Tình Yêu Đẹp Nhất - Thuỷ Thuỷ Thanh
Chương 4: Giải thích
69@-
Mới chớp mắt đã đến ngày cưới của Giản Đan. Hôm nay, thời tiết cực kỳ sáng sủa, không khí mùa xuân càng thêm nồng đậm, Tô An An cũng cất áo lông vừa dày vừa nặng đi, đổi sang thời trang mùa xuân nhẹ nhàng. Thứ bảy, Tô An An mới trở về từ thư viện, Cao Phán vẫn luôn sợ lạnh cũng đã chui ra khỏi chăn bông, yên lặng ngồi trước bàn đọc sách, không hề giống cô ấy chút nào. Tô An An đặt túi xách và sách trong tay xuống, dạo quanh cô ấy một vòng, tò mò hỏi: "Cậu sao thế? Trước đây tớ về cậu không xem phim thì đọc tiểu thuyết. Hôm nay đúng là kỳ lạ!"
Cao Phán liếc qua, phẫn nộ nói: "Cậu không nhìn ra là tớ đang tức giận à?"
Tô An An đã rửa táo xong, cắn rôm rốp, lúng búng hỏi: "Tức cái gì?"
Cao Phán ngồi xếp bằng, chống cằm, ném cây bút trong tay xuống, tức giận nói: "Mình vừa cãi nhau với Lộ Giai."
Tô An An: "Không phải dạo này cậu không thèm để ý tới cậu ta à? Sao hôm nay lại không nhịn được rồi?"
Cao Phán nhìn mặt cô một lúc, im lặng, cuối cùng mới cứng đờ nói: "Ai bảo cậu ta nói cậu.”
Tô An An trợn tròn mắt: "Nói mình? Tớ có cái gì có thể bị cậu ta nói?"
Cao Phán nói tiếp: "Ngày hôm qua, có phải giáo viên hướng dẫn tìm cậu nói chuyện sinh viên trao đổi không? Không biết cậu ta nghe được tin này từ chỗ nào, trong lòng ghen ghét chứ sao. Hôm nay sau khi cậu đi cậu ta mới bắt đầu chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, nói vớ vẩn một hồi, tớ nhất thời tức giận cãi nhau với cậu ta. Cậu ta cũng không nghĩ xem mỗi lần làm bài tập cậu ta đều chép của cậu, dọn vệ sinh ký túc xá, mười lần thì có tám lần là cậu làm giúp cậu ta. Đêm hôm khuya khoắt thấy gián là ai đập cho cậu ta? Cũng chỉ có cậu tốt bụng cố ý trèo xuống giường.”
“Chỉ có hai suất sinh viên trao đổi, bài chuyên ngành của cậu ta vốn đã kém hơn cậu, không được chọn cũng bình thường. Người như cậu ta chính là vong ân phụ nghĩa, không có lợi lộc không dậy sớm, chính là... đạo đức bại hoại, không có lương tâm." Cô ấy càng nói càng thái quá.
Tô An An suy nghĩ một lúc. Đúng là cô từng giúp Lộ Giai quét dọn vài lần, có điều đều là những lúc dì quản lý ký túc xá kiểm tra phòng đột xuất. Chuyện đập gián, Tô An An còn có chút ấn tượng. Năm ngoái họ trở về TSu kỳ nghỉ hè, có một đợt trong ký túc xá có khá nhiều gián. Con gái đều sợ gián, nhưng có lẽ do Tô An An lớn lên ở nông thôn, không sợ lắm. Sau đó mọi người nhìn thấy gián đều quen gọi tên cô, nhất là Lộ Giai, một cô gái nũng nịu gặp phải gián lúc nào cũng sợ hãi. Đêm đó Lộ Giai nhìn thấy gián trong nhà vệ sinh, sợ hãi gọi tên cô. Cô trùm chăn xuống giường, đạp một cái, sau đó lại bò lên giường, bản thân cô đã sắp quên mất nhưng Cao Phán còn nhớ. Chẳng qua chỉ là chút đố kỵ ganh ghét giữa đám con gái, Tô An An cũng không để ở trong lòng, chỉ nói lần sau tránh tiếp xúc nhiều với Lộ Giai.
Có điều, cô trêu Cao Phán: "Không phải cậu cũng nộp đơn xin à? Sao lại không thấy cậu buồn thế?"
Cao Phán trợn trắng mắt: "Hừ, tớ là loại người này à? Hơn nữa không phải Nhật Bản là ước mơ của cậu sao? Tớ mừng thay cho cậu còn không kịp đây, cậu cho là ai cũng lòng dạ nhỏ nhen hơn cả lỗ kim giống cậu ta chắc."
Vừa dứt lời, ngoài cửa truyền đến tiếng mở cửa, sau đó một cô gái có mái tóc dài, đeo kính gọng đen bước vào. Tô An An đẩy Cao Phán một cái, ra hiệu cho cô ấy đừng nói chuyện. Cao Phán bĩu môi, không cam lòng xoay qua chỗ khác.
