Toàn Trường Chỉ Có Tôi Là Người
Chương 57: hôm nay thất hơi không khỏe.
Mặt trời mọc rất đẹp, mặt trời đỏ rực phản chiếu trên mặt hồ, nửa xanh biếc nửa đỏ ửng, học tra An Luật cũng không tính là quá kém lại có thể mở miệng xuất khẩu thành thơ phù hợp với hoàn cảnh.
“A! Tình này cảnh này, có thể gọi là...... bán giang sắt sắt bán giang hồng(1)!”
Phụng Hoàng khôi phục về hình người, mặc một bộ váy ngủ gấu trúc in hoa nhỏ vỗ tay bốp bốp khen ngợi, nói: “Táp Táp cũng làm một bài đi!”
Đường Táp ngược lại không biết chơi trò chơi này, cô nói: “Tôi là một học tra, đừng quên tôi thi không đậu đại học mới tới chỗ các cậu học.”
Mỉa mai biết bao nhiêu.
Đường Táp xoay đầu hỏi Đế Chiêu đang sầu muộn co người ôm gối ở bên cạnh nhả bong bóng: “Còn anh, làm một bài đi.”
Đế Chiêu hung ác trừng mắt, nói: “Một trăm triệu tệ mất rồi, nào còn có tâm trạng ngâm thơ đối ẩm!”
Phụng Hoàng: “Một trăm triệu đâu phải do tôi ăn sạch, cậu cũng không thể giận cá chém thớt lên người tôi nha, Táp Táp, cô nhìn cậu ấy xem, cậu ấy tức giận còn tiện thể bắt Phụng Hoàng gánh thay......”
Đường Táp nói giống như đang dỗ trẻ con vậy: “Được rồi, cậu để Đế Chiêu yên tĩnh một lúc đi.”
An Luật không hề có tự giác của “kẻ đầu sỏ”, vừa cắn hạt trúc vừa nói: “Vương Kiện Lâm – doanh nhân nổi tiếng ở thế giới bên ngoài từng nói một câu thế này, một trăm triệu tệ chẳng qua chỉ là mục tiêu nhỏ. Người mà, không thể bị tiền bạc làm mờ mắt, một trăm triệu tệ và con trai, đương nhiên tôi vẫn chọn con trai rồi.”
Cái rắm, một trăm triệu tệ và anh, cha mẹ ruột của anh nhất định sẽ chọn một trăm triệu tệ. Đế Chiêu hít hít mũi, tiếp tục ôm gối nhả bong bóng, im lặng sầu muộn.
Mặt trời giống như chui ra từ hồ Bạch Hổ, đợi sau khi mặt trời thoát khỏi mặt hồ hoàn toàn, Tập Xuyên và Mạn Đà La cũng dậy rồi.
“Ồ, mấy nhóc dậy sớm thế.” Tập Xuyên vừa đi vừa mặc quần áo, da thịt lộ ra ngoài của hắn bị muỗi cắn sưng vù.
May là muỗi không thể khai trí biến hình, bằng không sớm đã bị các tập đoàn tài chính treo tiền thưởng gấp hai để truy sát rồi.
Tập Xuyên xoa cái đầu rối bù của Phụng Hoàng, lia mắt đánh giá bộ đồ ngủ gấu trúc đáng yêu và hai cái chân to thẳng tắp của cậu, nói: “Thất Thất à, còn tinh thần nhỉ?”
Phụng Hoàng: “Tinh thần dồi dào là khác!”
Mạn Đà La hỏi: “Muốn ăn sáng không? Thùng dự bị còn có rượu ngọt, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”
Phụng Hoàng: “Muốn!”
Tập Xuyên cười lớn ha ha, vỗ Mạn Đà La: “Đi, làm cho Thất Thất, lấy nhiều một chút.”
Đường Táp sớm đã nghe nói rồi, Phụng Hoàng quý giá, bất kể là đi đâu nhà có đều kiện đều sẽ chuẩn bị sẵn rượu ngọt và hạt trúc cho cậu, mà bao bì rượu ngọt của mỗi nhà lại không giống nhau.
