Tôi Chỉ Là Một Người Qua Đường Mà Thôi
Chương 58: 58: Sâu Đen
Sau khi thoát khỏi trạng thái hồn bay lên mây thì thứ tiếp theo chiếm lấy Tá Nguyệt chính là ngượng không nói nên lời, nói thẳng ra là quê.
Cậu để mặc cho Elrey ôm đi một đường không dám ho he lấy một lời, gương mặt chôn trong ngực anh đỏ rực như trái cà chua, ai nhìn vào còn tưởng cậu là con thạch sùng biết đổi màu.
Nút áo đã không cánh mà bay chỉ còn đúng một cái kiên trì bền bỉ nằm lẳng lặng ở cuối, trước ngực vừa đau vừa tê lại còn ma sát với áo làm tăng thêm cảm giác khó chịu, Tá Nguyệt muốn nhìn xem nó có bị chảy máu hay gì không nhưng lại ngại người đàn ông nên chỉ có thể lén vén áo ra nhìn một chút.
Hic, không chảy máu nhưng đỏ hết rồi, còn bị cắn sưng lên luôn.
Tá Nguyệt nuốt nghẹn nước mắt vào trong, cậu thút thít cong lưng xuống để giảm thiểu ma sát với áo sơ mi nhưng cũng chẳng giảm được là bao nhiêu.
Chưa kể môi ê hết cả rồi nè.
Tình cảnh thiếu niên tuy thảm thương thật nhưng mà trong đầu cậu vẫn không nhịn được cảm thấy tiếc nuối vì Elrey dừng lại giữa chừng, lúc đầu anh rất hăng, cậu có thể cảm nhận được máu nóng sôi lên ẩn dưới từng thớ cơ căng chặt dẻo dai kia, Tá Nguyệt cũng bị anh kích động theo, thậm chí còn chuẩn bị sẵn tâm lý chờ bị làm thịt, cuối cùng méo có cái gì xảy ra.
Lí do của Elrey rất đơn giản nhưng cũng dày vò hai người vô cùng.
Cậu chưa trường thành.
Tá Nguyệt rất muốn nói với anh rằng ở thế giới cũ của cậu thì mười chín, hai mươi tuổi đa phần đều đã khai trai hết rồi đấy.
Tất nhiên Tá Nguyệt ngay cả tự xử cũng chưa thì chắc chắn không dính đến mấy vụ 21+ kia rồi.
Nhưng chưa ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy, cậu đối với Elrey cũng giống như anh đối với cậu, đều thèm khát đối phương muốn chết.
Hai tay Tá Nguyệt ôm cổ Elrey, mặt vùi vào hõm cổ của anh, dụi dụi như một chú thỏ nhỏ đòi ôm ấp.
Nói cũng lạ, hai người đều là lần đầu tiên làm chuyện này, nhưng đôi bên đều bình tĩnh như chẳng biết ngại là gì.
Elrey theo thói quen đặt tay lên gáy thiếu niên nhẹ nhàng xoa xoa an ủi cậu.
Hai người đều không nói gì, trong mũi là hơi thở của đối phương khiến Tá Nguyệt bất giác cảm thấy buồn ngủ vô cùng.
Cậu rũ mi mơ hồ suy nghĩ, rốt cuộc đến bước này rồi thì mối quan hệ giữa cậu và anh đã trở thành cái gì đây, không phải bạn bè vì chẳng ai làm bạn mà đè nhau ra suýt tuốt súng cả, nhưng ngươi yêu cũng càng không… bởi vì cậu cho rằng liên kết giữa cả hai vẫn chưa sâu đến thế.
Bọn họ chỉ mới gặp nhau chưa tới một năm.
Làm sao có thể là người yêu chứ.
Khác với Tá Nguyệt ôm ấp một đống suy nghĩ lung tung trong đầu, Thượng Tướng cao quý lại thẳng thắng hơn cậu nhiều, vẻ ngoài anh vẫn lịch sự thanh nhã nhưng trong đầu lại đang đấu tranh giữa dục vọng và lí trí.
Trước mặt hiện lên vùng ánh sáng xanh nhạt quen thuộc, tiếng nước rì rào cùng mùi hương mát lạnh tràn vào mũi, anh ôm bảo bối của mình đến trước bờ hồ, ngồi xuống mỏm đá nhô lên ở gần đó.
