Toàn Chức Cao Thủ
Chương 551: Chứng minh thực lực!
Edit: Dũng | Beta: Kha
Đồng đội như cái củ cải, Trần Quả ngồi hóng bên cạnh mà sắp hộc máu. Xem thái độ của hội kia đối với Diệp Tu, Trần Quả thực sự chờ mong trò vui, chẳng hạn như Diệp Tu cố tình chiếm thù hận, ngay sau đó liền OT, Đậu Vừa Rang có muốn kéo lại cũng không được, Trần Quả tin chắc rằng Diệp Tu thừa sức làm việc này.
Ngờ đâu suốt một đường chém giết, Trần Quả ngày càng mất niềm tin, chẳng cần nói đâu xa, tên kia còn không thèm động tay vào bàn phím kìa. Tay trái chống cằm, tay phải cầm chuột trỏ trỏ, bấm bấm vài cái, tai nghe treo trên cổ như cái loa phát ra âm thanh một cách đều đặn.
Di chuyển, công kích, dùng kỹ năng…
“Lẽ nào tên này chuẩn bị dùng thao tác kiểu tay mơ này mà gây OT sao?”
Trần Quả vô cùng tin cậy thực lực của đại thần, ôm nghi vấn này kiên trì xem tiếp, chỉ là chém giết quái một hồi cũng không hề xuất hiện OT. Trần Quả từ từ nghĩ kỹ, Đậu Vừa Rang làm MT không tồi, loại quái này giết cũng khá nhanh, có lẽ không đủ thời gian giành thù hận gây OT. Còn nếu vượt lên trước MT tranh quái, thế thì quá lộ liễu, quá ngờ nghệch, sớm muộn cũng bị sút khỏi đội.
Bởi vậy Trần Quả nghĩ, có khi Diệp Tu chờ gặp BOSS mới thể hiện uy lực, khó khăn lắm mới đợi được BOSS đầu, đang chuẩn bị tinh thần nghênh tiếp cao trào, kết quả chỉ nghe thấy một câu:
“Tui đang chăm chỉ nhởn nhơ mà.”
Lúc nói ra câu này, Diệp Tu vẫn nghiêng người ngoẹo cổ, đầu như sắp rớt xuống, vừa cầm chuột bấm vừa thờ ơ bảo.
“Tên này làm gì vậy chứ.” Tân Lộ cũng bực mình, tuy người bảo hắn nhởn nhơ là cô, nhưng không ngờ hắn lại thực sự chăm chỉ nhởn nhơ như vậy. Thần Chi Lĩnh Vực không có tay mơ, đừng nói là Tân Lộ hay tám người khác, chỉ cần xem qua bảng xếp hạng sát thương, không cần nhìn tên, chỉ nhìn số liệu thôi cũng thấy rõ rằng tên Trai Ngầu Cầu Bại này đang ăn ké.
Vị trí thứ chín có điểm sát thương chỉ bằng một phần ba của người xếp thứ 8.
Mặc dù trang bị của Trai Ngầu Cầu Bại cùi mía, thế nhưng tám người cùng đội, trừ mục sư Tân Lộ và Đậu Vừa Rang ra, thì đều là người mới lên Thần Chi Lĩnh Vực cả, trang bị của họ cùng đẳng cấp với Trai Ngầu Cầu Bại. Kể cả khi trang bị của Trai Ngầu Cầu Bại theo hướng MT thì cũng không đến mức công kích chỉ bằng 1/3 người thường như vậy.
Thành viên đang rảnh tay nhìn hết sang bên này, còn Đậu Vừa Rang vừa nghe câu kia lại cảm thấy buồn cười: “Ồ, còn muốn quậy à? Bộ tưởng mình mày nhởn nhơ thì bọn tao sẽ khốn đốn chắc? Đúng là ếch ngồi đáy giếng. Để tao nói mày biết, với thái độ của mày mà rớt trang bị kỵ sĩ, tao thà cho vào nhà kho công hội còn có ích hơn cho mày.”