Ví dụ như những bình rượu ngọt đổ đầy dự trữ trong văn phòng hội học sinh của Tiểu Bạch Long, đó chính là rượu do tập đoàn tài chính Hiên Viên cung cấp, thân bình màu đỏ bên trên vẽ Long Phụng, nghe nói là do Đế Trạch đặc biệt thiết kế bao bì cao cấp mới, vì bao bì này mà An Dao còn từng chiến tranh lạnh với Đế Trạch, đoán chừng là do nhìn thấy hình Long Phụng đỏ rực in bên trên nên sinh ra ghen tuông thôi.
Mà thiết kế của tập đoàn tài chính Bắc Sơn càng đơn giản ngang ngược, trực tiếp dùng bình Coca – Cola tái chế lại dùng, trải qua quá trình làm sạch trong nhà máy sau đó đổ nước rượu ngọt vào rồi đóng bình chuyển đi.
Đường Táp tò mò: “Rượu ngọt uống ngon không?”
Phụng Hoàng: “Cô muốn nếm thử không?!”
Cậu dứt khoát mở một bình đưa cho Đường Táp, Đường Táp nếm thử một ngụm, nói: “Ngọt mát hơn so với nước suối thông thường.”
Phụng Hoàng: “Đương nhiên là ngọt hơn nhiều rồi, đây chính là mạng của tôi đấy.”
Phụng Hoàng không giống như những lời trong truyền thuyết nói, không rượu ngọt không uống, không ngô đồng không đậu, không hạt trúc không ăn. Sau khi cậu biến thành hình người rồi khẩu vị cũng phức tạp lên, giống với đại đa số yêu quái biến thành động vật ăn tạp. Nhưng, uống cạn nước suối rồi vẫn cảm thấy rượu ngọt là hợp nhất, bởi vì có thể uống ra mùi vị Thượng Cổ không giống nhau, còn được gọi là ‘mùi vị của hồi ức’.
An Luật nhảy vào phá đám: “Mùi vị hồi ức c*t chó gì chứ, chủ yếu là do nước rượu ngọt nghe ra rất sang thôi!”
Tiểu Bạch Long đang trong nỗi sầu muộn ngẩng đầu lên, răn dạy: “An Luật, dùng từ nho nhã một chút.”
An Luật liếc xéo anh một cái, tự mình mở một bình rượu ngọt ngửa đầu lên uống.
“Cái này không bán sao?” Đường Táp hỏi.
Tập Xuyên cười nói: “Của nhà chúng tôi không bán, của những nhà khác có bán thì cũng không phải là hàng chính phẩm, giống như An Luật nói mọi người rõ ràng biết có mua cũng không phải là rượu ngọt thật nhưng vẫn mua về, bởi vì điều này thể hiện cho việc thể hiện độ sang chảnh thôi.”
Có lẽ do từ sang chảnh nghe quá thô tục, sau khi dùng để hình dung về rượu ngọt nên bị cắn trả, sau bữa sáng không lâu Phụng Hoàng bắt đầu cảm thấy có chút không khỏe.
Cậu choáng váng đầu óc, ôm chặt cái đuôi của An Luật, dựa trên vai cậu thở hổn hển.
“A......Hình như tôi bị bệnh rồi, Táp Táp, muốn Táp Táp thổi hơi chữa cho.”
Khóe miệng Tiểu Bạch Long sắp bị những lời buồn nôn của cậu kéo tới sau tai rồi, may là Đường Táp cũng là một ‘cô gái thẳng’, không hề nhúc nhích.
Cũng phải, cô gái nhân loại Đường Táp này nhiều nhất chỉ thích ăn mà thôi, còn như vì gương mặt mà sinh lòng say mê quyến luyến gì đó...... là chuyện không thể nào xảy ra, giống như tối qua con hồ ly tinh An Luật ướt át như vậy vượt ngàn núi để tặng cái ôm mà Đường Táp cũng chỉ lạnh nhạt đẩy ra, vuốt mặt đi hư không chiêu hoán với Rồng.
Tiểu Bạch Long thấy Táp Táp làm thinh không chút động lòng, trong lòng lại có chút vui vẻ khác thường mặc kệ là sau đó anh sẽ lại tự khinh thường chính mình một phen.
“Thất Thất làm sao thế?” Tiểu Bạch Long vì muốn phòng ngừa Đường Táp sẽ đặt tay lên đo nhiệt độ, bèn vội vàng sờ chán Phụng Hoàng trước, “Hình như nhiệt độ cơ thể có hơi cao.”
