Toàn Chức Cao Thủ
Chương 310: Viết nên kết cuộc
Từ tiếng hoan hô, ta có thể biết được độ hot của hai tài khoản mới lên sân đấu. Có thể nhìn thấy tài khoản cấp thần trong tân binh khiêu chiến đã rất khó, mà chúng còn xuất hiện cùng lúc, lại còn là đối thủ của nhau, đây tuyệt đối là một trận đấu tân binh đáng ghi vào lịch sử. Đêm nay cánh nhà báo sẽ rất bận rộn. Tiêu đề “lấy hạ khắc thượng” còn chưa chém xong, nay xuất hiện một tít mới càng hot hơn.
Tất nhiên, chủ đề càng hot, các phóng viên chuyên nghiệp sẽ càng bùng cháy, bài viết trước không cần bỏ đi, chỉ đổi sang trang sau thôi. Hiện cả lũ đang mong đợi, đợi Tôn Tường tuyên bố những lý do hút khách như “Lấy hạ khắc thượng” của Đường Hạo. Lũ nhà báo chỉ e thiên hạ không loạn mà thôi.
Trên sân đấu, Tôn Tường ngạo nghễ bước lên.
Chắc chắn rằng, không có tân binh nào nổi được như cậu. Cậu ta cũng là tân binh năm hai như Đường Hạo, nhưng thu hút hơn Đường Hạo nhiều. Vào mùa giải thứ nhất, cậu ta nhờ biểu hiện cấp thần mà giành được giải Tân binh tốt nhất. Mùa giải này tiếp tục phát huy khả năng xuất sắc, được nửa mùa thì chuyển sang Gia Thế, tiếp nhận tài khoản cấp thần Nhất Diệp Chi Thu. Có thể nói, Tôn Tường hoàn toàn sánh ngang với các đại thần. Chỉ sợ đa số đã quên mất cậu ta chỉ mới là tân binh năm hai.
Hiện tại, nếu Tôn Tường dám nói với tiền bối những lời giống vậy, e rằng sẽ không chiếm được sự ủng hộ. Địa vị của cậu ta đã khác trước, còn coi mình như tân binh thường thì có hơi quá, khiêm tốn quá phận chính là kiêu ngạo.
Huống chi, cho tới bây giờ Tôn Tường cũng không phải người khiêm tốn. Các phóng viên nhạy cảm nhận ra, Tôn Tường nhất định sẽ không để trận đấu này diễn ra bình thường.
Mà mặt mũi của Tôn Tường cũng không tồi, vừa lên sân khấu đã vẫy tay với mọi người, cứ như mình mới là người chiến thắng.
MC đi đến, phỏng vấn như bất kỳ người lên khiêu chiến nào, hỏi lý do Tôn Tường khiêu chiến Hàn Văn Thanh.
“Lý do rất đơn giản.” Tôn Tường mỉm cười rất có phong phạm đại thần, “Để viết nên kết cuộc cho mối thù lâu năm giữa Gia Thế và Bá Đồ, Nhất Diệp Chi Thu và Đại Mạc Cô Yên.”
Khán giả nghe xong giật cả mình, rồi sau đó hò hét hoan hô. Lời Tôn Tường nói không ngầu bằng “Lấy hạ khắc thượng” của Đường Hạo, nhưng ẩn ý trong đấy lại cực kỳ đặc sắc. “Lấy hạ khắc thượng” của Đường Hạo chỉ phân danh hiệu cao thấp trong nghề lưu manh, mà những gì Tôn Tường làm, lại chính là tranh đấu giữa thần với thần trong Vinh Quang, hơn nữa, nó còn đại biểu cho hai câu lạc bộ lâu đời từng tranh đấu với nhau nhiều năm.
