Toàn Chức Cao Thủ
Chương 342: Những cô nàng bạo lực
Trong trận đấu Ngôi Sao Tụ Hội này, tất nhiên phải có chỉ huy, nhưng đôi khi cá nhân tuyển thủ lại lựa chọn hành động theo cảm tính, người chỉ huy cũng không ngăn cấm khắt khe. Xét cho cùng thì đây chỉ là một trận giải trí, một màn “diễn” mà thôi. Khán giả muốn xem cho sướng mắt, tuyển thủ thì muốn chơi cho sướng người. Mấy đấu pháp chiến thuật mang tính mạo hiểmcao thường được sử dụng thận trọng tại các trận đấu tính toán hơn thua, nay lại được dùng bất chấp trong trận đấu Ngôi Sao Tụ Hội.
Lần ngang bướng trước đó của Sở Vân Tú chính là một hành động hiếm hoi của cô nàng kể cả trong những trận đấu chính thức. Nhưng bây giờ, nhìn thấy chị em tốt Tô Mộc Tranh bị Vương Kiệt Hi bắt nạt, cô nàng quyết định tùy hứngthêm lần nữa, vứt hết đội ngũ, một pháp sư oai phong như dũng sĩ Hecman xông xáo cứu người.
Dụ Văn Châu quan sát hết thảy, chậc, bắt đầu loạn rồi.
Dụ Văn Châu không lạ gì chuyện này, không hề. Thân là một đại thần lâu năm, tham gia Ngôi Sao Tụ Hội nhiều lần, số lần đứng ở vị trí chỉ huy cũng không ít. Có những tuyển thủ thích thể hiện năng lực cá nhân vào những thời điểm đánh hăng máu nhất, chuyện này năm nào cũng xảy ra, thành thử chẳng ai coi nó là to tát..
Có điều, người bùng dậy đầu tiên trong đội 1 của họ lại là Sở Vân Tú, điều này khiến Dụ Văn Châu hơi bất ngờ. Vị đại thần nổi danh hay mất phong độ vào thời điểm mấu chốt này, hôm nay có vẻ chơi vui lắm đây?
Tuy vậy, ngẫm cũng phải thừa nhận rằng, Sở Vân Tú là người có khả năng liều mạng nhất trong tổ hợp đội 1 của họ.
Nhóm của họ, bản thân Dụ Văn Châu chắc chắn sẽ không, Hoàng Thiếu Thiên là người cùng chiến đội, tên này có thể quăng bom nếu đổi người chỉ huy, nhưng có Dụ Văn Châu ở đây, thế nào cũng phải chừa mặt mũi cho đội trưởng. Tiếp đến là Tô Mộc Tranh, một tuyển thủ đã quen phối hợp với người khác, bao nhiêu năm trong nghề chưa từng có hành vi chơi trội nào. Còn Chu Trạch Khải, cậu ta có kỹ thuật siêu ảo, song tâm tính lại trầm mặc quy củ. Đánh cho ảo lòi chỉ là phong cách chiến đấu của cậu ta, tính cách cậu chàng không phải dạng thích chơi trội.
Chỉ còn Sở Vân Tú, mặc dù không giống kiểu người sẽ làm ra hành động này, chẳng qua so với 4 người kia, cô nàng lại chính là người có khả năng nhất. Mà sự thật diễn ra y chốc, Sở Vân Tú đã bắt đầu liều mình xông pha.
Đây gần như là kết cục đã định của những trận đấu Ngôi Sao Tụ Hội. Hoặc có người gây rối ngay lúc mở màn, càng đánh càng hăng; hoặc mới vào đánh rất nghiêm túc, từ từ bắt đầu có đứa lơ là thả rông… Trận đấu hôm nay mở màn kịch liệt một cách bất thường, giờ thì có người đứng ra thể hiện phong cách của trận Ngôi Sao Tụ Hội rồi.
Chuyện ấy cũng không làm ai tức tối gì. Dụ Văn Châu thấy Sở Vân Tú muốn xông pha, bèn chỉ huy những người còn lại phối hợp nhau. Dù đây không phải chiến thuật tối ưu nhất hiện thời, nhưng bây giờ sẽ không ai so đo những thứ đó.
