Toàn Chức Cao Thủ
Chương 1201: Đòn sát thủ ít có ngầu
Edit & beta: Lá Mùa Thu
Hồi ở Gia Thế, Vương Trạch chẳng phải tiền bối gì. Lúc Diệp Tu chưa đi, gã thậm chí còn là một tân binh, từ mùa giải thứ tám mới bắt đầu có ít cơ hội luân phiên vào trận, và rồi K.O theo Gia Thế. Dàn tuyển thủ xuất thân chiến đội ông lớn được vô số người quan tâm, nhưng khi ấy Gia Thế vẫn chưa có ý định giải thể câu lạc bộ. Việc họ mua Tiêu Thời Khâm từ Lôi Đình về từng khiến cả giới chấn động, phần đông tuyển thủ Gia Thế cũng vì vậy mà chọn ở lại.
Vương Trạch là một trong số đó, dù cái sự ở lại của gã không phải lựa chọn mà bởi vì chẳng ai hỏi han cả. Gã cảm thấy nhục lắm. Tuy mình không quá lợi hại nhưng thực lực chắc chắn có, chẳng ai hỏi là sao? Vương Trạch khá để bụng vụ này. Tính đến cùng thời điểm, gã đã có hai năm tuổi nghề. Số lần ra trận ít ỏi không giúp gã thu hút quan tâm, nên gã cấp thiết cần được chứng tỏ, cần được công nhận. Thế mà năm thứ ba trong nghề, Vương Trạch lại phải ngụp lặn trong vòng khiêu chiến. Như thể chưa đủ đau bi, ông lớn Gia Thế còn bị con tép tiệm net Hưng Hân loại khỏi cuộc chơi hoàn toàn.
Đó có lẽ là giây phút đen tối nhất cuộc đời mỗi thành viên Gia Thế. Sau, Gia Thế giải tán, mỗi người mỗi ngả. Vương Trạch hoảng loạn trong lòng, bởi suốt từ trước khi bị K.O đến nay chẳng ai đánh tiếng với gã cả. Gã cứ chờ mãi chờ mãi mà không thấy người rước trong lúc hết đồng đội này đến đồng đội khác xách vali đi. Cuối cùng Gia Thế sụp đổ, ông chủ mới xuất hiện. Mọi tuyển thủ còn trong đội đều được mời ở lại, ông chủ mới kêu gọi họ cùng nhau chiến thêm một năm nữa, đưa Gia Thế quay về Liên minh chuyên nghiệp.
Vương Trạch nhớ rất rõ Khưu Phi, thằng nhóc được tuyển vào đội hình từ trại huấn luyện để đánh khiêu chiến ấy, đã rất quả quyết ở lại.
Thằng ngu.
Vương Trạch không khỏi nghĩ vậy. Trong cái mùa giải lăn lộn dưới vòng khiêu chiến, nếu hỏi Gia Thế có tuyển thủ nào gây thu hút thì đó chính là tân binh Khưu Phi. Một tuyển thủ trẻ tương lai rạng ngời chắc chắn không phải lo không chốn đặt chân, ấy thế mà nó cứ nhất quyết tin theo con đường ông chủ mới vẽ ra, và chọn ở lại.
Nhưng Gia Thế nay còn gì đâu chứ?
Tô Mộc Tranh đã đem Mộc Vũ Tranh Phong đi, Tôn Tường đem Nhất Diệp Chi Thu đi, Tiêu Thời Khâm cũng ôm Diệt Sinh Linh về với đội mẹ. Hình hài Gia Thế còn sót lại đã cách hai chữ "ông lớn" quá xa, muốn thắng khiêu chiến nào có dễ dàng?
Vương Trạch đã hao tốn một năm, không muốn trôi nổi thêm một năm nữa. Tiếc rằng chẳng ai buồn mua gã về, ít nhất đây cũng là một lối thoát để Vương Trạch tiếp tục cầm chuột đánh chuyên. Vương Trạch không cam lòng nhưng không dám bỏ cọng rơm cứu mạng duy nhất. Thế rồi đúng lúc ấy chiến đội Thần Thoại bỗng từ trên trời giáng xuống như đấng cứu thế. Vương Trạch không chút do dự, gật đầu cái rụp với chiến đội mới toanh này. Trong mắt gã, chỉ cần được đặt chân ở Liên minh chuyên nghiệp là quá tốt rồi, không dám ước ao gì thêm.
