Toàn Chức Cao Thủ
Chương 338: Biết người biết ta
Để dễ nhớ, đội 1 => 1 là công => đội chủ yếu mấy đứa mạnh về công kích, yo!
Bước tiếp đấy, đội 1 nhanh chóng điều chỉnh, người ngày ngày chơi Vinh Quang nhìn vào sẽ hiểu ngay ẩn ý, phát hiện đội 1 hoàn toàn thay đổi theo cách bố trí đội 2. Khán giả chưa từng lên bục đấu, nên không hề hay biết bục đấu đã tạo nên một sự hiểu nhầm to lớn đến thế. Nhất thời ai nấy đều kinh ngạc tán thưởng, còn tưởng do bậc thầy chiến thuật Dụ Văn Châu của đội 1 liệu sự như thần, đoán được cách bố trí của đội 2.
Còn người ủng hộ đội 2 vừa thấy team mình hiện trông như bé cừu chờ bị làm thịt thì xôn xao cả lên, lòng đầy sốt ruột, chỉ hận không thể xông lên bục đấu túm lấy người chơi đội 2 để nhắc nhở.
Nhìn thấy tuyển thủ đội 1 sắp đến gần, không ít khán giả lo lắng mà đứng hẳn lên, chợt thấy phía đội 2 chuyển thành thế trận một phía, những người đang phân tản rộng đột nhiên tụ lại, bày ra thế trận lấy nhiều địch ít đối đầu đội 1 đang lao đến.
Không ngờ phản ứng của đội 1 rất nhanh, lập tức bỏ chiến thuật cũ, cũng chuyển thành thế trận thu quân, chuẩn bị đối đầu trực tiếp với đội 2.
Những khán giả hiểu chút chiến thuật trên khán đài vỗ tay rất nhiệt liệt, liên tục cảm thán không hổ danh hai bậc thầy chiến thuật, tính toán như thần.
Bọn họ nào biết, người chỉ huy hai đội Dụ Văn Châu và Trương Tân Kiệt đều đang cười gượng trên bục đấu.
Bản thân thông minh, đối phương cũng không ngốc. Trên thực tế hai phe đều nhìn hình chiếu 3D qua cửa sổ của bục đấu. Làm gì có ai đoán chuyện như thần, căn bản là xem bản đồ rồi bố trí thôi. Bởi người hai phe đều là cao thủ đứng đầu, tất nhiên thường được rèn luyện về mặt chiến thuật, dẫu không cùng đội thì việc phối hợp nhau cũng không quá lạ lẫm, sau khi nhận được lệnh thì hành động nhanh gọn, hai bên điều chỉnh mục tiêu tựa như đã hẹn nhau phối hợp trước. Người không biết nội tình chỉ thấy ảo diệu vô cùng.
Dụ Văn Châu và Trương Tân Kiệt phát hiện ra, hai bên đều là người sáng suốt. Chắc chắn không dùng được những chiến thuật như kiểu đánh lén, âm thầm giở chiêu, bọc đánh hay cướp đường mà thần không biết quỷ không hay. Do đó chỉ có thể chia nhau lấy đá chọi đá.
Nếu đối mặt trực tiếp, Trương Tân Kiệt cảm thấy đội mình đang chiếm ưu thế. Dù sao đội của họ tập trung toàn những nghề phối hợp hợp lý, còn đội 1 là một đội mạnh về công kích, có khả năng dùng sức mạnh khi dễ họ, nhưng hiện tại hai bên đều là ngôi sao cao thủ, thực lực 5:5, làm sao dễ dàng bị đối phương chèn ép chứ?
Nghĩ như vậy, Trương Tân Kiệt không chơi trò gì mới lạ nữa, gửi xuống một mệnh lệnh, năm người đội 2 xếp thành trận hình chữ X chuẩn bị nghênh đón.
Khán giả cho rằng sắp đấu tới nơi rồi, ai dè đội 1 mở màn đầy khí thế lại chợt trở nên e dè, chẳng những không nghênh chiến còn bắt đầu rút quân, các bước di chuyển được tính toán trước này làm khán giả không hiểu gì cả. Mà càng khó hiểu hơn là, đội 1 rút, đội 2 cũng đột nhiên dừng bước.
