Tình Yêu Đẹp Nhất - Thuỷ Thuỷ Thanh

Chương 48

72@-

Bố Tô và Thịnh Giang Bắc vào trong một phòng hội nghị loại nhỏ, mỗi người đứng một bên, hai người liếc nhau, cảm xúc trong mắt khác nhau, im lặng không nhúc nhích.


Bố Tô ngồi xuống trước, áo blouse trắng đã bị cởi, vắt trên lưng ghế. Ánh mắt Thịnh Giang Bắc hơi sa sầm, ngón tay đặt ở chỗ vạt áo, sau đó cởi áo vest, xắn cổ tay áo sơ mi lên, cánh tay đặt trên mặt bàn, có lẽ do quá áp lực mà giọng khàn khàn: “Bác trai.”


“Anh Thịnh, vẫn nên gọi tôi là bác sĩ Tô, tôi thấy thoải mái hơn.”


Thịnh Giang Bắc tạm dừng một giây, đồng ý: “… Được, bác sĩ Tô.”


Bố Tô gật gật đầu, sắc mặt vẫn nặng nề, không hề hòa hoãn: “Anh Thịnh, có chuyện gì, mời nhanh lên. Tôi còn nhiều chuyện cần giải quyết.”


Trong không khí nổi sóng ngầm, dưới mặt biển bình tĩnh ấp ủ sóng lớn, im lặng lại vượt hơn cả âm thanh.


Thịnh Giang Bắc ho khan một tiếng, đứng dậy rót đầy cốc nước cho bố Tô, sau đó ngồi xuống, hỏi: “Gần đây An An thế nào ạ?”


Nhắc tới con gái, biểu cảm của bố Tô hơi đổi. Ông thay đổi dáng ngồi, gác tay ở mặt bàn: “Gần đây con bé không tốt lắm, nhưng mà trẻ con ấy mà! Thất tình sẽ luôn đau buồn một vài ngày. Chỉ qua mấy ngày nữa là sẽ dần vui vẻ thôi.”


Hơi thở Thịnh Giang Bắc rối loạn, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng dường như dáng vẻ bình tĩnh thong dong vừa rồi chỉ là đeo mặt nạ, trong giây lát bị người gỡ xuống: “Mấy ngày nay, không gọi được cho em ý. An An…”


Bố Tô nhíu mày, nói thẳng: “Tôi tịch thu điện thoại rồi, người cũng bị tôi nhốt ở trong nhà.”


Thịnh Giang Bắc bùng lửa giận. Nghĩ tới ba ngày qua, cô đều bị nhốt ở trong nhà, không biết vết thương trên đùi thế nào rồi, đã khỏi hẳn hay chưa? Có lẽ vì những cảm xúc này, giọng anh cũng vô cớ nhuốm sự lạnh lẽo, nhưng thu lại rất nhiều, đè nặng giọng nói: “Thứ cho cháu nói thẳng, An An là một người trưởng thành, có quyền tự do yêu đương. Bác sĩ Tô làm như vậy, có nghĩ tới sẽ thương tổn An An không?”


Bố Tô không hề lùi bước: “Con bé là người trưởng thành, nhưng cũng là con gái của tôi. Hơn nữa không phải tôi không cho con bé yêu đương. Yêu đường bình thường, tôi ủng hộ.”


Thịnh Giang Bắc nghe xong ông nói, cuối cùng đã hiểu điểm mấu chốt: “Bác sĩ Tô có bất mãn gì với cháu thì có thể nói thẳng.”



Bố Tô đẩy kính, trên mặt nghiêm nghị, lạnh lẽo như sương: “Một khi đã như vậy, thì tôi cũng nói thẳng hi vọng anh Thịnh chớ để bụng. An An năm nay hai mươi hai tuổi, cuộc sống vừa mới bắt đầu, hai người chênh lệch tuổi quá lớn. Hơn nữa có câu chắc anh Thịnh cũng biết, thượng bất chính hạ tắc loạn. Theo tôi được biết, quá khứ của bố anh rất phong phú, vô cùng phong lưu trong chuyện tình cảm. Bố con luôn giống nhau, nhưng An An là đứa bé thật thà, dễ để tâm vào chuyện vụn vặt, không thích hợp với trò chơi tình cảm của mấy người.”