Cảm giác mát lạnh chui vào từng lỗ chân lông, thoải mái vô cùng, bỗng nhiên Elrey bật ra một loại suy nghĩ quái dị hết sức.
Hay thử sửa giấy khai sinh của Tá Nguyệt, nâng tuổi của cậu ấy lên?
Như thế thì sẽ không có gì có thể cảng trở anh lên giường với cậu.
Thế mà Elrey lại thấy suy nghĩ này hợp lý không thể đỡ được, anh cho rằng bây giờ Tá Nguyệt mà đồng ý một cái là anh lập tức gọi cho cấp dưới xông vào hệ thống quản lý sửa lại năm sinh của cậu ngay, dù sao việc này cũng không khó với anh lắm.
Cái đầu thông minh kinh người của Elrey thành công bị chập mạch chỉ trong một đêm ‘dục cầu bất mãn’, anh thậm chí còn tính nói chuyện này cho Tá Nguyệt nhưng khi cúi đầu xuống nhìn người trong lòng, một đôi mắt đen láy đang lén lút nhìn anh, thấy anh nhìn mình, Tá Nguyệt nhanh chóng chui đầu vào ngực anh giả chết.
Mọe kiếp, suy nghĩ t à r â m trong đầu anh bị ánh mắt kia quét bay sạch mất rồi.
Elrey thở dài vuốt lưng thiếu niên, cánh tay ôm cậu cũng chặt hơn, đem cậu gói gọn trong lồng ngực của mình, dùng bản thân che gió đêm cho thiếu niên.
Tá Nguyệt túm góc áo của anh, quay đầu nhìn xuống mặt hồ trước mặt mình.
Nước hồ trong đêm tối vẫn phát ra loại ánh sáng xanh như ngọc, dưới ánh trăng chiếu xuống nó trở nên trong suốt như mặt gương, nhìn xuống dưới mơ hồ còn thấy cả cá.
Mặt nước bỗng nhiên chấn động, Tá Nguyệt giật mình nhìn ‘gò núi’ tự dưng trồi lên bên dưới, nó càng lúc càng cao, nước đổ xuống ào ào như thác bắn lên bọt trắng xóa, một âm thanh trầm bổng bay cao như vọng lại từ đại dương vang lên, sinh vật khổng lồ với thân thể màu xanh trong suốt bật lên từ dưới dòng nước, trái tim khổng lồ đập thình thịch trong lồng ngực gần như che khuất cả mặt trăng.
Cá voi ư? Trong hồ tại sao lại có cá voi?!
Không, với thân thể trong suốt kia thì có lẽ nó là một dị khủng giống Thố Đằng La.
Mà dị khủng thì nước ở đâu mà chẳng sống được, chỉ cần diện tích đủ lớn thì ok hết.
Con mắt to như chuông đồng của dị khủng nhìn hai nhân loại đang ngồi trên mặt đất, nó không có vẻ gì ngạc nhiên lắm, hoặc có lẽ nó quá quen với sự hiện diện của Elrey rồi.
Cá voi lật mình phơi cái bụng khổng lồ của mình lên mặt đất, cái đuôi khổng lồ như một mái chèo lớn quẩy một cái liền cuống theo đợt sóng nước lớn xô lên bờ.
Elrey tạo một vòng lửa bao lấy hai người, nước hồ màu xanh tiếp xúc với lửa nóng rực vang lên tiếng xì xèo khiến người nghe nổi hết cả da gà da vịt.
Hơi nước mù mịt che đi hơn nửa cảnh vật trước mắt, một vật gì đó màu trắng đục bay về phía vòng lửa, Elrey vươn tay đón lấy nó, Tá Nguyệt quay đầu nhìn thứ trong tay anh, một viên ngọc trai to bằng nắm tay một người trưởng thành?!
Vẻ mặt dân đen – Tá Nguyệt tự nhiên chết lặng.
Thời buổi này ngay cả dị khủng cũng giàu hơn cậu.
Elrey tức cười trước biểu cảm méo xệch của thiếu niên, anh nhét viên ngọc vào lòng cậu, Tá Nguyệt nhìn viên ngọc to như quả tạ trong tay mình rồi ngẩng đầu nhìn Elrey với ánh mắt đầy nghi hoặc.