Cơ thể Thất Thất yếu ớt gục trên cái đuôi của Hồ Ly, lẩm bẩm: “Hình như tôi bị trúng nắng rồi.”
Mặt của Tập Xuyên và Mạn Đà La đầy vẻ căng thẳng.
Nhất là Tập Xuyên, trên trán hắn đổ đầy mồ hôi, nói: “Hay là đi về? Ít nhất trong nhà còn có bác sĩ, sẽ khám cho cậu......”
“Dạ dày của tôi khó chịu.” Phụng Hoàng nói, “Tôi muốn nôn.”
“Chỗ tôi có thuốc tiêu hóa.” Mạn Đà La nói, “Có lẽ cậu uống quá nhiều rượu ngọt, đau dạ dày rồi.”
Tập Xuyên: “Mau mau, nước đâu, mau cho Thất Thất uống vào.”
Thất Thất run rẩy duỗi tay ra, nói: “Tôi muốn nôn, mau lên......”
Đường Táp đứng cản ở giữa: “Chậm đã, để tôi xem thuốc này có hiệu quả ra sao.”
Tiểu Bạch Long cũng đưa ý kiến: “Hay là trở về trước rồi mời bác sĩ tới khám xem, chữa trị đúng bệnh.”
Đường Táp đổ một ít thuốc ra, sau đó kiểm tra hướng dẫn sử dụng trên hộp thuốc.
Mạn Đà La nói: “Đây là thuốc tiêu hóa chúng tôi mua từ thế giới bên ngoài, không có kê đơn, có lẽ an toàn.”
Đường Táp: “Chưa chắc đâu, là thuốc có ba phần độc. Lỡ như bị ẩm, để trong thời gian quá lâu hoặc là không đúng nhiệt độ đều dễ sinh ra tác dụng phụ.”
Khóe mắt Phụng Hoàng ẩm ướt: “Táp Táp, cái gì cũng được mau để tôi uống một ít, dạ dày tôi rất khó chịu, lỗ chân lông khắp người đang muốn nôn nước ra ngoài cả rồi.”
“Trong túi của tôi có một ít thuốc kích thích tiêu hóa.” Đường Táp nói, “Đế Chiêu, đi lấy giúp tôi.”
Thuốc kích thích tiêu hóa vốn là định chuẩn bị cho bản thân cần dùng, không ngờ tới lại để cho tên Phụng Hoàng tham ăn này dùng trước rồi.
Trông Tập Xuyên rất nôn nóng: “Thất Thất à, Thất Thất, cần gì phải chịu tội như vậy chứ? Anh hai thật đau lòng a!”
Hắn giằng Phụng Hoàng từ trong lòng An Luật, ôm đầu Phụng Hoàng lắc mạnh.
Phụng Hoàng.
Hình dáng xinh đẹp, một cơ thể mang hai giới tính đực và cái, sau khi nhận chủ thì ngoan ngoãn không gì sánh bằng, sẽ hiến dâng cho chủ nhân một cách vô điều kiện, nghe theo tất cả sự sắp xếp của chủ nhân.
Mà cha hắn từng hứa với hắn, trước khi lâm chung nhất định sẽ hạ một mệnh lệnh để Phụng Hoàng tiếp tục tận hiến Tập Xuyên đại thiếu gia.
Nhưng Tập Xuyên không muốn như vậy, theo dự tính của hắn là để Phụng Hoàng cứ nhận chủ ở đây, bỏ qua cha mình trở thành đầy tớ của hắn, tới lúc đó.....
Vẻ mặt săn sóc của Tập Xuyên còn chưa làm xong, thì đã lộ ra ít nhiều vẻ mong chờ hèn hạ.
Hồ Ly phế không biết lấy sức từ đâu tới, giành Phụng Hoàng từ trong lòng Cổ Điêu đực cơ bắp kia, kéo Phụng Hoàng trở lại.
“Muốn nôn sao? Tôi đỡ cậu qua bên kia nôn nhé?” An Luật thấp giọng, “Không sao đâu, đừng lo mặt mũi, Táp Táp không nhìn cậu đâu.”
Phụng Hoàng cảm động rơi nước mắt, vỗ vai An Luật, nghẹn ngào khen ngợi: “A Luật, người anh em tốt!” Biết mình tại sao lại nhịn tới bây giờ.
