Toàn Chức Cao Thủ
Chương 572: Người kia là ai?
Edit: Dũng | Beta: Mei + Tam
Cừu Vui Vẻ thấp thỏm trông mòn con mắt, đến lúc có thể tung tăng lên dò hỏi gặt hái thành công, gã bỗng đờ ra chết máy. Gã không đi hỏi, cứ đứng yên một chỗ nghĩ miên man: Qua hay không qua?
Giây phút ngắn ngủi này như kéo ra dài lê thê, Cừu Vui Vẻ nhấp nha nhấp nhổm, muốn hỏi mà không dám, hận không thể chui đầu qua màn hình ngó biểu cảm mấy người kia.
Lúc này, mọi người cũng nhìn thấy đội trưởng đại nhân nhà mình đứng ở cửa phó bản, nhất thời như ong vỡ tổ, lập tức ào tới.
“Qua không?”
“Qua!”
Ngắn gọn một chữ, thay cho tất cả lời muốn nói. Trong nháy mắt, niềm sung sướng vỡ òa trong Cừu Vui Vẻ.
“Qua thật ư?” Vui mừng như đang mơ, Cừu Vui Vẻ sướng rơn người, níu hết người này đến người khác để xác nhận.
“Qua, qua rồi, trưởng đoàn xem!” Người nói là đội trưởng đội 2, nói xong liền show ra ba món trang bị rớt từ BOSS cuối. Phó bản trăm người, cả trăm người cùng hì hục phấn đấu, phần thưởng tất nhiên không phải dạng vừa. Phó bản thường rớt được hai món trang bị tím là cực hiếm, vào bản này chỉ là muỗi thôi. Hai trang bị tím hả? Ba bốn món tím một lần đây nè. Hiện nay kỷ lục đánh bản trăm người hên nhất là rớt được hai món cam và ba món tím! Đến giờ vẫn chưa team nào mấp mé tới. Đồ cam trong bản trăm người cũng khó rớt, nói chi hai món. Kỷ lục nói trên toàn bị thiên hạ đồ rằng do game bug.
Hai món đồ cam, giết BOSS hoang dã mỗi tuần toàn thế giới nhả một con may ra mới có cơ hội hốt được.
Đoàn của Cừu Vui Vẻ lần này kiếm được ba món đồ tím, không hẳn hên nhưng tạm có thể chấp nhận. Thật ra, đồ nhặt từ BOSS cuối không quan trọng, quan trọng nhất là họ đã vượt qua được phó bản hì hụi mấy tuần liền, niềm vui như thể chinh phục được cả vũ trụ mới là thứ khiến họ sung sướng tột độ.
“Đầu củ tỏi, thấy chưa hả? Ha ha ha ha!” Cừu Vui Vẻ nở mày nở mặt, cuối cùng cũng nói ra được câu đã chuẩn bị từ lâu, nếu không phải quá trình vất vả khúc chiết, tên Đầu Sói Tỏi kia làm gì có cơ hội chế giễu gã như vậy.
“Thế đéo nào!” Sói Đầu Tỏi thấy đám người Cừu Vui Vẻ sung sướng mà tê tái cả người. Trong đoàn nào ai mong chờ niềm vui này hơn trưởng đoàn chứ. Dù đoàn Cừu Vui Vẻ trông không hề giống giả vờ, nhưng Sói Đầu Tỏi vẫn nhất quyết không tin.
“Dựa vào thực lực bọn bây, có vượt bản cũng không nhanh như vậy!” Sói Đầu Tỏi nói.
“Nhanh thiệt hả? Cũng tạm thôi mà?” Cừu Vui Vẻ cười sung sướng, lúc này mới để ý đến thời gian vượt phó bản, thành tích của họ còn cách kỷ lục trên bảng xếp hạng khá xa. Cừu Vui Vẻ nhận thấy họ quá xem nhẹ BOSS cuối. Trước lúc đụng độ BOSS cuối, họ đã có cơ hội chạm đến cửa kỷ lục, vậy mà con BOSS này đá một phát văng luôn kỷ lục xém lập của họ lên chín tầng mây. Nhưng dù sao, đội khai hoang mà tốc độ thế này cũng quá ngon rồi, chả trách Sói Đầu Tỏi không tin. Nếu đổi lại là Cừu Vui Vẻ, gã cũng khó chấp nhận.