Con đường dẫn đến Thần Thoại của Vương Trạch đơn giản thế đấy, trong khi tình hình của Thân Kiến khá hơn vì đã có người ngắm nghía từ đầu. Khổ cái đàm phán không thành công, rốt cuộc còn mỗi Thần Thoại. Thân Kiến cảm thấy trình cao như mình mà phải chui vào xó xỉnh, ôm tâm trạng buồn bực đi cùng Vương Trạch về với Thần Thoại, nơi Hạ Minh - đồng đội cũ đã bị tiễn khỏi Gia Thế từ sớm nhưng cũng chẳng làm nên cơm cháo gì một năm qua - đang ngồi sẵn slot át chủ bài chờ đợi bọn họ.
Ba người từng là đồng đội, nay đoàn tụ dưới một lá cờ chiến đội khác. Họ chả thấy vui gì cả, chỉ có cảm giác đời xui như chó cắn. Ok, lỡ bị chó cắn rồi, vùng lên hay để rách rưới luôn là nỗ lực của bản thân. Mang tâm tư nguyện vọng khác nhau, ba người bắt đầu quãng đường chiến đấu vì Thần Thoại.
Với cá nhân Vương Trạch, gã trông mong mùa giải này có thể khoe trình, được công nhận thực lực, để cho dù Thần Thoại có K.O gã cũng không lo rơi vào tình cảnh chẳng ai buồn rước. Đối thủ hôm nay là Tô Mộc Tranh, tuyển thủ hạng sao, phải đánh bại cô ấy, chứng tỏ cái trình! Mà chưa kể, Vương Trạch tự tin mình nắm trong tay chìa khóa chiến thắng cô nàng cựu đồng đội này.
Đếm ngược kết thúc, trận đấu bắt đầu.
Bản đồ Thị Trấn Bỏ Hoang Số 7. Thị Trấn Bỏ Hoang là một series bản đồ có 17 tấm, nếu ghép chung sẽ được một tòa thành hoàn chỉnh. Các trận đấu đôi khi không cần bản đồ cả tòa thành nên nó được cắt làm 17 khu khác nhau, khu số 7 là khu nhỏ nhất, rất thích hợp đánh 1v1.
Là cựu đồng đội, ba chàng mõm chó Thần Thoại có thể kể được kha khá các bản đồ Tô Mộc Tranh sở trường. Vương Trạch đã chuẩn bị tinh thần gặp Tô Mộc Tranh nên rất để tâm chuyện chọn bản đồ. Thị Trấn Bỏ Hoang Số 7 thuộc danh sách bản đồ Tô Mộc Tranh thích dùng, Vương Trạch vì vậy cũng biết trước Tô Mộc Tranh sẽ đánh kiểu gì với nó. Mục đích của gã là không cần đối thủ lạ lẫm, ngược lại còn mong cô ấy quen bản đồ để mình nắm rõ đấu pháp sẽ được sử dụng.
Hai nhân vật spawn ra hai góc thị trấn, cùng hướng về giữa bản đồ mà chạy. Thiện xạ của Vương Trạch có tên Caspian do Thần Thoại cung cấp, kém hơn cả nhân vật chỉ dùng luân phiên lúc trước gã cầm ở Gia Thế. Phải cố sức lắm, gã mới quen tay với acc này.
Caspian sải bước về phía trước, góc nhìn phóng đến tháp đồng hồ xa xa. Tháp đồng hồ là điểm cao nhất trong trấn, đứng trên đó có thể nhìn quan sát khái quát cả tấm bản đồ. Thị Trấn Bỏ Hoang Số 7 lại là khu vực rất nhiều khúc cua, ngõ hẻm, địa hình quanh co, không có lợi cho nghề tay dài hệ súng. Thật ra Tô Mộc Tranh giỏi bản đồ này do tình thế bắt buộc thôi, vì vô số đối thủ thường chọn nó để làm khó cô nàng bậc thầy pháo súng số 1 Liên minh. Muốn đối phó, Tô Mộc Tranh phải cố gắng train nó, train hoài tự nhiên thành sở trường luôn.
