Toàn Cầu Cao Võ
Chương 59: Chuyển phát nhanh đến rồi
Phòng kinh doanh bất động sản.
Xác định Phương Bình có mục đích mua nhà, quản lý đích thân ra mặt tiếp đãi.
Hôm nay, từ sau khi Quan Hồ Uyển bắt đầu phiên giao dịch hai năm, phòng ở còn lại không nhiều, nhà đầu tư cũng không muốn lãng phí quá nhiều tinh thần và sức lực ở chỗ này.
Đặc biệt là mua nhà trả một lần, mức độ ưu đãi hoàn toàn không nhỏ.
Mua trả một lần, ưu đãi giảm 5%.
Miễn phí hoàn toàn thuế trước bạ, chi phí sửa chữa.
Suy nghĩ một lúc, cuối cùng quản lý đã đưa ra quyết định, dáng vẻ thua thiệt lớn: "Nếu bây giờ, Phương tiên sinh bàn giao 20% tiền đặt cọc, tôi có thể xin với lãnh đạo giảm một phần tiền nhà!
Đến khi nhận phòng, Phương tiên sinh chỉ cần nộp tổng cộng 81 vạn là đủ rồi!"
81 vạn, 186 m2, đã hoàn thiện trang trí sơ bộ.
Tính ra, 4350/m2.
Dù trang thiết bị lắp đặt rẻ, nhưng điện nước, sàn nhà, mặt tường, phí tổn cũng không thấp.
Thật sự tính ra, giá trần của phòng còn thấp hơn 4000/m2.
Giá của căn penthouse thông tầng này, thật ra cũng không mắc lắm, dù là so với tiểu khu cũng không đắt.
Những căn cuối cùng vốn rất rẻ, cả diện tích tầng hai của căn penthouse này cũng hơi lớn.
Người có tiền ở Dương Thành, giờ đây cũng ở biệt thự vùng ngoại thành.
Người bình thường, nguyện ý bỏ ra 80 vạn mua nhà, ở thành phố lớn không thiếu, nhưng ở thành phố nhỏ, nhóm người này rất ít.
Dù muốn mua penthouse, người Dương Thành càng thích qua những khu chung cư khác để mua với giá ưu đãi không tính diện tích tầng hai hơn.
Khi quản lý báo giá, Phương Bình lại hơi thất thần.
Vì lúc này Phương Bình đang nghĩ tới Hoàng Bân.
3 viên Khí Huyết Đan cấp một, có giá 90 vạn!
Mà 3 viên Khí Huyết Đan cấp một, đối với võ giả đỉnh phong nhị phẩm Hoàng Bân mà nói, cũng chỉ là dược phẩm bổ sung khí huyết hàng ngày.
Nếu phung phí, sẽ ăn hết trong một tháng.
Tiết kiệm một chút, một tháng một viên, ba tháng cũng chưa hết.
Vì bổ sung khí huyết, võ giả cấp hai một tháng ăn hết một căn nhà lớn mà ba mẹ Phương Bình cả một đời cũng không mua nổi.
Đây chính là khác biệt giữa người bình thường và võ giả!
Khác biệt một trời một vực!
Nhất là loại võ giả như Hoàng Bân, cũng chẳng phải võ giả tốt lành gì.
Lúc Phương bình thất thần, quản lý đối diện hơi thấp thỏm.
Cũng may, Phương Bình lấy lại tinh thần rất nhanh, mở miệng nói: "Giá cả tôi không mặc cả, nhưng toàn bộ thủ tục giao cho các ông xử lý, tốc độ phải nhanh.
Hôm nay có thể ký hợp đồng ngay, tôi bàn giao trước 21 vạn tiền đặt cọc.
Chỗ tiền còn lại, chờ làm xong thủ tục, thời điểm giao nhà tôi sẽ trả nốt."
Nghe xong lời này, ngay cả quản lý cũng cảm thấy, người trẻ tuổi kia thật sảng khoái!
Nghiêm túc, không dài dòng, quan trọng còn có tiền.