Nhưng sự thật chỉ có một, Cừu Vui Vẻ hân hoan trong niềm vui thắng lợi, Sói Đầu Tỏi tin hay không lan quyên gì bọn này, nhột mới thèm đi cãi. Hắn ta càng ức chế, Cừu Vui Vẻ càng hả dạ.
Đây là sự thật!
Dù chú mày tin hay không, nó vẫn là sự thật, một sự thật mát cả lòng mề.
“Nhìn coi cái gì nè!” Cừu Vui Vẻ cố ý chọc tức Sói Đầu Tỏi, không nhiều lời, giao dịch nhận trang bị BOSS rớt đem show ra, mặc lên người. Trong Vinh Quang, trang bị không chịu hạn chế nghề nghiệp, vấn đề là mặc rồi có dùng được hay không thôi. Lúc này Cừu Vui Vẻ tự biến mình thành người mẫu, mục sư thì sao, có là mục sư anh vẫn mặc hết ba món BOSS rớt nè, xong còn diễu hành tới lui trước mặt Sói Đầu Tỏi.
“Thế đéo nào, thế đéo nào!” Sói Đầu Tỏi lẩm bẩm, ánh mắt như bị hút dính lên người Cừu Vui Vẻ, dán chặt vào ba món trang bị.
“Ha ha ha, thôi, chấp nhận sự thật đi đầu củ tỏi à, cố gắng lên há, tao tin rằng tám mười tuần sau tụi bây cũng kiếm được trang bị vầy thôi hà. Rồi giải tán, mày dẫn người đi luyện cấp đi, bọn này còn phải ăn mừng một trận đã!” Cừu Vui Vẻ hớn hở nói.
Sói Đầu Tỏi nghẹn tới nội thương! Nếu như không phải chung hội Mưu Đồ Bá Đạo, gã đã kéo anh em xông lên PK một trận cho đỡ hờn. Lúc này lại chỉ biết câm nín ôm cục tức nhìn đám Cừu Vui Vẻ rời đi. Ngay lúc đó, hai mắt của Sói Đầu Tỏi đột ngột lóe lên.
“CLGT?” Cừu Vui Vẻ tỏ ra đéo sợ.
“Thằng này là ai?” Sói Đầu Tỏi nhấn chuột đặt ký hiệu lên đầu Trai Ngầu Cầu Bại.
“Ai cơ?” Cừu Vui Vẻ lập tức đoán được người Sói Đầu Tỏi muốn hỏi, nhưng vẫn tỏ ra ngây ngô.
Sói Đầu Tỏi tự mắng mình đầu đất, hắn đặt ký hiệu thì chỉ có người chung đoàn nhìn thấy, Cừu Vui Vẻ không chung đoàn, đặt thì thấy mốc gì?
Vì vậy Sói Đầu Tỏi trực tiếp đi đến cạnh Trai Ngầu Cầu Bại: “Thằng này là ai?”
“Ai mướn ông quản?” Cừu Vui Vẻ trả lời.
“Ha ha ha ha, bởi tao nói đoàn tụi mày làm sao qua được Lăng Mộ Trên Không, ra là kiếm người phụ, ừm, kỵ sĩ luôn nha, MT hả? Đúng là phải mượn bên ngoài mà, thuê đâu ra vậy? Trang bị xịn đó.” Sói Đầu Tỏi mừng như lụm được vàng, hưng phấn lảm nhảm không ngừng, thuyết âm mưu một đống. Ai ngờ vừa nói xong câu cuối, xung quanh bỗng cực kỳ yên lặng, yên lặng đến đáng sợ. Không chỉ đoàn Cừu Vui Vẻ, mà cả đoàn Sói cũng vậy, éo đứa nào hùa theo hắn.