Khán giả ngơ ngác nhìn nhau, màn chiến thuật đối đầu này ẩn chứa điều sâu xa gì chăng? Chả thằng nào hiểu cả!
Khán giả không hiểu gì, Trương Tân Kiệt lại đầu đầy mồ hôi.
Vì sao đội 2 đột nhiên dừng bước? Bởi sau khi đội 1 rút lui, hắn nhìn qua cửa sổ bục đấu, quả nhiên không nhìn thấy vị trí chuẩn xác của tuyển thủ đội 1 nữa. Một đội năm người, bấy giờ lợi dụng góc độ cản trở tầm nhìn của hắn, cứ thế ẩn trốn hết.
Trương Tân Kiệt cảm thấy hãi hùng. Hắn lập tức hiểu được tầm nhìn chiến lược của Dụ Văn Châu vẫn cao hơn hắn một bậc. Dụ Văn Châu đã sớm nghĩ đến sự khác biệt của trận này là hai bên chỉ huy có thể quan sát mọi cục diện thông qua hình chiếu 3D, đây là chuyện không thể nào trong những giải đấu thường. Mà trong đội 2 có Trương Tân Kiệt, miễu bàn vụ ai sẽ làm chỉ huy. Thế nên, Dụ Văn Châu cố tình chú ý vị trí của Trương Tân Kiệt trên bục đấu, đoán ra góc chết khi nhìn ảnh 3D của hắn. Dụ Văn Châu đã lợi dụng điểm ấy để giấu cả năm người đội mình. Bấy giờ, địch trong tối ta ngoài sáng, tình thế không giống lúc trước nữa. Còn Trương Tân Kiệt lại không hề chú ý vị trí của Dụ Văn Châu trên bục đấu, hắn không thể đoán ra, đành tạm thời gọi đội 2 dừng lại.
Trương Tân Kiệt cũng không giấu diếm, lập tức nói rõ tình huống trước mắt.
“Bên tôi có thể thấy được.” Vương Kiệt Hi lập tức đáp. Vị trí sáu người trên bục đấu không giống nhau, góc nhìn cửa sổ bất đồng, góc chết của Trương Tân Kiệt thì bên Vương Kiệt Hi vẫn có thể nhìn thấy.
“Vậy cậu chỉ huy đi!” Trương Tân Kiệt giao quyền chỉ huy.
Nói là bậc thầy chiến thuật, song cũng không đồng nghĩa với việc có họ chỉ huy là thắng chắc, chẳng qua so ra thì, Trương Tân Kiệt chính là lựa chọn tốt hơn mà thôi. Bấy giờ gặp phải vấn đề khó, bèn nhường chức chỉ huy cho Vương Kiệt Hi, cũng không thể nói là thất bại báo trước được. Trương Tân Kiệt vẫn ở trong đội, giờ gặp phải đội 1 mai phục, bọn họ cũng không vội tiến lên. Sau khi Vương Kiệt Hi quan sát cách bố trí đội 1, hiểu được tính toán của đối phương, đội 2 hẳn nhiên theo đó mà điều chỉnh.
Điều chỉnh rất đơn giản.
Dẫu qua mặt được Vương Kiệt Hi, thì còn có Lý Hiên, Đặng Phục Thăng… Những kẻ đấy không phải đội trưởng thì là đội phó, người nào không thể độc bá một phương? Chẳng lẽ Dụ Văn Châu định tìm hết góc chết trong tầm nhìn của họ? Nếu quả thật như vậy, e rằng vùng di chuyển của chúng sẽ bị co lại, không cách nào dùng chiến thuật đánh lén tiếp được.
Màn đọ sức này quả thật thể hiện hết công lực của cao thủ hai bên. Có điều, khán giả có mặt tại nhà thi đấu lại không hiểu mấy. Chỉ những người vừa là cao thủ, vừa từng lên bục đấu như Diệp Tu nhìn thấy hành động của hai đội mới lập tức hiểu ngay cục diện bố trí kì quái của họ, cũng nhịn không được mà xem như trò hài.