Đội 2 lập tức hiểu ý đồ đội 1, Hàn Văn Thanh, Trương Tân Kiệt và Đặng Phục Thăng cùng nhau đón đầu. Hàn Văn Thanh làngườicông kích chính, Đặng Phục Thăng yểm trợ từ bên cạnh, Trương Tân Kiệt hỗ trợ phía sau. Lại là đội hình thiết tam giác, ba người dàn trận lướt nhanh, quả thực chặn đứng năm người đang xông lên trong khoảnh khắc.
“Tản ra tiến lên”. Dụ Văn Châu nói ngắn gọn.
Chống chọi với đội hình thiết tam giác không phải ý kiến khôn ngoan. Người ta có kỵ sĩ phòng ngự cao che chở, có mục sư hồi máu, còn họ có gì? Chỉ có thể tấn công mãnh liệt, chịu đòn của đối phương, tổn thất bao nhiêu là mất hẳn bấy nhiêu, không cách nào bù lại.
Lời nói của Dụ Văn Châu vừa dứt, mọi người lập tức tuân theo. Chỗ đứng tản ra, Dạ Vũ Thanh Phiền của Hoàng Thiếu Thiên tiếp tục tấn công cản chân đối thủ phía chính diện, Nhất Súng Xuyên Mây của Chu Trạch Khải quấn quanh cánh bên, vừa bắn vừa tiến gần về phía Vương Kiệt Hi và Tô Mộc Tranh. Sở Vân Tú đổ dồn tâm tư vào chuyện cứu Tô Mộc Tranh, chẳng còn chần chờ chi, phớt lờ cả ba người, lao lên tìm cách cứu viện. Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên bèn phối hợp nhau giữ chân thiết tam giác kia.
Ba người đội 2 tập trung chống địch, song cũng vì sự tấn công dồn dập của đối phương mà lui về sau, họ cũng phải duy trì liên kết với Vương Kiệt Hi bên kia, không để Vương Kiệt Hi bị cô lập. Dù họ chỉ có bốn người lúc này, nhưng có buff nên ai cũng bình tĩnh. Trương Tân Kiệt cũng là cao thủ hàng đầu trong giới mục sư, nắm bắt khả năng kéo dài liên tục rất tốt.
“Ấy, ấy …” Trần Quả đang rất căng thẳng trên khán đài, bởi tuyển thủ Tô Mộc Tranh cô hâm mộ nhất đang rơi vào thế bất lợi.
Trần Quả cũng chơi bậc thầy pháo súng, cô biết rõ nghề này sợ nhất điều gì. Bậc thầy pháo súng là nghề có khả năng tấn công xa nhất Vinh Quang, cũng đồng nghĩa với việc cận chiến cực kỳ kém cỏi. Nay lại bị Vương Kiệt Hi áp sát, ma đạo học giả lại là nghề tấn công đa dạng, Vương Kiệt Hi lại nổi danh Ma Đạo Sư, Tô Mộc Tranh hiện không thể nào thoát thân, bị áp đảo hoàn toàn.
“Mình còn chịu đựng được bao lâu?” Tô Mộc Tranh tự hỏi trong lòng. Dẫu đây chỉ là một trận đấu Ngôi Sao Tụ Hội, nhưng gặp bất lợi thì buông liền tay, đó không phải tố chất của dân chuyên nghiệp. Tô Mộc Tranh nỗ lực chống đỡ, cô nhìn thấy những đồng đội cùng đội 1, đặc biệt là Sở Vân Tú sẵn sàng phá vỡ đội hình chỉ mong giúp mình thoát vây, cô không cảm thấy chờ mong gì, ngược lại uất ức trào dâng.
Cô bất chợt nghĩ đến người đó, nếu có anh ở đây, cô có thể bị Vương Kiệt Hi bắt nạt thế ư?
Ầy, bắt nạt… Từ này có vẻ hơi quá, nhưng nó chẳng khác gì tình huống hiện tại, công kích của Tô Mộc Tranh không hề ảnh hưởng gì đến Vương Kiệt Hi.
Không phải cô không tin tưởng đồng đội mình. Khả năng lãnh đạo và bày chiến thuật của Dụ Văn Châu không hề thua kém Diệp Tu, Hoàng Thiếu Thiên và Chu Trạch Khải là những tuyển thủ có kỹ thuật siêu đẳng, mà hành động lao lên viện trợ mình của Sở Vân Tú cũng rất liều lĩnh. Cô biết hết chứ, ấy vậy mà cô vẫn thấy rằng, nếu đó là Diệp Tu, mọi chuyện chắc chắn không như thế. Dù anh ấy chỉ có một người, cũng nhất định sẽ không.
