Tình Yêu Đẹp Nhất - Thuỷ Thuỷ Thanh
Chương 31
51@-
Tô An An bị đè trong ngực anh, không dám thở mạnh. Cô chỉ cảm thấy cái tay kia càng lúc càng dùng sức. Cô cố gắng nhịn xuống, nhịn xuống, cuối cùng thật sự không nhịn nổi, nhỏ giọng phản kháng một câu: “Đau quá.”
Cánh tay Thịnh Giang Bắc cứng đờ, phát hiện lực tay của mình quá lớn, làm đau cô. Mà lồng ngực anh đau nhói như bị người ta đấm mạnh một cú vì bị cô làm cho tức. Anh hít sâu một hơi, vải áo ướt đẫm phía sau lưng kề sát vào da thịt anh, vô cùng khó chịu.
Cuối cùng anh buông cô ra. Chút tâm tư kiều diễm của Tô An An đã sớm tan thành mây khói, cố nén xúc động xoa eo, ngẩng đầu trộm liếc anh một cái, vừa hay chạm phải ánh mắt xa lạ phức tạp của anh.
Hai người yên lặng đứng ở dưới tàng cây, đèn đường nơi xa lặng lẽ tỏa ra ánh sáng ấm áp, tối đầu hè, trong không khí trôi nổi hơi thở nóng hừng hực.
Ánh mắt Thịnh Giang Bắc từ dọa người chậm rãi trở về tĩnh lặng giống một cục đá đã trải qua sương gió. Tay Tô An An vân vê vạt áo, cô do dự ba giây sau đó nói: “Xin lỗi, em không cố ý.”
Sự phẫn nộ vừa bị anh đè xuống lại dễ dàng bị khơi dậy. Càng nhìn dáng vẻ vô tội, không hiểu chuyện của cô, anh càng thêm tức giận. Anh chợt tiến lên hai bước, túm chặt cánh tay cô, không nói gì mà lôi kéo cô đi vài bước.
Sức anh rất lớn, Tô An An bị kéo đi vài bước, không hiểu ra sao hỏi anh: “Chúng ta đi đâu?”
Cô thật sự theo không kịp bước chân của anh. Thịnh Giang Bắc đi chậm lại, chỉ là trên tay vẫn nắm chặt, nghiêng đầu nhìn cô: “Đi chỗ tôi. Quần áo tôi ướt, phải về thay.”
Tô An An đuối lý, theo bản năng cảm thấy mình hẳn nên theo anh về. Cô không nghĩ kĩ mục đích của anh nhưng vẫn rất sốt ruột nói: “Em chỉ mặc đồ ngủ, chú chờ em lên thay bộ khác.”
Hơn nữa bên trong cô còn không mặc đồ lót, chỉ là một chiếc áo quây cực mỏng, chẳng khác nào không mặc gì.
Cô vừa nói vậy, ánh mắt Thịnh Giang Bắc không khỏi khẽ lướt qua ngực cô, tạm dừng hai giây, quay đầu đi, bình tĩnh và khinh thường: “Giống nhau cả, phẳng lì.”
Tô An An bị nhìn tới sắp phun máu mũi, nhưng lại bị một câu của anh, khiến máu mũi chảy ngược về. Nào có giống nhau, rất không giống, rất không giống nhau đó! Trong lòng Tô An An lớn tiếng giải thích cho bản thân, thật ra rất không giống nhau mà.
Bầu không khí giữa hai người vi diệu. Hai tuần không gặp, bỗng thấy mới lạ, lại vì chuyện hiểu lầm vừa rồi, anh không nói một lời, Tô An An càng thêm không dám chủ động nói chuyện. Cô ngồi co ro trên ghế phụ như cô dâu nhỏ, sau khi xuống xe vẫn luôn nhắm mắt đi theo sau Thịnh Giang Bắc.
Vừa mở cửa, còn chưa bật đèn, bỗng nhiên có một bóng đen lớn xông tới, lập tức bám lên chân Tô An An. Đùi phải của cô bị hai thứ đồ mềm như bông ôm lấy, kèm theo đó còn có tiếng mèo kêu.
“Tách” đèn bật lên, cả phòng yên tĩnh. Ánh mắt hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía bé mèo trên người kia.
Thịnh Giang Bắc đổi giày, sau đó dùng chân chọc chọc lên người mèo: “Hình như béo lên?”
Tô An An ngoan ngoãn đứng ở một bên, nhỏ giọng nói: “Mỗi ngày em đều cho nó ăn hai lần, cuối tuần còn cho ăn thêm cơm. Đương nhiên là béo rồi.”
