Tớ Cũng Có Phải Là Vạn Người Ngại Đâu
C15: Tg 1 nhóc quỷ beta đáng thương 15
15: Không phải là do anh quá ngốc ạ?
Tủ quần áo hoàn toàn mở rộng, những suy nghĩ lộ liễu bị Giang Duật Ngôn phong ấn ở trong một góc âm u cũng hoàn toàn lộ ra trước mặt Ô Nhạc Trừng.
Người đàn ông nghiêng người, một tay ôm Ô Nhạc Trừng, một tay khác nắm cổ tay em, khiến em chạm vào những bộ váy đó, giống như là muốn để em chọn một bộ mà em thích.
Ô Nhạc Trừng ngây ngốc nhìn những bộ váy đó, ngón tay không cẩn thận chạm vào một mảnh lông trắng tinh.
"Thích cái này sao?" Giọng Giang Duật Ngôn vẫn nghe không ra cảm xúc, lạnh lạnh nhưng nói rất chậm, "Em rất trắng, mặc bộ này sẽ trông giống thiên sứ."
Ô Nhạc Trừng không trả lời, nhưng khuôn mặt nhỏ xinh đẹp kia đang nhíu lại.
Cánh tay của người đàn ông rất có sức, Ô Nhạc Trừng ngồi trên tay anh, bị anh ôm rất ổn định, nhưng Giang Duật Ngôn còn đang "bị ốm", cánh tay anh ra rất nhiều mồ hôi, ướt át trơn trượt mà dán sát vào da em, khiến em cảm thấy rất kỳ quái.
Em không ra mồ hôi.
Nhưng em lại bị ướt.
Lực tay của người đàn ông cũng rất mạnh, em cảm giác như đùi mình bị nắm có hơi đau.
Dưới lầu là tiếng vang ồn ào, như có ai đó đang tranh cãi, nghe rất quen tai, lực chú ý của Ô Nhạc Trừng ngắn ngủi mà bị hấp dẫn, em quay đầu nhìn chằm chằm vào cửa.
Nhưng giây tiếp theo, em đã bị Giang Duật Ngôn nắm cằm xoay lại, ánh mắt của người đàn ông tối đen như mực, thấp giọng nói: "Bé là người mẫu của anh."
"Phải ngoan ngoãn nghe lời."
Nhóc người mẫu cuối cùng vẫn rất chuyên nghiệp mà thay váy mà Giang Duật Ngôn đã chuẩn bị cho em.
Trước khi bị người đàn ôm em ngồi trước giá vẽ, Ô Nhạc Trừng còn rất nghiêm túc mà cúi đầu túm làn váy quá ngắn kia.
Váy màu trắng chỉ che được đùi em, em khép hai đùi lại, thịt mềm đẫy đà lộ ra một chút, mềm mại trắng trẻo như một miếng kem ngon miệng.
Tay Giang Duật Ngôn đã đặt sẵn trên eo Ô Nhạc Trừng, hơi ngước mắt nhìn cái gương ở phía trước.
Thiếu niên ngây thơ xinh đẹp bị dụ dỗ mặc một chiếc váy, áo trên ngắn ngủn mà rời rạc, thắt lưng đính từng sợi lông trắng tinh càng làm màu da của thiếu niên càng thêm trắng nõn.
Bờ lưng thon thon của em hoàn toàn lộ ra hết, hõm eo nho nhỏ xinh xắn, phần vai và phần cổ quyến rũ, hai chân thon dài thẳng tắp, mu bàn chân trắng tinh hơi co vào đạp lên thảm.
Sạch sẽ nhưng cũng rất gợi cảm.
Nhưng da thịt của thiếu niên vẫn còn chưa chín rục, chỉ là một động tác nhỏ là nhíu mày lại, nâng cặp mắt hạnh tròn xoe xinh đẹp kia lên, cũng đã giảm bớt một phần gợi cảm.
Em giống như một thiên sứ rơi xuống trần gian.
