Tình Yêu Đẹp Nhất - Thuỷ Thuỷ Thanh
Chương 41
115@-
Mấy ngày Thịnh Giang Bắc đi vắng, Tô An An vẫn luôn vùi mình ở thư viện với Cao Phán. Cao Phán không có việc gì thì cũng thích chèn ép cô một chút, An An đã quen rồi, luôn là mạnh miệng mềm lòng.
Khi An An chống cằm xem di động, Cao Phán thò qua: “Di động có bảo bối gì mà cậu nhìn chằm chằm thế? Để tớ nhìn xem.”
An An che màn hình di động không cho cô ấy xem, dùng tay đẩy cô ấy. Hai người đùa nhau đã quen, cậu đẩy tớ xô một lúc. Cao Phán ngồi về chỗ cũ, hai người ngồi đối mặt, người vừa rồi còn cười tươi đột nhiên rơi vào trong tối tăm: “An An, tớ thật sự không chịu nổi nữa. Cầu mà không được thật sự rất đau khổ.”
An An đặt điện thoại sang một bên, nắm tay Cao Phán, muốn tiếp thêm sức mạnh cho cô ấy, vẻ mặt cũng đau khổ hỏi: “Là người cậu thích mà lần trước cậu nhắc tới à?”
Mỗi một sợi tóc của Cao Phán đều tản ra vẻ thất vọng sa sút. Cô gái trẻ từng phóng khoáng rạng rỡ dường như đang chậm rãi biến mất. Cô ấy luôn ngồi ngây ra, thất thần. Tình yêu là một thứ thật kỳ lạ, có thể dễ dàng thay đổi một người.
Tô An An nhớ rất lâu trước kia Chung Mạch tặng Cao Phán bó hoa hồng. Lúc cô ấy nhận được hoa, đuôi mắt mắt toàn là ý cười xinh đẹp. Nhưng chỉ đến tối, cô ấy đã vứt hoa đi. An An hỏi nguyên nhân, cô ấy chỉ nói không thích Chung Mạch, không muốn nhận hoa của anh ấy, trước sau khác biệt rất lớn. Khi đó An An cũng bận việc của mình với Thịnh Giang Bắc nên không nghĩ nhiều nữa.
Cô muốn giật dây bắc cầu cho Cao Phán và Chung Mạch, thử thăm dò Cao Phán: “Thật ra, tớ cảm thấy Chung Mạch khá tốt, tính cách tốt, còn đẹp trai. Mấu chốt là tớ rất thân quen với anh ấy. Nếu anh ấy bắt nạt cậu, tớ có thể báo thù cho cậu. Hơn nữa mẹ của Chung Mạch tốt lắm, khi còn nhỏ thường xuyên nấu ăn cho tớ, cậu thật sự không suy xét anh ấy à?”
Là tớ không suy xét à? Người ta căn bản không suy xét tớ! Cao Phán có miệng khó trả lời. Cô ấy cũng có kiêu ngạo của mình, không để lộ lòng mình với An An.
Cao Phán lắc đầu: “Đừng nhắc với tớ về anh ấy, tớ đã có người mình thích. Được rồi! Đừng nói tớ nữa, nói cậu đi.”
“Nói tớ cái gì?”
“Hừ, thời gian yêu đương ngọt ngào của cậu. Chia sẻ xem yêu đương người lớn tuổi có cảm giác gì.”
“Người lớn tuổi gì chứ? Anh ấy không hề già, là trưởng thành chín chắn. Cảm giác thì...” An An tạm dừng một chút, vắt hết óc nghĩ ra một câu: “Có lẽ là lại thêm một người quản lý mình.”
Nói xong, An An cũng , nhưng đó là sự thật. Ngay tối hôm trước, Tô An An bị Cao Phán xúi giục xuống dưới ký túc xá mua que cay. Cao Phán có niềm đam mê với que cay, nhất định đòi ăn que cay xong mới bằng lòng ngủ. Ban đầu An An không định ăn đồ cay như vậy, nhưng Cao Phán cứ ngồi cạnh cô ăn, mùi cay k*ch th*ch vị giác, thật sự không nhịn nổi.
Cho nên khi Thịnh Giang Bắc gọi tới, An An đang cắn que cay, lúng búng nói chuyện. Anh phát hiện khác thường: “Đang ăn cái gì?”
Tô An An đắm chìm trong giọng nói của anh, không hề phòng bị mà nói cho anh: “Dạ, que cay.”
“Que cay?” Thịnh Giang Bắc tắt giao diện hộp thư trên máy tính, nhập vào hai chữ, nhanh chóng nhảy ra trang web. Anh cuộn chuột lướt xuống đọc, những tin tức đó khiến anh càng lúc càng nhăn chặt mày.
Anh hít sâu một hơi, suy xét tìm từ: “Nhả ra.”
“Dạ!” An An mới cắn miếng cuối cùng.
“Anh nói nhả ra, về sau không được ăn nữa.”
“Vì sao ạ? Không có độc mà.” Tô An An còn chưa biết tính nghiêm trọng của vấn đề, nói đùa.
“Nghe lời, không được ăn mấy thứ đó. Mất vệ sinh.” Thịnh Giang Bắc dụ dỗ. Tô An An vốn là người ăn mềm không ăn cứng. Anh vừa như vậy, An An không có bất kỳ sức chống cự gì, yên lặng nhả đồ trong miệng ra, trả túi que cay trên bàn chưa bóc cho Cao Phán.
Sáng sớm hôm sau, cô nhận được một cuộc gọi từ số lạ, giọng trong điện thoại là nữ, bảo cô ra cổng trường, có đồ đưa cho cô thay sếp Thịnh.
An An thay quần áo, đi ra cổng trường. Là một chị gái nhìn rất giỏi giang, tầm hơn ba mươi tuổi, trong tay ôm một cái hộp. An An vừa xuất hiện ở cổng trường, chị gái đã nhận ra cô.
“Cô Tô, đây là sếp Thịnh bảo tôi đưa đến. Đồ bên trong là tôi chọn, hy vọng cô thích.”
