Tình Yêu Đẹp Nhất - Thuỷ Thuỷ Thanh

Chương 2: Chị họ

60@-

Đối với việc ngẫu nhiên gặp lại một người xưa từng gặp mặt một lần, tạm thời tính là người xưa, chuyện này nhanh chóng bị Tô An An quên đi. Hiện tại phiền não của cô là vì sao năm nay mọi người đều đổ xô kết hôn như ong vỡ tổ. Đầu tiên là Giản Đan quen biết từ nhỏ, tiếp đó chính là chị họ bên nội. Có điều, ngày chị họ kết hôn diễn ra trước Giản Đan hai tuần, quá vội. Chiều thứ sáu Tô An An mới vừa về đến nhà, đã bị mẹ Tô, An Nhã, kéo tới bến xe thành phố S. Mãi đến lúc ngồi yên trên xe, Tô An An mới biết cô chị họ lớn hơn mình hai tuổi kia cũng sắp kết hôn.


Tô An An vẫn cảm thấy không thể tin nổi. Trước đó không hề có một chút tin tức nào, đột nhiên nói muốn làm đám cưới. Cô nghiêng đầu nhìn sang mẹ Tô: "Sao lại đột ngột thế ạ? Con thấy quá vội vàng."


Mẹ Tô là bác sĩ khoa nhi, ngày hôm qua làm ca đêm, sáng sớm vừa tan làm đã tới trung tâm thương mại mua một đống đồ. Đã lâu không về quê, bà phải mang quà về cho bố mẹ và anh chị trong nhà, bây giờ ngồi xuống mới bắt đầu mệt rã rời. Bà mơ màng trả lời câu hỏi của con gái: "Không rõ lắm, có điều nhìn bác hai gái con rất vui. Tóm lại là chuyện tốt, bao năm qua bác hai chỉ có một mình cũng không dễ dàng gì."


Tô An An gật đầu, nhìn khuôn mặt mệt mỏi của mẹ Tô, yên lặng không nhắc lại nữa, sau đó cũng kéo bịt mắt xuống, mơ màng ngủ hai tiếng trên xe.


***


Bố của Tô An An xuất thân nông thôn, là con út trong nhà, bên trên còn có hai anh trai. Có điều sau khi anh hai kết hôn không lâu thì mất, anh cả và ông đều là sinh viên, sau khi tốt nghiệp ông ở lại thành phố S an cư lạc nghiệp, cộng thêm công việc bác sĩ bận rộn, thời gian trở lại trấn nhỏ đã ít càng thêm ít. Trái lại số lần Tô An An và mẹ Tô trở về nhiều hơn một chút, lần này hai mẹ con về trước, tối hôm sau bố Tô mới trở về.


Vừa mới xuống xe buýt đã thấy hai cụ già tóc bạc trắng đứng ở lối ra của bến xe. Thì ra là ông nội Tô và bà nội Tô, hai cụ đã gần bảy mươi tuổi, nhưng tinh thần còn rất tốt, nhất là ông nội Tô. Có lẽ vì ông cụ là bác sĩ đông y trong thị trấn, hiểu một ít đạo dưỡng sinh nên vô cùng nhanh nhẹn quắc thước.


Còn chưa đến gần, bà nội Tô đã sớm mở miệng gọi "cháu yêu".


Bốn người ân cần thăm hỏi một phen ở bến xe rồi vội vàng trở lại nhà cũ trong thị trấn. Căn nhà này đã có lịch sử ba mươi năm, có hai tầng, xây bằng gạch xanh, trên vách tường mọc đầy dây thường xuân, cầu thang làm bằng gỗ theo kiểu cũ, bước lên kêu kẽo kẹt.


