Tình Yêu Đẹp Nhất - Thuỷ Thuỷ Thanh

Chương 8: Đái dầm

70@-

Khi cuộc gọi khó hiểu kia chuyển tới, Thịnh Giang Bắc đang đứng trên lằn ranh sắp mất hết kiên nhẫn. Anh lười nhác ngồi trên ghế sofa, ngón tay chống trán, mắt rơi vào chiếc đồng hồ kiểu cũ đang treo trên ngăn tủ xa xa.


"Anh Thịnh, anh có đang nghe tôi nói không thế?"


Thịnh Giang Bắc quay đầu, nhìn về phía người phụ nữ đang nói chuyện. Ánh mắt của anh rất sắc, lúc nhìn thẳng vào ai thì luôn khiến người đó có một loại cảm giác bị đối phương nhìn thấu. Người đàn ông chìm nổi trên thương trường mười năm, rất giỏi che giấu tâm trạng, anh khẽ gật đầu, vẻ mặt trầm tĩnh.


Người phụ nữ hơi thất vọng. Hôm nay cô ta đã sửa soạn một phen, nhưng vẫn không cách nào khiến cậu tư nhà họ Thịnh dao động.


Ánh mắt dò xét của anh khiến người phụ nữ hơi căng thẳng, hắng giọng: "Anh Thịnh, xin hỏi anh có hài lòng với đề nghị của tôi không?"


Anh trầm ngâm, bưng cốc cà phê trên bàn lên, nhấp một ngụm, một lát sau mới nói: "Tôi không có hứng thú với hành trình đi Châu Âu của cô, hơn nữa sắp tới tôi cũng rất bận, không có thời gian đi xa."


Người phụ nữ không tức giận, nhưng lại bị khơi dậy h*m m**n chinh phục, nỗi lòng căng thẳng, đi thẳng vào vấn đề: "Không biết anh Thịnh có hài lòng về tôi không?"


Thịnh Giang Bắc nhướng mày, lộ ra một nụ cười sáng sủa, gật đầu: "Rất hài lòng."


Người phụ nữ mừng thầm, trên mặt không kìm nén được vẻ tươi cười, ưỡn ngực thẳng lưng, lặng lẽ ưỡn ẹo tạo dáng trên sofa, lộ ra vòng eo nhỏ nhắn của mình, tự tin vuốt tóc một cách tao nhã.


"Ngoại trừ, vấn đề tuổi tác, năm nay cô Thẩm cũng ba mươi rồi nhỉ?"


Vẻ mặt người phụ nữ cứng đờ, nụ cười đọng lại trên khóe môi, hơi tức giận nói: "Anh Thịnh có ý gì?"


Thịnh Giang Bắc nhún vai: "Không có ý gì. Chẳng qua tôi không thích phụ nữ quá lớn tuổi."


"Theo tôi được biết, hình như anh Thịnh cũng không tính là trẻ tuổi." Rõ ràng lúc nói người phụ nữ cũng không đủ tự tin. Thật ra cô ta rất rõ ràng, cho dù người này đã bốn mươi tuổi thì cô ta cũng muốn gả cho anh, huống chi anh mới ba mươi tư, đang là độ tuổi đẹp nhất của người đàn ông.



Thịnh Giang Bắc cười đầy hàm súc, sắc mặt người phụ nữ càng tệ, cứng cổ lườm anh.


Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại nhẹ nhàng vang lên, là điện thoại của Thịnh Giang Bắc. Anh đứng lên, đi xa một chút mới ấn nghe… Anh liên tục a lô vài tiếng, bên kia không có người nói chuyện, chỉ có tiếng hừ hừ giống như của trẻ con. Anh nhìn màn hình cuộc gọi, vừa đi về vừa cố ý nói câu: "Cháu có chuyện gì không? ... Ừ, đợi lát nữa tôi tới."


Cắt đứt cuộc gọi, anh nói với người phụ nữ trên sofa: "Xin lỗi, tôi còn có việc, không tiếp cô Thẩm nữa. Về thái độ của tôi, chắc cô Thẩm cũng biết rồi. Chúng ta cũng không cần lãng phí thời gian của nhau."


