Toàn Chức Cao Thủ
Chương 303: Dụng tâm lương khổ
Dù cùng là tuyển thủ chuyên nghiệp, trang bị và cách tăng điểm kỹ năng chưa chắc giống nhau, vì vậy tài khoản được cung cấp hầu hết là tài khoản 0 cấp 70, điểm kỹ năng chưa thêm, trang bị có thể tự mình chỉnh. Tất nhiên sẽ không có vũ khí bạc tự chế, toàn những trang bị sẵn có trong game. Những hoạt động như Ngôi Sao Cuối Tuần thường được bên nhà phát hành Vinh Quang đồng tổ chức, có nhà tài trợ như vậy, tài khoản cần cho cả hoạt động chắc chắn không hề thiếu.
Ma đạo học giả của Vương Kiệt Hi và Cao Anh Kiệt cùng tiến vào trạng thái thi đấu, trang bị và điểm kỹ năng đã chuẩn bị xong. Cao Anh Kiệt là người kế thừa Vương Bất Lưu Hành sau Vương Kiệt Hi, chênh lệch của điểm tăng và trang bị đôi bên không lớn, hai ma đạo học giả đang bay về giữa sân, gần như không phân biệt được ai trước ai sau.
Như trận đầu, không hề có chiến thuật di chuyển, hai người trực tiếp gặp nhau. Là tuyển thủ cùng đội, cả hai hiển nhiên biết trước trận chiến này, vậy nên cũng bớt luôn màn chào hỏi màu mè như Đới Nghiên Kỳ và Sở Vân Tú. Lúc hai ma đạo học giả ngồi chổi bay ngày càng gần, người ra tay đầu tiên là Cao Anh Kiệt, nâng tay ném Đạn Ma Pháp về phía nhân vật của Vương Kiệt Hi.
Đây là một trận quyết đấu hoa lệ hàng thật giá thật.
So với trước đó, khán giả càng chú ý hiệu quả 3D của trận này hơn. Mà trận đấu rốt cuộc cũng thu hút được sự tập trung của khán giả, hiệu quả 3D chân thật giờ mới trở về nhiệm vụ làm nền cho trận, không còn lấn át sự tồn tại của cả trận nữa.
Hai ma đạo học giả bay lượn tựa như bướm vờn. Dung nham, mưa axit… Khắp nơi đều có dấu vết của các kỹ năng, trên đất phủ đầy màu sắc của những đạo cụ ma pháp mà các ma đạo học giả hay dùng. Không nói đến hình ảnh 3D lúc bấy giờ, chỉ cần phát sóng trận này cũng đủ gây bất ngờ. Có thể dễ dàng nhìn ra được bằng việc bình luận viên khựng lại nhiều lần, vì đây là trận đấu một chọi một, hai bên di chuyển quá nhanh, bình luận viên còn đang lải nhải pha trước, hai bên chẳng biết đã đụng độ bao nhiêu pha. Khán giả nào còn muốn nghe mấy lời chậm chạp cũ rích đấy, bình luận viên đành biết điều câm miệng.
“Trận này đánh thật à nha...”
Trên hàng ghế của tuyển thủ chuyên nghiệp, không ít người chụm đầu bàn tán. Ngoại trừ Vi Thảo, những chiến đội khác đều rất bất ngờ. Đừng nói là tuyển thủ cùng đội, ngay cả khác đội cũng ít người liều mạng như thế tại Ngôi Sao Cuối Tuần.
Nói trắng ra, đây chỉ là những trận làm màu do Liên minh sắp xếp. Trong tân binh khiêu chiến, rất hiếm tân binh liều mạng không chừa mặt mũi cho các lão tướng xuống sàn, cũng không có lão tướng nào ỷ trình độ của mình để đám tân binh mất hết đường lui. Lấy trận của Đới Nghiên Kỳ và Sở Vân Tú làm ví dụ, chỉ cần tương thân tương ái đánh hết trận là được. Rành rẽ thế sự là điều cần thiết ở bất luận nơi nào. Tân binh không hiểu cũng sẽ có người nhắc nhở.