Lộ Giai đi tới, giống như không nhìn thấy Cao Phán, đi thẳng tới chỗ Tô An An, nhìn cô: "An An, hôm nay cậu về sớm thế?"
Tô An An đứng trước tủ, tiện tay sờ đồ trong túi xách. Cô lặng lẽ nhìn gáy Cao Phán, mím môi, nghĩ đến lời Cao Phán nói, giọng điệu cũng lạnh xuống, không nhẹ không nặng nói: "Ừm, hôm nay bạn tôi cưới, tôi phải qua đó sớm.”
Vài ngày trước Lộ Giai biết được cô dâu là Giản Đan, vẫn luôn quấn lấy Tô An An. Cô ta từng tình cờ gặp Giản Đan, biết bạn trai của cô ấy là Thịnh Lê. Lúc này, cô ta lại tiến đến bên cạnh Tô An An, nũng nịu hỏi cô: "Dẫn mình theo với được không, mình muốn đi xem hôn lễ do nhà họ Thịnh tổ chức."
Tô An An cạn lời, không nói gì nhìn cô ta một hồi, mới khéo léo từ chối.
"Ờm... Tôi là phù dâu, không có thư mời, cho nên..."
Bên này, Cao Phán bỗng nhiên hừ một tiếng không nhẹ không nặng, cố ý ngắt lời Tô An An: "An An, cho tớ mượn điện thoại của cậu để xem video đi.”
Tô An An không muốn tiếp tục đề tài này với Lộ Giai, lập tức xoay người lấy điện thoại trên giường đưa cho Cao Phán. Lộ Giai cũng cảm thấy không thú vị, bĩu môi, ngồi xuống bàn của mình, soi gương kẻ lông mày, bầu không khí nhất thời có chút yên tĩnh.
Cao Phán đeo tai nghe cúi đầu xem video, đều là video tải từ Weibo. Cô ấy đang nhìn tới tình tiết quan trọng, di động bỗng nhiên kêu lên. Cô ấy không kịp tắt video, vả lại An An cũng biết sở thích của cô ấy, thế là cô ấy đưa luôn điện thoại qua, còn không quên nhắc nhở: "Mau nghe đi, mau nghe đi, tớ còn chưa xem xong đâu."
Là Giản Đan gọi tới. Giản Đan nói trong điện thoại: "An An, tớ xếp xe đi đón cậu rồi, đừng lo lắng. Bọn họ biết cậu, chỉ cần cậu xuất hiện ở cổng sẽ có người đón. Bây giờ cậu nhanh xuống đi, chủ xe không thích chờ người, nhanh lên nhé!" Giản Đan nói nhanh rồi cúp máy.
Cô ấy đã nói như vậy, Tô An An cũng không dám chậm trễ, ấn tắt màn hình điện thoại rồi xách túi đi luôn, bóng dáng lướt qua khung cửa, nhanh đến mức Cao Phán còn chưa kịp phản ứng, liên tục tiếc nuối vì mình đang xem tới đoạn quan trọng.
Hu hu ~~~~(T_T)~~~~ Video đáng thương của cô ấy.
***
Tô An An gật đầu liên tục, đến gần vài bước nói: "Là Giản Đan bảo anh tới à?"
Người đàn ông trẻ tuổi cười sang sảng, gật đầu: "Không ngờ cô ra nhanh như vậy, tôi còn tưởng phải đợi một lúc nữa." Thấy Tô An An định mở cửa ghế lái phụ ra, anh ta muốn ngăn cản, bèn liếc nhìn người đàn ông ngồi ở hàng ghế sau. Thấy người đàn ông khẽ gật đầu, anh ta mới vội vàng ngăn cản: "Cô Tô, cô ngồi phía sau đi."
Sợ cô không ngồi, người đàn ông còn vòng qua bên kia mở cửa xe cho cô. Tô An An không thể từ chối sự nhiệt tình, di chuyển hai bước, khom lưng vào trong xe. Có điều khi nhìn thấy bên trong vẫn còn một người nữa, cô bỗng nhiên khựng lại. Lúc này nửa người cô ở trong xe, nửa ở ngoài xe, tiến cũng không được, lùi cũng không xong, cực kỳ xấu hổ.
Thịnh Giang Bắc ngồi tựa lưng vào ghế, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Có lẽ thời gian cửa xe mở hơi dài, anh quay đầu, nói: "Vào đi." Giọng nam rất trẻ, nếu chỉ nghe thấy giọng nói này, Tô An An sẽ tưởng là sinh viên ấy chứ.
Vì vậy, nửa người còn lại của Tô An An cũng tiến vào. Cô còn chưa kịp xây dựng tâm lý, vậy mà đã ở trong một không gian kín với anh, còn chỉ cách khoảng một nắm đấm, chỉ cần hơi nhúc nhích là mắt cá chân cô sẽ cọ vào ống quần anh. Cô lễ phép nói cảm ơn: "Ngài Thịnh, cảm ơn ngài."