“Mỗi ngày em đều đến đây?” Thịnh Giang Bắc vừa nói chuyện vừa cởi áo sơ mi của mình. Ba cúc trên cùng đã cởi, loáng thoáng lộ ra cơ ngực rắn chắc bên trong. Tô An An liếc mắt một cái sau đó quay đầu đi, không nhịn được lại nhìn thoáng qua, hóa ra cơ ngực đàn ông là như vậy.
Nghe thấy anh nói chuyện, Tô An An thu tầm mắt về, trả lời anh: “Vâng, mỗi ngày đều đến. Chú không ở nhà, không ai cho mèo ăn.”
Tô An An bị động tác càng ngày càng đi xuống của anh khiến đầu óc choáng váng, mơ màng lú lẫn. Ánh mắt như có như không lưu luyến trên cơ bụng nửa kín nửa hở của anh, cô thầm đếm, ừm, có tám đường.
“Mỗi ngày đến đây, bạn trai không giận à?” Thịnh Giang Bắc không biết khi mình lời nói này thì trái tim đã treo tới cổ họng, còn ra vẻ bình tĩnh tự giữ.
Hở! Hả? Tô An An phủ nhận theo bản năng: “Em không có bạn trai!”
Hử! Ngón tay Thịnh Giang Bắc đặt trên chiếc cúc áo cuối cùng, dừng lại, sau đó quay lưng lại. Anh bình tĩnh một chút rồi mới quay đầu nhìn cô, ánh mắt nặng nề, khuôn mặt lạnh lùng nhuộm một tầng hoang mang, im lặng suy tư.
Tô An An sợ anh không tin, lại liên tục giải thích hai lần: “Em thật sự không có bạn trai, thật sự không có.”
“Vậy chắc tôi nghĩ sai rồi, tôi còn tưởng rằng cậu nhóc gặp được ngày đó ở nhà Thịnh Lê là…”
“Không phải, anh ấy không phải. Bọn em lớn lên bên nhau từ nhỏ, giống anh em. Sao bọn em có thể yêu nhau chứ!” Khi giải thích, vẻ mặt Tô An An nghiêm túc, sợ anh thật sự hiểu lầm.
Thật sự có vài chuyện, đàn ông càng hiểu nhau hơn. Thịnh Giang Bắc vẫn cảm thấy cô quá mức chậm hiểu, mà hiện tại, anh vô cùng cảm ơn sự chậm hiểu của cô.
Khóe miệng Thịnh Giang Bắc chậm rãi nhếch lên, tích tụ mấy ngày qua trở thành hư không. Anh vào phòng bếp pha một cốc trà sữa cho cô, Tô An An uống một ngụm, hương vị quen thuộc. Cô kinh ngạc hỏi: “Chú cũng thích hãng trà sữa này à?”
Thịnh Giang Bắc mặc áo sơ mi nửa mở, khoác một cánh tay lên lưng ghế, đưa đầu tới gần cô, chóp mũi quanh quẩn mùi thơm ngọt của trà sữa, hơi híp mắt: “Lúc đi công tác nhìn thấy nên thuận tay mua.”
“Chú đi công tác rất bận à? Không có thời gian xem di động?”
Thịnh Giang Bắc kiếm bừa một cái cớ: “Thế à? Chắc là di động hỏng rồi, không nhận được.”
Tô An An cắn ống hút, không nói lời nào.
Thịnh Giang Bắc sờ sờ chóp mũi vào phòng tắm, mà An An tiếp tục ở phòng khách uống trà sữa, bên chân ngồi xổm một con mèo mềm như bông, bên tai là tiếng nước tí tách tí tách từ phòng vệ sinh truyền đến. Không bao lâu cô bắt đầu suy nghĩ linh tinh.
Mười phút sau, tiếng nước dừng, Tô An An uống nốt trà sữa, hút mạnh một ngụm.
“Có thể giúp tôi một việc không? Cầm hộ tôi một bộ đồ ngủ lại đây, ở ngay phòng thay đồ.”
Tô An An không hề chuẩn bị, ho khan một tiếng, bị sặc trà sữa, tưởng mình nghe nhầm.
“Nhanh lên.” Thịnh Giang Bắc thúc giục một tiếng.
Được rồi! Cô đứng dậy, vào phòng anh, lấy ra một bộ đồ ngủ bất kỳ từ phòng thay đồ, không dám nhìn loạn mà nhanh chóng đi ra.
Tô An An đứng ở ngoài cửa phòng vệ sinh, cắn môi, lỗ tai vừa đỏ vừa nóng, thật sự quá k*ch th*ch mà. Cô gõ cửa: “Chú mở cửa lấy đi.”
