Tôi Chỉ Là Một Người Qua Đường Mà Thôi

Chương 108: 108: Vịnh Nhân Ngư

92@-


Gía vé vào Vịnh Nhân Ngư đắt chảy nước mắt, nhưng phú ông Elrey quẹt thẻ mà mắt không chớp lấy một cái sau đó mang theo ‘cô vợ nhỏ’ dưới ánh mắt hâm mộ, ghen tị, hận của mọi người xung quanh đi vào bên trong.
Phải nói không uổng danh nằm đầu trong thắng cảnh của tinh cầu thú nhân, Vịnh Nhân Ngư mặc dù không ma mị như Verlassen cũng không có lũ dị khủng thỏ bán trong suốt tuy nhiên nơi này trông như một khu rừng nguyên sinh chưa được khai phá, rất nhiều loại cây không biết tên phát sáng trong đêm thu hút không ít sinh vật nhỏ nhắn đẹp đẽ đến đậu lại.
Không chỉ trên mà bên dưới cũng xuất hiện đủ loại thực vật nhiều màu sắc trải dài hai bên đường mòn, Tá Nguyệt đặc biệt chú ý đến những cây nấm nhỏ bé béo múp đang chen chúc với đủ loại hoa lạ, trông chúng nhỏ xíu bị chèn ép nhìn đáng thương vô cùng, tất cả tụ lại với nhau như những ngọn đèn nhỏ dẫn lối cho du khách tiến sâu vào khám phá vẻ đẹp thực sự của Vịnh Nhân Ngư.
Tá Nguyệt còn nhớ lần đầu tiên cậu gặp Acacia cũng đã đi qua một con đường tràn ngập đủ các loại nấm, chúng còn phun bụi sáng lên người Tá Nguyệt, cũng kể từ lần đầu tiên đó cậu chưa từng nhìn thấy chúng một lần nào nữa.
Nhân ngư là thú nhân đặc biệt của tinh cầu thú nhân, không chỉ xinh đẹp mà còn có giọng hát ma mị đến cùng cực, nếu muốn, nhân ngư có thể sử dụng giọng ca của mình như một loại vũ khí giết người không thấy máu, tuy nhiên bọn họ khá hiền lành thân thiện, điều kiện là đừng có dại mà đi chọc là được.
Đa phần người đến Vịnh Nhân Ngư là du khách bên ngoài tinh cầu thú nhân, bọn họ đa phần đều là vì danh tiếng vẻ đẹp vang xa khắp tinh hà của nhân ngư mà đến, nhân ngư bên trong vịnh đều được thuê với tiền lương khá cao để đến vịnh này làm việc, nói cho dễ hiểu chính là nhân viên part-time việc nhẹ lương cao đi kèm là phải đẹp và có giọng hát hay.
Hầu như nhân ngư nào sinh ra cũng đều sở hữu hai điều đó nên công việc này là món hời béo bở đối với họ.
Thậm chí có nhân ngư chuyển vào ở dài hạn luôn.

Cao thủ không bằng tranh thủ mà.
Tá Nguyệt có chút tiếc nuối vì Vịnh Nhân Ngư không phải là ngôi nhà thật sự của người cá, nó chỉ là một sản phẩm nhân tạo được tạo ra để hút khách mà thôi.