Sói Đầu Tỏi giật mình, lúc này một đội viên PM gã, gã coi xong vội nhìn lại trang bị của Trai Ngầu Cầu Bại, không khỏi trợn mắt bối rối.
Sói Đầu Tỏi cũng là kỵ sĩ, không cần click vào quan sát chi tiết cũng rõ trang bị của Trai Ngầu Cầu Bại “xịn” cỡ nào. Hàng họ như vậy mà làm MT của Lăng Mộ Trên Không? Sói Đầu Tỏi lại bối rối tiếp lần hai.
“Không rảnh nhảm nhí với mày nữa, chúng ta đi!” Trong lòng Cừu Vui Vẻ hơi chột dạ. Dù sao đoàn của họ qua được Lăng Mộ Trên Không toàn nhờ Trai Ngầu Cầu Bại, nhận vơ công sức thành của mình cũng thấy hơi xấu hổ. Hôm nay qua được, nhưng phó bản tuần sau sống chết thế nào Cừu Vui Vẻ còn chưa biết! Lời của Sói Đầu Tỏi khiến Cừu Vui Vẻ bỗng nảy ra một ý. Trai Ngầu Cầu Bại dù không thể trở thành thành viên cố định của bọn họ, nhưng bây giờ tận dụng cơ hội xây dựng quan hệ với người này cho tốt, khi cần có thể gọi tới đỡ một tay, nghe cũng lý tưởng há?
Cừu Vui Vẻ còn đang mải suy nghĩ, không hơi đâu so bì với Sói Đầu Tỏi. Kết quả hôm nay Sói Đầu Tỏi bị kích thích quá nhiều, quyết tâm không chịu bỏ qua: “Khoan đi vội, hôm nay mà không làm rõ lý do bọn mày qua được Lăng Mộ Trên Không, đừng hòng ở yên với tao.”
“Qua là qua thôi ba, bớt nói nhảm đi.” Cừu Vui Vẻ nói.
“Đừng có ngụy biện, chuyện hôm nay mà không rõ ràng, sau này đoàn Sói bọn tao làm sao hiên ngang chà đạp tụi mày được, tốt hơn mau khai rõ. “Sói Đầu Tỏi nói.
Cừu Vui Vẻ không ngờ Sói Đầu Tỏi lại nói toạc ra như vậy, nhất thời không biết phản bác thế nào.
Đúng lúc này Trai Ngầu Cầu Bại lên tiếng: “Người kia là ai vậy?”
“Là người của phân hội thứ 5.” Cừu Vui Vẻ bất đắc dĩ giới thiệu.
“Ha ha, tên nghe cưng ghê!” Trai Ngầu Cầu Bại nói.
“Còn tên mày quá hống hách đó!” Sói Đầu Tỏi đáp trả.
“Cũng thường thôi.”
“Cái tên này nhìn một lần là nhớ, chắc chắn mày không nằm trong đoàn của Cừu Vui Vẻ.” Sói Đầu Tỏi khẳng định.
Cừu Vui Vẻ ngửa mặt thở dài, rốt cuộc gã này cũng nói chuẩn được một câu, ID tên Trai Ngầu Cầu Bại quả là chói sáng quá thể.
“Phải thì sao, không phải thì sao?”
“Phải làm cho rõ chứ sao! Nếu đoàn Cừu Vui Vẻ mời mày tới mới qua được bản, vậy có tài cán mịa gì, sau này ngưng làm bộ giỏi giang trước mặt tụi tao đi!” Sói Đầu Tỏi nói.
“Ầy, tui nói cái, tui chưa vào công hội, nhưng cũng tính là thành viên trong đoàn chứ hả?” Trai Ngầu Cầu Bại nói.
Cừu Vui Vẻ mừng như bắt được vàng: “Đương nhiên, đương nhiên phải tính chứ!”