Thịnh Giang Bắc quay đầu nhìn cô một cái, trong đôi mắt đen sáng ngời toát lên vẻ xa cách, trên môi là một nụ cười lịch sự, giọng điệu hơi nhạt: "Đừng khách sáo." Sau đó anh không để ý đến cô nữa, dường như mặc kệ cô làm gì, chỉ cần không đốt xe là được.
Ngồi một lúc, Tô An An cảm thấy hơi nóng. Bây giờ đã vào tháng Bốn, trong xe vẫn bật sưởi, nóng hầm hập, còn có thể ngửi được một mùi đàn hương thoang thoảng.Tô An An rất thích mùi này, an thần.
Từ lúc cô vào xe, ngoài câu chào hỏi ban đầu, Thịnh Giang Bắc không nói chuyện nữa. Trước mặt anh là một cái laptop, anh tập trung nhìn màn hình, thỉnh thoảng lại cau mày một cái, nghĩ một hồi rồi sẽ gõ mấy chữ, cũng không thấy rõ cụ thể là đang làm gì.
Trái lại, trợ lý ngồi phía trước thường xuyên sợ cô cô đơn, quay đầu lại nói với cô hai câu, còn chủ động nói cho cô biết mình là trợ lý của sếp Thịnh, tên Charlie Hứa. Anh ta rất biết bắt chuyện, trọng tâm câu chuyện đều vây quanh một ít đồ con gái thích. Điều này làm cho Tô An An nhớ tới cuộc nói chuyện ở nhà Giản Đan mấy hôm trước, không hiểu sao lại thấy có lỗi với anh trợ lý nhiệt tình này.
Charlie Hứa hỏi: "Cô Tô có bạn trai chưa?"
Tô An An thật thà trả lời: "Vẫn chưa."
Charlie Hứa cười nói: "Thật không? Cô Tô đáng yêu thế này, hẳn là có không ít chàng trai thích cô."
Tô An An cười: "Anh cứ gọi tôi là An An đi."
Tô An An suy nghĩ một lúc, ăn ngay nói thật: "Ừm, tôi thích người lớn hơn tôi mấy tuổi, tuổi tác xấp xỉ sẽ khiến tôi cảm thấy bọn họ hơi trẻ con."
Charlie Hứa gật đầu thấu hiểu, ngẩng đầu tùy ý lau cái gương trước mặt vài cái, thấy Thịnh Giang Bắc đã gập laptop lại, nghe thấy anh hỏi như thể đang nói chuyện bình thường: "Cậu và bạn gái cậu thế nào? Không phải nói chuẩn bị đính hôn à? Cần tôi cho cậu nghỉ không?"
Có… ý gì? Tim Charlie Hứa đập thình thịch, sao đột nhiên sếp lại quan tâm tới sinh hoạt cá nhân của anh ta thế? Thế này không giống sếp gì cả, anh ta trố mắt một giây mới trả lời: "Rất tốt ạ. Đính hôn phải đợi cuối năm, đến lúc đó mong sếp có thể tới dự."
Thịnh Giang Bắc không nói chuyện, lại liếc thấy Tô An An mở to mắt, hiển nhiên đang nghe động tĩnh bên này. Anh đạt được mục đích, trong lòng cũng thoải mái hơn đôi chút, đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười. Anh so đo với một cô nhóc làm gì?
Bên trong xe lại quay về yên tĩnh. Thịnh Giang Bắc tựa lưng vào ghế, nhắm mắt, không biết có đang ngủ hay không.
Tô An An cúi đầu nhìn hoạ tiết trên móng tay mình, hoạ tiết mèo đơn giản, móng vuốt mèo rất thật, giống như đang cào vào lòng cô. Cô hơi nghiêng đầu, lặng lẽ quan sát, cố gắng không để người bị nhìn phát hiện. Bóng dáng anh càng ngày càng trùng khớp với người trong trí nhớ, cô có nên hỏi một câu, hỏi anh còn nhớ cô không? Có điều nghĩ đến câu nói ngây thơ trẻ con lúc đó của mình, cô thật sự không có mặt mũi làm cho người ta nhớ ra mình.
Đôi mắt lần nữa đảo qua thân hình cao lớn của người đàn ông, sau đó là tây trang phẳng phiu, sự phối hợp đen trắng đơn giản, chiếc khăn quàng cổ thường thấy trên cổ bị đổi thành chiếc nơ màu đen, nho nhã lịch sự. Đường nét khuôn mặt anh góc cạnh, ánh mắt của cô trượt từ vầng trán rộng của người đàn ông xuống hốc mắt sâu, quầng thâm màu xanh nhạt, sống mũi thẳng tắp, đôi môi có độ dày vừa phải, cuối cùng dừng lại ở cằm. Anh có một khuôn cằm đẹp hoàn mỹ, rãnh cằm như ẩn như hiện thường xuyên có thể lôi kéo ánh nhìn của người khác. Nhìn từ góc độ của Tô An An, chóp mũi, môi và cằm của anh vừa lúc nối thành một đường, có người nói người đẹp mới có thể như vậy. Có một dạo cô rất thích dùng ngón tay so vị trí cằm và mũi của mình, có điều đầu mũi của cô hơi tròn, tóm lại không thành một đường thẳng được.