Hôn lễ phải chuẩn bị rất nhiều, nhất là dựa theo tập tục trong trấn, người lớn trong nhà đều đã vội vàng chân không chạm đất. Mẹ Tô vừa về cũng gia nhập hàng ngũ này. Nhưng xét thấy từ thời thiếu nữ bà đã không phải làm việc nhà, lúc thiếu phụ thì ra sức gây dựng sự nghiệp cho nên đến tuổi trung niên làm việc nhà cũng không tháo vát bằng con gái của mình, mọi người đều giao cho bà những việc đơn giản. Hiện tại bà và bác gái đang cùng nhau xác nhận thực đơn ngày mai, hai người vừa nhìn vừa trò chuyện.


Tô An An ngồi bên cạnh chống cằm chơi cờ với bà nội, thỉnh thoảng cũng nghe được tiếng bọn họ nói chuyện.



Bác gái: "Nhoáng một cái mà Minh Châu đã sắp lập gia đình. Năm đó bố con bé qua đời, chị còn cảm thấy mình không chịu nổi."


Mẹ Tô an ủi: "Bây giờ cũng tốt rồi, chị cũng vượt qua rồi. Con gái hiếu thảo, gia cảnh con rể không tệ. Sau này chị chỉ cần chờ hưởng phúc."


Trong giọng nói của bác gái kèm theo vài phần kiêu ngạo không thể tự kiềm chế: "Đúng vậy, Tiểu Mạnh thật sự rất tốt. Đầu tuần tới tiệm châu báu trong thành phố mua trang sức cùng Minh Châu, tốn ngần này." Dứt lời, bác gái giơ năm ngón tay, sau đó lại vòng hai vòng rồi nói tiếp: "Còn mua cho chị một sợi dây chuyền, là cái này này, em xem."


Tô An An nghiêng đầu nhìn qua, khóe mắt bác gái đã cười ra nếp nhăn rất sâu, nhìn dáng vẻ đã sướng đến phát rồ rồi. Cô chống cằm hỏi bà nội: "Bà, bà biết chị họ với chồng chị ấy quen nhau thế nào không?"


Bà nội Tô đặt quân cờ đen cuối cùng xuống, thừa dịp An An mất tập trung đã nối năm quân cờ đen thành một đường. Bà cụ nhận ra niềm vui trong cờ caro, tâm trạng hân hoan, trả lời: "Bạn của bác hai gái cháu giới thiệu, quen nhau hai tháng, trong nhà thúc giục hai đứa kết hôn. Ôi, ban đầu bà và ông nội cháu không đồng ý, mới bao lâu mà đã kết hôn chứ? Nhưng bác hai gái của cháu kiên trì, gả thì gả, trước sau gì con gái chẳng phải gả. Có điều, sau này An An nhà chúng ta không được vội vàng như thế nhé! Phải hiểu rõ tính cách của đàng trai, ở chung thời gian dài mới biết được đôi bên có thích hợp hay không."


Tô An An mím môi, mặt hơi đỏ, suy cho cùng cô gái trẻ vẫn hơi xấu hổ.


Buổi tối, mọi thứ đều đã chuẩn bị thoả đáng, chỉ còn chờ ngày mai chú rể đến đây đón cô dâu. Tô An An nhớ tới một cái bình sứ nhỏ mà lần trước mình để lại ở sân sau, cô muốn đi xem có thể tìm được không. Có điều vừa tới sân sau cô đã bị một bóng đen làm chó hoảng sợ, không hiểu sao trong đầu lại nghĩ tới những thứ linh tinh. Cô thử hỏi: "Ai ở đó vậy?"


Bóng đen quay người, lộ ra một khuôn mặt nữ trẻ tuổi, mặt trái xoan gầy, đôi mắt to khá giống Tô An An. Tô An An lập tức thả lỏng, vỗ ngực, thở phào nói: "Chị, chị làm em sợ muốn chết."


Tô Minh Châu cười miễn cưỡng, tiến lên vài bước, đứng dưới ngọn đèn ở sân sau, thế cho nên Tô An An có thể thấy rõ vệt nước mắt còn sót lại trên mặt cô ấy. Cô hơi luống cuống, dè dặt hỏi: "Chị, chị có ổn không?"


