Tình Yêu Đẹp Nhất - Thuỷ Thuỷ Thanh

Chương 33

64@-

Tô An An nhỏ giọng nức nở trong chốc lát. Sau khi bóng ma trong lòng tan biến thì cô mới bừng tỉnh phát hiện động tác của mình bất lịch sự cỡ nào. Cô coi Thịnh Giang Bắc như một thân cây, ôm chặt lấy anh, dựa vào anh như một con lười.


Anh vẫn luôn vỗ lưng cô, mãi tới khi cô thật sự bình tĩnh, mới thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là giây tiếp theo anh không khỏi suy nghĩ lung tung, cảm xúc dưới tay thật sự là quá mềm mại giống ôm một miếng bọt biển ấm áp, có mùi thơm. Anh không nỡ buông tay, nhưng “bọt biển” trong ngực đã giãy giụa, anh hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi buông tay.


Tô An An mặc đồ ngủ dáng hoodie, kiểu gấu trúc, có mũ, che khuất nửa khuôn mặt cô, đỉnh đầu có hai cái tai. Cô co người lại ngồi ở trên giường, vẫn không dám nhìn hình ảnh dừng lại trên tivi.


Thịnh Giang Bắc ngồi trên ghế. Có lẽ anh vừa mới về, còn chưa thay quần áo vẫn mặc áo sơ mi, vạt áo hơi nhăn. Tô An An hít hít mũi, ngửi được mùi khói, không khỏi nhỏ giọng nói: “Chú hút thuốc.”


Thấy cô đã khôi phục, Thịnh Giang Bắc giãn mày, âm thầm buồn cười. Đúng là mũi cún mà! Anh nói: “Không có! Lúc mở họp, những người khác hút thuốc, chắc là bị ám.” Anh giải thích xong, bỗng nhiên thay đổi chủ đề, chỉ vào tivi hỏi: “Còn muốn tiếp tục xem không?”


Đương nhiên không rồi! Tô An An lập tức lắc đầu, vẫn không nhìn tivi. Thịnh Giang Bắc duỗi tay lấy điều khiển từ xa ở trên chăn, tắt tivi rồi nâng cổ tay nhìn giờ, đã 9 giờ.


“Tôi về phòng tắm rửa một chút. Em ở một mình không sao chứ?”


“Em bảo Giản Đan ở với em.”


“Phòng bọn họ đã tắt đèn, em xác định cô ấy sẽ quay về à?”


Đồ phản bội này! Tô An An căng da đầu, làm bộ dũng cảm, bảo Thịnh Giang Bắc nhanh trở về.


“Nếu thật sự không được thì đêm nay tôi ở lại đây với em.” Thịnh Giang Bắc đi đến nửa đường thì dừng lại, nghiêm túc hỏi cô.



Tô An An lắc đầu, lại lắc đầu: “Thật sự không cần. Em ở một mình được.”


Có lẽ Thịnh Giang Bắc thật sự không tin cô lời nói, cười khẽ rời đi, cuối cùng còn săn sóc đóng cửa phòng lại cho cô.


Trong nháy mắt cửa đóng lại, căn phòng im phăng phắc, trái tim vốn đã về vị trí của Tô An An lại bắt đầu không ngừng nhích lên trên, bất ổn. Tiếng gió vù vù bên tai đã sớm thay đổi cảm nhận, gió đêm thổi vào từ cửa sổ rộng mở, thổi tới sau lưng cô lạnh run.


Cuối cùng, cô chạy đến phòng khách bằng tốc độ nhanh nhất. Nghe được tiếng nước đứt quãng trong phòng Thịnh Giang Bắc, trái tim cô mới yên ổn.


Cho nên, khi Thịnh Giang Bắc lau tóc đi ra thì nhìn thấy Tô An An ngồi một mình yên lặng ở sofa phòng khách. Sau khi nghe được tiếng động, cô quay đầu lại, nhìn anh bằng ánh mắt sáng quắc.