Người đàn ông thân mật gác cằm lên mái tóc mềm của thiếu niên, thở dài nói: “Đây là quà nó tặng em đấy, có vẻ lũ dị khủng rất thích em… kể cả ác hay thiện”
Tá Nguyệt xoa xoa viên ngọc trai, không đồng ý nói: “Em không đồng ý với ngài, dị khủng ác em gặp qua trong rừng Vô Tận không ít, gặp bao nhiêu thì đòi ăn bấy nhiêu, có con nào muốn tha mạng cho em đâu”
Elrey xoa đầu thiếu niên rồi nói: “Lũ dị khủng cấp thấp không có trí tuệ, bản năng là thứ điều khiển chúng, cho dù chúng có thích em thì vẫn không khống chế nổi cái bụng đói của mình nên tất nhiên sẽ muốn ăn thịt em.
”
“Vậy Petunia ngài tính giải thích như nào, nó tìm đến em tận hai lần, tất cả đều là để xơi em”
“Em có điều không biết, Petunia là dị khủng cấp cao thuộc tầng lớp thống trị ở thế giới dị khủng, chúng ta hiểu rõ chúng như chính chúng hiểu rõ chúng ta, Petunia nó chỉ ăn trinh nữ thôi”
Tá Nguyệt: “???”
“Ý ngài là nó nghĩ em là trinh nữ á?!” Tá Nguyệt giận xù lông lên ngay lập tức.
Elrey nhanh chóng vuốt lông cho thỏ con nhà mình, hôm nay Thượng Tướng cười hơi bị nhiều, sức công phá nhan sắc quá sức kinh khủng, Tá Nguyệt cảm thấy mắt mình sắp bị mù rồi.
“Ta đương nhiên biết em không phải…” Ta vừa xác nhận vừa nãy rồi, Elrey rất là t à r â m mà nghĩ, ngón tay lại không nhịn được bắt đầu vuốt ve vành tai của thiếu niên, giọng anh cũng trở nên đặc biệt khàn: “Thỉnh thoảng nó cũng sẽ ăn nam nhưng chỉ ăn bé trai, ngay cả thiếu niên cũng chê, điều đặc biệt ở đây là khu vực của nó cách xa nơi em sống rất nhiều, lại còn là nơi có nhiều dị năng giả nhất, thế mà nó mạo hiểm tìm tới tận nhà em.
”
Tá Nguyệt tự nhiên rùng mình một cái.
“Cứ cho lần đó là nó bị thần kinh còn em xui xẻo nên mới thành mục tiêu đi, nhưng đến lần gặp ở rừng Vô Tận, nó lại một lần nữa liều mạng xông vào bên trong tìm em, đến nước này thì ta không thể phủ nhận rằng có lẽ em bị Petunia ghim rồi.
”
Tá Nguyệt chết lặng: “…Đó là ‘thích’ trong lời ngài nói sao?”
Mặc dù đã mơ hồ đoán được đáp án nhưng tự mình nghe được lời này ở miệng người khác thì cảm giác lạ đời như bị nhân lên mấy lần.
Cậu nhìn hai tay của mình rồi lại nắm lại bao lấy viên ngọc trai to tổ bố lại, ngón cái xoa nhẹ bè mặt nhẵn bóng của nó, cậu nói: “Em biết”
Thiếu niên quá bình tĩnh khiến Elrey có chút bất ngờ, anh gặp qua không ít người bị dị khủng đặc biệt nhắm vào như Tá Nguyệt, đa phần đều hoảng sợ núp sau cánh của gia đình hoặc nhanh chóng dọn qua tinh cầu khác để cầu mong chút may mắn sẽ không bị tìm ra… nhưng một người cô độc như Tá Nguyệt lại bình tĩnh vượt mức dự đoán của anh, điều này khiến Elrey cảm thấy lạ lẫm trong lòng.
Có lẽ Tá Nguyệt nhận ra thái độ của mình hơi kỳ lạ, cậu … hình như có hơi lãnh đạm khi với việc bị dị khủng nhắm đến thì phải, Elrey sẽ không nghĩ mình có vấn đề đó chứ, cậu muốn mở miệng giải thích nhưng cái đuôi to của cá voi dưới hồ bỗng nhiên đập một cái, Elrey lại phải tạo vòng lửa chắn nước đi.
Ngẩng đầu nhìn vòng nước như tấm thảm mỏng phủ lên hai người rồi vỡ tan như pha lê khi chạm vào lửa, trong sương mù mờ mịt, Tá Nguyệt nhìn bên trái gần với mình nhất, có một thứ đen xì, ngoằn ngoèo như một con sâu lớn, nó bị tạt bay theo dòng nước, đập vào mặt tường lửa màu xanh lam rồi bắt đầu bốc cháy.