Vậy mà trận đấu giữa hai tuyển thủ cùng đội như Cao Anh Kiệt và Vương Kiệt Hi lại có thể kịch liệt đến vậy. Lão tướng thế này trông hệt như ỷ lớn hiếp nhỏ, lỡ thua trận sẽ càng khó coi hơn. Còn tân binh thì sao? Thân phận của tân binh trong Liên minh không hề cao, giờ còn làm mất mặt tiền bối trước mặt mọi người, nếu bị trả đũa tất sẽ ảnh hưởng xấu đến con đường phát triển của bản thân. Mà đối thủ của Cao Anh Kiệt lại chính là đội trưởng, đắc tội thật thì địa vị trong đội sẽ tràn ngập nguy cơ.
Đám tuyển thủ bàn tán xôn xao, lại nhìn sang mặt mũi nghiêm trang của từng đội viên Vi Thảo. Có người quen biết đội viên Vi Thảo chạy sang hóng hớt chuyện gì đang xảy ra, kết quả chưa kịp hóng đã thấy bầu không khí ngày càng trầm trọng bên Vi Thảo.
Theo từng tiếng kinh hô của khán giả, trận đấu càng lúc càng gây cấn. Hồi đầu cả hai chạm mặt là chiến ngay giữa bản đồ, bấy giờ đã dịch sang hẳn một góc. Thanh máu đôi bên tụt không chênh lệch mấy, nhưng xét trước sau, người yếu thế lại chính là Vương Kiệt Hi. Nhìn sơ, ma đạo học giả của Cao Anh Kiệt đang dồn sức đuổi đánh, Vương Kiệt Hi thì vừa đánh vừa lui.
Cao Anh Kiệt mang danh thiên tài, lại chưa bao giờ lên sân đấu chính thức, người ngoài đội không rõ cậu ta sâu cạn thế nào. Nhưng trận đấu hiện tại lại lấn át cả khí thế của Vương Kiệt Hi. Khi cậu thiên tài rụt rè này mới lên sân, không ít người thầm cười khẩy trong lòng. Ai ngờ khi trận đấu bắt đầu, người cầm nhân vật lập tức dũng mãnh lên, ấn tượng của mọi người dần thay đổi.
Lam Vũ, chiến đội đã từng cướp mất ngôi vị quán quân nhất định phải đạt được của Vi Thảo, tựa như rút mất răng hổ, phá hủy kế hoạch xưng bá quán quân liên tục của Vi Thảo. Quan hệ hai nhà từ đấy cũng trở nên giống hệt Gia Thế và Bá Đồ, như nước với lửa.
Vi Thảo có được một tân binh thiên tài không phải tin tốt đối với Lam Vũ. Lúc này đám đội viên đều đang rỉ tai bàn tán về cậu nhóc Cao Anh Kiệt.
“Thấy thế nào?” Đội trưởng Dụ Văn Châu tiếp tục nhìn trận đấu, đầu không chuyển hỏi Hoàng Thiếu Thiên bên cạnh.
“Thao tác của thằng nhóc này cực nhanh, sợ còn hơn cả Vương Kiệt Hi, chắc nhờ thế mới chèn ép được Vương Kiệt Hi. Mà bởi vì nhanh nên những sơ hở ngẫu nhiên cũng chỉ xuất hiện trong chớp mắt, rất khó nắm bắt. Hơn nữa, em nghĩ nó biết mấy chỗ sơ hở đó, cũng vì biết rõ chúng không sao nên mới từ bỏ việc bù đắp sơ hở, dồn sức tăng tốc độ. Một tân binh lại có được kinh nghiệm dày dặn như vậy, chắc cú do Vương Kiệt Hi dạy dỗ luôn. Sao em càng xem càng thấy thằng này chuyên được đào tạo để đối phó mình vậy ta?” Hoàng Thiếu Thiên nói mãi không dứt.
“Vương Kiệt Hi thì sao?” Dụ Văn Châu tự động chọn lọc câu nào có lý câu nào nhảm nhí của Hoàng Thiếu Thiên.
“Một đời anh danh có lẽ sắp bị hủy ở đây rồi. Em thực sự muốn gọi điện chúc mừng ổng. Điện thoại di động để đâu nhỉ...” Hoàng Thiếu Thiên bắt đầu lần mò.