Anh đã hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, nhanh chóng rời đi trong lúc người phụ nữ nghiến răng nghiến lợi.


***


Chuông cửa nhà họ Tô vang lên sau đó nửa tiếng. Lúc đó, Tô An An đang luống cuống dỗ Pudding, trong phòng tràn ngập tiếng khóc oe oe khàn cả giọng của trẻ con. Tô An An thấy má bé Pudding càng ngày càng đỏ, đang lo cô bé sẽ bị sặc nước bọt.


Cô luống cuống đi mở cửa, lo lắng hấp tấp nói: "Ngài Thịnh, ngài ngồi đợi một lát nhé, cháu vẫn còn chưa xong việc."


Cô chạy vào phòng như một làn gió, Thịnh Giang Bắc chỉ kịp liếc nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô.


Tô An An về đến phòng, bé Pudding vẫn nằm ngang trên giường, khóc hổn hển, mông không ngừng cọ mặt giường. Tô An An đã thử đủ mọi biện pháp, toàn bộ đều không có tác dụng. Cô thật sự hi vọng chỉ cần nhắm mắt lại rồi mở ra, phát hiện đây là một giấc mơ thì tốt rồi.


Tô An An ôm cô bé đi vòng quanh phòng, lẩm bẩm: "Cháu ngoan nào, ngoan nào." Hiển nhiên cô đã quên bên ngoài còn có một người đàn ông.


"Cần tôi giúp một tay không?" Kèm với đó là tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.


Tô An An ngước mắt, hiển nhiên đã bị đứa trẻ làm cho choáng váng. Trong một tiếng này, bé Pudding biến từ thiên thần thành ác quỷ. Cô nghĩ Thịnh Giang Bắc lớn hơn mình nhiều như vậy, một người giống như phụ huynh hẳn sẽ biết chăm sóc trẻ con. Cô ôm Pudding đến trước mặt anh, giải thích giống như một đứa trẻ mắc sai lầm: "Cháu cũng không biết con bé làm sao? Từ nãy đến giờ chỉ khóc thôi, cháu pha sữa con bé cũng không uống, có phải là bị bệnh không?"


Cô bối rối nhìn anh, tim Thịnh Giang Bắc khẽ dao động, như một hạt bụi rơi vào mặt hồ bình tĩnh. Anh vỗ vai trấn an cô, sau đó ôm lấy đứa trẻ trong lòng cô. Ban đầu anh còn hơi không quen, cộng thêm bé Pudding không ngừng khóc quấy giãy giụa. Anh phải mất một lúc mới ôm chặt được cô bé, duỗi tay đo nhiệt độ trán, là nhiệt độ cơ thể bình thường.


Anh n*ng m*ng bé Pudding, hỏi Tô An An: "Lần gần đây nhất thay tã cho bé là lúc nào?"



Tô An An ngơ ngác, nói lắp bắp: "Phải... Phải thay tã à?"


Được rồi, anh hiểu rồi, Thịnh Giang Bắc bất đắc dĩ lắc đầu: "Chắc là đái dầm nên khó chịu, trong nhà có tã không?"


Tô An An không xác định: "Chắc là có, đợi cháu tìm xem. Ngày hôm qua mẹ con bé đưa cho cháu một cái túi to."


Cô lấy một cái túi to ra từ trong phòng mẹ Tô, đúng là bên trong có một túi tã to, đã dùng hết vài miếng, hẳn là tối hôm qua mẹ Tô thay cho cô bé. Tô Cửu Hạ đã dạy cô cách thay tã, cho nên cũng biết đại khái bước đi, nhưng lúc thao tác thì hơi khó. Cô ngửa đầu nhìn Thịnh Giang Bắc đã quay lưng lại: "Ngài Thịnh, ngài giúp cháu một chút được không?"


Thịnh Giang Bắc do dự một lúc, xoay người, hỏi: "Giúp thế nào?"


"Ngài giúp cháu giữ người con bé, cháu thay tã."


Anh gật đầu: "Ừ."


