Tỏ Tình
Chương 44: Chủ động hôn anh một cái, phát ra một tiếng “chụt”
Tiếng nói vừa dứt, không khí rơi vào im lặng.
Hứa Tùy lặng lẽ kéo kéo tay áo Chu Kinh Trạch, không ngờ bị anh giữ lại, làm thế nào cũng tránh không thoát. Thịnh Ngôn Gia tinh mắt chú ý tới động tác nhỏ của hai người, càng bị kích thích, ngửa mặt lên trời hét lớn: “Em không chấp nhận!”
“Anh, anh cạy chân tường của em!”
Chu Kinh Trạch uống một ngụm nước, nhíu mày, giọng điệu vừa bá đạo vừa kiêu ngạo: “Cô ấy vẫn luôn là của anh, lấy đâu ra chuyện cạy chân tường.”
Hốc mắt bạn nhỏ Thịnh Ngôn Gia đỏ lên, che lỗ tai: “Em không nghe!”
“Em có chị dâu rồi, nên vui mừng.” Chu Kinh Trạch nói trúng tim đen mà kích thích cậu bé. Thịnh Ngôn Gia sụp đổ “A” một tiếng, lập tức gục xuống bàn.
Dì Thịnh mặc kệ con trai nhỏ làm bộ kêu to, vẻ mặt kinh ngạc nhìn hai người, hỏi: “Hai đứa đang yêu đương à?”
Hứa Tùy thật vất vả tránh khỏi tay Chu Kinh Trạch, giọng nói ôn hòa: “Vâng.”
“Vãi, vậy chẳng phải là quá hời cho thằng nhóc này à?” Dì Thịnh kích động nói một câu thô tục.
Thịnh Nam Châu bất đắc dĩ đỡ trán: “Mẹ, mẹ chú ý hình tượng một chút đi, con trai nhỏ của mẹ còn chưa thành niên đâu.”
Mặc dù như thế, dì Thịnh vẫn vui vẻ với chuyện hai người đang yêu đương nên liên tiếp uống vài chén rượu. Cuối cùng khi hai người muốn rời đi, dì Thịnh lặng lẽ kéo Hứa Tùy qua một bên nói chuyện, Chu Kinh Trạch thì ở ngoài sân chờ bà.
Dì Thịnh vỗ vỗ tay Hứa Tùy: “Dì Thịnh không coi cháu là người ngoài, thằng nhóc kia là dì nhìn nó từ nhỏ tới lớn, tuy tính tình hơi thối nhưng người rất ổn trọng, là một đứa nhỏ thiện lương. Cháu hãy khoan dung một chút.”
“Vâng.” Hứa Tùy gật đầu.
Trên đường trở về trường học, hai người ngồi ở ghế sau taxi với nhau, phong cảnh ngoài cửa sổ xe nhanh chóng lùi lại như một bộ phim điện ảnh. Vừa đến mùa đông, tay chân Hứa Tuỳ đã lạnh cóng, Chu Kinh Trạch nắm tay cô, truyền nhiệt độ lòng bàn tay từng chút từng chút.
Chu Kinh Trạch nhéo đầu ngón tay cô một cái, hỏi: “Vừa rồi dì Thịnh nói gì với em thế?”
“Dì ấy nói…” Hứa Tùy cả khuôn mặt vùi vào trong cổ áo lông, ánh mắt chuyển một chút: “Dì ấy nói anh quá đào hoa, không đáng tin.”
Chu Kinh Trạch nghe xong cũng không tức giận, cười: “Được, sau này cố gắng đáng tin một chút.”
*
Mùa đông năm nay trôi qua rất nhanh, kỳ thi cuối học kỳ sắp tới, các sinh viên lại bắt đầu một vòng đại chiến học thuộc lòng mới. Mặc kệ các sinh viên đang nghiêm túc ôn tập, hay là tạm thời nước đến chân mới nhảy, trên ghế dài trong sân trường thì trên hành lang phòng học luôn luôn có thể tùy ý nhìn thấy bóng dáng mọi người tích cực học thuộc lòng.
“Tớ không muốn rớt môn đâu.” Hồ Thiến Tây ôm quyển sách thật dày, vẻ mặt đau khổ.
Hứa Tùy học thuộc khá tốt nhưng phát hiện sau khi mình yêu đương, độ chăm chỉ học hành kém một chút. Sau khi kết thúc kỳ thi cuối kỳ, Hứa Tùy vốn nên về nhà ngay nhưng cô muốn ở cùng Chu Kinh Trạch hai ngày rồi mới trở về.
Hơn nữa, cô cũng không quá yên tâm về bệnh tình của Chu Kinh Trạch.
Sau khi thi xong, cô nói dối mẹ Hứa, lúc cô gọi điện thoại cho mẹ Hứa, tim đập nhanh đến 120 lần. Sau khi điện thoại được kết nối, mẹ Hứa hỏi cô: “Alo, Nhất Nhất, đã mua vé xe trở về chưa?”
“A lô, mẹ, con đã mua vé từ trước rồi.” Giọng nói Hứa Tùy nhẹ nhàng, cô khẩn trương nuốt nước miếng một cái: “Nhưng mà thầy giáo bảo con theo hạng mục y học, có thể phải về trễ một tuần.”
“A, như vậy a, vậy lúc con trở về nói cho mẹ biết, mẹ đi đón con.” Mẹ Hứa vừa nghe là chuyện của trường nên không hoài nghi một chút nào.
“Vâng.”
Sau khi cúp điện thoại, Hứa Tùy thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cảm thấy nói dối thật sự không dễ dàng.
Sau khi Chu Kinh Trạch biết cô đã thương lượng xong thì gửi một tin nhắn tới, cách màn hình cũng có thể cảm giác được sự lưu manh và không đứng đắn của anh.
ZJZ: [Ngủ với anh?]
Hứa Tùy soạn tin gửi đi: [Đừng hòng.]
Lúc trường học đóng cửa, Chu Kinh Trạch lái xe vào cổng trường đón cô, anh đem hành lý lên cốp xe phía sau, Hứa Tùy mở cửa ghế phụ, nghiêng đầu thì thấy được một con chó chăn cừu Đức và một con mèo quýt mập ngồi ngay ngắn ở phía sau xe.
Đáy mắt Hứa Tùy lộ ra vẻ ngạc nhiên, ngồi vào vẫy tay với chúng, đại nhân Khuê giơ móng vuốt lên càng không ngừng kéo chỗ ngồi, muốn nhảy vào trong lòng cô, 1017 hưng phấn meo meo hai tiếng với cô sau đó cao lãnh ngồi ngay ngắn ở chỗ ngồi.
“Phanh” một tiếng, cửa xe đóng lại, Chu Kinh Trạch duỗi chân dài ra, nghiêng người ngồi vào. Anh liếc mắt nhìn con chó chăn cừu Đức đang hào hứng quay cuồng, huýt sáo một tiếng.
Chó chăn cừu Đức lập tức thu chân về, vô cùng hiểu chuyện ngồi mà vào chỗ của mình.
Chu Kinh Trạch đưa Hứa Tùy đến nhà anh, vừa định dẫn cô gái đi ăn một bữa cơm thì nhận được điện thoại của ông ngoại. Cúp điện thoại xong, anh cầm bật lửa và thuốc lá trên bàn lên định đi.
Tầm mắt Chu Kinh Trạch dừng lại trên người Hứa Tùy một chút, giọng nói chần chừ: “Đêm nay anh phải tới nhà ông ngoại một chuyến, em…”
“Em không sao, anh đi đi.” Hứa Tùy nói.
Chu Kinh Trạch gật đầu: “Được, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh.”
Nói xong, Chu Kinh Trạch xoay người rời đi, đột nhiên Hứa Tùy nhớ tới gì đó, đuổi theo và vội vàng nói với anh: “À, đêm nay em…”
Chỉ tiếc, Chu Kinh Trạch đi vội vội vàng vàng, căn bản không nghe rõ cô nói gì, ngoài sân truyền đến tiếng động cơ ầm vang: “Tối nay em có một buổi tụ tập, có thể sẽ về muộn một chút” những lời này cũng kẹt ở trong cổ họng Hứa Tùy.
Sau khi kết thúc mỗi học kỳ, trong khoa đều có một lần tụ tập, bình thường Hứa Tùy tham gia rất ít. Lần này cô hoãn về nhà, thoáng cái đã bị Lương Sảng bắt được.