Hắn vừa nói xong, khán giả có mặt ở đây lại thét lên kinh hãi. Trong sân đấu, kỹ năng của hai người đối chọi nhau, ai cũng không được lợi, bị bắn bay ra ngoài. Sau đó cả hai lập tức cưỡi chổi so đấu trên không, tiếp tục giơ chổi đánh loạn một trận.
Hai nhân vật thường xuyên giằng co mài máu trong thời gian rất dài, HP không ngừng tụt xuống, lúc đầu nhìn không ra ai cao ai thấp, mãi đến lúc HP không còn nhiều, chênh lệch ưu khuyết của chỉ số HP cuối cùng cũng nhìn ra được.
Vương Kiệt Hi! Người có chỉ số HP thấp hơn chính là Vương Kiệt Hi. Trận này, tân binh như Cao Anh Kiệt lại chiếm thế thượng phong, hơn nữa còn đánh thật, chuẩn bị đánh bại đội trưởng nhà mình.
Bầu không khí toàn nhà thi đấu chợt nặng trĩu. Dù gì Cao Anh Kiệt chỉ là tân binh chưa từng ra sân chính thức, mang danh thiên tài lại không nổi tiếng như Vương Kiệt Hi. Xét phương diện tình cảm, người ủng hộ Vương Kiệt Hi trong cả trận chắc chắn nhiều hơn. Người đứng về phía Cao Anh Kiệt cũng chỉ là những kẻ ghét Vương Kiệt Hi hoặc vì mong nhìn chút bất ngờ. Lúc này ai cũng thấy Vương Kiệt Hi rơi vào thế yếu, bầu không khí càng trở nên trầm trọng.
“Thằng nhóc này... lợi hại thật đấy...” Trần Quả nói với Diệp Tu và Đường Nhu. Cô không quan tâm Vương Kiệt Hi hay Cao Anh Kiệt, cũng không mang tâm lý chờ mong điều bất ngờ, cô chỉ hóng chuyện mà thôi.
Đường Nhu ở bên không khỏi nhìn sang Diệp Tu, chỉ thấy Diệp Tu trầm trọng thở dài.
“Vương Kiệt Hi lẽ ra không thua.” Bên chiến đội Lam Vũ, Dụ Văn Châu bỗng nhiên bảo.
“Ừ, thằng nhóc này kì cục quá! Đội chúng ta mà có tân sinh láo thế, nhất định phải phạt nó dọn vệ sinh một tháng, không, hai tháng! Ờ... Em thấy phải ba tháng, ờ, ba tháng đủ rồi.” Hoàng Thiếu Thiên nói.
Dụ Văn Châu tự động phớt lờ lời rác rưởi của Hoàng Thiếu Thiên, chỉ tiếp tục chú ý trận đấu và nói: “Điểm kỹ năng của Vương Kiệt Hi không thêm hết.”
“Hả?” Hoàng Thiếu Thiên nghe mà ngẩn ngơ.
Thực chiến là phải bàn thao tác, nó hạn chế thực lực của Dụ Văn Châu. Còn những thứ khác, không tố chất nào mà Dụ Văn Châu lại không đứng đầu Liên minh. Ma đạo học giả của Vương Kiệt Hi chưa thêm hết điểm, người nổi tiếng về sức phán đoán như Hoàng Thiếu Thiên không hề phát hiện, hắn chỉ quan sát sơ hở trong trận đấu của hai người, tưởng tượng nếu là mình thì sẽ có cơ hội nào. Hắn thật sự không chú ý tới những chênh lệch số liệu tí ti ấy.
“Vậy nên thương tổn kỹ năng của cậu ta sẽ kém hơn hẳn, chúng tích lũy dần sau những pha giằng co liên tục, cuối cùng dần hiện rõ ra.” Dụ Văn Châu nói.
“Ý anh là ổng cố ý nhường tên nhóc kia?” Hoàng Thiếu Thiên nói.
“Có lẽ là vậy, hơn nữa, cậu ta còn muốn nhường trong im lặng...” Dụ Văn Châu đáp.