Thịnh Giang Bắc không quá tự nhiên, buông khăn lông trong tay, cài kín cúc áo ngủ, ho khẽ một tiếng phá tan sự im lặng: “Sao còn chưa ngủ?”


Tô An An vịn vào sofa: “Không dám. Lời chú nói còn tính không?”


Thịnh Giang Bắc nghe vậy, gật đầu.


Hai người một trước một sau vào phòng. Lần đầu tiên Tô An An ngủ trước mặt một người đàn ông, luôn muốn tư thế ngủ phải tao nhã một chút, không thể quá bất nhã, vì thế cô nằm thẳng tắp không nhúc nhích như một xác chết, trên thực tế khó chịu thì khó chịu muốn chết.


Thịnh Giang Bắc cho rằng vì đèn sáng, cô không ngủ được nên tắt điện. Tô An An hoảng sợ, kêu sợ hãi một tiếng.


Thịnh Giang Bắc s* s**ng đi đến mép giường, đặt tay lên vai cô, ấn cô nằm về trên giường: “Nằm xuống ngủ đi. Tôi ở đây, chờ em ngủ tôi mới đi.”


Bởi vì biết bên cạnh mình có một người, lại là trong bóng đêm, cô đổi tư thế, hai chân kẹp chăn, trong ngực ôm gối đầu, rất nhanh đi vào giấc ngủ.



Đêm nay, Tô An An ngủ rất say. Cô cho rằng sẽ gặp ác mộng, cuối cùng lại tỉnh dậy trong giấc mộng ngọt ngào. Cô vừa vuốt miệng mình vừa nhìn chằm chằm chiếc ghế dựa trống không kia, đỏ mặt không biết là vì vừa tỉnh hay lý do khác.


Cô vùi mặt vào chăn, hồi tưởng lại giấc mơ kia. Thật ra cô đã sớm không nhớ rõ nội dung giấc mộng, chỉ có cuối cùng, Thịnh Giang Bắc trong mộng dịu dàng hôn lên môi cô. Cảm xúc chân thật như vậy, Tô An An hoảng hốt cảm thấy căn bản không phải một giấc mộng.


Tô An An nghĩ lung tung một lúc rồi tự gõ đầu mình, sau đó đứng dậy.


Tô An An rửa mặt xong, thay quần áo rồi ra khỏi phòng. Vừa mở cửa ra đã thấy Thịnh Giang Bắc ngồi một mình trước bàn ăn, thản nhiên tự đắc đọc báo. Nghe tiếng động, anh nhướng mày nhìn qua, trên khuôn mặt đẹp trai tao nhã hiện lên nụ cười: “Đêm qua ngủ ngon không?”


Tô An An sờ mặt, nhỏ giọng nói: “Rất ngon ạ.”


Thịnh Giang Bắc gật đầu, uống một ngụm sữa bò, mở báo ra: “Vậy là tốt rồi.”


Tô An An đứng tại chỗ không nhúc nhích, Thịnh Giang Bắc lại lần nữa nhìn sang, hỏi: “Đứng làm gì? Còn không qua đây ăn sáng.”


“Dạ.” Tô An An thu lại cảm xúc, vội vàng đi qua. Cô ngồi xuống, uống một cốc sữa đậu nành, mặt mày giãn ra, cười nói: “Sữa đậu nành ở đây uống ngon thật.”


Bên mép dính chút sữa đậu nành, cô theo bản năng l**m l**m. Thịnh Giang Bắc liếc nhìn động tác của cô, cảm xúc trong đôi mắt đen cuồn cuộn, gật đầu: “Thích thì uống nhiều chút.”


***


Xong bữa sáng, Thịnh Giang Bắc mặc tây trang phẳng phiu ra cửa, ba người đi theo phía sau vẫn là mấy người ở sân bay. Anh vừa bước đi vừa nghiêng đầu nói chuyện với người bên cạnh. Tô An An cắn bánh mì, nhìn theo bóng dáng anh, trong lòng cảm thán. Dáng anh đúng là sát thủ, vai rộng eo thon, tây trang phẳng phiu, cao lớn rắn rỏi, một đôi chân dài bước đi như mang theo gió.


