Tớ Và Cậu Ấy Không Thân
Chương 92: C92: Ngoại truyện nếu như 8 cô ở bên anh mắt nhìn thấy được tay chạm vào được
Căn hộ hai phòng ngủ rồi hơn sáu mươi mét vuông, mới đi được vài bước đã hết phòng khách.
Hai gian phòng ngủ, một gian Lục Tân vừa bước vào, Hà Diệp mở cánh cửa đang khép hờ của gian phòng còn lại.
Phòng này không lớn, trên giường là một bộ chăn ga gối nệm in hình những cánh hoa hồng rải rác trên nền trắng phớt hồng. Trên chiếc tủ đầu giường còn bày hai khung ảnh, một là ảnh hai người chụp chung, tấm còn lại là ảnh chụp một mình Hà Diệp.
Hà Diệp liếc nhìn phòng ngủ chính, lại nhìn gian phòng khách này, làm sao không thích cho được.
"Thế nào?"
Lục Tân thay một chiếc áo sơmi rồi trở ra, đứng bên cạnh cô, nhìn vào trong phòng mà hỏi.
Hà Diệp khẽ khàng đáp: "Anh mua nó từ bao giờ?"
Lục Tân: "Đi tập quân sự về là anh mua luôn."
Hà Diệp: "Anh đoán được em sẽ đến đây sao?"
Lục Tân: "Anh có lòng tin với trường Thanh Hoa."
Hà Diệp mỉm cười, đánh yêu anh một cái.
Lục Tân đè cô lên tường, ánh mắt anh quanh quẩn trên mái tóc và gương mặt cô, thì thào với cô: "Em đẹp hơn hồi học cấp ba rồi."
Hà Diệp đỏ bừng cả mặt mũi, nghiêng đầu nói: "Muộn lắm rồi, em đi tắm rửa trước đây."
Hầu kết Lục Tân lăn nhẹ, buông cô ra.
Anh cầm chiếc khăn chuyên dùng để lau tủ giúp Hà Diệp lau khô vali hành lý, sau đó lại nhấc vali hành lý đặt vào khách phòng.
Hà Diệp đóng cửa lại, lấy ra một bộ đồ lót và áo ngủ, lờ đi ánh mắt của bạn trai mà bước vào nhà vệ sinh.
So với nhà vệ sinh của khách sạn năm sao thì không gian căn phòng này thật sự rất nhỏ, nhưng bên trong lại bày những vật dụng mà ngày thường Lục Tân dùng để rửa mặt, nên có cảm giác gần gũi của gia đình hơn so với khách sạn.
Cô nhanh chóng tắm rửa xong, sấy tóc thì tốn thêm chút thời gian nữa.
Khi Hà Diệp bước ra khỏi nhà vệ sinh thì đã là mười một giờ bốn mươi phút.
Lục Tân đi theo cô vào phòng khách.
Tấm rèm cửa sổ đóng chặt, đèn vẫn chưa tắt.
Âm thanh của gió mưa che đi hơi thở hai người hòa lẫn vào nhau, bàn tay của bạn trai còn khiến Hà Diệp hoảng hốt rối bời hơn cả ánh mắt anh.
Hà Diệp vẫn rất căng thẳng, sợ anh không khống chế được khi ở trong địa bàn của mình.
Nhưng Lục Tân không hề vi phạm cam kết của anh.
Ngày hôm sau, Hà Diệp ngủ thẳng cẳng đến gần chín giờ mới tự nhiên tỉnh lại.
Thay quần áo xong xuôi, cô kéo rèm cửa sổ. Mưa chẳng biết đã tạnh từ bao giờ, bầu trời bên ngoài quang đãng xa vạn dặm, không trung nhuốm màu xanh thăm thăm như một viên đá quý khổng lồ, khiến Hà Diệp phải trầm trồ thưởng thức mất vài phút.
Thành phố An nhiều mưa, bầu trời thường xuyên âm u, rất ít khi cô được ngắm bầu trời xanh như thế này.
Cô mở cửa sổ ra, bầu không khí tươi mát sau cơn mưa ùa thẳng vào mặt.
Hà Diệp nghĩ, thời tiết hôm nay thật đẹp, đúng là thích hợp để ra ngoài chơi.
Tâm tình phấn khởi, Hà Diệp mở cửa ra, đi về phía phòng khách thì thấy Lục Tân đang ngồi trên sô pha, cầm trong tay một quyển sách chuyên ngành dày cộp.
Anh mặc một chiếc áo trắng, ngũ quan dung hợp cả hai loại khí chất lạnh lùng trong trẻo và trí thức, so với cái người ở trên giường đêm qua cứ như hai người hoàn toàn khác nhau.