“Hừ!” Sói Đầu Tỏi cười nhạt, “Mày nói thế là tao biết tỏng rồi, đoàn này còn bao nhiêu thằng viện binh nữa?”
“Ý ông là sao?” Cừu Vui Vẻ hỏi.
“Ý gì? Bớt giả ngu đi! Tìm một người giúp là qua được phó bản sao? Tao đoán hôm nay ít nhất cũng phải nhờ tới hai, ba đội phải không? Còn bày đặt ẩn trang bị? Cần tao vạch ra hết sao?” Sói Đầu Tỏi khinh bỉ lên tiếng.
“Hở? Trong đoàn đội còn có cao thủ cơ à? Sao tui không thấy?” Trai Ngầu Cầu Bại quay sang hỏi Cừu Vui Vẻ.
Cừu Vui Vẻ bị dồn cứng họng chả biết nói sao. Tuy rằng câu hỏi của Trai Ngầu Cầu Bại đã chứng minh gã không có nhờ hai, ba đội nào. Nhưng mà định nghĩa cao thủ của anh hai này bị sao vậy? Về lý mà nói, thành viên trong đoàn trăm người của phân hội Mưu Đồ Bá Đạo đâu có thiếu cao thủ? Sao bây giờ lại bị coi là gà hết rồi?
“Mày đừng xạo với tao là chỉ thỉnh một thánh tới liền qua bản à nha, hù nhau hả?” Sói Đầu Tỏi nói với Cừu Vui Vẻ.
“Chuẩn rồi.” Cừu Vui Vẻ không lùi bước, dù sao đây chính là sự thật!
“Chuẩn? Vậy mày có dám để thằng này PK với tao, để tao check trình độ coi có đúng là cao thủ hàng top hay không không?” Sói Đầu Tỏi đột nhiên hỏi.
Cừu Vui Vẻ giật thót. Gã Sói Đầu Tỏi này nhây tới tận lúc này, hóa ra là vì muốn đánh một trận PVP lấy lại mặt mũi đây mà!
Toàn Chức Cao Thủ
Cừu Vui Vẻ thấp thỏm trông mòn con mắt, đến lúc có thể tung tăng lên dò hỏi gặt hái thành công, gã bỗng đờ ra chết máy. Gã không đi hỏi, cứ đứng yên một chỗ nghĩ miên man: Qua hay không qua?
Giây phút ngắn ngủi này như kéo ra dài lê thê, Cừu Vui Vẻ nhấp nha nhấp nhổm, muốn hỏi mà không dám, hận không thể chui đầu qua màn hình ngó biểu cảm mấy người kia.
Lúc này, mọi người cũng nhìn thấy đội trưởng đại nhân nhà mình đứng ở cửa phó bản, nhất thời như ong vỡ tổ, lập tức ào tới.
“Qua không?”
“Qua!”
Ngắn gọn một chữ, thay cho tất cả lời muốn nói. Trong nháy mắt, niềm sung sướng vỡ òa trong Cừu Vui Vẻ.
“Qua thật ư?” Vui mừng như đang mơ, Cừu Vui Vẻ sướng rơn người, níu hết người này đến người khác để xác nhận.
“Qua, qua rồi, trưởng đoàn xem!” Người nói là đội trưởng đội 2, nói xong liền show ra ba món trang bị rớt từ BOSS cuối. Phó bản trăm người, cả trăm người cùng hì hục phấn đấu, phần thưởng tất nhiên không phải dạng vừa. Phó bản thường rớt được hai món trang bị tím là cực hiếm, vào bản này chỉ là muỗi thôi. Hai trang bị tím hả? Ba bốn món tím một lần đây nè. Hiện nay kỷ lục đánh bản trăm người hên nhất là rớt được hai món cam và ba món tím! Đến giờ vẫn chưa team nào mấp mé tới. Đồ cam trong bản trăm người cũng khó rớt, nói chi hai món. Kỷ lục nói trên toàn bị thiên hạ đồ rằng do game bug.
Hai món đồ cam, giết BOSS hoang dã mỗi tuần toàn thế giới nhả một con may ra mới có cơ hội hốt được.