Cô hài lòng thu tầm mắt lại, tiếp tục ngắm nghía ngón tay của mình. Vào lúc cô cúi đầu, hàng mi dài của người đàn ông hơi run lên.
Không lâu sau xe đến địa điểm, đại khái mất khoảng bốn mươi phút.
Tô An An chuẩn bị gọi điện thoại cho Giản Đan, vừa mở màn hình điện thoại, cô bỗng nhiên ngơ ngác.
Đây là cái qué gì thế? Hai người đàn ông ôm lấy nhau, hôn khó lòng chia lìa như một giây sau sẽ làm ra chuyện không phù hợp với thiếu nhi.
Âm lượng là to nhất, trong loa truyền đến tiếng th* d*c của hai người đàn ông, quanh quẩn trong xe, rất lâu không tan.
Đầu Tô An An hoàn toàn chết máy, không phải cô chưa từng bị Cao Phán lôi kéo xem những cái này, song hình ảnh trong đó khiến cô không thể thấm được.
Charlie Hứa phong độ giải vây giúp cô: "À... Thì ra An An cũng là hủ nữ. Không sao, tôi hiểu, tôi biết..."
Thịnh Giang Bắc ngắt lời anh ta, lạnh giọng ra lệnh: "Charlie, xuống xe."
Charlie Hứa không hiểu ra sao, nhưng đã quen nghe theo lời sếp, nhanh chóng xuống xe. Lúc này, trong xe chỉ còn lại Tô An An và Thịnh Giang Bắc.
Đầu Tô An An đã cúi thấp đến mức không thể thấp hơn, cổ đỏ bừng, cô c*n m** d***. Sao cô lại vô dụng vậy chứ, càng muốn thể hiện một mặt tốt trước mặt anh, lại càng không xong, còn bị hiểu lầm là xem video như vậy. Chắc chắn anh sẽ cho rằng cả ngày cô toàn xem những thứ này.
Hình ảnh này rơi vào trong mắt Thịnh Giang Bắc lại biến thành Tô An An xấu hổ. Xấu hổ cái gì? Cho rằng anh là đồng tính, kỳ thị anh?
Anh kéo nơ cổ, mở cửa sổ xe ra một khe hẹp, hít thở không khí bên ngoài. Anh không thích giải thích, nhưng năm lần bảy lượt bị cô hiểu lầm… Anh cúi đầu liếc nhìn người đang đóng giả làm đà điểu, thôi, chỉ nói một lần. Anh hít sâu một hơi, tự nhủ nhất định phải ôn hòa một chút, dù sao cũng là một cô nhóc còn nhỏ tuổi, hơn nữa là bạn của cháu dâu trưởng đời thứ tư nhà họ Thịnh. Anh làm người lớn, dù sao cũng phải chừa cho cô chút mặt mũi. Anh cố gắng hạ thấp giọng, hơi khàn khàn, mang theo hơi thở trưởng thành của đàn ông nhích lại gần.
Ừm... mặt Tô An An càng đỏ hơn, mùi đàn hương càng thêm nồng, cô cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Cũng không biết cô lấy dũng khí từ đâu, vội vàng đẩy cửa xe ra, định bỏ trốn mất dạng. Nhưng một giây sau, một bàn tay thon dài khoẻ khoắn nắm lấy cổ tay của cô, lòng bàn tay lạnh lẽo, cô lại giống như bị bàn ủi bật mức cao nhất làm bỏng.
"Muốn trốn đi đâu?" Thịnh Giang Bắc nhích lại gần hơn, một hương vị ngọt ngào thoảng qua mũi, vị ngọt không giống mùi vị do hương liệu tạo thành mà hơi giống vị ngọt của món ăn nào đó. Anh ngẩn người, sau đó dùng sức kéo An An quay về trong xe, buông tay ra, tập trung tinh thần, trầm ngâm: "Cô nhóc đừng cả ngày suy nghĩ linh tinh thế, tiêu chuẩn giới tính chọn bạn đời của tôi rất bình thường. Tôi thích nữ, cũng chỉ thích nữ, cho nên, đừng phỏng đoán lung tung, hiểu chưa?"
Tô An An phồng má, gật đầu: "Hiểu."
Thịnh Giang Bắc thấy cô gật đầu như giã tỏi, không tin lắm, hỏi lại: "Hiểu thật không?"
Tô An An càng gật đầu mạnh hơn: “Cháu hiểu thật mà."
"Thế xuống xe đi."
Tô An An như trút được gánh nặng, đẩy cửa xe ra nhảy xuống xe. Lần này Thịnh Giang Bắc không túm lấy cô nữa, cô đi vài bước, thẳng đến cửa lớn, sau khi rẽ mới dừng lại, trong tim như thể đang chứa một con thỏ, nhảy bịch bịch. Cô ảo não cọ chân mấy cái xuống sàn.
Chắc chắn là ngài ấy đã nghe được mình nói linh tinh.