Elrey nói biển cả là nơi thai nghén ra nhân ngư, bọn họ đều có thể biến đuôi thành chân và lên bờ sinh hoạt làm việc như thú nhân bình thường, số còn lại không muốn lên bờ thì ẩn sâu dưới biển rất khó để tìm ra bọn họ, cho nên việc khám phá ra vương quốc thật sự của nhân ngư vẫn còn nằm trong kế hoạch chứ chưa có cơ sở để hoàn thành.
Rất nhanh hai người đã đến nơi, xuyên qua cánh cổng được tạo nên từ hoa thủy tinh, hương vị tanh mặn của đại dương tràn vào mũi Tá Nguyệt, âm thanh du dương như đại ngư của biển cả vang vọng khắp không gian khiến màng nhĩ của thiếu niên chấn động, hai chân thiếu niên như bị chôn vào đầm lầy không thể di chuyển được, cậu ngơ ngác nhìn vùng vịnh rộng lớn vô tận in vào mắt mình một màu xanh lam, màu đen và xanh hòa trộn vào nhau tạo thành một mảng sâu thẳm đánh vào đại não làm cậu chấn động không thôi.
Nhân ngư vẫy chiếc đuôi lấp lánh vảy bạc của mình tung người uốn lượn trên mặt nước, giọng ca như thần thánh dưới ánh trăng như hóa thành thực thể cùng bọt nước trắng xóa khuấy động tâm cang của du khách, mỗi một cá thể đều mang một vẻ đẹp riêng, nam nữ đều hút hồn người, bọn họ mặc kệ du khách mà thỏa thích bơi lội tạo ra đủ loại dáng vẻ đặc biệt xinh đẹp của mình, không uổng danh thắng cảnh đẹp nhất của tinh cầu thú nhân.
Tá Nguyệt lấy trí năng ra chụp ảnh không ngừng, ngay cả cái vỏ sò dưới chân cũng chụp nốt, cậu kéo Elrey đến gần mặt biển để quan sát nhân ngư rõ hơn, hai người ngồi xuống mõm đã nhô lên gần đó, Tá Nguyệt dựa đầu vào vai anh ngắm nhìn mặt biển lấp lánh như phủ ánh bạc xuống, ở tinh cầu nguyên bảng cậu từng sinh sống mặc dù khoa học phát triển thế nhưng không thể bằng tinh cầu Noah, đó chính là lí do vì sao mà ban đầu Liam lại lựa chọn nơi đó để chạy trốn khỏi sự truy đuổi của tinh cầu Noah và lừa Tá Thu sinh ra cậu.


Bởi tri thức hiện đại mà Liam mang lại quá lớn đối với người của tinh cầu đó, cho nên ông ta rất nhanh đã thâu tóm được đại bộ phận đầu não giàu có đầu tư thí nghiệm cho ông ta.

Cuộc sống trước khi được Rosalia tìm thấy chỉ toàn là trốn chạy, sau khi vào cô nhi viện được vài năm thì bị nhét vào phòng thí nghiệm của Liam, chuyện sau khi được cứu ra ngoài thì Tá Nguyệt vẫn chưa nhớ lại được, cho nên có thể nói cậu chưa từng được ngắm biển bây giờ.
Đây là lần đầu tiên, mặc dù chỉ là nhân tạo nhưng đối với cậu đây là niềm thỏa mãn lớn vô cùng.
Mặt nước dưới chân động đậy một chút, vài giây sau một cái đầu nhỏ nhô lên khỏi mặt nước, nhân ngư nhỏ đội rong biển xuất hiện trước mặt Tá Nguyệt, đằng sau còn có vài đứa nữa nối đuôi nhau trồi lên nhìn cậu chằm chằm, thiếu niên kinh ngạc nhìn mấy chú “cá” nhỏ kia không khỏi kinh ngạc thốt lên: “Ở đây cũng có con nít luôn á?”
Elrey bật cười hôn lên tóc Tá Nguyệt: “Có lẽ là đi theo bố mẹ tới chơi, tiện thể bán moe lôi kéo thêm khách”
Trúng phóc!
Lũ nhóc dùng ánh mắt sáng lập lòe chỉa về phía Elrey, hùng hổ dơ ngón cái với anh, đoán giỏi lắm ông chú sư tử!
Vịnh Nhân Ngư mặc dù kinh doanh nhưng chỉ áp dụng đối với người lớn, người cá nhỏ đi theo thì tùy ý thích làm gì thì làm không ai quản vì thế mà chúng mặc sức chơi bời trong nước thỉnh thoảng lại nhô lên chơi xấu du khách một vố rồi lặn mất tăm.
Thế nhưng cũng nhờ chúng mà không ít du khách sẵn sàng chi thêm tiền để được ở lại đây lâu hơn.
Nhân ngư nhỏ gần Tá Nguyệt nhất có mái tóc màu vàng kim, ngay cả đuôi cũng cùng màu, xinh đẹp lấp lánh như vàng ròng, nó đội lớp rong biển ngố tàu bơi lại gần Tá Nguyệt, rồi đặt một cái vỏ sò lên đùi cậu, mấy đứa ở sau cũng lần lượt tiến tới đặt vỏ sò lên chân hai người, đứa vàng kim kia còn lớn gan vươn tay túm quần Tá Nguyệt rồi mượn lực nhích người lên bờ ngồi bên cạnh cậu luôn.
Nó vẫy vẫy cái đuôi xinh đẹp của mình rồi dùng cặp mắt vàng kim nhìn Tá Nguyệt, nó chỉ vò sò rồi ngọt sớt nói: “Có anh trai gửi chúng cho anh, nhờ bọn em đưa”
Lúc này Tá Nguyệt mới nhận ra hầu như toàn bộ vỏ sò đều có hình trái tim, trên đùi Elrey cũng thế.
“Em vốn không muốn đưa nhưng nể tình đồng loại nên em đồng ý, nhưng vẫn lấy thêm tiền” Chú cá nhỏ vươn ngón tay đếm đếm trông như một ông cụ non.
Mấy bé nhân ngư nhỏ bên dưới cũng đồng loạt gật đầu hưởng ứng liên tục.
Elrey nhanh chóng bắt được từ khóa trong lời nó, anh xoa mép vỏ sò nghiêng đầu nhìn nhân ngư nhỏ: “Đồng loại?”