Tôn Tường là đội trưởng hiện tại của Gia Thế, thêm việc sử dụng Nhất Diệp Chi Thu, cậu ta quả thực xứng với trách nhiệm ấy. Mặc dù fan hâm mộ của Luân Hồi chiếm đa số ở đây, nhưng ai hóng hớt cũng không chê chuyện lớn, hai nhà muốn quyết sống chết, nếu là fan hâm mộ Vinh Quang thì sẽ không bỏ lỡ trò hay này.
Trong phần lớn tiếng hoan hô ầm ĩ, có không ít tiếng mắng chửi, tất nhiên là đến từ thành phần fan Bá Đồ ít ỏi. Tôn Tường khiêu chiến như vậy, làm sao họ có thể chịu được chứ, thế là văng tục luôn.
Có fan Bá Đồ tới, Gia Thế đương nhiên cũng có, chẳng qua tiếng hò hét của Gia Thế xen lẫn giữa đám đông, nghe không quá rõ ràng.
Có điều, cô fan cuồng Gia Thế ngồi cạnh Diệp Tu đang kích động quá mức, bật dậy giơ thẳng cánh tay gào toáng lên: “Đả đảo Hàn Văn Thanh.”
“Bà chị bình tĩnh nào.” Diệp Tu vội hô, sợ Trần Quả kích động quá mà té khỏi hàng ghế.
Dưới sự giới thiệu của MC, đội trưởng Hàn Văn Thanh của Bá Đồ cũng bước lên sân khấu.
Tôn Tường không mấy khiêm tốn, nhưng không thể không lễ phép trước mặt bao người, cậu chủ động sang bắt tay Hàn Văn Thanh, nói những lời khách sáo cần nói: “Xin tiền bối chỉ giáo.”
“Không dám.” Hàn Văn Thanh bắt tay với Tôn Tường, mặt vô cảm trả lời.
Hai người đều sử dụng tài khoản của mình, bớt đi bước chọn trang bị. Rất nhanh, ánh đèn chợt tắt, hình ảnh 3D hiển thị bản đồ trên sàn đấu, hai nhân vật cấp thần Nhất Diệp Chi Thu và Đại Mạc Cô Yên đã xuất hiện ở hai góc bản đồ.
Ngay cả bình luận viên cũng trở nên hăng máu hơn trong trận này, biết cả hai sẽ chạm trán ngay lập tức, gã đến ngừng lấy hơi cũng tiếc nuối, nhanh chóng giải thích nhân vật và hoàn cảnh hai bên.
“Pháp sư chiến đấu và nhà quyền pháp đều là nghề chiến đấu trực tiếp, mà bản đồ phố xá do Tôn Tường chọn lại không hề tồn tại ưu khuyết gì cho cả hai nghề, có vẻ không phải lựa chọn vì chiến thuật.” Sau khi giới thiệu xong tuyển thủ và nhân vật, bình luận viên bắt đầu nói về bản đồ. Cách giải thích quy phạm như vậy rất hiếm xuất hiện ở tân binh khiêu chiến, song bình luận viên đã nhìn ra trận này là đánh thật, vậy nên gã bắt đầu giảng giải như trong các cuộc thi đấu vòng tròn.
“Ghê! Hai bên không hề làm chuyện dư thừa gì, trực tiếp đụng nhau ở giữa bản đồ.” Bình luận viên nói thật to.
Trên một góc đường giữa bản đồ, hai nhân vật chạm trán.
Vũ khí bạc Khước Tà đen tuyền sắc nhọn trong tay Nhất Diệp Chi Thu. Vũ khí bạc Liệt Diệm Hồng Quyền như hai ngọn lửa rực rỡ bao lấy nắm tay Đại Mạc Cô Yên.
Cả hai cách nhau mười bước, rồi tạm dừng trong khoảnh khắc, như màn chào hỏi trước khi đấu võ, hai nhân vật đồng loạt xông về trước.