Tô An An nhận lấy cái hộp, hơi nặng tay. Cô hơi cúi đầu, nói cảm ơn. Cô luống cuống tay chân, hoàn toàn là dáng vẻ cô nhóc, đặc biệt hôm nay cô búi tóc tròn, nhìn còn nhỏ hơn tuổi thực mấy tuổi. Chị gái nhìn cô một lúc mới rời đi.
Ôi, đúng là gánh nặng ngọt ngào. Cô chống cằm cảm thán, di động lại rung lên. Cô nhìn thoáng qua, là tin nhắn của Thịnh Giang Bắc.
“Đang làm gì?”
An An trả lời: “Ở thư viện với bạn, anh thì sao?”
Khoảng một phút, anh trả lời: “Sớm vậy đã đi thư viện. Anh mới chạy bộ, chuẩn bị dùng bữa sáng.”
“Dạ, vậy anh ăn đi.”
“Ừ, vậy chờ lát nữa chúng ta gọi video, anh có nửa tiếng.”
“Vâng.” Tô An An trả lời tin nhắn rồi úp điện thoại xuống bàn, nhỏ giọng ngâm nga bắt đầu luyện tập nghe đọc.
Cao Phán ngẩng đầu nhìn cô một cái, sắc mặt phức tạp nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khoảng hơn mười phút sau, Thịnh Giang Bắc đúng hẹn gọi video. Tô An An cười tủm tỉm cầm máy, sau đó chạy đến một góc không người trong thư viện, bấm nghe.
Mạng lag một lúc, sau đó trên màn hình di động xuất hiện khuôn mặt tuấn tú của Thịnh Giang Bắc, khuôn mặt trong sáng, khí chất trầm ổn, một đôi mắt đen sắc bén dần ôn hòa ngay khi nhìn thấy An An.
An An cùng vẫy tay với anh: “Hi, nhìn thấy em không?”
Thịnh Giang Bắc đang đi đường, màn hình lắc qua lắc lại, cũng giơ tay đáp lại cô. Hai người trò chuyện những đề tài bình thường, có lẽ anh đổi tay cầm máy, màn hình cực kỳ rung lắc. An An đã có thể nhìn thấy cảnh ở sau lưng anh.
Cô cảm thấy rất quen thuộc như đã thấy ở đâu rồi. Cô nói ra suy nghĩ của mình cho Thịnh Giang Bắc.
Thịnh Giang Bắc ngẩng đầu nhìn cảnh trước mặt, rồi sau đó xoay màn hình: “Đây là kiến trúc đối diện với anh.”
Màn hình thay đổi, gương mặt người đàn ông được thay thế bằng một loạt kiến trúc với đường nét độc đáo. Chính diện dãy kiến trúc này có hình cây quạt, cao tới mười tầng.
Ngay khi nhìn thấy kiến trúc kia, trong góc truyền đến tiếng hô nhỏ kinh ngạc của An An. Cô không thể tin được, lại nhìn sát vào màn hình, thật sự là thư viện đại học S. Cô rất quen thuộc với bức tường kính này. An An che miệng chạy xuống, cô ở lầu bốn nên đi thang máy xuống.
Sau khi ra khỏi thang máy, cô chạy chậm, phía trước là bậc thang, dưới bậc thang có một người đàn ông đang đứng. Cao lớn đẹp trai, thân hình rắn rỏi, ánh mắt ôn hòa, quanh thân như tỏa ánh sáng dìu dịu. Anh lẳng lặng đứng ở dưới bậc thang như vậy, cũng đã làm trái tim Tô An An đập liên hồi.
Tô An An bước ba bước thành hai, bỏ qua bậc thang cuối cùng, dứt khoát nhảy xuống. Cô lảo đảo một chút, được Thịnh Giang Bắc giữ bả vai ổn định, sau đó cánh tay anh kéo lại, ôm cô vào trong ngực.
Bốn ngày, tuy rằng có nhắn tin, có điện thoại, nhưng giây phút gặp lại mới phát hiện tương tư sớm đã chất chồng. Hai người ôm nhau một lát, cuối cùng vẫn là An An chịu không nổi ánh mắt khác thường của sinh viên đi ngang qua mà thoát ra khỏi lồng ngực anh.
An An ngẩng đầu, gấp không chờ nổi hỏi: “Không phải nói còn một ngày à? Nhanh như vậy đã trở lại.”
Thịnh Giang Bắc vuốt tóc cô, hôn lên trán cô: “Có người nói nghĩ tới tết thiếu nhi, cho nên anh làm nhanh việc, đêm qua bay chuyến cuối cùng về.”
Anh nói xong, An An chú ý tới quanh mắt anh có quầng thâm, đau lòng muốn chết, oán trách: “Em chỉ thuận miệng nói vậy, thế mà anh coi là thật. Hơn nữa em lớn vậy rồi, tết thiếu nhi gì chứ?”
Thịnh Giang Bắc nắm tay cô đi dưới bóng cây: “Hôm nay anh nghỉ một ngày, bồi thường cho em. Cả ngày nay đều thuộc về em.”
Tô An An đột nhiên nhớ tới một chỗ, cô lớn như vậy rồi mà vẫn ít đi nên ngẩng đầu, đôi mắt lấp lánh nhìn anh: “Đi công viên giải trí đi.”
“Công viên giải trí?” Thịnh Giang Bắc chần chờ một giây.
An An nhìn anh: “Đúng vậy. Khi còn nhỏ bố mẹ em bận đi làm, trước nay không có thời gian dẫn em đi. Sau này lớn, em đi với Giản Đan, nhưng mỗi lần cô ấy đều đi cùng bạn trai, em giống như bóng đèn vậy. Em không thích cảm giác này, cho nên không đi nữa.”
Biểu cảm của cô khiến Thịnh Giang Bắc mềm lòng, khẽ cắn môi gật đầu đồng ý. Tuy rằng anh định ở bên cô ngày tết thiếu nhi nhưng không ngờ lại triệt để tới vậy.
Nếu hai người đã quyết định đi công viên giải trí thì phải thay quần áo. Áo sơ mi, quần âu phẳng phiu của Thịnh Giang Bắc không thích hợp với chỗ như vậy, mà Tô An An mặc váy càng không thích hợp.