“Ai da, làm vậy thiệt vô nghĩa, ông thấy tui, tui cũng thấy ông, chơi trốn tìm sao? Dứt khoát cùng nhảy ra, chúng ta đánh võ đài nào, một đối một!”
Hai bên còn chưa giao đấu trực diện, miệng pháo của Hoàng Thiếu Thiên đội 1 đã bắt đầu bắn liên thanh, liến thoắng một tràng. Hình chiếu không thấy những chữ ấy, nhưng trên màn hình trực tiếp và máy tính của tuyển thủ chuyên nghiệp lại thấy rõ ràng.
Những hàng chữ bay ra với tốc độ cao, Hoàng Thiếu Thiên đề nghị mọi người cứ đứng ra solo từng đôi một đi.
“Có dám không hả?”
“Nhào vào không?”
“Sợ chứ gì?”
“Chẳng lẽ mấy chú muốn mình anh đánh hai em sao?”
Đội 1 không ai lên tiếng, Hoàng Thiếu Thiên bèn giễu cợt hết mình, ý chỉ đội hai quá bất lực không dám tiếp chiến.
Trong thoáng chốc, trên trận còn chưa có gì, cả khán đài đã sặc mùi thuốc súng, thiếu điều muốn đánh nhau.
Đội hai vẫn giữ bình tĩnh, một phần là do thói quen, còn lại là… Hoàng Thiếu Thiên giễu thì cứ giễu, cơ mà hắn nói không sai, quả thực đội 2 không dám.
Đấu một chọi một còn phải xem cách bố trí đội ngũ nữa. Tập thể luân phiên, đội 2 có đủ nghề hỗ trợ và nghề khống chế, hoàn mỹ vô cùng, nhưng nếu là solo, nhân vật của đám đội 1 chuyên về bạo lực, để mục sư hỗ trợ như Trương Tân Kiệt lên, chẳng khác gì biếu không luôn. Nên sao đội 2 có thể đồng ý solo chứ?
Nhưng không rút lui được, Hoàng Thiếu Thiên cũng hiểu rõ điểm này của họ, biết rõ họ sẽ không đáp ứng, nên spam trêu chọc cho sướng miệng, đây cũng là phong cách của hắn ta. Đội 2 cũng toàn tuyển thủ ngôi sao, không đến mức bị hắn dễ dàng kích động, cả đám chỉ âm thầm cười khổ. Mà đội 2 quả thật có người muốn xông lên sống mái cùng Hoàng Thiếu Thiên, nhưng bất đắc dĩ là Hàn Văn Thanh còn đang ngồi ghế bổ sung đó!
Để mặc Hoàng Thiếu Thiên bắn rap mãi cũng không ổn, đến cùng thì mặt mũi sẽ không còn. Đội 2 nhanh chóng tiến lên trước, chẳng ngờ đội 1 tựa như hài lòng việc Hoàng Thiếu Thiên chiếm lợi bằng võ mồm, không chiến mà tránh, lui hết về sau.
Nếu đội 2 có người thích nói lời rác rưởi, thì sớm đã mắng hành vi này của đội 1. Nhưng vấn đề là không ai trong năm người đội 2 thích nói lời rác rưởi. Kết quả đội 1 có Vua Rác Rưởi, kênh công cộng hoàn toàn bị đội 1 chiếm lĩnh.
Lui lui lui, đội 1 cứ lui về sau, đội 2 một đường tiến tới.
Lời rác rưởi, đòn tấn công tâm lý này có phát huy tác dụng không, có khi ngay cả đương sự cũng không rõ. Đội 2 cho rằng mình có thể rất bình tĩnh khi đối mặt với Hoàng Thiếu Thiên, nhưng trong mắt của người ngoài cuộc, họ đang vội vàng muốn giao chiến cùng đội 1, vậy thành thử ra mấy lời rác rưởi của Hoàng Thiếu Thiên cũng gây tác dụng thúc giục.
