Toàn Trường Chỉ Có Tôi Là Người
Chương 52: lộc thục nên ăn thế nào?
Giới yêu không có nhanh nhạy như thế giới bên ngoài, ít nhất mấy năm trước có mời một lập trình viên vào phát triển hệ thống giáo vụ, quả thực đọ sức với bọn họ là — — hệ thống hỏng của trường, ngay cả email để nộp bài tập cũng làm không được!
Thế là từ đó, mọi người khi viết luận văn vạn chữ xong, còn phải tự móc hầu bao in ra giấy, sau khi đóng sách chỉnh tề rồi thì tận tay đi nộp cho giáo viên.
Thứ hai, Đường Táp tới chỗ in ấn của trường học in bài tập, thuận tiện cũng in cho rau Gà và rau Cáo một phần, kết quả lúc tới nơi, Đường Táp nhìn thấy luận văn của rau Gà và rau Cáo, lập tức ngăn tay của nhân viên in ấn Bạch Tước Linh.
Bách Tước Linh là tên của nhân viên làm việc này, nhưng chân thân thật của cô ấy là Đại Bạch Thố Tinh, bởi vì ngày khai trí giống với Bách Tước Linh tên của một nhãn hiệu nổi tiếng của thế giới bên ngoài, cho nên dùng tên này làm tên của mình.
Nhưng, bởi vì là Đại Bạch Thố Tinh, cho nên đều được mọi người gọi bằng một cái tên thân thiết: “Kẹo sữa, đánh cho tôi một phần XX!”
Suy cho cùng Đại Bạch Thỏ…….. cũng là kẹo sữa mà. Đã từng, cái tên Bạch Tước Linh còn dẫn tới một trận hiểu lầm khắp giới, có một vị giáo sư già là cây tinh của Phi Đại, muốn ra thế giới bên ngoài đi tìm thân thích, đi thăm đám cây con cây cháu ở nơi khai trí của mình. Cây tinh già run rẩy xuất ngoại, gây ra một trận cười lớn, lúc đi qua tiệm bách hóa, nhìn thấy Bách Tước Linh bèn hỏi người bán hàng: “Cô gái, Bách Tước Linh chẳng phải là kẹo sữa sao?”
Trò cười này chưa đạt đến mức gây cười của người ở thế giới bên ngoài, nhưng lại có thể khiến chúng yêu trong này cười đến chết đi sống lại, từ đó về sau, Bách Tước Linh của tiệm in ấn còn có một cái tên thường gọi khác — — Kẹo Sữa.
Đường Táp không biết đại danh của Bách Tước Linh, nghe những sinh viên khác gọi đây là con kẹo sữa Thỏ Trắng, thế là cô cũng gọi như vậy: “Đợi chút, Kẹo Sữa, hai phần này khoang hãy in.”
Kẹo Sữa Bách Tước Linh: “Tại sao?”
Đường Táp một lời khó nói hết: “Lãng phí tiền.”
Luận văn của rau Gà và rau Cáo khiến cô đau đầu, lần trước Đế Chiêu chỉ rau Gà viết luận văn, cũng chỉ được nửa phần đầu, còn nửa phần sau thì rau Gà nói bản thân tìm được linh cảm rồi, không cần Đế Chiêu nữa, thế là tự ôm máy tính lạch cạch gõ lung tung, kiểu chữ dấu câu chẳng ra cái nào, hoa hòe hoa sói, càng đừng nhắc tới cách thức trình bày.
Đế Chiêu vì huyết áp của mình, không dám xem nửa phần sau do rau Gà viết, nhưng câu đó của rau Gà: “Tôi tìm được linh cảm rồi!”, vừa nghe liền biết không đáng tin chút nào.
Kịch nói không thể nói bậy, luận văn không phải là tiểu thuyết, trong chuyện này không thể dùng linh cảm được.
Đường Táp ngồi xuống, mở máy tính ra, ở trong tiệm in ấn chật hẹp sửa cách thức trình bày luận văn cho rau Gà và rau Cáo.
Bách Tước Linh kéo ghế tới, ngồi bên cạnh cô, bỗng hỏi: “Cô thiếu tiền không?”
Đường Táp: “Làm sao?”
Bách Tước Linh phát hiện cơ hội làm ăn: “Nếu thiếu tiền thì cô có thể nhận sửa cách thức trình bày luận văn cho bọn họ, một lần mười đồng, tuyệt đối có thể kiếm lời.”
Đường Táp: “...... Cám ơn, không cần.”
Buổi trưa tan học về, Đường Táp tới văn phòng của Ba Xà nộp bài tập, vừa vào cửa thì nhìn thấy một cô giáo rất xinh đẹp.