Tình Yêu Đẹp Nhất - Thuỷ Thuỷ Thanh
Mới chớp mắt đã đến ngày cưới của Giản Đan. Hôm nay, thời tiết cực kỳ sáng sủa, không khí mùa xuân càng thêm nồng đậm, Tô An An cũng cất áo lông vừa dày vừa nặng đi, đổi sang thời trang mùa xuân nhẹ nhàng. Thứ bảy, Tô An An mới trở về từ thư viện, Cao Phán vẫn luôn sợ lạnh cũng đã chui ra khỏi chăn bông, yên lặng ngồi trước bàn đọc sách, không hề giống cô ấy chút nào. Tô An An đặt túi xách và sách trong tay xuống, dạo quanh cô ấy một vòng, tò mò hỏi: "Cậu sao thế? Trước đây tớ về cậu không xem phim thì đọc tiểu thuyết. Hôm nay đúng là kỳ lạ!"
Cao Phán liếc qua, phẫn nộ nói: "Cậu không nhìn ra là tớ đang tức giận à?"
Tô An An đã rửa táo xong, cắn rôm rốp, lúng búng hỏi: "Tức cái gì?"
Cao Phán ngồi xếp bằng, chống cằm, ném cây bút trong tay xuống, tức giận nói: "Mình vừa cãi nhau với Lộ Giai."
Tô An An: "Không phải dạo này cậu không thèm để ý tới cậu ta à? Sao hôm nay lại không nhịn được rồi?"
Cao Phán nhìn mặt cô một lúc, im lặng, cuối cùng mới cứng đờ nói: "Ai bảo cậu ta nói cậu.”
Tô An An trợn tròn mắt: "Nói mình? Tớ có cái gì có thể bị cậu ta nói?"
Cao Phán nói tiếp: "Ngày hôm qua, có phải giáo viên hướng dẫn tìm cậu nói chuyện sinh viên trao đổi không? Không biết cậu ta nghe được tin này từ chỗ nào, trong lòng ghen ghét chứ sao. Hôm nay sau khi cậu đi cậu ta mới bắt đầu chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, nói vớ vẩn một hồi, tớ nhất thời tức giận cãi nhau với cậu ta. Cậu ta cũng không nghĩ xem mỗi lần làm bài tập cậu ta đều chép của cậu, dọn vệ sinh ký túc xá, mười lần thì có tám lần là cậu làm giúp cậu ta. Đêm hôm khuya khoắt thấy gián là ai đập cho cậu ta? Cũng chỉ có cậu tốt bụng cố ý trèo xuống giường.”
“Chỉ có hai suất sinh viên trao đổi, bài chuyên ngành của cậu ta vốn đã kém hơn cậu, không được chọn cũng bình thường. Người như cậu ta chính là vong ân phụ nghĩa, không có lợi lộc không dậy sớm, chính là... đạo đức bại hoại, không có lương tâm." Cô ấy càng nói càng thái quá.
Tô An An suy nghĩ một lúc. Đúng là cô từng giúp Lộ Giai quét dọn vài lần, có điều đều là những lúc dì quản lý ký túc xá kiểm tra phòng đột xuất. Chuyện đập gián, Tô An An còn có chút ấn tượng. Năm ngoái họ trở về TSu kỳ nghỉ hè, có một đợt trong ký túc xá có khá nhiều gián. Con gái đều sợ gián, nhưng có lẽ do Tô An An lớn lên ở nông thôn, không sợ lắm. Sau đó mọi người nhìn thấy gián đều quen gọi tên cô, nhất là Lộ Giai, một cô gái nũng nịu gặp phải gián lúc nào cũng sợ hãi. Đêm đó Lộ Giai nhìn thấy gián trong nhà vệ sinh, sợ hãi gọi tên cô. Cô trùm chăn xuống giường, đạp một cái, sau đó lại bò lên giường, bản thân cô đã sắp quên mất nhưng Cao Phán còn nhớ. Chẳng qua chỉ là chút đố kỵ ganh ghét giữa đám con gái, Tô An An cũng không để ở trong lòng, chỉ nói lần sau tránh tiếp xúc nhiều với Lộ Giai.
Có điều, cô trêu Cao Phán: "Không phải cậu cũng nộp đơn xin à? Sao lại không thấy cậu buồn thế?"
Cao Phán trợn trắng mắt: "Hừ, tớ là loại người này à? Hơn nữa không phải Nhật Bản là ước mơ của cậu sao? Tớ mừng thay cho cậu còn không kịp đây, cậu cho là ai cũng lòng dạ nhỏ nhen hơn cả lỗ kim giống cậu ta chắc."
Vừa dứt lời, ngoài cửa truyền đến tiếng mở cửa, sau đó một cô gái có mái tóc dài, đeo kính gọng đen bước vào. Tô An An đẩy Cao Phán một cái, ra hiệu cho cô ấy đừng nói chuyện. Cao Phán bĩu môi, không cam lòng xoay qua chỗ khác.
Lộ Giai đi tới, giống như không nhìn thấy Cao Phán, đi thẳng tới chỗ Tô An An, nhìn cô: "An An, hôm nay cậu về sớm thế?"