Đoàn của Cừu Vui Vẻ lần này kiếm được ba món đồ tím, không hẳn hên nhưng tạm có thể chấp nhận. Thật ra, đồ nhặt từ BOSS cuối không quan trọng, quan trọng nhất là họ đã vượt qua được phó bản hì hụi mấy tuần liền, niềm vui như thể chinh phục được cả vũ trụ mới là thứ khiến họ sung sướng tột độ.
“Đầu củ tỏi, thấy chưa hả? Ha ha ha ha!” Cừu Vui Vẻ nở mày nở mặt, cuối cùng cũng nói ra được câu đã chuẩn bị từ lâu, nếu không phải quá trình vất vả khúc chiết, tên Đầu Sói Tỏi kia làm gì có cơ hội chế giễu gã như vậy.
“Thế đéo nào!” Sói Đầu Tỏi thấy đám người Cừu Vui Vẻ sung sướng mà tê tái cả người. Trong đoàn nào ai mong chờ niềm vui này hơn trưởng đoàn chứ. Dù đoàn Cừu Vui Vẻ trông không hề giống giả vờ, nhưng Sói Đầu Tỏi vẫn nhất quyết không tin.
“Dựa vào thực lực bọn bây, có vượt bản cũng không nhanh như vậy!” Sói Đầu Tỏi nói.
“Nhanh thiệt hả? Cũng tạm thôi mà?” Cừu Vui Vẻ cười sung sướng, lúc này mới để ý đến thời gian vượt phó bản, thành tích của họ còn cách kỷ lục trên bảng xếp hạng khá xa. Cừu Vui Vẻ nhận thấy họ quá xem nhẹ BOSS cuối. Trước lúc đụng độ BOSS cuối, họ đã có cơ hội chạm đến cửa kỷ lục, vậy mà con BOSS này đá một phát văng luôn kỷ lục xém lập của họ lên chín tầng mây. Nhưng dù sao, đội khai hoang mà tốc độ thế này cũng quá ngon rồi, chả trách Sói Đầu Tỏi không tin. Nếu đổi lại là Cừu Vui Vẻ, gã cũng khó chấp nhận.
Nhưng sự thật chỉ có một, Cừu Vui Vẻ hân hoan trong niềm vui thắng lợi, Sói Đầu Tỏi tin hay không lan quyên gì bọn này, nhột mới thèm đi cãi. Hắn ta càng ức chế, Cừu Vui Vẻ càng hả dạ.
Đây là sự thật!
Dù chú mày tin hay không, nó vẫn là sự thật, một sự thật mát cả lòng mề.
“Nhìn coi cái gì nè!” Cừu Vui Vẻ cố ý chọc tức Sói Đầu Tỏi, không nhiều lời, giao dịch nhận trang bị BOSS rớt đem show ra, mặc lên người. Trong Vinh Quang, trang bị không chịu hạn chế nghề nghiệp, vấn đề là mặc rồi có dùng được hay không thôi. Lúc này Cừu Vui Vẻ tự biến mình thành người mẫu, mục sư thì sao, có là mục sư anh vẫn mặc hết ba món BOSS rớt nè, xong còn diễu hành tới lui trước mặt Sói Đầu Tỏi.
“Thế đéo nào, thế đéo nào!” Sói Đầu Tỏi lẩm bẩm, ánh mắt như bị hút dính lên người Cừu Vui Vẻ, dán chặt vào ba món trang bị.
“Ha ha ha, thôi, chấp nhận sự thật đi đầu củ tỏi à, cố gắng lên há, tao tin rằng tám mười tuần sau tụi bây cũng kiếm được trang bị vầy thôi hà. Rồi giải tán, mày dẫn người đi luyện cấp đi, bọn này còn phải ăn mừng một trận đã!” Cừu Vui Vẻ hớn hở nói.
