Tình Yêu Đẹp Nhất - Thuỷ Thuỷ Thanh

Chương 25: Bị ốm

74@-

Cách Thịnh Giang Bắc dán trán đo nhiệt độ cơ thể khiến cô choáng váng, dưới chân như giẫm lên bông. Cô lớn như vậy, ngoài bố Tô ra, đây là lần đầu gần một người đàn ông như thế, gần đến mức trao đổi hơi thở với nhau.


Cô hít sâu một hơi, trong lòng thầm niệm ba tiếng, mới dám ngẩng đầu nhìn anh.


Anh đang mỉm cười nhìn An An, khi thấy cô nhìn sang, ôn hòa nói: “Ăn cơm chưa?”


Tô An An lắc đầu: “Chưa ạ.”


Thịnh Giang Bắc xoay người mở tủ lạnh, do dự một phen. Nguyên liệu nấu ăn bên trong còn khá mới, đều là tối qua anh đi mua. Từ sau khi đưa An An chìa khóa, anh bảo dì giúp việc không cần đến, để cô cho rằng trong nhà không ai chăm sóc mèo.


Anh hao tổn tâm cơ như thế, nguyên nhân chân thật đại khái chỉ có mình anh biết.


“Tôi khá am hiểu làm món Tây, mì Ý được không?”


Anh đã đeo tạp dề màu đen, trong tay đang dùng nước sôi trần bông cải xanh.


“Chú nấu cơm cho em à?” Tô An An được chiều mà sợ, có phần không thể tin được.


Thịnh Giang Bắc dừng lại động tác trong tay, xoay người nhìn cô, dáng vẻ vẫn vô cùng kiên nhẫn. Anh mặc áo sơ mi trắng, tạp dề màu đen, khi mỉm cười cho người ta cảm giác gió xuân phất vào mặt. Giờ phút này, anh híp mắt hỏi: “Sao vậy? Không muốn ăn?”


Tô An An liên tục lắc đầu, trong lòng đã sớm được lấp đầy bởi niềm vui, cười ngây ngô.


Khuôn mặt cười cong cong, sao có thể không động lòng.


Thịnh Giang Bắc liếc cô một cái, phát hiện mình thất thố, lập tức đuổi cô ra như để che giấu: “Phòng bếp nhiều dầu mỡ, đi ra ngoài chơi với mèo đi.”



An An cọ tới cọ lui dạ một tiếng, trong lòng không quá tình nguyện mà đi ra ngoài.


Nhưng chỉ lát sau, cô lại ló đầu ra từ ngoài cửa, hai tay nắm lấy khung cửa, chỉ lộ ra một đôi mắt đen như mực, cẩn thận hỏi: “Cần em hỗ trợ không?”


Động tác của cô cực kỳ trẻ con, nơi lồng ngực Thịnh Giang Bắc nóng hừng hực, vốn định nói, trẻ con thì chơi thôi, chẳng qua lời đến bên miệng lại thay đổi.


“Vậy vào giúp tôi xắt cà chua.”


“Vâng ạ.”


Tô An An lập tức đi vào. Cô cầm dao từ trong tay anh, trên cán dao còn lưu lại chút hơi ấm. Tư thế xắt rau của cô rất chuẩn, một tay dao, một tay giữ cà chua trên cái thớt tròn, cạch cạch cạch, động tác nhanh chóng, lưu loát, không hề giống tay mơ.


Thịnh Giang Bắc nấu mì xong, vớt ra để ráo nước, bị động tác của cô hấp dẫn, nói với giọng điệu đầy tán thưởng: “Còn nhỏ tuổi mà sử dụng dao khá đấy.”


Tô An An khá đắc ý, động tác trong tay càng nhanh, nói chuyện với anh: “Từ lúc mười tuổi em đã tự nấu cơm, mấy thứ này đã luyện quen lắm rồi.”