Lương Sảng năn nỉ Hứa Tùy nửa ngày, cả nam khách quý động lòng của cô ấy cũng sẽ đến, bảo cô nhất định phải tới buổi tụ tập này cùng mình. Hứa Tùy đành phải đồng ý.
Bảy giờ tối, Hứa Tùy sửa soạn đơn giản một chút, thoa chút phấn hồng, nâng cao khí sắc rồi ra cửa. Khi cô và Lương Sảng gặp nhau, mặt mày xẹt qua kinh ngạc: “Sảng Sảng, lần đầu tiên thấy cậu ăn mặc tỉ mỉ như vậy đấy.”
Trước khi Lương Sảng đi theo phong cách trung tính, thiên về lạnh lùng, hôm nay làm tóc, móng tay, một thân áo khoác ngoài màu hạnh phối với váy nhung tơ màu đen, vừa khí chất lại đẹp mắt. Lương Sảng kéo cánh tay cô: “Haiz, chỉ có thể nói vị nam khách quý động lòng kia mặt mũi rất lớn.”
Hai người cùng nhau đến KTV TG mà khoa nói, đẩy cửa phòng bao ra, đoàn người đang gõ chén chơi trò chơi, thoải mái lại náo nhiệt. Ở trong sân trường, trong phòng thí nghiệm, họ là sinh viên y học nghiêm ngặt cẩn thận, cởi áo khoác trắng, vẫn là một đám thanh niên với tinh thần phấn chấn mạnh mẽ thích nói giỡn.
“Lương Sảng, cái này…Đây có phải là cậu không đấy? Không phải tôi học thuộc lòng mà hoa mắt đấy chứ.” Có một chàng trai đẩy gọng kính.
Lương Thích kéo Hứa Tùy ngồi xuống, đặt túi ở một bên rồi cười cởi mở: “Chính là chị đây.”
Ngọn đèn lúc sáng lúc tối, có người nhận ra Hứa Tùy ngồi bên cạnh Lương Sảng, huýt sáo: “Hứa Tùy lớp lâm sàng (1), trăm nghe không bằng một thấy à nha.”
Điểm tương phản của Hứa Tùy là ở chỗ, ở trước mặt người mình thích dễ dàng khẩn trương và ngại ngùng nhưng ở trước mặt người ngoài thì vô cùng bình tĩnh tự nhiên.
Hứa Tùy nở nụ cười: “Khoa trương tới vậy sao? Chỉ là tôi được nghĩ phải về nhà sớm một chút.”
“Có! Cậu có biết tại sao mọi người gọi cậu là nữ thần canteen không? Bởi vì ngoại trừ nơi học tập, nơi mọi người gặp cậu nhiều nhất chính là canteen. Hơn nữa, bình thường cũng không thấy cậu tham gia câu lạc bộ hay tham gia bất cứ hoạt động xã giao nào.” Có người nói chen vào.
Hứa Tùy sửng sốt một chút, người khác vừa nói, hình như thật sự là như vậy. Cô uống một ngụm đồ uống, nói đùa: “Có thể là tôi khá nhàm chán.”
Mọi người chơi trò chơi trong chốc lát, cửa phòng lại bị đẩy ra, có hai chàng trai một trước một sau đi vào, vóc dáng đều rất cao. Người trước mặc áo khoác màu xanh da trời, dáng vẻ tuấn tú lãng tử, cầm một chiếc ô màu xanh da trời, người sau thấp hơn một chút, mặc áo len màu đỏ, mặt mày anh tuấn, làn da rất trắng, khuôn mặt như ánh mặt trời.
“Chính là cậu ấy!” Lương Sảng lập tức rụt rè, nhỏ giọng nói:
“Người nào?” Hứa Tùy hỏi.
“Chính là người phía trước, mặc áo khoác màu xanh da trời.”
Hứa Tùy giương mắt nhìn qua, hai người một trước một sau đi vào, có người thấy bọn họ cầm ô, hỏi: “Bên ngoài trời mưa à?”
“Mưa tuyết, đường không dễ đi.” Chàng trai khoác áo xanh da trời đáp.
Chàng trai mặc áo len đỏ một đường run run tiến vào, thấy bên cạnh Hứa Tùy có một chỗ trống, tùy ý ngồi xuống, nói: “Thật sự không dễ đi.”
“Mẹ nó, cũng may mùa đông sắp qua rồi.” Có người nói tiếp.
Chàng trai áo len đỏ nghiêng người rút tờ giấy trên bàn, phủi đi những giọt nước trên người, lơ đãng ngước mắt lên, thoáng nhìn thấy giọng nói vui mừng của Hứa Tùy: “A, em đã gặp chị? Hứa Tùy đúng không, ngày đó ở phòng tư vấn tâm lý của đàn anh Quan đã gặp chị.”
“A, xin chào.” Hứa Tùy lịch sự nói tiếp.
Hôm đó cô đi đi lại lại vội vàng, hình như không có nhiều ấn tượng với chàng trai này.
Chàng trai mặc áo len đỏ cũng rất nhiệt tình, cậu ta chủ động tự giới thiệu: “Xin chào, em tên là Vệ Du, năm nhất y học lâm sàng, xem như tụi mình đồng môn, em có thể gọi chị là đàn chị được không?”
“Có thể.” Hứa Tùy gật gật đầu.
Thời gian tiếp theo, phần lớn mọi người vừa chơi trò chơi vừa nói chuyện phiếm, ở giữa còn có mấy chàng trai Đại học đang hát gào khóc thảm thiết. Vệ Du còn đặc biệt ân cần với Hứa Tùy, không lấy đồ ăn vặt cho cô thì cũng là dạy cô chơi trò chơi.
Mà biểu hiện của Hứa Tùy vẫn là không lạnh không nhạt, rất có chừng mực.
Ở giữa có người tán gẫu qua hết năm nay trở về chính là học kỳ hai năm hai, năm ba cũng chỉ là đề tài trong nháy mắt, có người nói một câu: “Này, các cậu biết không? Nghe đàn anh đàn chị nói, hàng năm trường đều có mấy suất trao đổi một năm vào năm ba tại Đại học B Hồng Kông, hình như khoa chúng ta có hai suất. Không biết có thật hay không.”
“Là thật, giáo sư của chúng tôi đã tiết lộ trước một chút, Đại học B rất tốt á, rất đỉnh, không phải có một câu nói như vậy, cùng một thành tích, cậu có thể vào được ba trường Đại học đứng đầu trong nước, cũng chưa chắc vào được trường đại học y B.” Có người nói.
“Không biết ai có thể nắm được cơ hội ngàn năm có một này.” Giọng điệu của chàng trai đeo kính cực kỳ hâm mộ, đột nhiên dời ánh mắt về phía Hứa Tùy rồi nói: “Hứa Tùy, tôi cảm thấy cậu có thể đấy.”
“Đúng, học sinh giỏi trong khoa, không phải chỗ chúng ta chỉ có một người ngồi sao?” Có người phụ họa nói.
“Tôi?” Hứa Tùy giật mình sửng sốt một chút, cắn một miếng hoa quả nhỏ: “Chưa nghĩ tới.”
Hơn nữa, Hồng Kông hơi xa.
Một đám người hàn huyên không được hai cái lại tiếp tục nói chuyện. Hứa Tùy cảm thấy nhàm chán, chạy đi chọn một bài hát, vừa mới ngồi lên ghế cao chuẩn bị hát.
Vệ Du cầm điện thoại của cô đi tới, ánh đèn xanh đỏ giao thoa, xung quanh tối sầm lại, vẻ mặt của cậu ta có một tia kỳ lạ cùng ảm đạm: “Đàn chị, điện thoại của chị.”
Hứa Tùy nhận lấy vừa nhìn, là Chu Kinh Trạch gọi tới, cô nhảy xuống ghế, cũng không chú ý tới vẻ mặt Vệ Du, cầm điện thoại vội vàng đi ra ngoài. Hứa Tùy đi tới hành lang, cuối cùng cũng ngăn cách với tiếng huyên náo trong phòng bao, cô đứng ở cửa sổ nghe điện thoại, bên kia truyền đến một tiếng bật lửa châm lửa.
“Ăn cơm chưa?” Giọng nói của Chu Kinh Trạch hơi khàn.
