Tình Yêu Đẹp Nhất - Thuỷ Thuỷ Thanh
Chương 44
71@-
Từ sau đêm đó, Tô An An hoàn toàn nổi tiếng ở đại học S. Bài viết “Ký túc xá nữ xuất hiện ăn trộm, cô gái mạnh mẽ khí phách tay không đấu ăn trộm” chiếm top đầu trang Tieba đại học S suốt một tuần. Bởi vì ngoài người trong cuộc, không ai chân chính chứng kiến tình hình đêm đó nên các phiên bản xuất hiện như mưa.
Tin đồn thái quá như “Cô gái dùng phích nước đập vỡ đầu ăn trộm, đến nay tên trộm chưa tỉnh” cũng có, mấu chốt là còn có người tin. Cho nên, hiện giờ cách mọi người gặp mặt chào hỏi từ “Tối hôm qua mấy giờ ngủ?” chuyển thành “Cậu có nghe về cô gái ở học viện Ngoại ngữ chưa? Cô ấy dùng phích nước đập ăn trộm...”
Mà cô gái mạnh mẽ trong lòng mọi người đang nằm trên giường ở phòng y tế, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, trên cẳng chân quấn một vòng vải trắng, phần đuôi là nơ con bướm do cô tự thắt, trong ngực là một quyển truyện tranh thiếu nữ, một tay truyền dịch, một tay khác đang lật truyện. Ánh mặt trời chiếu lên mặt cô, đổ bóng xuống khăn trải giường màu trắng. Tất cả rất yên tĩnh hiền hòa, trừ…
“Bom... Ha ha, chặn các cậu nè.”
“Cao Phán, sao ván nào cậu cũng thắng thế? Đúng là gặp quỷ.”
“Đang may mà, có thế nào cũng không ngăn được. Hì hì, nhanh lên, nộp tiền nộp tiền, không được chơi xấu.”
Hai người còn lại nhìn nhau, không tình nguyện đưa cho cô ấy hai đồng xu.
Tô An An nghiêng đầu nhìn về phía giường bên cạnh. Phòng y tế trống một chiếc giường, bị ba người chiếm mất chơi đấu địa chủ, chơi vô cùng vui vẻ, mà An An lại nghĩ đến một chuyện khác: “Tớ bảo.”
Cô vừa dứt lời, Cao Phán lập tức vứt bài trong tay xuống, chờ đợi sai bảo: “Làm sao vậy? Cần gì à? Muốn đi toilet?”
Tất cả đều không phải. An An lắc đầu, gập truyện trong tay lại, chỗ cẳng chân bị thương quá đau, khiến tốc độ nói chuyện của cô cũng chậm lại: “Các cậu không về đi học à?”
Ba người đồng loạt lắc đầu, đặc biệt Cao Phán và Lộ Giai, lần đầu tiên không bất đồng ý kiến, đồng lòng khiến An An sợ hãi: “Bọn tớ ở với cậu. Cậu đã bị thương như vậy, sao có thể để cậu ở đây một mình chứ?”
An An thật sự không nhịn được, vạch trần bọn họ: “Đừng cho là tớ không biết, tiết sau là lớp hội thoại. Các cậu chưa chuẩn bị bài.”
Lộ Giai trợn trắng mắt, tức giận nói với Cao Phán: “Đã bảo không lừa được cậu ấy mà. Chẳng vui gì! Tớ đi siêu thị, các cậu muốn gì không?”
Sau khi hỏi hai người khác, Lộ Giai nhìn về phía An An, rụt rè hỏi: “Cậu muốn gì?”
Thật ra An An không có yêu cầu đặc biệt nào, thuận miệng nói bừa, muốn một chai nước. Lộ Giai gật gật đầu, cầm ví rời đi.
“Sao hôm nay Lộ Giai cứ là lạ?”
“Có lẽ muốn ở chung hòa thuận với chúng ta.”
“Thế à? Tớ cảm thấy hẳn là bị An An chinh phục. Dẫu sao cô gái có thể cầm phích nước giội ăn trộm cũng không nhiều. Tớ phục cậu là người mạnh mẽ.”