An An nghĩ tới bộ đồ đôi trắng mua lần trước, quấn lấy đòi Thịnh Giang Bắc thay bộ đó. Thịnh Giang Bắc không lay chuyển được cô, đành phải đồng ý. An An về ký túc xá trước, cô thay áo trắng, quần yếm bò ngắn, trên đầu đội chiếc mũ mang phong cách đồng quê. Khi cô bước ra, Thịnh Giang Bắc nhìn cô chằm chằm, khiến An An nóng mặt.
“Anh đừng nhìn.”
“Anh nhìn bạn gái mình không được à?”
“Không được.”
Trở lại chung cư của Thịnh Giang Bắc, anh nhanh chóng thay áo trắng đôi. Khi chọn quần, anh nhìn cái quần bò duy nhất trong tủ quần áo, buông cái quần thể thao tối màu trong tay, cầm cái quần bò kia.
Sau khi ra, An An phát hiện quần bò trên người anh, đi quanh anh một vòng rồi ngửa đầu hỏi: “Anh cố ý à?”
Cô cố nhịn cười, làm Thịnh Giang Bắc có cảm giác không được tự nhiên hiếm có. Anh ho nhẹ: “Anh lấy bừa... Cái đó, bây giờ đi luôn nhé, nếu không sẽ muộn mất.”
“Dạ, dạ, vậy chúng ta đi thôi.” Tô An An bị chuyển chủ đề mà không hề phát hiện. Cô nhảy chân sáo ra cửa, trước khi đi lại sờ sờ đầu Tiểu Bắc, dặn nó ngoan ngoãn.
Bọn họ đi công viên trò chơi lớn nhất thành phố S, ở hướng nam thành phố, lái xe mất khoảng nửa tiếng.
Hai người mua vé xong thì đã gần 10 giờ. Thời tiết dần nóng, dòng người ở công viên dần đông, lại là thứ bảy, người càng nhiều. Thịnh Giang Bắc vẫn luôn nắm tay An An không rời, thuận lợi soát vé đi vào.
Trên đường, điện thoại trong ba lô của Tô An An bỗng nhiên vang lên, là điện thoại của bố Tô. Gần đây bệnh viện bận rộn, mẹ Tô đã liên tục một tuần không gọi điện cho cô, bố Tô càng không gọi. Cô cũng cảm thấy hơi lạ.
Cô chỉ vào di động ra hiệu cho Thịnh Giang Bắc: “Bố em.”
Thịnh Giang Bắc dừng lại, nhìn thấy một cửa hàng bán đồ ăn vặt ở nơi xa, ánh mắt trầm tĩnh, chỉ vào bên kia nói: “Anh đi mua nước cho em, em nghe máy đi.”
Nói xong anh cũng đã nhấc bước đi xa. Thật ra Tô An An chỉ nói cho anh một tiếng, không muốn tránh anh khi nghe điện thoại.
Tô An An nhấn nghe: “A lô, bố ạ?”
Không biết người trong điện thoại nói gì với cô mà sắc mặt cô thay đổi, có chút hoảng loạn đảo quanh tại chỗ. Khi Thịnh Giang Bắc quay về, cô vừa hay cúp máy.
“Bố em nói Chung Mạch đã xảy ra chuyện, hiện tại còn ở bệnh viện.” Tô An An cất điện thoại, kinh hoàng thất thố nói: “Hình như rất nghiêm trọng. Bố em bận quá, dăm ba câu cũng nói không rõ, không biết tình hình thế nào.”
An An không còn lòng dạ nào vui chơi, trong lòng tràn ngập áy náy. Cô và Chung Mạch lớn lên bên nhau từ nhỏ, là thanh mai trúc mã. Cô không có anh trai, phần lớn thời gian sẽ coi Chung Mạch lớn mình mấy tuổi như anh trai. Mà Chung Mạch thật sự là một ông anh trai đủ tư cách. Mỗi năm sinh nhật cô, Chung Mạch đều sẽ gửi quà sinh nhật. Hiện tại người anh này xảy ra chuyện nằm viện, cô lại hoàn toàn không biết gì cả, tự trách muốn chết.
Thịnh Giang Bắc nhíu mày, đặt tay lên vai cô. Biểu cảm của cô khiến ngực anh khó chịu, không khỏi ôm chặt cô, trấn an: “Đừng lo lắng, Chung... Mạch sẽ không có việc gì.” Anh nói vấp hiếm có.
Tô An An nghe không vào, miên man suy nghĩ, càng nghĩ càng không xong. Cô kéo góc áo anh, nói với giọng thương lượng: “Nếu không lần sau chúng ta lại đến đây, em muốn đi thăm anh ấy.”
Bàn tay của Thịnh Giang Bắc nắm chặt lại buông ra. Anh gật đầu dưới ánh mắt mong chờ của cô.
***
Đi vào bệnh viện, Tô An An gọi điện thoại cho bố Tô, dò hỏi phòng bệnh cụ thể.
Trước khi đi vào, Tô An An ở ngoài phòng bệnh nhìn thoáng vào trong. Chân phải Chung Mạch treo cao, anh ấy nhắm mắt lại như đã ngủ.
Thịnh Giang Bắc vỗ vỗ bả vai An An: “Vào đi thôi.”
Tô An An đẩy cửa nói với anh: “Nếu không anh về trước đi, lúc nữa em tự về.”
“Em muốn ở đây lâu à?”
Tô An An lắc đầu: “Khoảng mười lăm phút ạ.”
“Vậy anh ở đây chờ em.”
Cuối cùng Tô An An nhìn anh một cái, đẩy cửa đi vào. Thịnh Giang Bắc nhìn cửa phòng đóng lại, khoanh tay, nhắm mắt trầm tư.
Khi An An đi vào, Chung Mạch vừa hay tỉnh. Anh ấy mới tỉnh ngủ, biểu cảm ngây ra lập tức sống động ngay khi nhìn thấy An An, hiển nhiên không thể tin cô đang ở trước mắt.
An An đặt trái cây ở đầu giường, xem cái chân bị thương của anh ấy: “Làm sao vậy? Bị thương ở đầu rồi không nhận ra em nữa à?”
Chung Mạch sờ sờ cái gáy, cười nói: “Sao có thể chứ? Quên ai cũng không quên được em.”
“Vậy là tốt rồi. Sao anh lại bị thương? Lúc bố em bảo, em sợ quá, lập tức chạy tới.”