Phương bình thật muốn trả giá một chút, để cuối cùng có thể chỉ mua với giá 80 vạn.
Nhưng cọc tiền trong tay Phương Bình khá dễ kiếm, nếu trả giá, xem dạng quản lý này, còn phải xin với cấp trên.
Trả tới trả lui, không biết sẽ chậm trễ bao lâu.
Lúc này, Phương Bình rất nhiều việc, chuẩn bị thi khoa võ, chuẩn bị thi văn hóa, còn phải rèn luyện thân thể.
Không có nhiều thời gian, vì chuyện tiền nong, có thể phải chạy đi chạy lại.
Không có lợi với Phương Bình.
Phương Bình dứt khoát, quản lý phòng kinh doanh bất động sản cũng cao hứng, tiền đặt cọc mua nhà, thủ tục rất đơn giản, không cần thế chấp, thủ tục ít hơn nhiều.
Nhất là Phương Bình nguyện ý bàn giao 20% tiền đặt cọc trở lên, thì càng đơn giản.
Rất nhanh, hai bên liền ký kết hợp đồng mua nhà.
Không làm thế chấp, Phương Bình chỉ cần cung cấp bản photo thẻ căn cước và sổ hộ khẩu là được.
Buổi sáng lúc ra khỏi nhà, Phương Bình đã chuẩn bị xong việc mua nhà, thẻ căn cước luôn mang bên người, còn sổ hộ khẩu thì tìm được từ trong phòng của ba mẹ rồi mang theo.
Phương Bình ký xong hợp đồng mua sắm và hợp đồng ủy thác, lấy từ trong bọc ra 21 vạn tiền mặt giao nộp...
Hai bên đều không có thời gian, làm cực kì trôi chảy.
Vướng mắc duy nhất chính là, quản lý nhìn thấy tuổi trên thẻ căn cước của Phương Bình, lại ra sức tâng bốc Phương Bình một hồi.
Vốn biết tuổi Phương Bình không lớn, nhưng mới 18 tuổi tròn, tuổi tác nhỏ hơn tưởng tượng.
Loại người trẻ tuổi như vậy đến mua nhà, tự mình trực tiếp quyết định, chứng minh hoặc là trong nhà có quá nhiều tiền, không quan tâm một trăm tám mươi vạn này.
Hoặc là người trẻ tuổi bản thân có bản lĩnh, người trong nhà yên tâm, không cảm thấy mua nhà cần bàn bạc gì.
Đương nhiên, loại thứ hai cũng phải có tiền!
Dù là loại nào, đều chứng minh Phương Bình bất phàm, ít nhất ở Dương Thành là như vậy.
Không đầy nửa canh giờ sau, quản lý tươi cười tiễn Phương Bình đi ra ngoài: "Anh Phương, Quan Hồ Uyển chúng ta bắt đầu phiên giao dịch hai năm, việc xử lý thủ tục rất nhanh.
Có thỏa thuận ủy thác của anh, lúc xử lý thủ tục anh cũng không cần ra mặt.
Qua mấy ngày, chờ giấy tờ bất động sản làm xong, anh trực tiếp tới lấy là được.
Đến lúc đó, phiền anh chuẩn bị kỹ phần còn lại, tiến hành giao nhận..."
Nhắc nhở Phương Bình chuẩn bị tiền kỹ một chút, những chuyện khác đều không cần Phương Bình quan tâm.
Đầu năm nay, có tiền chính là đại gia.
Không có tiền, thế chấp, vậy ngươi sẽ gặp phiền phức, không biết sẽ phải đi tới ngân hàng bao nhiêu lần.
Nhưng Phương Bình trả tiền một lần, không phiền toái như vậy nữa.
Tiễn Phương Bình ra khỏi văn phòng kinh doanh bất động sản một đoạn, quản lý mới hớn hở xoay người rời đi.
...
Phương Bình rời khỏi văn phòng kinh doanh bất động sản, tâm tình cũng không tệ.
81 vạn mua một căn penthouse cũng không nhỏ, nhưng vẫn trong khả năng chi trả của cậu.
Bây giờ, tiền mặt trên người cậu đã vượt qua 122 vạn.