An An sờ sờ mặt, nhớ lại mình vào đêm qua cứ như giấc mơ, hiện tại còn hoảng hốt. Nếu không phải cẳng chân lâm râm đau nhắc nhở cô, cô thật sự mở nắp phích nước, đổ nửa phích nước nóng vào chân tên trộm. Mà cô cũng buông phích nước ra do không kịp trở tay, ruột phích nổ tung, mảnh nhỏ găm vào cẳng chân cô. Lúc ấy cô bị dọa, cả người đã ngây ra. May mà ba người còn lại phản ứng kịp thời, đặc biệt là Cao Phán. Năm nhất đại học, cô ấy từng học taekwondo một thời gian, tuy rằng chỉ là gà mờ, nhưng bởi vì chân phải tên trộm bị An An làm bỏng, sức chiến đấu hạ thấp, cho nên, Cao Phán đấm cho tên trộm hai cú. Bên kia Lộ Giai gọi các bạn ở ký túc xá bên cạnh, mấy người hợp lực, thật sự trói chặt được tên trộm.
Đêm đó kinh hồn bạt vía, là An An hành động bất ngờ, cho nên sau đó nhớ tới chuyện này cũng cảm thấy quá không thể tin nổi. Nhưng chính vì chuyện bất ngờ ấy mà mối quan hệ trong phòng ký túc xá hài hòa chưa từng có, có lẽ do cùng nhau gặp chuyện lớn.
Trong lúc truyền nước, Tô An An bỗng nhiên buồn đi tiểu. Cô nhịn một lúc, thật sự không nhịn nổi nữa, đành phải nhờ bạn cầm chai truyền đi vào phòng vệ sinh.
Ngay khi cô rời đi không lâu, di động bắt đầu kêu. Sau khi kêu một lúc, Cao Phán sợ bị gọi nhỡ nên nghe máy hộ cô, thuận tiện liếc tên người gọi, là “Chú”.
Chẳng lẽ là người nhà An An? Cao Phán bấm nghe, sau đó đưa điện thoại di động tới gần bên tai, nói: “Chú của An An ạ? Chào chú, cháu là bạn học của An An.”
Bên kia điện thoại không tiếng động, im phăng phắc.
Vào lúc Cao Phán định cúp máy, mới truyền đến giọng đàn ông trầm thấp dễ nghe: “Em ấy đâu?”
Giọng rất hay, hơn nữa rất trẻ hình như đã nghe ở đâu rồi. An An, cậu có thiếu thím không? Kiểu người học đại học, biết ăn biết làm ấy! Người mê giọng như Cao Phán hơi kích động khi nghe được giọng trong điện thoại, nhưng chỉ giây lát lý trí đã quay về. Cô ấy đã thích người khác, tuy rằng người ấy không thích cô ấy.
“An An ở phòng y tế truyền nước, bây giờ đang đi vệ sinh ạ.”
“Phòng y tế? Em ấy bị bệnh?”
“À, chuyện là thế này.” Cao Phán blah blah kể lại rõ ràng câu chuyện từ đầu đến cuối, đầu kia lại không có tiếng động.
“Chú của An An, chú còn đó không ạ?”
“Còn.” Giọng người đàn ông đã đổi tông, cách điện thoại cũng có thể nghe được tiếng bước chân vội vàng: “Các em ở phòng y tế trường à? Bảo An An cứ ở yên đó, tôi đi trước.”
“Dạ, vâng.”
“Chờ chút, sao em biết tôi là chú của An An?”
“Hì hì, tên trên danh bạ của An An ạ.”
“... Ừ, tôi đã biết.”
Nói xong, điện thoại bị ngắt.
Khi Tô An An đi vào thì nhìn thấy Cao Phán cầm di động của cô ngây ra. Cô phẩy tay trước mặt cô ấy: “Sao vậy? Ngốc à?”
Cao Phán trừng cô ấy một cái, sau đó đưa di động đưa cho cô: “Vừa rồi chú của cậu gọi đến, nói lát nữa sẽ đến, bảo cậu chờ ở đây một lát.”