Làm người muốn nhúng chàm muốn khinh nhờn em, nhưng cũng rất muốn tôn thờ em.
Giang Duật Ngôn không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Ô Nhạc Trừng trong gương, lúc thiếu niên xoay người túm làn váy lại, cái tay ở bên hông em trượt xuống, bàn tay to nắm đầu gối em rồi đổi sang tư thế khác, đặt một chân anh vào giữa.
Ô Nhạc Trừng bị bắt ngồi trên đùi Giang Duật Ngôn, vốn em đang miễn cưỡng dẫm lên thảm, hai chân kề sát quần tây của người đàn ông, đầu ngón chân nhỏ xinh không tự giác mà cuộn tròn lại.
"Anh ơi, anh đừng lộn xộn ạ." Ô Nhạc Trừng nghiêng đầu, em hơi nâng mắt, nghiêm túc mà đối diện với Giang Duật Ngôn, em rất khó hiểu, "Không phải người mẫu nên đứng ở phía trước sao?"
"Anh ôm em như vậy thì vẽ tranh kiểu gì ạ?"
Nhóc thiên sứ rơi xuống trần gian hoàn toàn không biết những suy nghĩ dơ bẩn của loài người, em chỉ muốn làm tốt công việc của một người mẫu.
Giang Duật Ngôn không nói gì, mà là dùng tay xoa chân em, nhìn chằm chằm vào nịt chân ren trắng, hỏi: "Đây là cái gì?"
Ô Nhạc Trừng cúi đầu nhìn, em thành thật mà lắc đầu, "Em cũng không biết ạ."
"Vậy em mang vào kiểu gì?"
Thiếu niên kỳ quái mà nhìn anh một cái, mặt mày đột nhiên cong lên, má lúm đồng tiền trên má như ẩn như hiện, "Anh ngốc quá."
Em nhấc làn váy lên một chút, cho anh xem nịt chân đang nối liền với dây lưng.
Hô hấp của Giang Duật Ngôn dừng lại một chút, lực tay lại mất khống chế, nhanh chóng khiến mảnh da thịt trắng nõn kia đỏ ửng lên.
Ô Nhạc Trừng cúi đầu bẻ tay anh ra, nhưng em bẻ không được.
Giang Duật Ngôn vẫn đang ra mồ hôi, nhíu mày, trông rất không thoải mái, Ô Nhạc Trừng ngẩng đầu nhìn anh một cái, em thò lại gần cọ cọ vào trán anh, nhỏ giọng nói: "Anh ơi, anh vẫn còn đang sốt nè."
Giang Duật Ngôn cúi đầu hôn sau cổ Ô Nhạc Trừng, trầm giọng mà ừ một tiếng.
"Bị sốt không nên vẽ tranh ạ."
"Ừm."
"Anh vẫn nên uống thuốc đi ạ."
Nhưng đáng tiếc, thiếu niên trong lòng anh lại là một beta.
Em không biết alpha ở đằng sau đang phát tình, đang theo đuổi bạn đời, em chỉ đơn thuần mà lo lắng rằng anh đang bị ốm.
Tay nhỏ mềm nhẹ sờ tóc alpha, Ô Nhạc Trừng nhẹ giọng, "Thật ra thuốc không đắng chút nào."
Em muốn dùng phương thức khích lệ để làm người đàn ông thỏa hiệp, "Uống thuốc không đáng sợ chút nào cả, anh rất lợi hại mà."
Giang Duật Ngôn im lặng một lát, đột nhiên hỏi: "Anh nghe lời thì có khen thưởng không?"
Anh nói xong, không đợi thiếu niên đáp lại, lập tức cắn vành tai em, nói bằng giọng khàn khàn: "Anh muốn liếm em."
Ô Nhạc Trừng ngây người.
-
Giang Diêm phát điên ở dưới lầu cũng không thể xông vào, cuối cùng còn bị mấy bảo vệ trực tiếp đuổi ra ngoài.