Tháp đồng hồ là nơi Tô Mộc Tranh hay chạy lên trước để nhòm ngó vị trí đối thủ từ trên cao. Xác định mục tiêu xong, cô sẽ lợi dụng tầm bắn imba của bậc thầy pháo súng để dồn hỏa lực tấn công.
Nhưng hôm nay cô ấy sẽ không làm vậy!
Vương Trạch dự đoán. Hai đồng đội cũ đấu nhau, gã cố ý chọn bản đồ này, Tô Mộc Tranh đâu có ngu mà đánh như cũ? Cô dĩ nhiên phải chọn cách khác với lối đánh thông thường để không bị Vương Trạch bắt bài. Cô sẽ làm gì? Căn cứ thói quen và sở thích của Tô Mộc Tranh, Vương Trạch đánh bạo phỏng đoán. Giờ là thời điểm gã nghiệm chứng phỏng đoán của mình. Gã rất có tự tin, bởi cùng là người hệ súng, gã cho rằng mạch suy nghĩ của Tô Mộc Tranh rất dễ nhìn ra.
Từ hành động nhanh nhẹn luồn lách vào con hẻm nhỏ của Caspian, có thể thấy Vương Trạch đã thủ sẵn chiến lược cả rồi. Tuy nhiên thi thoảng gã cũng liếc mắt qua tháp đồng hồ, vì biết đâu Tô Mộc Tranh vẫn theo lối cũ thì sao? Trong trường hợp đó Vương Trạch còn khoái dữ, bởi tuyến đường gã chọn là góc chết khi quan sát từ tháp đồng hồ. Nếu Tô Mộc Tranh không thay đổi, gã sẽ cho cô một bất ngờ khó quên.
Sao mình tính toán hoàn hảo đến thế cơ chứ!
Vương Trạch đang sướng bụng thì Mộc Vũ Tranh Phong đột nhiên xuất hiện. Bằng kỹ thuật Phi Pháo, cô bắn vài phát là nhảy lên được tháp đồng hồ, khiến Caspian suýt nữa lộ hàng vì tưởng Mộc Vũ Tranh Phong sẽ từ bỏ tầm quan sát trên cao. May mà Vương Trạch phát giác kịp thời, vội cho Caspian lộn một vòng núp vào góc chết.
Vẫn nhất quyết lên đấy à?
Vương Trạch thầm nhẩm tính thời gian. Mộc Vũ Tranh Phong có vẻ đã chạy thẳng lên tháp ngay sau khi spawn ra, không chút do dự. Cô nàng không sợ mình lợi dụng thói quen ấy sao?
Tuy Vương Trạch rất tự tin nhưng cũng không hề cho rằng Tô Mộc Tranh thiếu não, nên khi thấy Tô Mộc Tranh chọn cách ngu ngốc, gã buộc phải dừng lại suy nghĩ. Nếu Tô Mộc Tranh biết mình cố tình sắp sẵn âm mưu mà vẫn bước vào, thì có hai khả năng: Một là khinh Vương Trạch ra mặt nên éo buồn care, hai là muốn dụ tình Vương Trạch. Tô Mộc Tranh không ngu, cũng không phải người ỷ trình cao mà khinh đời, nên ắt là khả năng thứ hai. Cô ấy đã sớm chuẩn bị mọi thứ hòng dụ tình đối thủ.
Vương Trạch cười. Đây đúng là Tô Mộc Tranh gã biết. Tiếc thay, gã sẽ không rơi vào lưới tình đâu. Bản đồ này Tô Mộc Tranh quá rõ, rõ luôn cả nơi nào có góc chết không thể quan sát từ tháp đồng hồ, nhưng trong số những góc chết đó, vị trí nào sẽ có thể tấn công thẳng đến tháp đồng hồ? Liệu cô ấy biết chăng?