“Đậu Vừa Rang!” Tân Lộ khẽ quát, rõ ràng cảm thấy lời của Đậu Vừa Rang có hơi quá đáng. “Em thấy cậu ấy không có ý gây rối đâu, nếu muốn liên lụy cả đội thì thiếu gì cách, chỉ cần chạy bậy vài bước, kéo thêm vài con quái là được. Đằng này cậu ấy chưa từng có bất kỳ hành động phá hoại nào, em là chỉ huy nên biết rõ cậu ấy…” Tân Lộ nói đến đây thì bỗng khựng lại, cô định nói hắn chấp hành lệnh chỉ huy rất tốt, không hề có chút sai lầm, nhưng sắp nói ra lại đột nhiên sực nhớ: mình có chỉ huy tên này sao?
Hồi đầu bởi vì tên thằng chả dị quá nên chốt thành “ông”, trên thực tế cô cũng không gọi được mấy lần, trừ màn chỉ huy làm quen hoàn cảnh lộn xộn ban đầu, về sau Tân Lộ thấy mình không hề chỉ đạo gì hắn. Không có chỉ đạo, chứng tỏ hắn không cần chỉ đạo, mà Tân Lộ còn bận chỉ huy, sửa lỗi cho người khác, giờ ngẫm lại cô mới chợt phát hiện ra.
Câu nói nửa chừng của Tân Lộ lại khiến Đậu Vừa Rang hiểu lầm, hắn cho rằng Tân Lộ trong lúc chỉ huy cũng phát hiện Trai Ngầu Cầu Bại có ý đồ bất chính. Thế nhưng ngẫm lại, thân là một MT ưu tú, gã chắc chắn cảm giác được ai có ý định gây rối, song lần này lại không thấy gì bất thường. Nghĩ vậy, Đậu Vừa Rang lập tức mở miệng: “Không phải quá rõ rồi ư? Nếu có một cơ hội tiềm tàng phía trước, em cho rằng nó sẽ không gây chuyện sao?”
Nghe lời khẳng định của Tân Lộ, Đậu Vừa Rang cũng giật mình. Tân Lộ có thể nhờ gã làm MT chứng tỏ quan hệ giữa hai người rất tốt. Đậu Vừa Rang vừa không muốn tranh cãi với Tân Lộ vừa tức tối với kẻ có cái tên phách lối kia, nên bảo: “Thôi, không cãi nữa. Em cũng bảo nó đừng có chơi nhây nữa, muốn trang bị thì phải thể hiện bản lĩnh đi.” Đậu Vừa Rang muốn Tân Lộ chuyển lời khuyến cáo, nhưng lại cố ý khinh thường nói rõ to, còn nhấn mạnh hai từ “chơi nhây” và “bản lĩnh” để châm chọc.
“Ông chú ý đánh đi, đừng nhởn nhơ vậy nữa.” Tân Lộ đành nói với Diệp Tu. Lời của Đậu Vừa Rang còn có ý rằng, trang bị được phân phối đều trong đội phó bản của công hội, nếu rơi trang bị phải thông qua xét duyệt, kẻ nhởn nhơ như Diệp Tu đương nhiên miễn bàn.
“Được rồi.”
Đối phương nói rất nhiều, Diệp Tu chỉ bâng quơ đáp trả hai từ, chẳng qua tư thế của hắn không còn giống ngủ gục trên phím nữa. Hắn ngồi thẳng người, tay trái đang chống cằm chuyển về bàn phím, tay phải cầm chuột cũng khẽ điều chỉnh.
Trần Quả hóng hớt bên cạnh đều nghe thấy cả, đang ngóng trông Diệp Tu nóng lên cho đám kia một trận OT liên hoàn, ai dè chỉ thấy tên này bâng quơ đáp hai chữ, khiến Trần Quả cảm thấy bất lực hệt lần “nhởn nhơ chăm chỉ” trước. Trần Quả khó chịu mắng: “Chú mày vô dụng vãi!”