Đội 2 tiến thẳng tới, lúc sắp sửa tiếp chiến, năm người đội 1 bất chợt tản ra bốn phương tám hướng. Đội 2 còn chưa kịp hoàn hồn, trong tầm nhìn đã không một bóng người.
Năm người dường như đã theo thói quen mà nhìn sang hình chiếu 3D qua cửa sổ bục đấu ngay lập tức.
“Không có.”
“Không có.”
“Tui cũng không có.”
“Không có...”
Năm người trao đổi tin tức xong, lập tức kinh hãi, đối phương thật sự có thể trốn vào từng góc chết của tất cả bọn họ sao?
“Mau lui lại!” Trương Tân Kiệt lập tức kêu lên. Hắn đã phát hiện đây là bố trí của đối phương, tựa như đang cố ý dẫn họ tới đây, chẳng lẽ chỗ này là...
Trương Tân Kiệt vừa lui về sau cùng mọi người, vừa dựa vào ảnh 3D mà tỉ mỉ quan sát nơi địa hình cả bọn đang đứng, cố ngẫm xem những góc chết nào mà họ không nhìn đến được.
“Mọi người hãy giữ vững khoảng cách của nhau!” Trương Tân Kiệt nhanh chóng nhắc nhở một câu. Hắn phát hiện, đối phương quả thật có rất nhiều góc chết để mai phục trong khu vực này.
Nhưng vào lúc này, cú đánh đầu tiên của trận đã chính thức bắt đầu.
Một tiếng “vèo” vang lên, đội 2 nhanh nhạy bước dài, một súng laser cắt ngang đội hình của họ thành hai nửa.
“Ha ha ha, cuối cùng có thể ra tay rồi!” Bong bóng thoại nổi lên từ đầu Dạ Vũ Thanh Phiền của Hoàng Thiếu Thiên không biết nhảy từ góc nào ra, một chiêu Ngân Quang Lạc Nhẫn bổ thẳng xuống năm người từ trên không.
Toàn Chức Cao Thủ
Bước tiếp đấy, đội 1 nhanh chóng điều chỉnh, người ngày ngày chơi Vinh Quang nhìn vào sẽ hiểu ngay ẩn ý, phát hiện đội 1 hoàn toàn thay đổi theo cách bố trí đội 2. Khán giả chưa từng lên bục đấu, nên không hề hay biết bục đấu đã tạo nên một sự hiểu nhầm to lớn đến thế. Nhất thời ai nấy đều kinh ngạc tán thưởng, còn tưởng do bậc thầy chiến thuật Dụ Văn Châu của đội 1 liệu sự như thần, đoán được cách bố trí của đội 2.
Còn người ủng hộ đội 2 vừa thấy team mình hiện trông như bé cừu chờ bị làm thịt thì xôn xao cả lên, lòng đầy sốt ruột, chỉ hận không thể xông lên bục đấu túm lấy người chơi đội 2 để nhắc nhở.
Nhìn thấy tuyển thủ đội 1 sắp đến gần, không ít khán giả lo lắng mà đứng hẳn lên, chợt thấy phía đội 2 chuyển thành thế trận một phía, những người đang phân tản rộng đột nhiên tụ lại, bày ra thế trận lấy nhiều địch ít đối đầu đội 1 đang lao đến.
Không ngờ phản ứng của đội 1 rất nhanh, lập tức bỏ chiến thuật cũ, cũng chuyển thành thế trận thu quân, chuẩn bị đối đầu trực tiếp với đội 2.
Những khán giả hiểu chút chiến thuật trên khán đài vỗ tay rất nhiệt liệt, liên tục cảm thán không hổ danh hai bậc thầy chiến thuật, tính toán như thần.
Bọn họ nào biết, người chỉ huy hai đội Dụ Văn Châu và Trương Tân Kiệt đều đang cười gượng trên bục đấu.