Nó chỉ cách Tá Nguyệt một gang bàn tay mà thôi… nếu như không có lửa của Elrey thì nói không chừng nó đã bám được lên người cậu rồi…
Nhận thức nguy cơ lan tràn từ trong tim Tá Nguyệt, cậu không sợ sâu nhưng thứ vừa rồi làm cậu nhớ đến đến cơn ác mộng buổi tối mấy hôm trước, con quái vật khổng lồ và lũ sâu bọ lúc nhúc trên khắp cơ thể nó, từng khối cơ thể như nước cống đen hôi rơi xuống tòa nhà Felix, biến mất không thấy tung tích.
Mắt Tá Nguyệt tinh, con sâu lúc nãy bị đốt cháy kia có hình dáng y hệt trong cơn ác mộng của cậu.
“Acacia…” Tá Nguyệt liên kết với Acacia thông qua không gian trong tiềm thức, ngay lập tức nhận được lời đáp của y: “Đây, chuyện gì thế?”
“Cho tớ mượn Abyss chút đi, tớ cần xác định chút chuyện”
“Ok”
Cực kỳ năng suất luôn.
Trong nháy mắt, mái tóc của thiếu niên mơ hồ chuyển thành màu trắng, nhưng rất nhanh đã chuyển về lại màu đen, trên tay cậu xuất hiện một hóa hoa đỏ tươi.
Elrey đang ôm Tá Nguyệt bỗng nhiên cúi xuống nhìn cậu, chỉ thấy cái gáy trắng nõn không tì vết của thiếu niên cùng mái tóc đen bóng mượt.
Là ảo giác sao? Một giây trước anh cứ tưởng rằng mình đang ôm người khác.
Nghĩ đến việc mình phải ôm ai khác ngoài Tá Nguyệt khiến anh khó chịu kinh khủng, cơn giận cũng bốc lên trong lòng, nhìn con dị khủng chết tiệt cứ liên tục quẩy nước lên hai người khiến anh tự nhiên ngứa mắt ghê gớm.
Hôm nay ra ngoài với thiếu niên nên anh không mang kiếm theo, Elrey nghiến răng nghiến lợi nhìn dị khủng, một quả cầu lửa khổng lồ xuất hiện trên đầu cá voi, hung hăng nện xuống đầu nó như núi sụp, nhiệt độ đã được anh giảm xuống, cộng thêm nó đang ở trong nước nên sẽ không bị thương, cùng lắm thì bị choáng thôi.
Cá voi bị đánh đến mức rưng rưng nước mắt, thu đuôi lại không dám quậy nữa.
Trong lúc Elrey đang tẩn dị khủng, Tá Nguyệt nhanh tay cầm lấy hoa tươi ụp lên con sâu cháy chỉ còn một chút xíu, cậu mở cánh hoa ra, một mùi hôi thối như xác chết lâu ngày trộn lẫn với mùi lưu huỳnh đập vào mũi cậu, hỗn hợp mùi hương tuyệt diệu suýt chút tiễn biệt khứu giác của thiếu niên ra đi mãi mãi.
Mùi hương giống hệt ths mùi bốc lên từ con quái vật trong cơn ác mộng kia…
Nhưng mà làm sao có thể cơ chứ… rõ ràng chỉ là mơ thôi mà…
Abyss cũng bị héo hơn gần một nửa.
Tá Nguyệt thất kinh ném cả hoa lẫn mảnh vụn của con sâu vào trong lửa, nhìn hai thứ kia bị thiêu rụi, trong lòng Tá Nguyệt cảm thấy vô cùng không yên.
Cậu túm nhẹ tay áo của người đàn ông, đợi anh cúi đầu xuống nhìn mình, Tá Nguyệt cắn cắn môi dưới sắp xếp lại câu hỏi trong đầu rồi lấy hết dũng khí hỏi anh: “Em có thể hỏi ngài một chút không?”
Elrey thu lại dị năng, mỉm cười nói: “Được”
“Có tin đồn rằng ngài bị mắc chứng ưa sạch nghiêm trọng… em có thể biết nguyên nhân gây ra chứng bệnh này của ngài không?”.
Tôi Chỉ Là Một Người Qua Đường Mà Thôi