Nói là xinh đẹp, không chỉ hình người của cô ấy xinh đẹp, mà ngay cả nguyên hình cũng đẹp.
Nói ra thì, có thể sẽ có chút thất lễ, nhưng thần thức của Đường Táp lúc bắt được nguyên hình xinh đẹp của nữ giáo viên này, thì đại não lại tự động mở thực đơn gọi món, ánh mắt cũng tự động bắt đầu tìm nơi thích hợp để xuống dao.
Cô giáo trong trạng thái hình người là kiểu phụ nữ như A Mộc, A Mộc chính là A Mộc trong « Thiên Long Bát Bộ », xinh đẹp nhu mì, một gương mặt trứng ngỗng trắng nõn nà, hai con mắt vừa to vừa sinh động, xinh xẻo long lanh, cổ linh tinh quái còn mang theo một loại phong thái rất được lòng người, tản ra một loại hơi thở hiền thê người phụ nữ tốt.
Nhưng mà, hình người dẫu đẹp cũng không đẹp bằng nguyên hình chấn động Đường Táp.
Mình ngựa lông trắng, đường nét cơ thịt mượt mà đẹp đẽ, vân báo phủ trên lưng cũng đồng đều rõ nét, cái đuôi giống như được thêm hiệu ứng đặc biệt, đỏ rực đỏ như lửa.
“Cô Lộc Thục.” Đường Táp mỉm cười lên tiếng chào.
Kho tàu? Hấp? Hay là chiên mỡ?
Cô giáo kinh ngạc nói: “Bạn học Đường Táp? Sao em biết tôi là Lộc Thục?”
Đường Táp: “Sớm đã nghe các bạn học nói rồi, viện thương mại có một cô giáo xinh đẹp, là cô Lộc Thục, hôm nay em vừa gặp cô, em biết ngay xinh đẹp như vậy nhất định là cô Lộc Thục rồi.”
Lộc Thục đỏ hai má, kéo tay Đường Táp: “Tiểu Táp thật biết nói chuyện, sau này thường xuyên tới chỗ cô chơi, văn phòng của cô ở lầu một bên phía Đông ấy.”
Đường Táp: “Cám ơn cô, có thời gian em nhất định sẽ tới.”
Lộc Thục vô cùng tự nhiên, nói chuyện giống như đang nói với người trong nhà vậy: “Môn của Ba Xà có gì thú vị chứ, học kỳ sau em cứ chọn môn của cô đi! Giữa kỳ cô không có bố trí cho nhiệm vụ bài tập nặng như vậy đâu.......”
Ba Xà nhếch môi, nhận ba quyển bài tập của Đường Táp mới nộp, kinh ngạc nói: “Thất Thất cũng nộp bài tập luôn ư, thật không dễ dàng.”
Xem ra, vật cát tường như Phụng Hoàng chỉ cần nộp bài tài thì giáo viên đã có thể cho điểm cậu ấy tuyệt đối rồi.
Đường Táp hỏi Lộc Thục: “Môn của cô, chẳng lẽ không cần viết luận văn ạ?”
“Không cần, giữa kỳ cô sẽ dẫn các sinh viên đi thực tế khảo sát thị trường.” Lôc Thục nói, “Cô dạy môn hậu cần, mà bây giờ nơi làm hậu cần tốt nhất chính là thế giới bên ngoài của các em, cho nên trước khi bắt đầu dạy, cô đã xin một tiết khảo sát thế giới bên ngoài, dẫn sinh viên lớp cô đến công ty hậu cần của thế giới bên ngoài để khảo sát thực tế, các sinh viên khi trở về chỉ cần viết cảm nghĩ là được, rất nhẹ nhàng phải không?”
Đường Táp: “Cô Lộc Thục muốn ra ngoài mấy ngày?”
“Cô xin ba ngày.” Lộc Thục cười tủm tỉm nói, “Đúng rồi, cô còn liên lạc với An Dao, để tài trưởng An sắp xếp chỗ ở cho chúng tôi trước, có lẽ chính là nhà của Tiểu Đường đấy.”
Đường Táp vẫn giữ nụ cười mỉm trên môi, nhưng trong lòng lại thầm khen ngợi một câu: “Thật biết suy tính.”
Đường Táp: “A, em cũng muốn đi lắm, nhưng ngặt nỗi em đã hẹn với Thất Thất rồi, kỳ nghỉ xả hơi muốn đi hồ Bạch Hộ cắm trại…… Như vậy đi, học kỳ sau nếu cô còn dạy môn hậu cần, em nhất định sẽ chon.”
Lộc Thục cười nói: “Bạn học Đường Táp có đồ gì cần cô mua hộ cho không?”
