Tớ Và Cậu Ấy Không Thân

Chương 39: Phỏng vấn

209@-
Bảo vệ khóa luận xong xuôi, Hà Diệp cùng đi ăn trưa với mấy bạn nghiên cứu sinh, sau đó mới lên tàu cao tốc trở về thành phố An.

Mấy năm gần đây phương diện khoa học kỹ thuật trong nước phát triển nhanh chóng, thành phố An cũng có rất nhiều thay đổi mới, trong đó bao gồm cả mấy tuyến tàu điện ngầm liên tục được xây dựng. Thậm chí, ớ phía Tây Nam của Hiểu Phong Nhã Cư nơi nhà họ Hà đang ở cũng có một ga tàu điện ngầm.

Có tàu điện ngầm tiện lợi hơn nên đương nhiên Hà Diệp cũng không còn đi xe buýt chậm rì rì nữa.

Trời đổ cơn mưa lâm râm, Hà Diệp mở ô, tay phải kéo va li quần áo.

Cái va li này cực kỳ chắc chắn, nó bị chủ nhân dùng sáu năm rồi mà vẫn chưa hỏng, chỉ có trục xoay là không còn đủ linh hoạt, thỉnh thoảng sẽ bị kẹt.

Nhưng chuyện này không hề ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của Hà Diệp.

Thượng Hải phồn hoa, nhưng thành phố An mới là nhà của cô, lần này cô về đây có lẽ sẽ ở lâu, cuối tuần lúc nào cũng có thể cùng ăn một bữa cơm với người nhà.

Cô chậm rãi đi dọc theo con đường phía nam của khu chung cư, mang theo tâm trạng hơi hoài niệm quan sát những cây long não bên đường, thân cây to, cành lá lại càng tươi tốt hơn, lá cây được nước mưa gột rửa sạch sẽ nên lộ ra màu xanh biếc.

Đây là thành phố An, cho dù là mùa đông thì nơi này chỗ nào cũng có màu xanh tươi.

Hà Diệp lại nhìn về phía trước.

Bến xe buýt công cộng quen thuộc vẫn còn ở đó, đúng lúc đó có một chiếc xe buýt dừng lại, cửa phía trước không có ai lên, cửa phía sau có một đôi nam nữ trẻ tuổi yêu nhau nắm tay nhau đi xuống.

Chàng trai mở ô bằng một tay, sau đó đi vòng qua bên cạnh biển quảng cáo, bỗng dưng chàng trai cúi đầu hôn lên môi cô gái bên cạnh.

Hà Diệp dừng bước chân, một số hình ảnh nào đó ẩn sâu trong kí ức mà cô chưa từng muốn nhớ đến lại đột nhiên hiện lên.

Cũng từng có một người đã dắt tay cô đến chỗ đó…

Đôi tình nhân kia nhanh chóng tách ra, thân mật dựa vào nhau đi về phía cổng Nam khung chung cư, nói nói cười cười đi vào trong.

Hà Diệp tiếp tục đi tiếp.

Nhưng cô không đi cổng Nam mà là vòng sang bên phía cổng Đông.

Cửa hàng của nhà họ Hà vẫn còn đó, nhưng “siêu thị Quang Minh” khi trước đã đổi thành “cửa hàng trái cây Dương Quang”, dù sao thì người trẻ tuổi bây giờ cũng thích mua đồ sinh hoạt trên mạng hơn, siêu thị không còn tiện lợi và hữu dụng như khi trước.

Ngô Lị tiễn một vị khách ra ngoài, bà ấy đang cười thì bỗng dưng nhìn thấy Hà Diệp đang đứng cách đấy mấy chục mét, mắt bà ấy sáng lên, vui vẻ gọi vọng vào bên trong: “Ông Hà, Tiểu Diệp đến rồi!”

Hà Diệp bước đi nhanh hơn để ba đi đỡ mất công đi mấy bước.

Ngô Lị nhận lấy ô của cô đặt lên trên giá để ô ở bên cạnh, gương mặt chứa đầy ý cười.