Bản thân thông minh, đối phương cũng không ngốc. Trên thực tế hai phe đều nhìn hình chiếu 3D qua cửa sổ của bục đấu. Làm gì có ai đoán chuyện như thần, căn bản là xem bản đồ rồi bố trí thôi. Bởi người hai phe đều là cao thủ đứng đầu, tất nhiên thường được rèn luyện về mặt chiến thuật, dẫu không cùng đội thì việc phối hợp nhau cũng không quá lạ lẫm, sau khi nhận được lệnh thì hành động nhanh gọn, hai bên điều chỉnh mục tiêu tựa như đã hẹn nhau phối hợp trước. Người không biết nội tình chỉ thấy ảo diệu vô cùng.
Dụ Văn Châu và Trương Tân Kiệt phát hiện ra, hai bên đều là người sáng suốt. Chắc chắn không dùng được những chiến thuật như kiểu đánh lén, âm thầm giở chiêu, bọc đánh hay cướp đường mà thần không biết quỷ không hay. Do đó chỉ có thể chia nhau lấy đá chọi đá.
Nếu đối mặt trực tiếp, Trương Tân Kiệt cảm thấy đội mình đang chiếm ưu thế. Dù sao đội của họ tập trung toàn những nghề phối hợp hợp lý, còn đội 1 là một đội mạnh về công kích, có khả năng dùng sức mạnh khi dễ họ, nhưng hiện tại hai bên đều là ngôi sao cao thủ, thực lực 5:5, làm sao dễ dàng bị đối phương chèn ép chứ?
Nghĩ như vậy, Trương Tân Kiệt không chơi trò gì mới lạ nữa, gửi xuống một mệnh lệnh, năm người đội 2 xếp thành trận hình chữ X chuẩn bị nghênh đón.
Khán giả cho rằng sắp đấu tới nơi rồi, ai dè đội 1 mở màn đầy khí thế lại chợt trở nên e dè, chẳng những không nghênh chiến còn bắt đầu rút quân, các bước di chuyển được tính toán trước này làm khán giả không hiểu gì cả. Mà càng khó hiểu hơn là, đội 1 rút, đội 2 cũng đột nhiên dừng bước.
Khán giả ngơ ngác nhìn nhau, màn chiến thuật đối đầu này ẩn chứa điều sâu xa gì chăng? Chả thằng nào hiểu cả!
Khán giả không hiểu gì, Trương Tân Kiệt lại đầu đầy mồ hôi.
Vì sao đội 2 đột nhiên dừng bước? Bởi sau khi đội 1 rút lui, hắn nhìn qua cửa sổ bục đấu, quả nhiên không nhìn thấy vị trí chuẩn xác của tuyển thủ đội 1 nữa. Một đội năm người, bấy giờ lợi dụng góc độ cản trở tầm nhìn của hắn, cứ thế ẩn trốn hết.
Trương Tân Kiệt cảm thấy hãi hùng. Hắn lập tức hiểu được tầm nhìn chiến lược của Dụ Văn Châu vẫn cao hơn hắn một bậc. Dụ Văn Châu đã sớm nghĩ đến sự khác biệt của trận này là hai bên chỉ huy có thể quan sát mọi cục diện thông qua hình chiếu 3D, đây là chuyện không thể nào trong những giải đấu thường. Mà trong đội 2 có Trương Tân Kiệt, miễu bàn vụ ai sẽ làm chỉ huy. Thế nên, Dụ Văn Châu cố tình chú ý vị trí của Trương Tân Kiệt trên bục đấu, đoán ra góc chết khi nhìn ảnh 3D của hắn. Dụ Văn Châu đã lợi dụng điểm ấy để giấu cả năm người đội mình. Bấy giờ, địch trong tối ta ngoài sáng, tình thế không giống lúc trước nữa. Còn Trương Tân Kiệt lại không hề chú ý vị trí của Dụ Văn Châu trên bục đấu, hắn không thể đoán ra, đành tạm thời gọi đội 2 dừng lại.
Trương Tân Kiệt cũng không giấu diếm, lập tức nói rõ tình huống trước mắt.
