức trọng đang thịnh hành cái kiểu ở trong bóng tối để tăng cảm giác nguy hiểm hả?
Một người phụ nữ trùm kín từ đầu đến chân xuất hiện đi đến gần hai người, Cican đưa đèn trên tay cho Tá Nguyệt rồi bảo cậu đi theo người phụ nữ kia, Tá Nguyệt nhận lấy nó rồi làm theo lời cậu ta.
Vừa đi được ba bước thì không gian xung quanh Tá Nguyệt và người phụ nữ như bị một bàn tay nắm lấy rồi kéo đi, vén lên bức màng tối tăm, một căn phòng xuất hiện trước mặt cậu, người phụ nữ gõ ba tiếng lên cánh cửa rồi xoay người đối diện với Tá Nguyệt khom người cúi chào cậu, Tá Nguyệt lập tức cúi đầu chào lại cô ta, hai người cong lưng một góc chín mươi độ với đối phương trông như hai thanh xà bị uốn gãy kỳ quái vô cùng.
Người phụ nữ rời đi, một mình Tá Nguyệt bước vào bên trong ngay lập tức cậu bị núi sách khổng lồ trước mặt làm cho choáng váng, khắp nơi toàn là sách, đặt biệt là kệ sách sát tường, nó cao đến mức gần như chạm nóc nhà, rộng cũng không kém là bao, đủ loại sách xếp chật kín ở phía trên, không dừng lại ở đó, trên mặt đất cũng xuất hiện từng núi sách nằm chồng lên nhau, có quyển còn bị xé mất đi mấy trang nằm lạc lỏng trong góc…
Nhưng may mắn căn phòng này rất sáng sủa, ánh đèn vàng ấm trải khắp căn phòng xua tan đi không khí ẩm mục u ám bên ngoài.
“Cậu đến rồi”
Một giọng nói khàn khàn vang lên bên cạnh Tá Nguyệt, bây giờ cậu mới để ý có một người thanh niên ngồi trên ghế mềm bên trái cách cậu một khoảng mười bước chân, trên bàn bày sẵn hai tách trà đã nguội, dường như đối phương đã đợi cậu từ lâu.
Y đưa tay làm tư thế mời ngồi với cậu.
Tá Nguyệt đi đến ngồi xuống chiếc ghế đối diện y, hai mắt người thanh niên đang nhìn cậu nhưng bên trong chỉ có một khoảng trống vô tận không chứa bất cứ điểm gì bên trong, hình như là một người mù.
Người mù có gương mặt trung tính rất đẹp, là nét đẹp hòa lẫn giữa mềm mại của nữ và cứng rắn của nam, cực kỳ cuống hút, đặc biệt là mái tóc đen trải dài qua lưng chạm vào ghế mềm dưới thân, vừa dày vừa bóng, Tá Nguyệt nhìn mà cảm khái cực kỳ, một người đàn ông nuôi tóc dài nhưng không hề nữ tính chút nào, trái lại y mang đến cho cậu một cảm giác cổ điển thành thục vô cùng.
Một bàn tay đeo găn trắng cúi xuống cầm lấy tách trà đã nguội trước mặt Tá Nguyệt sau đó thay bằng một tách mới nóng hổi bốc khói nghi ngút, cậu theo bản năng nhìn người ta rồi bị làm cho hoảng khi nhìn thấy Cican mặc âu phục đứng bên cạnh cậu, là loại áo đuôi tôm phổ biến mấy người quản gia.
Vãi…
Lúc nãy cậu ta biến mất là để đi thay đổ đó hả???
Cican có vẻ rất vui khi nhìn thấy vẻ kinh ngạc tràn trền trên mặt cậu, cậu ta híp mắt cười nói: “Mời dùng trà”
Tá Nguyệt: “… Cảm ơn”.
Tôi Chỉ Là Một Người Qua Đường Mà Thôi