Toàn Tông Môn Đều Là Kẻ Si Tình Chỉ Có Ta Là Tỉnh Táo
C3: Tu chân giả được chọn
Chương có nội dung bằng hình ảnh
Cơ thể này thật cứng quá.
Cứng rắn đến nỗi Lâm Độ suýt chút nữa bị xương cốt của bản thân cấn chết.
Nàng nằm trên trên mặt đất, cảm thấy hô hấp càng ngày càng khó khăn, trong lòng bàn tay lại nhiều thêm một viên đan dược.
Là ban thưởng từ hệ thống.
"Ngươi không sao chứ?" Đỗ Thược sợ hết hồn, vội vàng muốn đi dìu nàng, lại thấy đứa trẻ bị ngã ngồi ngay tại chỗ, hai chân dài gây gò thuận thế đổi thành tư thế lão hán nông thôn ngồi bờ ruộng, thiếu mỗi tay cầm cái ống điếu đập bụi.
Một bộ động tác nước chảy mây trôi, làm cho hai người nhìn đến sửng sốt.
Vấp ngã ở đâu nằm yên ở đấy.
( giống câu tiến bịp nói nhề ?)
"Ta không sao, tỷ tỷ đừng lo lắng cho ta, ta đi chậm lại."
Lâm Độ một bên nói một bên đem đan dược nhét vào trong miệng, ngậm một chút, không tan.
Lại nhai một chút, không có cắn được.
Nàng trầm mặc một lúc, cứng cổ nuốt xuống, nghẹn muốn trợn trắng mắt.
Vì cái gì tu sĩ trong sách ăn đan dược trực tiếp chờ vào miệng là xong? Tu chân giả các ngươi không cần nước để uống thuốc sao? Thật sự không có ai ăn đan dược chết nghẹn sao?
Lâm Độ hoài nghi nhân sinh liên tiếp ba lần.
【...... Rất xin lỗi ký chủ, quên mất cô là phàm nhân.】
Lâm Độ trên mặt không biểu tình, ở trong lòng hỏi, "Tha thứ ta mạo muội, cổ họng người tu chân các người là làm bằng sắt sao?"
【 Tu sĩ có sức mạnh thể chất cao, chủ yếu vẫn là do bé cưng quá yếu thôi.】
Lâm Độ thở dài, vừa định nói gì, lại cảm thấy trong dạ dày có chút ấm áp truyền ra, sau đó một luồng ôn lương chi khí xông vào phổi, lúc trước hô hấp khó nhọc đột nhiên liền thông, cảm giác khó thở cùng kiệt sức kéo dài cũng dần dần hồi phục.
Trên người nàng buông lỏng, nhắm mắt lại, cảm thụ lấy đường đi của thuốc đang tan dần ở trong cơ thể, từ dạ dày đến phổi, từ từ lan dần theo huyết quản.
Cảm giác em ái này là điều mà cơ thể này trước nay chưa từng trải nghiệm
Nàng hô hấp lấy một miếng lớn, thoải mái thở dài một hơi.
Đỗ Thược đứng ở một bên, vốn muốn đem người nâng đỡ, lại phát hiện người kia đại mã kim đao(1) ngồi ở nơi đó, mơ hồ có gió hội tụ đến trên người nàng.
"Chớ có động nàng." Một thanh âm từ trên trời truyền đến, "Tránh xa một chút, đừng quấy rầy nàng thu nạp linh khí."
Đỗ Thược khẽ giật mình, bỗng nhiên phản ứng lại.
Thu nạp linh khí? nhưng Lâm Độ trước đó rõ ràng là một phàm nhân......
Những người từ phía sau núi đi xuống cũng đều nhìn về phía người đang ngồi thong thả trên giữa bậc đá.
Lâm Độ chỉ cảm thấy thư sướng, vô thức lần theo hướng đường đi của thuốc tại trong thần thức, quanh thân có gió xuân quẩn quanh.
Gió quấn quýt say đắm, khiến người ta càng muốn hấp thu.
Thân thể nhẹ nhàng, đầu óc thông suốt, không gì sánh bằng
Lâm Độ không khỏi muốn hòa mình vào trong gió xuân.