Chung Mạch vui vẻ, cười ngây ngô mãi, trên chân như hết cả đau. An An ngồi ở trên ghế gọt táo, dò hỏi sao anh ấy bị thương. Chung Mạch nói đùa với cô, nói là đuổi theo ăn trộm, không cẩn thận bị thương. Còn nói đùa được chứng tỏ không bị nặng lắm, An An thở phào nhẹ nhõm.
Bên bàn điều dưỡng lại sôi trào. Mấy cô điều dưỡng túm tụm với nhau, chỉ về hướng Thịnh Giang Bắc, khe khẽ nói nhỏ.
Điều dưỡng Giáp nói: “Mau xem, người đàn ông kia, góc nghiêng đẹp ghê, mũi siêu thẳng, môi gợi cảm. Với kinh nghiệm xem phim Hàn hai mươi năm của tớ, người đàn ông này chắc chắn là nam chính trong phim Hàn.”
Có điều dưỡng tinh mắt nhận ra Thịnh Giang Bắc: “Phim Hàn gì chứ, anh ấy là sếp tổng của tập đoàn Thịnh Thị - Thịnh Giang Bắc. Bệnh viện chúng ta có hợp tác với Thịnh Thị.”
“Thịnh Thị? Là Thịnh Thị chuyên cung cấp trang thiết bị y tế kia á? Tôi có người chị em làm ở công ty bọn họ, vẫn luôn kể sếp của họ đẹp trai thế nào, quyến rũ ra sao. Tôi còn không tin.”
“Bây giờ tin rồi chứ? Công ty bạn cô còn tuyển người không? Nếu không chúng ta cũng đi ăn máng khác đi thôi! Ha ha!” Có người nói giỡn.
“Đi ăn máng nào thế?” Một giọng nữ the thé đột nhiên chen vào.
Mọi người quay đầu nhìn lại, rối rít tản ra, có vài người nhát gan giải thích với người đột ngột xuất hiện: “Bác sĩ Thẩm, chúng tôi chỉ nói đùa thôi!”
“Nói đùa? Đùa cái gì? Nói tôi nghe xem nào? Không làm việc còn ở đây nói đùa.” Cô gái nâng cao cằm, đôi môi đỏ mọng, có vẻ vênh váo hung hăng không ai bì nổi.
Điều dưỡng mới tới chỉ chỉ nơi xa: “Chúng tôi đang nói chuyện về người đàn ông kia.” Cô ấy vừa nói xong, bị người phía sau kéo áo một cái.
Cô gái theo ngón tay điều dưỡng nhìn sang, chỉ một góc nghiêng, nhưng cô ta cũng lập tức nhận ra anh: “Thịnh Giang Bắc.”
Điều dưỡng: “Bác sĩ Thẩm quen?”
Cô gái liếc nhìn đám điều dưỡng, nói với giọng điệu chẳng hề để ý: “Đương nhiên quen rồi. Nhà chúng tôi có qua lại, nói ra thì quan hệ của chúng tôi còn không bình thường đấy.”
“Quan hệ gì?”
Bác sĩ Thẩm không trả lời đám điều dưỡng, đầy cao ngạo lướt qua nhóm người, đi thẳng đến chỗ Thịnh Giang Bắc.
Thịnh Giang Bắc khép hờ mắt, trong lòng đếm thời gian, tính toán đến giờ thì đi vào. Trên hành lang đầy mùi nước sát trùng bỗng nhiên bay tới mùi nước hoa, hơn nữa mùi kia càng ngày càng gần. Anh nhăn mày, mở mắt, cách đó nửa thước có một cô gái trang điểm tinh xảo đứng đó, cô gái kia mặc áo blouse trắng.
“Thịnh Giang Bắc, sao anh lại ở đây? Anh mặc kiểu gì vậy? Nhìn trẻ con ghê.”
Giọng điệu quen thuộc của cô gái khiến anh không vui. Thịnh Giang Bắc híp mắt đánh giá người trước mặt, sự áp bách hoàn toàn bùng nổ, đôi mắt đầy áp lực.
Sắc mặt cô gái hơi đổi, có chút không tin nổi mở miệng: “Anh không nhớ em à?”
“Tôi nên nhớ cô?” Thịnh Giang Bắc hỏi lại.
Cô gái tức giận đến hung hăng nhìn anh, chẳng qua ở trước mặt Thịnh Giang Bắc, khí thế lập tức xẹp xuống, nhắc nhở anh: “Chúng ta từng xem mắt, ở nhà họ Thịnh. Lúc ấy anh... Trưởng khoa, chào chú.” Cô ta nói một nửa, bỗng nhiên nhìn thấy một người đàn ông trung niên từ nơi xa đi tới, lập tức sửa miệng.
Người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, đeo một cái kính gọng vàng kiểu cổ, dáng vẻ như một nhà nho cổ hủ, áo blouse trắng mặc trên người không chút cẩu thả, khiến Thịnh Giang Bắc cảm thấy có chút quen thuộc như đã từng gặp ở đâu rồi. Khi nghe thấy có người gọi, bác sĩ nam dừng lại, nhìn bác sĩ Thẩm và Thịnh Giang Bắc: “Tiểu Thẩm, sao cháu lại ở đây? Vị này là?”
Ngón tay bác sĩ Thẩm như có như không móc vào cánh tay Thịnh Giang Bắc, giới thiệu: “Vị này là Thịnh Giang Bắc, là sếp tổng của tập đoàn Thịnh Thị cung cấp trang thiết bị y tế trong viện.”
Bác sĩ trung niên cười hòa ái: “Ồ, đã từng nghe. Anh Thịnh đúng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn.”
Thịnh Giang Bắc không kiên nhẫn, gật đầu cho có lệ, dáng vẻ rõ ràng xa cách.
Bác sĩ nam cũng thu lại nụ cười, chuẩn bị quay người rời đi. Trùng hợp lúc này, An An từ phòng bệnh ra, liếc mắt một cái nhận ra bóng dáng màu trắng chuẩn bị rời đi, vội vàng gọi ông ấy lại.
“Bố, chờ con một chút.”