“Hở?” Diệp Tu ngoảnh đầu nhìn sang.
“Nó nói móc mà chú mày còn nhịn được à, bộ chú mày chơi nhây thật à? Phải thể hiện, phải bùng nổ, phải lấy OT làm mục tiêu chứ!” Trần Quả chỉ muốn xem viễn cảnh kinh khủng khi cái đám khinh bỉ Diệp Tu cuối cùng nhìn thấy cái tên xoàng xĩnh này lại có thể giành được thù hận, tạo ra OT.
“Lãng nhách, đổi lại là chị, có đội ngũ tình nguyện cho chị ăn ké, lẽ nào chị còn muốn chăm chỉ đánh ư?” Diệp Tu hỏi ngược.
“Thì tất nhiên phải chăm chỉ đánh chứ, chẳng phải làm vậy mới chứng minh được thực lực của mình ư?”
“Chứng minh thực lực của mình?” Diệp Tu lẩm bẩm, moi móc trong túi một hồi, cuối cùng không biết móc đâu ra một tờ giấy nhàu nhĩ ném cho Trần Quả.
“Làm cái gì đó?” Trần Quả tưởng Diệp Tu lấy giấy lộn ném mình.
“Thực lực đó!” Ý Diệp Tu bảo Trần Quả mở tờ giấy nát đó ra.
Trần Quả cầm lấy mở ra, đập vào mắt mấy chữ:”Liên minh Chuyên nghiệp Vinh Quang mùa thứ ba. Tuyển thủ giá trị nhất: Diệp Thu.”
Cái tờ giấy nát này không ngờ lại là giấy chứng nhận có giá trị nhất của Liên minh Chuyên nghiệp, tuyển thủ nào có được nó nhất định sẽ đóng khung trang trọng, sau đó để cùng với cúp MVP ở nơi dễ nhìn thấy nhất, thế mà bây giờ, số phận của nó lại bị Diệp Tu vo tròn ném cho Trần Quả như ném tờ giấy lộn.
“Sao chú mày đáng ghét dữ vậy.” Trần Quả tức giận định ném tờ giấy lộn đó vào đầu Diệp Tu, nhưng giơ lên rồi lại không nỡ.
Có điều, cô rốt cuộc hiểu được ẩn ý của Diệp Tu, tờ giấy nát này đủ để chứng minh thực lực của Diệp Tu, hoặc thực lực của Diệp Tu đều được mọi người công nhận rồi, còn cần chứng minh cái beep. Hắn quả thực không có ý định chứng minh thực lực của mình trong phó bản, hắn thích người ta bảo hắn là kẻ chơi nhây, cứ giả dại mà được ăn, được nói, được gói mang về, vừa có kinh nghiệm, lại có trang bị.
Chỉ là hiện tại người ta không cho nữa, Diệp Tu cũng đành phải nghiêm túc, ít nhất thì tư thế cũng tỏ ra nghiêm túc hơn. Nhưng Trần Quả biết đừng mong hắn nghiêm túc thật, bởi nếu Diệp Tu thực sự phải đánh nghiêm chỉnh, chỉ e rằng đội ngũ này sẽ không chịu nổi, trừ khi để Diệp Tu làm MT.
“Tất cả sẵn sàng chưa? Chuẩn bị xong thì tui dụ quái đây.” Đậu Vừa Rang hỏi trong đội, sau khi nghe mọi người trả lời liền cất bước xông về phía BOSS. Nhưng gần như cùng lúc, một bóng dáng cũng vọt tới cạnh gã, Đậu Vừa Rang xoay góc nhìn ngó thử, đích thị là cái tên gian tặc Trai Ngầu Cầu Bại!
“Mày định làm cái chó gì?” Đậu Vừa Rang tức giận cho rằng tên này còn muốn âm thầm gây rối. Trần Quả bên cạnh bắt đầu hưng phấn, Diệp Tu muốn làm MT sao? Há há, cho tụi bây biết sự lợi hại của đại thần, gì mà Đậu Vừa Rang, mau tránh qua bên hóng mát đi, nghe cái tên MT đã thấy xui xẻo rồi, MT mà tên Đậu Vừa Rang, muốn bị rang hết cả lũ hả?