Quản gia đứng ở cửa, như một chiếc máy không có cảm xúc, tận lực thực hiện nhiệm vụ mà gia chủ giao cho.
Giang Diêm trực tiếp bị ngăn cản ở ngoài cổng biệt thự, cho dù thị lực của anh tốt đến thế nào đi nữa, nhưng cũng không thể cách xa như vậy mà nhìn xuyên thấu qua đêm tối để nhìn vào phòng tranh.
Mắt anh đỏ đậm, đấm tường phát tiết một hồi, cuối cùng suy sút cô đơn mà xoay người đi.
Giang Duật Ngôn thật không phải người mà!
Đoạt vợ của em trai, không biết xấu hổ!
Trong lòng Giang Diêm khó chịu, đi trong bóng đêm một hồi, cuối cùng cũng đi tới căn nhà màu trắng của Ô Nhạc Trừng.
Anh ngẩng đầu, ngơ ngác mà nhìn căn nhà này, sân phơi đồ nối liền với phòng ngủ hơi lộ ra một chút ánh sáng, anh híp mắt nhìn một lúc, mới nhận ra nơi đó được Ô Nhạc Trừng lắp một chiếc đèn nhỏ.
Là một quả cam tròn vo.
Anh bị thiếu niên chọc trúng điểm đáng yêu, kéo khóe miệng như muốn cười, nhưng nụ cười lại rất miễn cưỡng.
Giang Diêm đánh giá sân phơi đồ một chút, lại gần vài bước, không tốn chút sức nào mà bò lên đường ống bên cạnh.
Vuốt chiếc đèn nho nhỏ kia, trong đầu Giang Diêm vẫn rối loạn, anh cũng không biết tại sao bản thân lại bò lên, nhưng đến khi anh phát hiện Ô Nhạc Trừng không chốt cửa sân phơi lại, trong lòng anh đột nhiên có một ý tưởng.
Mở cánh cửa to lớn ra một chút, Giang Diêm thò người đi vào, cẩn thận và kích động mà quan sát phòng ngủ của Ô Nhạc Trừng.
Giống hệt như trong tưởng tượng của anh, ổ của Ô Nhạc Trừng vừa xinh đẹp lại vừa ấm áp, bên trong đều là mùi hương ngọt ngào trên người em.
Phòng ngủ của thiếu niên cực kì sạch sẽ ngăn nắp, làm Giang Duật Ngôn vốn muốn làm một "chàng tiên ốc" cảm thấy tiếc nuối.
Anh đi tới đi lui khắp phòng, nhìn chỗ này, chạm chỗ kia, cuối cùng đi vào phòng tắm, mở tủ đựng đồ ra để ngửi.
Hoàn toàn không nhận ra hành vi của mình cực kì biến thái.
Sữa tắm là mùi hoa bình thường, không giống với mùi hương trên người thiếu niên chút nào, Giang Diêm không có hứng thú mà thả nó lại, tầm mắt nhìn quanh, đột nhiên nhìn thấy cái gì đó mà hơi ngưng lại.
Bên cạnh bồn tắm là một cái sọt, vài món quần áo đang lẳng lặng nằm trong đó.
Yết hầu Giang Diêm hơi lên xuống, như chột dạ mà ngẩng đầu nhìn cửa, sau đó đi qua nhìn chằm chằm vào cái sọt.
Bên trong là quần áo mà Ô Nhạc Trừng đã mặc hôm nay.
Anh khom lưng cầm lấy chiếc áo và quần đùi ở trên cùng, nhanh chóng tìm ra thứ mà anh muốn tìm.
Là một chiếc quần lót màu trắng.
Alpha hơi nheo mắt lại, liếm môi, thong thả nhặt nó lên.
Mặt rất nóng, tai cũng dần nóng lên, trong đầu lại càng lộn xộn, có hưng phấn có thấp thỏm nhưng đa phần là ham muốn không kiềm chế được.