Tô Mộc Tranh phát hiện, bản thân mình không quá mạnh mẽ.
Được mấy khi kiên cường, là vì biết rõ anh không ở bên, nhưng vẫn đứng gần đấy chống đỡ tất cả. Ngay cả khi trời sập, thì nhất định sẽ có anh chở che, mình có ngồi xổm vẽ vòng tròn cũng không hề chi. Mà lúc này đây…
Tô Mộc Tranh vô thức nhìn về nơi nào đó trên khán đài, cô không nhìn thấy gì, trong lòng lại thầm biết rõ, vị trí vắng người đấy, bấy giờ anh sẽ không trở lại. Càng không giống như hôm qua, chợt nhảy lên sân tiếp lấy trận đấu, đánh đối thủ thua thảm hại.
Điều mà cô chờ mong nhất sẽ không thể nào thành hiện thực.
Giờ phút này, người mà cô thật sự dựa vào, chỉ có thể là chính cô. Dụ Văn Châu, Hoàng Thiếu Thiên, Chu Trạch Khải, ngay cả người bạn thân Sở Vân Tú, Tô Mộc Tranh chưa bao giờ muốn dựa dẫm vào họ.
Phải dựa vào chính mình.
Rõ ràng khi anh ấy rời khỏi, bản thân đã quyết tâm như vậy. Nhưng tại sao chỉ cần thấy anh ấy ở gần, cô lại quên mất hết thảy?
Tình hình hiện tại của anh không tốt lắm, nếu cô tiếp tục ỷ lại, phải chăng sẽ trở thành gánh nặng?
Bản thân thích làm vai phụ bên cạnh anh, nhưng không muốn trở thành gánh nặng.
Đã đến lúc phải dựa vào chính mình.
Tô Mộc Tranh trịnh trọng nói với chính mình một lần nữa, rồi quan sát tình hình hiện tại, sau đó đột ngột tung ra một cú Bạt Kích với tốc độ ánh sáng.
Bạt Kích là kỹ năng lơ lửng thấp nhất của bậc thầy pháo súng, vung pháo trong tay, đánh bay đối thủ lên không.
Kết quả, trúng!
Tô Mộc Tranh không rõ có phải mình bị cảm xúc ảnh hưởng nên thao tác, khả năng quan sát và sức phán đoán bộc phát không, hay chỉ là đánh bậy đánh bạ.
Tóm lại, khi Vương Kiệt Hi đang điều khiển Vương Bất Lưu Hành lướt chổi qua người cô như hỏa tiễn, thì bất chợt bị Bạt Kích của cô đập trúng.
Vương Bất Lưu Hành đang bay liền bị đập ngã giữa không trung. Tô Mộc Tranh vô cùng bình tĩnh, nối tiếp bằng một chiêu BBQ, Vương Kiệt Hi có là đại thần cũng không thể chống đỡ kịp thời.
Đầu gối thúc vào đẩy Vương Bất Lưu Hành lên cao, cô vung súng máy hạng nặng, một chuỗi lửa đạn bay dínhvào thân thể Vương Bất Lưu Hành.
Thương tổn của kỹ năng cấp thấp có lẽ chẳng là gì trong một trận đấu đỉnh cao, tuy nhiên, sau khi bị dính BBQ, Vương Bất Lưu Hành của Vương Kiệt Hi rốt cuộc bị tống tiễn ra xa.
Lợi dụng cú BBQ, Tô Mộc Tranh hoàn thành mỹ mãn thao tác Áp Súng, thậm chí còn định đưa Vương Bất Lưu Hành vào giữa thiết tam giác, đập ngã cả bọn.
Đây thực sự là một biến cố bất ngờ, không nói đến những người khác, ngay cả Tô Mộc Tranh cũng không ngờ mình vừa cố gắng là có thể phá tan sự dây dưa của Vương Kiệt Hi.
“Hôm nay mấy cô nàng này bị sao thế? Phong độ cứ như trở nên dũng mãnh bất thường ấy?” Dụ Văn Châu lẩm bẩm đầy thắc mắc, bàn tay vẫn cẩn thận thao tác. Anh vừa thấy cục diện có biến, thì lập tức đổi cách bố trí.