Hà Dũng càng cười rạng rỡ hơn, ông lấy một cái ghế nhỏ ra cho con gái ngồi: “Bảo vệ khóa luận tốt nghiệp thế nào rồi, có thuận lợi không? Ba xem trên điện thoại thấy hay có sinh viên kêu than rằng bảo vệ khóa luận tốt nghiệp quá khó.”

Hà Diệp: “Con chuẩn bị đầy đủ nên cũng khá tốt ạ.”

Ngô Lị: “Dì đã bảo ba cháu thế rồi mà ba cháu cứ thích lo lắng thừa cơ, Tiểu Diệp nhà chúng ta thông minh vậy cơ mà, bảo vệ luận văn gì đấy chỉ giống lướt qua sân khấu thôi.”

Hà Diệp: “…”

Nếu thật sự đơn giản thế thì tốt quá rồi, cô viết luận văn cũng đau đầu lắm!

“Dì ơi dì ngồi đi, cháu ngồi trên xe cả đoạn đường rồi nên muốn đứng một lúc.” Hà Diệp thật sự không thấy mệt, cô nhường lại ghế cho người lớn gần như đã phải đứng cả ngày.

Bao nhiêu năm trôi qua, Hà Diệp càng ngày càng thích Ngô Lị, nếu không phải Ngô Lị chỉ lớn hơn Hà Diệp mười bảy tuổi thì có lẽ cô đã gọi bà ấy một tiếng “mẹ” từ lâu.

Ngô Lị cũng đâu có rảnh rỗi, bà ấy lấy một nắm anh đào đỏ đi vào bên trong rửa sạch sẽ rồi để vào hộp nhựa dùng một lần mang ra ngoài, bảo Hà Diệp ăn: “Đợt quả này ngọt lắm, cháu mau ăn thử đi.”

Hà Diệp lại thấy xót tiền theo thói quen: “Dì khách sáo với cháu làm gì, để lại bán lấy tiền có tốt hơn không.”

Ăn quả quýt quả cam thôi thì không sao, quả anh đào quá đắt.

Ngô Lị giận cô: “Cháu y như ba cháu ấy, cứ tiết kiệm quá thôi, cực khổ làm việc là để kiếm tiền, kiếm tiền là để bản thân sống tốt hơn, nhà mình có sẵn thì tội gì lại không ăn.”

Hà Diệp cúi đầu cười.

Hà Dũng âm thầm đau lòng, lúc trước ông còn không hiểu vì sao con gái lại tiết kiệm như vậy, sau khi bị Ngô Lị nói cho mấy lần, cuối cùng ông cũng đã hiểu hoá ra con gái chịu ảnh hưởng, mưa dầm thấm lâu từ chỗ ông…

Nói thế nào thì nói, chắc chắn tiết kiệm là một đức tính tốt, kiểu gì cũng tốt hơn là lãng phí, nhưng làm ba, trong lòng ông cũng thấy hụt hẫng khi thấy con gái ngây ngô không hiểu cách hưởng thụ.

Hà Dũng quay đầu lại bổ cho con gái một quả sầu riêng to!

Lúc con gái ở Thượng Hải ông không đến được, bây giờ con gái đã về rồi, ít nhất trong khoản trái cây ông muốn cho con gái ăn bao nhiêu cũng được, không ăn cũng phải ăn!

Hà Diệp: “…”

“Công việc kinh doanh hiện tại thế nào ạ?”

Ngô Lị: “Khá tốt, khu chung cư nhà chúng ta có nhiều người giàu, bọn họ thường xuyên đến đây mua trái cây, chỉ riêng quả anh đào này, có người còn mua theo hộp.”

Hà Dũng: “Bà đang nói đến nhà họ Châu đúng không, con trai nhà đấy là bạn học cấp ba với Tiểu Diệp nhà ta đấy.”



Hà Diệp suýt chút nữa bị nghẹn quả anh đào!

Ngô Lị lại nghiêm túc, bà ấy từng gặp con trai nhà họ Châu, trông cao ráo lại đẹp trai, thấy ai cũng cười nói năng ngọt xớt, dù điều kiện gia đình có không tốt thì bà ấy cũng thích.

Hà Diệp thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói: “Dì nghĩ nhiều rồi, cậu ấy thích người khác, đấy còn là bạn tốt nhất của cháu nữa.”