Vương Trạch tin rằng câu trả lời là không. Muốn tấn công từ vị trí kể trên phải là nghề tay dài, mà nghề tay dài ít ai sẽ chọn bản đồ Thị Trấn Bỏ Hoang Số 7 một cách chủ động. Tô Mộc Tranh chưa bao giờ gặp đối thủ tay dài trên bản đồ này cả. Đây không phải suy đoán cá nhân của Vương Trạch mà từ thống kê thi đấu của Tô Mộc Tranh. Đây chính là đòn sát thủ Vương Trạch nói đến, xuất phát từ quá trình tìm hiểu, nghiên cứu tường tận trước trận đấu. Nghe ngầu không? Không, nhưng rất thực tế.
Mộc Vũ Tranh Phong đang đứng ở tháp đồng hồ quan sát bốn phía, chắc hẳn cô đang nghĩ xem Vương Trạch sẽ tấn công từ nơi nào.
Vô ích thôi!
Vương Trạch mỉm cười đẩy nhẹ chuột. Caspian gác Barrett Bắn Tỉa lên nhắm.
Mọi kỹ năng thiện xạ đều không có tầm bắn xa bằng bậc thầy pháo súng, ngoại trừ Barrett Bắn Tỉa, mà hiện giờ Vương Trạch cũng không trông chờ vào tầm bắn quá xa. Khoảng cách xa sẽ cho Tô Mộc Tranh cơ hội né, Vương Trạch không muốn. Gã chọn điểm bắn tỉa vừa khéo để chỉ cần mục tiêu không làm gì ngăn cản, thiện xạ kéo cò phát là khỏi thoát, nói chi đến Tô Mộc Tranh còn chẳng biết mình đang bị nhắm.
Trong ốm nhắm quang học phóng to gấp mười, vầng trán Mộc Vũ Tranh Phong hiện lên rõ ràng dưới chiếc kính cản gió được cô đeo như cài tóc.
Súng vang!
Vầng trán kia lập tức tóe ra những đốm máu đỏ rực màn hình.
"Chậc chậc, headshot thế này phải chết luôn mới đúng chứ!" Vương Trạch thu súng.
"Ể, cái gì vậy?" Giữa bầu trời, Vương Trạch nhìn thấy một tia lửa xoáy tròn bay về phía mình.
Toàn Chức Cao Thủ
Hồi ở Gia Thế, Vương Trạch chẳng phải tiền bối gì. Lúc Diệp Tu chưa đi, gã thậm chí còn là một tân binh, từ mùa giải thứ tám mới bắt đầu có ít cơ hội luân phiên vào trận, và rồi K.O theo Gia Thế. Dàn tuyển thủ xuất thân chiến đội ông lớn được vô số người quan tâm, nhưng khi ấy Gia Thế vẫn chưa có ý định giải thể câu lạc bộ. Việc họ mua Tiêu Thời Khâm từ Lôi Đình về từng khiến cả giới chấn động, phần đông tuyển thủ Gia Thế cũng vì vậy mà chọn ở lại.
Vương Trạch là một trong số đó, dù cái sự ở lại của gã không phải lựa chọn mà bởi vì chẳng ai hỏi han cả. Gã cảm thấy nhục lắm. Tuy mình không quá lợi hại nhưng thực lực chắc chắn có, chẳng ai hỏi là sao? Vương Trạch khá để bụng vụ này. Tính đến cùng thời điểm, gã đã có hai năm tuổi nghề. Số lần ra trận ít ỏi không giúp gã thu hút quan tâm, nên gã cấp thiết cần được chứng tỏ, cần được công nhận. Thế mà năm thứ ba trong nghề, Vương Trạch lại phải ngụp lặn trong vòng khiêu chiến. Như thể chưa đủ đau bi, ông lớn Gia Thế còn bị con tép tiệm net Hưng Hân loại khỏi cuộc chơi hoàn toàn.
Đó có lẽ là giây phút đen tối nhất cuộc đời mỗi thành viên Gia Thế. Sau, Gia Thế giải tán, mỗi người mỗi ngả. Vương Trạch hoảng loạn trong lòng, bởi suốt từ trước khi bị K.O đến nay chẳng ai đánh tiếng với gã cả. Gã cứ chờ mãi chờ mãi mà không thấy người rước trong lúc hết đồng đội này đến đồng đội khác xách vali đi. Cuối cùng Gia Thế sụp đổ, ông chủ mới xuất hiện. Mọi tuyển thủ còn trong đội đều được mời ở lại, ông chủ mới kêu gọi họ cùng nhau chiến thêm một năm nữa, đưa Gia Thế quay về Liên minh chuyên nghiệp.