Nói về khoảng cách công kích, binh khí dài của pháp sư chiến đấu chắc chắn dài hơn bao tay đánh cự ly gần của nhà quyền pháp, người giành được thế công trước tất nhiên là Tôn Tường. Một đường mâu đen tuyền vụt tới, Khước Tà trong tay Nhất Diệp Chi Thu vung ngay một cú Long Nha.
Hàn Văn Thanh không hề né tránh, Đại Mạc Cô Yên tiếp tục tiến bước, hai tay khép lại kẹp về phía Khước Tà, định đoạt thế công bằng Tay Không Cản Dao Sắc.
Tôn Tường dĩ nhiên không cho anh cơ hội này, vội sửa thành đâm xiên, Long Nha đã thành Thiên Kích.
Tay Không Cản Dao Sắc bắt phải khoảng không, kỹ năng đang đóng băng nên không thể thi triển nữa. Đối mặt với Khước Tà đang đâm tới, Đại Mạc Cô Yên khẽ nghiêng người, như keo kiệt tránh né, vừa tránh khỏi kích ấy đã gấp gáp đấm một cú sang.
Nắm đấm lửa đỏ lao vun vút, như mãnh hổ xuống núi, Tôn Tường vội nhảy về sau né tránh. Hàn Văn Thanh vĩnh viễn không biết lùi mà tiếp tục tiến công lần nữa. Tôn Tường chưa kịp phát huy ưu thế tấn công khoảng cách của pháp sư chiến đấu, Hàn Văn Thanh chỉ mất vài lượt đã phá tan hoàn cảnh xấu, đưa Đại Mạc Cô Yên kề sát Nhất Diệp Chi Thu.
Một trận quyền cước loạn xạ, Tôn Tường chống đỡ có chút chật vật. Nhưng không phải ai cũng có thể dễ dàng chật vật như thế, nếu là người có trình độ thấp hơn, quyền cước của Hàn Văn Thanh đã đấm rơi biết bao nhiêu máu rồi.
Tôn Tường vượt qua trận liên quyền vũ bão ấy, thở phào một hơi, vừa định phản kích thì nhìn thấy Đại Mạc Cô Yên đang đứng trung bình tấn ở phía đối diện, tay trái đưa thẳng về trước, tay phải để ngang hông.
“Thôi xong!” Tôn Tường giật mình, đây là mở đầu của đại chiêu “Bá Hoàng Quyền” thuộc nhà quyền pháp. Đại chiêu CD rất dài, thường thì tuyển thủ sẽ dùng nó xen kẻ với liên kích, vào lúc đối thủ bị thương nặng không có cơ hội né tránh. Mà bấy giờ, Nhất Diệp Chi Thu của Tôn Tường không phải trong tình cảnh như thế, nếu ra đại chiêu vào thời điểm này, tuyển thủ chuyên nghiệp sẽ dễ dàng né tránh, quá lãng phí đại chiêu.
Tôn Tường không ngờ Hàn Văn Thanh sẽ ra đại chiêu vào lúc này, nhưng Hàn Văn Thanh lại cứ làm thế. Giờ Tôn Tường nào dám đoạt công nữa, “Bá Hoàng Quyền” không phải mạnh bình thường đâu.
Cú đấm lao ra!
Một tiếng rít gào như xé gió. Bá Hoàng Quyền, chỉ một quyền mà phát huy cực hạn tất cả sức lực và tốc độ.
Tôn Tường hoảng hốt né tránh, cuối cùng tránh được. Nhưng Nhất Diệp Chi Thu vẫn nằm trong phạm vi ảnh hưởng của quyền phong, thân hình thoáng lảo đảo. Thao tác của Tôn Tường quả thật rất đỉnh, trong tình trạng nhân vật lảo đảo, góc nhìn không ổn, Khước Tà trong tay Nhất Diệp Chi Thu vẫn không hề ngừng nghỉ, mâu nhanh chóng khua về trước, một cơn sóng xanh không chút hỗn loạn, hiển nhiên thao tác kỹ năng cực kỳ tốt.