Thịnh Giang Bắc đang xào thịt bằm với hành tây. Trong phòng bếp tràn ngập hương thơm, anh còn cần cà chua trong tay cô nên dứt khoát để lửa nhỏ chờ cô. Sau đó tiếp tục đề tài vừa rồi, anh rất tò mò về quá khứ của Tô An An, là kiểu tò mò về tất cả của cô.


Có vài thứ, anh có thể chậm rãi tìm hiểu, nhưng có vài thứ, anh muốn nghe cô nói.


“Vậy bố mẹ em đâu? Sao để em vào phòng bếp lúc bé như vậy?”


Tô An An: “Bọn họ là bác sĩ, cực kỳ bận. Hồi nhỏ em sợ nhất họp phụ huynh. Mỗi lần bọn họ không đến muộn thì là không tới, làm em rất mất mặt. Hơn nữa chỉ cần trường học giao bài thủ công thì em đều kém nhất, bởi vì trước nay bọn họ không có thời gian làm với em…”


Cô nói liên tục, biểu cảm phong phú, trong chốc lát quơ chân múa tay, trong chốc lát làm mặt quỷ. Một lọn tóc tuột ra khỏi tai rơi xuống phía trước, không ngừng phất qua mũi cô. Cô tạm không dùng tay được nên không ngừng thổi.


Thổi một cái, không đi, thổi hai cái, vẫn phất phơ ở đó. Cô vừa chuẩn bị thổi tiếp thì lọn tóc kia đã bị người nào đó cầm lấy, vuốt ra sau tai cho cô.



“Dạ, cảm ơn.” Tô An An lập tức yên tĩnh. Xắt xong quả cà chua cuối cùng, cô sờ sờ chóp mũi, cười nói: “Xắt xong rồi.”


Thịnh Giang Bắc nhận lấy thớt gỗ, đổ cà chua vào trong nồi, cuối cùng để lại hai miếng. Tự anh ăn một miếng, động tác nhai nuốt hơi dừng, nhíu mày, sau đó cầm miếng cà chua đưa tới bên miệng Tô An An: “Há mồm, thử xem có ngọt không?”


Hở… Hở? An An không có thời gian suy nghĩ, theo bản năng há mồm, cắn. Đầu lưỡi chạm vào đồ vật mềm mại lạnh lẽo sau đó lập tức tách ra, cô không có nhai mà nuốt chửng.


“Mùi vị thế nào?”


Tô An An hơi giật mình, mùi vị? Không nếm kỹ, chắc là ngọt, đúng, là ngọt. Cô nói cho anh đầy khẳng định.


Khóe miệng Thịnh Giang Bắc chứa đầy ý cười. Anh thản nhiên xoay người, cầm muôi xào xào thịt trong nồi, một tay vuốt khóe miệng, làm như vô tình nói: “Rõ ràng là không nếm, là chua.”


Bên ngoài vẫn sấm sét ầm ầm, mưa to như trút nước, trái tim cô cũng bắt đầu sấm sét ầm ầm.


Cuối cùng Tô An An chạy trối chết, cô vẫn nên chơi với mèo thôi.


Không bao lâu, Thịnh Giang Bắc bưng hai đĩa cơm Tây từ phòng bếp ra. Anh đã tháo tạp dề, tay áo sơ mi cũng đã thả xuống, gọi nhỏ một tiếng về hướng sofa: “Ăn cơm nào.”


An An đáp lời, từ sofa đứng dậy đi về phía bàn ăn. Cô vừa đến gần đã bị đĩa mì Ý hấp dẫn, mùi đồ ăn đưa tới, mời gọi người ta thưởng thức.


“Còn không ngồi xuống.”


Tô An An ôm mèo ngồi xuống. Cô vốn định chia một ít cho mèo, nhưng cảm thấy bé mèo không quá hứng thú, chỉ lười biếng nằm trên đùi cô.