“Ngon!” Hoàng Thiếu Thiên hào hứng hẳn lên, kiếm vung lên đón chào Vương Bất Lưu Hành đang rơi xuống.
BBQ không phải một kỹ năng buộc người ngã xuống đất, ngay cả khi dùng kỹ xảo Áp Súng cũng không bịcưỡng chế bởi hệ thống. Đối với Vương Kiệt Hi, nếu muốn dễ dàng biến anh thành bom thịt người mà ném trúng người cùng nhà, đó quả thực là chuyện không thể nào.
Vì thế, Hoàng Thiếu Thiên muốn góp thêm chút sức, sắp thấy Vương Bất Lưu Hành rơi xuống, hắn đột nhiên phi thân lên, Dạ Vũ Thanh Phiền rút kiếm giữa không trung, lại một chiêu Lạc Phượng Trảm hòng đánh Vương Bất Lưu Hành tiếp tục rơi xuống như thế.
Vương Kiệt Hi sớm đã nhìn thấu, giữa không trung vẫn có thể thực hiện vài động tác, anh nhanh chóng dùng một chiêu Chổi Xoay, cả người xoay tít như con quay giữa trời, phạm vi cây chổi công kích rất lớn, ra trước cả chiêu Lạc Phượng Trảm của Hoàng Thiếu Thiên.
Hoàng Thiến Thiên đổi chiêu cũng cực nhanh, vừa thấy kích kia không làm nên trò trống gì, bèn ra ngay Đỡ Đòn giữa không trung, cây chổi cứ thế bay lướt qua.
Ai ngờ vào lúc này, một vầng hào quang từ trên trời giáng xuống, bao trùm Vương Bất Lưu Hành đang xoay tít giữa không trung. Cột sáng vừa tiếp đất liền phân thành sáu cột sáng nhỏ xoay tròn càn quét khắp nơi. Nằm trong khu vực bị càn quét, ba người Hàn Văn Thanh đang kề vai sát cánh bị đuổi đánh đến chật vật. Ai nấy nhận ra đây chính là đại chiêu Vệ Tinh Xạ Tuyến cấp 70 của bậc thầy pháo súng, tùy tiện dùng thôi cũng gây ra hậu quả xấu.
“Hôm nay mấy cô nàng này bạo lực ghê nhỉ?” Dụ Văn Châu lại lẩm bẩm. Chiêu Vệ Tinh Xạ Tuyến này, chắc chắn chỉ có thể xuất phát từ Tô Mộc Tranh.
Toàn Chức Cao Thủ
Lần ngang bướng trước đó của Sở Vân Tú chính là một hành động hiếm hoi của cô nàng kể cả trong những trận đấu chính thức. Nhưng bây giờ, nhìn thấy chị em tốt Tô Mộc Tranh bị Vương Kiệt Hi bắt nạt, cô nàng quyết định tùy hứngthêm lần nữa, vứt hết đội ngũ, một pháp sư oai phong như dũng sĩ Hecman xông xáo cứu người.
Dụ Văn Châu quan sát hết thảy, chậc, bắt đầu loạn rồi.
Dụ Văn Châu không lạ gì chuyện này, không hề. Thân là một đại thần lâu năm, tham gia Ngôi Sao Tụ Hội nhiều lần, số lần đứng ở vị trí chỉ huy cũng không ít. Có những tuyển thủ thích thể hiện năng lực cá nhân vào những thời điểm đánh hăng máu nhất, chuyện này năm nào cũng xảy ra, thành thử chẳng ai coi nó là to tát..
Có điều, người bùng dậy đầu tiên trong đội 1 của họ lại là Sở Vân Tú, điều này khiến Dụ Văn Châu hơi bất ngờ. Vị đại thần nổi danh hay mất phong độ vào thời điểm mấu chốt này, hôm nay có vẻ chơi vui lắm đây?
Tuy vậy, ngẫm cũng phải thừa nhận rằng, Sở Vân Tú là người có khả năng liều mạng nhất trong tổ hợp đội 1 của họ.