Nối gót Khước Tà, những gợn sóng xanh xuất hiện, thuận đà bám quanh đỉnh mâu.
Dù chưa bị “Bá Hoàng Quyền” đánh trúng, chịu ảnh hưởng bởi quyền phong, Tôn Tường rơi vào thế bất lợi. Trong hoàn cảnh xấu như vậy, đa số chỉ có thể chờ chiêu kế tiếp của đối thủ. Nhưng Tôn Tường lại nhờ thao tác mà hoàn thành đại chiêu trong hoàn cảnh xấu ấy.
Giao Long Xuất Hải.
Khước Tà lao vút như một cơn sóng, những gợn sóng bám quanh xoay tít, dường như có thể nghe thấy tiếng vỗ ầm ầm.
Đại Mạc Cô Yên còn đang thu chiêu, một kích nọ đến cực nhanh, mặc cho ai cũng không thể tránh được. Khước Tà đâm vào thân mình Đại Mạc Cô Yên, những gợn sóng xanh trơn trượt như dòng nước.
Kích này chắc chắn trúng, Tôn Tường quyết bắt lấy cơ hội, Khước Tà bay múa, liên kích nối tiếp nhau, cậu đáp trả Hàn Văn Thanh bằng một đợt phản công mạnh mẽ.
Cả hai kẻ tới người đi, chiêu lớn chiêu nhỏ xuất hiện nhiều lần. Hiệu ứng ánh sáng của kỹ năng phủ đầy, phân không rõ nhân vật. Hai người càng đấu càng ngang tay, trừ màn đáp trả ban đầu, giờ không ai có thể ra liên tục ba chiêu.
Mâu đến, quyền đi.
Cảnh tượng xung quanh bị hủy hoại dữ dội, tình hình chiến đấu hiển nhiên cực kỳ ác liệt. Nhưng thanh HP của hai nhân vật giảm xuống rất ít. Trong trận đấu kịch liệt như vậy, đại bộ phận công kích của cả hai đều bị đối phương hóa giải hoặc né tránh, cuộc giằng co căng thẳng mới đó đã kéo dài 10 phút.
Toàn Chức Cao Thủ
Tất nhiên, chủ đề càng hot, các phóng viên chuyên nghiệp sẽ càng bùng cháy, bài viết trước không cần bỏ đi, chỉ đổi sang trang sau thôi. Hiện cả lũ đang mong đợi, đợi Tôn Tường tuyên bố những lý do hút khách như “Lấy hạ khắc thượng” của Đường Hạo. Lũ nhà báo chỉ e thiên hạ không loạn mà thôi.
Trên sân đấu, Tôn Tường ngạo nghễ bước lên.
Chắc chắn rằng, không có tân binh nào nổi được như cậu. Cậu ta cũng là tân binh năm hai như Đường Hạo, nhưng thu hút hơn Đường Hạo nhiều. Vào mùa giải thứ nhất, cậu ta nhờ biểu hiện cấp thần mà giành được giải Tân binh tốt nhất. Mùa giải này tiếp tục phát huy khả năng xuất sắc, được nửa mùa thì chuyển sang Gia Thế, tiếp nhận tài khoản cấp thần Nhất Diệp Chi Thu. Có thể nói, Tôn Tường hoàn toàn sánh ngang với các đại thần. Chỉ sợ đa số đã quên mất cậu ta chỉ mới là tân binh năm hai.
Hiện tại, nếu Tôn Tường dám nói với tiền bối những lời giống vậy, e rằng sẽ không chiếm được sự ủng hộ. Địa vị của cậu ta đã khác trước, còn coi mình như tân binh thường thì có hơi quá, khiêm tốn quá phận chính là kiêu ngạo.
Huống chi, cho tới bây giờ Tôn Tường cũng không phải người khiêm tốn. Các phóng viên nhạy cảm nhận ra, Tôn Tường nhất định sẽ không để trận đấu này diễn ra bình thường.
