Toàn Trường Chỉ Có Tôi Là Người
Chương 66: cuộc phản công đến từ thần.
Cây đa tinh làm theo chỉ thị của Đường Táp, không lời thì không lời luôn, mở một bài viết gây quỹ, đương nhiên cô dùng bút pháp Xuân Thu (1), tỏ rõ bài viết gây quỹ này của mình là dùng để giúp trường học tra rõ sự thật cái chết của cô Lộc Thục. Nhưng trong mắt các sinh viên nhiệt huyết, sự thật = đều do bang Dao Phây làm nên, bọn tôi cho tiền chính là để trường học và hiệu trưởng Bạch yếu đuối không tiếp tục giả mù nữa, lấy tiền tiêu diệt bang Dao Phây!
Trước khi hết thời gian khám xét hiện trường của cảnh sát trưởng Mèo Đen, bài viết gây quỹ trên diễn đàn đã đạt tới mức năm chữ số rồi.
Thiên Hiểu Sinh báo cáo: “Lão đại! Đã vượt mười vạn rồi!”
Đường Táp: “Quá ít, thêm chút nữa.”
Thiên Hiểu Sinh: “?”
Thiên Hiểu Sinh: “Lão đại, đây....... đây là tài khoản giết người phao tin muốn giết chúng ta đấy!”
Đường Táp: “Không đủ độ nóng, cô cố gắng quạt thêm một chút gió để bọn chúng cho thêm chút nữa.”
Thiên Hiểu Sinh: “Lão đại, cô nói trước đi số tiền này là dùng để làm gì vậy?”
Đường Táp: “Thời cơ tới, tự nhiên cô sẽ biết.”
Đường Táp cúp điện thoại xong, hỏi Tiểu Bạch Long: “Chỗ các anh, địa vị của cuộc thi chiến cầu trên toàn quốc tương đương với cái gì?”
Đế Chiêu nghĩ ngợi một lúc, nói: “Xuân vãn.”
Đường Táp: “Thế thì tôi hiểu rồi.”
Đế Chiêu lo lắng nói: “Phi Đại liên tục xảy ra vụ án, không biết có ảnh hưởng tới việc tổ chức thi đấu chiến cầu hay không.......”
“Bạch Trạch đặc biệt nói với tôi, một số nhà tài trợ quyết định thoái vốn.”
Đế Chiêu cực kỳ sợ hãi: “Thảm như vậy?”
“Tôi hỏi rồi.” Đường Táp nói, “Những nhà tài trợ quyết định thoái vốn đó không nằm ngoài dự đoán đều là do Sổ Tư kéo cả, nay hắn đang rất điên cuồng còn học theo thủ đoạn của thế giới bên ngoài dám gây sức ép cho hiệu trưởng, hừ.”
Đế Chiêu nhíu chặt mày, sau khi im lặng rất lâu, anh đề nghị: “Phía tôi sẽ để mọi người đi kéo tài trợ tiếp, nếu em muốn xử lý Sổ Tư vậy thì cứ làm đi.”
Những lời này, quá hòa nhã rồi.
Năng lực hành động của Đế Chiêu cực kỳ mạnh, nói xong không lâu sau đã triệu tập cán bộ của hội học sinh ngay, đương nhiên cũng có Sổ Tư, mở một hội nghị đơn giản.
Đế Chiêu trình bày rõ tình hình trước mắt, để mọi người chia nhau đi tìm nhà tài trợ mới.
“Hợp đồng tài trợ của tập đoàn tài chính Bắc Sơn nay có thể đã bị loại trừ theo luật pháp rồi.” Đế Chiêu nói, “Cho nên tôi hy vọng mọi người lúc lôi kéo nhà tài trợ, nhất định phải suy xét tới nhân tố không ổn định trên người họ.”
An Hinh: “Cậu ra mặt chỉ huy đi.”
“Tìm xí nghiệp nhỏ, hoặc là xí nghiệp ở thế giới bên ngoài.” Đế Chiêu nói, “Tôi nhớ có một công ty chuyên sản xuất điện thoại của thế giới bên ngoài luôn muốn tiến quân vào giới yêu chúng ta mà.”