"Hì hì, cảm ơn ạ."


An An đã cởi cái tã cũ ra, bé Pudding ngừng khóc một cách thần kỳ, khuôn mặt nhỏ nhăn nhúm bắt đầu nở nụ cười, mở to mắt, cười một lúc cô bé lại đái dầm. Tô An An vừa mới quay đầu lại thì thấy cảnh như vậy, sau đó bụm mặt yên lặng quay sang một bên, cô đã không dám nhìn sắc mặt của Thịnh Giang Bắc.


Thịnh Giang Bắc chưa từng chật vật như vậy, mí mắt cụp xuống, lông mi dài và dày che giấu cảm xúc nơi đáy mắt. Chiếc quần màu đen bị ướt một khoảng lớn, hiện đang lạnh lẽo dán trên bắp đùi, hình dáng bắp chân lộ rõ, sắc mặt của anh rất tối tăm. Song, khi anh ngẩng đầu lên lại nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh của cô bé vừa đái lên quần mình, giống như một miếng gảy đàn, nhẹ nhàng gảy vang tiếng lòng anh.


"Nhanh mặc đi." Giọng của anh nghe không quá vui vẻ, nhưng vẫn chưa đến mức đáng sợ. Tô An An xoay người, vụng về dán tã, trong lúc dán tã còn bị bong ra vài lần, nhưng may là kết quả cuối cùng vẫn ổn.


Cô thở phào một hơi: "Xong rồi."


Sau đó cô nhanh chóng ôm lấy bé Pudding từ trong tay anh, động tác nhanh đến mức Thịnh Giang Bắc còn chưa kịp phản ứng, anh kinh ngạc: Đây là sợ anh giết người diệt khẩu à?


Lúc ra ngoài, Tô An An hơi dè dặt, nắm vạt áo, đề nghị: "Nếu không ngài thay quần của bố cháu trước đi, sau đó cháu đền cho ngài."



Thịnh Giang Bắc liếc nhìn quần của mình rồi nhanh chóng quay mặt đi. Mặt cô đỏ bừng, anh nghĩ đến tin nhắn hôm đó cô gửi tới, không hiểu sao lại thấy buồn cười, sự bực bội tan biến, nói giỡn: "Không cần đền, lát nữa tới trung tâm thương mại một chuyến với tôi."


Tô An An gật đầu, nào có quyền lắc đầu.


Quần của bố Tô mặc lên người Thịnh Giang Bắc bị ngắn một đoạn, nhìn giống như quần cộc. Cô an ủi anh: "Hàn Quốc thịnh hành mặc kiểu này, đây là mốt."


"Ừm... đúng là mốt." Thịnh Giang Bắc rên một tiếng vì lạnh.


Lúc ra cửa, Tô An An tiện tay cầm ô theo. Cô đóng cửa, Thịnh Giang Bắc ôm bé Pudding. Cô nhìn bóng lưng ôm trẻ con của anh, quay mặt đi len lén cười, một cô bé trắng trẻo đáng yêu nằm trên đầu vai người đàn ông cao to.


Cô chạy lên trước, đưa ô qua, anh nhận lấy, thấy trên cán ô bằng gỗ có thêm một món đồ trang trí, dùng ngón tay móc lên, ngẩng đầu nhìn cô.


Tô An An giải thích: "Như vậy không đẹp ạ?"


"Vậy cháu nói cho tôi biết cái con trên đầu có một đống phân này là gì trước đi?"


"Cừu Lười Biếng đó, ngài không biết à?"


"Cừu Lười Biếng?"


"Đúng vậy, nhân vật trong phim hoạt hình, rất đáng yêu, cả ngày ăn và ngủ, cực kỳ lười."


"Ha ha..."


"Ngài cười cái gì?"


"Không có gì. Chẳng qua là cảm thấy con gái các cháu thật là kỳ lạ."



