Tôi Chỉ Là Một Người Qua Đường Mà Thôi

Chương 19: 19: Rừng Vô Tận 7-nguy Cơ

82@-


Sau khi ăn uống no đủ rồi cùng nhau dọn dẹp, Phùng Lâm còn có ý đến hỏi thăm bốn người bên kia một chút lại không nờ chân còn chưa kịp đặt vào địa bàn đã bị bọn họ đề phòng chẳng khác gì dị khủng.

Hắn ta lầm lũi trở về còn bị Elix cười một trận vào mặt, Phùng Lâm cũng thuộc dạng con ông cháu cha nhưng mà không bằng tứ đại gia tộc, hoàn toàn không hiểu tranh chấp ngầm bên trong đó, đặc biệt là hai nhà Felix và Nakile.

Sáu người cũng không vội đi gϊếŧ dị khủng, dù sao hôm nay mỗi người đều có thu hoạch, chỉ có Phùng Lâm và Mộ Hàm Bạch là vẫn còn trắng tay, Mộ Hàm Bạch thì không cần, hắn đến vì nhiệm vụ của Thượng Tướng giao cho, làm xong sẽ rời đi còn Phùng Lâm thì bản tính không lo sự đời, tronng đầu luôn có suy nghĩ rồi sẽ mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Huống hồ bây giờ trời đã sẩm tối, không tiện để hành động.

Bọn họ chia nhau về lều của mình, trò chuyện hoặc làm gì đó đến tối liền quyết định ngủ sớm.

Nửa đêm Tá Nguyệt có cảm giác mình bị ai đó gọi dậy, cậu tưởng là Elix gọi mình có việc liền mơ màng mở mắt ra, thế nhưng gọi vài tiếng cũng không thấy người bên cạnh trả lời cho nên cậu đành phải ngồi dậy xem xét thế nào, chẳng ngờ nhìn thấy Elix đang cuộn tròn trong túi ngủ ngáy khò khò.

Cậu cảm thấy kì lạ, Elix đang ngủ vậy thì lúc nãy là ai gọi mình dậy? Lúc này Tá Nguyệt mùi gì đó thơm như mùi trầm hương, trước khi ngủ bọ họn đâu có đốt thứ gì, đầu Tá Nguyệt xoay chuyển dần dần cảm thấy mơ hồ, cảm giác này giống như bị trúng thuốc mê…
Dị năng trong người tự động thanh lọc toàn bộ thuốc bị Tá Nguyệt hít phải, cậu nhanh chóng lấy lại tỉnh táo rồi cảm thấy may mắn vì mình là dị năng hệ trị liệu, trong lều quá tối nên không tìm ra được chỗ đặt thuốc mê, lúc này Tá Nguyệt khó hiểu, đang yên đang lành bỗng dưng tên nào rãnh rỗi đi bỏ thuốc mê bọn cậu làm gì…


Vốn dĩ đưa tay muốn lọc thuốc mê ra cho Elix thì bên ngoài bỗng có ánh lửa lập lòe, nhìn phương hướng là lều đối diện của bọn Karl, nhưng vài phút sau đuốc đã bị dập tắc, thay vào đó là một chút ánh sáng mờ ảo không rõ, trông chẳng khác gì những đốm ma trơi mà người ta hay truyền miệng kể nhau nghe.

Trong lòng cảm thấy nghi ngờ thuốc là do bọn Karl thả vào, Tá Nguyệt âm thầm đi ra khỏi lều từ đằng sau nhờ bóng tối để che dấu, cậu lặn lẽ thò đầu ra nhìn, quả nhiên nhìn thấy Karl cùng tên tóc đỏ đang đứng nói gì đó với nhau, một lát sau lại xuất hiện thêm hai người nữa từ trong rừng đi ra, trên tay cầm thứ gì đó, là một cái túi vải, bên trong còn có đồ vật đang động đậy…
Chỉ thấy Karl dùng dị năng tạo ra một con dao rồi đưa cho tóc đỏ, gã nhận lấy cái túi kia, đưa tay vào trong lấy ra một thứ, bởi vì trời quá tối nên Tá Nguyệt không nhìn rõ đó là gì chỉ loáng thoáng biết đó là một sinh vật trông như một… trẻ sơ sinh?
Trong rừng tại sao lại có trẻ sơ sinh? Nhưng mà nó không hề khóc…
Hay là không phải?
Nhưng điều tiếp theo khiến Tá Nguyệt quên luôn cả tự hỏi, lần này cậu thấy rõ ràng toàn bộ động tác của tóc đỏ, bởi vì để nhìn rõ hơn nên Karl đã chuyển ánh sáng lên người sinh vật kia, quả thật là hình dáng một đứa trẻ, nhưng mà miệng nó đã bị khâu lại, hai mắt cũng đồng dạng, làn da tái nhợt như xác chết, thậm chí còn thấy rõ từng đường gân mạch nổi lên dưới da.