Tô An An nhận di động, theo bản năng phản bác: “Cậu nói bậy gì thế? Tớ làm gì có chú...”
Đang nói đột nhiên im bặt, cô đột nhiên nhớ tới một chuyện, mở nhật ký cuộc gọi ra. Cuộc gọi mới nhất thật sự có một ông chú, à, không, là bạn trai của cô.
Ôm chút hi vọng cuối cùng, ánh mắt An An sáng ngời nhìn Cao Phán: “Khi cậu nghe máy thì không gọi anh ấy là chú đấy chứ?”
Cao Phán đỡ cô nằm lên giường, liếc cô: “Sao tớ có thể không lễ phép thế được? Đương nhiên gọi, gọi rất to đấy. Hì hì, có phải có bạn thân hiểu chuyện ngoan ngoãn như tớ rất hãnh diện không?”
An An khóc không ra nước mắt. Cô chỉ lười một chút, chưa kịp sửa tên trên danh bạ thôi.
“Cậu sao vậy? Cứ như gặp nạn tới nơi rồi.”
“Không có gì, đột nhiên rất muốn cảm ơn cậu.”
Cao Phán ngượng ngùng sờ sờ mũi: “Cảm ơn gì chứ?”
“Cảm ơn cậu gọi Thịnh Giang Bắc là chú. Dù sao tớ cũng xong đời rồi.”
Cao Phán còn đang đắc ý, đột nhiên nghe cô nói vậy, kinh hãi nhìn cô: “Cậu nói người vừa rồi gọi điện không phải chú của cậu, mà là bạn trai?”
An An gật đầu. Cao Phán há to miệng như có thể nhét vừa một quả trứng gà: “Cậu không sao chứ? Đặt tên gì cho bạn trai mình chả được, cố tình đặt là chú?”
***
Tốc độ của Thịnh Giang Bắc nhanh như chớp, không đến hai mươi phút đã xuất hiện ở cửa phòng y tế. Vừa hay An An ngẩng đầu, ánh mắt hai người gặp nhau trên không trung.
Một người vì thẹn trong lòng mà quay đầu đi, một người thì nhìn chằm chằm người trên giường, có bao nhiêu đau lòng thì có bấy nhiêu tức giận, bước chân nặng nề, từng bước như giẫm vào lòng An An.
Bởi vì đã được thông báo trước, cho nên khi Thịnh Giang Bắc vừa xuất hiện, ba người còn lại lặng lẽ chuồn ra ngoài. Chẳng qua khi ở chỗ rẽ, vì tò mò mà mọi người còn quay lại nhìn mấy lần rồi mới rời đi.
Thịnh Giang Bắc đứng ở mép giường, không nói một lời, sắc mặt u ám, thật ra là đang quan sát An An, xem cô có bị thương ở chỗ khác không. Sau khi lướt một lượt, may mắn, may không bị ở chỗ khác.
“Sao? Biết sai, không dám nhìn anh à?” Thịnh Giang Bắc nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu cô, trách cứ một tiếng.
An An cúi đầu nhìn chằm chằm vào cẳng chân băng bó của mình, nghe anh nói xong, hơi ngẩng đầu, nhìn anh một cái, ra vẻ không biết gì cả: “Ô? Sao anh lại ở đây?”
“Hừ, em hỏi sao anh ở đây à? Nghe được người nào đó bị thương, anh lao xe tới đây, vượt đèn đỏ, chạy tốc độ cao nhất. Em nói xem, sao anh lại ở đây?”
“À.” Tô An An ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, đen như mực, cô lại muốn cười.
Thế mà còn cười được! Thịnh Giang Bắc nhìn từ trên cao xuống, dùng sức véo mặt cô. Anh thật sự dùng sức, nhưng cũng chỉ như vậy, lại không nỡ đánh. Có trời biết, khi anh đến đây, trái tim anh đập nhanh đến nhường nào.
An An không giãy giụa, ngơ ngác nhìn anh, nhỏ giọng nói một câu: “Chân em đau quá.”