Tình Yêu Đẹp Nhất - Thuỷ Thuỷ Thanh
Mấy ngày Thịnh Giang Bắc đi vắng, Tô An An vẫn luôn vùi mình ở thư viện với Cao Phán. Cao Phán không có việc gì thì cũng thích chèn ép cô một chút, An An đã quen rồi, luôn là mạnh miệng mềm lòng.
Khi An An chống cằm xem di động, Cao Phán thò qua: “Di động có bảo bối gì mà cậu nhìn chằm chằm thế? Để tớ nhìn xem.”
An An che màn hình di động không cho cô ấy xem, dùng tay đẩy cô ấy. Hai người đùa nhau đã quen, cậu đẩy tớ xô một lúc. Cao Phán ngồi về chỗ cũ, hai người ngồi đối mặt, người vừa rồi còn cười tươi đột nhiên rơi vào trong tối tăm: “An An, tớ thật sự không chịu nổi nữa. Cầu mà không được thật sự rất đau khổ.”
An An đặt điện thoại sang một bên, nắm tay Cao Phán, muốn tiếp thêm sức mạnh cho cô ấy, vẻ mặt cũng đau khổ hỏi: “Là người cậu thích mà lần trước cậu nhắc tới à?”
Mỗi một sợi tóc của Cao Phán đều tản ra vẻ thất vọng sa sút. Cô gái trẻ từng phóng khoáng rạng rỡ dường như đang chậm rãi biến mất. Cô ấy luôn ngồi ngây ra, thất thần. Tình yêu là một thứ thật kỳ lạ, có thể dễ dàng thay đổi một người.
Tô An An nhớ rất lâu trước kia Chung Mạch tặng Cao Phán bó hoa hồng. Lúc cô ấy nhận được hoa, đuôi mắt mắt toàn là ý cười xinh đẹp. Nhưng chỉ đến tối, cô ấy đã vứt hoa đi. An An hỏi nguyên nhân, cô ấy chỉ nói không thích Chung Mạch, không muốn nhận hoa của anh ấy, trước sau khác biệt rất lớn. Khi đó An An cũng bận việc của mình với Thịnh Giang Bắc nên không nghĩ nhiều nữa.
Cô muốn giật dây bắc cầu cho Cao Phán và Chung Mạch, thử thăm dò Cao Phán: “Thật ra, tớ cảm thấy Chung Mạch khá tốt, tính cách tốt, còn đẹp trai. Mấu chốt là tớ rất thân quen với anh ấy. Nếu anh ấy bắt nạt cậu, tớ có thể báo thù cho cậu. Hơn nữa mẹ của Chung Mạch tốt lắm, khi còn nhỏ thường xuyên nấu ăn cho tớ, cậu thật sự không suy xét anh ấy à?”
Là tớ không suy xét à? Người ta căn bản không suy xét tớ! Cao Phán có miệng khó trả lời. Cô ấy cũng có kiêu ngạo của mình, không để lộ lòng mình với An An.
Cao Phán lắc đầu: “Đừng nhắc với tớ về anh ấy, tớ đã có người mình thích. Được rồi! Đừng nói tớ nữa, nói cậu đi.”
“Nói tớ cái gì?”
“Hừ, thời gian yêu đương ngọt ngào của cậu. Chia sẻ xem yêu đương người lớn tuổi có cảm giác gì.”
“Người lớn tuổi gì chứ? Anh ấy không hề già, là trưởng thành chín chắn. Cảm giác thì...” An An tạm dừng một chút, vắt hết óc nghĩ ra một câu: “Có lẽ là lại thêm một người quản lý mình.”
Nói xong, An An cũng , nhưng đó là sự thật. Ngay tối hôm trước, Tô An An bị Cao Phán xúi giục xuống dưới ký túc xá mua que cay. Cao Phán có niềm đam mê với que cay, nhất định đòi ăn que cay xong mới bằng lòng ngủ. Ban đầu An An không định ăn đồ cay như vậy, nhưng Cao Phán cứ ngồi cạnh cô ăn, mùi cay k*ch th*ch vị giác, thật sự không nhịn nổi.
Cho nên khi Thịnh Giang Bắc gọi tới, An An đang cắn que cay, lúng búng nói chuyện. Anh phát hiện khác thường: “Đang ăn cái gì?”
Tô An An đắm chìm trong giọng nói của anh, không hề phòng bị mà nói cho anh: “Dạ, que cay.”
“Que cay?” Thịnh Giang Bắc tắt giao diện hộp thư trên máy tính, nhập vào hai chữ, nhanh chóng nhảy ra trang web. Anh cuộn chuột lướt xuống đọc, những tin tức đó khiến anh càng lúc càng nhăn chặt mày.
Anh hít sâu một hơi, suy xét tìm từ: “Nhả ra.”
“Dạ!” An An mới cắn miếng cuối cùng.
“Anh nói nhả ra, về sau không được ăn nữa.”
“Vì sao ạ? Không có độc mà.” Tô An An còn chưa biết tính nghiêm trọng của vấn đề, nói đùa.
“Nghe lời, không được ăn mấy thứ đó. Mất vệ sinh.” Thịnh Giang Bắc dụ dỗ. Tô An An vốn là người ăn mềm không ăn cứng. Anh vừa như vậy, An An không có bất kỳ sức chống cự gì, yên lặng nhả đồ trong miệng ra, trả túi que cay trên bàn chưa bóc cho Cao Phán.
Sáng sớm hôm sau, cô nhận được một cuộc gọi từ số lạ, giọng trong điện thoại là nữ, bảo cô ra cổng trường, có đồ đưa cho cô thay sếp Thịnh.
An An thay quần áo, đi ra cổng trường. Là một chị gái nhìn rất giỏi giang, tầm hơn ba mươi tuổi, trong tay ôm một cái hộp. An An vừa xuất hiện ở cổng trường, chị gái đã nhận ra cô.
“Cô Tô, đây là sếp Thịnh bảo tôi đưa đến. Đồ bên trong là tôi chọn, hy vọng cô thích.”
Tô An An nhận lấy cái hộp, hơi nặng tay. Cô hơi cúi đầu, nói cảm ơn. Cô luống cuống tay chân, hoàn toàn là dáng vẻ cô nhóc, đặc biệt hôm nay cô búi tóc tròn, nhìn còn nhỏ hơn tuổi thực mấy tuổi. Chị gái nhìn cô một lúc mới rời đi.
