Tôi Chỉ Là Một Người Qua Đường Mà Thôi

Chương 53: 53: Không Phiền Nếu Ta Ghi Âm Lại Bài Hát Của Cậu Chứ”

76@-


Tàu đã đến trạm, Tá Nguyệt lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai xông thẳng vào đám đông chật chội đang chen chúc giành nhau ở trước cửa, lần này cậu như bị bơm phải mấy lít nước tăng lực hoàn toàn lột xác từ một thiếu niên luôn đi ra cuối cùng thành một ‘mãnh nam’ hung hăng chen lấn với đám người trên tàu.

Phần lớn đều là người đã đi làm, rất ít thiếu niên trẻ tuổi như cậu, mà có đi nữa cũng không khùng điên mà đi đâm đầu vào đám người trung niên già khọm này để bị ăn mắng là đồ vô giáo dục, nếu như không có tin nhắn của ngài Thượng Tướng thì thiếu niên Tá Nguyệt vẫn là thỏ nhỏ tĩnh lặng ngắm trăng nhưng vật đổi sao dời, một câu “Ta đợi cậu” của anh chẳng khác gì lệnh vua, khiến cho thiếu niên hùng hục như một con thỏ nổi điên lao ra khỏi cửa.

Dựa vào thân thể thon gầy trời sinh mà thiếu niên rất nhanh đã lách ra được khỏi những cái bụng phệ đầu hói kia, mặc kệ tiếng đám đông quỷ khóc sói gào ở đằng sau, Tá Nguyệt mệt muốn chết nhưng vẫn chạy thật nhanh về phía nhà mình, mái tóc đen bóng bị nhuốm một tầng mồ hôi, gió thổi bay tóc mái hơi dài của thiếu niên để lộ ra vầng tráng sáng bóng, vài giọt mồ hôi lăn xuống, ngờ nghệch rơi vào mắt thiếu niên…
Từ xa đã nhìn thấy chiếc phi hành khí với một màu đen tuyền như báo săn, bóng dáng cao lớn từ đằng xa đang tựa lên mui xe, trên tay kẹp điếu thuốc còn đang cháy, làn khói mỏng manh bay lên tạo thành một vòng cung mơ hồ trên không trung, anh vẫn chưa thấy Tá Nguyệt, mà thiếu niên còn đang tính cho anh một bất ngờ thì mồ hôi bất ngờ rơi vào mắt, cay xè, cậu theo bản năng nhắm một bên mắt lại, bước chân cũng loạng choạng mấy lần rồi giảm tốc độ.

Cậu đứng lại đưa tay dụi dụi hai mắt, cảm giác bỏng rát như bị ớt bột vào mắt khó chịu vô cùng, một giọt nước mắt theo phản xạ sinh lý mà sinh ra, rơi xuống, trượt dài trên gò má trắng nõn, thấm ướt chiếc găng tay trắng tinh vừa đưa đến, người đàn ông đã xuất hiện trước mắt thiếu niên từ khi nào chẳng hay, anh đẩy nhẹ tay thiếu niên ra, nâng mặt cậu lên rồi nhìn thẳng vào mắt trái bị sưng đỏ của cậu.

“Đau không?”
Tá Nguyệt gật đầu, rồi lại lắc đầu, bàn tay anh thật ấm, còn có sự thô ráp của găng tay cọ vào mặt không dễ chịu nhưng cũng không đau, mắt trái bị nhòe đi nhưng mắt phải lại nhìn rõ ràng gương mặt của anh, thật sắc sảo, không chút tì vết nào, dường như tạo hóa đã quên mất phải tạo cho anh một chút khuyết điểm để che đi gương mặt hoàn hảo này rồi, nếu cười lên nữa thật không biết sẽ đốn tim bao người đây.

Elrey tháo găng tay ra, dùng ngón cái khẽ xoa nhẹ lên mắt Tá Nguyệt, anh không nói gì cả, chỉ là động tác trên tay rất nhẹ, nhẹ đến mức khiến mí mắt Tá Nguyệt run lên từng hồi, mắt phải vẫn còn mở, đối diện với đồng tử xám bạc sáng ngời của anh, Tá Nguyệt cảm thấy mình chưa bao giờ có thể tự chủ trước đôi mắt này, bởi vì mắt Elrey đối với cậu giống như một vũ trụ đầy sao, đẹp đẽ, bí ẩn nhưng lại mang đến cảm giác xa xăm không thể chạm đến.