Sói Đầu Tỏi nghẹn tới nội thương! Nếu như không phải chung hội Mưu Đồ Bá Đạo, gã đã kéo anh em xông lên PK một trận cho đỡ hờn. Lúc này lại chỉ biết câm nín ôm cục tức nhìn đám Cừu Vui Vẻ rời đi. Ngay lúc đó, hai mắt của Sói Đầu Tỏi đột ngột lóe lên.
“CLGT?” Cừu Vui Vẻ tỏ ra đéo sợ.
“Thằng này là ai?” Sói Đầu Tỏi nhấn chuột đặt ký hiệu lên đầu Trai Ngầu Cầu Bại.
“Ai cơ?” Cừu Vui Vẻ lập tức đoán được người Sói Đầu Tỏi muốn hỏi, nhưng vẫn tỏ ra ngây ngô.
Sói Đầu Tỏi tự mắng mình đầu đất, hắn đặt ký hiệu thì chỉ có người chung đoàn nhìn thấy, Cừu Vui Vẻ không chung đoàn, đặt thì thấy mốc gì?
Vì vậy Sói Đầu Tỏi trực tiếp đi đến cạnh Trai Ngầu Cầu Bại: “Thằng này là ai?”
“Ai mướn ông quản?” Cừu Vui Vẻ trả lời.
“Ha ha ha ha, bởi tao nói đoàn tụi mày làm sao qua được Lăng Mộ Trên Không, ra là kiếm người phụ, ừm, kỵ sĩ luôn nha, MT hả? Đúng là phải mượn bên ngoài mà, thuê đâu ra vậy? Trang bị xịn đó.” Sói Đầu Tỏi mừng như lụm được vàng, hưng phấn lảm nhảm không ngừng, thuyết âm mưu một đống. Ai ngờ vừa nói xong câu cuối, xung quanh bỗng cực kỳ yên lặng, yên lặng đến đáng sợ. Không chỉ đoàn Cừu Vui Vẻ, mà cả đoàn Sói cũng vậy, éo đứa nào hùa theo hắn.
Sói Đầu Tỏi giật mình, lúc này một đội viên PM gã, gã coi xong vội nhìn lại trang bị của Trai Ngầu Cầu Bại, không khỏi trợn mắt bối rối.
Sói Đầu Tỏi cũng là kỵ sĩ, không cần click vào quan sát chi tiết cũng rõ trang bị của Trai Ngầu Cầu Bại “xịn” cỡ nào. Hàng họ như vậy mà làm MT của Lăng Mộ Trên Không? Sói Đầu Tỏi lại bối rối tiếp lần hai.
“Không rảnh nhảm nhí với mày nữa, chúng ta đi!” Trong lòng Cừu Vui Vẻ hơi chột dạ. Dù sao đoàn của họ qua được Lăng Mộ Trên Không toàn nhờ Trai Ngầu Cầu Bại, nhận vơ công sức thành của mình cũng thấy hơi xấu hổ. Hôm nay qua được, nhưng phó bản tuần sau sống chết thế nào Cừu Vui Vẻ còn chưa biết! Lời của Sói Đầu Tỏi khiến Cừu Vui Vẻ bỗng nảy ra một ý. Trai Ngầu Cầu Bại dù không thể trở thành thành viên cố định của bọn họ, nhưng bây giờ tận dụng cơ hội xây dựng quan hệ với người này cho tốt, khi cần có thể gọi tới đỡ một tay, nghe cũng lý tưởng há?
Cừu Vui Vẻ còn đang mải suy nghĩ, không hơi đâu so bì với Sói Đầu Tỏi. Kết quả hôm nay Sói Đầu Tỏi bị kích thích quá nhiều, quyết tâm không chịu bỏ qua: “Khoan đi vội, hôm nay mà không làm rõ lý do bọn mày qua được Lăng Mộ Trên Không, đừng hòng ở yên với tao.”
“Qua là qua thôi ba, bớt nói nhảm đi.” Cừu Vui Vẻ nói.