Vẻ mặt Hà Dũng lộ ra vẻ tò mò: “Thằng bé thích Tiểu Tình à?”

Hà Diệp gật đầu.

Tuy Chu Tình không chịu thừa nhận, hai người cũng chưa thực sự chọc rách lớp giấy cửa sổ kia, thậm chí bọn họ vẫn còn vừa gặp mặt đã cãi nhau, nhưng Hà Diệp cảm thấy trong đấy có mập mờ. Bởi vì giọng điệu mắng mỏ Châu Hướng Minh của Chu Tình trong điện thoại cực kỳ giống mấy bà vợ ghét bỏ đàn ông nhà mình trong phim truyền hình.

Hà Dũng: “Vậy cũng tốt, hai đứa nó cũng đẹp đôi lắm.”

Ý tưởng làm mai vừa mới nảy ra đã bị bóp ch3t từ trong trứng, Ngô Lị rất tiếc nuối hỏi Hà Dũng: “Chẳng phải cùng khu chung cư chúng ta còn có một người học đại học Thanh Hoa à, thằng bé cũng là bạn học của Tiểu Diệp, bây giờ thằng bé đấy đang ở đâu thế?”

Hà Diệp yên lặng cắn anh đào.

Hà Dũng: “Tôi không biết nữa, mấy năm nay không thấy thằng bé đâu, tôi quên mất Tiểu Châu nói lúc nào rồi, hình như là thằng bé ra nước ngoài rồi.”

Lời này của ông giống với tin Hà Diệp nghe được.

Cũng là tại buổi tụ tập vào tết năm ngoái, Chu Tình vô tình nhắc đến, cô ấy nói xong còn hơi bối rối nhìn về phía cô, sợ cô không thích nghe.

Hà Diệp cũng không phải không thích nghe.

Quãng thời gian khi cô mới chia tay với Lục Tân, cô không muốn giải thích nguyên nhân hai người chia tay, vậy nên Chu Tình hỏi là cô lại né tránh. Chờ đến khi chuyện này hoàn toàn kết thúc, không còn ai tò mò nữa, dù Chu Tình có nhắc đến Lục Tân thì trong lòng Hà Diệp cũng chỉ là âm thầm nổi lên chút gợn sóng.

Không có khả năng cô có thể đối xử với Lục Tân như những bạn học cấp ba khác, cô chẳng mấy quan tâm đ ến những tin tức nghe được, dù có nói thế nào đi nữa thì giữa hai người cũng từng có rất nhiều kỉ niệm đặc biệt.

Nhưng mức độ để ý của cô chỉ giới hạn trong… Hóa ra anh ra nước ngoài rồi à.

Có lẽ cô còn thấy hơi nhẹ nhõm, bây giờ Lục Tân ở nước ngoài, cô về thành phố An hoàn toàn không cần phải lo sẽ đụng mặt anh.

Hà Diệp không hề ghét Lục Tân, cũng không phải sợ Lục Tân, cô không muốn gặp anh hoàn toàn là do xấu hổ.

Một người đàn ông đã từng tuỳ ý hôn cô ăn nước bọt của cô, một người đàn ông khiến cô phát ra âm thanh như vậy ở một nơi không người.

Bây giờ nghĩ lại Hà Diệp lại thấy cực kỳ hối hận, tại sao lúc ấy cô lại dại dột để anh làm nhiều chuyện xấu hổ như vậy?



Hà Diệp còn nhớ rõ, có một buổi tối, các bạn cùng phòng đại học cười đùa chia sẻ về những chuyện đáng xấu hổ đã từng làm khi còn bé, loại lịch sử đen như này có thể moi ra được cả một tòa lâu đài từ lòng bàn chân lúc nhớ lại.

Đến lượt Hà Diệp, ngoài mặt cô cười rất bình tĩnh: “Tớ còn đỡ, ngày nào cũng chỉ biết mỗi đọc sách làm bài tập, không có kỷ niệm nào đặc biệt cả.”

Chỉ có một mình cô biết, kỳ nghỉ hè khi cô còn hẹn hò với Lục Tân có thể khiến cô moi ra một đống lịch sử đen như một căn biệt thự lớn.