Là dị khủng… một con dị khủng mới sinh.

Cơ bản đã có được hình người, là dọ khủng cấp cao hoặc biến dị…
Tóc đỏ đưa dao lên cổ nó mắt cũng không chớp mà cứa một đường thật sâu lên cổ dị khủng sơ sinh, tuy nó không thể phát ra âm thanh nhưng nhìn sự dãy dụa của nó vẫn biết là rất đau, thế nhưng dù là dị khủng cấp cao nhưng cũng chỉ mới sinh, yếu ớt như cấp thấp, hoàn toàn không thể chống lại sức mạnh của một đám người.

Bọn chúng dùng một cái chậu nhỏ hứng lấy máu đen chảy ra, chờ cho nó cạn kiệt rồi Karl lại dùng dị năng kết một lớp hợp kim cứng lên vết thương trên xác dị khủng, sau đó nhét lại vào túi rồi đưa lại cho hai đồng đội để bọn chúng tìm chỗ chôn đi…

Tá Nguyệt chỉ cảm thấy cơ thể mình lạnh toát, không thể tin được cảnh tượng mình vừa nhìn thấy, đó là dị khủng cấp cao, không phải học viện nói rừng Vô Tận chỉ có cấp thấp và trung cấp sao… Nếu thế thì dị khủng sơ sinh kia đâu ra, hơn nữa mẹ nó đâu? Phải biết rằng nếu để sinh ra dị khủng cấp cao thì cơ thể mẹ không thể nào là cấp thấp được.


Một khi mẹ nó tìm được nơi này thì chỉ có nước chết.

Rốt cuộc lũ đó tìm đâu ra thứ kia vậy…
Còn có thiết bị ghi hình đâu? Nghĩ lại thì nếu đám Karl đã có gan làm chuyện như cứa cổ này nọ ngoài trời thì đảm bảo thiết bị định vị đã tạm thời bị vô hiệu hóa rồi, trong học viện có người của các gia tộc cũng không có gì kì lạ.

Tuy nhiên bọn chúng lấy máu của dị khủng làm gì?
Tá Nguyệt không muốn đánh rắn động cỏ, trước tiên cứ vào lều trước đã rồi sáng mai kể chuyện này cho mọi người nghe.

Đêm nay là một đêm mất ngủ của Tá Nguyệt, trước khi xuyên qua thì đối với Tá Nguyệt đây chỉ là một quyển sách với những trang giấy trắng chi chít chữ đen đọc để giải trí, nhưng sau khi vào đây rồi Tá Nguyệt bỗng nhận ra cái thế giới tưởng chừng như không có thật này lại đau đầu hơn nơi cậu được sinh ra hơn nhiều.

Đó là chưa kể đến nội dung đang phát triển chệch ra khỏi quỹ đạo ban đầu.


Đêm tối trong rừng Vô Tận chỉ có sự ngột ngạt khó nén cùng âm thanh gào rú của dị khủng, trong khi mọi người đều đang ngủ lại có một người im lặng xuất hiện bên trong khu rừng, rõ ràng người này đi đơn độc một mình và không mang theo bất cứ thứ gì thế nhưng trong chớp mắt ngay khi gã đưa tay ra phía trước, không gian dường như bị thứ gì đó làm biến dạng trong giây lát, sau đó một người phụ nữ với thân hình gầy nhom nhưng rất cao xuất hiện.



Khoảnh khắc đó, rừng Vô Tận nhìn từ xa như một con quái vật đang ngủ say dần dần bị một đám sương mù xám xịt che phủ, chúng hình thành một cái lồng trông mềm mại như bông nhưng nguy hiểm chí mạng trong âm thầm giam giữ toàn bộ người bên trong đồng thời cũng ngăn cách người bên ngoài tiến vào.