Khi cô đang nhìn tới xuất thần, Thịnh Giang Bắc đột nhiên dừng chân, quay đầu lại. Tô An An sợ tới mức rơi bánh mì xuống đĩa, vội vàng cúi đầu, nhặt bánh mì lên, làm bộ trét mứt trái cây. Thịnh Giang Bắc lặng lẽ nở nụ cười, sau đó tiếp tục đi ra ngoài.



Tô An An còn đắm chìm trong ánh mắt cuối cùng trước khi anh rời đi, theo bản năng cầm lấy, nhìn chằm chằm khăn giấy một giây, mới phản ứng lời cô ấy nói. Cô ném khăn giấy muốn đuổi đánh Giản Đan, hai người chạy hai vòng quanh sofa. Thịnh Lê mới từ toilet ra, đụng phải Giản Đan chạy như bay mà đến, thuận tay chặn lại, ôm lấy cô ấy, trách cứ một tiếng: “Bao lớn rồi còn hấp tấp như trẻ con!”


Giản Đan cợt nhả gật đầu, chẳng qua rõ ràng không để lời anh ấy nói trong lòng. Cô ấy nhìn thấy Tô An An đuổi đến, lập tức trốn ra sau lưng Thịnh Lê, làm ầm lên: “Chồng ơi, bảo vệ em.”


Cô ấy vừa dứt lời, Thịnh Lê đã theo bản năng ngăn cản An An.


Tô An An vung tay, hai má đỏ ửng sau vận động: “Giản Tiểu Đan, cậu đi ra cho tớ. Tối qua cậu vứt tớ lại một mình ở phòng, tớ còn chưa tìm cậu tính sổ đấy? Đã bảo xem với nhau, giữa chừng cậu lại phản bội.”


Giản Đan thò đầu ra từ dưới cánh tay Thịnh Lê, chớp chớp mắt, cười đầy xấu xa: “Hừ, tớ thấy hết rồi. Cậu nên cảm ơn tớ không về đó.”


Tô An An: “Cậu nhìn thấy gì?”


Giản Đan tiến đến bên tai cô, dùng âm lượng chỉ có hai người có thể nghe thấy nói: “Tớ thấy 5 giờ sáng, chú nhỏ từ phòng cậu đi ra, dáng vẻ như vừa tỉnh ngủ. Mau nói, đêm qua hai người làm gì?”


Tô An An lui về phía sau một bước: “Cậu lừa tớ.”


Giản Đan dựng thẳng ba ngón tay lên: “Tớ thề tớ tuyệt đối không lừa cậu. Chẳng lẽ cậu không biết.”


“Tớ thật sự không biết.”


Tô An An nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng tươi sáng, gió biển thổi tới, trên bờ cát nơi xa đã có rất nhiều du khách, đón gió biển đi về phía trước, phong cảnh bờ cát tuyệt đẹp. Nhưng cô không rảnh quan tâm đến những thứ này, trong đầu đều là câu nói kia của Giản Đan.


5 giờ sáng, chú nhỏ từ phòng cậu đi ra.



5 giờ sáng, anh ấy mới ra khỏi phòng mình, á! Tô An An bỗng nhiên bụm mặt “vèo” một tiếng chạy đi, nhanh chóng trở lại phòng mình.


Thịnh Lê là người ngoài cuộc, hoàn toàn không get được trọng điểm, nghe mà không hiểu ra sao, xoay người hỏi Giản Đan: “Vợ ơi, hai em nói gì thế? Sao anh không hiểu gì cả?”


Giản Đan qua cầu rút ván, liếc xéo Thịnh Lê một cái: “Anh không cần biết gì cả, nhanh chuẩn bị đi. Chúng ta sẽ đi bờ biển.”