Giọng cô khe khẽ, vô cùng đáng thương, khác hoàn toàn với cô gái hung hãn đêm hôm qua.
Động tác véo má cô của Thịnh Giang Bắc khựng lại. Anh nghiêng đầu nhìn chân cô, bị băng gạc quấn, không nhìn ra khác thường. Anh lại có thể nhìn thấy vết thương dưới băng gạc, động tác véo má cô chậm rãi thay đổi, nhẹ nhàng xoa mặt cô như trấn an. Sau đó anh ôm lấy cô.
Tô An An chôn đầu ở bụng anh, nhẹ nhàng cọ cọ, trái tim quay về vị trí cũ. Cuối cùng cũng qua được cửa này.
Thịnh Giang Bắc ngồi ở bên cạnh trông truyền cho cô, trong lúc đó không hề đề cập đến chuyện điện thoại. An An cảm thấy anh người lớn không nhớ chuyện nhỏ nhặt, đã quên rồi.
Dường như đúng là như vậy!
An An truyền xong, muốn tiếp tục đi học. Cô vừa nói ra, Thịnh Giang Bắc lập tức đen mặt: “Vừa rồi bác sĩ nói tĩnh dưỡng, em quên luôn rồi à? Về nghỉ ngơi cho tốt.”
“Nhưng em ở một mình trong ký túc xá chán lắm.” An An không đồng ý.
“Ai nói ở ký túc xá.” Thịnh Giang Bắc khom lưng đi giày cho cô. An An không quen, mấy lần muốn tự đi đều bị anh ngăn lại, cuối cùng chỉ có thể nhìn anh vụng về đi giày vào cho mình.
“Nhưng em về nhà, bố mẹ đều không ở nhà, cũng giống ở ký túc xá mà.”
“Thế vừa hay, anh cũng ở một mình. Em ở với anh.” Thịnh Giang Bắc nhẹ nhàng nói ra mục đích cuối cùng của mình.
Tình Yêu Đẹp Nhất - Thuỷ Thuỷ Thanh
Từ sau đêm đó, Tô An An hoàn toàn nổi tiếng ở đại học S. Bài viết “Ký túc xá nữ xuất hiện ăn trộm, cô gái mạnh mẽ khí phách tay không đấu ăn trộm” chiếm top đầu trang Tieba đại học S suốt một tuần. Bởi vì ngoài người trong cuộc, không ai chân chính chứng kiến tình hình đêm đó nên các phiên bản xuất hiện như mưa.
Tin đồn thái quá như “Cô gái dùng phích nước đập vỡ đầu ăn trộm, đến nay tên trộm chưa tỉnh” cũng có, mấu chốt là còn có người tin. Cho nên, hiện giờ cách mọi người gặp mặt chào hỏi từ “Tối hôm qua mấy giờ ngủ?” chuyển thành “Cậu có nghe về cô gái ở học viện Ngoại ngữ chưa? Cô ấy dùng phích nước đập ăn trộm...”
Mà cô gái mạnh mẽ trong lòng mọi người đang nằm trên giường ở phòng y tế, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, trên cẳng chân quấn một vòng vải trắng, phần đuôi là nơ con bướm do cô tự thắt, trong ngực là một quyển truyện tranh thiếu nữ, một tay truyền dịch, một tay khác đang lật truyện. Ánh mặt trời chiếu lên mặt cô, đổ bóng xuống khăn trải giường màu trắng. Tất cả rất yên tĩnh hiền hòa, trừ…
“Bom... Ha ha, chặn các cậu nè.”
“Cao Phán, sao ván nào cậu cũng thắng thế? Đúng là gặp quỷ.”
“Đang may mà, có thế nào cũng không ngăn được. Hì hì, nhanh lên, nộp tiền nộp tiền, không được chơi xấu.”
Hai người còn lại nhìn nhau, không tình nguyện đưa cho cô ấy hai đồng xu.
Tô An An nghiêng đầu nhìn về phía giường bên cạnh. Phòng y tế trống một chiếc giường, bị ba người chiếm mất chơi đấu địa chủ, chơi vô cùng vui vẻ, mà An An lại nghĩ đến một chuyện khác: “Tớ bảo.”