“Có cần dụng tâm cẩn thận thế không?” Hoàng Thiếu Thiên thầm thì.
“Mỗi người mỗi khác… Sẽ có người vì thua đau mới dần mạnh mẽ lên, cũng có người chỉ cần chút thắng lợi để gây dựng lòng tin. Chúng ta không quen biết tên nhóc kia, mà Vương Kiệt Hi làm vậy, chắc chắn có lý do của mình.” Dụ Văn Châu hờ hững nói.
“Sao còn để ổng thực hiện được, mau vạch trần ổng ngay.” Hoàng Thiếu Thiên nói.
“Đừng có ác quá! Vì lần này, Vương Kiệt Hi đã hi sinh rất lớn đấy. Hơn nữa tính phiêu lưu còn rất cao, nếu đối phương nhận ra, hiệu quả sẽ đảo ngược. Số điểm kỹ năng mà cậu ta nhường không lớn, anh đoán chừng hai kỹ năng thấp hơn một cấp mà thôi. Có thể nắm giữ chuẩn xác như vậy, chắc cũng phải bận lòng lắm đây, quả là dụng tâm lương khổ!” Dụ Văn Châu cảm thán.
Hoàng Thiếu Thiên nghe xong giật mình, hiếm lắm mới có lúc không nói gì, qua hồi lâu mới đáp: “Tự tin quá, ổng cho rằng không ai nhìn ra sao?”
Dụ Văn Châu chỉ cười cười, sau đó quay đầu hỏi một câu: “Diệp Thu có tới không?”
“Sao em biết được!” Hoàng Thiếu Thiên dứt lời, đầu xoay lại nhìn về phía Gia Thế, đặt hai ngón tay trên miệng rồi huýt sáo với cô em xinh đẹp nào đấy.
Người của Gia Thế nhìn sang, kết quả cô em kia lại kéo cổ áo xoay đầu về hướng ngược lại.
“Móa, con nhỏ chết tiệt!!” Hoàng Thiếu Thiên rất buồn bực.
Dụ Văn Châu nhìn, cười vẻ bất đắc dĩ, thấy một lũ Gia Thế đang nhìn sang đây, bèn vẫy tay chào hỏi. Người Gia Thế vẫy tay đáp lại, chẳng ai hiểu khỉ khô gì.
Toàn Chức Cao Thủ
Ma đạo học giả của Vương Kiệt Hi và Cao Anh Kiệt cùng tiến vào trạng thái thi đấu, trang bị và điểm kỹ năng đã chuẩn bị xong. Cao Anh Kiệt là người kế thừa Vương Bất Lưu Hành sau Vương Kiệt Hi, chênh lệch của điểm tăng và trang bị đôi bên không lớn, hai ma đạo học giả đang bay về giữa sân, gần như không phân biệt được ai trước ai sau.
Như trận đầu, không hề có chiến thuật di chuyển, hai người trực tiếp gặp nhau. Là tuyển thủ cùng đội, cả hai hiển nhiên biết trước trận chiến này, vậy nên cũng bớt luôn màn chào hỏi màu mè như Đới Nghiên Kỳ và Sở Vân Tú. Lúc hai ma đạo học giả ngồi chổi bay ngày càng gần, người ra tay đầu tiên là Cao Anh Kiệt, nâng tay ném Đạn Ma Pháp về phía nhân vật của Vương Kiệt Hi.
Đây là một trận quyết đấu hoa lệ hàng thật giá thật.
So với trước đó, khán giả càng chú ý hiệu quả 3D của trận này hơn. Mà trận đấu rốt cuộc cũng thu hút được sự tập trung của khán giả, hiệu quả 3D chân thật giờ mới trở về nhiệm vụ làm nền cho trận, không còn lấn át sự tồn tại của cả trận nữa.