Đế Chiêu tìm được thuốc kích thích tiêu hóa đưa tới, Đường Táp móc một hơi sáu viên nhét hết vào miệng của Phụng Hoàng.
Đế Chiêu đưa ba lô nhỏ cho Đường Táp, hỏi: “Còn cần gì nữa không?”
Đường Táp lại móc ra một bình nhỏ nữa, đổ một một viên nhục hoàn nhét cho Phụng Hoàng.
Phụng Hoàng yếu ớt nói: “Táp Táp, đây là cái gì?”
Đường Táp: “Cậu từng xem «Tế Công Truyện» chưa? Phiên bản cũ ấy.”
Phụng Hoàng gật đầu: “Tôi xem rồi.”
Mặt Đường Táp đầy bình tĩnh: “Xem rồi thì tốt, tôi nói ra cậu sẽ hiểu ngay thôi, trong đó có một tập, người Tế Công lâu rồi không tắm kì ra một lớp ghét, nặn thành một viên thuốc tròn, sau khi uống vào thì có thể nôn hết toàn bộ những đồ vật xấu trong bụng ra ngay.”
Đáng thương thay, phim nào Phụng Hoàng xem, An Luật cũng có xem rồi.
Khi Phụng Hoàng nhớ ra được cảnh kì ghét này thì không nhịn được nữa, “ọe” một tiếng bắt đầu nôn.
Mà An Luật, cuối cùng cũng nhớ ra nỗi ám ảnh mang tên kì ghét này, cũng nôn mửa theo.
Chỉ là thứ Phụng Hoàng nôn chỉ có vỏ hạt trúc chưa được tiêu hóa và nước trắng, còn An Luật, từ sáng đến tối miệng cậu nhai không ngừng nghỉ, là nôn ra cháo trăm phần trăm.
Phụng Hoàng vỗ vai An Luật, lau miệng một cái nghỉ ngơi chốc lát, đề nghị: “Không sao, cậu cứ việc nôn đừng chê bẩn, đợi lát nữa tôi sẽ nôn lên không trung, dùng nước nôn ra rửa sạch cho cậu.”
Đế Chiêu nổi cơn buồn nôn, suýt chút nữa đã gia nhập vào đội ngũ nôn mửa rồi.
Cuối cùng Tiểu Bạch Long không nhịn được nữa quay đầu đi, tránh khỏi hai huynh đệ có nạn cùng hưởng có cơm cùng nôn này.
Đúng lúc này, Đường Táp phát hiện được ánh mắt của Tập Xuyên đầy vẻ mong đợi.
Nhìn Phụng Hoàng đau yếu còn luôn miệng nôn rượu ngọt, hai mắt của hắn phát sáng, hiện rõ lòng tham không đáy.
Đường Táp lập tức được mở rộng tầm mắt, không hề để ánh mắt đó ở trong lòng.
Phụng Hoàng đề nghị muốn quay về, cậu nói cậu không chỉ muốn nôn mà còn cảm thấy choáng, muốn ngủ nữa.
Đường Táp sờ trán của Phụng Hoàng, phát hiện nhiệt độ dưới tay nóng khác thường.
Thế này đã vượt qua phạm vi y học của nhân loại rồi.
“Đi về.” Đường Táp nói.
Tập Xuyên vội vàng giúp một tay, đưa Phụng Hoàng về phía xe của hắn.
Đường Táp còn chưa mở miệng, Mạn Đà La đã nói hết những lời cô muốn nói rồi: “Nằm ghế sau, sau xe bọn tôi có không gian lớn, nằm xuống nghỉ ngơi.”
Đế Chiêu nói: “Đừng có hoảng, lái xe vững một chút.”
Tập Xuyên cười nói: “Yên tâm đi, anh trai cũng là tay lái xe lão luyện đấy, không dám nói chuyện khác, riêng chuyện lái xe này chỉ có một chữ ‘cừ’ thôi!”
An Luật: “Tôi đi cùng Thất Thất.”
Phụng Hoàng duỗi tay ra, kéo chặt cánh tay của An Luật, hai tay nóng hổi: “Để, để cái đuôi của cậu lại cho tôi nằm!”