Đường Táp không thể nói không có, cô nói câu nói có hàm ý khác: “Ừm……. Xách đồ sao, để em nghĩ xem, cô xem thử dao của thế giới bên ngoài đi, xem loại dao nào có thể chặt được thịt sườn, tìm cây cô thích nhất, mang về cho em là được ạ.”
“Từ lâu đã nghe nói bạn học Đường Táp thích nấu ăn, sau này nếu có cơ hội, cô cũng muốn nếm thử cơm em làm.”
“Nhất định sẽ có cơ hội ạ.” Đường Táp cười lên, “Cô đẹp như vậy, cùng xuất hiện nhất định sẽ bị áp chót, em nhất định sẽ mời cô ạ!”
Tiếng cười của Lộc Thục giống như tiếng ca, leng keng leng keng, trong trẻo vui tai.
Đường Táp cứ nghĩ: “Lộc Thục xinh đẹp biết bao nhiêu a……” Trung Hoa có 36 cách nấu nướng, vì con Lộc Thục xinh đẹp này nhất định phải tìm ra cách nấu độc quyền mới được!
Trước khi Đường Táp trở về làm cơm trưa, thì phải đi một chuyến tới ký túc xá giáo viên, tìm gặp An Dao.
“Trong tuần lễ nghỉ giữa kỳ Lộc Thục muốn ra thế giới bên ngoài?”
“Trước khi khai giảng cô ấy đã xin rồi, phía bên hải quan cũng đã cho phép.” Cái đuôi của An Dao đang đan áo len, là màu hồng.
“Mỗi năm ra ngoài một lần?”
“Cũng không chắc lắm.” An Dao nói, “Nhưng hễ có cơ hội thì sẽ ra ngoài ngay, nhưng tôi lại cảm thấy, cô ấy ra ngoài không phải để tham dự vào buôn bán lậu gì đâu….. Dẫu sao còn dẫn theo học sinh mà.”
“Trước kia ra ngoài, họ thường ở chỗ nào?”
“Nhà khách.” An Dao nói, “Tập đoàn tài chính Đồ Sơn chúng tôi cũng có kinh doanh nhà khách ở thế giới bên ngoài, nhưng lần này thì nói là muốn ở nhà họ Đường, quen biết người ‘ba’ đó của cô.”
Đường Táp: “Cô ta có lẽ đang muốn điều tra tôi.”
“Xem ra tổ chức Khoa Phụ, đã bắt đầu nghi ngờ cô rồi.”
“Chuyện sớm muộn mà thôi.” Đường Táp nói, “Tôi phải nghĩ cách……”
“Tôi cùng đi với bọn họ.” An Dao nói, “Cô ấy nhờ gia tộc Đồ Sơn chúng tôi sắp xếp chỗ ở cho bọn họ, tôi đại diện gia tộc Đồ Sơn dẫn cô ấy xuất ngoại chơi, sắp xếp hành trình giúp cô ấy cũng coi như là hợp lý. Yên tâm đi, tôi không để cô ta tiếp xúc với đổng sự trưởng Đường đâu, chúng tôi đều sắp xếp xong cả rồi, cô ta chủ động ra tay muốn tìm kẽ hở của cô, chúng ta sẽ tương kế tựu kế, khiến cô ta rơi vào trong bát của chúng ta.”
Đường Táp khen ngợi An Dao: “Lấy cái bắt để hình dung vô cùng phù hợp!”
An Dao: “Con trai tôi thế nào rồi?”
An Dao bật cười khùng khục.
“Tuần nghỉ học muốn đi hồ Bạch Hổ chơi?”
“Ừm, Thất Thất muốn đi, trùng hợp tôi cũng muốn đi hồ Bạch Hổ, thử gọi xem con Bạch Hổ ngốc ở dưới đáy hồ đó.” Đường Táp suy nghĩ rất lâu, hỏi, “Nói đến chuyện này, ông có nghiên cứu gì về trận pháp không?”
“Không dám gọi là nghiên cứu, chỉ biết chút ít mà thôi.” An Dao nói, “Cô muốn hỏi về điều gì?”
“Có loại trận pháp nào……. Có thể khống chế ngăn Tứ Thánh Thú thức tỉnh không?”
“Thiên phương dạ đàm (1).” An dao nói, “Chỉ có Thần mới có thể goi Tứ Thánh Thú thức tỉnh được, không phải là Thần thì dù gọi cách mấy Tứ Thánh Thú cũng không tỉnh dậy, như vậy còn có thể khống chế thế nào?”