Mà mặt mũi của Tôn Tường cũng không tồi, vừa lên sân khấu đã vẫy tay với mọi người, cứ như mình mới là người chiến thắng.
MC đi đến, phỏng vấn như bất kỳ người lên khiêu chiến nào, hỏi lý do Tôn Tường khiêu chiến Hàn Văn Thanh.
“Lý do rất đơn giản.” Tôn Tường mỉm cười rất có phong phạm đại thần, “Để viết nên kết cuộc cho mối thù lâu năm giữa Gia Thế và Bá Đồ, Nhất Diệp Chi Thu và Đại Mạc Cô Yên.”
Khán giả nghe xong giật cả mình, rồi sau đó hò hét hoan hô. Lời Tôn Tường nói không ngầu bằng “Lấy hạ khắc thượng” của Đường Hạo, nhưng ẩn ý trong đấy lại cực kỳ đặc sắc. “Lấy hạ khắc thượng” của Đường Hạo chỉ phân danh hiệu cao thấp trong nghề lưu manh, mà những gì Tôn Tường làm, lại chính là tranh đấu giữa thần với thần trong Vinh Quang, hơn nữa, nó còn đại biểu cho hai câu lạc bộ lâu đời từng tranh đấu với nhau nhiều năm.
Tôn Tường là đội trưởng hiện tại của Gia Thế, thêm việc sử dụng Nhất Diệp Chi Thu, cậu ta quả thực xứng với trách nhiệm ấy. Mặc dù fan hâm mộ của Luân Hồi chiếm đa số ở đây, nhưng ai hóng hớt cũng không chê chuyện lớn, hai nhà muốn quyết sống chết, nếu là fan hâm mộ Vinh Quang thì sẽ không bỏ lỡ trò hay này.
Trong phần lớn tiếng hoan hô ầm ĩ, có không ít tiếng mắng chửi, tất nhiên là đến từ thành phần fan Bá Đồ ít ỏi. Tôn Tường khiêu chiến như vậy, làm sao họ có thể chịu được chứ, thế là văng tục luôn.
Có fan Bá Đồ tới, Gia Thế đương nhiên cũng có, chẳng qua tiếng hò hét của Gia Thế xen lẫn giữa đám đông, nghe không quá rõ ràng.
Có điều, cô fan cuồng Gia Thế ngồi cạnh Diệp Tu đang kích động quá mức, bật dậy giơ thẳng cánh tay gào toáng lên: “Đả đảo Hàn Văn Thanh.”
“Bà chị bình tĩnh nào.” Diệp Tu vội hô, sợ Trần Quả kích động quá mà té khỏi hàng ghế.
Dưới sự giới thiệu của MC, đội trưởng Hàn Văn Thanh của Bá Đồ cũng bước lên sân khấu.
Tôn Tường không mấy khiêm tốn, nhưng không thể không lễ phép trước mặt bao người, cậu chủ động sang bắt tay Hàn Văn Thanh, nói những lời khách sáo cần nói: “Xin tiền bối chỉ giáo.”
“Không dám.” Hàn Văn Thanh bắt tay với Tôn Tường, mặt vô cảm trả lời.
Hai người đều sử dụng tài khoản của mình, bớt đi bước chọn trang bị. Rất nhanh, ánh đèn chợt tắt, hình ảnh 3D hiển thị bản đồ trên sàn đấu, hai nhân vật cấp thần Nhất Diệp Chi Thu và Đại Mạc Cô Yên đã xuất hiện ở hai góc bản đồ.
Ngay cả bình luận viên cũng trở nên hăng máu hơn trong trận này, biết cả hai sẽ chạm trán ngay lập tức, gã đến ngừng lấy hơi cũng tiếc nuối, nhanh chóng giải thích nhân vật và hoàn cảnh hai bên.