“Đừng có ngụy biện, chuyện hôm nay mà không rõ ràng, sau này đoàn Sói bọn tao làm sao hiên ngang chà đạp tụi mày được, tốt hơn mau khai rõ. “Sói Đầu Tỏi nói.
Cừu Vui Vẻ không ngờ Sói Đầu Tỏi lại nói toạc ra như vậy, nhất thời không biết phản bác thế nào.
Đúng lúc này Trai Ngầu Cầu Bại lên tiếng: “Người kia là ai vậy?”
“Là người của phân hội thứ 5.” Cừu Vui Vẻ bất đắc dĩ giới thiệu.
“Ha ha, tên nghe cưng ghê!” Trai Ngầu Cầu Bại nói.
“Còn tên mày quá hống hách đó!” Sói Đầu Tỏi đáp trả.
“Cũng thường thôi.”
“Cái tên này nhìn một lần là nhớ, chắc chắn mày không nằm trong đoàn của Cừu Vui Vẻ.” Sói Đầu Tỏi khẳng định.
Cừu Vui Vẻ ngửa mặt thở dài, rốt cuộc gã này cũng nói chuẩn được một câu, ID tên Trai Ngầu Cầu Bại quả là chói sáng quá thể.
“Phải thì sao, không phải thì sao?”
“Phải làm cho rõ chứ sao! Nếu đoàn Cừu Vui Vẻ mời mày tới mới qua được bản, vậy có tài cán mịa gì, sau này ngưng làm bộ giỏi giang trước mặt tụi tao đi!” Sói Đầu Tỏi nói.
“Ầy, tui nói cái, tui chưa vào công hội, nhưng cũng tính là thành viên trong đoàn chứ hả?” Trai Ngầu Cầu Bại nói.
Cừu Vui Vẻ mừng như bắt được vàng: “Đương nhiên, đương nhiên phải tính chứ!”
“Hừ!” Sói Đầu Tỏi cười nhạt, “Mày nói thế là tao biết tỏng rồi, đoàn này còn bao nhiêu thằng viện binh nữa?”
“Ý ông là sao?” Cừu Vui Vẻ hỏi.
“Ý gì? Bớt giả ngu đi! Tìm một người giúp là qua được phó bản sao? Tao đoán hôm nay ít nhất cũng phải nhờ tới hai, ba đội phải không? Còn bày đặt ẩn trang bị? Cần tao vạch ra hết sao?” Sói Đầu Tỏi khinh bỉ lên tiếng.
“Hở? Trong đoàn đội còn có cao thủ cơ à? Sao tui không thấy?” Trai Ngầu Cầu Bại quay sang hỏi Cừu Vui Vẻ.
Cừu Vui Vẻ bị dồn cứng họng chả biết nói sao. Tuy rằng câu hỏi của Trai Ngầu Cầu Bại đã chứng minh gã không có nhờ hai, ba đội nào. Nhưng mà định nghĩa cao thủ của anh hai này bị sao vậy? Về lý mà nói, thành viên trong đoàn trăm người của phân hội Mưu Đồ Bá Đạo đâu có thiếu cao thủ? Sao bây giờ lại bị coi là gà hết rồi?
“Mày đừng xạo với tao là chỉ thỉnh một thánh tới liền qua bản à nha, hù nhau hả?” Sói Đầu Tỏi nói với Cừu Vui Vẻ.
“Chuẩn rồi.” Cừu Vui Vẻ không lùi bước, dù sao đây chính là sự thật!
“Chuẩn? Vậy mày có dám để thằng này PK với tao, để tao check trình độ coi có đúng là cao thủ hàng top hay không không?” Sói Đầu Tỏi đột nhiên hỏi.
Cừu Vui Vẻ giật thót. Gã Sói Đầu Tỏi này nhây tới tận lúc này, hóa ra là vì muốn đánh một trận PVP lấy lại mặt mũi đây mà!
Toàn Chức Cao Thủ
Đánh giá:
Truyện Toàn Chức Cao Thủ
Story
Chương 572: Người kia là ai?
10.0/10 từ 25 lượt.