“Vậy có trận pháp gì, có thể ảnh hưởng tới sự phục hồi năng lực của Tứ Thánh Thú không?” Đường Táp nói, “Hai tên tôi gọi tỉnh, một thì bị mất đi năng lực, còn một thì ngay cả thân hình cũng giữ không được, bản thân tôi cảm nhận được, sợ là do hiện tại tôi chưa khôi phục trí nhớ, chưa nhớ được tất cả bằng không chúng cũng không đến mức như vậy.”
An Dao: “Loại trận pháp này, khi đó chỉ nằm trong môn học tự chọn của tôi, biết được rất ít, không cách nào giải đáp thắc mắc của cô được, nhưng tôi có thể giới thiệu thầy giáo tinh thông trận pháp cho cô.”
“Ai?”
“Cựu giáo sư Đằng Xà của học viện quan hệ.”
Ánh mắt của Đường Táp biến đổi trong phút chốc.
“Bây giờ đang làm quản lý trong thư viện, nghe nói là không lấy được nghiên cứu học thuật, cũng không muốn thẩm định, từ bỏ công việc giáo sư lương cao, tới thư viện nhàn nhã xem sách rồi.”
Đường Táp nói: “Thầy giáo đó, như thế nào?”
An Dao: “Cái này thì tôi không biết, cô tự phán quyết đi. Dẫu sao, năm đó tôi vẫn luôn cảm thấy Lộc Thục dịu dàng vô hại, lương thiện biết quan tâm chăm sóc…… Nay không phải cũng là một trong những phần tử phạm tội đó sao?”
Đường Táp nói: “Đài phán quyết không có dễ mở như ông nghĩ đâu, vô duyên vô cớ, mở không được.”
“Nhất định phải có chứng cớ?”
“Gần như vậy.” Đường Táp tiếp, “Bản thân tôi cũng đang tìm hiểu. Hình như là, đài phán quyết chỉ tồn tại khi có tội danh được xác định……. Tùy tiện bắt một tên tới thử hình như là không được, nếu tôi có suy nghĩ này thì nó sẽ không phối hợp với tôi.”
An Dao: “Đã là như vậy, vậy cô cứ chạy bộ nhiều vào, cứ coi như là rèn luyện não bộ rèn luyện thân thể thôi.”
Đường Táp: “Thôi đi, bản thân tôi vẫn nên tự học thành tài vậy, loài yêu các người, không một ai đáng tin cậy cả.”
Bây giờ Đế Chiêu đã có thể xuống giường tự do đi lại rồi, vết thương trên lưng khép lại rất nhanh, vốn dĩ Đế Chiêu là muốn ‘chấm dứt’, kết thúc cuộc sống ăn chung ở chung thoải mái này, nhưng lại nghĩ tới câu: “Bây giờ đi thì quá tra rồi.” của tên Hồ Ly ngốc đó.
Đường Táp về tới, trên bàn trà sẽ có trà nóng, phòng bếp được lau chùi quét dọn sạch sẽ, ga giường được gấp ngăn nắp chỉnh tề, mặt bàn không dính một hạt bụi nào, quần áo được ủi thẳng treo lên.
Hôm nay cô về tới, Tiểu Bạch Long đang ngồi ở cửa, đeo cái tạp dề có viết hàng chữ ‘Ưu Đãi Tặng Phẩm’ mà siêu thị tặng, đang lau giày cho Đường Táp.
Đường Táp: “…… Anh như vậy khiến tôi rất ngại.”
Đế Chiêu cười nói: “Có qua có lại.”
Đường Táp mặc kệ anh.
Đế Chiêu: “Các môn học đều đã kết thúc rồi sao?”
“Ừm.” Đường Táp uống một ly trà, xé một trang giấy hình vuông, gấp thành ‘Đông Nam Tay Bắc’.
Ở trên các hướng ‘Đông Nam Tây Bắc’ đó cô viết lên cách nấu nướng tương ứng, hỏi Đế Chiêu: “Đông Nam Tây Bắc chọn một cái.”
Đế Chiêu nhìn ‘tháp giấy’ trên tay cô, hỏi: “Đây là cái gì?”
“Một trò chơi của thế giới bên ngoài.” Đường Táp nói, “Chọn một hướng đi.”
“Đông đi.” Đế Chiêu nói, “Đông Thanh Long, huy hiệu của quân viện chúng tôi.”
“Mấy lần?”
Đế Chiêu: “Ừm…… Bảy lần đi.”
Ngón tay của Đường Táp khép mở bảy lần, ra được đáp án.
“Hấp.”
Cô cầm bút lên, viết lên thực đơn: Lộc Thục hấp muối.
= = = = = =
Chú thích:
Thiên phương dạ đàm – Ngàn lẻ một đêm – 天方夜谈: Ý nói những chuyện quá hoang đường, khoác lác không thực.
Toàn Trường Chỉ Có Tôi Là Người