“Pháp sư chiến đấu và nhà quyền pháp đều là nghề chiến đấu trực tiếp, mà bản đồ phố xá do Tôn Tường chọn lại không hề tồn tại ưu khuyết gì cho cả hai nghề, có vẻ không phải lựa chọn vì chiến thuật.” Sau khi giới thiệu xong tuyển thủ và nhân vật, bình luận viên bắt đầu nói về bản đồ. Cách giải thích quy phạm như vậy rất hiếm xuất hiện ở tân binh khiêu chiến, song bình luận viên đã nhìn ra trận này là đánh thật, vậy nên gã bắt đầu giảng giải như trong các cuộc thi đấu vòng tròn.
“Ghê! Hai bên không hề làm chuyện dư thừa gì, trực tiếp đụng nhau ở giữa bản đồ.” Bình luận viên nói thật to.
Trên một góc đường giữa bản đồ, hai nhân vật chạm trán.
Vũ khí bạc Khước Tà đen tuyền sắc nhọn trong tay Nhất Diệp Chi Thu. Vũ khí bạc Liệt Diệm Hồng Quyền như hai ngọn lửa rực rỡ bao lấy nắm tay Đại Mạc Cô Yên.
Cả hai cách nhau mười bước, rồi tạm dừng trong khoảnh khắc, như màn chào hỏi trước khi đấu võ, hai nhân vật đồng loạt xông về trước.
Nói về khoảng cách công kích, binh khí dài của pháp sư chiến đấu chắc chắn dài hơn bao tay đánh cự ly gần của nhà quyền pháp, người giành được thế công trước tất nhiên là Tôn Tường. Một đường mâu đen tuyền vụt tới, Khước Tà trong tay Nhất Diệp Chi Thu vung ngay một cú Long Nha.
Hàn Văn Thanh không hề né tránh, Đại Mạc Cô Yên tiếp tục tiến bước, hai tay khép lại kẹp về phía Khước Tà, định đoạt thế công bằng Tay Không Cản Dao Sắc.
Tôn Tường dĩ nhiên không cho anh cơ hội này, vội sửa thành đâm xiên, Long Nha đã thành Thiên Kích.
Tay Không Cản Dao Sắc bắt phải khoảng không, kỹ năng đang đóng băng nên không thể thi triển nữa. Đối mặt với Khước Tà đang đâm tới, Đại Mạc Cô Yên khẽ nghiêng người, như keo kiệt tránh né, vừa tránh khỏi kích ấy đã gấp gáp đấm một cú sang.
Nắm đấm lửa đỏ lao vun vút, như mãnh hổ xuống núi, Tôn Tường vội nhảy về sau né tránh. Hàn Văn Thanh vĩnh viễn không biết lùi mà tiếp tục tiến công lần nữa. Tôn Tường chưa kịp phát huy ưu thế tấn công khoảng cách của pháp sư chiến đấu, Hàn Văn Thanh chỉ mất vài lượt đã phá tan hoàn cảnh xấu, đưa Đại Mạc Cô Yên kề sát Nhất Diệp Chi Thu.
Một trận quyền cước loạn xạ, Tôn Tường chống đỡ có chút chật vật. Nhưng không phải ai cũng có thể dễ dàng chật vật như thế, nếu là người có trình độ thấp hơn, quyền cước của Hàn Văn Thanh đã đấm rơi biết bao nhiêu máu rồi.
Tôn Tường vượt qua trận liên quyền vũ bão ấy, thở phào một hơi, vừa định phản kích thì nhìn thấy Đại Mạc Cô Yên đang đứng trung bình tấn ở phía đối diện, tay trái đưa thẳng về trước, tay phải để ngang hông.