Giây tiếp theo, cửa mở ra, hơi nước ùa ra, Tô An An dùng sức chớp mắt, miễn cưỡng thấy rõ người bên trong, sau đó mặt cô càng đỏ hơn.
Một người đàn ông chỉ quấn khăn tắm xuất hiện ở trước mặt cô, cơ bắp cuồn cuộn, bọt nước không ngừng chảy xuống. Khuôn mặt tuấn tú trắng nõn của anh bị hơi nóng hun đỏ ửng. Bức tranh mỹ nam ra khỏi phòng tắm, thật sự quá khiêu chiến thần kinh của cô.
Cổ họng cô khô khốc, nhanh chóng đưa đồ ngủ trong tay qua. Cô vừa định chạy, chân giẫm phải vết nước, đế dép không chống trơn, sau đó ngơ ngác nhào về phía trước.
Cô không ngã nhào xuống đất, nửa đường được Thịnh Giang Bắc đón lấy, nửa người trên dính sát vào cơ ngực anh.
Ngay khi cô dán lên người, yết hầu Thịnh Giang Bắc chuyển động, tứ chi như có dòng điện chạy qua.
“Tôi thu lại lời vừa nãy.”
“Lời gì?”
“Phẳng lì.”
Tô An An đứng thẳng lại bằng tốc độ nhanh nhất, sau đó hỏa tốc rời khỏi “hiện trường vụ án” dưới cái nhìn nghẹn họng trân trối của Thịnh Giang Bắc. Khi Thịnh Giang Bắc hoàn hồn, trong nhà nào còn bóng dáng của cô. Tô An An chạy nhanh, hoàn toàn không nhìn thấy chiếc áo tắm dài màu trắng của đàn ông treo trong phòng tắm.
Khi Thịnh Giang Bắc vội vàng thay quần áo, nhanh chóng xuống lầu, đuổi tới bến xe buýt, chỉ nhìn thấy bóng dáng gầy yếu của cô theo dòng người lên xe buýt.
Thịnh Giang Bắc thở hổn hển dưới ánh trăng sáng, ánh mắt vẫn luôn đuổi theo người ở trên xe buýt, mãi tới khi xe biến mất ở cuối con đường.
Tình Yêu Đẹp Nhất - Thuỷ Thuỷ Thanh
Tô An An bị đè trong ngực anh, không dám thở mạnh. Cô chỉ cảm thấy cái tay kia càng lúc càng dùng sức. Cô cố gắng nhịn xuống, nhịn xuống, cuối cùng thật sự không nhịn nổi, nhỏ giọng phản kháng một câu: “Đau quá.”
Cánh tay Thịnh Giang Bắc cứng đờ, phát hiện lực tay của mình quá lớn, làm đau cô. Mà lồng ngực anh đau nhói như bị người ta đấm mạnh một cú vì bị cô làm cho tức. Anh hít sâu một hơi, vải áo ướt đẫm phía sau lưng kề sát vào da thịt anh, vô cùng khó chịu.
Cuối cùng anh buông cô ra. Chút tâm tư kiều diễm của Tô An An đã sớm tan thành mây khói, cố nén xúc động xoa eo, ngẩng đầu trộm liếc anh một cái, vừa hay chạm phải ánh mắt xa lạ phức tạp của anh.
Hai người yên lặng đứng ở dưới tàng cây, đèn đường nơi xa lặng lẽ tỏa ra ánh sáng ấm áp, tối đầu hè, trong không khí trôi nổi hơi thở nóng hừng hực.
Ánh mắt Thịnh Giang Bắc từ dọa người chậm rãi trở về tĩnh lặng giống một cục đá đã trải qua sương gió. Tay Tô An An vân vê vạt áo, cô do dự ba giây sau đó nói: “Xin lỗi, em không cố ý.”
Sự phẫn nộ vừa bị anh đè xuống lại dễ dàng bị khơi dậy. Càng nhìn dáng vẻ vô tội, không hiểu chuyện của cô, anh càng thêm tức giận. Anh chợt tiến lên hai bước, túm chặt cánh tay cô, không nói gì mà lôi kéo cô đi vài bước.
Sức anh rất lớn, Tô An An bị kéo đi vài bước, không hiểu ra sao hỏi anh: “Chúng ta đi đâu?”
Cô thật sự theo không kịp bước chân của anh. Thịnh Giang Bắc đi chậm lại, chỉ là trên tay vẫn nắm chặt, nghiêng đầu nhìn cô: “Đi chỗ tôi. Quần áo tôi ướt, phải về thay.”
