Tôi Chỉ Là Một Người Qua Đường Mà Thôi
Chương 117: 117: Tìm
Tổng cộng có năm đề thi, bài của đội Tá Nguyệt rơi vào chủ đề tìm vật.
Nghe thì có vẻ như đơn giản cho đến khi bọn họ tiến vào thế giới thực chiến ảo, đồng phục trên người đã biến thành thường phục, nơi bọn họ đang đứng là một khu dân cư cũ rít với những tòa chung cư xập xệ chìm nghỉm trong bóng đêm, dây điện chằn chịt vướn lấy nhau như một mớ tóc rối đen ngòm nằm vắt vẻo song song với những mái nhà.
Mặc dù là hình ảnh được tạo lập nên thế nhưng mà tất cả đều giống hệt với thực, thậm chí còn có người, một gã đàn ông từ trên cửa sổ tầng ba kéo cánh cửa xập xệ rồi thò đầu ra ngoài hút thuốc, gã phì phèo hút hết nửa điếu rồi mới phát hiện phía dưới có người, tàn thuốc rơi như tro xuống đầu Elix, cậu ta hung hăng phủi nó xuống, phát hiện ra tàn thuốc dính trên tay chẳng khác gì hàng thật.
Mùi thuốc cùng độ ấm vẫn còn vươn lại chưa kịp phai, bỗng nhiên trong đầu ba người xuất hiện giọng nói của giám khảo coi thi, cụ thể là thông báo lại quy tắc thi đồng thời nhắc nhở thí sinh không nên gian lận…
“Cuối cùng, các em không được phép tổn hại dân thường, nếu phạm quy sẽ bị trừ hai điểm, tổn hại quá năm người thì toàn bộ điểm số của các em sẽ về không, lúc đó hệ thống sẽ phán định trượt thì các em tự chịu trách nhiệm nhé.”
“Các em có thể sử dụng trí năng để xin lời khuyên từ bên ngoài, tuy nhiên thời gian có hạn và chỉ được sử dụng quyền hạn này tối đa ba lần”
“Chúc các em thi tốt nha”
Nghe xong thông báo rồi ba người không hẹn cùng nhau nhìn lên gã đàn ông trung niên đang hút đến điếu thuốc thứ ba trong tay, gã liếc cặp mắt đỏ ngầu đặc trưng của dân nghiện nhìn lại bọn họ, hung hăng khạc xuống một ngụm nước bọt: “Tụi bây nhìn cái chó gì hả?!”
Cican nhìn vũng nước bọt dưới chân mình sau đó mỉm cười dơ ngón giữa lại với lão.
Hai phút sau khi thông báo, trước mặt ba người đều xuất hiện hướng dẫn bài thi của bọn họ, cụ thể chính là tìm bộ phận cơ thể của… dị khủng.
Elix méo hết cả mặt chỉ vào hướng dẫn: “Rồi thiếu gì thứ để tìm mà phải đi giành với dị khủng chứ?!”
Dị khủng này rất quen thuộc, Tá Nguyệt và Elix đã gặp trong rừng Vô Tận rồi, là Huyết Lệ Nữ, nhưng nó không còn là dị khủng trung cấp biến dị nữa mà đã trực tiếp nhổ giò lên thành cấp S rồi.
Cũng may không phải 2S chứ với trình độ bây giờ của ba người mà muốn giành giật với cấp 2S thực sự không khác gì châu chấu đá voi.
Mặc dù hình thái dị khủng của Tá Nguyệt đã là 3S tuy nhiên đó là con bài chưa lật của cậu, ở nơi này càng giữ cho mình nhiều lá bài thì càng tốt, nếu không phải tình cảnh bắt buộc, cậu sẽ không tự động lộ vị trí của mình cho Uế.
Bao gồm mười bộ phận bị mất: 2 tay, 2 chân, 2 mắt, tim, phổi, mũi, xương sống, lấy được 5 thứ trở lên sẽ được tính là qua, Huyết Lệ Nữ đã lấy được một tay trái và một chân phải, nghĩa là hiện tại bọn họ chỉ còn tám cơ hội để lấy điểm.