Ôi, đúng là gánh nặng ngọt ngào. Cô chống cằm cảm thán, di động lại rung lên. Cô nhìn thoáng qua, là tin nhắn của Thịnh Giang Bắc.
“Đang làm gì?”
An An trả lời: “Ở thư viện với bạn, anh thì sao?”
Khoảng một phút, anh trả lời: “Sớm vậy đã đi thư viện. Anh mới chạy bộ, chuẩn bị dùng bữa sáng.”
“Dạ, vậy anh ăn đi.”
“Ừ, vậy chờ lát nữa chúng ta gọi video, anh có nửa tiếng.”
“Vâng.” Tô An An trả lời tin nhắn rồi úp điện thoại xuống bàn, nhỏ giọng ngâm nga bắt đầu luyện tập nghe đọc.
Cao Phán ngẩng đầu nhìn cô một cái, sắc mặt phức tạp nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khoảng hơn mười phút sau, Thịnh Giang Bắc đúng hẹn gọi video. Tô An An cười tủm tỉm cầm máy, sau đó chạy đến một góc không người trong thư viện, bấm nghe.
Mạng lag một lúc, sau đó trên màn hình di động xuất hiện khuôn mặt tuấn tú của Thịnh Giang Bắc, khuôn mặt trong sáng, khí chất trầm ổn, một đôi mắt đen sắc bén dần ôn hòa ngay khi nhìn thấy An An.
An An cùng vẫy tay với anh: “Hi, nhìn thấy em không?”
Thịnh Giang Bắc đang đi đường, màn hình lắc qua lắc lại, cũng giơ tay đáp lại cô. Hai người trò chuyện những đề tài bình thường, có lẽ anh đổi tay cầm máy, màn hình cực kỳ rung lắc. An An đã có thể nhìn thấy cảnh ở sau lưng anh.
Cô cảm thấy rất quen thuộc như đã thấy ở đâu rồi. Cô nói ra suy nghĩ của mình cho Thịnh Giang Bắc.
Thịnh Giang Bắc ngẩng đầu nhìn cảnh trước mặt, rồi sau đó xoay màn hình: “Đây là kiến trúc đối diện với anh.”
Màn hình thay đổi, gương mặt người đàn ông được thay thế bằng một loạt kiến trúc với đường nét độc đáo. Chính diện dãy kiến trúc này có hình cây quạt, cao tới mười tầng.
Ngay khi nhìn thấy kiến trúc kia, trong góc truyền đến tiếng hô nhỏ kinh ngạc của An An. Cô không thể tin được, lại nhìn sát vào màn hình, thật sự là thư viện đại học S. Cô rất quen thuộc với bức tường kính này. An An che miệng chạy xuống, cô ở lầu bốn nên đi thang máy xuống.
Sau khi ra khỏi thang máy, cô chạy chậm, phía trước là bậc thang, dưới bậc thang có một người đàn ông đang đứng. Cao lớn đẹp trai, thân hình rắn rỏi, ánh mắt ôn hòa, quanh thân như tỏa ánh sáng dìu dịu. Anh lẳng lặng đứng ở dưới bậc thang như vậy, cũng đã làm trái tim Tô An An đập liên hồi.
Tô An An bước ba bước thành hai, bỏ qua bậc thang cuối cùng, dứt khoát nhảy xuống. Cô lảo đảo một chút, được Thịnh Giang Bắc giữ bả vai ổn định, sau đó cánh tay anh kéo lại, ôm cô vào trong ngực.
Bốn ngày, tuy rằng có nhắn tin, có điện thoại, nhưng giây phút gặp lại mới phát hiện tương tư sớm đã chất chồng. Hai người ôm nhau một lát, cuối cùng vẫn là An An chịu không nổi ánh mắt khác thường của sinh viên đi ngang qua mà thoát ra khỏi lồng ngực anh.
An An ngẩng đầu, gấp không chờ nổi hỏi: “Không phải nói còn một ngày à? Nhanh như vậy đã trở lại.”
Thịnh Giang Bắc vuốt tóc cô, hôn lên trán cô: “Có người nói nghĩ tới tết thiếu nhi, cho nên anh làm nhanh việc, đêm qua bay chuyến cuối cùng về.”
Anh nói xong, An An chú ý tới quanh mắt anh có quầng thâm, đau lòng muốn chết, oán trách: “Em chỉ thuận miệng nói vậy, thế mà anh coi là thật. Hơn nữa em lớn vậy rồi, tết thiếu nhi gì chứ?”
Thịnh Giang Bắc nắm tay cô đi dưới bóng cây: “Hôm nay anh nghỉ một ngày, bồi thường cho em. Cả ngày nay đều thuộc về em.”
Tô An An đột nhiên nhớ tới một chỗ, cô lớn như vậy rồi mà vẫn ít đi nên ngẩng đầu, đôi mắt lấp lánh nhìn anh: “Đi công viên giải trí đi.”
“Công viên giải trí?” Thịnh Giang Bắc chần chờ một giây.
An An nhìn anh: “Đúng vậy. Khi còn nhỏ bố mẹ em bận đi làm, trước nay không có thời gian dẫn em đi. Sau này lớn, em đi với Giản Đan, nhưng mỗi lần cô ấy đều đi cùng bạn trai, em giống như bóng đèn vậy. Em không thích cảm giác này, cho nên không đi nữa.”
Biểu cảm của cô khiến Thịnh Giang Bắc mềm lòng, khẽ cắn môi gật đầu đồng ý. Tuy rằng anh định ở bên cô ngày tết thiếu nhi nhưng không ngờ lại triệt để tới vậy.
Nếu hai người đã quyết định đi công viên giải trí thì phải thay quần áo. Áo sơ mi, quần âu phẳng phiu của Thịnh Giang Bắc không thích hợp với chỗ như vậy, mà Tô An An mặc váy càng không thích hợp.
An An nghĩ tới bộ đồ đôi trắng mua lần trước, quấn lấy đòi Thịnh Giang Bắc thay bộ đó. Thịnh Giang Bắc không lay chuyển được cô, đành phải đồng ý. An An về ký túc xá trước, cô thay áo trắng, quần yếm bò ngắn, trên đầu đội chiếc mũ mang phong cách đồng quê. Khi cô bước ra, Thịnh Giang Bắc nhìn cô chằm chằm, khiến An An nóng mặt.