Thanh Sơn như sương, vạn vật trong rừng còn non ướt, cỏ cây nảy mầm, hoa đào bắt đầu nở, chim ruồi vui tươi, muông thú bước chân thoăn thoắt, gân lá xanh trong, còn có thể nhìn thấy rõ những sợi lông tơ.
Chờ đã......
Lâm Độ đột nhiên ý thức được cái gì, tại sao mình nhắm mắt lại còn có thể nhìn thấy cảnh tượng trong rừng?
【 Cưng à, sau khi phế tạng cô thông suốt sẽ tự động cảm ngộ dòng chảy huyết mạch, cộng với thiên phú max trị số băng linh căn, cho nên tự động học được thu nạp linh khí cùng luyện khí, đã đạt Phượng Sơ Cảnh sơ kỳ.】
【 Thật không thẹn là tu chân giả được chọn】
Lâm Độ trái lại rất bình tĩnh, ồ, luyện khí.
Ngực không khó chịu, hô hấp bình thường, rất tốt.
Chính là...... có chút muốn ọe.
Lâm Độ cau mày, đột nhiên phun ra một ngụm máu đen.
"Hệ thống, ngươi bán thuốc giả!"
【 Ta không có! Đó là cơ thể cô loại bỏ máu tụ từ bệnh cũ năm xưa!】
Lâm Độ cảm nhận một chút, cơ thể ngược lại vẫn như cũ thư sướng, không có cái gì không ổn.
Nàng chậm rãi ngước mắt, phát hiện chung quanh vây một vòng người.
Đám người chỉ thấy cái người nhỏ bé nhợt nhạt tinh xảo phun ra một ngụm máu ứ rồi mở mắt, sau đó nâng lên cánh tay tùy ý xoa xoa đôi môi dính chút máu, rồi rủ xuống khoác lên trên đầu gối, năm ngón thon dài của bàn tay còn lại tùy ý luồn qua tóc dài, thuận thế nghiêng đầu nhìn lướt qua bọn họ.
"Đừng xem, còn nhìn thu phí nha, mười khối một người."
Dù sao cỗ thân thể này nghèo rớt mùng tơi, trong kịch bản chỉ là nhân vật râu ria, kinh tài tuyệt diễm nhưng chết trẻ, bản thân Lâm Độ cũng không biết trước đó làm sao nguyên thân vượt qua được mười mấy năm qua.
Nàng chẳng qua là nói đùa mà thôi, đang muốn ngồi dậy, thì một túi linh thạch không biết từ đâu bay tới, theo sau là một tràng cười đùa.
"Chỉ là 10 khối linh thạch có phần quá ít, một kẻ phàm nhân leo núi liền có thể nhập đạo, chỉ tốn một khắc đồng hồ liền vào Phượng Sơ Cảnh, trăm ngàn năm qua, ngươi chính là người đầu tiên, ít nhất giá trị thiên kim."
Thanh âm kia ngạo mạn lại sâu sắc, mang theo làm cho người ta tê dại ngứa ngáy cảm giác, Lâm Độ đánh giá là liền một cái giọng tốt thế này, có thể có một trăm người yêu qua mạng, liền WeChat của chú hai cũng có thể có đối tượng yêu qua mạng.
Đám người vốn cho rằng Lâm Độ sẽ khó chịu với loại cao cao tại thượng bố thí sau khi xem náo nhiệt, ai ngờ nàng lại mở cái túi trữ vật kia, nhìn lướt qua rồi nở một nụ cười, đứng lên vỗ vỗ tro trên lục bào, "Cảm tạ."
Một ngàn linh thạch, tiền từ trên trời rơi xuống.
Nàng dạng này tản mạn ngỗ ngược, lại làm chủ nhân âm thanh phải bật cười.
"tâm tính tốt."
Lâm Độ nhìn Đỗ Thược một cái, chìa tay ra, "Tỷ tỷ, chúng ta lên núi đi."
Đỗ Thược lúc này mới phản ứng lại, ồ một tiếng, thuận theo dắt tay nàng, hoàn toàn quên bên cạnh còn có một vị hôn phu.