“Ăn rồi.” Hứa Tùy đáp.
Bên ngoài một mảng tối đen, tầng mây áp xuống, gió tuyết giao thoa, có một cảm giác lạnh thấu xương. Có gió ùa vào, thổi vào mặt lạnh ngắt, cô kiễng chân đóng cửa sổ lại.
Cho dù đứng ở hành lang, tiếng hoan hô nam nữ, tiếng đổ xúc xắc vẫn từ khe hở trong phòng bay ra, cách ống nghe, Chu Kinh Trạch nhíu mày, tắt bật lửa:
“Ở đâu thế?”
“Ở KTV.” Hứa Tùy trả lời, thấy bên kia điện thoại trầm mặc, cô lại giải thích: “Buổi chiều muốn nói với anh nhưng anh đi gấp quá, chỉ là một buổi họp mặt đơn giản trong khoa thôi.”
Sợ Chu Kinh Trạch suy nghĩ nhiều, cô vội vàng chuyển đề tài khác, hỏi: “Anh còn ở nhà ông ngoại không?”
“Ông ngoại?”
Chu Kinh Trạch hút một hơi thuốc, cố ý lặp lại hai chữ này, ngữ điệu nhàn nhạt hàm chứa ý cười, xuyên qua dòng điện không ổn định truyền đến, sắp làm lỗ tai Hứa Tùy tê dại. Cô mới phản ứng lại mình nói cái gì, khẩn trương liếm môi một cái: “Không phải, là em nói nhanh, là ông ngoại anh.”
Chu Kinh Trạch nhả ra một ngụm khói trắng, đang muốn mở miệng, một giọng nam sang sảng mơ hồ truyền tới. Vệ Du vừa đi vệ sinh xong trở về, thấy Hứa Tùy còn đang gọi điện thoại, cũng không biết là cố ý hay là vô tình, nói chuyện còn rất lớn tiếng: “Chị, đàn chị Lương Sảng tìm chị.”
Hứa Tùy quay đầu lại đáp: “Được, lát nữa tôi vào.”
“Bên ngoài lạnh quá, chị cũng vào sớm một chút, đừng để bị lạnh.” Vệ Du quan tâm nói.
“Được, cảm ơn.”
Thấy Vệ Du đi vào, Hứa Tùy lại nói chuyện với Chu Kinh Trạch môt lần nữa, lạnh đến cô rụt cổ một cái, giọng nói tinh tế: “Em vào trước đây, hơi lạnh, bye bye.”
“Ừm.” Giọng Chu Kinh Trạch trầm thấp, giống như lạnh hơn một độ so với bình thường.
Sau khi Hứa Tùy cúp điện thoại, đi vào phòng bao, vừa vào cửa Lương Sảng đã kéo tay cô, mặt đỏ như quả táo: “Vừa rồi hai chúng tớ không hẹn mà cùng lấy được một ly rượu, sau đó tay liền lơ đãng đụng vào nhau, con mẹ nó đây là vận mệnh trùng hợp gì chứ!”
“Hu hu hu, tớ kích động quá.”
Hứa Tùy cười: “Bình tĩnh, hình như cậu ấy đang đi về phía cậu đấy.”
“A a a…”
Cả một buổi tối, về cơ bản Vệ Du đều vây quanh bên cạnh Hứa Tùy, ngay cả người qua đường cũng biết lòng dạ của cậu ta. Có người trêu ghẹo nói: “Không phải cậu thích đàn chị Hứa Tùy đấy chứ?”
Vệ Du đang muốn nói, Lương Sảng ôm bả vai Hứa Tùy nói tiếp: “Haiz, Tùy Tùy nhà tôi có bạn trai rồi, đàn em cậu không có chủ ý này đâu.”
“Chu Kinh Trạch của Học viện Hàng Không, đúng không?” Có chàng trai hỏi.
Hứa Tùy uống một ngụm nước, đáp: “Ừm.”
Vệ Du nhún vai đối với việc này, vẻ mặt lơ đễnh, tiếp tục nói chuyện cùng Hứa Tùy, mở miệng một tiếng chị. Hứa Tùy thản nhiên kéo ra khoảng cách giữa hai người, nụ cười trên mặt nhạt đi: “Cậu có thể gọi tôi là đàn chị, hoặc là Hứa Tùy.”
Vệ Du sửng sốt một chút, lập tức gật đầu: “Vâng.”
Kế tiếp, Hứa Tùy cố ý giữ khoảng cách với Vệ Du, phần lớn thời gian cô đều nghiêng đầu nói chuyện phiếm với Lương Sảng, hoặc là chơi trò chơi cùng mọi người.
Buổi tụ tập sắp kết thúc, nhóm người không phải bắt xe thì là ghép xe, có người hỏi: “Hứa Tùy, cậu về như thế nào, bạn trai tới đón cậu sao?”
Hứa Tùy lắc đầu: “Anh ấy có việc không tới được.”
Lương Sảng chơi xúc xắc đến tận hứng, Hứa Tùy không biết chơi, không thể làm gì khác hơn là một mình gấp giấy chơi, vẫn là gấp cái loại hạc giấy đơn giản này. Vệ Du thấy thế rót một ly rượu cho cô, đang muốn đưa cho Hứa Tùy thì một giọng nói lãnh đạm từ cửa truyền đến: “Cô ấy không thể uống rượu.”
Một bóng dáng rất có cảm giác áp bách bao phủ xuống, Vệ Du thuận thế ngẩng đầu, Chu Kinh Trạch mặc một chiếc áo khoác có mũ trùm đầu màu đen, bả vai dính đầy tuyết, ánh sáng đan xen vào nhau, mặt mày anh sắc bén, ngậm một điếu thuốc từ trên xuống dưới giương mắt nhìn anh.
Vệ Du hơi chột dạ dời mắt đi.
Hứa Tùy chơi gấp giấy quá chuyên chú, không chú ý tới Chu Kinh Trạch đi vào, nghe thấy tiếng của anh sắc mặt ngạc nhiên, nói: “Anh tới rồi nè.”
Chu Kinh Trạch cầm ô cán dài màu đen đặt ở trong góc, thuận tay dụi tắt thuốc, quang minh chính đại ngồi giữa Vệ Du và Hứa Tùy. Anh vừa ngồi xuống, thì lấy một hộp sữa từ trong túi, hất cằm với cô: “Cho em.”
Là sữa vị lê bạch đào mà cô thích uống, vẫn còn nóng. Lúc Hứa Tùy nhận lấy sữa tươi phát hiện quần áo của anh, đầu vai đều ướt, rõ ràng là bất chấp mưa gió chạy tới.
“Em lau cho anh.”
Hứa Tùy cúi người cầm lấy giấy trên bàn, sắc mặt nghiêm túc phủi đi hạt tuyết trên vai anh, cùng với lau sạch sẽ bọt nước trên tay anh, lau lau, tay hai người nắm một chỗ rất tự nhiên sau đó mười ngón tay đan xen vào nhau.
Vệ Du nhìn hai người thân mật không coi ai ra gì, trên mặt có một tia khó chịu.
Từ sau khi Chu Kinh Trạch tiến vào, cậu ta đã hoàn toàn bị anh áp chế, không khí cũng hơi căng thẳng. Bọn họ nhiệt tình chào hỏi Chu Kinh Trạch, người sau thờ ơ gật đầu.
Anh không quan tâm đến những điều này, lười nhác trở về chỗ ngồi, một chút lại một chút dùng ngón tay quấn lấy mái tóc đen dài của Hứa Tùy.
Chu Kinh Trạch ở cùng cô trong chốc lát, buổi tụ hội vừa vặn kết thúc, anh nắm tay Hứa Tùy đi ra đại sảnh, đột nhiên nhớ tới gì đó: “Bật lửa của anh để quên trên lầu, chờ anh.”
Chu Kinh Trạch lại quay trở lại tầng 10, đẩy cửa đi vào phòng bao, phóng tầm mắt nhìn qua, cái bật lửa bằng bạc có khắc tên anh đang nằm trên bàn, mà Vệ Du còn đang vừa nhìn điện thoại vừa uống ly rượu cuối cùng.
Anh chậm rãi đi tới, cầm bật lửa trên bàn lên, sau đó đứng thẳng dậy, đi ra ngoài hành lang. Chu Kinh Trạch câu được câu không nhai kẹo bạc hà, lúc đi ngang qua Vệ Du, bả vai hơi nghiêng, lơ đãng đụng vào cậu ta một cái.