Vương Trạch nhớ rất rõ Khưu Phi, thằng nhóc được tuyển vào đội hình từ trại huấn luyện để đánh khiêu chiến ấy, đã rất quả quyết ở lại.
Thằng ngu.
Vương Trạch không khỏi nghĩ vậy. Trong cái mùa giải lăn lộn dưới vòng khiêu chiến, nếu hỏi Gia Thế có tuyển thủ nào gây thu hút thì đó chính là tân binh Khưu Phi. Một tuyển thủ trẻ tương lai rạng ngời chắc chắn không phải lo không chốn đặt chân, ấy thế mà nó cứ nhất quyết tin theo con đường ông chủ mới vẽ ra, và chọn ở lại.
Nhưng Gia Thế nay còn gì đâu chứ?
Tô Mộc Tranh đã đem Mộc Vũ Tranh Phong đi, Tôn Tường đem Nhất Diệp Chi Thu đi, Tiêu Thời Khâm cũng ôm Diệt Sinh Linh về với đội mẹ. Hình hài Gia Thế còn sót lại đã cách hai chữ "ông lớn" quá xa, muốn thắng khiêu chiến nào có dễ dàng?
Vương Trạch đã hao tốn một năm, không muốn trôi nổi thêm một năm nữa. Tiếc rằng chẳng ai buồn mua gã về, ít nhất đây cũng là một lối thoát để Vương Trạch tiếp tục cầm chuột đánh chuyên. Vương Trạch không cam lòng nhưng không dám bỏ cọng rơm cứu mạng duy nhất. Thế rồi đúng lúc ấy chiến đội Thần Thoại bỗng từ trên trời giáng xuống như đấng cứu thế. Vương Trạch không chút do dự, gật đầu cái rụp với chiến đội mới toanh này. Trong mắt gã, chỉ cần được đặt chân ở Liên minh chuyên nghiệp là quá tốt rồi, không dám ước ao gì thêm.
Con đường dẫn đến Thần Thoại của Vương Trạch đơn giản thế đấy, trong khi tình hình của Thân Kiến khá hơn vì đã có người ngắm nghía từ đầu. Khổ cái đàm phán không thành công, rốt cuộc còn mỗi Thần Thoại. Thân Kiến cảm thấy trình cao như mình mà phải chui vào xó xỉnh, ôm tâm trạng buồn bực đi cùng Vương Trạch về với Thần Thoại, nơi Hạ Minh - đồng đội cũ đã bị tiễn khỏi Gia Thế từ sớm nhưng cũng chẳng làm nên cơm cháo gì một năm qua - đang ngồi sẵn slot át chủ bài chờ đợi bọn họ.
Ba người từng là đồng đội, nay đoàn tụ dưới một lá cờ chiến đội khác. Họ chả thấy vui gì cả, chỉ có cảm giác đời xui như chó cắn. Ok, lỡ bị chó cắn rồi, vùng lên hay để rách rưới luôn là nỗ lực của bản thân. Mang tâm tư nguyện vọng khác nhau, ba người bắt đầu quãng đường chiến đấu vì Thần Thoại.
Với cá nhân Vương Trạch, gã trông mong mùa giải này có thể khoe trình, được công nhận thực lực, để cho dù Thần Thoại có K.O gã cũng không lo rơi vào tình cảnh chẳng ai buồn rước. Đối thủ hôm nay là Tô Mộc Tranh, tuyển thủ hạng sao, phải đánh bại cô ấy, chứng tỏ cái trình! Mà chưa kể, Vương Trạch tự tin mình nắm trong tay chìa khóa chiến thắng cô nàng cựu đồng đội này.
Đếm ngược kết thúc, trận đấu bắt đầu.
Bản đồ Thị Trấn Bỏ Hoang Số 7. Thị Trấn Bỏ Hoang là một series bản đồ có 17 tấm, nếu ghép chung sẽ được một tòa thành hoàn chỉnh. Các trận đấu đôi khi không cần bản đồ cả tòa thành nên nó được cắt làm 17 khu khác nhau, khu số 7 là khu nhỏ nhất, rất thích hợp đánh 1v1.