Tô An An đứng trước tủ, tiện tay sờ đồ trong túi xách. Cô lặng lẽ nhìn gáy Cao Phán, mím môi, nghĩ đến lời Cao Phán nói, giọng điệu cũng lạnh xuống, không nhẹ không nặng nói: "Ừm, hôm nay bạn tôi cưới, tôi phải qua đó sớm.”
Vài ngày trước Lộ Giai biết được cô dâu là Giản Đan, vẫn luôn quấn lấy Tô An An. Cô ta từng tình cờ gặp Giản Đan, biết bạn trai của cô ấy là Thịnh Lê. Lúc này, cô ta lại tiến đến bên cạnh Tô An An, nũng nịu hỏi cô: "Dẫn mình theo với được không, mình muốn đi xem hôn lễ do nhà họ Thịnh tổ chức."
Tô An An cạn lời, không nói gì nhìn cô ta một hồi, mới khéo léo từ chối.
"Ờm... Tôi là phù dâu, không có thư mời, cho nên..."
Bên này, Cao Phán bỗng nhiên hừ một tiếng không nhẹ không nặng, cố ý ngắt lời Tô An An: "An An, cho tớ mượn điện thoại của cậu để xem video đi.”
Tô An An không muốn tiếp tục đề tài này với Lộ Giai, lập tức xoay người lấy điện thoại trên giường đưa cho Cao Phán. Lộ Giai cũng cảm thấy không thú vị, bĩu môi, ngồi xuống bàn của mình, soi gương kẻ lông mày, bầu không khí nhất thời có chút yên tĩnh.
Cao Phán đeo tai nghe cúi đầu xem video, đều là video tải từ Weibo. Cô ấy đang nhìn tới tình tiết quan trọng, di động bỗng nhiên kêu lên. Cô ấy không kịp tắt video, vả lại An An cũng biết sở thích của cô ấy, thế là cô ấy đưa luôn điện thoại qua, còn không quên nhắc nhở: "Mau nghe đi, mau nghe đi, tớ còn chưa xem xong đâu."
Là Giản Đan gọi tới. Giản Đan nói trong điện thoại: "An An, tớ xếp xe đi đón cậu rồi, đừng lo lắng. Bọn họ biết cậu, chỉ cần cậu xuất hiện ở cổng sẽ có người đón. Bây giờ cậu nhanh xuống đi, chủ xe không thích chờ người, nhanh lên nhé!" Giản Đan nói nhanh rồi cúp máy.
Cô ấy đã nói như vậy, Tô An An cũng không dám chậm trễ, ấn tắt màn hình điện thoại rồi xách túi đi luôn, bóng dáng lướt qua khung cửa, nhanh đến mức Cao Phán còn chưa kịp phản ứng, liên tục tiếc nuối vì mình đang xem tới đoạn quan trọng.
Hu hu ~~~~(T_T)~~~~ Video đáng thương của cô ấy.
***
Tô An An gật đầu liên tục, đến gần vài bước nói: "Là Giản Đan bảo anh tới à?"
Người đàn ông trẻ tuổi cười sang sảng, gật đầu: "Không ngờ cô ra nhanh như vậy, tôi còn tưởng phải đợi một lúc nữa." Thấy Tô An An định mở cửa ghế lái phụ ra, anh ta muốn ngăn cản, bèn liếc nhìn người đàn ông ngồi ở hàng ghế sau. Thấy người đàn ông khẽ gật đầu, anh ta mới vội vàng ngăn cản: "Cô Tô, cô ngồi phía sau đi."
Sợ cô không ngồi, người đàn ông còn vòng qua bên kia mở cửa xe cho cô. Tô An An không thể từ chối sự nhiệt tình, di chuyển hai bước, khom lưng vào trong xe. Có điều khi nhìn thấy bên trong vẫn còn một người nữa, cô bỗng nhiên khựng lại. Lúc này nửa người cô ở trong xe, nửa ở ngoài xe, tiến cũng không được, lùi cũng không xong, cực kỳ xấu hổ.
Thịnh Giang Bắc ngồi tựa lưng vào ghế, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Có lẽ thời gian cửa xe mở hơi dài, anh quay đầu, nói: "Vào đi." Giọng nam rất trẻ, nếu chỉ nghe thấy giọng nói này, Tô An An sẽ tưởng là sinh viên ấy chứ.
Vì vậy, nửa người còn lại của Tô An An cũng tiến vào. Cô còn chưa kịp xây dựng tâm lý, vậy mà đã ở trong một không gian kín với anh, còn chỉ cách khoảng một nắm đấm, chỉ cần hơi nhúc nhích là mắt cá chân cô sẽ cọ vào ống quần anh. Cô lễ phép nói cảm ơn: "Ngài Thịnh, cảm ơn ngài."
Thịnh Giang Bắc quay đầu nhìn cô một cái, trong đôi mắt đen sáng ngời toát lên vẻ xa cách, trên môi là một nụ cười lịch sự, giọng điệu hơi nhạt: "Đừng khách sáo." Sau đó anh không để ý đến cô nữa, dường như mặc kệ cô làm gì, chỉ cần không đốt xe là được.