Chỗ này là phòng tắm của Ô Nhạc Trừng.
Thiếu niên rất sạch sẽ, trước khi đến phòng tranh, chắc chắn em sẽ đi tắm, ánh mắt Giang Diêm lại chuyển hướng nhìn vào tấm gương treo trên tường, giống như có thể nhìn xuyên qua nó mà trông thấy bóng người bị hơi nước mờ mịt vờn quanh.
Mái tóc mềm mại bị ướt, từng giọt nước lăn xuống trên làn da trắng như tuyết, da thịt nhạy cảm kia có lẽ sẽ ửng hồng, cũng không biết khuôn mặt xinh đẹp nho nhỏ ấy bị ướt nước sẽ đẹp đến nhường nào.
Giang Diêm dựa lưng vào bờ tường lạnh như băng, cơ bắp trên cánh tay rắn chắc thả lỏng rồi lại căng chặt, cả người anh nóng đến mức như đang bốc cháy, tin tức tố alpha không kìm được mà tản ra, toàn bộ đều chui vào quần lót bị alpha nắm chặt trong tay.
Vòi sen bị mở ra, tiếng nước chảy xuống mặt sàn xen lẫn vài tiếng kêu rên.
Anh suy nghĩ về phòng tranh mà anh không được vào.
Anh suy nghĩ có phải là nhóc beta đang khóc thút thít hay không.
Nhìn em mong manh như vậy, em sẽ chịu được sao?
Đôi mắt xinh đẹp hơn cả đá quý ấy bị nước mắt làm ướt sẽ càng thêm lấp lánh chăng?
Giọng em hay như vậy, có lẽ tiếng khóc của em cũng sẽ rất quyến rũ nhỉ?
Cơ bắp đang căng chặt trên cánh tay đột nhiên thả lỏng ra, Giang Diêm cúi đầu thở dốc, ánh mắt vẫn chứa đầy sự mê loạn, anh vùi mặt vào quần áo của Ô Nhạc Trừng.
Ngọt quá.
Bé yêu của anh.
Anh trai ruột thịt thì sao chứ, dù sao đời này anh cũng chỉ có thể có một vợ yêu!
Giang Diêm đỏ mắt ngẩng đầu, thời buổi này rồi, NTR anh trai là chuyện hiếm có lắm à?
-
Ô Nhạc Trừng không để Giang Duật Ngôn liếm em, nhưng thay vào đó em đút thuốc cho người đàn ông, dùng miệng mà đút.
Bởi vì người đàn ông nói thuốc đắng quá.
Nhóc beta xinh đẹp xoay người đối mặt với Giang Duật Ngôn, trong tay em là một vỉ thuốc, em nghiêm túc mà bóc một viên ra rồi đặt ở trong miệng, lại ôm cổ người đàn ông, ngoan ngoãn đưa môi lại gần anh.
Hơi thở thơm tho quét qua môi Giang Duật Ngôn, thiếu niên còn cực kì thành thạo mà dạy anh, "Anh ơi, anh mở miệng ra đi ạ."
Giang Duật Ngôn nghe lời mà há mồm, bờ môi căng mọng chạm vào môi anh, đầu lưỡi nhanh chóng đẩy viên thuốc vào trong miệng anh.
Anh trái lại còn muốn cuốn lấy nó, nhưng bởi vì trúc trắc mà thất bại.
Người đàn ông mím môi, cặp mắt đen tối nhìn không ra chút cảm xúc, "Sao em lại làm như này?"
Ô Nhạc Trừng liếm môi đối diện với anh, cặp mắt hạnh xinh đẹp hơi hơi trợn to, trong sáng vô tội lại lộ ra một tia thắc mắc, "Dạ?"
"Không phải là do anh quá ngốc ạ?"
Tác giả có lời muốn nói:
Nhóc thiên sứ thắc mắc: Đút thuốc rất khó sao?
Tớ Cũng Có Phải Là Vạn Người Ngại Đâu