Là cựu đồng đội, ba chàng mõm chó Thần Thoại có thể kể được kha khá các bản đồ Tô Mộc Tranh sở trường. Vương Trạch đã chuẩn bị tinh thần gặp Tô Mộc Tranh nên rất để tâm chuyện chọn bản đồ. Thị Trấn Bỏ Hoang Số 7 thuộc danh sách bản đồ Tô Mộc Tranh thích dùng, Vương Trạch vì vậy cũng biết trước Tô Mộc Tranh sẽ đánh kiểu gì với nó. Mục đích của gã là không cần đối thủ lạ lẫm, ngược lại còn mong cô ấy quen bản đồ để mình nắm rõ đấu pháp sẽ được sử dụng.
Hai nhân vật spawn ra hai góc thị trấn, cùng hướng về giữa bản đồ mà chạy. Thiện xạ của Vương Trạch có tên Caspian do Thần Thoại cung cấp, kém hơn cả nhân vật chỉ dùng luân phiên lúc trước gã cầm ở Gia Thế. Phải cố sức lắm, gã mới quen tay với acc này.
Caspian sải bước về phía trước, góc nhìn phóng đến tháp đồng hồ xa xa. Tháp đồng hồ là điểm cao nhất trong trấn, đứng trên đó có thể nhìn quan sát khái quát cả tấm bản đồ. Thị Trấn Bỏ Hoang Số 7 lại là khu vực rất nhiều khúc cua, ngõ hẻm, địa hình quanh co, không có lợi cho nghề tay dài hệ súng. Thật ra Tô Mộc Tranh giỏi bản đồ này do tình thế bắt buộc thôi, vì vô số đối thủ thường chọn nó để làm khó cô nàng bậc thầy pháo súng số 1 Liên minh. Muốn đối phó, Tô Mộc Tranh phải cố gắng train nó, train hoài tự nhiên thành sở trường luôn.
Tháp đồng hồ là nơi Tô Mộc Tranh hay chạy lên trước để nhòm ngó vị trí đối thủ từ trên cao. Xác định mục tiêu xong, cô sẽ lợi dụng tầm bắn imba của bậc thầy pháo súng để dồn hỏa lực tấn công.
Nhưng hôm nay cô ấy sẽ không làm vậy!
Vương Trạch dự đoán. Hai đồng đội cũ đấu nhau, gã cố ý chọn bản đồ này, Tô Mộc Tranh đâu có ngu mà đánh như cũ? Cô dĩ nhiên phải chọn cách khác với lối đánh thông thường để không bị Vương Trạch bắt bài. Cô sẽ làm gì? Căn cứ thói quen và sở thích của Tô Mộc Tranh, Vương Trạch đánh bạo phỏng đoán. Giờ là thời điểm gã nghiệm chứng phỏng đoán của mình. Gã rất có tự tin, bởi cùng là người hệ súng, gã cho rằng mạch suy nghĩ của Tô Mộc Tranh rất dễ nhìn ra.
Từ hành động nhanh nhẹn luồn lách vào con hẻm nhỏ của Caspian, có thể thấy Vương Trạch đã thủ sẵn chiến lược cả rồi. Tuy nhiên thi thoảng gã cũng liếc mắt qua tháp đồng hồ, vì biết đâu Tô Mộc Tranh vẫn theo lối cũ thì sao? Trong trường hợp đó Vương Trạch còn khoái dữ, bởi tuyến đường gã chọn là góc chết khi quan sát từ tháp đồng hồ. Nếu Tô Mộc Tranh không thay đổi, gã sẽ cho cô một bất ngờ khó quên.
Sao mình tính toán hoàn hảo đến thế cơ chứ!
Vương Trạch đang sướng bụng thì Mộc Vũ Tranh Phong đột nhiên xuất hiện. Bằng kỹ thuật Phi Pháo, cô bắn vài phát là nhảy lên được tháp đồng hồ, khiến Caspian suýt nữa lộ hàng vì tưởng Mộc Vũ Tranh Phong sẽ từ bỏ tầm quan sát trên cao. May mà Vương Trạch phát giác kịp thời, vội cho Caspian lộn một vòng núp vào góc chết.