“Cháu không chơi…” Thịnh Giang Bắc mở miệng ngắt lời.


Bố Tô xua tay, ý bảo anh không cần nói chuyện: “Đương nhiên, tôi tin anh Thịnh nghiêm túc, nhưng sự nghiêm túc này có thể duy trì bao lâu? Một tháng hay một năm? Tôi cũng không thể nói trước được. Hai người yêu đương là hướng về kết hôn à? Chính vì không phải như thế, tôi mới hy vọng hiện tại hai người chấm dứt. Kết cục chỉ có vậy, tôi không hy vọng An An đau lòng khi đã lún sâu vào. Xin anh hiểu cho tấm lòng của một người cha, tôi hy vọng con gái mình sống nhẹ nhàng một ít.”


Thịnh Giang Bắc không nói gì, trầm tĩnh như nước, khí áp quanh thân rất thấp.


Chỉ nghe bố Tô tiếp tục nói: “Lui một bước mà nói, nếu hai người kiên trì, cuối cùng ở bên nhau, vậy gia đình anh thì sao? Tính cách An An đơn thuần, hoàn cảnh sống chỉ có một. Anh cảm thấy nó làm quen được với những chuyện lung tung lộn xộn đó sao?”


Thịnh Giang Bắc im lặng nghe, bởi vì những gì bố Tô nói đều là sự thật.


Trước đó, tuy rằng Thịnh Giang Bắc vội vàng, nhưng trong lòng nắm chắc, đúng hơn là anh tự tin. Trừ vấn đề chênh lệch tuổi tác ra, tất cả những thứ khác đều không có vấn đề, anh có thể có thể chấp nhận tất cả tức giận từ việc ngoài ý muốn tối đó. Khiến bố An An đồng ý mối quan hệ của hai người chỉ là vấn đề thời gian.


Mà bây giờ, bố Tô liệt kê ra từng vấn đề, anh mới bừng tỉnh phát hiện giữa bọn họ tồn tại nhiều vấn đề như vậy. Gia đình anh, tuổi tác của anh, bố mẹ anh dường như đều trở thành ngăn cách giữa bọn họ.


Bố Tô nói xong, uống từng ngụm nước trong cốc, nhìn thật sâu người đàn ông đối diện, tiếc hận lắc đầu. Sau đó, ông đẩy cửa bước đi, chỉ để lại căn phòng trống trải và một người đàn ông cô đơn.


Thịnh Giang Bắc ngồi tại chỗ, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh mặt trời chói lòa, chiếu lên cửa kính, ngoài cửa là tiếng nói chuyện loáng thoáng. Anh hơi mệt mỏi nhéo mi tâm, mở di động ra, ngây ra nhìn chằm chằm ảnh trên màn hình một lúc.


Ảnh mới chụp không lâu trước đây, ở dưới ký túc xá của An An. Đêm đó ánh trăng mê người, cô ôm eo anh không muốn rời đi, anh nhân lúc đó chụp lén một tấm. Độ phân giải của ảnh rất cao, bởi vì buổi tối, chất lượng ảnh chụp lại rất kém, mơ hồ mông lung, không thấy rõ, nhưng Thịnh Giang Bắc lại nhìn rất rõ.


Ngón tay anh v**t v* màn hình bóng loáng, ba ngày không gặp, trước kia không tin nhớ nhung thành họa, khoảng cách có xa, tóm lại vẫn có thể nghe được giọng của cô. Nhưng hôm nay, anh thật sự có họa.


Bên ngoài, viện trưởng thấy bố Tô đi ra, ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, mới năm phút, kinh ngạc hỏi: “Nhanh vậy?”


Bố Tô đã khôi phục dáng vẻ cười ha hả ban đầu, gật đầu: “Không có việc gì lớn, cho nên nhanh mà. Phòng có chút việc, tôi đi về trước.”



Viện trưởng vừa phất tay vừa nói: “Lần này thật sự phải cảm ơn anh Thịnh.”


Bố Tô như không có việc gì đối phó hai câu, sau đó đi ra ngoài.


Ông rời đi không lâu, Thịnh Giang Bắc cũng ra khỏi phòng, sắc mặt lạnh nhạt, áo vest vắt trên cánh tay, nhìn viện trưởng, gật đầu, rời đi.