Mặc cho bây giờ anh đang nhìn cậu dịu dàng đến mấy, trong lòng Tá Nguyệt vẫn cảm thấy có gì đó thật kì lạ, cứ như nôn nao, hụt hẫng…
Mắt trái dưới bàn tay của Elrey rất nhanh đã hết cảm giác cay rát, Tá Nguyệt chân thành nói cảm ơn với Elrey.

Người đàn ông nhìn Tá Nguyệt thật lâu, chỉ nhìn thôi, không nói gì cả, một mảnh xám lạnh ẩn trong mắt anh, điềm tĩnh nhưng lại giấu một thứ gì đó khó tả ở bên trong, bóng dáng Tá Nguyệt bị giam giữ ở trong đó như một chú chim nhỏ bất cẩn rơi vào bẫy rập mà gã thợ săn bày sẵn, một suy nghĩ miên mang nảy ra trong đầu Tá Nguyệt khiến cho cậu cảm thấy bồn chồn không yên.

Lại là cảm giác quen thuộc này, khi một người cảm thấy quen thuộc với người khác trong khi cả hai ở quá khứ chưa từng gặp nhau, đó là cảm giác gì… Tá Nguyệt không rõ, nhưng mà cậu cảm thấy một cảm giác khó chịu như thể mình đã quên đi thứ gì đó quan trọng lắm…
Ký ức luôn luôn tồn tại trong linh hồn giờ đây cảm thấy đặc quánh như bầu trời trước ngày giông bão khiến con người ta khó thở, nôn nao vô cùng… đôi mắt thiếu niên khẽ run lên như mặt nước lặng bị chấn động bởi một hòn sỏi nhỏ, gợn lên những làn sóng nhấp nhô nho nhỏ…
Không biết Elrey có nhận ra trạng thái này của Tá Nguyệt hay không, anh cười nhẹ một tiếng, đưa tay vỗ vai thiếu niên, một cái chạm nhẹ kéo theo tâm tình gợn sóng của thiếu niên quay trở về trạng thái bình ổn, bàn tay anh đặt sau lưng thiếu niên, hơi dùng lực đẩy nhẹ về phía trước, bên tai là giọng nói trầm ấm quen thuộc:
“Đi thôi.


Cả hai cùng đi về phía phi hành khí, Elrey thật sự rất cao, lưng rộng chân dài, đi đằng sau anh hoàn toàn toàn không thể nhìn thấy sự vật ở phía trước, gió cũng chẳng thể lọt qua nổi, cảm giác rất an toàn và vững chãi.



Hôm nay Elrey tự mình lái phi hành khí đến đây, hiếm có lắm mới dành ra được một ngày nghỉ, anh muốn làm gì đó thay đổi cho màu sắc đơn điệu trong cuộc sống của mình, và điều anh chọn chính là đi chơi cùng Tá Nguyệt, anh muốn cho cậu xem một nơi mà trước giờ chỉ có anh được phép tiến vào… và cậu là người thứ hai.

Tuy nhiên, người đàn ông vẫn rất lịch sử hỏi lại thiếu niên một lần nữa, trước khi cất lời, anh lấy cặp sách trên vai Tá Nguyệt để vào ghế sau xe, nhắc nhở cậu cài dây an toàn rồi mới nói: “Ta dẫn cậu đến một nơi, đối với ta nó khá đẹp để bình ổn lại tâm trạng, cậu muốn đi với ta không?”
Anh vẫn lo cậu thiếu niên vẫn còn ám ảnh từ sau lần ở rừng Vô Tận, từ khi mang cậu ra thì Elrey luôn canh cánh vụ này trong lòng, cộng với công việc chất đống đến từ quân khu lại phải giành thời gian ra dự những bữa tiệc vô bổ của giới quý tộc, mùi hôi quái lạ đó khiến bệnh sạch sẽ của anh nặng hơn cũng khiến áp lực tăng lên, hôm nay anh dẫn Tá Nguyệt đi là muốn cậu giải tỏa áp lực cũng muốn bản thân anh nghỉ ngơi một chút.

Tá Nguyệt quả thật có chút bị ảnh hưởng từ việc rừng Vô Tận nhưng nó chỉ dừng lại ở việc không thể ăn thịt thôi, lúc nãy khi Elrey xoa mắt cho mình, cậu đã để ý thấy có quầng thâm nhạt dưới mắt anh, gương mặt cũng mệt mỏi hơn ngày thường, có lẽ như công việc của một Thượng Tướng đã nhiều rồi nay lại càng nhiều thêm mới có thể khiến Elrey mệt đến mức biểu lộ ra bên ngoài thế này.

Tá Nguyệt chỉ mất vài phút ngắn ngủi để suy nghĩ giữa việc nên mở quán hay đi với Elrey, cậu chọn cái thứ hai.