Rượu Vệ Du cầm trong tay đổ hết lên đùi cậu ta, bọt khí còn phát ra âm thanh xèo xèo, vừa chật vật vừa thê thảm.
Chu Kinh Trạch lộ ra hàm răng trắng bóng, cười thản nhiên:
“Xin lỗi, trượt tay.”
Lời mắng chửi của Vệ Du nghẹn ở trong ngực, Chu Kinh Trạch đi chưa được hai bước, nhớ tới cái gì đó liền dừng lại rồi quay đầu lại, một đôi mắt đen nhánh sắc bén nhìn chằm chằm vào cậu ta:
“Con mẹ nó nhớ thương người phụ nữ của ông đây.”
Chu Kinh Trạch gọi một chiếc taxi trở về, trong xe ấm áp mười phần, ngoài xe gió lạnh, nước mưa dán vào cửa kính xe nhỏ xuống như hạt châu đứt dây.
Hứa Tùy ngồi ở hàng sau cầm điện thoại, phát hiện Vệ Du thêm bạn với cô thông qua một nhóm Wechat, tin nhắn kèm theo là: Xin lỗi đã quấy rầy đàn chị, có chút vấn đề học tập muốn thỉnh giáo chị.
Cô do dự một chút, gật đầu đồng ý. Sau khi đồng ý, Vệ Du thật sự gửi tới một loạt vấn đề. Lúc này hai người vừa vặn đến đầu hẻm xuống xe, về đến nhà còn phải đi một đoạn, Hứa Tùy cũng thuận tiện trả lời tin nhắn của cậu ta.
Vừa mở cửa xe, mưa rơi lả tả, lành lạnh, Chu Kinh Trạch mở ô ra, vừa ôm cô vừa đi về phía trước. Tảng đá ở đầu hẻm chảy ra một khe suối nhỏ, bên tai truyền đến tiếng gió, từng ngọn đèn dầu sáng lên trong đêm tối yên tĩnh vô ngần có vẻ hết sức ấm áp.
Bởi vì Hứa Tùy đi trên đường rét lạnh, không cách nào đánh chữ, đành phải một tay cầm điện thoại gửi tin nhắn thoại cho Vệ Du: “Cậu vừa mới nói vấn đề học thuộc lòng, phương pháp của tôi bình thường là tự mình vẽ một lần mô hình cơ thể người, lại học thuộc, như vậy thì sẽ tương đối dễ dàng hình thành cảm giác ký ức.”
Ngay sau đó Vệ Du lại gửi một tin nhắn thoại, giọng nói trong trẻo lại có cảm giác thiếu niên trong đêm mưa có vẻ đặc biệt rõ ràng: “Đàn chị, em còn gặp phải một vấn đề khó khăn, trong phẫu thuật ngoại khoa vết cắt bị nhiễm trùng, tỉ lệ nam nữ dễ bị nhiễm trùng là quần thể nào?”
Hứa Tùy suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Phụ nữ, có liên quan đến độ dày của mỡ dưới da ở thành bụng, trước đó tôi có xem qua tư liệu ví dụ, tối nay tìm một chút gửi cho cậu.”
Không biết có phải Hứa Tùy thật sự đang kiên nhẫn nghiêm túc trả lời vấn đề hay không, hay là quá mức thẳng thắn, Vệ Du không gửi tin nhắn tới nữa, cô thở dài một hơi, nhấn tắt điện thoại. Đi một đoạn đường, hai người đi tới cửa nhà cùng nhau, cô mới phát hiện hình như Chu Kinh Trạch bên cạnh có gì đó không đúng lắm.
Dọc theo đường đi, vì Chu Kinh Trạch không để cho cô dầm mưa nên đều nghiêng ô về phía cô, bả vai anh lại bị ướt. Nhưng lần này tình huống tương đối nghiêm trọng, tóc và áo khoác của anh đều có giọt nước nhỏ xuống, có vẻ hơi chật vật.
Hứa Tùy vừa định nói “Em xem một chút...”, kết quả Chu Kinh Trạch trầm mặc khép chiếc ô dài màu đen lại, mở đèn, chìa khóa đặt ở cửa chính rồi đi vào.
Sau khi vào cửa, Chu Kinh Trạch dựa lưng vào sô pha, 1017 nhảy vào trong lòng anh, đại nhân Khuê thì nằm sấp bên chân. Bả vai Chu Kinh Trạch hơi thấp, cúi đầu lướt điện thoại, mí mắt lộ ra vẻ lười biếng, cũng mặc kệ quần áo ướt đẫm trên người, không thấy rõ cảm xúc của anh.
Hứa Tùy lấy khăn lông sạch sẽ từ nhà vệ sinh, chỉ chỉ tóc anh, lông mi nâng lên: “Muốn em lau cho anh không?”
Chu Kinh Trạch muốn từ chối theo bản năng, một lát sau mới hiểu được, giọng nói hơi khàn: “Lại đây.”
Hứa Tùy đi qua, cầm khăn lông lau tóc cho anh. Cô đứng ở bên cạnh, Chu Kinh Trạch ngồi ở trên ghế sô pha, anh quay người lại vừa vặn nâng tay ôm eo cô.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, mùi sữa tắm nhàn nhạt trên người cô hòa với mùi sữa thấm vào chóp mũi, hơi ngứa, yết hầu Chu Kinh Trạch khó khăn nuốt xuống.
Thoạt hình tất cả Chu Kinh Trạch đều rất bình thường nhưng Hứa Tùy lại cảm thấy có điểm không thích hợp, cảm giác khí áp trên người anh hơi thấp. Hứa Tùy chủ động nói chuyện: “Anh có muốn uống nước không?”
“Không muốn.”
“Anh ăn cơm chưa?”
“.”
Hứa Tùy lau tóc cho anh, nghiêng đầu suy tư một chút, lần nữa tìm lời: “Vậy anh...”
Bỗng nhiên Chu Kinh Trạch nắm chặt cổ tay trắng nõn của cô, Hứa Tùy bị ép cúi người, cúi đầu đụng phải một đôi mắt thâm thúy đen nhánh, quấn hút nhau, đối diện hơn một giây, suy nghĩ của cô liền bắt đầu hỗn loạn.
“Hứa Tùy.” Chu Kinh Trạch nghiêm túc gọi cô, lông mày nâng lên, chậm rãi: “Anh đang ghen, em không nhìn ra sao?”
Đầu óc Hứa Tùy trống rỗng ba giây, giải thích: “Không có, cậu ấy chỉ hỏi em vấn đề chuyên môn, em không trả lời cũng bất lịch sự.”
“Ồ.” Chu Kinh Trạch không có biểu cảm gì mà gật gật đầu, mày nhíu lại, kéo cổ tay cô xuống: “Nhưng anh đang ghen, em nói xem phải làm sao bây giờ?”
Trời đất quay cuồng, cả người Hứa Tùy ngồi ở trên đùi anh, hai người trán kề trán. Rõ ràng một bộ dạng kiểu ông đây không nói đạo lý, tư thế chờ người ta đến dỗ. Hứa Tùy rũ xuống lông mi đen nhánh nghiêm túc tự hỏi, ngữ khí do dự: “Vậy...”
“Hửm?”
Chu Kinh Trạch ngẩng đầu từ trên màn hình điện thoại, vô cùng nhanh chóng, Hứa Tùy ôm cổ anh rồi cúi người xuống chủ động hôn môi anh một cái, không khí yên tĩnh, phát ra một tiếng “chụt”.
Vừa chạm vào đã tách ra, giống như thạch hoa quả, vừa mềm vừa ngọt.
Đại nhân Khuê ghé vào bên chân meo một tiếng. Nằm trong lòng Chu Kinh Trạch, 1017 trừng mắt nhìn hai vị đương sự: “Ngược chó thì thôi, tại sao còn muốn ngược mèo chứ?”
“Em đi tắm trước đây.” Hứa Tùy hôn trộm xong giọng nói còn rất bình tĩnh, lập tức đưa lưng về phía anh đi vào nhà tắm. Chu Kinh Trạch híp mắt, nhìn bóng lưng mảnh mai của cô, sau lỗ tai trắng nõn đỏ bừng.
