Tình Yêu Không Thể Cưỡng Cầu
C10: Chúng ta kết hôn đi
Đêm qua có một trận mưa khá lớn, nên sáng nay không khí có vẻ trong lành và mát mẻ hơn hôm trước.
Lúc này, Khưu Đông Bách tỉnh giấc sau đêm ái ân nồng cháy, hai mắt lí nhí chính thức mở ra tiếp nhận ánh sáng, đột nhiên có chút sững sờ khi thấy Hề Dung Diệp nằm cạnh, nhưng sau đó tỉnh táo, từng mảnh ký ức đêm qua được ghép lại hoàn chỉnh trong đầu.
Khưu Đông Bách bức bối thở mạnh ra một hơi, đưa tay day day ấn đường tự trách bản thân lơ là và mất kiểm soát để xảy ra chuyện này, sau đó lần nữa nhìn qua khuôn mặt đang ngủ mê của Dung Diệp, chăm chú một lát rồi nhẹ nhàng rút tay cẩn thận để đầu cô xuống gối.
Lật chiếc chăn sang một bên, Khưu Đông Bách chậm rãi xuống giường và thân người trần trụi đứng dậy đi vào phòng tắm, nhìn xuống bộ phận không xương đã gây ra biết bao nhiêu tội lỗi mà lắc đầu chán nãn, tâm trí hiện tại rối tung rối bời.
Chuyện này, anh phải giải quyết thế nào đây?
Điện thoại của Khưu Đông Bách reo vang đánh thức Hề Dung Diệp, cô chuyển động cơ thể theo bản năng, nhưng đột nhiên nhăn nhó và dừng hẳn, bất giác nói lên:
“ A... đau quá~ ”
Đêm qua, cô không biết anh hành mình đến bao giờ, chỉ là lúc thấm mệt sắp sửa thiếp đi thì vẫn còn nhìn thấy anh hăng say đưa đẩy mãnh liệt.
Bàn tay của Hề Dung Diệp nắm chặt chiếc chăn căng thẳng, sau đó dõi mắt tứ phương tìm kiếm Khưu Đông Bách nhưng chẳng thấy anh đâu, có một sự hụt hẫng nào đó đang tràn vào trong lòng.
Cô đang mong chờ điều gì?. ngôn tình hài
Cuối cùng, sau hơn 20 phút Khưu Đông Bách trở ra bên ngoài. Bỗng dưng, hai ánh mắt va chạm trực tiếp với nhau, anh hắng giọng lãng tránh đi tới, nghiêm khắc lên tiếng:
“ Do em bày ra chuyện này đúng không? ”
Quá nhiều sự trùng hợp xảy ra nên anh không thể không nghĩ là cô đã lên kế hoạch từ trước, mục đích muốn bắt anh chịu trách nhiệm.
Do bất ngờ, nên Hề Dung Diệp nhất thời điêu đứng ngây người, nhìn anh trân trân. Thế nhưng, sau đó cô lồm cồm ngồi dậy quên hẳn cơn đau rát ở dưới hạ thân mềm yếu, bàn tay giữ chặt che chắn chiếc chăn ở ngực, hốc mắt cay xè và trái tim đang quặn thắt từng cơn, cất lời hỏi lại:
“ Anh nghĩ là em đã hạ thuốc anh sao? ”
Nếu thực sự là cô muốn gày bẫy, cô đã thực hiện từ rất lâu, bởi vì có quá nhiều cơ hội, chứ không để đến khi cô đã quyết định buông xuôi tình cảm.
Sau đó, Dung Diệp mỉm cười chua chát bi sầu, lau vội giọt nước mắt vừa rơi, tiếp tục lên tiếng:
“ Anh nghĩ thế nào cũng được, em không có gì để giải thích.
- Nhưng anh có thể yên tâm, em không bắt anh phải chịu trách nhiệm với em đâu. Đêm qua là do em tự nguyện, chúng ta trưởng thành hết rồi, trải nghiệm một chút cũng thú vị. ”
Quả nhiên những gì cô đoán chẳng hề sai, sau tỉnh giấc mọi chuyện cứ như ngày hôm trước, cảm giác hạnh phúc ấy tan biến hoàn toàn và được gió cuốn đi, nhưng cô không hối hận!
“ Dung Diệp... ”
“ Anh hãy quên chuyện này đi, xem như đêm qua chưa từng xảy ra, em cũng không thiệt thòi gì! ”
Khưu Đông Bách tiếp tục thở ra vô cùng nặng nhọc, trong đầu thực sự hỗn loạn và ngổn ngang, tiến thêm vài bước để tới chiếc giường kéo gần khoảng cách giữa mình với cô, ngập ngừng lên tiếng:
“ Anh chỉ hỏi để biết... ”
“ Phải, do em gây ra đó, là em yêu anh đến mức mù quáng, ngu muội, biết phía trước là vực thẩm nhưng vẫn muốn nhảy xuống. ”
Sau một đêm, câu đầu tiên anh hỏi không phải là cô có đau không, có mệt không, mà là muốn kết tội cô để chối bỏ trách nhiệm của mình.
Cô đã có thêm động lực để quên anh rồi!
“ Em muốn anh làm điều gì, anh cũng sẽ thực hiện! ”
“ Em không cần! ”
Giọt nước mắt lắng đọng trong đôi mắt tròn xoe lăn tăn rơi xuống khuôn mặt kiều diễm, Hề Dung Diệp dứt khoát quệt ngang, tiếp theo quấn chiếc chăn xung quanh cơ thể của mình, khó khăn nhích ra mép giường và đi xuống, đôi chân run rẩy từng bước di chuyển cúi người nhặt lên từng món, lê lết vào phòng tắm.
Khưu Đông Bách gọi theo:
“ Dung Diệp... ”
Rầm...
Tiếng đóng cửa cực lớn, nhưng sau khi cánh cửa được khép chặt thì Hề Dung Diệp mới bộc lộ cảm xúc thực sự, mạnh mẽ vừa nãy vốn chỉ là đang giả vờ. Cô đã từng hy vọng sau chuyện này anh sẽ đối tốt với mình hơn một chút, cùng cô vun đắp tình cảm!
Chậm rãi quỵ xuống dưới nền, Dung Diệp ôm gối của mình mà nấc lên thành tiếng nho nhỏ thê lương cùng cực, sau đó đưa tay cắn chặt da thịt để kìm nén không chờ người ấy biết rằng cô đang vô cùng tổn thương.
Hiến dâng cho anh tất cả, nhận lại chỉ toàn là những thứ bạc bẽo, cay đắng...
Lúc này, dấu tích xảy ra đêm qua hiện rõ trên giường, Khưu Đông Bách nhìn vào vết máu đã khô mà lồng ngực chuyển động phập phồng, tâm tình càng lúc càng tệ, rối rắm đến muốn phát điên.
Anh gục mặt xuống, đưa tay vò đầu bứt tóc của mình và đá vào chân giường, bức bối trong người cực kỳ, nghiến răng lên tiếng:
“ Khưu Đông Bách ơi là Khưu Đông Bách! ”
Một lúc sau, khi Hề Dung Diệp vừa mở cửa đã thấy Khưu Đông Bách đứng phía trước chờ đợi, lần nữa ánh mắt của cả hai tiếp tục giao nhau, xoáy sâu.
“ Chúng ta kết hôn đi! ”
“ Đó không phải là điều em cần! ”
...----------------...
Tình Yêu Không Thể Cưỡng Cầu