“Huawei sao?” An Hinh nói, “Lúc trước họ tới đây bàn bạc có để lại phương thức liên hệ.”
“Liên hệ đi.”
Sổ Tư: “Trước đó tôi......”
Giọng điệu Đế Chiêu kiên quyết, nhanh chóng nói: “Những nhà tài trợ mà cậu kéo tới nói muốn thoái vốn, đổi nhà tài trợ là quyết định của hiệu trưởng Bạch, bọn họ đã không thành tâm hợp tác vậy thì đổi sớm càng tốt, tôi lấy danh nghĩa của hội trưởng hội học sinh ra thề, đại hội lần này tôi nhất định khiến nó được tổ chức thành công!”
Thật ra trong lòng Đế Chiêu vẫn chưa có dự định gì cả, bên An Hinh vừa mới liên hệ với xí nghiệp ở thế giới bên ngoài đó, đến giờ chưa biết kết quả, sau khi suy nghĩ kỹ càng Đế Chiêu tìm tới An Dao.
“Ba...... gần đây, có tiền không dùng đến không?” Đế Chiêu thăm dò.
An Dao gõ tẩu thuốc, chỉ cái hộp ngọc bích ở sau lưng, nói: “Lấy đi.”
Hai mắt Đế Chiêu vụt sáng, vừa muốn nói cám ơn nhưng sau khi mở hộp ra thì vội vàng đóng lại ngay, tự giác đi tới bên cạnh An Dao cúi đầu xin lỗi.
Trong hộp là viên Dạ Minh Châu tối đen không phát sáng nữa.
“Ba...... ba, hay là cho con một cơ hội giải thích?”
An Dao cười khẽ một tiếng, sau đó đột nhiên nóng lên, vuốt Hồ Ly gõ đầu Rồng, gõ một cái mắng một câu.
Bạch Long thay An Luật nhận đủ, lòng nghĩ: “Tiền này để An Luật tới móc!”
Đế Chiêu sau khi chịu mắng chịu đòn xong thì chạy tới học viện chính pháp, lôi Cửu Vĩ Hồ ra nói: “Trường học gặp khó khăn, giúp hay không?”
An Dao: “Khó khăn gì?”
“Tiền.” Đế Chiêu nghiêm mặt nói, “Hạn cho cậu trong vòng ba ngày kéo tài trợ cho tôi, tốt nhất là một ngàn vạn trở lên!”
An Luật chớp mắt.
Chuyện này có gì khó? Thế là An Luật mở miệng đồng ý, đi tìm Cậu Bảy.
Thế là, buổi tối, An Luật chịu đòn chịu mắng ngồi xếp bằng ở trên giường Đường Táp, nghẹn ngào gọi điện thoại cho chị cả An.
An đại minh tinh: “Bao nhiêu, chị cho!”
“Muah muah!” An đại minh tinh nói, “Một ngàn vạn, đủ không!”
“Đủ!”
Cửu Vĩ Hồ cúp điện thoại xong, tâm tình vui sướng vô cùng muốn kéo một người tới để khoe khoang một chút nhưng đáng tiếc mọi người đều không có ở đây.
Lúc này Cửu Vĩ Hồ mới: “Táp Táp đi đây rồi cà?”
An Luật không biết, cả buổi chiều cậu đều bận kéo tài trợ, đám đông trên diễn đàn lúc này đã bùng nổ cả rồi.
Một ID có tên là Đao Ca đăng một bài viết ‘Giang Hồ Triệt Tra Lệnh’, nói đại diện bang Dao Phây tra rõ những sự việc liên quan tới Lộc Thục, sau khi chân tướng như nước rạt lòi mặt cỏ nếu bang Dao Phây vô can thì tiền mọi người đóng góp sẽ làm thành phí lao dịch và phí tổn thất tinh thần cho bang Dao Phây.