Ngồi một lúc, Tô An An cảm thấy hơi nóng. Bây giờ đã vào tháng Bốn, trong xe vẫn bật sưởi, nóng hầm hập, còn có thể ngửi được một mùi đàn hương thoang thoảng.Tô An An rất thích mùi này, an thần.
Từ lúc cô vào xe, ngoài câu chào hỏi ban đầu, Thịnh Giang Bắc không nói chuyện nữa. Trước mặt anh là một cái laptop, anh tập trung nhìn màn hình, thỉnh thoảng lại cau mày một cái, nghĩ một hồi rồi sẽ gõ mấy chữ, cũng không thấy rõ cụ thể là đang làm gì.
Trái lại, trợ lý ngồi phía trước thường xuyên sợ cô cô đơn, quay đầu lại nói với cô hai câu, còn chủ động nói cho cô biết mình là trợ lý của sếp Thịnh, tên Charlie Hứa. Anh ta rất biết bắt chuyện, trọng tâm câu chuyện đều vây quanh một ít đồ con gái thích. Điều này làm cho Tô An An nhớ tới cuộc nói chuyện ở nhà Giản Đan mấy hôm trước, không hiểu sao lại thấy có lỗi với anh trợ lý nhiệt tình này.
Charlie Hứa hỏi: "Cô Tô có bạn trai chưa?"
Tô An An thật thà trả lời: "Vẫn chưa."
Charlie Hứa cười nói: "Thật không? Cô Tô đáng yêu thế này, hẳn là có không ít chàng trai thích cô."
Tô An An cười: "Anh cứ gọi tôi là An An đi."
Tô An An suy nghĩ một lúc, ăn ngay nói thật: "Ừm, tôi thích người lớn hơn tôi mấy tuổi, tuổi tác xấp xỉ sẽ khiến tôi cảm thấy bọn họ hơi trẻ con."
Charlie Hứa gật đầu thấu hiểu, ngẩng đầu tùy ý lau cái gương trước mặt vài cái, thấy Thịnh Giang Bắc đã gập laptop lại, nghe thấy anh hỏi như thể đang nói chuyện bình thường: "Cậu và bạn gái cậu thế nào? Không phải nói chuẩn bị đính hôn à? Cần tôi cho cậu nghỉ không?"
Có… ý gì? Tim Charlie Hứa đập thình thịch, sao đột nhiên sếp lại quan tâm tới sinh hoạt cá nhân của anh ta thế? Thế này không giống sếp gì cả, anh ta trố mắt một giây mới trả lời: "Rất tốt ạ. Đính hôn phải đợi cuối năm, đến lúc đó mong sếp có thể tới dự."
Thịnh Giang Bắc không nói chuyện, lại liếc thấy Tô An An mở to mắt, hiển nhiên đang nghe động tĩnh bên này. Anh đạt được mục đích, trong lòng cũng thoải mái hơn đôi chút, đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười. Anh so đo với một cô nhóc làm gì?
Bên trong xe lại quay về yên tĩnh. Thịnh Giang Bắc tựa lưng vào ghế, nhắm mắt, không biết có đang ngủ hay không.
Tô An An cúi đầu nhìn hoạ tiết trên móng tay mình, hoạ tiết mèo đơn giản, móng vuốt mèo rất thật, giống như đang cào vào lòng cô. Cô hơi nghiêng đầu, lặng lẽ quan sát, cố gắng không để người bị nhìn phát hiện. Bóng dáng anh càng ngày càng trùng khớp với người trong trí nhớ, cô có nên hỏi một câu, hỏi anh còn nhớ cô không? Có điều nghĩ đến câu nói ngây thơ trẻ con lúc đó của mình, cô thật sự không có mặt mũi làm cho người ta nhớ ra mình.
Đôi mắt lần nữa đảo qua thân hình cao lớn của người đàn ông, sau đó là tây trang phẳng phiu, sự phối hợp đen trắng đơn giản, chiếc khăn quàng cổ thường thấy trên cổ bị đổi thành chiếc nơ màu đen, nho nhã lịch sự. Đường nét khuôn mặt anh góc cạnh, ánh mắt của cô trượt từ vầng trán rộng của người đàn ông xuống hốc mắt sâu, quầng thâm màu xanh nhạt, sống mũi thẳng tắp, đôi môi có độ dày vừa phải, cuối cùng dừng lại ở cằm. Anh có một khuôn cằm đẹp hoàn mỹ, rãnh cằm như ẩn như hiện thường xuyên có thể lôi kéo ánh nhìn của người khác. Nhìn từ góc độ của Tô An An, chóp mũi, môi và cằm của anh vừa lúc nối thành một đường, có người nói người đẹp mới có thể như vậy. Có một dạo cô rất thích dùng ngón tay so vị trí cằm và mũi của mình, có điều đầu mũi của cô hơi tròn, tóm lại không thành một đường thẳng được.
Cô hài lòng thu tầm mắt lại, tiếp tục ngắm nghía ngón tay của mình. Vào lúc cô cúi đầu, hàng mi dài của người đàn ông hơi run lên.