Tô Minh Châu nhìn cô em họ nhỏ hơn mình hai tuổi, không khỏi cảm thấy hâm mộ. Cô ấy ngước mắt, nhìn về phía xa xa, giọng toát ra một chút lạnh lùng: "Anh ấy có bạn gái rồi."


Tô An An không hiểu, theo bản năng hỏi: "Ai?"


Tô Minh Châu cười một tiếng, nặng nề và chậm rãi nói: "Người đàn ông mà chị thích nhất."



Tô An An cẩn thận hỏi: "Chị, chị có ổn không?" Có đôi khi cô thật sự ghét bản tính thích lo chuyện bao đồng của mình, hiện tại cô lại không nhịn được mắc tật cũ.


"An An, em biết không? Có một thời gian chị thật sự rất hâm mộ em, em có bố mẹ có tư tưởng tiến bộ, muốn cái gì sẽ có cái đó, muốn làm cái gì thì làm đó. Em có thể học ngành mình thích, yêu người mình yêu, nhưng chị lại không được."


Tô An An không biết nói gì, Tô Minh Châu cũng không cần cô trả lời. Cô ấy chỉ muốn tìm một người để tâm sự vào khoảng thời gian đặc biệt này. Lúc một người hoàn toàn tạm biệt quá khứ chắc chắn sẽ có vài hành vi điên cuồng, nhưng đại khái là Tô Minh Châu với bản tính dè dặt nhút nhát cũng chỉ có thể như vậy. Cô ấy hít mũi, lồng ngực như bị một tảng đá lớn đè nặng, khiến việc phát ra tiếng cũng làm cô ấy cảm thấy khó khăn:


"Chị cũng từng thích một người, cũng có một mối tình trong sáng ngây thơ. Anh ấy là một người rất giỏi, biết thổi kèn harmonica, biết lập trình, hát rất hay, trượt băng cũng không ai vượt qua được anh ấy. Anh ấy còn có thể làm ảo thuật, biết nấu ăn, cũng rất biết chăm sóc người khác, đi bộ nhất định sẽ để chị đi ở bên trong, mùa đông sẽ nhét tay chị vào cổ của anh ấy. Có điều, anh ấy cũng có khuyết điểm, khuyết điểm của anh ấy chính là quá nghèo, nghèo đến nỗi mẹ chị không muốn gả chị cho anh ấy. Chị cho rằng đời này bọn chị sẽ không xa nhau, nhưng lúc mẹ chị kề dao lên cổ, chị biết bọn chị kết thúc rồi, bọn chị thật sự kết thúc rồi! Hiện tại anh ấy đã có bạn gái, chị cũng sắp kết hôn, như vậy thật sự rất tốt. Chẳng lẽ chị còn ích kỷ bắt anh ấy vĩnh viễn nhớ thương chị hay sao? Đều là tự nguyện, đã qua rồi thì không hối hận."


Tô An An trợn tròn mắt, đang cố gắng tiêu hóa lời cô ấy nói. Cô hiểu chị họ, bác hai gái kiên cường cỡ nào thì cũng yếu đuối nhường ấy. Một người phụ nữ chỉ có con gái là điểm tựa duy nhất sau khi mất chồng, đổi thành cô, chắc là cô cũng sẽ đưa ra lựa chọn như vậy. Cô không hiểu cách an ủi người khác, muốn nói lại thôi, cuối cùng cô ôm lấy người con gái lớn hơn mình hai tuổi trước mặt. Tô Minh Châu khàn giọng nói với cô: "An An, sau này gặp người mình yêu thì dù thế nào cũng đừng buông tay. Tình cảm qua đi rồi sẽ không tìm lại được nữa. Chị thật sự đánh mất anh ấy rồi.”


Tô An An im lặng gật đầu, vỗ về lưng cô ấy an ủi.