Cái khó của đề thi ở đây chính là Huyết Lệ Nữ có thể tự mình đi tìm các bộ phận của bản thân chứ không phải là bọn họ tìm rồi trao lại cho nó, điều đó đồng nghĩa với việc giữa bọn họ sẽ xảy ra cạnh tranh, Huyết Lệ Nữ cần bộ phận cơ thể để khôi phục sức mạnh còn ba người cần để qua bài thi, nếu như không may gặp phải nó giữa đường khi đang kiếm đồ thì chắc chắn sẽ bị rượt chạy sút quần.
Vì xét đến vấn đề mọi người đều là học viên năm nhất cho nên học viện sẽ cung cấp định vị cho mỗi bộ phận của cơ thể dị khủng, học viên chỉ cần lần theo bản đồ là có thể tìm được, đặc biệt là nó còn có tác dụng thông báo khi nguy hiểm đến gần, nguy hiểm ở đây không ai khác chính là Huyết Lệ Nữ.
Nhìn chung thì cũng tiện đấy nhưng mà sau khi có cảnh báo mà học viên có chạy kịp không thì không biết.
Phía dưới góc bên phải màn hình có một chấm đỏ đang nhấp nháy không ngừng, Tá Nguyệt nhấn mở nó, một tấm bản đồ của khu dân cư hiện ra trước mặt cậu, bên trên có tám chấm vàng nhỏ nằm ở tám vị trí khác nhau, màu xanh là vị trí ba người đang đứng… đặc biệt đáng chú ý là có một chấm vàng đang nhấp nháy nhiệt tình ở ngay vị trí bọn họ đang đứng.
Ba người trợn mắt nhìn chằm chằm vào điểm vàng đó, sau đó kinh ngạc nhìn nhau.
Thế mà bọn họ rơi xuống trúng địa điểm có bộ phận cơ thể luôn!
Cái vận may gì thế này?!
Nơi này là một con hẻm nhỏ, diện tích không rộng lắm nên cho dù bảng đồ không thông báo bộ phận đó là gì thì ba người vẫn có thể chia nhau ra tìm, mỗi người chọn một chỗ rồi bới tung mọi thứ lên, Elix thậm chí còn bắt lũ mèo hoang đang nấp trong góc ra rồi lật ổ chúng lên xem có thứ gì quái lạ không, Cican thì cầm đèn pin rọi xuống cống, cũng may không có nước nhưng cũng chẳng có gì bên dưới, cuối cùng hắn đi đến cùng Tá Nguyệt-bới thùng rác.
Một lúc sau Elix cũng đi đến bới chung luôn.
Gã đàn ông hút thuốc trên lầu ba nhìn bọn họ như nhìn lũ thiểu năng, đến mức điếu thuốc bị cháy đến gốc rồi đốt lên tay thì gã mới giật mình ném tàn thuốc đi sau đó mắng một câu: “Lũ thần kinh!” rồi đóng sập cửa lại, loáng thoáng còn nghe thêm một câu kiểu như: mặt mày sáng sủa như thế hóa ra lại là lũ vô gia cư đi bới rác tìm thức ăn.
Ba người mặc kệ gã NPC kia muốn nói gì, may mắn không lâu sau Tá Nguyệt cầm trên tay một cái nhãn cầu đỏ ngầu to bằng nắm tay người trưởng thành, đồng thời âm thanh thông báo hệ thống cũng vang lên.
[Tiến độ thu thập vật phẩm: 1/5]
“Ồ yế!!! Đúng là may mắn quá đi! Lựa chọn đi với anh đúng là không lỗ chút nào Tá Nguyệt à”
Elix nhảy cẫn lên ôm vai Tá Nguyệt, cậu cũng vui vẻ mặc kệ cho Elix ôm, nhãn cầu trên tay Tá Nguyệt trơn trượt nhầy nhụa, thỉnh thoảng còn thấy nó xoay tròng mắt mấy lần, ba người rùng mình không thôi, nhanh chóng tìm một cái túi rồi nhét nó vào trong, thắt một cái nút chết rồi nhét vào balo đeo trên vai Elix.
“Sao lại là em?!”