Cô nếm một miếng, hương vị cực ngon, không kém nhà hàng, đặc biệt là phần tương cà ở phía trên, chua ngọt ngon miệng.


An An ăn liên tục vài miếng, người đàn ông ngồi đối diện hỏi cô: “Hương vị thế nào?”



Thịnh Giang Bắc sung sướng nhìn cô ăn, nỗi lòng hư vinh của người nấu được thỏa mãn. Anh đưa đĩa của mình sang: “Đĩa này cũng cho em.”


Tô An An nuốt miếng mì trong miệng, xua tay nói: “Chú ăn đi. Chú nấu lâu như vậy, chắc chắn đói rồi.”


Trong tay anh cầm một chai rượu vang đỏ, nhàn tản lắc, lại đẩy đĩa qua: “Tôi không đói, tất cả đều là của em.”


Tô An An lại lần nữa cúi đầu. Chẳng qua không bao lâu, cô cảm thấy trên đùi chợt lạnh. Cô cúi đầu, nhìn thấy trên váy có một bãi nôn không lớn, đầu sỏ gây tội còn đang không ngừng nôn mửa. Có lẽ là khó chịu, nó nhảy xuống khỏi đùi An An, nằm cuộn tròn ở bên chân cô, không bao lâu, trên sàn nhà lại là một bãi nôn.


An An đặt đũa, lau khô bãi nôn kia, lập tức ngồi xổm xuống, dùng tay sờ chóp mũi bé mèo. Mũi hơi khô, trên người cũng hơi nóng, đôi mắt uể oải. Cô cực kỳ ảo não, vừa rồi thế mà cô không phát hiện bé mèo bất ổn.


Lúc này, Thịnh Giang Bắc cũng đi tới. Anh chưa từng nuôi động vật nên không hiểu hành động của An An lắm. Anh ngồi xổm xuống, hỏi: “Mèo làm sao vậy?”


“Chắc là ốm rồi.” Tô An An vừa trả lời, vừa hoảng loạn tìm kiếm chậu cát mèo. Cô tán loạn khắp nơi, Thịnh Giang Bắc thật sự không nhìn được, bảo cô bình tĩnh rồi dẫn cô đi tới ban công. Ổ mèo đặt ở chỗ này, có cả chậu cát mèo.


Thịnh Giang Bắc bất đắc dĩ nói: “Mấy thứ này đều là em sắp xếp, sao lại tìm lung tung thế?”


Tô An An nóng vội chạy tới, nhìn chậu cát mèo. Quả nhiên bé mèo bị đi ngoài, cô xoay người nôn nóng nói: “Gần đây có phòng khám thú cưng nào không?”


Thịnh Giang Bắc thật sự không rõ cái này lắm. Anh không nói chuyện, chỉ cho bé mèo vào lồng sắt, kéo tay cô nhanh chóng xuống lầu. Trên đường, Tô An An nhìn chằm chằm bé mèo trong lồng, cảm giác sợ hãi dâng lên, không trung bỗng nhiên lóe lên tia chớp. Cô không khỏi nhớ lại đêm mèo bị mất năm mười tuổi ấy, cũng là một đêm mưa thế này. Sau khi bé mèo ra khỏi nhà thì không quay về nữa.


Cô không kiềm được miên man suy nghĩ, lòng bàn tay vẫn luôn đổ mồ hôi, ngay cả Thịnh Giang Bắc cũng phát hiện ra. Anh đặt mèo vào ghế sau, vuốt tóc cô an ủi: “Không sao đâu. Con người bị ốm, động vật cũng bị. Chắc ăn phải thứ gì thôi.”


Lời nói vô tình của anh lại khiến An An hết lòng tin theo, chắc chắn là như vậy.


Chẳng qua xe đi nửa tiếng rồi mà không có phòng khám thú cưng nào. Cũng do Thịnh Giang Bắc sơ suất, chỗ anh ở đúng là không có phòng khám thú cưng. Thời gian càng dài, Tô An An càng nóng vội, cách vài phút lại hỏi: “Còn bao lâu?”