"Em, em đi rửa mặt, anh cứ xem tiếp đi."
Hà Diệp vội vã bước vào nhà vệ sinh.
Chờ cô bước ra, Lục Tân đã rời khỏi sô pha, đang bưng bữa sáng từ phòng bếp ra ngoài.
Anh vẫn còn chưa ăn, ngồi xuống đối diện Hà Diệp.
Hà Diệp cụp mắt nói: "Đêm nay không thể ngủ muộn như hôm qua được, em muốn đi ăn bữa sáng trong căn tin trường anh."
Lục Tân: "Anh biết ngay mà, em đến đây chỉ vì trường Thanh Hoa thôi."
Hà Diệp mỉm cười.
Lục Tân ngắm nhìn cô bạn gái ngọt ngào, làm sáng tỏ nói: "Đêm qua là tình huống đặc biệt, đêm nay anh cam đoan không thức khuya nữa."
Hà Diệp tập trung ăn cơm, không muốn nhớ lại hình ảnh "thức khuya" nữa.
Ăn xong bữa sáng, Lục Tân đạp xe chở bạn gái đến trường học.
Tuy đang là kỳ nghỉ Quốc khánh dài ngày, nhưng trong khuôn viên trường vẫn tràn ngập bóng dáng sinh viên như ngày thường.
Lục Tân đưa bạn gái đến khu giảng đường trước, xe đạp dừng dưới chân tòa nhà, một lát sau hai người đi bộ tham quan khắp khuôn viên trường.
Phòng học, thư viện đều là những địa điểm hấp dẫn cho sinh viên tự học.
Trong phòng học của Lục Tân đã có vài sinh viên ngồi sẵn rồi.
Hà Diệp thoáng thấy bên trong có người thì không muốn đặt chân vào nữa.
Lục Tân cũng không ép uổng cô, dắt tay cô đi thêm một đoạn. Đúng lúc này, từ hướng nhà vệ sinh có một nam sinh bước ra.
Lục Tân cười cười với đối phương.
Nam sinh: "..."
Hôm nay mặt trời mọc đằng tây hả, cậu bạn đẹp trai lạnh lùng khó gần nhất trong lớp vậy mà lại mỉm cười thiện lành với mình đến thế sao?
Sau sự kinh ngạc, nam sinh nhìn Hà Diệp, lại nhìn bàn tay hai người nắm lấy nhau, liền hiểu ra vấn đề: "Bạn gái cậu đấy à?"
Lục Tân dừng chân lại, lịch sự giới thiệu: "Ừ, là Hà Diệp, Hà trong họ Hà, Diệp trong lá cây."
Cậu trai này rất khéo ăn nói, nhìn ra tình cảm của Lục Tân và bạn gái rất tốt, bèn kêu ca với Hà Diệp: "Cuối cùng cũng được thấy người thật rồi! Để anh kể cho em nghe, Lục Tân chỉ giỏi khoe khoang thôi! Lúc mới khai giảng mọi người đều phải tự giới thiệu bản thân, Lục Tân là người duy nhất thêm cả trạng thái tình cảm vào, cố ý nhấn mạnh mình ‘đã thoát ế’, chỉ sợ người ta không biết mình có bạn gái thôi!"
Hà Diệp: "..."
Cô biết anh dám nói, nhưng hóa ra anh lại mặt dày đến thế sao?
Chờ cậu chàng trở về phòng học, Hà Diệp nhéo cánh tay anh một cái.
Lục Tân: "Sao em lại véo anh?"
Hà Diệp: "Bởi vì anh nói lung tung."
Lục Tân: "Anh đã thoát ế thật mà, tất cả những trang thông tin về mình anh đều ghi như vậy đó."
Hà Diệp: "..."
Đi dạo một hồi mỏi chân, hai người ngồi xuống ghế nghỉ ngơi. Trong lúc đó Hà Diệp tra thử một vài trang thông tin về Lục Tân, quả nhiên đều ghi chú thêm dòng "đã thoát ế".
Lục Tân: "Anh không giống bạn học nào đấy, đã đủ tuổi trưởng thành rồi mà yêu đương còn thích giấu giấu giếm giếm."
Hà Diệp trả điện thoại di động về cho anh, định đứng lên đi mất.
Lục Tân đưa tay ra giữ cô lại, kéo cô vào trong lòng, nâng mặt cô lên muốn hôn.
Hà Diệp ngăn cản kịp thời, chột dạ nói: "Xung quanh có biết bao nhiêu người."
Lục Tân: "Mặc kệ bọn họ đi."
Hà Diệp: "..."