Nó gật đầu, đập cái đuôi vàng kim lên đá: “Anh ấy cũng là nhân ngư nha, ổng có cái đuôi đen tuyền như bóng đêm luôn, là vương bài của Vịnh nhân ngư, đẹp lắm đó nhưng tính tình ổng như hũ nút, em cũng bất ngờ khi ổng chịu nói chuyện với em luôn, à đúng rồi, anh ấy còn nhờ em truyền lời với hai người…hừm, gì ấy nhỉ…?”

Người cá nhỏ có mái tóc màu lam nhanh chóng cất tiếng thay nó: “Là chúc hai người hạnh phúc!”
“Đúng!” Nó đập cái đuôi vàng kim lên đá lần nữa, khen ngợi tặng cho bạn mình một cái like.
Một lời chúc đến từ nhân ngư ư? Cậu có quen ai là người cá sao?
Tá Nguyệt hoang mang nhìn Elrey, người đàn ông cũng lắc đầu ý bảo không biết, nếu cả ngay cả Elrey cũng không biết thì tại sao lại tặng vỏ sò và lời chúc cho họ… có phải nhầm lẫn gì không?
“Thế nhá, em hết nhiệm vụ rồi, đi đây nha!!”
Người cá nhỏ vẫy chiếc đuôi vàng kim nhảy xuống nước, trước khi nó kịp bơi đi thì Tá Nguyệt nhanh chóng gọi nó lại: “Anh có thể hỏi tên em không?”
“Nial!” Nhân ngư àng kim nháy mắt với Tá Nguyệt: “Đó là tên em”
Tá Nguyệt gật đầu, dịu dàng nói: “Nial, em có biết nhân ngư đã nhờ em tên gì không?”
Nial lại trầm tư, nó xoa xoa cằm một lúc rồi rồi nhanh nhảu nói: “Không biết nha!”
“…”
Thế em tỏ vẻ suy tư như vậy làm gì?
Tạm biệt lũ nhóc nhân ngư, Tá Nguyệt nhìn vỏ sò trái tim trong tay mình và Elrey, trong lòng tràn đầy nghi hoặc không có lời giải, không phải người quen của Elrey càng không phải của cậu, vậy mà tốn công nhờ lũ nhóc tới gửi lời chúc và ‘quà’, nếu không phải tên nhân ngư này bị dở hơi thì có lẽ như hắn thật sự quen biết bọn họ, tuy nhiên bọn họ lại không biết hắn.
Rốt cuộc là ai?
Elrey lấy trí năng ra tìm kiếm gì đó, Tá Nguyệt nghiêng đầu nhìn, là trang chủ của Vịnh Nhân Ngư, vài giây sau cậu ‘ồ’ lên một tiếng như được tỉnh ngộ.
Phải ha! Lúc nãy Nial có nói nhân ngư kia là vương bài của nơi này, mà để quảng bá bộ mặt của Vịnh Nhân Ngư thì chắc chắn kiểu gì trên trang chủ cũng có mặt hắn!