Cô vừa dứt lời, Cao Phán lập tức vứt bài trong tay xuống, chờ đợi sai bảo: “Làm sao vậy? Cần gì à? Muốn đi toilet?”
Tất cả đều không phải. An An lắc đầu, gập truyện trong tay lại, chỗ cẳng chân bị thương quá đau, khiến tốc độ nói chuyện của cô cũng chậm lại: “Các cậu không về đi học à?”
Ba người đồng loạt lắc đầu, đặc biệt Cao Phán và Lộ Giai, lần đầu tiên không bất đồng ý kiến, đồng lòng khiến An An sợ hãi: “Bọn tớ ở với cậu. Cậu đã bị thương như vậy, sao có thể để cậu ở đây một mình chứ?”
An An thật sự không nhịn được, vạch trần bọn họ: “Đừng cho là tớ không biết, tiết sau là lớp hội thoại. Các cậu chưa chuẩn bị bài.”
Lộ Giai trợn trắng mắt, tức giận nói với Cao Phán: “Đã bảo không lừa được cậu ấy mà. Chẳng vui gì! Tớ đi siêu thị, các cậu muốn gì không?”
Sau khi hỏi hai người khác, Lộ Giai nhìn về phía An An, rụt rè hỏi: “Cậu muốn gì?”
Thật ra An An không có yêu cầu đặc biệt nào, thuận miệng nói bừa, muốn một chai nước. Lộ Giai gật gật đầu, cầm ví rời đi.
“Sao hôm nay Lộ Giai cứ là lạ?”
“Có lẽ muốn ở chung hòa thuận với chúng ta.”
“Thế à? Tớ cảm thấy hẳn là bị An An chinh phục. Dẫu sao cô gái có thể cầm phích nước giội ăn trộm cũng không nhiều. Tớ phục cậu là người mạnh mẽ.”
An An sờ sờ mặt, nhớ lại mình vào đêm qua cứ như giấc mơ, hiện tại còn hoảng hốt. Nếu không phải cẳng chân lâm râm đau nhắc nhở cô, cô thật sự mở nắp phích nước, đổ nửa phích nước nóng vào chân tên trộm. Mà cô cũng buông phích nước ra do không kịp trở tay, ruột phích nổ tung, mảnh nhỏ găm vào cẳng chân cô. Lúc ấy cô bị dọa, cả người đã ngây ra. May mà ba người còn lại phản ứng kịp thời, đặc biệt là Cao Phán. Năm nhất đại học, cô ấy từng học taekwondo một thời gian, tuy rằng chỉ là gà mờ, nhưng bởi vì chân phải tên trộm bị An An làm bỏng, sức chiến đấu hạ thấp, cho nên, Cao Phán đấm cho tên trộm hai cú. Bên kia Lộ Giai gọi các bạn ở ký túc xá bên cạnh, mấy người hợp lực, thật sự trói chặt được tên trộm.
Đêm đó kinh hồn bạt vía, là An An hành động bất ngờ, cho nên sau đó nhớ tới chuyện này cũng cảm thấy quá không thể tin nổi. Nhưng chính vì chuyện bất ngờ ấy mà mối quan hệ trong phòng ký túc xá hài hòa chưa từng có, có lẽ do cùng nhau gặp chuyện lớn.
Trong lúc truyền nước, Tô An An bỗng nhiên buồn đi tiểu. Cô nhịn một lúc, thật sự không nhịn nổi nữa, đành phải nhờ bạn cầm chai truyền đi vào phòng vệ sinh.
Ngay khi cô rời đi không lâu, di động bắt đầu kêu. Sau khi kêu một lúc, Cao Phán sợ bị gọi nhỡ nên nghe máy hộ cô, thuận tiện liếc tên người gọi, là “Chú”.
Chẳng lẽ là người nhà An An? Cao Phán bấm nghe, sau đó đưa điện thoại di động tới gần bên tai, nói: “Chú của An An ạ? Chào chú, cháu là bạn học của An An.”