Dưới bài đăng có yêu quái to mồm buông lời mắng, nói thẳng: “Nếu tra ra là do bang Dao Phây mấy người làm, số tiền này chính là tiền chôn cất mấy người!”
Trong chớp mắt, phí gây quỹ tăng vọt, vượt qua sáu chữ số.
Đường Táp đứng ở tầng lầu cao nhất của ký túc xá học viện chính pháp, liếc nhìn số tiền gây quỹ một cái, cười nói: “Đám học sinh này, tiền dư thật là nhiều.”
Tin tức mới được gửi tới, Đường Táp bấm mở ra.
“Tin nhanh, kết quả kiểm tra sơ bộ về vụ tự sát của Lộc Thục giáo viên hậu cần của Phi Đại được công bố, là bị sát hại ngụy tạo thành tự sát, theo nguồn tin tức phía cảnh sát đã từ trong nhà trọ chỗ ở của Lộc Thục tìm ra thư từ qua lại với tập đoàn tài chính Bắc Sơn và tập đoàn tài chính Nam Sơn, sổ sách cùng chứng cứ phạm tội khác như danh sách điều động nhân sự của tổ chức Khoa Phụ, chuyên gia suy đoán, vụ án này là một vụ giết người diệt khẩu có tính chất khủng khiếp......”
Không lâu sau đó, các đài truyền hình cũng phát sóng vụ án này, còn công khai một phần ghi âm khẩu cung của Cổ Điêu thuộc tài đoàn tài chính Bắc Sơn.
“Ở Phi Đại chúng tôi cũng có tay trong, không giống với tập đoàn tài chính Nam Sơn, chúng tôi không trực tiếp tìm sinh viên mà chỉ liên hệ với giáo viên của Phi Đại, do giáo viên tiến cử sinh viên, vị giáo viên này là Lộc Thục, cô ta làm trung gian cho tập đoàn tài chính Nam Sơn đã nhiều năm, công lao vượt trội, nay chỉ chuyên quản lý sắp xếp nhân sự, mỗi một đơn hàng cô ta sẽ được trích tám phần trăm lợi nhuận.”
Phóng viên An Lâm cũng đuổi tới hiện trường phát hiện vụ án đầu tiên, phỏng vấn cảnh sát trưởng Mèo Đen vừa mới kết thúc cuộc khám xét hiện trường: “Ngày có thể nói ngắn gọn hai câu.”
“Trên thi thể không có vết thương, theo phán đoán sơ bộ, phần tử phạm tội ngụy tạo hiện trường thành người bị hại uống thuốc tự sát nhưng ở hiện trường có lưu lại dấu chân của phần tử phạm tội, đã được chuyển về khoa giám định để giám định, ngoài ra kết quả khám nghiệm tử thi của pháp y chỉ rõ, trong cơ thể người bị hại có loại thuốc gây mê thực vật, nguyên nhân của cái chết là do bị dùng gối đè mặt ngạt thở mà chết. Từ hiện trường cho thấy, kẻ tình nghi có lẽ là người quen của Lộc Thục, trước mắt gối và bình thuốc đã được chuyển ra thế giới bên ngoài tiếp nhận phát hiện dấu vết, tin rằng không lâu nữa là có thể xác định được kẻ tình nghi phạm tội.”
Sau khi tin tức được phát ra, trên diễn đàn cũng có diễn biến mới, các sinh viên ào ào nghị luận, thảo luận sôi nổi.
“Lộc Thục xưa nay đã nham hiểm rồi, cũng chỉ một số giống đực trí thông minh phát dục chậm mới cho rằng cô ta vô tội.”
“Nếu không sợ những anh hùng bàn phím tôi sớm đã muốn đã muốn nói lời này rồi, lúc năm hai từng học môn của Lộc Thục, ngày nọ, sau khi tan học cô ấy giữ tôi lại hỏi tôi muốn ăn thịt không, còn mời tôi đi nhà trọ cô ấy ngồi, đương nhiên, anh đây từ chối rồi, anh không khoái kiểu này lắm.”