Hai ma đạo học giả bay lượn tựa như bướm vờn. Dung nham, mưa axit… Khắp nơi đều có dấu vết của các kỹ năng, trên đất phủ đầy màu sắc của những đạo cụ ma pháp mà các ma đạo học giả hay dùng. Không nói đến hình ảnh 3D lúc bấy giờ, chỉ cần phát sóng trận này cũng đủ gây bất ngờ. Có thể dễ dàng nhìn ra được bằng việc bình luận viên khựng lại nhiều lần, vì đây là trận đấu một chọi một, hai bên di chuyển quá nhanh, bình luận viên còn đang lải nhải pha trước, hai bên chẳng biết đã đụng độ bao nhiêu pha. Khán giả nào còn muốn nghe mấy lời chậm chạp cũ rích đấy, bình luận viên đành biết điều câm miệng.
“Trận này đánh thật à nha...”
Trên hàng ghế của tuyển thủ chuyên nghiệp, không ít người chụm đầu bàn tán. Ngoại trừ Vi Thảo, những chiến đội khác đều rất bất ngờ. Đừng nói là tuyển thủ cùng đội, ngay cả khác đội cũng ít người liều mạng như thế tại Ngôi Sao Cuối Tuần.
Nói trắng ra, đây chỉ là những trận làm màu do Liên minh sắp xếp. Trong tân binh khiêu chiến, rất hiếm tân binh liều mạng không chừa mặt mũi cho các lão tướng xuống sàn, cũng không có lão tướng nào ỷ trình độ của mình để đám tân binh mất hết đường lui. Lấy trận của Đới Nghiên Kỳ và Sở Vân Tú làm ví dụ, chỉ cần tương thân tương ái đánh hết trận là được. Rành rẽ thế sự là điều cần thiết ở bất luận nơi nào. Tân binh không hiểu cũng sẽ có người nhắc nhở.
Vậy mà trận đấu giữa hai tuyển thủ cùng đội như Cao Anh Kiệt và Vương Kiệt Hi lại có thể kịch liệt đến vậy. Lão tướng thế này trông hệt như ỷ lớn hiếp nhỏ, lỡ thua trận sẽ càng khó coi hơn. Còn tân binh thì sao? Thân phận của tân binh trong Liên minh không hề cao, giờ còn làm mất mặt tiền bối trước mặt mọi người, nếu bị trả đũa tất sẽ ảnh hưởng xấu đến con đường phát triển của bản thân. Mà đối thủ của Cao Anh Kiệt lại chính là đội trưởng, đắc tội thật thì địa vị trong đội sẽ tràn ngập nguy cơ.
Đám tuyển thủ bàn tán xôn xao, lại nhìn sang mặt mũi nghiêm trang của từng đội viên Vi Thảo. Có người quen biết đội viên Vi Thảo chạy sang hóng hớt chuyện gì đang xảy ra, kết quả chưa kịp hóng đã thấy bầu không khí ngày càng trầm trọng bên Vi Thảo.
Theo từng tiếng kinh hô của khán giả, trận đấu càng lúc càng gây cấn. Hồi đầu cả hai chạm mặt là chiến ngay giữa bản đồ, bấy giờ đã dịch sang hẳn một góc. Thanh máu đôi bên tụt không chênh lệch mấy, nhưng xét trước sau, người yếu thế lại chính là Vương Kiệt Hi. Nhìn sơ, ma đạo học giả của Cao Anh Kiệt đang dồn sức đuổi đánh, Vương Kiệt Hi thì vừa đánh vừa lui.
Cao Anh Kiệt mang danh thiên tài, lại chưa bao giờ lên sân đấu chính thức, người ngoài đội không rõ cậu ta sâu cạn thế nào. Nhưng trận đấu hiện tại lại lấn át cả khí thế của Vương Kiệt Hi. Khi cậu thiên tài rụt rè này mới lên sân, không ít người thầm cười khẩy trong lòng. Ai ngờ khi trận đấu bắt đầu, người cầm nhân vật lập tức dũng mãnh lên, ấn tượng của mọi người dần thay đổi.
Lam Vũ, chiến đội đã từng cướp mất ngôi vị quán quân nhất định phải đạt được của Vi Thảo, tựa như rút mất răng hổ, phá hủy kế hoạch xưng bá quán quân liên tục của Vi Thảo. Quan hệ hai nhà từ đấy cũng trở nên giống hệt Gia Thế và Bá Đồ, như nước với lửa.
