Tóc Em Buông Trong Gió
4: Miên Mải Chờ Anh
(*) Miên mải: Miên man và mải miết.
Vậy là vào buổi chiều hôm đó, sau lưng Hoắc Cẩn Hành có thêm một cái đuôi nhỏ.
Lạc Tư Yên đứng đợi anh ở cổng trường, lại lẽo đẽo chạy theo gót chân anh như là hộ tống.
Ban đầu, Hoắc Cẩn Hành không có ý định quan tâm, cứ nghĩ cô chỉ là trùng hợp mới đi theo mình mà thôi.
Nhưng đi được một quãng đường khá xa, phát hiện cô vẫn bình tĩnh đi theo phía sau anh, mặt mày trắng đến tinh khiết hết ngó đông rồi lại ngó tây, cẩn thật dè dặt giống hệt như bộ dáng thường thấy của anh.
Lúc này Hoắc Cẩn Hành mới chợt khựng lại, Lạc Tư Yên cũng dừng bước theo.
Anh quay đầu nhìn cô, ánh mắt dò xét đầy vẻ khó hiểu, đôi môi xám trắng mấp máy như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không phát nổi ra tiếng.
Anh hít một ngụm khí lạnh, nuốt làn hơi mỏng manh, yếu ớt kia vào trong lồng ngực.
Không nói nổi, vậy thì không nói nữa, dù sao cũng sẽ chẳng có ai thèm nghe anh nói.
Hoắc Cẩn Hành chớp mắt, không biết là tức giận hay là cảm xúc gì.
Chỉ thấy anh cắn răng nhìn cô tỏ vẻ khó chịu sau đó quay đầu đi.
Lạc Tư Yên đợi anh nói nửa ngày, lại chẳng nghe được gì, cô ngớ ngẩn mấy giây lại cuống quýt đuổi theo chân anh.
Hoắc Cẩn Hành đút tay vào túi, tốc độ đi đường rất nhanh, cũng không có ý định chờ đợi Lạc Tư Yên mà dường như là đang muốn cắt đuôi cô.
Lạc Tư Yên ở phía sau khổ sở, chân cô ngắn hơn chân anh, bước không dài bằng anh thì tự nhiên là tốc độ di chuyển cũng không so được với anh, chỉ có thể ấm ức chạy nhỏ mới đuổi kịp.
Lạc Tư Yên cầm chặt quay cặp, thở nhè nhẹ đầy buồn bực.
Thôi vậy, ai bảo cô đặt anh ở đầu quả tim mà thương làm gì.
Trời chiều ở lưng chừng nhạt dần, Hoắc Cẩn Hành bước vào ngôi nhà lạnh lẽo, cô đơn của mình.
Lạc Tư Yên đứng ở góc đường nhìn chăm chú một lúc lâu mới quay lưng trở về.
Nắng chiều cứ vậy dần phai, càng lúc càng nhạt nhòa khiến cho cảm xúc rung động trong lòng cũng mờ như sương lạnh.
Trời rủ sương mai, cây cối vẫn còn say giấc sớm.
Lạc Tư Yên đã đứng lặng trước cửa nhà Hoắc Cẩn Hành.
Cô cảm thấy mình đúng là không có tiền đồ.
Mặc dù rất lo lắng, nhưng đêm qua cô ngủ một mạch không hề mơ mộng gì.
Vì thế tâm tình sáng nay rất tốt, cũng không quản sương lạnh rủ xuống trên mái đầu nâu nâu mà vui đùa cùng hoa cỏ và chim muông.
Khi Hoắc Cẩn Hành vừa mở cửa bước ra, liền phát hiện bóng dáng thiếu nữ quen mắt mấy ngày nay đang đứng trước bậc thềm nhà anh ngẩn ngơ ngắm cỏ.
Giọt nước tròn xoe đọng trên cánh lá thủy tiên trượt xuống, vỡ trên mu bàn tay trắng xinh của Lạc Tư Yên.