7 giờ tối, ở chung cư nhà họ Tô gần bệnh viện.


“An An, ăn cơm tối, bố làm món cá kho mà con thích nhất.” Bố Tô bưng đĩa, đẩy cửa phòng ra, trên mặt tươi cười, làm lơ khuôn mặt lạnh lùng của An An, có ý lấy lòng. Có lẽ ông cảm thấy nhốt con gái trong căn phòng không tới hai mươi mét vuông quá vô nhân đạo.


“Dạ.” Tô An An ủ rũ, uể oải, ỉu xìu lên tiếng, cầm đĩa trong tay bố Tô, liếc về cửa nhà một cái. Cửa đã sớm bị bố Tô đóng chặt.


“Đúng rồi, lát nữa bố đi siêu thị, có muốn ăn gì không?”


An An không cảm kích: “Không muốn ăn gì ạ. Tâm trạng không tốt, không muốn ăn.”


Sau đó cô tùy tiện xúc hai miếng cơm, không ăn một miếng cá kho nào. Cô lau miệng, đẩy bát đũa ra: “Con ăn xong rồi.”


Cô chỉ ăn hai miếng, mấy ngày nay vẫn luôn như thế, gầy sọp đi mắt thường cũng có thể thấy. Bố Tô nhìn mà đau lòng, nhưng lại không có cách nào. Ông vẫn luôn là người bố ôn hòa, ở chung với An An cũng giống như bạn bè, đặt yêu thích của cô lên hàng đầu. Nhưng chỉ có chuyện này là nhất quyết không được.


“Con ăn thêm hai miếng đi. Tối nay bố nấu cá ngon lắm, không có mùi tanh.”


“Không muốn ăn. Bố, hiện tại con không muốn nhìn thấy bố. Bố đi ra ngoài có được không ạ?”


Bố Tô khuyên bảo không có kết quả, An An đã sớm quay lưng không thèm nhìn ông, bày tỏ thái độ bất hợp tác rất rõ ràng. Ông thở dài, đóng cửa đi ra ngoài.


Lạch cạch một tiếng, cửa bị khóa lại. Tô An An hậm hực nằm trên giường, vùi đầu vào gối, tịch mịch và bất lực vô biên vô hạn bao phủ cô.



An An không rảnh bận tâm. Bố Tô quá kín kẽ, chưa chừa ra chút sơ hở nào cho cô.


Trong phòng lập tức khôi phục sự trống trải như ban ngày, cửa sổ mở rộng, gió mùa hè thổi tấm rèm phất phơ cuốn lên một góc, lắc lư khắp nơi, không tiếng động đập vào vách tường.


Dưới lầu bỗng nhiên truyền đến tiếng “tích tích”, có vẻ rất nổi bật trong khu dân cư luôn luôn yên tĩnh. An An đang đắm chìm trong cảm xúc của mình, không rảnh bận tâm động tĩnh bên ngoài.


“Tích tích tích tích tích” lại một loạt tiếng động, từ cửa sổ chưa bao giờ đóng truyền đến bên tai An An. Cô miễn cưỡng nhìn ra hướng cửa sổ, tự nhiên đầu óc sáng suốt, nghĩ đến khả năng nào đó.


Cô vội chạy đến bên cửa sổ, từ lầu năm nhìn xuống. Một chiếc xe đen đậu dưới tòa nhà của cô, khi cô ló đầu ra khỏi cửa sổ, người trong xe cũng bước xuống, một tay chống lên nắp xe, ngửa đầu nhìn cô gái ở cửa sổ.


Trăng sáng sao thưa, ánh trăng chiếu sáng gương mặt người đàn ông, hiện rõ trước mắt cô gái. Không biết do tâm lý của cô hay thứ khác mà dường như anh gầy hơn, hình dáng khuôn mặt càng sắc nét hơn.


Tô An An muốn hét lên, nhưng các nhà xung đều là đồng nghiệp trong viện với bố Tô nên cô dùng sức che miệng, chỉ có thể không ngừng vẫy tay, vành mắt hồng hồng.


Thịnh Giang Bắc đã đậu xe ở đây từ chạng vạng, vứt lại công việc chồng chất như núi, đợi hai tiếng. Anh vốn tưởng rằng tối nay sẽ tay không mà về giống hai ngày trước, chỉ có thể nhìn cửa sổ nhà cô cho tới khi tắt đèn, sau đó buồn bã rời đi.