“Đánh quái đó!” Diệp Tu vẫn bâng quơ bảo.
“DPS phải chờ MT dụ quái trước, thế cũng không hiểu à?” Đậu Vừa Rang vẫn bực tức, những người khác cũng giận dữ, người chơi nào chả biết đây là điều tối kị, nhất là khi đối mặt với BOSS, phải để MT đánh trước một lúc, ổn định thù hận rồi những người khác mới ra tay.
“Ủa, tui có xông trước ông sao?” Diệp Tu thắc mắc hỏi.
Đậu Vừa Rang lập tức nhìn lại, chỉ thấy BOSS thứ nhất của Vực Thẳm Cốt Long – Kẻ Thủ Hộ Khải Uy đang giơ một chiếc búa lớn chạy về phía gã.
Vì Đậu Vừa Rang bước vào phạm vi thù hận của BOSS trước, nên thù hận vẫn trên người gã, giờ chỉ cần Trai Ngầu Cầu Bại tùy tiện ra một chiêu thì thù hận sẽ lập tức thay đổi. Nghĩ vậy, Đậu Vừa Rang vội xuất chiêu nghênh đón. Ai ngờ Trai Ngầu Cầu Bại cũng gần như đồng thời tấn công Kẻ Thủ Hộ Khải Uy.
“Kick nó ra khỏi đội!” Đậu Vừa Rang vội vã gọi Tân Lộ. Tân Lộ cũng nghi ngờ hành động của Trai Ngầu Cầu Bại, mở sẵn bảng tổ đội, nào ngờ lại nghe thấy tên kia bó tay bảo: “Gào cái gì, thù hận không phải vẫn trên người ông sao?”
Toàn Chức Cao Thủ
Đồng đội như cái củ cải, Trần Quả ngồi hóng bên cạnh mà sắp hộc máu. Xem thái độ của hội kia đối với Diệp Tu, Trần Quả thực sự chờ mong trò vui, chẳng hạn như Diệp Tu cố tình chiếm thù hận, ngay sau đó liền OT, Đậu Vừa Rang có muốn kéo lại cũng không được, Trần Quả tin chắc rằng Diệp Tu thừa sức làm việc này.
Ngờ đâu suốt một đường chém giết, Trần Quả ngày càng mất niềm tin, chẳng cần nói đâu xa, tên kia còn không thèm động tay vào bàn phím kìa. Tay trái chống cằm, tay phải cầm chuột trỏ trỏ, bấm bấm vài cái, tai nghe treo trên cổ như cái loa phát ra âm thanh một cách đều đặn.
Di chuyển, công kích, dùng kỹ năng…
“Lẽ nào tên này chuẩn bị dùng thao tác kiểu tay mơ này mà gây OT sao?”
Trần Quả vô cùng tin cậy thực lực của đại thần, ôm nghi vấn này kiên trì xem tiếp, chỉ là chém giết quái một hồi cũng không hề xuất hiện OT. Trần Quả từ từ nghĩ kỹ, Đậu Vừa Rang làm MT không tồi, loại quái này giết cũng khá nhanh, có lẽ không đủ thời gian giành thù hận gây OT. Còn nếu vượt lên trước MT tranh quái, thế thì quá lộ liễu, quá ngờ nghệch, sớm muộn cũng bị sút khỏi đội.
Bởi vậy Trần Quả nghĩ, có khi Diệp Tu chờ gặp BOSS mới thể hiện uy lực, khó khăn lắm mới đợi được BOSS đầu, đang chuẩn bị tinh thần nghênh tiếp cao trào, kết quả chỉ nghe thấy một câu:
“Tui đang chăm chỉ nhởn nhơ mà.”