Vi Thảo có được một tân binh thiên tài không phải tin tốt đối với Lam Vũ. Lúc này đám đội viên đều đang rỉ tai bàn tán về cậu nhóc Cao Anh Kiệt.
“Thấy thế nào?” Đội trưởng Dụ Văn Châu tiếp tục nhìn trận đấu, đầu không chuyển hỏi Hoàng Thiếu Thiên bên cạnh.
“Thao tác của thằng nhóc này cực nhanh, sợ còn hơn cả Vương Kiệt Hi, chắc nhờ thế mới chèn ép được Vương Kiệt Hi. Mà bởi vì nhanh nên những sơ hở ngẫu nhiên cũng chỉ xuất hiện trong chớp mắt, rất khó nắm bắt. Hơn nữa, em nghĩ nó biết mấy chỗ sơ hở đó, cũng vì biết rõ chúng không sao nên mới từ bỏ việc bù đắp sơ hở, dồn sức tăng tốc độ. Một tân binh lại có được kinh nghiệm dày dặn như vậy, chắc cú do Vương Kiệt Hi dạy dỗ luôn. Sao em càng xem càng thấy thằng này chuyên được đào tạo để đối phó mình vậy ta?” Hoàng Thiếu Thiên nói mãi không dứt.
“Vương Kiệt Hi thì sao?” Dụ Văn Châu tự động chọn lọc câu nào có lý câu nào nhảm nhí của Hoàng Thiếu Thiên.
“Một đời anh danh có lẽ sắp bị hủy ở đây rồi. Em thực sự muốn gọi điện chúc mừng ổng. Điện thoại di động để đâu nhỉ...” Hoàng Thiếu Thiên bắt đầu lần mò.
Hắn vừa nói xong, khán giả có mặt ở đây lại thét lên kinh hãi. Trong sân đấu, kỹ năng của hai người đối chọi nhau, ai cũng không được lợi, bị bắn bay ra ngoài. Sau đó cả hai lập tức cưỡi chổi so đấu trên không, tiếp tục giơ chổi đánh loạn một trận.
Hai nhân vật thường xuyên giằng co mài máu trong thời gian rất dài, HP không ngừng tụt xuống, lúc đầu nhìn không ra ai cao ai thấp, mãi đến lúc HP không còn nhiều, chênh lệch ưu khuyết của chỉ số HP cuối cùng cũng nhìn ra được.
Vương Kiệt Hi! Người có chỉ số HP thấp hơn chính là Vương Kiệt Hi. Trận này, tân binh như Cao Anh Kiệt lại chiếm thế thượng phong, hơn nữa còn đánh thật, chuẩn bị đánh bại đội trưởng nhà mình.
Bầu không khí toàn nhà thi đấu chợt nặng trĩu. Dù gì Cao Anh Kiệt chỉ là tân binh chưa từng ra sân chính thức, mang danh thiên tài lại không nổi tiếng như Vương Kiệt Hi. Xét phương diện tình cảm, người ủng hộ Vương Kiệt Hi trong cả trận chắc chắn nhiều hơn. Người đứng về phía Cao Anh Kiệt cũng chỉ là những kẻ ghét Vương Kiệt Hi hoặc vì mong nhìn chút bất ngờ. Lúc này ai cũng thấy Vương Kiệt Hi rơi vào thế yếu, bầu không khí càng trở nên trầm trọng.
“Thằng nhóc này... lợi hại thật đấy...” Trần Quả nói với Diệp Tu và Đường Nhu. Cô không quan tâm Vương Kiệt Hi hay Cao Anh Kiệt, cũng không mang tâm lý chờ mong điều bất ngờ, cô chỉ hóng chuyện mà thôi.
Đường Nhu ở bên không khỏi nhìn sang Diệp Tu, chỉ thấy Diệp Tu trầm trọng thở dài.
“Vương Kiệt Hi lẽ ra không thua.” Bên chiến đội Lam Vũ, Dụ Văn Châu bỗng nhiên bảo.