Nửa góc mặt của cô hiền dịu in lên đáy mắt anh, chầm chậm vẽ ra những đường nét thanh tú hoàn mỹ.
Hoắc Cẩn Hành im lặng nhìn cô, bỗng dưng có cảm giác như đã quen thiếu nữ ấy nhiều năm.
Thậm chí, xúc cảm trong lòng anh còn vô cùng mãnh liệt và dữ dội, dường như là không chỉ quen biết nhiều năm, mà còn đặc biệt thân thuộc với cô gái ở trước mặt này, thân thuộc đến không tưởng được.
Hoắc Cẩn Hành có một loại cảm giác, trong một khoảng thời không nào đó anh đã từng vì cô gái ấy mà làm tất cả mọi thứ, yêu chiều cô hơn cả bản thân mình.
Lạc Tư Yên bất chợt quay đầu, đôi mắt biếc xinh đẹp như biển cả bao la, cô nhẹ nhàng chớp mắt, thoáng cái sóng to đánh ập vào cõi lòng thầm kín của Hoắc Cẩn Hành.
Cả hai lặng ra, bóng trời chiếu lên đỉnh đầu, chim chóc bay qua để lại mấy tiếng ngâm nga ngọt ngào.
Lạc Tư Yên mỉm cười như trăng sáng.
“Chào buổi sáng, anh trai.”
Hoắc Cẩn Hành nhìn cô, theo bản năng gật đầu, anh cũng chẳng ý thức được mình đang làm gì, giờ đây trong đầu anh chỉ còn mỗi cảm xúc kỳ lạ ban nãy.
Có phải, kiếp trước anh và cô đã từng gặp nhau hay không?
Nụ cười của Lạc Tư Yên càng lúc càng sáng, như thể muốn lấn át cả mặt trời.
Đóa hoa thủy tiên trắng vàng lại mong mành ngã nghiêng trong lòng bàn tay cô, thùy mị hệt như người thiếu nữ trước mắt anh.
Hoắc Cẩn Hành nhìn cô gái nhỏ ngây thơ trước mặt, tựa như nhìn thấy muôn trượng hào quang.
Chuông nhỏ của chiếc đồng hồ trên tay Lạc Tư Yên rung nhẹ, cô ngẩn nhìn giờ đã điểm 7 giờ 50 phút, chỉ còn mười phút nữa là bắt đầu tiết học đầu.
“Muộn rồi, chúng ta bỏ mất tiết tự học rồi.”
Hoắc Cẩn Hành nhìn cô, vốn dĩ không muốn trả lời, nhưng khi nhìn vào ánh mắt kia anh lại cảm thấy xiêu lòng.
“Bình thường tôi đều đi như thế.
Sao hôm nay em lại ở đây?”
“Em đến đợi anh cùng đi đó!”
“Không tiện đường.”
“Tiện mà, chỉ cần em muốn thì nó sẽ tiện thôi.”
Hoắc Cẩn Hành im lặng, anh thấy mình không còn chút lý lẽ nào để nói với cô nữa rồi, vì thế quay đầu bước đi.
Lạc Tư Yên cười cười, cô mặc kệ thái độ của anh ra sao, chỉ cần anh không phản đối việc cô đi theo anh là được.
Kết quả thu được ngoài ý muốn, Hoắc Cẩn Hành không tức giận đấm cô.
Lạc Tư Yên vui đến không mở nổi mắt, lon ton chạy theo sau Hoắc Cẩn Hành còn luôn miệng gọi anh í ới.
“Anh trai, Cẩn Hành anh ơi, đợi em với.”
Hoắc Cẩn Hành nhíu mày, lặng lẽ rút tai nghe từ trong balo ra.
Anh không bật nhạc, chỉ muốn giảm bớt sự ồn ào mà thôi.
Trưa hôm đó Hoắc Cẩn Hành dè dặt không muốn ăn trưa cùng Lạc Tư Yên.
Nhưng dưới sức ép của người con gái ấy, anh cũng cẩn thận ăn được vài miếng.
Trong lòng tràn ngập khó hiểu.