***


Có những đám cưới là mang theo cay đắng và bất đắc dĩ, nhưng có những đám cưới là mang theo chờ mong và ngọt ngào, giống như quả cam đường trên đĩa, vừa chua vừa ngọt, cuối cùng ngọt đến dính răng.


Hiện tại, Giản Đan làm cháu dâu tương lai của nhà họ Thịnh, được Thịnh Lê dẫn về nhà chính nhà họ Thịnh ở giữa sườn núi tham gia tụ họp gia đình. Bốn thế hệ nhà họ Thịnh ở cùng một nhà, đông người lớn, lớn nhất là cụ bà, đã chín mươi hai tuổi, vẫn còn rất minh mẫn. Bà cụ có hai người con trai, hai con trai lại có hai con trai nữa, cho nên bà cụ có tổng cộng bốn cháu trai. Cháu cả Thịnh Hoài Đông và cháu ba Thịnh Hoài Tây là anh em ruột, cũng là con trai của con cả, mà cháu hai Thịnh Hoài Nam và cháu út Thịnh Giang Bắc là con của con thứ hai. Cháu cả và cháu hai đều đã kết hôn, lúc này cả gia đình quây quần một chỗ, đêm nay thật sự là náo nhiệt chưa từng có, chỉ thiếu mỗi cháu ba Thịnh Hoài Tây.


Sau khi ăn xong, mọi người vây quanh bà cụ. Ngay cả Thịnh Giang Bắc luôn luôn không thích nói chuyện sau khi ăn cũng yên lặng ngồi trên ghế sofa một mình, nét mặt thản nhiên, nhìn không ra vui giận, có vẻ không lạc lõng.


Lúc bầu không khí hoà thuận, vừa hay Thịnh Hoài Tây trở về từ bên ngoài, gió bụi mệt mỏi, hiển nhiên là vội vàng trở về từ nơi nào đó. Anh ta vừa xuất hiện thì mọi người đều im lặng, mấy người phụ nữ nhà họ Thịnh đều đang nhìn anh ta, cười nhạt không nói. Nhìn vẻ mặt không vui của bà cụ, đại khái trong lòng anh ta cũng biết vì sao, nhưng vẫn lộ ra nụ cười xấu xa giống như công tử phong lưu. Anh ta nói: "Ơ! Sao thế, là cháu quấy rầy cuộc vui của mọi người à?"


"Không lớn không nhỏ." Bố của Thịnh Hoài Tây nhăn mày, không giận mà uy, vẻ mặt nghiêm túc, khẽ quát con trai một câu.



Thịnh Lê ngồi dựa vào ghế sofa, vắt chéo chân nói giỡn: "Chú ba mới đi hẹn hò với người đẹp nào về thế?"


Thịnh Hoài Tây mím đôi môi mỏng, khoé môi hơi cong lên, nói với vẻ bất cần đời: "Tên nhóc nhà cháu chuẩn bị kết hôn rồi, không cho chú ba cháu có một vài hồng nhan tri kỷ à?"


Xưa nay bà cụ Thịnh chỉ biết cháu ba của mình là một người không đáng tin cậy, đã ba mươi sáu tuổi nhưng không có lấy một người bạn gái chân chính. Bà cụ nắm gậy chống nặng nề gõ xuống đất, nói nặng: "Cháu không thể chọn một cô gái có gia thế trong sạch để yên bề gia thất à? Sao cứ phải làm như vậy? Làm đến cuối cùng gà bay trứng vỡ, cô độc sống quãng đời còn lại cháu mới vui à?"


Thịnh Hoài Tây không quan tâm mà chỉ nhìn một vòng tìm chỗ ngồi, cuối cùng phát hiện chỉ có Thịnh Giang Bắc là ngồi trên ghế sofa một mình, những chỗ khác đều đã kín người. Anh ta suy nghĩ một lúc, quyết định đứng. Có điều nghe xong lời của bà cụ, anh ta lại thoáng thẫn thờ, nhưng chỉ thoáng qua rồi lại bình thường, nói đùa theo lời bà cụ: "Không phải chú tư cũng độc thân à? Sao bà cứ nhìn chằm chằm cháu thế? Quả nhiên là yêu nhất cháu út mà!"