An Luật nhíu mày: “Tôi vẫn nên đi cùng cậu ấy thôi, như vậy cậu ấy còn có thể gối lên chân tôi.”
Tập Xuyên nhìn Mạn Đà La một cái, Mạn Đà La gật đầu: “Vậy thì mau lên xe đừng lãng phí thời gian. Tập Xuyên, gọi điện cho ba anh đi, để ông ấy gọi bác sĩ tới đợi trước.”
Đầu lưỡi Tập Xuyên vì kích động mà nhảy lên, đợi nhiều năm như vậy cuối cùng cũng sắp tới rồi.
Xe quay đầu trở về, theo lời Tập Xuyên nói, đi về phải mất hơn bốn tiếng.
Đế Chiêu lái xe, chở theo Đường Táp bám chặt ở phía sau, vẻ mặt nặng nề.
Đường Táp móc một viên đá mài dao ở trong cặp ra, rút cây dao phây được quấn trên đùi, vừa mài dao vừa hỏi: “Đang nghĩ gì đấy? Vẻ mặt nặng nề như vậy, vẫn đang nghĩ nên giải thích với ba mẹ thế nào về viên Dạ Minh Châu sao?”
Sắc mặt Đế Chiêu càng đen thêm.
“Tôi luôn cảm thấy Thất Thất có gì đó không đúng......” Đế Chiêu nói, “Tôi sợ là Niết Bàn lần hai. Nhưng mẹ tôi từng nói, Niết Bàn lần hai của Phụng Hoàng vì để bảo vệ an toàn cho bản thân sau khi tâm trí trưởng thành hơn sẽ tự mình tiến hành, tuyệt đối không thể ở trong trường hợp này, ở một nơi xa lạ xảy ra Niết Bàn được.”
Đường Táp lạnh nhạt nói: “Bất cứ việc gì cũng có bất ngờ mà trước khi bất ngờ tới thường sẽ không lên tiếng chào hỏi một cách lễ phép với anh đâu.”
“Nếu là Niết Bàn thật......” Mắt Đế Chiêu lộ ra vẻ lo lắng.
“Nếu là Niết Bàn lần hai của cậu ấy thật.” Đường Táp nói, “Thì chuẩn bị tốt để nghênh đón thôi.”
“Em không biết đó thôi, lúc cậu ấy Niết Bàn...... là muốn nhận chủ, trước khi ngọn lửa cháy sạch, loài vật bé nhỏ mà cậu ấy mở mắt nhìn thấy đầu tiên thì chính là chủ nhân của cậu ấy.” Trong lòng Đế Chiêu thầm thấy lo lắng, “Tôi sợ cậu ấy sẽ nhận người chủ không nên nhận, như vậy thì...... thì sẽ không còn là Thất Thất nữa, hơn nữa cậu ấy...... sẽ nghe lời của chủ nhân đó một cách vô điều kiện.”
Đường Táp hà một hơi nhẹ lên lưỡi dao vừa mới mài xong, giọng điệu bình tĩnh: “Bây giờ là thế kỷ mới rồi, ngoại trừ chơi cosplay ra, nào còn có chủ tớ nữa chứ? Yên tâm đi, không có đâu.”
Đế Chiêu: “Tôi cũng mong là vậy, cậu ấy vĩnh viễn là Thất Thất...... mệnh Phụng Hoàng không tốt lắm, tôi...... thật ra tôi rất đau lòng cho cậu ấy.”
Ban đầu Phụng Lục là ở nhà anh xảy ra Niết Bàn lần đầu tiên, hôm đó An Dao và Đế Trạch đều im lặng trông giữ ở bên ngoài cửa, không ai quay đầu lại.
Phụng Hoàng Thất Thất sau khi Niết Bàn thì rất thích dính lấy An Dao và Đế Trạch cũng là có nguyên nhân, bởi vì bản năng của cậu ấy nói với cậu ấy, ở bên đôi vợ chồng này sẽ an toàn tuyệt đối.
= = = = = =
Chú thích:
Bán giang sắt sắt bán giang hồng
Dịch nghĩa: Nửa sông vẫn xanh biêng biếc, nửa sông đổi màu đỏ.
Đây là một câu thơ nằm trong bài Mộ Giang Ngâm của Bạch Cư Dị.
Toàn Trường Chỉ Có Tôi Là Người