Anh cứ nghĩ, mình tỏ thái độ như vậy ắt hẳn cô sẽ không thích anh nữa mà rời đi.
Nhưng thật không ngờ, buổi chiều ra về anh vẫn bắt gặp cô đứng đợi mình ở cổng trường.
Hoắc Cẩn Hành chết lặng hồi lâu.
“Em làm sao thế?”
“Em đợi anh về.”
“Không tiện đường, em về nhà đi.”
Hoắc Cẩn Hành máy móc lặp lại lời cũ, anh cũng có cảm giác câu chuyện này sắp diễn ra giống hệt ban sáng.
“Nhưng em cũng đã nói chỉ cần em muốn thì nó sẽ tiện đường mà.”
“Em rảnh rỗi thế sao?”
“Em nào có, em chỉ là muốn về cùng anh nên cố gắng làm mình rảnh rỗi thôi.”
Cuối cùng Hoắc Cẩn Hành cũng im bặt không còn gì để nói nữa.
Trên đời này thật sự tồn tại một cô gái kỳ lạ giống như thế sao?
Cứ như vậy vài ngày trôi qua...
“Sao em lại làm như vậy.”
Anh nhận đồ ăn của cô vốn dĩ cũng đã đầy bày xích rồi.
Bây giờ lại thêm đi đi về về đều có bóng dáng của cô, Hoắc Cẩn Hành bắt đầu hoài nghi nhân sinh, cảm thấy vô cùng sợ hãi, vô cùng nghi hoặc.
Cơn mưa day dứt không đạp đổ được cảm xúc kỳ lạ trong lòng anh, bởi vì chúng không xuyên qua được tán ô mà Lạc Tư Yên đang cố gắng che trên đầu anh.
“Em lo cho anh mà.”
Lạc Tư Yên mỉm cười, nghiêng tán ô về phía anh.
Cô chỉ đứng đến ngực anh, vì thế để che được cho anh mà không bị ướt cũng hết sức khó khăn.
Vậy nhưng Lạc Tư Yên vẫn luôn vui vẻ, nhìn anh mỉm cười đầy trìu mến.
Trong ánh mắt tha thiết khi nói ra câu đó, Hoắc Cẩn Hành cũng không tìm được chút gì là dối trá.
Giống như rằng, những lời ấy hoàn toàn là lời thật lòng của cô vậy.
Dịu dàng lại mềm mại hệt một cây kẹo bông ngọt ngào.
Cô ngẩng mặt nhìn anh, giống như đọc được tâm anh, giọng lại mềm hơn.
“Em lo cho anh thật mà, để anh đi một mình lại bị thương thì cũng chẳng ai giúp đỡ.”
Lạc Tư Yên ôn tồn mở miệng, ngân lên một khúc du ca lãng mạn, ru tâm trí trẻ dại của Hoắc Cẩn Hành vào một miền ký ức sâu xa.
Cuối cùng, Hoắc Cẩn Hành không nhịn được, đưa tay cầm lấy thanh dù và nghiêng về phía cô.
Đôi vai nhỏ của thiếu nữ nãy giờ thấm nước mưa đã quen, bỗng dưng được che chắn lại cảm thấy lạnh, cô khẽ run, đi nép vào bên tay Hoắc Cẩn Hành khiến cho cả người anh cứng đờ, bước đi giống hệt như tượng gỗ di chuyển.
“Không tiện đường thật mà.”
Anh trầm tư, cũng không nghe thấy Lạc Tư Yên phản bác gì nữa.
Lần này cô chỉ dịu dàng mỉm cười mà thôi.
Cứ động lòng như vậy, Lạc Tư Yên đã kiên trì cùng anh đi đến trường lại đưa anh về nhà đã được một tuần, mặc cho sự lạnh nhạt và ánh mắt ghét bỏ của anh.
Dù sao thì sáng trưa chiều cô đều được nhìn thấy anh, cô đã cảm thấy rất vui vẻ và an tâm rồi..
Tóc Em Buông Trong Gió