“Nhanh thôi.” Thịnh Giang Bắc vẫn là dáng vẻ thản nhiên bình tĩnh, thật ra trong lòng anh cũng chột dạ. Rõ ràng số lần anh nhìn Tô An An đang giảm bớt, không muốn nhìn thấy cô thất vọng.



Chắc do số anh may, qua khoảng mười phút, thật sự đã tìm được một phòng khám thú cưng.


Anh thở phào nhẹ nhõm, lấy lồng mèo ở ghế sau ra. Trong thời gian này, bé mèo đã nôn mấy lần.


Bệnh viện khá đông, có rất nhiều động vật nhỏ bị thương. Hai người lại đợi hai mươi phút mới đến lượt.


Bác sĩ là một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi, gương mặt hiền từ. Bác ấy vuốt lưng bé mèo vài cái, giảm bớt sự khó chịu của nó, sau đó mới bắt đầu kiểm tra.


“Chắc là ăn phải đồ gì nên bị viêm dạ dày cấp tính.” Bác sĩ tiêm cho bé mèo một mũi, sau đó dặn bọn họ trong vòng tám tiếng tiếp theo không được cho mèo uống nước. Cho đến lúc mèo không nôn nữa mới có thể uống nước ấm, thêm chút muối vào nước.


Tô An An nghiêm túc nghe, vẫn luôn gật đầu.


Bác sĩ nói một tràng dài, thấy vẻ mặt cô nhóc thật thà, nhớ tới con gái mình, ánh mắt chuyển qua Thịnh Giang Bắc, nói đùa: “Cô nhóc này đúng là có lòng yêu động vật.”


Khóe mắt Thịnh Giang Bắc lan tràn ý cười ấm áp, nhìn chằm chằm khuôn mặt trong sáng của cô.


Lăn lộn một phen, khi hai người quay về nhà Thịnh Giang thì đã hơn 9 giờ. Bé mèo vẫn là dáng vẻ chưa gượng dậy nổi, đôi mắt xanh lơ hơi híp mặt, cuộn tròn trong lồng, vô cùng đáng thương. Tô An An vẫn luôn ngồi xổm ở đó an ủi bé mèo.


Tô An An có không nỡ thì cũng phải về trường. Ký túc xá nữ có gác cổng, sau 10 giờ sẽ đóng cửa, cô còn không về thì sẽ không vào được.


Nhưng mà, tay cô vừa rời đi, bé mèo lập tức kêu mãi. Cô thử thăm dò đi vài bước, bé mèo càng gào thảm. Có lẽ do bị ốm, Tô An An lại là người duy nhất thân thuộc với nó, nó càng thêm ỷ lại cô. Tô An An hiểu cảm giác này.


Cô đi hai bước, lại về ba bước, rối rắm lúc lâu cũng không đi được.


Thịnh Giang Bắc đang nhíu mày lau bãi nôn của mèo. Anh có phần lạ lẫm lau nhà, thủ pháp vụng về, đồng thời còn phân tâm quan sát động tĩnh bên kia.


Thấy cô khó xử, vừa muốn đi vừa không nỡ. Anh đứng lên, thả lỏng cánh tay, đứng đắn mà nói giỡn: “Bên này còn có phòng cho khách.”


Anh vừa dứt lời, bên ngoài lại là một trận sấm sét ầm ầm, gió to mưa lớn đánh vào cửa sổ kính.


Tình Yêu Đẹp Nhất - Thuỷ Thuỷ Thanh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tình Yêu Đẹp Nhất - Thuỷ Thuỷ Thanh Truyện Tình Yêu Đẹp Nhất - Thuỷ Thuỷ Thanh Story Chương 25: Bị ốm
10.0/10 từ 45 lượt.
loading...