“Thôi xong!” Tôn Tường giật mình, đây là mở đầu của đại chiêu “Bá Hoàng Quyền” thuộc nhà quyền pháp. Đại chiêu CD rất dài, thường thì tuyển thủ sẽ dùng nó xen kẻ với liên kích, vào lúc đối thủ bị thương nặng không có cơ hội né tránh. Mà bấy giờ, Nhất Diệp Chi Thu của Tôn Tường không phải trong tình cảnh như thế, nếu ra đại chiêu vào thời điểm này, tuyển thủ chuyên nghiệp sẽ dễ dàng né tránh, quá lãng phí đại chiêu.
Tôn Tường không ngờ Hàn Văn Thanh sẽ ra đại chiêu vào lúc này, nhưng Hàn Văn Thanh lại cứ làm thế. Giờ Tôn Tường nào dám đoạt công nữa, “Bá Hoàng Quyền” không phải mạnh bình thường đâu.
Cú đấm lao ra!
Một tiếng rít gào như xé gió. Bá Hoàng Quyền, chỉ một quyền mà phát huy cực hạn tất cả sức lực và tốc độ.
Tôn Tường hoảng hốt né tránh, cuối cùng tránh được. Nhưng Nhất Diệp Chi Thu vẫn nằm trong phạm vi ảnh hưởng của quyền phong, thân hình thoáng lảo đảo. Thao tác của Tôn Tường quả thật rất đỉnh, trong tình trạng nhân vật lảo đảo, góc nhìn không ổn, Khước Tà trong tay Nhất Diệp Chi Thu vẫn không hề ngừng nghỉ, mâu nhanh chóng khua về trước, một cơn sóng xanh không chút hỗn loạn, hiển nhiên thao tác kỹ năng cực kỳ tốt.
Nối gót Khước Tà, những gợn sóng xanh xuất hiện, thuận đà bám quanh đỉnh mâu.
Dù chưa bị “Bá Hoàng Quyền” đánh trúng, chịu ảnh hưởng bởi quyền phong, Tôn Tường rơi vào thế bất lợi. Trong hoàn cảnh xấu như vậy, đa số chỉ có thể chờ chiêu kế tiếp của đối thủ. Nhưng Tôn Tường lại nhờ thao tác mà hoàn thành đại chiêu trong hoàn cảnh xấu ấy.
Giao Long Xuất Hải.
Khước Tà lao vút như một cơn sóng, những gợn sóng bám quanh xoay tít, dường như có thể nghe thấy tiếng vỗ ầm ầm.
Đại Mạc Cô Yên còn đang thu chiêu, một kích nọ đến cực nhanh, mặc cho ai cũng không thể tránh được. Khước Tà đâm vào thân mình Đại Mạc Cô Yên, những gợn sóng xanh trơn trượt như dòng nước.
Kích này chắc chắn trúng, Tôn Tường quyết bắt lấy cơ hội, Khước Tà bay múa, liên kích nối tiếp nhau, cậu đáp trả Hàn Văn Thanh bằng một đợt phản công mạnh mẽ.
Cả hai kẻ tới người đi, chiêu lớn chiêu nhỏ xuất hiện nhiều lần. Hiệu ứng ánh sáng của kỹ năng phủ đầy, phân không rõ nhân vật. Hai người càng đấu càng ngang tay, trừ màn đáp trả ban đầu, giờ không ai có thể ra liên tục ba chiêu.
Mâu đến, quyền đi.
Cảnh tượng xung quanh bị hủy hoại dữ dội, tình hình chiến đấu hiển nhiên cực kỳ ác liệt. Nhưng thanh HP của hai nhân vật giảm xuống rất ít. Trong trận đấu kịch liệt như vậy, đại bộ phận công kích của cả hai đều bị đối phương hóa giải hoặc né tránh, cuộc giằng co căng thẳng mới đó đã kéo dài 10 phút.
Toàn Chức Cao Thủ
Đánh giá:
Truyện Toàn Chức Cao Thủ
Story
Chương 310: Viết nên kết cuộc
10.0/10 từ 25 lượt.