Tô An An đuối lý, theo bản năng cảm thấy mình hẳn nên theo anh về. Cô không nghĩ kĩ mục đích của anh nhưng vẫn rất sốt ruột nói: “Em chỉ mặc đồ ngủ, chú chờ em lên thay bộ khác.”
Hơn nữa bên trong cô còn không mặc đồ lót, chỉ là một chiếc áo quây cực mỏng, chẳng khác nào không mặc gì.
Cô vừa nói vậy, ánh mắt Thịnh Giang Bắc không khỏi khẽ lướt qua ngực cô, tạm dừng hai giây, quay đầu đi, bình tĩnh và khinh thường: “Giống nhau cả, phẳng lì.”
Tô An An bị nhìn tới sắp phun máu mũi, nhưng lại bị một câu của anh, khiến máu mũi chảy ngược về. Nào có giống nhau, rất không giống, rất không giống nhau đó! Trong lòng Tô An An lớn tiếng giải thích cho bản thân, thật ra rất không giống nhau mà.
Bầu không khí giữa hai người vi diệu. Hai tuần không gặp, bỗng thấy mới lạ, lại vì chuyện hiểu lầm vừa rồi, anh không nói một lời, Tô An An càng thêm không dám chủ động nói chuyện. Cô ngồi co ro trên ghế phụ như cô dâu nhỏ, sau khi xuống xe vẫn luôn nhắm mắt đi theo sau Thịnh Giang Bắc.
Vừa mở cửa, còn chưa bật đèn, bỗng nhiên có một bóng đen lớn xông tới, lập tức bám lên chân Tô An An. Đùi phải của cô bị hai thứ đồ mềm như bông ôm lấy, kèm theo đó còn có tiếng mèo kêu.
“Tách” đèn bật lên, cả phòng yên tĩnh. Ánh mắt hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía bé mèo trên người kia.
Thịnh Giang Bắc đổi giày, sau đó dùng chân chọc chọc lên người mèo: “Hình như béo lên?”
Tô An An ngoan ngoãn đứng ở một bên, nhỏ giọng nói: “Mỗi ngày em đều cho nó ăn hai lần, cuối tuần còn cho ăn thêm cơm. Đương nhiên là béo rồi.”
“Mỗi ngày em đều đến đây?” Thịnh Giang Bắc vừa nói chuyện vừa cởi áo sơ mi của mình. Ba cúc trên cùng đã cởi, loáng thoáng lộ ra cơ ngực rắn chắc bên trong. Tô An An liếc mắt một cái sau đó quay đầu đi, không nhịn được lại nhìn thoáng qua, hóa ra cơ ngực đàn ông là như vậy.
Nghe thấy anh nói chuyện, Tô An An thu tầm mắt về, trả lời anh: “Vâng, mỗi ngày đều đến. Chú không ở nhà, không ai cho mèo ăn.”
Tô An An bị động tác càng ngày càng đi xuống của anh khiến đầu óc choáng váng, mơ màng lú lẫn. Ánh mắt như có như không lưu luyến trên cơ bụng nửa kín nửa hở của anh, cô thầm đếm, ừm, có tám đường.
“Mỗi ngày đến đây, bạn trai không giận à?” Thịnh Giang Bắc không biết khi mình lời nói này thì trái tim đã treo tới cổ họng, còn ra vẻ bình tĩnh tự giữ.
Hở! Hả? Tô An An phủ nhận theo bản năng: “Em không có bạn trai!”
Hử! Ngón tay Thịnh Giang Bắc đặt trên chiếc cúc áo cuối cùng, dừng lại, sau đó quay lưng lại. Anh bình tĩnh một chút rồi mới quay đầu nhìn cô, ánh mắt nặng nề, khuôn mặt lạnh lùng nhuộm một tầng hoang mang, im lặng suy tư.
Tô An An sợ anh không tin, lại liên tục giải thích hai lần: “Em thật sự không có bạn trai, thật sự không có.”
“Vậy chắc tôi nghĩ sai rồi, tôi còn tưởng rằng cậu nhóc gặp được ngày đó ở nhà Thịnh Lê là…”
“Không phải, anh ấy không phải. Bọn em lớn lên bên nhau từ nhỏ, giống anh em. Sao bọn em có thể yêu nhau chứ!” Khi giải thích, vẻ mặt Tô An An nghiêm túc, sợ anh thật sự hiểu lầm.
Thật sự có vài chuyện, đàn ông càng hiểu nhau hơn. Thịnh Giang Bắc vẫn cảm thấy cô quá mức chậm hiểu, mà hiện tại, anh vô cùng cảm ơn sự chậm hiểu của cô.