Cậu trai tóc vàng không chịu, thò tay vào balo muốn lấy con mắt kia ra tuy nhiên giữa chừng động tác của cậu ta dừng lại, vài giây sau thì ngoan ngoãn nhét đồ lại vào trong, khóa kéo lại rồi đeo lên vai: “Thôi, việc gì khó có em lo, mấy anh cứ việc tìm kiếm đi”
Tá Nguyệt: “…”
Cican: “…”
Tính ra hai người còn chưa kịp khuyên nhủ thì Elix đã tự động thông suốt rồi.
Còn lí do vì sao mà Elix lại tự chấp nhận đeo trên vai cái thứ kinh dị kia, có lẽ là do tâm lý muốn thể hiện bản thân của độ tuổi thiếu niên.
Khoảnh khắc Elix đeo balo lên vai, không hiểu sao Tá Nguyệt theo bản năng rùng mình một cái, có một cảm giác không mấy an toàn chậm rãi bò dọc theo sống lưng của Tá Nguyệt lên trên đỉnh đầu.
Có thứ gì đó đang chậm rãi tìm đến gần bọn họ…
“Cican, anh có gọi điện được cho Eli không?” Tá Nguyệt nói nhỏ với Cican bên cạnh.
Cican nhanh chóng kiểm tra, một lúc sau hắn thả trí năng xuống, nhìn Tá Nguyệt rồi lắc đầu, vẻ mặt hắn trở nên trầm trọng, “Không phải không gọi được, tín hiệu được truyền đi nhưng giữa chừng thì bị cắt đứt”
Cắt đứt? Ai cắt? Là Eli ư… không thể nào, y không có lí do gì để làm như thế, như vậy chỉ còn nguyên nhân còn lại, là học viện cố ý chặn cuộc gọi của bọn họ.
Nơi này nằm trong vòng kiểm soát của học viện, việc chặn các cuộc gọi của học viên là điều dễ như trở bàn tay.
Nhưng lí do gì mà họ lại làm thế? Lại nhớ đến vụ việc xuất hiện dị khủng biến dị ở Rừng Vô Tận, qua điều tra thì cho thấy học viện có nội gián, mặc dù bảo là đã xử lý triệt để thế nhưng mà ai biết đã thật sự sạch sẽ như lời hiệu trưởng nói hay chưa.
Có khả năng là bọn họ đã bị tên nội gián đó chơi một trận.
Tuy nhiên nếu suy nghĩ sâu xa hơn một chút nữa thì tại sao kẻ đó lại làm như thế? Hơn nữa việc có nội gián chỉ là suy đoán của Tá Nguyệt, nếu phải nói ra thì học viện cũng không thoát khỏi nghi ngờ, tuy nhiên Tá Nguyệt lại suy nghĩ theo một hướng khác nữa.
Uế-thứ duy nhất mà cậu vào đây để tiêu diệt, có khả năng nó đã phát hiện ra cậu, hoặc có lẽ chỉ là nghi ngờ, tuy nhiên cậu cần phải cẩn thận hơn một chút.
“Elix, em gọi cho bố em thử xem” Tá Nguyệt nói.
Elix mặc dù không biết Eli trong miệng Cican và Tá Nguyệt là ai nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống nghi vấn gọi cho bố mình, bất ngờ thay vẫn không gọi được.
Tá Nguyệt gật đầu, quả nhiên Uế không biết cậu là ai trong đám học viên ở đây, nếu chỉ riêng Cican không gọi được thì đó mới là nguy hiểm, bởi vì có khả năn Uế đã tìm ra Eli, tuy nhiên một người không liên quan như cha con nhà Felix mà cũng không kết nối được thì chứng tỏ Uế đã chặn toàn bộ cuộc gọi của học viên rồi.
Tá Nguyệt lợi dụng cuộc thì để xác nhận và tiêu diệt Uế, đồng thời nó cũng muốn thông qua cuộc thi này để tìm ra cậu và loại bỏ.
Mục tiêu khác nhau nhưng mục đích lại giống nhau, Tá Nguyệt cảm thấy nổi hết cả da gà, cậu cần phải hành động cẩn thận hơn, sơ sẩy một chút liền sẽ thất bại dưới lưỡi dao của nó ngay lập tức..
Tôi Chỉ Là Một Người Qua Đường Mà Thôi