Nhóm của họ, bản thân Dụ Văn Châu chắc chắn sẽ không, Hoàng Thiếu Thiên là người cùng chiến đội, tên này có thể quăng bom nếu đổi người chỉ huy, nhưng có Dụ Văn Châu ở đây, thế nào cũng phải chừa mặt mũi cho đội trưởng. Tiếp đến là Tô Mộc Tranh, một tuyển thủ đã quen phối hợp với người khác, bao nhiêu năm trong nghề chưa từng có hành vi chơi trội nào. Còn Chu Trạch Khải, cậu ta có kỹ thuật siêu ảo, song tâm tính lại trầm mặc quy củ. Đánh cho ảo lòi chỉ là phong cách chiến đấu của cậu ta, tính cách cậu chàng không phải dạng thích chơi trội.
Chỉ còn Sở Vân Tú, mặc dù không giống kiểu người sẽ làm ra hành động này, chẳng qua so với 4 người kia, cô nàng lại chính là người có khả năng nhất. Mà sự thật diễn ra y chốc, Sở Vân Tú đã bắt đầu liều mình xông pha.
Đây gần như là kết cục đã định của những trận đấu Ngôi Sao Tụ Hội. Hoặc có người gây rối ngay lúc mở màn, càng đánh càng hăng; hoặc mới vào đánh rất nghiêm túc, từ từ bắt đầu có đứa lơ là thả rông… Trận đấu hôm nay mở màn kịch liệt một cách bất thường, giờ thì có người đứng ra thể hiện phong cách của trận Ngôi Sao Tụ Hội rồi.
Chuyện ấy cũng không làm ai tức tối gì. Dụ Văn Châu thấy Sở Vân Tú muốn xông pha, bèn chỉ huy những người còn lại phối hợp nhau. Dù đây không phải chiến thuật tối ưu nhất hiện thời, nhưng bây giờ sẽ không ai so đo những thứ đó.
Đội 2 lập tức hiểu ý đồ đội 1, Hàn Văn Thanh, Trương Tân Kiệt và Đặng Phục Thăng cùng nhau đón đầu. Hàn Văn Thanh làngườicông kích chính, Đặng Phục Thăng yểm trợ từ bên cạnh, Trương Tân Kiệt hỗ trợ phía sau. Lại là đội hình thiết tam giác, ba người dàn trận lướt nhanh, quả thực chặn đứng năm người đang xông lên trong khoảnh khắc.
“Tản ra tiến lên”. Dụ Văn Châu nói ngắn gọn.
Chống chọi với đội hình thiết tam giác không phải ý kiến khôn ngoan. Người ta có kỵ sĩ phòng ngự cao che chở, có mục sư hồi máu, còn họ có gì? Chỉ có thể tấn công mãnh liệt, chịu đòn của đối phương, tổn thất bao nhiêu là mất hẳn bấy nhiêu, không cách nào bù lại.
Lời nói của Dụ Văn Châu vừa dứt, mọi người lập tức tuân theo. Chỗ đứng tản ra, Dạ Vũ Thanh Phiền của Hoàng Thiếu Thiên tiếp tục tấn công cản chân đối thủ phía chính diện, Nhất Súng Xuyên Mây của Chu Trạch Khải quấn quanh cánh bên, vừa bắn vừa tiến gần về phía Vương Kiệt Hi và Tô Mộc Tranh. Sở Vân Tú đổ dồn tâm tư vào chuyện cứu Tô Mộc Tranh, chẳng còn chần chờ chi, phớt lờ cả ba người, lao lên tìm cách cứu viện. Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên bèn phối hợp nhau giữ chân thiết tam giác kia.
Ba người đội 2 tập trung chống địch, song cũng vì sự tấn công dồn dập của đối phương mà lui về sau, họ cũng phải duy trì liên kết với Vương Kiệt Hi bên kia, không để Vương Kiệt Hi bị cô lập. Dù họ chỉ có bốn người lúc này, nhưng có buff nên ai cũng bình tĩnh. Trương Tân Kiệt cũng là cao thủ hàng đầu trong giới mục sư, nắm bắt khả năng kéo dài liên tục rất tốt.
“Ấy, ấy …” Trần Quả đang rất căng thẳng trên khán đài, bởi tuyển thủ Tô Mộc Tranh cô hâm mộ nhất đang rơi vào thế bất lợi.
Trần Quả cũng chơi bậc thầy pháo súng, cô biết rõ nghề này sợ nhất điều gì. Bậc thầy pháo súng là nghề có khả năng tấn công xa nhất Vinh Quang, cũng đồng nghĩa với việc cận chiến cực kỳ kém cỏi. Nay lại bị Vương Kiệt Hi áp sát, ma đạo học giả lại là nghề tấn công đa dạng, Vương Kiệt Hi lại nổi danh Ma Đạo Sư, Tô Mộc Tranh hiện không thể nào thoát thân, bị áp đảo hoàn toàn.