“Lộc Thục là bị tổ chức Khoa Phụ diệt khẩu đấy, bang Dao Phây có lợi thế!”
“Shit, mấy người định tẩy trắng cho bang Dao Phây?”
“Tẩy trắng ông nội ngươi, chứng cớ ném vào mặt cả rồi còn nói tẩy trắng? Bang Dao Phây chưa từng phạm pháp!”
Lầu ký túc xá của học viện chính pháp là nơi được xây dựng sớm nhất của Phi Đại, nhìn bề ngoài thì đã quá cũ cộng thêm việc sinh viên của học viện chính pháp ít, trong lầu ký túc xá có phần lớn phòng trống nhàn hạ.
Đường Táp từ từ đi tới lầu sáu của ký túc xá, nhắm mắt lại, Thần thức du đãng ra ngoài, nhìn thấy tất cả sinh linh trong lầu ký túc xá.
Trong phòng chứa nước bỏ hoang ở chỗ cuối góc cầu thang tầng năm, có hơn mười con yêu thú yêu cầm tụ tập.
Mấy tên sinh viên vây quanh một con chim Cù Như (2) đang quỳ trên đất, vừa đá vừa hỏi: “Mọi chuyện là do mày làm như vậy phải không?!”
“Ngay cả chút chuyện này cũng làm không xong!”
“Nhưng tôi chỉ làm theo lời căn dặn của chủ tịch thôi......” Chim Cù Như còn chưa nói xong thì bị các hung thú bên cạnh đánh ngã lên đất.
Sổ Tư nho nhã ngồi bên cạnh, cúi đầu thưởng trà.
Các yêu thú đánh xong, hỏi: “Chủ tịch, làm sao đây?”
“Đi, ra đầu thú.” Sổ Tư nói, “Cậu cứ nói, Lộc Thục dụ dỗ cậu, khuyên ăn thịt người kéo cậu xuống nước, mà cậu do sợ hãi nên bịt chết cô ta....... Nếu cậu nói như vậy, tôi sẽ nghĩ cách moi cậu trở ra, còn nữa anh chị em cùng trường của cậu, tôi sẽ chăm sóc thật tốt.”
Nửa bên mặt sưng lên, một phần cơ thể của Cù Như đã hiện về nguyên hình yếu ớt gật đầu.
“Còn nữa, nói cậu là người của bang Dao Phây.” Sổ Tư nói, “Nếu họ hỏi những thành viên còn lại của bang Dao Phây là những ai, cậu cứ nói......”
Sổ Tư nói một cách chậm rãi: “Bang Dao Phây được thành lập dưới sự liên thủ của tập đoàn tài chính Hiên Viên và tập đoàn tài chính Đồ Sơn, cầm đầu là Ngao Hiển Đế Chiêu và An Hinh.......”
Cù Như lại gật đầu, nước mắt rơi trên đất.
Đường Táp mở mắt ra: “Bạo lực học đường.......”
“Răng rắc, răng rắc.”
Tiếng cánh cửa lanh lảnh vang lên khiến Sổ Tinh giật mình, nghiêm nghị quát mắng: “Ai?!”
Nhưng cửa phòng trống không, lúc Sổ Tư ngẩng đầu lên chỉ nhìn thấy một vệt đỏ bay qua với tốc độ cực kỳ nhanh, giống như mưa sao băng vậy.
Sổ Tư nhíu mày suy nghĩ: “........ Là gì vậy chứ?”
Mấy tên cẩu sinh viên đánh người cũng hoảng sợ: “Chủ tịch?”
Sổ Tư: “Đi, các cậu đi ra hành lang nhìn xem.”
Bọn yêu thú tản ra, Sổ Tư đứng lên, chắp tay đi tới đi lui, nhìn thấy Cù Như đang cuộn mình dưới đất thì giơ chân đá một cái, ác độc nói: “Đồ ngu, có chút chuyện cũng làm không sạch sẽ!”
Cửa lại chầm chậm đẩy ra, két một tiếng.