Tỏ Tình
Hứa Tùy lặng lẽ kéo kéo tay áo Chu Kinh Trạch, không ngờ bị anh giữ lại, làm thế nào cũng tránh không thoát. Thịnh Ngôn Gia tinh mắt chú ý tới động tác nhỏ của hai người, càng bị kích thích, ngửa mặt lên trời hét lớn: “Em không chấp nhận!”
“Anh, anh cạy chân tường của em!”
Chu Kinh Trạch uống một ngụm nước, nhíu mày, giọng điệu vừa bá đạo vừa kiêu ngạo: “Cô ấy vẫn luôn là của anh, lấy đâu ra chuyện cạy chân tường.”
Hốc mắt bạn nhỏ Thịnh Ngôn Gia đỏ lên, che lỗ tai: “Em không nghe!”
“Em có chị dâu rồi, nên vui mừng.” Chu Kinh Trạch nói trúng tim đen mà kích thích cậu bé. Thịnh Ngôn Gia sụp đổ “A” một tiếng, lập tức gục xuống bàn.
Dì Thịnh mặc kệ con trai nhỏ làm bộ kêu to, vẻ mặt kinh ngạc nhìn hai người, hỏi: “Hai đứa đang yêu đương à?”
Hứa Tùy thật vất vả tránh khỏi tay Chu Kinh Trạch, giọng nói ôn hòa: “Vâng.”
“Vãi, vậy chẳng phải là quá hời cho thằng nhóc này à?” Dì Thịnh kích động nói một câu thô tục.
Thịnh Nam Châu bất đắc dĩ đỡ trán: “Mẹ, mẹ chú ý hình tượng một chút đi, con trai nhỏ của mẹ còn chưa thành niên đâu.”
Mặc dù như thế, dì Thịnh vẫn vui vẻ với chuyện hai người đang yêu đương nên liên tiếp uống vài chén rượu. Cuối cùng khi hai người muốn rời đi, dì Thịnh lặng lẽ kéo Hứa Tùy qua một bên nói chuyện, Chu Kinh Trạch thì ở ngoài sân chờ bà.
Dì Thịnh vỗ vỗ tay Hứa Tùy: “Dì Thịnh không coi cháu là người ngoài, thằng nhóc kia là dì nhìn nó từ nhỏ tới lớn, tuy tính tình hơi thối nhưng người rất ổn trọng, là một đứa nhỏ thiện lương. Cháu hãy khoan dung một chút.”
“Vâng.” Hứa Tùy gật đầu.
Trên đường trở về trường học, hai người ngồi ở ghế sau taxi với nhau, phong cảnh ngoài cửa sổ xe nhanh chóng lùi lại như một bộ phim điện ảnh. Vừa đến mùa đông, tay chân Hứa Tuỳ đã lạnh cóng, Chu Kinh Trạch nắm tay cô, truyền nhiệt độ lòng bàn tay từng chút từng chút.
Chu Kinh Trạch nhéo đầu ngón tay cô một cái, hỏi: “Vừa rồi dì Thịnh nói gì với em thế?”
“Dì ấy nói…” Hứa Tùy cả khuôn mặt vùi vào trong cổ áo lông, ánh mắt chuyển một chút: “Dì ấy nói anh quá đào hoa, không đáng tin.”
Chu Kinh Trạch nghe xong cũng không tức giận, cười: “Được, sau này cố gắng đáng tin một chút.”
*
Mùa đông năm nay trôi qua rất nhanh, kỳ thi cuối học kỳ sắp tới, các sinh viên lại bắt đầu một vòng đại chiến học thuộc lòng mới. Mặc kệ các sinh viên đang nghiêm túc ôn tập, hay là tạm thời nước đến chân mới nhảy, trên ghế dài trong sân trường thì trên hành lang phòng học luôn luôn có thể tùy ý nhìn thấy bóng dáng mọi người tích cực học thuộc lòng.
“Tớ không muốn rớt môn đâu.” Hồ Thiến Tây ôm quyển sách thật dày, vẻ mặt đau khổ.
Hứa Tùy học thuộc khá tốt nhưng phát hiện sau khi mình yêu đương, độ chăm chỉ học hành kém một chút. Sau khi kết thúc kỳ thi cuối kỳ, Hứa Tùy vốn nên về nhà ngay nhưng cô muốn ở cùng Chu Kinh Trạch hai ngày rồi mới trở về.
Hơn nữa, cô cũng không quá yên tâm về bệnh tình của Chu Kinh Trạch.
Sau khi thi xong, cô nói dối mẹ Hứa, lúc cô gọi điện thoại cho mẹ Hứa, tim đập nhanh đến 120 lần. Sau khi điện thoại được kết nối, mẹ Hứa hỏi cô: “Alo, Nhất Nhất, đã mua vé xe trở về chưa?”
“A lô, mẹ, con đã mua vé từ trước rồi.” Giọng nói Hứa Tùy nhẹ nhàng, cô khẩn trương nuốt nước miếng một cái: “Nhưng mà thầy giáo bảo con theo hạng mục y học, có thể phải về trễ một tuần.”
“A, như vậy a, vậy lúc con trở về nói cho mẹ biết, mẹ đi đón con.” Mẹ Hứa vừa nghe là chuyện của trường nên không hoài nghi một chút nào.
“Vâng.”
Sau khi cúp điện thoại, Hứa Tùy thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cảm thấy nói dối thật sự không dễ dàng.
Sau khi Chu Kinh Trạch biết cô đã thương lượng xong thì gửi một tin nhắn tới, cách màn hình cũng có thể cảm giác được sự lưu manh và không đứng đắn của anh.
ZJZ: [Ngủ với anh?]
Hứa Tùy soạn tin gửi đi: [Đừng hòng.]
Lúc trường học đóng cửa, Chu Kinh Trạch lái xe vào cổng trường đón cô, anh đem hành lý lên cốp xe phía sau, Hứa Tùy mở cửa ghế phụ, nghiêng đầu thì thấy được một con chó chăn cừu Đức và một con mèo quýt mập ngồi ngay ngắn ở phía sau xe.
Đáy mắt Hứa Tùy lộ ra vẻ ngạc nhiên, ngồi vào vẫy tay với chúng, đại nhân Khuê giơ móng vuốt lên càng không ngừng kéo chỗ ngồi, muốn nhảy vào trong lòng cô, 1017 hưng phấn meo meo hai tiếng với cô sau đó cao lãnh ngồi ngay ngắn ở chỗ ngồi.
“Phanh” một tiếng, cửa xe đóng lại, Chu Kinh Trạch duỗi chân dài ra, nghiêng người ngồi vào. Anh liếc mắt nhìn con chó chăn cừu Đức đang hào hứng quay cuồng, huýt sáo một tiếng.
Chó chăn cừu Đức lập tức thu chân về, vô cùng hiểu chuyện ngồi mà vào chỗ của mình.
Chu Kinh Trạch đưa Hứa Tùy đến nhà anh, vừa định dẫn cô gái đi ăn một bữa cơm thì nhận được điện thoại của ông ngoại. Cúp điện thoại xong, anh cầm bật lửa và thuốc lá trên bàn lên định đi.
Tầm mắt Chu Kinh Trạch dừng lại trên người Hứa Tùy một chút, giọng nói chần chừ: “Đêm nay anh phải tới nhà ông ngoại một chuyến, em…”
“Em không sao, anh đi đi.” Hứa Tùy nói.
Chu Kinh Trạch gật đầu: “Được, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh.”
Nói xong, Chu Kinh Trạch xoay người rời đi, đột nhiên Hứa Tùy nhớ tới gì đó, đuổi theo và vội vàng nói với anh: “À, đêm nay em…”
Chỉ tiếc, Chu Kinh Trạch đi vội vội vàng vàng, căn bản không nghe rõ cô nói gì, ngoài sân truyền đến tiếng động cơ ầm vang: “Tối nay em có một buổi tụ tập, có thể sẽ về muộn một chút” những lời này cũng kẹt ở trong cổ họng Hứa Tùy.
Sau khi kết thúc mỗi học kỳ, trong khoa đều có một lần tụ tập, bình thường Hứa Tùy tham gia rất ít. Lần này cô hoãn về nhà, thoáng cái đã bị Lương Sảng bắt được.