Bên kia điện thoại không tiếng động, im phăng phắc.
Vào lúc Cao Phán định cúp máy, mới truyền đến giọng đàn ông trầm thấp dễ nghe: “Em ấy đâu?”
Giọng rất hay, hơn nữa rất trẻ hình như đã nghe ở đâu rồi. An An, cậu có thiếu thím không? Kiểu người học đại học, biết ăn biết làm ấy! Người mê giọng như Cao Phán hơi kích động khi nghe được giọng trong điện thoại, nhưng chỉ giây lát lý trí đã quay về. Cô ấy đã thích người khác, tuy rằng người ấy không thích cô ấy.
“An An ở phòng y tế truyền nước, bây giờ đang đi vệ sinh ạ.”
“Phòng y tế? Em ấy bị bệnh?”
“À, chuyện là thế này.” Cao Phán blah blah kể lại rõ ràng câu chuyện từ đầu đến cuối, đầu kia lại không có tiếng động.
“Chú của An An, chú còn đó không ạ?”
“Còn.” Giọng người đàn ông đã đổi tông, cách điện thoại cũng có thể nghe được tiếng bước chân vội vàng: “Các em ở phòng y tế trường à? Bảo An An cứ ở yên đó, tôi đi trước.”
“Dạ, vâng.”
“Chờ chút, sao em biết tôi là chú của An An?”
“Hì hì, tên trên danh bạ của An An ạ.”
“... Ừ, tôi đã biết.”
Nói xong, điện thoại bị ngắt.
Khi Tô An An đi vào thì nhìn thấy Cao Phán cầm di động của cô ngây ra. Cô phẩy tay trước mặt cô ấy: “Sao vậy? Ngốc à?”
Cao Phán trừng cô ấy một cái, sau đó đưa di động đưa cho cô: “Vừa rồi chú của cậu gọi đến, nói lát nữa sẽ đến, bảo cậu chờ ở đây một lát.”
Tô An An nhận di động, theo bản năng phản bác: “Cậu nói bậy gì thế? Tớ làm gì có chú...”
Đang nói đột nhiên im bặt, cô đột nhiên nhớ tới một chuyện, mở nhật ký cuộc gọi ra. Cuộc gọi mới nhất thật sự có một ông chú, à, không, là bạn trai của cô.
Ôm chút hi vọng cuối cùng, ánh mắt An An sáng ngời nhìn Cao Phán: “Khi cậu nghe máy thì không gọi anh ấy là chú đấy chứ?”
Cao Phán đỡ cô nằm lên giường, liếc cô: “Sao tớ có thể không lễ phép thế được? Đương nhiên gọi, gọi rất to đấy. Hì hì, có phải có bạn thân hiểu chuyện ngoan ngoãn như tớ rất hãnh diện không?”
An An khóc không ra nước mắt. Cô chỉ lười một chút, chưa kịp sửa tên trên danh bạ thôi.
“Cậu sao vậy? Cứ như gặp nạn tới nơi rồi.”
“Không có gì, đột nhiên rất muốn cảm ơn cậu.”
Cao Phán ngượng ngùng sờ sờ mũi: “Cảm ơn gì chứ?”
“Cảm ơn cậu gọi Thịnh Giang Bắc là chú. Dù sao tớ cũng xong đời rồi.”
Cao Phán còn đang đắc ý, đột nhiên nghe cô nói vậy, kinh hãi nhìn cô: “Cậu nói người vừa rồi gọi điện không phải chú của cậu, mà là bạn trai?”
An An gật đầu. Cao Phán há to miệng như có thể nhét vừa một quả trứng gà: “Cậu không sao chứ? Đặt tên gì cho bạn trai mình chả được, cố tình đặt là chú?”
***
Tốc độ của Thịnh Giang Bắc nhanh như chớp, không đến hai mươi phút đã xuất hiện ở cửa phòng y tế. Vừa hay An An ngẩng đầu, ánh mắt hai người gặp nhau trên không trung.