Đến chạng vạng, Hà Diệp đã nấu xong bữa tối, cô dùng bình giữ nhiệt đựng rồi mang đến cửa hàng bán trái cây, cả nhà ba người ngồi túm tụm sau quầy thu ngân ăn cơm.

Siêu thị còn có thể đóng cửa sớm, nhưng trái cây dễ bị hỏng, Ngô Lị là thành viên hào phóng nhất nhà còn không nỡ lãng phí thời gian tám giờ tối, càng không cần phải nói đến hai ba con Hà Diệp.

“Lần này con định ở đây mấy ngày?” Hà Dũng ậm ừ hỏi, không hề che giấu sự trách móc của mình đối với con gái.

Hà Diệp chột dạ.

Năm đó cô chuyển đến nhà ông bà nội sống rất nhanh, cô thật sự không có ý muốn trách ba, nhưng bây giờ nghĩ lại vẫn thấy mình chưa đủ trưởng thành. Cô chỉ nghĩ mỗi chuyện làm thế để ba có thể sống cùng với dì Ngô mà không phải băn khoăn bất cứ chuyện gì, nên yêu thương nhau thế nào thì yêu thương thế ấy, không cần phải lo lắng liệu con gái mình có nghĩ ngợi gì không, mà cô lại quên mất ba cũng nhớ cô con gái là cô, cũng quên mất chưa chắc người lớn đã cần cô phải “tác thành” như vậy.

“Con sẽ ở đến khi con có kết quả phỏng vấn.” Hà Diệp chột dạ, cười trả lời ông.

Hà Dũng: “Mới bảo vệ khóa luận xong đã đi tìm việc rồi à? Còn nửa tháng nữa là đến tết rồi, để sang năm rồi tìm cũng được mà. Hầy, con nhóc này, cật lực làm việc như ba ấy.”

Hà Diệp nhỏ giọng nói: “Con thấy bên kia có thông báo tuyển dụng nên mới đăng kí luôn, hơn nữa nếu con kiếm được công việc trước năm mới thì năm nay ăn tết cũng yên tâm hơn, dì thấy cháu nói có đúng không?”

Ngô Lị: “... Được rồi, cháu tìm công ty nào thế, bên đó đã thông báo cho cháu đi phỏng vấn chưa?”

“Rồi ạ, robot Lam Hải, công ty này là công ty con của công ty khoa học công nghệ Lam Hải, nửa năm trước vừa mới được niêm yết.”

Lam Hải là một trong những doanh nghiệp dẫn đầu trong ngành khoa học công nghệ trong nước, vào lúc Hà Diệp học đại học năm hai công ty này đã thành lập công ty con về robot, bây giờ cũng có thể coi như là nhân tài kiệt xuất trong ngành sản xuất này.

Hà Diệp muốn về thành phố An để phát triển, robot Lam Hải là sự lựa chọn tốt nhất của cô.

Hà Dũng: “Công ty ở đâu thế? Có gần căn hộ của con không thế?”

Hà Diệp cười: “Gần ạ, chỉ hơn sáu kilomet thôi, cũng tiện đi tàu điện ngầm nữa, Chu Tình còn hâm mộ con, nói con có mắt nhìn, mua nhà cũng biết chọn chỗ.”

Lúc ba vừa mới mua nhà cho cô, toà nhà bên đấy có giả cả rẻ nhất, phù hợp với năng lực chi trả lúc đấy của ba, không ngờ xung quanh chỉ mới phát triển một năm thôi, lựa chọn có hạn năm đó bây giờ lại trở thành miếng bánh thơm.

Hà Dũng cũng cười ha hả: “Có khả năng là ba hợp đi đầu tư đấy, còn có người khuyên ba đầu tư vào cổ phiếu đấy.”

Ngô Lị trợn mắt: “Ai khuyên cơ? Bây giờ tôi sẽ gọi điện mắng người đấy!”



Hà Dũng: “Yên tâm yên tâm, ba đùa thôi, ba không có dại dột thế đâu. Đúng rồi, Tiểu Diệp mau đi thi bằng lái xe đi, ba mua xe cho con, chúng ta không việc gì phải chen chúc tàu điện ngầm làm gì cả, sau này thấy cái nào thoải mái thì đi c ái ấy.”