Sổ Tư quay đầu: “Thế nào, có gì không....... Sao là cô?!”
Cô gái nhân loại đang đứng ở cửa, trong tay đang cầm hai cây dao.
Cô nhẹ nhàng liếc Sổ Tư một cái, xoay người sang Cù Như, nói: “Nhớ, ngươi không nhìn thấy ta...... Còn nữa, thẳng thắn thừa nhận mọi tội trạng với phía cảnh sát!”
Cù Như đang trong cơn kinh ngạc, chớp mắt một cái, cô gái nhân loại và Sổ Tư cùng biến mất không thấy nữa.
Bọn sinh viên kiểm tra xong quay lại, đẩy cửa ra chỉ thấy Cù Như đang ngu ngơ ngã trên đất, mà không thấy bóng Sổ Tư đâu.
“Chủ tịch đâu?”
Cù Như chầm chậm lắc đầu, nhắm mắt lại, nhỏ giọng niệm chú: “Là mơ thôi, là mơ.......”
Đài phán quyết mở ra, trên hư không thiếu nữ đứng trước ngọn gió khóe miệng chứa ý cười.
“Vừa thức tỉnh không bao lâu, tính cách của đài phán quyết ta vẫn chưa nắm rõ, ta nhìn thấy ngươi vô số lần đã muốn mở đài phán quyết nhưng đáng tiếc nó không cho.......” Đường Táp nói, “Lần này cuối cùng đã để ta bắt được tội trạng. Sổ Tư, ngươi còn nhớ lời ta từng nói trước đó chứ?”
Sổ Tư mình chim ưng chân con người, từ từ lùi về phía sau muốn kéo khoảng cách với cô.
“Ngươi không cần hao tâm tốn sức nghĩ làm sao để dùng cái lưỡi dài ba tấc không gì cản được đó của ngươi để thoát khỏi chỗ này........” Đường Táp giơ hai dao lên, nheo một bên mắt, nhắm đúng ngay đôi cánh của nó, ném dao ra.
Sổ Tư ‘hự’ một tiếng, đôi cánh bị ghim ở trên thớt không ngừng giãy dụa.
“Ta từng nói, sớm muộn sẽ có một ngày, ta sẽ gặp được ngươi ở trên bàn ăn.” Đường Táp từ từ đi tới, “Quả nhiên ngươi không phải là loại tầm thường, đám bạn bè của ngươi ở trên thớt của ta đều sẽ hỏi ta, đây là đâu, ta là ai........ Ngươi lại giữ im lặng, còn đang quan sát ta muốn tìm chỗ hở của ta.”
Ánh mắt Sổ Tư trong trẻo, khép miệng không nói, vẫn đang cố vùng vẫy hòng muốn thoát khỏi hai cây dao bay ra ngoài.
“Nghe cho kỹ, thân phận của ta.”
Đường Táp nhẹ nhàng giơ tay, một cây dao bay trở về tay cô.
“Ta là một trong ba vị chủ Thần Thượng Cổ, Thần Trật Tự, A Thù.”
Sổ Tư ngây người một lúc, hình như là nghĩ đến điều gì, sắc mặt lập tức thay đổi: “Không hay!”
= = = = = =
Chú thích:
Bút pháp Xuân Thu: Trong lý luận văn nghệ cổ đại Trung Quốc có thuật ngữ “Bút pháp Xuân Thu” tức là văn chương viết theo lối của Khổng Tử trong bộ Kinh “Xuân Thu”, hàm súc, ngắn gọn, dùng chữ nghĩa thâm thúy thể hiện sự khen chê (xưa gọi là bao biếm) đối với một nhân vật hoặc một sự kiện nào đó.
Cù Như: Có loài chim, hình dạng như chim Giao 䴔, mà đầu màu trắng, ba chân, mặt người, tên nó là Cù Như 瞿如, tiếng kêu của nó chính là tên của mình. (Trích Nam Sơn Kinh quyển 3).
Toàn Trường Chỉ Có Tôi Là Người