Lúc nói ra câu này, Diệp Tu vẫn nghiêng người ngoẹo cổ, đầu như sắp rớt xuống, vừa cầm chuột bấm vừa thờ ơ bảo.
“Tên này làm gì vậy chứ.” Tân Lộ cũng bực mình, tuy người bảo hắn nhởn nhơ là cô, nhưng không ngờ hắn lại thực sự chăm chỉ nhởn nhơ như vậy. Thần Chi Lĩnh Vực không có tay mơ, đừng nói là Tân Lộ hay tám người khác, chỉ cần xem qua bảng xếp hạng sát thương, không cần nhìn tên, chỉ nhìn số liệu thôi cũng thấy rõ rằng tên Trai Ngầu Cầu Bại này đang ăn ké.
Vị trí thứ chín có điểm sát thương chỉ bằng một phần ba của người xếp thứ 8.
Mặc dù trang bị của Trai Ngầu Cầu Bại cùi mía, thế nhưng tám người cùng đội, trừ mục sư Tân Lộ và Đậu Vừa Rang ra, thì đều là người mới lên Thần Chi Lĩnh Vực cả, trang bị của họ cùng đẳng cấp với Trai Ngầu Cầu Bại. Kể cả khi trang bị của Trai Ngầu Cầu Bại theo hướng MT thì cũng không đến mức công kích chỉ bằng 1/3 người thường như vậy.
Thành viên đang rảnh tay nhìn hết sang bên này, còn Đậu Vừa Rang vừa nghe câu kia lại cảm thấy buồn cười: “Ồ, còn muốn quậy à? Bộ tưởng mình mày nhởn nhơ thì bọn tao sẽ khốn đốn chắc? Đúng là ếch ngồi đáy giếng. Để tao nói mày biết, với thái độ của mày mà rớt trang bị kỵ sĩ, tao thà cho vào nhà kho công hội còn có ích hơn cho mày.”
“Đậu Vừa Rang!” Tân Lộ khẽ quát, rõ ràng cảm thấy lời của Đậu Vừa Rang có hơi quá đáng. “Em thấy cậu ấy không có ý gây rối đâu, nếu muốn liên lụy cả đội thì thiếu gì cách, chỉ cần chạy bậy vài bước, kéo thêm vài con quái là được. Đằng này cậu ấy chưa từng có bất kỳ hành động phá hoại nào, em là chỉ huy nên biết rõ cậu ấy…” Tân Lộ nói đến đây thì bỗng khựng lại, cô định nói hắn chấp hành lệnh chỉ huy rất tốt, không hề có chút sai lầm, nhưng sắp nói ra lại đột nhiên sực nhớ: mình có chỉ huy tên này sao?
Hồi đầu bởi vì tên thằng chả dị quá nên chốt thành “ông”, trên thực tế cô cũng không gọi được mấy lần, trừ màn chỉ huy làm quen hoàn cảnh lộn xộn ban đầu, về sau Tân Lộ thấy mình không hề chỉ đạo gì hắn. Không có chỉ đạo, chứng tỏ hắn không cần chỉ đạo, mà Tân Lộ còn bận chỉ huy, sửa lỗi cho người khác, giờ ngẫm lại cô mới chợt phát hiện ra.
Câu nói nửa chừng của Tân Lộ lại khiến Đậu Vừa Rang hiểu lầm, hắn cho rằng Tân Lộ trong lúc chỉ huy cũng phát hiện Trai Ngầu Cầu Bại có ý đồ bất chính. Thế nhưng ngẫm lại, thân là một MT ưu tú, gã chắc chắn cảm giác được ai có ý định gây rối, song lần này lại không thấy gì bất thường. Nghĩ vậy, Đậu Vừa Rang lập tức mở miệng: “Không phải quá rõ rồi ư? Nếu có một cơ hội tiềm tàng phía trước, em cho rằng nó sẽ không gây chuyện sao?”