Một người vì thẹn trong lòng mà quay đầu đi, một người thì nhìn chằm chằm người trên giường, có bao nhiêu đau lòng thì có bấy nhiêu tức giận, bước chân nặng nề, từng bước như giẫm vào lòng An An.
Bởi vì đã được thông báo trước, cho nên khi Thịnh Giang Bắc vừa xuất hiện, ba người còn lại lặng lẽ chuồn ra ngoài. Chẳng qua khi ở chỗ rẽ, vì tò mò mà mọi người còn quay lại nhìn mấy lần rồi mới rời đi.
Thịnh Giang Bắc đứng ở mép giường, không nói một lời, sắc mặt u ám, thật ra là đang quan sát An An, xem cô có bị thương ở chỗ khác không. Sau khi lướt một lượt, may mắn, may không bị ở chỗ khác.
“Sao? Biết sai, không dám nhìn anh à?” Thịnh Giang Bắc nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu cô, trách cứ một tiếng.
An An cúi đầu nhìn chằm chằm vào cẳng chân băng bó của mình, nghe anh nói xong, hơi ngẩng đầu, nhìn anh một cái, ra vẻ không biết gì cả: “Ô? Sao anh lại ở đây?”
“Hừ, em hỏi sao anh ở đây à? Nghe được người nào đó bị thương, anh lao xe tới đây, vượt đèn đỏ, chạy tốc độ cao nhất. Em nói xem, sao anh lại ở đây?”
“À.” Tô An An ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, đen như mực, cô lại muốn cười.
Thế mà còn cười được! Thịnh Giang Bắc nhìn từ trên cao xuống, dùng sức véo mặt cô. Anh thật sự dùng sức, nhưng cũng chỉ như vậy, lại không nỡ đánh. Có trời biết, khi anh đến đây, trái tim anh đập nhanh đến nhường nào.
An An không giãy giụa, ngơ ngác nhìn anh, nhỏ giọng nói một câu: “Chân em đau quá.”
Giọng cô khe khẽ, vô cùng đáng thương, khác hoàn toàn với cô gái hung hãn đêm hôm qua.
Động tác véo má cô của Thịnh Giang Bắc khựng lại. Anh nghiêng đầu nhìn chân cô, bị băng gạc quấn, không nhìn ra khác thường. Anh lại có thể nhìn thấy vết thương dưới băng gạc, động tác véo má cô chậm rãi thay đổi, nhẹ nhàng xoa mặt cô như trấn an. Sau đó anh ôm lấy cô.
Tô An An chôn đầu ở bụng anh, nhẹ nhàng cọ cọ, trái tim quay về vị trí cũ. Cuối cùng cũng qua được cửa này.
Thịnh Giang Bắc ngồi ở bên cạnh trông truyền cho cô, trong lúc đó không hề đề cập đến chuyện điện thoại. An An cảm thấy anh người lớn không nhớ chuyện nhỏ nhặt, đã quên rồi.
Dường như đúng là như vậy!
An An truyền xong, muốn tiếp tục đi học. Cô vừa nói ra, Thịnh Giang Bắc lập tức đen mặt: “Vừa rồi bác sĩ nói tĩnh dưỡng, em quên luôn rồi à? Về nghỉ ngơi cho tốt.”
“Nhưng em ở một mình trong ký túc xá chán lắm.” An An không đồng ý.
“Ai nói ở ký túc xá.” Thịnh Giang Bắc khom lưng đi giày cho cô. An An không quen, mấy lần muốn tự đi đều bị anh ngăn lại, cuối cùng chỉ có thể nhìn anh vụng về đi giày vào cho mình.
“Nhưng em về nhà, bố mẹ đều không ở nhà, cũng giống ở ký túc xá mà.”
“Thế vừa hay, anh cũng ở một mình. Em ở với anh.” Thịnh Giang Bắc nhẹ nhàng nói ra mục đích cuối cùng của mình.
Tình Yêu Đẹp Nhất - Thuỷ Thuỷ Thanh
Đánh giá:
Truyện Tình Yêu Đẹp Nhất - Thuỷ Thuỷ Thanh
Story
Chương 44
10.0/10 từ 45 lượt.