Dù mua xong nhà ở, vẫn còn hơn 40 vạn, lại mua máy tập thể hình, tiền còn lại tạm thời cũng đủ dùng.
Mặt khác trên tay cậu còn có không ít thuốc, cũng đủ để cậu tu luyện tới võ giả.
Trước khi thành võ giả, Phương Bình không cần lo lắng đến tiền.
Sau khi trở thành võ giả, có thân phận võ giả, cộng thêm nắm chắc xu thế hệ thống.
Phương Bình cũng không quá lo tương lai lại vì tiền quá mức phiền não.
...
Xong việc mua nhà, Phương Bình cũng không ở lại bên ngoài.
Hôm nay, nói không chừng chuyển phát nhanh của Vương Kim Dương có thể đến, Phương Bình đã hơi sốt ruột rồi.
Về đến nhà.
Phương Viên vừa rời giường không lâu, đang ngồi trên ghế sô pha xem tivi.
Phương Bình trở về, Phương Viên ngáp một cái hỏi: "Phương Bình, vừa sáng sớm anh đi đâu vậy?"
Con bé này, ngủ một giấc tỉnh dậy, rõ ràng quên hết chuyện ngày hôm qua rồi.
Trước đó cũng nghĩ kỹ rồi, lúc móc sạch tiểu kim khố của anh trai, thì gọi "Anh".
Giờ lại gọi thẳng tên, rõ ràng là không nghĩ tới gốc rạ này.
Phương Bình cũng không so đo với nàng, thuận miệng nói: "Ra ngoài hít thở chút không khí mới mẻ, ăn sáng chưa?"
"Vẫn chưa ăn."
Phương Viên há mồm, lại ngáp một cái.
"Có chuyển phát nhanh đưa tới không?"
"Hình như không có?" Phương Viên nghi ngờ nói: "Anh mua đồ à?"
"Ừm, một ít tài liệu giảng dạy thi võ khoa."
Vừa nghe thấy tài liệu giảng dạy, Phương Viên lập tức không có hào hứng, hơi lười biếng nói: "Trưa ăn cái gì?"
Bữa sáng còn chưa ăn, con bé này đã bắt đầu nghĩ đến buổi trưa ăn cái gì.
Lúc này, Phương Viên cũng nhớ ra, trên tay Phương Bình còn có tiểu kim khố.
Anh trai có tiểu kim khố, bữa trưa tất nhiên phải ăn ngon một chút.
Không đợi Phương Bình trả lời, Phương Viên đã khấp khởi nói: "Phương Bình, hay là mình đi ăn KFC đi?
Em còn chưa được ăn bao giờ, nghe bạn cùng lớp nói, ăn rất ngon!"
"Thức ăn nhanh của người nước ngoài, có gì ngon đâu."
Phương Bình xem thường, kết quả câu tiếp theo của Phương Viên thiếu chút nữa làm Phương Bình nghẹn chết: "Anh, đi thử xem nha.
Trước đó em nghe người ta nói, tổng giám đốc công ty mẹ KFC ở Hoa quốc còn là cao thủ cấp bảy.
Anh ăn chân gà của bọn họ, nói không chừng có thể lĩnh ngộ được cái gì đó, cũng có thể thành cao thủ võ đạo..."
"Khụ khụ khụ..."
Phương Bình thật sự bị sặc, hai cái này có quan hệ sao?
Không nói đến việc Tổng giám đốc Bách Thăng phụ trách quản lý khu vực Hoa quốc là cao thủ cấp bảy.
Điều khiến Phương Bình có chút không kịp phản ứng chính là...
Chân gà nhà người ta chẳng lẽ còn tu luyện võ công, ăn vào thì có thể thành cao thủ võ đạo?
Phương Bình hơi dở khóc dở cười nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.
Cũng không phải thật bởi vì em gái nói ăn gà nhà người ta, thì có thể thành cao thủ võ đạo, mà bởi vì câu nói phía trước kia.
"Em còn chưa được ăn bao giờ..."
Toàn Cầu Cao Võ