“Mình còn chịu đựng được bao lâu?” Tô Mộc Tranh tự hỏi trong lòng. Dẫu đây chỉ là một trận đấu Ngôi Sao Tụ Hội, nhưng gặp bất lợi thì buông liền tay, đó không phải tố chất của dân chuyên nghiệp. Tô Mộc Tranh nỗ lực chống đỡ, cô nhìn thấy những đồng đội cùng đội 1, đặc biệt là Sở Vân Tú sẵn sàng phá vỡ đội hình chỉ mong giúp mình thoát vây, cô không cảm thấy chờ mong gì, ngược lại uất ức trào dâng.
Cô bất chợt nghĩ đến người đó, nếu có anh ở đây, cô có thể bị Vương Kiệt Hi bắt nạt thế ư?
Ầy, bắt nạt… Từ này có vẻ hơi quá, nhưng nó chẳng khác gì tình huống hiện tại, công kích của Tô Mộc Tranh không hề ảnh hưởng gì đến Vương Kiệt Hi.
Không phải cô không tin tưởng đồng đội mình. Khả năng lãnh đạo và bày chiến thuật của Dụ Văn Châu không hề thua kém Diệp Tu, Hoàng Thiếu Thiên và Chu Trạch Khải là những tuyển thủ có kỹ thuật siêu đẳng, mà hành động lao lên viện trợ mình của Sở Vân Tú cũng rất liều lĩnh. Cô biết hết chứ, ấy vậy mà cô vẫn thấy rằng, nếu đó là Diệp Tu, mọi chuyện chắc chắn không như thế. Dù anh ấy chỉ có một người, cũng nhất định sẽ không.
Tô Mộc Tranh phát hiện, bản thân mình không quá mạnh mẽ.
Được mấy khi kiên cường, là vì biết rõ anh không ở bên, nhưng vẫn đứng gần đấy chống đỡ tất cả. Ngay cả khi trời sập, thì nhất định sẽ có anh chở che, mình có ngồi xổm vẽ vòng tròn cũng không hề chi. Mà lúc này đây…
Tô Mộc Tranh vô thức nhìn về nơi nào đó trên khán đài, cô không nhìn thấy gì, trong lòng lại thầm biết rõ, vị trí vắng người đấy, bấy giờ anh sẽ không trở lại. Càng không giống như hôm qua, chợt nhảy lên sân tiếp lấy trận đấu, đánh đối thủ thua thảm hại.
Điều mà cô chờ mong nhất sẽ không thể nào thành hiện thực.
Giờ phút này, người mà cô thật sự dựa vào, chỉ có thể là chính cô. Dụ Văn Châu, Hoàng Thiếu Thiên, Chu Trạch Khải, ngay cả người bạn thân Sở Vân Tú, Tô Mộc Tranh chưa bao giờ muốn dựa dẫm vào họ.
Phải dựa vào chính mình.
Rõ ràng khi anh ấy rời khỏi, bản thân đã quyết tâm như vậy. Nhưng tại sao chỉ cần thấy anh ấy ở gần, cô lại quên mất hết thảy?
Tình hình hiện tại của anh không tốt lắm, nếu cô tiếp tục ỷ lại, phải chăng sẽ trở thành gánh nặng?
Bản thân thích làm vai phụ bên cạnh anh, nhưng không muốn trở thành gánh nặng.
Đã đến lúc phải dựa vào chính mình.
Tô Mộc Tranh trịnh trọng nói với chính mình một lần nữa, rồi quan sát tình hình hiện tại, sau đó đột ngột tung ra một cú Bạt Kích với tốc độ ánh sáng.
Bạt Kích là kỹ năng lơ lửng thấp nhất của bậc thầy pháo súng, vung pháo trong tay, đánh bay đối thủ lên không.
Kết quả, trúng!
Tô Mộc Tranh không rõ có phải mình bị cảm xúc ảnh hưởng nên thao tác, khả năng quan sát và sức phán đoán bộc phát không, hay chỉ là đánh bậy đánh bạ.
Tóm lại, khi Vương Kiệt Hi đang điều khiển Vương Bất Lưu Hành lướt chổi qua người cô như hỏa tiễn, thì bất chợt bị Bạt Kích của cô đập trúng.