Lương Sảng năn nỉ Hứa Tùy nửa ngày, cả nam khách quý động lòng của cô ấy cũng sẽ đến, bảo cô nhất định phải tới buổi tụ tập này cùng mình. Hứa Tùy đành phải đồng ý.
Bảy giờ tối, Hứa Tùy sửa soạn đơn giản một chút, thoa chút phấn hồng, nâng cao khí sắc rồi ra cửa. Khi cô và Lương Sảng gặp nhau, mặt mày xẹt qua kinh ngạc: “Sảng Sảng, lần đầu tiên thấy cậu ăn mặc tỉ mỉ như vậy đấy.”
Trước khi Lương Sảng đi theo phong cách trung tính, thiên về lạnh lùng, hôm nay làm tóc, móng tay, một thân áo khoác ngoài màu hạnh phối với váy nhung tơ màu đen, vừa khí chất lại đẹp mắt. Lương Sảng kéo cánh tay cô: “Haiz, chỉ có thể nói vị nam khách quý động lòng kia mặt mũi rất lớn.”
Hai người cùng nhau đến KTV TG mà khoa nói, đẩy cửa phòng bao ra, đoàn người đang gõ chén chơi trò chơi, thoải mái lại náo nhiệt. Ở trong sân trường, trong phòng thí nghiệm, họ là sinh viên y học nghiêm ngặt cẩn thận, cởi áo khoác trắng, vẫn là một đám thanh niên với tinh thần phấn chấn mạnh mẽ thích nói giỡn.
“Lương Sảng, cái này…Đây có phải là cậu không đấy? Không phải tôi học thuộc lòng mà hoa mắt đấy chứ.” Có một chàng trai đẩy gọng kính.
Lương Thích kéo Hứa Tùy ngồi xuống, đặt túi ở một bên rồi cười cởi mở: “Chính là chị đây.”
Ngọn đèn lúc sáng lúc tối, có người nhận ra Hứa Tùy ngồi bên cạnh Lương Sảng, huýt sáo: “Hứa Tùy lớp lâm sàng (1), trăm nghe không bằng một thấy à nha.”
Điểm tương phản của Hứa Tùy là ở chỗ, ở trước mặt người mình thích dễ dàng khẩn trương và ngại ngùng nhưng ở trước mặt người ngoài thì vô cùng bình tĩnh tự nhiên.
Hứa Tùy nở nụ cười: “Khoa trương tới vậy sao? Chỉ là tôi được nghĩ phải về nhà sớm một chút.”
“Có! Cậu có biết tại sao mọi người gọi cậu là nữ thần canteen không? Bởi vì ngoại trừ nơi học tập, nơi mọi người gặp cậu nhiều nhất chính là canteen. Hơn nữa, bình thường cũng không thấy cậu tham gia câu lạc bộ hay tham gia bất cứ hoạt động xã giao nào.” Có người nói chen vào.
Hứa Tùy sửng sốt một chút, người khác vừa nói, hình như thật sự là như vậy. Cô uống một ngụm đồ uống, nói đùa: “Có thể là tôi khá nhàm chán.”
Mọi người chơi trò chơi trong chốc lát, cửa phòng lại bị đẩy ra, có hai chàng trai một trước một sau đi vào, vóc dáng đều rất cao. Người trước mặc áo khoác màu xanh da trời, dáng vẻ tuấn tú lãng tử, cầm một chiếc ô màu xanh da trời, người sau thấp hơn một chút, mặc áo len màu đỏ, mặt mày anh tuấn, làn da rất trắng, khuôn mặt như ánh mặt trời.
“Chính là cậu ấy!” Lương Sảng lập tức rụt rè, nhỏ giọng nói:
“Người nào?” Hứa Tùy hỏi.
“Chính là người phía trước, mặc áo khoác màu xanh da trời.”
Hứa Tùy giương mắt nhìn qua, hai người một trước một sau đi vào, có người thấy bọn họ cầm ô, hỏi: “Bên ngoài trời mưa à?”
“Mưa tuyết, đường không dễ đi.” Chàng trai khoác áo xanh da trời đáp.
Chàng trai mặc áo len đỏ một đường run run tiến vào, thấy bên cạnh Hứa Tùy có một chỗ trống, tùy ý ngồi xuống, nói: “Thật sự không dễ đi.”
“Mẹ nó, cũng may mùa đông sắp qua rồi.” Có người nói tiếp.
Chàng trai áo len đỏ nghiêng người rút tờ giấy trên bàn, phủi đi những giọt nước trên người, lơ đãng ngước mắt lên, thoáng nhìn thấy giọng nói vui mừng của Hứa Tùy: “A, em đã gặp chị? Hứa Tùy đúng không, ngày đó ở phòng tư vấn tâm lý của đàn anh Quan đã gặp chị.”
“A, xin chào.” Hứa Tùy lịch sự nói tiếp.
Hôm đó cô đi đi lại lại vội vàng, hình như không có nhiều ấn tượng với chàng trai này.
Chàng trai mặc áo len đỏ cũng rất nhiệt tình, cậu ta chủ động tự giới thiệu: “Xin chào, em tên là Vệ Du, năm nhất y học lâm sàng, xem như tụi mình đồng môn, em có thể gọi chị là đàn chị được không?”
“Có thể.” Hứa Tùy gật gật đầu.
Thời gian tiếp theo, phần lớn mọi người vừa chơi trò chơi vừa nói chuyện phiếm, ở giữa còn có mấy chàng trai Đại học đang hát gào khóc thảm thiết. Vệ Du còn đặc biệt ân cần với Hứa Tùy, không lấy đồ ăn vặt cho cô thì cũng là dạy cô chơi trò chơi.
Mà biểu hiện của Hứa Tùy vẫn là không lạnh không nhạt, rất có chừng mực.
Ở giữa có người tán gẫu qua hết năm nay trở về chính là học kỳ hai năm hai, năm ba cũng chỉ là đề tài trong nháy mắt, có người nói một câu: “Này, các cậu biết không? Nghe đàn anh đàn chị nói, hàng năm trường đều có mấy suất trao đổi một năm vào năm ba tại Đại học B Hồng Kông, hình như khoa chúng ta có hai suất. Không biết có thật hay không.”
“Là thật, giáo sư của chúng tôi đã tiết lộ trước một chút, Đại học B rất tốt á, rất đỉnh, không phải có một câu nói như vậy, cùng một thành tích, cậu có thể vào được ba trường Đại học đứng đầu trong nước, cũng chưa chắc vào được trường đại học y B.” Có người nói.
“Không biết ai có thể nắm được cơ hội ngàn năm có một này.” Giọng điệu của chàng trai đeo kính cực kỳ hâm mộ, đột nhiên dời ánh mắt về phía Hứa Tùy rồi nói: “Hứa Tùy, tôi cảm thấy cậu có thể đấy.”
“Đúng, học sinh giỏi trong khoa, không phải chỗ chúng ta chỉ có một người ngồi sao?” Có người phụ họa nói.
“Tôi?” Hứa Tùy giật mình sửng sốt một chút, cắn một miếng hoa quả nhỏ: “Chưa nghĩ tới.”
Hơn nữa, Hồng Kông hơi xa.
Một đám người hàn huyên không được hai cái lại tiếp tục nói chuyện. Hứa Tùy cảm thấy nhàm chán, chạy đi chọn một bài hát, vừa mới ngồi lên ghế cao chuẩn bị hát.
Vệ Du cầm điện thoại của cô đi tới, ánh đèn xanh đỏ giao thoa, xung quanh tối sầm lại, vẻ mặt của cậu ta có một tia kỳ lạ cùng ảm đạm: “Đàn chị, điện thoại của chị.”
Hứa Tùy nhận lấy vừa nhìn, là Chu Kinh Trạch gọi tới, cô nhảy xuống ghế, cũng không chú ý tới vẻ mặt Vệ Du, cầm điện thoại vội vàng đi ra ngoài. Hứa Tùy đi tới hành lang, cuối cùng cũng ngăn cách với tiếng huyên náo trong phòng bao, cô đứng ở cửa sổ nghe điện thoại, bên kia truyền đến một tiếng bật lửa châm lửa.
“Ăn cơm chưa?” Giọng nói của Chu Kinh Trạch hơi khàn.
“Ăn rồi.” Hứa Tùy đáp.