Elrey nhấn vào bảng xếp hạng của Vịnh Nhân Ngư, một loạt mười gương mặt xinh đẹp lóa mắt xuất hiện trên màng hình trí năng, Elrey mặt không đổi sắc lướt nhanh lên vị trí đầu tiên.
Fallen.

Nhìn là biết nghệ danh, tất cả nhân ngư đều để mặt thật chỉ có duy nhất vương bài là không, và từ khi tiến vào đây Tá Nguyệt cũng chưa từng thấy hắn xuất hiện lần nào…
Thật sự là người quen sao….

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Hợp Đồng Định Mệnh: Ngược Chiều Yêu Thương
2.

Sổ Tay Người Vợ Có Chồng "7 Năm Ngứa"
3.

Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy
4.

Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y

=====================================

‘Fallen’ phát âm ra nghe rất quen tai, thế nhưng cậu không thể nhớ được là đã gặp ở đâu rồi, cậu đã bỏ qua cái gì rồi ư?
Một bàn tay ấm áp ôm Tá Nguyệt vào lòng, Elrey nắm chặt tay Tá Nguyệt cùng với vỏ sò, lòng bàn tay bị lớp vỏ cứng cạ vào truyền đến một chút nhức nhối, Elrey hôn nhẹ lên tóc Tá Nguyệt, dịu dàng nói: “Đừng cố quá, chúng ta trở về chậm rãi suy nghĩ sau cũng được”
Tá Nguyệt gật đầu, vỏ sò cũng chỉ có tầm mười cái cho nên Tá Nguyệt nhét vào túi quần rồi mang về luôn, cậu nắm tay Elrey cùng anh chậm rãi tản bộ về phía cổng ra…
Ánh trăng đêm nay rất đẹp, cũng rất lãng mạng…
Khoang!
Ban đêm, bây giờ là ban đêm! Lại còn lãng mạng như này… hai người yêu nhau sau khi ngắm cảnh, ăn chơi thỏa thích thì bước cuối cùng về khách sạn rồi làm gì nữa?!
Mẹ kiếp không phải để chứng minh đôi bên đã trưởng thành sao!
Rồi làm gì nữa?!
Vừa nghĩ đến hướng đi kia khiến hai chân Tá Nguyệt bất giác nhũn đi, mặt mũi đỏ bừng như sắp nhỏ máu đến nơi rồi thế nhưng mà cậu vẫn kiên cường quyết tâm đi theo Elrey, mặc kệ sắp tới trời có sập cậu cũng mặc kệ, mặc dù ngại lắm thế nhưng nói thật thì cậu không thể chống lại sức quyến rũ chết người của Elrey được…
Vậy cho nên…
Kệ, liều luôn!
- ----------------------------------------------------------------------------
Cà: Khà khà khà, thời khắc mấy má cầu mong sắp đến rồi đấy khư khư khư, hứa hẹn thịt thà đầy đủ, không thịt full chương Cà chổng ngược uống sữa bằng lổ mũi.

/xạo đấy/
/spoil chút chút, bé nhân ngư kia là nóc nhà của thằng cháu Elix nhà tui đấy, bé nó từng xuất hiện rồi, Fallen là từ đồng âm với tên của bé, ai đoán được bé là ai khum/.



Tôi Chỉ Là Một Người Qua Đường Mà Thôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Là Một Người Qua Đường Mà Thôi Truyện Tôi Chỉ Là Một Người Qua Đường Mà Thôi Story Chương 108: 108: Vịnh Nhân Ngư
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...