“Anh đừng nhìn.”
“Anh nhìn bạn gái mình không được à?”
“Không được.”
Trở lại chung cư của Thịnh Giang Bắc, anh nhanh chóng thay áo trắng đôi. Khi chọn quần, anh nhìn cái quần bò duy nhất trong tủ quần áo, buông cái quần thể thao tối màu trong tay, cầm cái quần bò kia.
Sau khi ra, An An phát hiện quần bò trên người anh, đi quanh anh một vòng rồi ngửa đầu hỏi: “Anh cố ý à?”
Cô cố nhịn cười, làm Thịnh Giang Bắc có cảm giác không được tự nhiên hiếm có. Anh ho nhẹ: “Anh lấy bừa... Cái đó, bây giờ đi luôn nhé, nếu không sẽ muộn mất.”
“Dạ, dạ, vậy chúng ta đi thôi.” Tô An An bị chuyển chủ đề mà không hề phát hiện. Cô nhảy chân sáo ra cửa, trước khi đi lại sờ sờ đầu Tiểu Bắc, dặn nó ngoan ngoãn.
Bọn họ đi công viên trò chơi lớn nhất thành phố S, ở hướng nam thành phố, lái xe mất khoảng nửa tiếng.
Hai người mua vé xong thì đã gần 10 giờ. Thời tiết dần nóng, dòng người ở công viên dần đông, lại là thứ bảy, người càng nhiều. Thịnh Giang Bắc vẫn luôn nắm tay An An không rời, thuận lợi soát vé đi vào.
Trên đường, điện thoại trong ba lô của Tô An An bỗng nhiên vang lên, là điện thoại của bố Tô. Gần đây bệnh viện bận rộn, mẹ Tô đã liên tục một tuần không gọi điện cho cô, bố Tô càng không gọi. Cô cũng cảm thấy hơi lạ.
Cô chỉ vào di động ra hiệu cho Thịnh Giang Bắc: “Bố em.”
Thịnh Giang Bắc dừng lại, nhìn thấy một cửa hàng bán đồ ăn vặt ở nơi xa, ánh mắt trầm tĩnh, chỉ vào bên kia nói: “Anh đi mua nước cho em, em nghe máy đi.”
Nói xong anh cũng đã nhấc bước đi xa. Thật ra Tô An An chỉ nói cho anh một tiếng, không muốn tránh anh khi nghe điện thoại.
Tô An An nhấn nghe: “A lô, bố ạ?”
Không biết người trong điện thoại nói gì với cô mà sắc mặt cô thay đổi, có chút hoảng loạn đảo quanh tại chỗ. Khi Thịnh Giang Bắc quay về, cô vừa hay cúp máy.
“Bố em nói Chung Mạch đã xảy ra chuyện, hiện tại còn ở bệnh viện.” Tô An An cất điện thoại, kinh hoàng thất thố nói: “Hình như rất nghiêm trọng. Bố em bận quá, dăm ba câu cũng nói không rõ, không biết tình hình thế nào.”
An An không còn lòng dạ nào vui chơi, trong lòng tràn ngập áy náy. Cô và Chung Mạch lớn lên bên nhau từ nhỏ, là thanh mai trúc mã. Cô không có anh trai, phần lớn thời gian sẽ coi Chung Mạch lớn mình mấy tuổi như anh trai. Mà Chung Mạch thật sự là một ông anh trai đủ tư cách. Mỗi năm sinh nhật cô, Chung Mạch đều sẽ gửi quà sinh nhật. Hiện tại người anh này xảy ra chuyện nằm viện, cô lại hoàn toàn không biết gì cả, tự trách muốn chết.
Thịnh Giang Bắc nhíu mày, đặt tay lên vai cô. Biểu cảm của cô khiến ngực anh khó chịu, không khỏi ôm chặt cô, trấn an: “Đừng lo lắng, Chung... Mạch sẽ không có việc gì.” Anh nói vấp hiếm có.
Tô An An nghe không vào, miên man suy nghĩ, càng nghĩ càng không xong. Cô kéo góc áo anh, nói với giọng thương lượng: “Nếu không lần sau chúng ta lại đến đây, em muốn đi thăm anh ấy.”
Bàn tay của Thịnh Giang Bắc nắm chặt lại buông ra. Anh gật đầu dưới ánh mắt mong chờ của cô.
***
Đi vào bệnh viện, Tô An An gọi điện thoại cho bố Tô, dò hỏi phòng bệnh cụ thể.
Trước khi đi vào, Tô An An ở ngoài phòng bệnh nhìn thoáng vào trong. Chân phải Chung Mạch treo cao, anh ấy nhắm mắt lại như đã ngủ.
Thịnh Giang Bắc vỗ vỗ bả vai An An: “Vào đi thôi.”
Tô An An đẩy cửa nói với anh: “Nếu không anh về trước đi, lúc nữa em tự về.”
“Em muốn ở đây lâu à?”
Tô An An lắc đầu: “Khoảng mười lăm phút ạ.”
“Vậy anh ở đây chờ em.”
Cuối cùng Tô An An nhìn anh một cái, đẩy cửa đi vào. Thịnh Giang Bắc nhìn cửa phòng đóng lại, khoanh tay, nhắm mắt trầm tư.
Khi An An đi vào, Chung Mạch vừa hay tỉnh. Anh ấy mới tỉnh ngủ, biểu cảm ngây ra lập tức sống động ngay khi nhìn thấy An An, hiển nhiên không thể tin cô đang ở trước mắt.
An An đặt trái cây ở đầu giường, xem cái chân bị thương của anh ấy: “Làm sao vậy? Bị thương ở đầu rồi không nhận ra em nữa à?”
Chung Mạch sờ sờ cái gáy, cười nói: “Sao có thể chứ? Quên ai cũng không quên được em.”
“Vậy là tốt rồi. Sao anh lại bị thương? Lúc bố em bảo, em sợ quá, lập tức chạy tới.”