Bên ngoài một mảng tối đen, tầng mây áp xuống, gió tuyết giao thoa, có một cảm giác lạnh thấu xương. Có gió ùa vào, thổi vào mặt lạnh ngắt, cô kiễng chân đóng cửa sổ lại.
Cho dù đứng ở hành lang, tiếng hoan hô nam nữ, tiếng đổ xúc xắc vẫn từ khe hở trong phòng bay ra, cách ống nghe, Chu Kinh Trạch nhíu mày, tắt bật lửa:
“Ở đâu thế?”
“Ở KTV.” Hứa Tùy trả lời, thấy bên kia điện thoại trầm mặc, cô lại giải thích: “Buổi chiều muốn nói với anh nhưng anh đi gấp quá, chỉ là một buổi họp mặt đơn giản trong khoa thôi.”
Sợ Chu Kinh Trạch suy nghĩ nhiều, cô vội vàng chuyển đề tài khác, hỏi: “Anh còn ở nhà ông ngoại không?”
“Ông ngoại?”
Chu Kinh Trạch hút một hơi thuốc, cố ý lặp lại hai chữ này, ngữ điệu nhàn nhạt hàm chứa ý cười, xuyên qua dòng điện không ổn định truyền đến, sắp làm lỗ tai Hứa Tùy tê dại. Cô mới phản ứng lại mình nói cái gì, khẩn trương liếm môi một cái: “Không phải, là em nói nhanh, là ông ngoại anh.”
Chu Kinh Trạch nhả ra một ngụm khói trắng, đang muốn mở miệng, một giọng nam sang sảng mơ hồ truyền tới. Vệ Du vừa đi vệ sinh xong trở về, thấy Hứa Tùy còn đang gọi điện thoại, cũng không biết là cố ý hay là vô tình, nói chuyện còn rất lớn tiếng: “Chị, đàn chị Lương Sảng tìm chị.”
Hứa Tùy quay đầu lại đáp: “Được, lát nữa tôi vào.”
“Bên ngoài lạnh quá, chị cũng vào sớm một chút, đừng để bị lạnh.” Vệ Du quan tâm nói.
“Được, cảm ơn.”
Thấy Vệ Du đi vào, Hứa Tùy lại nói chuyện với Chu Kinh Trạch môt lần nữa, lạnh đến cô rụt cổ một cái, giọng nói tinh tế: “Em vào trước đây, hơi lạnh, bye bye.”
“Ừm.” Giọng Chu Kinh Trạch trầm thấp, giống như lạnh hơn một độ so với bình thường.
Sau khi Hứa Tùy cúp điện thoại, đi vào phòng bao, vừa vào cửa Lương Sảng đã kéo tay cô, mặt đỏ như quả táo: “Vừa rồi hai chúng tớ không hẹn mà cùng lấy được một ly rượu, sau đó tay liền lơ đãng đụng vào nhau, con mẹ nó đây là vận mệnh trùng hợp gì chứ!”
“Hu hu hu, tớ kích động quá.”
Hứa Tùy cười: “Bình tĩnh, hình như cậu ấy đang đi về phía cậu đấy.”
“A a a…”
Cả một buổi tối, về cơ bản Vệ Du đều vây quanh bên cạnh Hứa Tùy, ngay cả người qua đường cũng biết lòng dạ của cậu ta. Có người trêu ghẹo nói: “Không phải cậu thích đàn chị Hứa Tùy đấy chứ?”
Vệ Du đang muốn nói, Lương Sảng ôm bả vai Hứa Tùy nói tiếp: “Haiz, Tùy Tùy nhà tôi có bạn trai rồi, đàn em cậu không có chủ ý này đâu.”
“Chu Kinh Trạch của Học viện Hàng Không, đúng không?” Có chàng trai hỏi.
Hứa Tùy uống một ngụm nước, đáp: “Ừm.”
Vệ Du nhún vai đối với việc này, vẻ mặt lơ đễnh, tiếp tục nói chuyện cùng Hứa Tùy, mở miệng một tiếng chị. Hứa Tùy thản nhiên kéo ra khoảng cách giữa hai người, nụ cười trên mặt nhạt đi: “Cậu có thể gọi tôi là đàn chị, hoặc là Hứa Tùy.”
Vệ Du sửng sốt một chút, lập tức gật đầu: “Vâng.”
Kế tiếp, Hứa Tùy cố ý giữ khoảng cách với Vệ Du, phần lớn thời gian cô đều nghiêng đầu nói chuyện phiếm với Lương Sảng, hoặc là chơi trò chơi cùng mọi người.
Buổi tụ tập sắp kết thúc, nhóm người không phải bắt xe thì là ghép xe, có người hỏi: “Hứa Tùy, cậu về như thế nào, bạn trai tới đón cậu sao?”
Hứa Tùy lắc đầu: “Anh ấy có việc không tới được.”
Lương Sảng chơi xúc xắc đến tận hứng, Hứa Tùy không biết chơi, không thể làm gì khác hơn là một mình gấp giấy chơi, vẫn là gấp cái loại hạc giấy đơn giản này. Vệ Du thấy thế rót một ly rượu cho cô, đang muốn đưa cho Hứa Tùy thì một giọng nói lãnh đạm từ cửa truyền đến: “Cô ấy không thể uống rượu.”
Một bóng dáng rất có cảm giác áp bách bao phủ xuống, Vệ Du thuận thế ngẩng đầu, Chu Kinh Trạch mặc một chiếc áo khoác có mũ trùm đầu màu đen, bả vai dính đầy tuyết, ánh sáng đan xen vào nhau, mặt mày anh sắc bén, ngậm một điếu thuốc từ trên xuống dưới giương mắt nhìn anh.
Vệ Du hơi chột dạ dời mắt đi.
Hứa Tùy chơi gấp giấy quá chuyên chú, không chú ý tới Chu Kinh Trạch đi vào, nghe thấy tiếng của anh sắc mặt ngạc nhiên, nói: “Anh tới rồi nè.”
Chu Kinh Trạch cầm ô cán dài màu đen đặt ở trong góc, thuận tay dụi tắt thuốc, quang minh chính đại ngồi giữa Vệ Du và Hứa Tùy. Anh vừa ngồi xuống, thì lấy một hộp sữa từ trong túi, hất cằm với cô: “Cho em.”
Là sữa vị lê bạch đào mà cô thích uống, vẫn còn nóng. Lúc Hứa Tùy nhận lấy sữa tươi phát hiện quần áo của anh, đầu vai đều ướt, rõ ràng là bất chấp mưa gió chạy tới.
“Em lau cho anh.”
Hứa Tùy cúi người cầm lấy giấy trên bàn, sắc mặt nghiêm túc phủi đi hạt tuyết trên vai anh, cùng với lau sạch sẽ bọt nước trên tay anh, lau lau, tay hai người nắm một chỗ rất tự nhiên sau đó mười ngón tay đan xen vào nhau.
Vệ Du nhìn hai người thân mật không coi ai ra gì, trên mặt có một tia khó chịu.
Từ sau khi Chu Kinh Trạch tiến vào, cậu ta đã hoàn toàn bị anh áp chế, không khí cũng hơi căng thẳng. Bọn họ nhiệt tình chào hỏi Chu Kinh Trạch, người sau thờ ơ gật đầu.
Anh không quan tâm đến những điều này, lười nhác trở về chỗ ngồi, một chút lại một chút dùng ngón tay quấn lấy mái tóc đen dài của Hứa Tùy.
Chu Kinh Trạch ở cùng cô trong chốc lát, buổi tụ hội vừa vặn kết thúc, anh nắm tay Hứa Tùy đi ra đại sảnh, đột nhiên nhớ tới gì đó: “Bật lửa của anh để quên trên lầu, chờ anh.”
Chu Kinh Trạch lại quay trở lại tầng 10, đẩy cửa đi vào phòng bao, phóng tầm mắt nhìn qua, cái bật lửa bằng bạc có khắc tên anh đang nằm trên bàn, mà Vệ Du còn đang vừa nhìn điện thoại vừa uống ly rượu cuối cùng.
Anh chậm rãi đi tới, cầm bật lửa trên bàn lên, sau đó đứng thẳng dậy, đi ra ngoài hành lang. Chu Kinh Trạch câu được câu không nhai kẹo bạc hà, lúc đi ngang qua Vệ Du, bả vai hơi nghiêng, lơ đãng đụng vào cậu ta một cái.