Cô không thể tùy tiện được như anh, cuối cùng vẫn đẩy anh ra. Dù anh khăng khăng muốn âu yếm nhau ngoài trời thì cũng phải tìm chỗ nào vắng vẻ kín đáo chứ?
Hai người đi dạo trong trường ròng rã một ngày, vào cả thư viện.
Hà Diệp còn dùng thẻ sinh viên của Lục Tân để mượn một quyển sách, chắc là sẽ đọc xong trong vòng ba buổi tối.
Nhưng mà sự thật chứng minh, ít nhất cho đến đêm nay, cô vẫn hoàn toàn không có thời gian đọc sách.
Hôn môi, ôm, từ tám giờ đến mười một giờ tối, cứ lặp đi lặp lại không ngừng.
"Được rồi, em muốn đi ngủ!"
Hà Diệp ôm chặt lấy chăn, đuổi Lục Tân trở về phòng anh.
Ngày mai còn phải đi leo Trường Thành, Lục Tân xem đồng hồ, không dây dưa thêm nữa.
Hà Diệp đi tắm một lượt.
Nằm một mình trên giường, tạm thời cũng không ngủ được, cô bèn xoay người nhìn vào vali hành lý nằm trong góc phòng.
Cô lại rơi vào lựa chọn khó khăn, cứ do dự liên tục đến nửa đêm, Hà Diệp quyết định gửi cho bạn trai một tin nhắn: [Anh đã ngủ chưa?]
Tổ trưởng: [Không ngủ nổi.]
Diệp Tử tròn trĩnh: [Vì sao lại không ngủ nổi?]
Tổ trưởng: [Vì anh nhớ bạn gái.]
Diệp Tử tròn trĩnh: [Vậy anh sang đây đi, không được bật đèn.]
Phòng ngủ cách vách rất nhanh truyền đến tiếng động, chỉ trong chốc lát, cửa phòng ngủ cho khách đã bị người đứng ngoài lịch sự gõ ba lượt, rồi lại bị đẩy ra.
Trong phòng ngoài phòng đều không bật đèn, nhưng đôi mắt hai người đều đã quen với bóng tối.
Lục Tân trông thấy bạn gái đứng trên giường, hai tay chắp sau lưng.
Anh bước tới, dừng lại trước mặt cô, đỡ lấy thắt lưng cô theo thói quen.
Hà Diệp đưa tay lại gần, choàng một chiếc khăn quàng lên cổ bạn trai, khẽ khàng nói: "Sinh nhật vui vẻ."
Chúc Lục Tân mười chín tuổi sinh nhật vui vẻ.
Cánh tay Lục Tân siết chặt, kéo bạn gái vào trong lòng mình, vùi mặt vào vạt áo cô.
Hà Diệp: "..."
Đây là cảm động, hay là nhân dịp này lợi dụng cô?
"Anh cứ tưởng là em không nhớ chứ."
Qua vài phút, Lục Tân ngẩng đầu lên khẽ nói.
Hà Diệp nhìn mặt mày anh mơ hồ trong bóng đêm, hỏi: "Vừa rồi anh không ngủ được, chính là vì suy nghĩ chuyện này?"
Lục Tân: "Cũng không phải, chủ yếu là nhớ em thôi, nhớ mọi thứ về em.". Truyện Đông Phương
Hà Diệp cầm một đầu khăn quàng cổ lên, cọ cọ lên mặt anh: "Không biết nên tặng anh cái gì, năm ngoái Châu Hướng Minh đã gợi ý cho em tặng thắt lưng và dao cạo râu, hai thứ này anh cũng không thiếu. Em nghĩ Bắc Kinh vào mùa đông hẳn là rất lạnh, nên mới chọn một cái khăn quàng cổ thật dày, không quý giá bằng quà anh tặng em, anh..."
"Em chính là món quà tuyệt vời nhất." Lục Tân che đôi môi cô, cắt ngang lời cô nói: "Những thứ khác đều là phù du, anh chỉ muốn em thôi."
Không phải muốn ngủ với cô, mà là muốn cô ở bên anh, mắt nhìn thấy được, tay chạm vào được.
Buổi sáng ngày mùng năm, hai người đi tàu cao tốc trở về thành phố An rồi tạm biệt nhau ở gần cửa đông của khu chung cư.
Trước đó khi đi Bắc Kinh, Hà Diệp nói với ba rằng mình và các bạn cùng phòng sẽ đi chơi Bắc Kinh bảy ngày không về, thực ra là vì muốn tặng cho ba một niềm vui bất ngờ.
Cô kéo vali hành lý, khi đi đến gần siêu thị đã không che giấu nổi nụ cười.
Chẳng qua đi đến bên ngoài cánh cửa thủy tinh, Hà Diệp đã thấy trước quầy thu ngân có một người phụ nữ xa lạ đang ngồi, làn da bà trắng nõn, gương mặt trông hết sức nhu hòa.