Thịnh Giang Bắc vô tội nằm không cũng trúng đạn, khẽ nhíu mày, bực bội kéo khăn quàng trên cổ, đôi mắt sâu thẳm lại đen tối thêm đôi phần.


Bà cụ bị Thịnh Hoài Tây làm cho tức giận, dở khóc dở cười: "Giang Bắc là không gặp được người thích hợp, nó cũng không ôm phụ nữ rêu rao khắp nơi bên ngoài. Hơn nữa hằng năm Giang Bắc đều sắp xếp thời gian rảnh đi gặp các cô gái mà bà sắp xếp, cháu có chịu không?"


Thịnh Hoài Tây lập tức nói tiếp: "Vậy thì bà cũng giới thiệu cho cháu đi."


Bà cụ nửa tin nửa ngờ: "Thật chứ?"


Thịnh Hoài Tây cười nói: "Cháu còn có thể lừa bà hay sao? Chỉ cần bà sắp xếp cho cháu thì cháu sẽ đi.”


Bà cụ gật đầu, thầm lật tìm trong danh sách những cô gái chuẩn bị giới thiệu cho Thịnh Giang Bắc, cuối cùng phát hiện hình như không có ai thích hợp. Tính cách cháu tư chín chắn, mấy cô gái hiền thục lịch sự tao nhã mà bà cụ chọn thích hợp với anh, nhưng cháu ba thì... Ánh mắt của bà cụ rơi vào cô chắt dâu trẻ tuổi hoạt bát, cười hiền hoà nói: "Đan Đan, cô bé đi đặt váy cưới với cháu lần trước là ai thế?"


Giản Đan nhớ lại, nói: "Cụ nói An An ạ?"


Bà cụ truy hỏi: "Cô bé đó có người yêu chưa?"



Giản Đan: "Hình như là không có? Hì hì, cụ muốn giới thiệu cho chú ba ạ?"


Bà cụ gật đầu, chỉ vào người đàn ông đằng xa: "Đúng vậy, chú ba cháu thích mấy cô gái trẻ tuổi."


Thịnh Hoài Tây kêu oan, nhưng không ai để ý đến anh ta. Có điều trong đám đông bỗng nhiên có người nói chuyện, đây là lần đầu tiên trong tối nay người nọ lên tiếng.


Ánh mắt Thịnh Giang Bắc nặng nề, dưới đèn khuôn mặt trắng trẻo như thể được phủ lên một lớp ánh sáng màu ấm, vẻ mặt thản nhiên và bình tĩnh.


"Bà, lệch vai vế."


Bà cụ kinh ngạc một hồi, sau khi phản ứng lại thì gật đầu: "Là bà hồ đồ."


Đề tài này nhanh chóng bị bỏ qua, Giản Đan đang tựa lên vai Thịnh Lê lặng lẽ gửi tin nhắn cho Tô An An.


--------------------


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:


Hả? Lệch vai vế? Chú út, chú không sợ nói xong sẽ bị vả mặt à?


An An: Chú, mặt chú có đau không? Em thổi cho chú. (~o~)zZ


Chú út Thịnh: Thật ra anh muốn nói, đây là cô nhóc mà anh nhìn trúng, tránh ra hết cho anh, nhưng sợ doạ bọn họ sợ.


Tình Yêu Đẹp Nhất - Thuỷ Thuỷ Thanh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tình Yêu Đẹp Nhất - Thuỷ Thuỷ Thanh Truyện Tình Yêu Đẹp Nhất - Thuỷ Thuỷ Thanh Story Chương 2: Chị họ
10.0/10 từ 45 lượt.
loading...