Tô An An hơi tức giận, mạnh miệng nói: "Đàn ông các chú mới kỳ lạ ấy"


***


Thịnh Giang Bắc lái xe tới trung tâm thương mại lớn nhất thành phố S, đi thẳng đến cửa hàng đồ nam của một nhãn hiệu nào đó trên lầu năm. Trong lúc anh đi thử đồ, ánh mắt Tô An An liếc nhìn giá cả trên mác, líu lưỡi, chẳng lẽ đống quần áo này làm bằng vàng? Cô lặng lẽ nháy mắt ra hiệu với bé Pudding đang ngồi trong xe đẩy.


Thịnh Giang Bắc chỉ thử một cái rồi trả tiền ngay, dứt khoát quẹt thẻ. Tô An An thấy nhân viên bán hàng ấn rất nhiều số 0, lặng lẽ quay mặt đi, xoa mặt. Thật sự là quá đau lòng!


Tô An An giữ xe đẩy đứng một bên. Nhân viên bán hàng hiểu lầm bọn họ là một đôi vợ chồng trẻ, đứa trẻ nằm trong xe là con của họ, lúc cô ấy đưa túi và thẻ cho Thịnh Giang Bắc, tiện thể khen một câu: "Con của anh chị đáng yêu quá, rất giống bố."


Cái gì? Tô An An sửng sốt một lúc, mặt đỏ tới mang tai, xua tay: "Không phải, không phải, chị hiểu lầm rồi."


Nhưng cô vừa mới phủ nhận, không biết có phải bé Pudding ngồi trong xe muốn đối nghịch với cô không, ngẩng đầu lúng búng gọi: "Mẹ."


Tô An An giương mắt nhìn, sau lưng đột nhiên toát mồ hôi, nhìn bé Pudding. Cô bé cười vô tội, giòn giã gọi "mẹ", lần này còn rõ ràng hơn vừa rồi. An An khóc không ra nước mắt, sốt ruột giải thích với bé Pudding: "Cô không phải mẹ, Cô là cô nhỏ. Nhớ kỹ nha."


Cô còn đang giải thích, vẻ mặt nhân viên bán hàng lại lộ ra vẻ kỳ lạ, em vợ và anh rể? Kẻ có tiền biết chơi thật. Nhân viên bán hàng nhếch mép một cái, vừa ngước mắt đã tiếp xúc tới ánh mắt cảnh cáo của người đàn ông, vội vàng cúi đầu.


Thịnh Giang Bắc không nói chuyện, cúi đầu thấy mặt cô đỏ bừng. Cô nhóc này giỏi đỏ mặt ghê, anh oán thầm, sau đó không biết là bị lực lượng nào lôi kéo, anh giơ tay vuốt lọn tóc đuôi ngựa của cô, giọng réo rắt: "Được rồi, đi thôi."


Lúc Tô An An bị bàn tay kia phất qua đầu, toàn thân giống như bị điện giật, trố mắt trong chốc lát, sau khi cô kịp phản ứng thì anh đã ra khỏi cửa hàng. Cô vội vàng đuổi theo, đuổi quá mau, không ngờ lại đẩy xe đẩy đập vào đầu gối anh.


Thịnh Giang Bắc bị đụng lảo đảo một cái, chống tay vào xe đẩy mới đứng vững được. Anh vừa cúi đầu thì lập tức đối diện với vẻ mặt áy náy của Tô An An, không hiểu sao lại thấy quen thuộc, anh nhìn chằm chằm gương mặt đó vài giây, đột nhiên nói một câu: "Trước đây chúng ta gặp nhau bao giờ chưa?"


"Không, không, chúng ta chưa từng gặp nhau."


Tô An An lắc đầu, cô cũng không nói rõ được tại sao mình lại theo bản năng không muốn để anh nhận ra mình. Có lẽ là ký ức mấy lần này cũng không tốt, hoặc có lẽ là sợ anh nhớ tới câu nói vô tri xấu hổ của mình vào mười năm trước.


Tình Yêu Đẹp Nhất - Thuỷ Thuỷ Thanh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tình Yêu Đẹp Nhất - Thuỷ Thuỷ Thanh Truyện Tình Yêu Đẹp Nhất - Thuỷ Thuỷ Thanh Story Chương 8: Đái dầm
10.0/10 từ 45 lượt.
loading...