Ba người thay quần áo đi ra bãi biển. Một trai hai gái, trên đường đi hấp dẫn ánh mắt không ít người. Thịnh Lê mặc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, ống tay áo tùy ý xắn lên, phía dưới là quần đùi đi biển sẫm màu, trên mũi đeo một cái kính mát khoa trương, nụ cười tươi sáng như mặt trời, tám chiếc răng trắng lóa mắt trong đám người; Giản Đan cũng thay bikini chấm bi màu đỏ lửa, bên ngoài là một chiếc áo thun trắng che hờ, da trắng xinh đẹp, eo thon chân dài, mái tóc ngắn đến tai được cô ấy buộc thành kiểu nửa búi thịnh hành hiện nay. Hiện tại, cô ấy đang không ngừng tẩy não Tô An An: “An An, cậu chắc chắn không thay bộ khác à? Mọi người đều mặc rất ít, sẽ không có ai chú ý đến cậu. Đi biển thì phải ăn mặc nóng bỏng chứ.”


“Tớ như vậy là được rồi, thoải mái.” Tô An An nói xong cúi đầu nhìn trang phục của mình. Một chiếc áo sơ mi cộc tay màu hồng cực nhạt, quần váy vàng nhạt, vóc dáng cô không cao gầy như Giản Đan, nhưng hơn ở tỉ lệ cơ thể cực chuẩn. Váy ngắn cạp cao, tôn lên vòng eo của cô, lộ ra một đôi chân thon dài thẳng tắp, tóc búi tròn lên.


“Được rồi! Anh thấy An An mặc ổn đấy. Nếu em có thể học được một nửa của em ấy, anh đã cảm ơn trời đất rồi.” Thịnh Lê bất mãn ngắt lời. Trước khi ra cửa, hai người đã thảo luận một lúc lâu bởi vì quần áo của Giản Đan. Một người chê quá lộ, một người chê quá bảo thủ, cuối cùng lấy ở giữa, Giản Đan mặc một chiếc áo thun của Thịnh Lê ở ngoài.


Giản Đan nói không được anh ấy, tức giận trợn trắng mắt: “Đồ đầu gỗ nhà anh.”


Thịnh Lê cũng tức giận, quay đầu không nhìn cô ấy. Hai người cãi nhau đã quen, Giản Đan không để bụng, kéo An An đi về nơi xa. Một buổi sáng, hai cô gái trẻ chỉ toàn chụp ảnh, các loại selfie, chụp một mình, chụp làm mặt quỷ. Hai người giẫm lên sóng biển, ngửa mặt cười, Thịnh Lê bị kéo tới làm nhiếp ảnh gia. Ban đầu còn tốt, chỉ là càng về sau anh càng mất kiên nhẫn, không ngừng nói: “Chúng ta không đến để chụp ảnh, có thể đi chơi thứ khác.”


Giản Đan lặp đi lặp lại một câu: “Tấm cuối, tấm cuối.”


Cuối cùng, kết thúc ảnh cuối, Thịnh Lê như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm đưa máy ảnh sang.


Giản Đan cười tủm tỉm cầm máy ảnh, hôn lên má anh ấy, sau đó chụm đầu vào với Tô An An xem ảnh chụp. Sau khi lướt mấy tấm, sắc mặt Giản Đan càng ngày càng khó coi, Tô An An cũng quay đầu đi, cố gắng nhịn cười.


Giản Đan không thể nhịn được nữa, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thịnh Lê, anh có chụp cho tử tế không?”


Thịnh Lê đang uống nước, sự vất vả của mình không được công nhận, nhíu mày nhìn sang: “Đương nhiên.”


Tình Yêu Đẹp Nhất - Thuỷ Thuỷ Thanh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tình Yêu Đẹp Nhất - Thuỷ Thuỷ Thanh Truyện Tình Yêu Đẹp Nhất - Thuỷ Thuỷ Thanh Story Chương 33
10.0/10 từ 45 lượt.
loading...