Rượu Vệ Du cầm trong tay đổ hết lên đùi cậu ta, bọt khí còn phát ra âm thanh xèo xèo, vừa chật vật vừa thê thảm.
Chu Kinh Trạch lộ ra hàm răng trắng bóng, cười thản nhiên:
“Xin lỗi, trượt tay.”
Lời mắng chửi của Vệ Du nghẹn ở trong ngực, Chu Kinh Trạch đi chưa được hai bước, nhớ tới cái gì đó liền dừng lại rồi quay đầu lại, một đôi mắt đen nhánh sắc bén nhìn chằm chằm vào cậu ta:
“Con mẹ nó nhớ thương người phụ nữ của ông đây.”
Chu Kinh Trạch gọi một chiếc taxi trở về, trong xe ấm áp mười phần, ngoài xe gió lạnh, nước mưa dán vào cửa kính xe nhỏ xuống như hạt châu đứt dây.
Hứa Tùy ngồi ở hàng sau cầm điện thoại, phát hiện Vệ Du thêm bạn với cô thông qua một nhóm Wechat, tin nhắn kèm theo là: Xin lỗi đã quấy rầy đàn chị, có chút vấn đề học tập muốn thỉnh giáo chị.
Cô do dự một chút, gật đầu đồng ý. Sau khi đồng ý, Vệ Du thật sự gửi tới một loạt vấn đề. Lúc này hai người vừa vặn đến đầu hẻm xuống xe, về đến nhà còn phải đi một đoạn, Hứa Tùy cũng thuận tiện trả lời tin nhắn của cậu ta.
Vừa mở cửa xe, mưa rơi lả tả, lành lạnh, Chu Kinh Trạch mở ô ra, vừa ôm cô vừa đi về phía trước. Tảng đá ở đầu hẻm chảy ra một khe suối nhỏ, bên tai truyền đến tiếng gió, từng ngọn đèn dầu sáng lên trong đêm tối yên tĩnh vô ngần có vẻ hết sức ấm áp.
Bởi vì Hứa Tùy đi trên đường rét lạnh, không cách nào đánh chữ, đành phải một tay cầm điện thoại gửi tin nhắn thoại cho Vệ Du: “Cậu vừa mới nói vấn đề học thuộc lòng, phương pháp của tôi bình thường là tự mình vẽ một lần mô hình cơ thể người, lại học thuộc, như vậy thì sẽ tương đối dễ dàng hình thành cảm giác ký ức.”
Ngay sau đó Vệ Du lại gửi một tin nhắn thoại, giọng nói trong trẻo lại có cảm giác thiếu niên trong đêm mưa có vẻ đặc biệt rõ ràng: “Đàn chị, em còn gặp phải một vấn đề khó khăn, trong phẫu thuật ngoại khoa vết cắt bị nhiễm trùng, tỉ lệ nam nữ dễ bị nhiễm trùng là quần thể nào?”
Hứa Tùy suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Phụ nữ, có liên quan đến độ dày của mỡ dưới da ở thành bụng, trước đó tôi có xem qua tư liệu ví dụ, tối nay tìm một chút gửi cho cậu.”
Không biết có phải Hứa Tùy thật sự đang kiên nhẫn nghiêm túc trả lời vấn đề hay không, hay là quá mức thẳng thắn, Vệ Du không gửi tin nhắn tới nữa, cô thở dài một hơi, nhấn tắt điện thoại. Đi một đoạn đường, hai người đi tới cửa nhà cùng nhau, cô mới phát hiện hình như Chu Kinh Trạch bên cạnh có gì đó không đúng lắm.
Dọc theo đường đi, vì Chu Kinh Trạch không để cho cô dầm mưa nên đều nghiêng ô về phía cô, bả vai anh lại bị ướt. Nhưng lần này tình huống tương đối nghiêm trọng, tóc và áo khoác của anh đều có giọt nước nhỏ xuống, có vẻ hơi chật vật.
Hứa Tùy vừa định nói “Em xem một chút...”, kết quả Chu Kinh Trạch trầm mặc khép chiếc ô dài màu đen lại, mở đèn, chìa khóa đặt ở cửa chính rồi đi vào.
Sau khi vào cửa, Chu Kinh Trạch dựa lưng vào sô pha, 1017 nhảy vào trong lòng anh, đại nhân Khuê thì nằm sấp bên chân. Bả vai Chu Kinh Trạch hơi thấp, cúi đầu lướt điện thoại, mí mắt lộ ra vẻ lười biếng, cũng mặc kệ quần áo ướt đẫm trên người, không thấy rõ cảm xúc của anh.
Hứa Tùy lấy khăn lông sạch sẽ từ nhà vệ sinh, chỉ chỉ tóc anh, lông mi nâng lên: “Muốn em lau cho anh không?”
Chu Kinh Trạch muốn từ chối theo bản năng, một lát sau mới hiểu được, giọng nói hơi khàn: “Lại đây.”
Hứa Tùy đi qua, cầm khăn lông lau tóc cho anh. Cô đứng ở bên cạnh, Chu Kinh Trạch ngồi ở trên ghế sô pha, anh quay người lại vừa vặn nâng tay ôm eo cô.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, mùi sữa tắm nhàn nhạt trên người cô hòa với mùi sữa thấm vào chóp mũi, hơi ngứa, yết hầu Chu Kinh Trạch khó khăn nuốt xuống.
Thoạt hình tất cả Chu Kinh Trạch đều rất bình thường nhưng Hứa Tùy lại cảm thấy có điểm không thích hợp, cảm giác khí áp trên người anh hơi thấp. Hứa Tùy chủ động nói chuyện: “Anh có muốn uống nước không?”
“Không muốn.”
“Anh ăn cơm chưa?”
“.”
Hứa Tùy lau tóc cho anh, nghiêng đầu suy tư một chút, lần nữa tìm lời: “Vậy anh...”
Bỗng nhiên Chu Kinh Trạch nắm chặt cổ tay trắng nõn của cô, Hứa Tùy bị ép cúi người, cúi đầu đụng phải một đôi mắt thâm thúy đen nhánh, quấn hút nhau, đối diện hơn một giây, suy nghĩ của cô liền bắt đầu hỗn loạn.
“Hứa Tùy.” Chu Kinh Trạch nghiêm túc gọi cô, lông mày nâng lên, chậm rãi: “Anh đang ghen, em không nhìn ra sao?”
Đầu óc Hứa Tùy trống rỗng ba giây, giải thích: “Không có, cậu ấy chỉ hỏi em vấn đề chuyên môn, em không trả lời cũng bất lịch sự.”
“Ồ.” Chu Kinh Trạch không có biểu cảm gì mà gật gật đầu, mày nhíu lại, kéo cổ tay cô xuống: “Nhưng anh đang ghen, em nói xem phải làm sao bây giờ?”
Trời đất quay cuồng, cả người Hứa Tùy ngồi ở trên đùi anh, hai người trán kề trán. Rõ ràng một bộ dạng kiểu ông đây không nói đạo lý, tư thế chờ người ta đến dỗ. Hứa Tùy rũ xuống lông mi đen nhánh nghiêm túc tự hỏi, ngữ khí do dự: “Vậy...”
“Hửm?”
Chu Kinh Trạch ngẩng đầu từ trên màn hình điện thoại, vô cùng nhanh chóng, Hứa Tùy ôm cổ anh rồi cúi người xuống chủ động hôn môi anh một cái, không khí yên tĩnh, phát ra một tiếng “chụt”.
Vừa chạm vào đã tách ra, giống như thạch hoa quả, vừa mềm vừa ngọt.
Đại nhân Khuê ghé vào bên chân meo một tiếng. Nằm trong lòng Chu Kinh Trạch, 1017 trừng mắt nhìn hai vị đương sự: “Ngược chó thì thôi, tại sao còn muốn ngược mèo chứ?”
“Em đi tắm trước đây.” Hứa Tùy hôn trộm xong giọng nói còn rất bình tĩnh, lập tức đưa lưng về phía anh đi vào nhà tắm. Chu Kinh Trạch híp mắt, nhìn bóng lưng mảnh mai của cô, sau lỗ tai trắng nõn đỏ bừng.
Tỏ Tình
Đánh giá:
Truyện Tỏ Tình
Story
Chương 44: Chủ động hôn anh một cái, phát ra một tiếng “chụt”
10.0/10 từ 13 lượt.