Ngô Lị: “Đúng đấy, mình biết lái xe làm cái gì cũng tiện hơn nhiều, cháu nhớ ông bà nội thì có thể lái xe đến bất cứ lúc nào, mau đi học đi, không thì ba cháu lại lấy tiền đi đầu tư cổ phiếu.”

Hà Diệp dở khóc dở cười, đành tạm thời đồng ý.

Ngày hôm sau, chín giờ rưỡi sáng, Hà Diệp đến tòa nhà trụ sở chính của robot Lam Hải trước nửa tiếng.

Dùng phần thời gian dư ra để làm quen với môi trường của trụ sở chính, Hà Diệp lại đến địa điểm phỏng vấn trước.

Phỏng vấn được chia làm ba vòng, hôm nay mới là vòng thứ nhất, theo thông lệ thì có lẽ tổ trưởng của “tổ thuật toán điều khiển chuyển động” đã đăng thông báo tuyển dụng có trách nhiệm kiểm tra năng lực của các ứng cử viên.

Trong phòng chờ có mười mấy người đến phỏng vấn, bao gồm cả Hà Diệp là có tổng cộng ba cô gái.

Hà Diệp ngồi bên cạnh cửa sổ, yên lặng suy nghĩ về bài phỏng vấn.

Cô từng thực tập ở một công ty lớn tại Thượng Hải, cũng từng có kinh nghiệm với kiểu phỏng vấn tương tự như này, sự tự tin trong nghề nghiệp khiến nỗi lo mất bình tĩnh hoàn toàn rời xa cô.

“Hà Diệp.”

Hà Diệp cất điện thoại, đi đến phòng họp nhỏ dùng để phỏng vấn.

Người ngồi ở vị trí phỏng vấn là một người đàn ông mặc vest trông khá trẻ tuổi, nhìn trông như là bạn cùng lứa với Hà Diệp, vậy mà anh ấy còn có hai cái má lúm đồng tiền. Anh ấy lật sơ yếu lý lịch rồi cười với Hà Diệp, không hề có kiểu ra vẻ ta đây của người phỏng vấn.

“Hà Diệp đúng không, em là đàn em của anh đấy.” Trình Duệ cười cực kỳ thân thiện: “Anh tốt nghiệp chính quy khoa máy tính khoá mười bảy, lớn hơn em.”

Hà Diệp cũng rất bất ngờ: “A, hình như em nhớ ra rồi, anh từng đại diện trường đoạt giải thưởng thi robot!”

Trình Duệ huơ huơ tóm tắt sơ yếu lý lịch trong tay: “Sóng sau xô sóng trước thật, năm đấy bọn anh chỉ lấy được vị trí thứ hai, mà đội của bọn em lại lấy được giải nhất.”

Hà Diệp: “Em học nghiên cứu sinh xong mới lấy, không giống nhau đâu.”

Lúc cô còn trong khoa chính quy không hề tham gia thi đấu toàn quốc.

Trình Duệ: “Ha ha, tâng bốc công nghiệp lẫn nhau thì có thể để sau đi, nói chuyện nghiêm túc trước đã. Ừ, nếu để anh chọn, thật ra không cần phải phỏng vấn thêm ai khác nữa đâu, em chính là đồng đội mới anh cần tìm, nhưng anh không phải tổ trưởng, tổ trưởng đi công tác nên tạm thời gọi anh đến phỏng vấn. Thế này đi, anh cho em vào danh sách vòng hai trước, lúc đến vòng ba tổ trưởng cũng về rồi, anh sẽ bảo cậu ấy đến gặp thẳng tổng giám đốc Từ mời em sang bên này.”

Hà Diệp cười: “Không sao đâu ạ, cứ làm theo thủ tục bình thường là được rồi ạ.”

Trình Duệ: “Thế lại không được đâu, các tổ khác đã có mấy cô gái rồi, tổ của bọn anh cũng phải có thêm một người.”

Hà Diệp: “…”
Tớ Và Cậu Ấy Không Thân
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tớ Và Cậu Ấy Không Thân Truyện Tớ Và Cậu Ấy Không Thân Story Chương 39: Phỏng vấn
10.0/10 từ 12 lượt.
loading...