Mọi thứ đều được làm trong im lặng, không một ai nhận ra một chút kì lạ nào, tất cả đều êm đềm tựa như cơn sóng lặng trước ngày biển động.

Với việc Tá Nguyệt nhìn thấy hành động của Karl thì động thời vệ tinh luôn đi theo Tá Nguyệt cũng chứng kiến tất cả, Elrey tạm thời dừng đoạn video, phóng to hình ảnh dị khủng nằm trên tay tóc đỏ ra, chậm rãi quan sát.

Dị khủng cấp cao không thể tự nhiên lọt vào rừng Vô Tận được, anh đứng ra đảm bảo điều đó, đừng nói đến việc đi vào sẽ phải đối diện với sự bảo hộ của Hoàng gia thì chính bên phía dị khủng chẳng thèm vào nơi này, rừng Vô Tận chỉ mở vào mùa thi, còn lại thì chẳng có ma nào đến, mà lựa chọn đi săn vào mùa thi sẽ phải chấp nhận sự tấn công hung hẵn đến từ dị năng giả, bọn họ sẽ không nhân nhượng vì dám động vào những đứa trẻ của bọn họ.

Huống chi cái thứ trong màn hình này dường như không phải dị khủng cấp cao.

Elrey đứng dậy, đi đến bên cửa sổ sát đất rồi tự châm cho mình một điếu thuốc, anh mở trí năng ra xem xét rồi chọn gọi đến một số nằm ở tận đáy của danh bạ.

Rất nhanh màn hình xuất hiện một khuôn mặt trông gian trá như hồ ly, anh ta đeo cặp kính tròn chẳng hợp với mặt mình tí nào: “Ôi trời, quý nhân không ngủ à, tính làm cú đêm như tôi sao?”

Elrey không trả lời mà cầm trí năng đi đến trước màn hình rồi chuyển cho mặt hồ ly xem: “Người trong viện nghiên cứu chắc rõ hơn tôi đây là thứ gì nhỉ?”

Hai con mắt hẹp dài nheo lại, mặt hồ ly nói với Elrey: “Thượng Tướng đưa tới gần chút đi, tôi không nhìn rõ”
Elrey trực tiếp dán sát màn ảnh của trí năng vào màn hình.

Mặt hồ ly nhìn chăm chú hồi lâu, cũng suy tư cả mười mấy phút, lâu đến mức nụ cười trên mặt Elrey cũng phải hạ xuống, rất may trước khi Thượng Tướng hết kiên nhẫn thì mặt hồ ly mới ồ lên một tiếng: “Đây trông không giống dị khủng cấp cao lắm, là dị khủng biến dị đó Thượng Tướng à, nhìn có vẻ giống với con dị khủng vừa trốn ra khỏi viện nghiên cứu ở dạng sơ sinh quá đi nè.


Elrey nheo mắt lại, thở ra một làn khói trắng mờ ảo che khuất biểu tình của anh: “Trốn mất sao?”
“Đúng vậy, chuyện này đã báo lên cấp trên, chẳng qua là biến dị cấp năm thôi không cần ngài ra tay đâu nên chúng tôi cũng không báo lại”
Elrey dụi tắt thuốc vào gạt tàn, anh đặt trí năng lên bàn làm việc còn bản thân thì ung dung ngồi trên ghế, khoanh tay nhìn mặt hồ ly, nhìn vào mắt anh khiến cho mặt hồ ly có cảm giác nguy hiểm, chỉ nghe thấy anh nói: “Con dị khủng biến dị đó mang thai à?”
Mặt hồ ly không hiểu gì đáp: “Đúng vậy, mà sao ngài biết”
Elrey cười cười hỏi đối phương: “Cậu biết tấm ảnh kia là tôi lấy được từ đâu không?"
Mặt hồ ly cảm thấy nguy cơ, lắc đầu.

Sâu trong mắt Elrey đã bắt đầu cuộng sóng, cảm giác ẩn chứa nguy hiểm như sắp có dã thú nhảy ra cắn đứt cổ người đối diện, anh nói: “Ở rừng Vô Tận”



Tôi Chỉ Là Một Người Qua Đường Mà Thôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Là Một Người Qua Đường Mà Thôi Truyện Tôi Chỉ Là Một Người Qua Đường Mà Thôi Story Chương 19: 19: Rừng Vô Tận 7-nguy Cơ
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...