Phi hành khí lướt nhanh như một cơn gió trên bầu trời, Tá Nguyệt ngồi ở ghế lái phụ ngắm nhìn khung cảnh hoa lệ tưởng chừng chỉ xuất hiện trong phim trước mặt, Elrey tập trung nhìn phía trước, hai người không nói một lời nhưng không khí trong xe lại hài hòa đến lạ.

Cửa được kéo xuống, gió từ bên ngoài tràn vào, mát lạnh khoan khoái thiếu niên trong vô thức ngâm nga một bản tình ca tiếng anh mà khi ở thế giới cũ cậu từng nghe, âm thanh trong sáng của cậu hòa với lời hát sâu lắng cứ như tiếng hát vọng đến từ vũ trụ, nghe vào tai chậm rãi dịu nhẹ nhưng chảy vào tim lại buồn bã day dứt, bài này này Elrey chưa từng nghe qua bao giờ, đúng ra là âm nhạc bây giờ đã không còn những giai điệu như vậy nữa…

“Bài đó tên gì vậy?” Elrey chờ cậu hát xong mới hỏi, trong lúc đó anh đã âm thầm mở máy ra ghi âm lại giọng hát của thiếu niên.


Tá Nguyệt không nhớ nó tên là gì, vì nó hay nên cậu mới nhớ cho đến tận bây giờ: “Không nhớ nữa, vì nó để lại ấn tượng rất sâu cho tôi rồi bây giờ bỗng nhớ ra nó thì vô thức hát ra thôi”
Elrey hơi nhếch môi, dường như đang cười: “Rất hay, khiến ta cảm thấy hoài cổ thật đấy”
Tá Nguyệt cười gật đầu với anh, hai mắt lấp lánh có vẻ như rất hào hứng nói: “Thượng Tướng có dịp hãy nghe đi ạ, rất hay nha”
“Ừ, nhưng ta không biết tên bài hát.


Tá Nguyệt: “…” Cậu cũng không nhớ luôn…
Nhìn vẻ mặt méo xệch của Tá Nguyệt, Elrey bật cười, ngón trỏ gõ từng nhịp lên điều khiển, anh nói: “Không sao, có thể tìm được bằng cách nhập giai điệu bài hát mà”
Nghe vậy, thiếu niên rất nhanh như đã được bơm đầy máu sống lại, cậu nói: “Đúng đó Thượng Tướng!”
“Vậy cậu không phiền nếu ta ghi âm lại bài hát của cậu chứ?”
“Tất nhiên là được ạ!”
Lần này thì ngài Thượng Tướng công khai mở ghi âm luôn, còn rất mặt dày mà yêu cầu thiếu niên hát lại lần nữa, Tá Nguyệt rất vui lòng làm theo đề nghị của anh.


Chất giọng trong sáng mang theo âm vực trầm của thiếu niên cất lên, phi hành khí bay lướt qua mặt sông trong suốt được ánh mặt trời trải lên một màu lấp lánh như phủ bụi kim cương, màn hình của trí năng hiện lên từng nhịp sóng thu lại từng câu chữ của từ giọng ca của Tá Nguyệt.


Người đàn ông hơi híp mắt lại đón nhận cảm xúc ấm áp chảy qua tai, giọng hát của cậu như hóa thành dòng nước ấm chảy xuống lồng ngực đang đập rộn của anh, ấm nóng như thể hòa tan được băng tuyết…
Elrey không có bất cứ suy nghĩ gì quá đặc biệt với âm nhạc, cho dù là bài hát được đánh giá cao đến mấy mà nghe vào tai anh cũng chỉ là những nốt nhạc lên xuống chẳng khác gì một dải sóng âm truyền vào tai.

Nhưng khi nghe vào tai giai điệu trầm lắng phát ra từ giọng hát của Tá Nguyệt, Elrey bỗng nhiên lại nghĩ, thì ra anh vẫn còn có thể cảm nhận được âm nhạc, chẳng qua người khiến anh tiếp thu được những giai điệu đó chỉ có Tá Nguyệt mà thôi.

_________________________________________
Tác giả có điều muốn nói:
Elrey: Anh không thích nghe nhạc, anh chỉ thích nghe em hát thôi.

Tá Nguyệt:!
_____________________________________________
Cà: Để lại 1 tym để support mình nhé.



Tôi Chỉ Là Một Người Qua Đường Mà Thôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Là Một Người Qua Đường Mà Thôi Truyện Tôi Chỉ Là Một Người Qua Đường Mà Thôi Story Chương 53: 53: Không Phiền Nếu Ta Ghi Âm Lại Bài Hát Của Cậu Chứ”
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...