Vương Bất Lưu Hành đang bay liền bị đập ngã giữa không trung. Tô Mộc Tranh vô cùng bình tĩnh, nối tiếp bằng một chiêu BBQ, Vương Kiệt Hi có là đại thần cũng không thể chống đỡ kịp thời.
Đầu gối thúc vào đẩy Vương Bất Lưu Hành lên cao, cô vung súng máy hạng nặng, một chuỗi lửa đạn bay dínhvào thân thể Vương Bất Lưu Hành.
Thương tổn của kỹ năng cấp thấp có lẽ chẳng là gì trong một trận đấu đỉnh cao, tuy nhiên, sau khi bị dính BBQ, Vương Bất Lưu Hành của Vương Kiệt Hi rốt cuộc bị tống tiễn ra xa.
Lợi dụng cú BBQ, Tô Mộc Tranh hoàn thành mỹ mãn thao tác Áp Súng, thậm chí còn định đưa Vương Bất Lưu Hành vào giữa thiết tam giác, đập ngã cả bọn.
Đây thực sự là một biến cố bất ngờ, không nói đến những người khác, ngay cả Tô Mộc Tranh cũng không ngờ mình vừa cố gắng là có thể phá tan sự dây dưa của Vương Kiệt Hi.
“Hôm nay mấy cô nàng này bị sao thế? Phong độ cứ như trở nên dũng mãnh bất thường ấy?” Dụ Văn Châu lẩm bẩm đầy thắc mắc, bàn tay vẫn cẩn thận thao tác. Anh vừa thấy cục diện có biến, thì lập tức đổi cách bố trí.
“Ngon!” Hoàng Thiếu Thiên hào hứng hẳn lên, kiếm vung lên đón chào Vương Bất Lưu Hành đang rơi xuống.
BBQ không phải một kỹ năng buộc người ngã xuống đất, ngay cả khi dùng kỹ xảo Áp Súng cũng không bịcưỡng chế bởi hệ thống. Đối với Vương Kiệt Hi, nếu muốn dễ dàng biến anh thành bom thịt người mà ném trúng người cùng nhà, đó quả thực là chuyện không thể nào.
Vì thế, Hoàng Thiếu Thiên muốn góp thêm chút sức, sắp thấy Vương Bất Lưu Hành rơi xuống, hắn đột nhiên phi thân lên, Dạ Vũ Thanh Phiền rút kiếm giữa không trung, lại một chiêu Lạc Phượng Trảm hòng đánh Vương Bất Lưu Hành tiếp tục rơi xuống như thế.
Vương Kiệt Hi sớm đã nhìn thấu, giữa không trung vẫn có thể thực hiện vài động tác, anh nhanh chóng dùng một chiêu Chổi Xoay, cả người xoay tít như con quay giữa trời, phạm vi cây chổi công kích rất lớn, ra trước cả chiêu Lạc Phượng Trảm của Hoàng Thiếu Thiên.
Hoàng Thiến Thiên đổi chiêu cũng cực nhanh, vừa thấy kích kia không làm nên trò trống gì, bèn ra ngay Đỡ Đòn giữa không trung, cây chổi cứ thế bay lướt qua.
Ai ngờ vào lúc này, một vầng hào quang từ trên trời giáng xuống, bao trùm Vương Bất Lưu Hành đang xoay tít giữa không trung. Cột sáng vừa tiếp đất liền phân thành sáu cột sáng nhỏ xoay tròn càn quét khắp nơi. Nằm trong khu vực bị càn quét, ba người Hàn Văn Thanh đang kề vai sát cánh bị đuổi đánh đến chật vật. Ai nấy nhận ra đây chính là đại chiêu Vệ Tinh Xạ Tuyến cấp 70 của bậc thầy pháo súng, tùy tiện dùng thôi cũng gây ra hậu quả xấu.
“Hôm nay mấy cô nàng này bạo lực ghê nhỉ?” Dụ Văn Châu lại lẩm bẩm. Chiêu Vệ Tinh Xạ Tuyến này, chắc chắn chỉ có thể xuất phát từ Tô Mộc Tranh.
Toàn Chức Cao Thủ
Đánh giá:
Truyện Toàn Chức Cao Thủ
Story
Chương 342: Những cô nàng bạo lực
10.0/10 từ 25 lượt.