Chung Mạch vui vẻ, cười ngây ngô mãi, trên chân như hết cả đau. An An ngồi ở trên ghế gọt táo, dò hỏi sao anh ấy bị thương. Chung Mạch nói đùa với cô, nói là đuổi theo ăn trộm, không cẩn thận bị thương. Còn nói đùa được chứng tỏ không bị nặng lắm, An An thở phào nhẹ nhõm.
Bên bàn điều dưỡng lại sôi trào. Mấy cô điều dưỡng túm tụm với nhau, chỉ về hướng Thịnh Giang Bắc, khe khẽ nói nhỏ.
Điều dưỡng Giáp nói: “Mau xem, người đàn ông kia, góc nghiêng đẹp ghê, mũi siêu thẳng, môi gợi cảm. Với kinh nghiệm xem phim Hàn hai mươi năm của tớ, người đàn ông này chắc chắn là nam chính trong phim Hàn.”
Có điều dưỡng tinh mắt nhận ra Thịnh Giang Bắc: “Phim Hàn gì chứ, anh ấy là sếp tổng của tập đoàn Thịnh Thị - Thịnh Giang Bắc. Bệnh viện chúng ta có hợp tác với Thịnh Thị.”
“Thịnh Thị? Là Thịnh Thị chuyên cung cấp trang thiết bị y tế kia á? Tôi có người chị em làm ở công ty bọn họ, vẫn luôn kể sếp của họ đẹp trai thế nào, quyến rũ ra sao. Tôi còn không tin.”
“Bây giờ tin rồi chứ? Công ty bạn cô còn tuyển người không? Nếu không chúng ta cũng đi ăn máng khác đi thôi! Ha ha!” Có người nói giỡn.
“Đi ăn máng nào thế?” Một giọng nữ the thé đột nhiên chen vào.
Mọi người quay đầu nhìn lại, rối rít tản ra, có vài người nhát gan giải thích với người đột ngột xuất hiện: “Bác sĩ Thẩm, chúng tôi chỉ nói đùa thôi!”
“Nói đùa? Đùa cái gì? Nói tôi nghe xem nào? Không làm việc còn ở đây nói đùa.” Cô gái nâng cao cằm, đôi môi đỏ mọng, có vẻ vênh váo hung hăng không ai bì nổi.
Điều dưỡng mới tới chỉ chỉ nơi xa: “Chúng tôi đang nói chuyện về người đàn ông kia.” Cô ấy vừa nói xong, bị người phía sau kéo áo một cái.
Cô gái theo ngón tay điều dưỡng nhìn sang, chỉ một góc nghiêng, nhưng cô ta cũng lập tức nhận ra anh: “Thịnh Giang Bắc.”
Điều dưỡng: “Bác sĩ Thẩm quen?”
Cô gái liếc nhìn đám điều dưỡng, nói với giọng điệu chẳng hề để ý: “Đương nhiên quen rồi. Nhà chúng tôi có qua lại, nói ra thì quan hệ của chúng tôi còn không bình thường đấy.”
“Quan hệ gì?”
Bác sĩ Thẩm không trả lời đám điều dưỡng, đầy cao ngạo lướt qua nhóm người, đi thẳng đến chỗ Thịnh Giang Bắc.
Thịnh Giang Bắc khép hờ mắt, trong lòng đếm thời gian, tính toán đến giờ thì đi vào. Trên hành lang đầy mùi nước sát trùng bỗng nhiên bay tới mùi nước hoa, hơn nữa mùi kia càng ngày càng gần. Anh nhăn mày, mở mắt, cách đó nửa thước có một cô gái trang điểm tinh xảo đứng đó, cô gái kia mặc áo blouse trắng.
“Thịnh Giang Bắc, sao anh lại ở đây? Anh mặc kiểu gì vậy? Nhìn trẻ con ghê.”
Giọng điệu quen thuộc của cô gái khiến anh không vui. Thịnh Giang Bắc híp mắt đánh giá người trước mặt, sự áp bách hoàn toàn bùng nổ, đôi mắt đầy áp lực.
Sắc mặt cô gái hơi đổi, có chút không tin nổi mở miệng: “Anh không nhớ em à?”
“Tôi nên nhớ cô?” Thịnh Giang Bắc hỏi lại.
Cô gái tức giận đến hung hăng nhìn anh, chẳng qua ở trước mặt Thịnh Giang Bắc, khí thế lập tức xẹp xuống, nhắc nhở anh: “Chúng ta từng xem mắt, ở nhà họ Thịnh. Lúc ấy anh... Trưởng khoa, chào chú.” Cô ta nói một nửa, bỗng nhiên nhìn thấy một người đàn ông trung niên từ nơi xa đi tới, lập tức sửa miệng.
Người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, đeo một cái kính gọng vàng kiểu cổ, dáng vẻ như một nhà nho cổ hủ, áo blouse trắng mặc trên người không chút cẩu thả, khiến Thịnh Giang Bắc cảm thấy có chút quen thuộc như đã từng gặp ở đâu rồi. Khi nghe thấy có người gọi, bác sĩ nam dừng lại, nhìn bác sĩ Thẩm và Thịnh Giang Bắc: “Tiểu Thẩm, sao cháu lại ở đây? Vị này là?”
Ngón tay bác sĩ Thẩm như có như không móc vào cánh tay Thịnh Giang Bắc, giới thiệu: “Vị này là Thịnh Giang Bắc, là sếp tổng của tập đoàn Thịnh Thị cung cấp trang thiết bị y tế trong viện.”
Bác sĩ trung niên cười hòa ái: “Ồ, đã từng nghe. Anh Thịnh đúng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn.”
Thịnh Giang Bắc không kiên nhẫn, gật đầu cho có lệ, dáng vẻ rõ ràng xa cách.
Bác sĩ nam cũng thu lại nụ cười, chuẩn bị quay người rời đi. Trùng hợp lúc này, An An từ phòng bệnh ra, liếc mắt một cái nhận ra bóng dáng màu trắng chuẩn bị rời đi, vội vàng gọi ông ấy lại.
“Bố, chờ con một chút.”
Tình Yêu Đẹp Nhất - Thuỷ Thuỷ Thanh
Đánh giá:
Truyện Tình Yêu Đẹp Nhất - Thuỷ Thuỷ Thanh
Story
Chương 41
10.0/10 từ 45 lượt.