Vẫn nhất quyết lên đấy à?
Vương Trạch thầm nhẩm tính thời gian. Mộc Vũ Tranh Phong có vẻ đã chạy thẳng lên tháp ngay sau khi spawn ra, không chút do dự. Cô nàng không sợ mình lợi dụng thói quen ấy sao?
Tuy Vương Trạch rất tự tin nhưng cũng không hề cho rằng Tô Mộc Tranh thiếu não, nên khi thấy Tô Mộc Tranh chọn cách ngu ngốc, gã buộc phải dừng lại suy nghĩ. Nếu Tô Mộc Tranh biết mình cố tình sắp sẵn âm mưu mà vẫn bước vào, thì có hai khả năng: Một là khinh Vương Trạch ra mặt nên éo buồn care, hai là muốn dụ tình Vương Trạch. Tô Mộc Tranh không ngu, cũng không phải người ỷ trình cao mà khinh đời, nên ắt là khả năng thứ hai. Cô ấy đã sớm chuẩn bị mọi thứ hòng dụ tình đối thủ.
Vương Trạch cười. Đây đúng là Tô Mộc Tranh gã biết. Tiếc thay, gã sẽ không rơi vào lưới tình đâu. Bản đồ này Tô Mộc Tranh quá rõ, rõ luôn cả nơi nào có góc chết không thể quan sát từ tháp đồng hồ, nhưng trong số những góc chết đó, vị trí nào sẽ có thể tấn công thẳng đến tháp đồng hồ? Liệu cô ấy biết chăng?
Vương Trạch tin rằng câu trả lời là không. Muốn tấn công từ vị trí kể trên phải là nghề tay dài, mà nghề tay dài ít ai sẽ chọn bản đồ Thị Trấn Bỏ Hoang Số 7 một cách chủ động. Tô Mộc Tranh chưa bao giờ gặp đối thủ tay dài trên bản đồ này cả. Đây không phải suy đoán cá nhân của Vương Trạch mà từ thống kê thi đấu của Tô Mộc Tranh. Đây chính là đòn sát thủ Vương Trạch nói đến, xuất phát từ quá trình tìm hiểu, nghiên cứu tường tận trước trận đấu. Nghe ngầu không? Không, nhưng rất thực tế.
Mộc Vũ Tranh Phong đang đứng ở tháp đồng hồ quan sát bốn phía, chắc hẳn cô đang nghĩ xem Vương Trạch sẽ tấn công từ nơi nào.
Vô ích thôi!
Vương Trạch mỉm cười đẩy nhẹ chuột. Caspian gác Barrett Bắn Tỉa lên nhắm.
Mọi kỹ năng thiện xạ đều không có tầm bắn xa bằng bậc thầy pháo súng, ngoại trừ Barrett Bắn Tỉa, mà hiện giờ Vương Trạch cũng không trông chờ vào tầm bắn quá xa. Khoảng cách xa sẽ cho Tô Mộc Tranh cơ hội né, Vương Trạch không muốn. Gã chọn điểm bắn tỉa vừa khéo để chỉ cần mục tiêu không làm gì ngăn cản, thiện xạ kéo cò phát là khỏi thoát, nói chi đến Tô Mộc Tranh còn chẳng biết mình đang bị nhắm.
Trong ốm nhắm quang học phóng to gấp mười, vầng trán Mộc Vũ Tranh Phong hiện lên rõ ràng dưới chiếc kính cản gió được cô đeo như cài tóc.
Súng vang!
Vầng trán kia lập tức tóe ra những đốm máu đỏ rực màn hình.
"Chậc chậc, headshot thế này phải chết luôn mới đúng chứ!" Vương Trạch thu súng.
"Ể, cái gì vậy?" Giữa bầu trời, Vương Trạch nhìn thấy một tia lửa xoáy tròn bay về phía mình.
Toàn Chức Cao Thủ
Đánh giá:
Truyện Toàn Chức Cao Thủ
Story
Chương 1201: Đòn sát thủ ít có ngầu
10.0/10 từ 25 lượt.