“Ừ, thằng nhóc này kì cục quá! Đội chúng ta mà có tân sinh láo thế, nhất định phải phạt nó dọn vệ sinh một tháng, không, hai tháng! Ờ... Em thấy phải ba tháng, ờ, ba tháng đủ rồi.” Hoàng Thiếu Thiên nói.
Dụ Văn Châu tự động phớt lờ lời rác rưởi của Hoàng Thiếu Thiên, chỉ tiếp tục chú ý trận đấu và nói: “Điểm kỹ năng của Vương Kiệt Hi không thêm hết.”
“Hả?” Hoàng Thiếu Thiên nghe mà ngẩn ngơ.
Thực chiến là phải bàn thao tác, nó hạn chế thực lực của Dụ Văn Châu. Còn những thứ khác, không tố chất nào mà Dụ Văn Châu lại không đứng đầu Liên minh. Ma đạo học giả của Vương Kiệt Hi chưa thêm hết điểm, người nổi tiếng về sức phán đoán như Hoàng Thiếu Thiên không hề phát hiện, hắn chỉ quan sát sơ hở trong trận đấu của hai người, tưởng tượng nếu là mình thì sẽ có cơ hội nào. Hắn thật sự không chú ý tới những chênh lệch số liệu tí ti ấy.
“Vậy nên thương tổn kỹ năng của cậu ta sẽ kém hơn hẳn, chúng tích lũy dần sau những pha giằng co liên tục, cuối cùng dần hiện rõ ra.” Dụ Văn Châu nói.
“Ý anh là ổng cố ý nhường tên nhóc kia?” Hoàng Thiếu Thiên nói.
“Có lẽ là vậy, hơn nữa, cậu ta còn muốn nhường trong im lặng...” Dụ Văn Châu đáp.
“Có cần dụng tâm cẩn thận thế không?” Hoàng Thiếu Thiên thầm thì.
“Mỗi người mỗi khác… Sẽ có người vì thua đau mới dần mạnh mẽ lên, cũng có người chỉ cần chút thắng lợi để gây dựng lòng tin. Chúng ta không quen biết tên nhóc kia, mà Vương Kiệt Hi làm vậy, chắc chắn có lý do của mình.” Dụ Văn Châu hờ hững nói.
“Sao còn để ổng thực hiện được, mau vạch trần ổng ngay.” Hoàng Thiếu Thiên nói.
“Đừng có ác quá! Vì lần này, Vương Kiệt Hi đã hi sinh rất lớn đấy. Hơn nữa tính phiêu lưu còn rất cao, nếu đối phương nhận ra, hiệu quả sẽ đảo ngược. Số điểm kỹ năng mà cậu ta nhường không lớn, anh đoán chừng hai kỹ năng thấp hơn một cấp mà thôi. Có thể nắm giữ chuẩn xác như vậy, chắc cũng phải bận lòng lắm đây, quả là dụng tâm lương khổ!” Dụ Văn Châu cảm thán.
Hoàng Thiếu Thiên nghe xong giật mình, hiếm lắm mới có lúc không nói gì, qua hồi lâu mới đáp: “Tự tin quá, ổng cho rằng không ai nhìn ra sao?”
Dụ Văn Châu chỉ cười cười, sau đó quay đầu hỏi một câu: “Diệp Thu có tới không?”
“Sao em biết được!” Hoàng Thiếu Thiên dứt lời, đầu xoay lại nhìn về phía Gia Thế, đặt hai ngón tay trên miệng rồi huýt sáo với cô em xinh đẹp nào đấy.
Người của Gia Thế nhìn sang, kết quả cô em kia lại kéo cổ áo xoay đầu về hướng ngược lại.
“Móa, con nhỏ chết tiệt!!” Hoàng Thiếu Thiên rất buồn bực.
Dụ Văn Châu nhìn, cười vẻ bất đắc dĩ, thấy một lũ Gia Thế đang nhìn sang đây, bèn vẫy tay chào hỏi. Người Gia Thế vẫy tay đáp lại, chẳng ai hiểu khỉ khô gì.
Toàn Chức Cao Thủ
Đánh giá:
Truyện Toàn Chức Cao Thủ
Story
Chương 303: Dụng tâm lương khổ
10.0/10 từ 25 lượt.