Sau khi nhập đạo, cơ thể quả thực khác biệt với thân xác phàm tục trước đó, Lâm Độ đi được rất nhanh rất vững, chỉ cảm thấy thân khinh thể kiện, nếu như xem nhẹ nỗi khổ riêng của trái tim mình thì nàng bây giờ chính là khoái hoạt giống như thần tiên.
Nguyên bản âm u đầy tử khí phiền muộn thiếu niên lúc này có thêm sức sống chỉ ở tuổi đó mới có.
Nàng bước chân nhẹ nhàng, làn da vẫn tái nhợt nhưng thần sắc lại sinh động không ít, vốn gương mặt kia nên có chút cà lơ phất phơ không chịu trói buộc biểu lộ, nàng lại giống như trong sáng và ngây thơ, nhìn đến thoát tục.
"Nguy Chỉ, nàng nhập đạo."
Trong đám mây vang lên tiếng cảnh cáo.
Đạo kia ngạo mạn thanh tuyến lại lần nữa vang lên, "Nhập đạo? Đạo phật thì không phải đạo? Ta thấy nàng như thế thông thấu tiêu sái, tu phật rất tốt."
"Yêu tăng, trong phật tự không chứa nổi Kim Thân của ngươi, chạy tới Trung Châu ta tông môn đại tuyển giương oai quấy rối?"
Lại là một tiếng cười khẽ, "Thú vị, thật thú vị, yêu tăng? Trung Châu các người, cũng gọi ta như vậy?"
"Đứa nhỏ này thuộc về Trung Châu chúng ta, ta Vô Thượng tông, nuôi được nàng."
"Đứa nhỏ này nhìn xem bẩm sinh yếu ớt, chỉ sợ có ẩn tật, tới Tế Thế tông của ta, chúng ta có thể cứu nàng."
"Ta cảm thấy ta cũng có thể......" Một thanh âm bỗng nhiên chen vào.
"Không, ngươi không thể." Ba giọng nói đồng thời vang lên.
Lâm Độ lúc này hoàn toàn không biết, có mấy "thần tiên" trên mây đang vì một tên tiểu quỷ như nàng mà tranh đấu.
Bởi vì nàng không có yếu như thế, Thanh Sơn này dường như cũng không còn cao như trước, không qua hai khắc đồng hồ liền đến đỉnh núi.
Đạp lên thềm đá cuối cùng, những đám mây xung quanh hình như đã tự động vượt qua đỉnh núi, lọt vào trong tầm mắt chính là dương quang phổ chiếu.
Nắng xuân ấm áp chiếu sáng rực rỡ trên quảng trường hình bát quái khổng lồ, trên đài cao tám mặt không thiếu bảng biểu giáo phái xếp thành hàng, trưởng lão các môn các phái ngồi sau án mỉm cười.
Cũng không giống như trong tưởng tượng của Lâm Độ đạo cốt tiên phong đầy rẫy bạch y, ngược lại giống như một phòng chứa đầy lưu lệ bảo thạch gấm vóc, nhìn xa xa liền tỏa ánh sáng lung linh, thần phi tiên tử, chẳng qua chính là như thế.
Mà trong sân rộng huyên náo ồn ào, đã có gần trăm đệ tử chờ tuyển chọn, hoặc là hô bằng gọi hữu, hoặc là đứng một mình, nhưng cũng không phải trắng phau phau một mảnh, tơ lụa, châu quang bảo thạch, cái gì cần có đều có.
Nàng vô thức liếc nhìn Đỗ Thược bên cạnh, phát hiện búi tóc trên đầu nàng cũng phức tạp hoa mỹ, trâm thoa xuyết lấy hồng phấn bảo thạch, đôi môi đỏ khẽ mím, đôi má hồng hào,một đôi mắt hạnh sáng ngời, bên trong dường như chỉ có vui sướng chứ không có kinh ngạc.
Lâm Độ nuốt xuống sự kinh ngạc, quả nhiên hóa trang trong phim tiên hiệp đương đại hại người không cạn.
Nàng bây giờ cùng Lưu lão lão thăm Đại quan viên(2) cũng kém không nhiều.