Hà Diệp sửng sốt.
Người phụ nữ này nhìn thấy Hà Diệp cũng sửng sốt, lập tức căng thẳng đứng lên, quay mặt vào trong nhà gọi "Hà Dũng".
Một người trưởng thành ngày thường vui vẻ thoải mái biết bao, vậy mà nói xong câu này mặt cũng nghẹn đến đỏ bừng: "Ba vốn định chờ con về nhà mới nói, nói qua điện thoại ba sợ con sẽ..."
Sợ con gái không chấp nhận được, nên định nói trực tiếp. Lỡ đâu con gái đau lòng khóc lóc thì ông còn có thể dỗ dành, nói qua điện thoại cũng chỉ có thể lo lắng suông.
Hai người lớn tuổi, một người bốn mươi có lẻ, người kia cũng đã quá ba mươi, sánh vai nhau đứng trước mặt Hà Diệp mười tám tuổi, sắc mặt căng thẳng giống như họ đã phạm phải sai lầm cực lớn.
Hà Diệp chỉ là quá bất ngờ, nhưng trong lòng cũng không hề cảm thấy khó chấp nhận. Cô thật lòng mong mỏi ba có thể tìm được một người mình yêu và cũng yêu mình.
"Ba, dì, hai người đừng căng thẳng. Con... thật ra con rất vui đấy."
Hà Diệp cười nói, lại ngắm nghía Ngô Lị kỹ càng một lượt.
Ngô Lị bị cô nhìn ngắm, vậy mà lại đỏ mặt.
"Hai ba con cứ nói chuyện đi nhé, em về trước nấu cơm."
Ngô Lị một mình đi trước, để Hà Dũng có cơ hội chính thức giải thích ngọn nguồn câu chuyện với con gái.
Hà Diệp đã biết một vài thông tin cơ bản về Ngô Lị, cũng nhìn ra ba mình rất thích người ta, có vẻ như đã sống chung rồi.
Tốc độ của người lớn làm cho Hà Diệp vừa kinh ngạc lại vừa thán phục, chẳng qua phụ nữ không tiện bàn luận về chủ đề này.
Cơm trưa đã nấu xong, Hà Dũng đóng cửa siêu thị, đi theo con gái về nhà ăn cơm.
Sau bữa cơm, hai người lớn lại đi trông coi siêu thị.
Hà Diệp có cảm giác phấn khích khi hóng tin vịt về ba mình, bèn gọi video với bà nội, biết được nhiều thông tin hơn thì lại chia sẻ cho Chu Tình biết.
Ba mẹ Lục Tân không có ở nhà, anh quét dọn vệ sinh một lượt rồi hẹn Hà Diệp qua nhà mình chơi.
Hà Diệp gặp bạn trai rồi, cũng kể cho anh nghe chuyện ba mình tìm được tình yêu mới.
Lục Tân đặt đ ĩa hoa quả xuống, ngồi vào bên cạnh bạn gái, chăm chú quan sát cảm xúc của cô.
Hà Diệp: "...Em thật sự không cảm thấy có vấn đề gì, ba em còn trẻ như thế, tái hôn cũng rất bình thường."
Lục Tân: "Chỉ sợ em sẽ chịu uất ức."
Hà Diệp: "Sao anh giống Chu Tình vậy, đâu phải đi đóng phim truyền hình chứ, hở ra là mẹ kế độc ác vân vân."
Lục Tân dắt tay bạn gái, cụp mắt suy tư trong giây lát rồi lại nhìn cô nói: "Không sao hết, nếu nhân phẩm bà ấy không tốt thì chúng ta kết hôn mua nhà rồi dọn ra ở riêng là được."
Có một ngôi nhà nhỏ của riêng mình, sẽ không cần phải để tâm đ ến thái độ của ba ruột và mẹ kế nữa.
Nói tóm lại, anh sẽ không để cho Hà Diệp biến thành một cô gái đáng thương có nhà mà không thể về.
Lục Tân không hề xúc động nhất thời, anh đã cân nhắc tất cả mọi mặt rồi: "Em tạm thời chưa muốn kết hôn cũng không sao, tiền tiết kiệm của anh trong ngân hàng đủ để thanh toán lần đầu một căn nhà nhỏ mua trả góp, có thể giấu ba mẹ anh mua. Khoản vay mua nhà anh có thể giải quyết, em không cần phải lo lắng."
Hà Diệp: "..."
Cô không hề lo lắng, chỉ thuần túy cảm thấy trí tưởng tượng của bạn trai mình phong phú quá rồi!
Tớ Và Cậu Ấy Không Thân