Anh vẫy tay với An An, giọng du dương truyền đến: “An An.”


Mũi Tô An An ê ẩm, dùng sức đáp lại anh, giọng nói mang theo một chút nức nở, ẩn chứa tủi thân: “Anh mới đến à?”


Giọng tủi thân của cô lọt vào trong tai anh, anh mỉm cười, nhìn cô chăm chú, không nói cho cô, thật ra anh đã tới hai tối, thật ra anh vẫn luôn ở bên cô mà chỉ xin lỗi: “Anh xin lỗi. Lần sau sẽ không đến trễ thế này.”


Tô An An nín khóc mỉm cười, hai người cách năm tầng lầu, cách trở một cánh cửa sổ, lải nhải nói một lúc lâu. Cách biệt ba ngày, dường như có rất nhiều chuyện nói mãi không xong. Hôm nay Thịnh Giang Bắc cực kỳ dịu dàng và kiên nhẫn, cho dù An An nói gì thì anh cũng sẽ gật đầu, ánh mắt ôn hòa, mang theo lưu luyến, dính dính như kẹo mạch nha. Dường như giây tiếp theo An An nói muốn hái sao xuống, anh cũng sẽ bình tĩnh gật đầu.


An An nói rất nhiều chuyện tào lao lung tung rối loạn, nhưng không nhắc tới chuyện của hai người. Dường như chỉ cần cô không nói, những chuyện đó sẽ không tồn tại.


An An dần dần yên tĩnh, ngơ ngác nhìn anh như đứa ngốc.



Thịnh Giang Bắc đứng ở bên xe, ánh trăng chiếu lên mặt anh, khuôn mặt như ngọc, trong sáng anh tuấn như thuở mới gặp. Anh cười hỏi: “Sao không nói nữa?”


An An mấp máy môi, nói: “Em muốn nghiêm túc nhìn anh thêm một lúc, bởi vì lần sau gặp mặt không biết tới bao giờ. Em thật sự rất nhớ anh.”


Đúng là cô bé ngốc. Thịnh Giang Bắc nhớ tới lời bố Tô nói ban ngày, có cảm giác mọi việc đã định rồi. Có không hợp nhường nào cũng không thể sánh bằng một câu nhớ của cô.


“Sẽ không lâu đâu.” Muộn nhất là ngày mai.


Bởi vì bố Tô trở về nên hai người chấm dứt việc gặp gỡ, lưu luyến không rời vẫy tay. Khi nghe được tiếng mở cửa, An An nhanh chóng đóng cửa sổ lại, kéo rèm, dựa vào giường đọc sách như không có việc gì. Bố Tô đẩy cửa vào, nếp nhăn nơi khóe mắt sâu thêm bởi vì tươi cười, trong tay xách theo túi nilon ở siêu thị, bên trong đầy các loại đồ ăn vặt, phần lớn là An An thích ăn.


Ông đặt túi lên bàn sách, ngẩng đầu lại nhìn thoáng qua con gái trên giường, muốn nói lại thôi.


Tô An An còn tức giận, không muốn để ý đến ông.


Bố Tô bất đắc dĩ thở dài, đành phải xoay người rời đi.


Ông vừa rời đi, Tô An An lập tức nhảy xuống giường, kéo rèm, mở cửa sổ. Quả nhiên anh vẫn còn ở đó.


Tối đó, Thịnh Giang Bắc vẫn luôn chờ đến khi cô tắt đèn ngủ, mới xoay người rời đi.


Ngồi vào trong xe, Thịnh Giang Bắc gọi điện về nhà cũ. Sau hai tiếng chuông, điện thoại đã được nghe, là dì giúp việc.


“Tìm bà cụ.”



“Bà ơi, cháu có chuyện muốn nhờ bà giúp. Là thế này…”


***


Tình Yêu Đẹp Nhất - Thuỷ Thuỷ Thanh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tình Yêu Đẹp Nhất - Thuỷ Thuỷ Thanh Truyện Tình Yêu Đẹp Nhất - Thuỷ Thuỷ Thanh Story Chương 48
10.0/10 từ 45 lượt.
loading...