“Bên tôi có thể thấy được.” Vương Kiệt Hi lập tức đáp. Vị trí sáu người trên bục đấu không giống nhau, góc nhìn cửa sổ bất đồng, góc chết của Trương Tân Kiệt thì bên Vương Kiệt Hi vẫn có thể nhìn thấy.
“Vậy cậu chỉ huy đi!” Trương Tân Kiệt giao quyền chỉ huy.
Nói là bậc thầy chiến thuật, song cũng không đồng nghĩa với việc có họ chỉ huy là thắng chắc, chẳng qua so ra thì, Trương Tân Kiệt chính là lựa chọn tốt hơn mà thôi. Bấy giờ gặp phải vấn đề khó, bèn nhường chức chỉ huy cho Vương Kiệt Hi, cũng không thể nói là thất bại báo trước được. Trương Tân Kiệt vẫn ở trong đội, giờ gặp phải đội 1 mai phục, bọn họ cũng không vội tiến lên. Sau khi Vương Kiệt Hi quan sát cách bố trí đội 1, hiểu được tính toán của đối phương, đội 2 hẳn nhiên theo đó mà điều chỉnh.
Điều chỉnh rất đơn giản.
Dẫu qua mặt được Vương Kiệt Hi, thì còn có Lý Hiên, Đặng Phục Thăng… Những kẻ đấy không phải đội trưởng thì là đội phó, người nào không thể độc bá một phương? Chẳng lẽ Dụ Văn Châu định tìm hết góc chết trong tầm nhìn của họ? Nếu quả thật như vậy, e rằng vùng di chuyển của chúng sẽ bị co lại, không cách nào dùng chiến thuật đánh lén tiếp được.
Màn đọ sức này quả thật thể hiện hết công lực của cao thủ hai bên. Có điều, khán giả có mặt tại nhà thi đấu lại không hiểu mấy. Chỉ những người vừa là cao thủ, vừa từng lên bục đấu như Diệp Tu nhìn thấy hành động của hai đội mới lập tức hiểu ngay cục diện bố trí kì quái của họ, cũng nhịn không được mà xem như trò hài.
“Ai da, làm vậy thiệt vô nghĩa, ông thấy tui, tui cũng thấy ông, chơi trốn tìm sao? Dứt khoát cùng nhảy ra, chúng ta đánh võ đài nào, một đối một!”
Hai bên còn chưa giao đấu trực diện, miệng pháo của Hoàng Thiếu Thiên đội 1 đã bắt đầu bắn liên thanh, liến thoắng một tràng. Hình chiếu không thấy những chữ ấy, nhưng trên màn hình trực tiếp và máy tính của tuyển thủ chuyên nghiệp lại thấy rõ ràng.
Những hàng chữ bay ra với tốc độ cao, Hoàng Thiếu Thiên đề nghị mọi người cứ đứng ra solo từng đôi một đi.
“Có dám không hả?”
“Nhào vào không?”
“Sợ chứ gì?”
“Chẳng lẽ mấy chú muốn mình anh đánh hai em sao?”
Đội 1 không ai lên tiếng, Hoàng Thiếu Thiên bèn giễu cợt hết mình, ý chỉ đội hai quá bất lực không dám tiếp chiến.
Trong thoáng chốc, trên trận còn chưa có gì, cả khán đài đã sặc mùi thuốc súng, thiếu điều muốn đánh nhau.
Đội hai vẫn giữ bình tĩnh, một phần là do thói quen, còn lại là… Hoàng Thiếu Thiên giễu thì cứ giễu, cơ mà hắn nói không sai, quả thực đội 2 không dám.
Đấu một chọi một còn phải xem cách bố trí đội ngũ nữa. Tập thể luân phiên, đội 2 có đủ nghề hỗ trợ và nghề khống chế, hoàn mỹ vô cùng, nhưng nếu là solo, nhân vật của đám đội 1 chuyên về bạo lực, để mục sư hỗ trợ như Trương Tân Kiệt lên, chẳng khác gì biếu không luôn. Nên sao đội 2 có thể đồng ý solo chứ?