Khóe miệng Thịnh Giang Bắc chậm rãi nhếch lên, tích tụ mấy ngày qua trở thành hư không. Anh vào phòng bếp pha một cốc trà sữa cho cô, Tô An An uống một ngụm, hương vị quen thuộc. Cô kinh ngạc hỏi: “Chú cũng thích hãng trà sữa này à?”
Thịnh Giang Bắc mặc áo sơ mi nửa mở, khoác một cánh tay lên lưng ghế, đưa đầu tới gần cô, chóp mũi quanh quẩn mùi thơm ngọt của trà sữa, hơi híp mắt: “Lúc đi công tác nhìn thấy nên thuận tay mua.”
“Chú đi công tác rất bận à? Không có thời gian xem di động?”
Thịnh Giang Bắc kiếm bừa một cái cớ: “Thế à? Chắc là di động hỏng rồi, không nhận được.”
Tô An An cắn ống hút, không nói lời nào.
Thịnh Giang Bắc sờ sờ chóp mũi vào phòng tắm, mà An An tiếp tục ở phòng khách uống trà sữa, bên chân ngồi xổm một con mèo mềm như bông, bên tai là tiếng nước tí tách tí tách từ phòng vệ sinh truyền đến. Không bao lâu cô bắt đầu suy nghĩ linh tinh.
Mười phút sau, tiếng nước dừng, Tô An An uống nốt trà sữa, hút mạnh một ngụm.
“Có thể giúp tôi một việc không? Cầm hộ tôi một bộ đồ ngủ lại đây, ở ngay phòng thay đồ.”
Tô An An không hề chuẩn bị, ho khan một tiếng, bị sặc trà sữa, tưởng mình nghe nhầm.
“Nhanh lên.” Thịnh Giang Bắc thúc giục một tiếng.
Được rồi! Cô đứng dậy, vào phòng anh, lấy ra một bộ đồ ngủ bất kỳ từ phòng thay đồ, không dám nhìn loạn mà nhanh chóng đi ra.
Tô An An đứng ở ngoài cửa phòng vệ sinh, cắn môi, lỗ tai vừa đỏ vừa nóng, thật sự quá k*ch th*ch mà. Cô gõ cửa: “Chú mở cửa lấy đi.”
Giây tiếp theo, cửa mở ra, hơi nước ùa ra, Tô An An dùng sức chớp mắt, miễn cưỡng thấy rõ người bên trong, sau đó mặt cô càng đỏ hơn.
Một người đàn ông chỉ quấn khăn tắm xuất hiện ở trước mặt cô, cơ bắp cuồn cuộn, bọt nước không ngừng chảy xuống. Khuôn mặt tuấn tú trắng nõn của anh bị hơi nóng hun đỏ ửng. Bức tranh mỹ nam ra khỏi phòng tắm, thật sự quá khiêu chiến thần kinh của cô.
Cổ họng cô khô khốc, nhanh chóng đưa đồ ngủ trong tay qua. Cô vừa định chạy, chân giẫm phải vết nước, đế dép không chống trơn, sau đó ngơ ngác nhào về phía trước.
Cô không ngã nhào xuống đất, nửa đường được Thịnh Giang Bắc đón lấy, nửa người trên dính sát vào cơ ngực anh.
Ngay khi cô dán lên người, yết hầu Thịnh Giang Bắc chuyển động, tứ chi như có dòng điện chạy qua.
“Tôi thu lại lời vừa nãy.”
“Lời gì?”
“Phẳng lì.”
Tô An An đứng thẳng lại bằng tốc độ nhanh nhất, sau đó hỏa tốc rời khỏi “hiện trường vụ án” dưới cái nhìn nghẹn họng trân trối của Thịnh Giang Bắc. Khi Thịnh Giang Bắc hoàn hồn, trong nhà nào còn bóng dáng của cô. Tô An An chạy nhanh, hoàn toàn không nhìn thấy chiếc áo tắm dài màu trắng của đàn ông treo trong phòng tắm.
Khi Thịnh Giang Bắc vội vàng thay quần áo, nhanh chóng xuống lầu, đuổi tới bến xe buýt, chỉ nhìn thấy bóng dáng gầy yếu của cô theo dòng người lên xe buýt.
Thịnh Giang Bắc thở hổn hển dưới ánh trăng sáng, ánh mắt vẫn luôn đuổi theo người ở trên xe buýt, mãi tới khi xe biến mất ở cuối con đường.
Tình Yêu Đẹp Nhất - Thuỷ Thuỷ Thanh
Đánh giá:
Truyện Tình Yêu Đẹp Nhất - Thuỷ Thuỷ Thanh
Story
Chương 31
10.0/10 từ 45 lượt.