Nghe lời khẳng định của Tân Lộ, Đậu Vừa Rang cũng giật mình. Tân Lộ có thể nhờ gã làm MT chứng tỏ quan hệ giữa hai người rất tốt. Đậu Vừa Rang vừa không muốn tranh cãi với Tân Lộ vừa tức tối với kẻ có cái tên phách lối kia, nên bảo: “Thôi, không cãi nữa. Em cũng bảo nó đừng có chơi nhây nữa, muốn trang bị thì phải thể hiện bản lĩnh đi.” Đậu Vừa Rang muốn Tân Lộ chuyển lời khuyến cáo, nhưng lại cố ý khinh thường nói rõ to, còn nhấn mạnh hai từ “chơi nhây” và “bản lĩnh” để châm chọc.
“Ông chú ý đánh đi, đừng nhởn nhơ vậy nữa.” Tân Lộ đành nói với Diệp Tu. Lời của Đậu Vừa Rang còn có ý rằng, trang bị được phân phối đều trong đội phó bản của công hội, nếu rơi trang bị phải thông qua xét duyệt, kẻ nhởn nhơ như Diệp Tu đương nhiên miễn bàn.
“Được rồi.”
Đối phương nói rất nhiều, Diệp Tu chỉ bâng quơ đáp trả hai từ, chẳng qua tư thế của hắn không còn giống ngủ gục trên phím nữa. Hắn ngồi thẳng người, tay trái đang chống cằm chuyển về bàn phím, tay phải cầm chuột cũng khẽ điều chỉnh.
Trần Quả hóng hớt bên cạnh đều nghe thấy cả, đang ngóng trông Diệp Tu nóng lên cho đám kia một trận OT liên hoàn, ai dè chỉ thấy tên này bâng quơ đáp hai chữ, khiến Trần Quả cảm thấy bất lực hệt lần “nhởn nhơ chăm chỉ” trước. Trần Quả khó chịu mắng: “Chú mày vô dụng vãi!”
“Hở?” Diệp Tu ngoảnh đầu nhìn sang.
“Nó nói móc mà chú mày còn nhịn được à, bộ chú mày chơi nhây thật à? Phải thể hiện, phải bùng nổ, phải lấy OT làm mục tiêu chứ!” Trần Quả chỉ muốn xem viễn cảnh kinh khủng khi cái đám khinh bỉ Diệp Tu cuối cùng nhìn thấy cái tên xoàng xĩnh này lại có thể giành được thù hận, tạo ra OT.
“Lãng nhách, đổi lại là chị, có đội ngũ tình nguyện cho chị ăn ké, lẽ nào chị còn muốn chăm chỉ đánh ư?” Diệp Tu hỏi ngược.
“Thì tất nhiên phải chăm chỉ đánh chứ, chẳng phải làm vậy mới chứng minh được thực lực của mình ư?”
“Chứng minh thực lực của mình?” Diệp Tu lẩm bẩm, moi móc trong túi một hồi, cuối cùng không biết móc đâu ra một tờ giấy nhàu nhĩ ném cho Trần Quả.
“Làm cái gì đó?” Trần Quả tưởng Diệp Tu lấy giấy lộn ném mình.
“Thực lực đó!” Ý Diệp Tu bảo Trần Quả mở tờ giấy nát đó ra.
Trần Quả cầm lấy mở ra, đập vào mắt mấy chữ:”Liên minh Chuyên nghiệp Vinh Quang mùa thứ ba. Tuyển thủ giá trị nhất: Diệp Thu.”
Cái tờ giấy nát này không ngờ lại là giấy chứng nhận có giá trị nhất của Liên minh Chuyên nghiệp, tuyển thủ nào có được nó nhất định sẽ đóng khung trang trọng, sau đó để cùng với cúp MVP ở nơi dễ nhìn thấy nhất, thế mà bây giờ, số phận của nó lại bị Diệp Tu vo tròn ném cho Trần Quả như ném tờ giấy lộn.
“Sao chú mày đáng ghét dữ vậy.” Trần Quả tức giận định ném tờ giấy lộn đó vào đầu Diệp Tu, nhưng giơ lên rồi lại không nỡ.