Đỗ Thược cũng chú ý tới ánh nhìn từ trên xuống dưới từ người bên cạnh, lập tức nghĩ đến chiếc áo choàng xanh đậm rõ ràng không vừa người của đứa nhỏ này, ngay cả cài tóc cũng chỉ là một nhánh đào trong lòng càng thương tiếc.
"Bé con, không phải sợ, Trung Châu đất rộng của nhiều, người giàu có nhiều, kỳ thực hôm nay ngoại trừ thế gia đại tộc tử đệ, cũng có bình thường nông thôn tử đệ, anh hùng không hỏi xuất xứ."
......
Lâm Độ trầm mặc một lát, ngoại trừ Tây Du Ký bản 86 ra, cũng không có ai nói cho nàng thần tiên còn phải ăn mặc đẹp đẽ.
Hệ thống kịp thời lộ đầu, cho tu chân newbie phổ cập khoa học.
【 Có thể có khả năng, ý ta là có thể có chứ, dù sao Tu chân giới có linh lực, năng xuất so với phàm trần gấp mấy chục lần? Cho nên tơ lụa cũng không phải thứ gì đáng giá, mà đắt tiền là pháp bào có điêu khắc trận pháp cơ!】
Lâm Độ ồ một tiếng, "Có lý, rất có lý."
____________________
(1): Đại mã kim đao (大马金刀): 1. Hào sảng; khí thế to lớn | 2. Nói chuyện thẳng thắn, sắc bén, không lưu tình(trong TH chỉ dáng ngồi nu9 kiểu như này
(2) Lưu lão lão thăm Đại quan viên: chỉ việc để bị choáng ngợp bởi những trải nghiệm mới và môi trường xung quanh sang trọng
Bạn có thể biết
Bà Lưu ( tiếng Trung:劉姥姥; bính âm: Liú Lǎolāo) là một nhân vật trong tiểu thuyết Trung Quốc thế kỷ 18 Hồng Lâu Mộng. Bà là một cụ già quê mùa và là họ hàng xa của Vương phu nhân thông qua việc "gộp gia đình" và hôn nhân (tức là họ không cùng huyết thống).
Ông nội của con rể Lưu bà được cha của Vương phu nhân nhận làm con nuôi nên họ Giả có quan hệ họ hàng với nhà con rể. Bà Lưu được con rể Gou'er giao nhiệm vụ đi thỉnh Vương phu nhân.
Bà Lưu đến thăm phủ Vinh Quốc hai lần trong cuốn tiểu thuyết cùng với cháu trai nhỏ của bà. Mỗi lần như vậy, họ đều mang đến sự tương phản rõ rệt với các thành viên Giả gia. Tuy nhiên, cô ấy được mọi người kính trọng vì tuổi tác, vóc dáng cường tráng và bản tính thẳng thắn, mang lại nhiều sự hài hước, ngay cả đối với Thái hậu. Lần nào bà cũng mang về nhà nhiều quà có giá trị là quần áo, tiền bạc, thực phẩm, thuốc gia truyền, gia súc. Trong đoạn kết của cuốn tiểu thuyết Cheng-Gao(bản in khắc gỗ của cuốn sách), bà Lưu đến thăm Vương Tây Phong trước khi bà qua đời và cứu Giả Xảo Thư khỏi tay vợ lẽ.
Cụm từ tạm dịch là "Bà Lưu thăm vườn hoa lớn" ( tiếng Trung giản thể:刘姥姥进大观园; tiếng Trung phồn thể:劉姥姥進大觀園; bính âm: Liú lǎolao jìn Dàguānyuán) dùng để chỉ nhân vật này, người đến thăm gia đình quý tộc chơi đùa tiếp đón bà, nhưng điều đó cũng công khai chế nhạo bà vì sự giản dị của bà (tuy nhiên, bà Lưu rất biết ơn vì sự hào phóng của họ.) Cụm từ này được sử dụng trong tiếng Trung hiện đại để mô tả một người nào đó, thường đơn giản và không phức tạp, bị choáng ngợp bởi những trải nghiệm mới và khung cảnh sang trọng xung quanh.
Toàn Tông Môn Đều Là Kẻ Si Tình Chỉ Có Ta Là Tỉnh Táo