Nhưng không rút lui được, Hoàng Thiếu Thiên cũng hiểu rõ điểm này của họ, biết rõ họ sẽ không đáp ứng, nên spam trêu chọc cho sướng miệng, đây cũng là phong cách của hắn ta. Đội 2 cũng toàn tuyển thủ ngôi sao, không đến mức bị hắn dễ dàng kích động, cả đám chỉ âm thầm cười khổ. Mà đội 2 quả thật có người muốn xông lên sống mái cùng Hoàng Thiếu Thiên, nhưng bất đắc dĩ là Hàn Văn Thanh còn đang ngồi ghế bổ sung đó!
Để mặc Hoàng Thiếu Thiên bắn rap mãi cũng không ổn, đến cùng thì mặt mũi sẽ không còn. Đội 2 nhanh chóng tiến lên trước, chẳng ngờ đội 1 tựa như hài lòng việc Hoàng Thiếu Thiên chiếm lợi bằng võ mồm, không chiến mà tránh, lui hết về sau.
Nếu đội 2 có người thích nói lời rác rưởi, thì sớm đã mắng hành vi này của đội 1. Nhưng vấn đề là không ai trong năm người đội 2 thích nói lời rác rưởi. Kết quả đội 1 có Vua Rác Rưởi, kênh công cộng hoàn toàn bị đội 1 chiếm lĩnh.
Lui lui lui, đội 1 cứ lui về sau, đội 2 một đường tiến tới.
Lời rác rưởi, đòn tấn công tâm lý này có phát huy tác dụng không, có khi ngay cả đương sự cũng không rõ. Đội 2 cho rằng mình có thể rất bình tĩnh khi đối mặt với Hoàng Thiếu Thiên, nhưng trong mắt của người ngoài cuộc, họ đang vội vàng muốn giao chiến cùng đội 1, vậy thành thử ra mấy lời rác rưởi của Hoàng Thiếu Thiên cũng gây tác dụng thúc giục.
Đội 2 tiến thẳng tới, lúc sắp sửa tiếp chiến, năm người đội 1 bất chợt tản ra bốn phương tám hướng. Đội 2 còn chưa kịp hoàn hồn, trong tầm nhìn đã không một bóng người.
Năm người dường như đã theo thói quen mà nhìn sang hình chiếu 3D qua cửa sổ bục đấu ngay lập tức.
“Không có.”
“Không có.”
“Tui cũng không có.”
“Không có...”
Năm người trao đổi tin tức xong, lập tức kinh hãi, đối phương thật sự có thể trốn vào từng góc chết của tất cả bọn họ sao?
“Mau lui lại!” Trương Tân Kiệt lập tức kêu lên. Hắn đã phát hiện đây là bố trí của đối phương, tựa như đang cố ý dẫn họ tới đây, chẳng lẽ chỗ này là...
Trương Tân Kiệt vừa lui về sau cùng mọi người, vừa dựa vào ảnh 3D mà tỉ mỉ quan sát nơi địa hình cả bọn đang đứng, cố ngẫm xem những góc chết nào mà họ không nhìn đến được.
“Mọi người hãy giữ vững khoảng cách của nhau!” Trương Tân Kiệt nhanh chóng nhắc nhở một câu. Hắn phát hiện, đối phương quả thật có rất nhiều góc chết để mai phục trong khu vực này.
Nhưng vào lúc này, cú đánh đầu tiên của trận đã chính thức bắt đầu.
Một tiếng “vèo” vang lên, đội 2 nhanh nhạy bước dài, một súng laser cắt ngang đội hình của họ thành hai nửa.
“Ha ha ha, cuối cùng có thể ra tay rồi!” Bong bóng thoại nổi lên từ đầu Dạ Vũ Thanh Phiền của Hoàng Thiếu Thiên không biết nhảy từ góc nào ra, một chiêu Ngân Quang Lạc Nhẫn bổ thẳng xuống năm người từ trên không.
Toàn Chức Cao Thủ
Đánh giá:
Truyện Toàn Chức Cao Thủ
Story
Chương 338: Biết người biết ta
10.0/10 từ 25 lượt.