Không lâu sau xe đến địa điểm, đại khái mất khoảng bốn mươi phút.
Tô An An chuẩn bị gọi điện thoại cho Giản Đan, vừa mở màn hình điện thoại, cô bỗng nhiên ngơ ngác.
Đây là cái qué gì thế? Hai người đàn ông ôm lấy nhau, hôn khó lòng chia lìa như một giây sau sẽ làm ra chuyện không phù hợp với thiếu nhi.
Âm lượng là to nhất, trong loa truyền đến tiếng th* d*c của hai người đàn ông, quanh quẩn trong xe, rất lâu không tan.
Đầu Tô An An hoàn toàn chết máy, không phải cô chưa từng bị Cao Phán lôi kéo xem những cái này, song hình ảnh trong đó khiến cô không thể thấm được.
Charlie Hứa phong độ giải vây giúp cô: "À... Thì ra An An cũng là hủ nữ. Không sao, tôi hiểu, tôi biết..."
Thịnh Giang Bắc ngắt lời anh ta, lạnh giọng ra lệnh: "Charlie, xuống xe."
Charlie Hứa không hiểu ra sao, nhưng đã quen nghe theo lời sếp, nhanh chóng xuống xe. Lúc này, trong xe chỉ còn lại Tô An An và Thịnh Giang Bắc.
Đầu Tô An An đã cúi thấp đến mức không thể thấp hơn, cổ đỏ bừng, cô c*n m** d***. Sao cô lại vô dụng vậy chứ, càng muốn thể hiện một mặt tốt trước mặt anh, lại càng không xong, còn bị hiểu lầm là xem video như vậy. Chắc chắn anh sẽ cho rằng cả ngày cô toàn xem những thứ này.
Hình ảnh này rơi vào trong mắt Thịnh Giang Bắc lại biến thành Tô An An xấu hổ. Xấu hổ cái gì? Cho rằng anh là đồng tính, kỳ thị anh?
Anh kéo nơ cổ, mở cửa sổ xe ra một khe hẹp, hít thở không khí bên ngoài. Anh không thích giải thích, nhưng năm lần bảy lượt bị cô hiểu lầm… Anh cúi đầu liếc nhìn người đang đóng giả làm đà điểu, thôi, chỉ nói một lần. Anh hít sâu một hơi, tự nhủ nhất định phải ôn hòa một chút, dù sao cũng là một cô nhóc còn nhỏ tuổi, hơn nữa là bạn của cháu dâu trưởng đời thứ tư nhà họ Thịnh. Anh làm người lớn, dù sao cũng phải chừa cho cô chút mặt mũi. Anh cố gắng hạ thấp giọng, hơi khàn khàn, mang theo hơi thở trưởng thành của đàn ông nhích lại gần.
Ừm... mặt Tô An An càng đỏ hơn, mùi đàn hương càng thêm nồng, cô cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Cũng không biết cô lấy dũng khí từ đâu, vội vàng đẩy cửa xe ra, định bỏ trốn mất dạng. Nhưng một giây sau, một bàn tay thon dài khoẻ khoắn nắm lấy cổ tay của cô, lòng bàn tay lạnh lẽo, cô lại giống như bị bàn ủi bật mức cao nhất làm bỏng.
"Muốn trốn đi đâu?" Thịnh Giang Bắc nhích lại gần hơn, một hương vị ngọt ngào thoảng qua mũi, vị ngọt không giống mùi vị do hương liệu tạo thành mà hơi giống vị ngọt của món ăn nào đó. Anh ngẩn người, sau đó dùng sức kéo An An quay về trong xe, buông tay ra, tập trung tinh thần, trầm ngâm: "Cô nhóc đừng cả ngày suy nghĩ linh tinh thế, tiêu chuẩn giới tính chọn bạn đời của tôi rất bình thường. Tôi thích nữ, cũng chỉ thích nữ, cho nên, đừng phỏng đoán lung tung, hiểu chưa?"
Tô An An phồng má, gật đầu: "Hiểu."
Thịnh Giang Bắc thấy cô gật đầu như giã tỏi, không tin lắm, hỏi lại: "Hiểu thật không?"
Tô An An càng gật đầu mạnh hơn: “Cháu hiểu thật mà."
"Thế xuống xe đi."
Tô An An như trút được gánh nặng, đẩy cửa xe ra nhảy xuống xe. Lần này Thịnh Giang Bắc không túm lấy cô nữa, cô đi vài bước, thẳng đến cửa lớn, sau khi rẽ mới dừng lại, trong tim như thể đang chứa một con thỏ, nhảy bịch bịch. Cô ảo não cọ chân mấy cái xuống sàn.
Chắc chắn là ngài ấy đã nghe được mình nói linh tinh.
Tình Yêu Đẹp Nhất - Thuỷ Thuỷ Thanh
Đánh giá:
Truyện Tình Yêu Đẹp Nhất - Thuỷ Thuỷ Thanh
Story
Chương 4: Giải thích
10.0/10 từ 45 lượt.