Có điều, cô rốt cuộc hiểu được ẩn ý của Diệp Tu, tờ giấy nát này đủ để chứng minh thực lực của Diệp Tu, hoặc thực lực của Diệp Tu đều được mọi người công nhận rồi, còn cần chứng minh cái beep. Hắn quả thực không có ý định chứng minh thực lực của mình trong phó bản, hắn thích người ta bảo hắn là kẻ chơi nhây, cứ giả dại mà được ăn, được nói, được gói mang về, vừa có kinh nghiệm, lại có trang bị.
Chỉ là hiện tại người ta không cho nữa, Diệp Tu cũng đành phải nghiêm túc, ít nhất thì tư thế cũng tỏ ra nghiêm túc hơn. Nhưng Trần Quả biết đừng mong hắn nghiêm túc thật, bởi nếu Diệp Tu thực sự phải đánh nghiêm chỉnh, chỉ e rằng đội ngũ này sẽ không chịu nổi, trừ khi để Diệp Tu làm MT.
“Tất cả sẵn sàng chưa? Chuẩn bị xong thì tui dụ quái đây.” Đậu Vừa Rang hỏi trong đội, sau khi nghe mọi người trả lời liền cất bước xông về phía BOSS. Nhưng gần như cùng lúc, một bóng dáng cũng vọt tới cạnh gã, Đậu Vừa Rang xoay góc nhìn ngó thử, đích thị là cái tên gian tặc Trai Ngầu Cầu Bại!
“Mày định làm cái chó gì?” Đậu Vừa Rang tức giận cho rằng tên này còn muốn âm thầm gây rối. Trần Quả bên cạnh bắt đầu hưng phấn, Diệp Tu muốn làm MT sao? Há há, cho tụi bây biết sự lợi hại của đại thần, gì mà Đậu Vừa Rang, mau tránh qua bên hóng mát đi, nghe cái tên MT đã thấy xui xẻo rồi, MT mà tên Đậu Vừa Rang, muốn bị rang hết cả lũ hả?
“Đánh quái đó!” Diệp Tu vẫn bâng quơ bảo.
“DPS phải chờ MT dụ quái trước, thế cũng không hiểu à?” Đậu Vừa Rang vẫn bực tức, những người khác cũng giận dữ, người chơi nào chả biết đây là điều tối kị, nhất là khi đối mặt với BOSS, phải để MT đánh trước một lúc, ổn định thù hận rồi những người khác mới ra tay.
“Ủa, tui có xông trước ông sao?” Diệp Tu thắc mắc hỏi.
Đậu Vừa Rang lập tức nhìn lại, chỉ thấy BOSS thứ nhất của Vực Thẳm Cốt Long – Kẻ Thủ Hộ Khải Uy đang giơ một chiếc búa lớn chạy về phía gã.
Vì Đậu Vừa Rang bước vào phạm vi thù hận của BOSS trước, nên thù hận vẫn trên người gã, giờ chỉ cần Trai Ngầu Cầu Bại tùy tiện ra một chiêu thì thù hận sẽ lập tức thay đổi. Nghĩ vậy, Đậu Vừa Rang vội xuất chiêu nghênh đón. Ai ngờ Trai Ngầu Cầu Bại cũng gần như đồng thời tấn công Kẻ Thủ Hộ Khải Uy.
“Kick nó ra khỏi đội!” Đậu Vừa Rang vội vã gọi Tân Lộ. Tân Lộ cũng nghi ngờ hành động của Trai Ngầu Cầu Bại, mở sẵn bảng tổ đội, nào ngờ lại nghe thấy tên kia bó tay bảo: “Gào cái gì, thù hận không phải vẫn trên người ông sao?”
Toàn Chức Cao Thủ
Đánh giá:
Truyện Toàn Chức Cao Thủ
Story
Chương 551: Chứng minh thực lực!
10.0/10 từ 25 lượt.