Tình Yêu Đẹp Nhất - Thuỷ Thuỷ Thanh

Chương 19: Tối hôm đó (1)

49@-

Chú?


Nụ cười trên môi Thịnh Giang Bắc dần cứng lại, trong đôi mắt sâu thẳm quay cuồng cảm xúc khác thường. Chú, cô đặt cho anh là chú. Anh già tới vậy à? Anh không khỏi tự hỏi lại bản thân.


Anh vẫn luôn yên lặng nhìn, Tô An An không khỏi căng thẳng, tay phải cầm chặt di động, vừa định hỏi anh khi nào đi vào? Bên cạnh đột nhiên xuất hiện một cô gái.


Cô gái để tóc xoăn lọn sóng, váy trễ vai màu trắng dài tới gối, da trắng xinh đẹp, dáng người chữ S quyến rũ, khuôn mặt tinh xảo, đôi môi đỏ xinh đẹp tạo nên khí chất mềm mại. Chị ta mỉm cười với An An rồi quay đầu nhìn về phía Thịnh Giang Bắc: “Sao giờ mới đến? Chờ hai người đã lâu.”


Chị ta vừa nói chuyện vừa đặt tay lên khuỷu tay anh, nụ cười tao nhã như một gốc lan ẩn mình trong khe núi.


Nếu vào lúc bình thường, Thịnh Giang Bắc đã sớm đẩy chị ta ra. Dù biết chị ta đùa, nhưng anh là người cực kỳ giữ lễ. Anh giữ lễ như vậy, ở trong mắt phụ nữ không khỏi khiến họ cảm thấy anh quá mức cổ hủ, không hiểu phong tình. Nhưng hôm nay có lẽ do sự chú ý của anh ở hết trên chiếc di động kia, chữ “Chú” làm ruột gan anh cồn cào nên mới lơi lỏng cảnh giác, đến cả bàn tay phụ nữ đặt lên cánh tay anh cũng bị anh quên luôn.


Việc anh không phát hiện rơi vào trong mắt Tô An An lập tức thành anh ngầm đồng ý, thành chuyện đương nhiên.


Tô An An nhớ rõ cô gái trước mặt. Cô từng gặp chị ta hai lần. Một lần ở nhà họ Thịnh, còn một lần là sân bóng ở trường học. Khi đó chị ta ở bên người đàn ông khác, cô không hiểu quan hệ của chị ta và Thịnh Giang Bắc, song, cũng biết hai người rất thân mật. Mối quan hệ này khiến cảm xúc của cô hạ thấp. Bàn tay cô siết chặt túi, sau đó lại thả ra.



Tiêu Tư Nhu mỉm cười nhìn Tô An An một cái rồi hỏi Thịnh Giang Bắc: “Sao? Không giới thiệu một chút à?”


Thịnh Giang Bắc sớm đã thu lại cảm xúc, cúi đầu nhìn Tô An An, giới thiệu một câu không coi là giới thiệu: “Đây là cô Tô.”


Tiêu Tư Nhu đợi một lát, phát hiện anh thật sự không giới thiệu thêm, cười ha ha hai tiếng, quay về phía Tô An An, vươn tay: “Chào cô Tô, chào mừng đến buổi triển lãm tranh hôm nay.”


Tô An An đè xuống cảm xúc thật, cố nặn ra nụ cười: “Chào chị.”


“Được rồi, vào đi thôi!” Thịnh Giang Bắc nói xong thì đi trước, Tiêu Tư Nhu thấy thế, nửa cười nửa giận nói một câu: “Người này thật là, để cô Tô chê cười rồi.”


Giọng điệu quen thuộc, mặt Tô An An hơi trắng bệch. Cô cười xấu hổ rồi bước nhanh về phía trước, vừa hay đứng cạnh ở bên cạnh Thịnh Giang Bắc khi anh đưa ra hai tấm thiệp mời.


Tiêu Tư Nhu đứng tại chỗ, ánh mắt dõi theo hai bóng dáng, càng cảm thấy hai người này thật sự xứng đôi. Cặp đôi ông chú - loli cũng rất đẹp mắt.


Chị ta híp mắt mỉm cười. Hai người này, một người rõ ràng thích đối phương lại xấu hổ không dám nói ra, một người là thích mà không biết. Chị ta hiểu Thịnh Giang Bắc, thiệp mời chỉ là thuốc thử, người đàn ông này sẽ không tùy tiện mời người khác phái, nếu mời vậy tám, chín phần mười là cố ý.


“Chị Tư Nhu, người bên kia đã đến đông đủ, triển lãm tranh có thể bắt đầu rồi.” Một nhân viên vội vã từ bên trong đi ra, ghé vào tai Tiêu Tư Nhu thì thầm một phen.



Buổi triển lãm tranh lần này lấy chủ đề đồng ruộng, là tác phẩm của Thịnh Hoài Nam trong hai năm qua. Vừa đưa ra triển lãm tranh đã được người trong và ngoài giới săn đón.


Việc này chủ yếu do thanh danh và tài hoa của Thịnh Hoài Nam. Anh ấy là học trò của một người thầy nổi tiếng, tài năng bẩm sinh. Lần đầu tiên tổ chức triển lãm tranh năm hai mươi lăm tuổi đã khiến tất cả mọi người kinh ngạc bất ngờ. Mà anh ấy hiếm khi xuất hiện trước mặt công chúng dường như người như anh ấy rất thích hợp đắm chìm trong tác phẩm của bản thân. Người đại diện của anh ấy là cô gái váy trắng trước mắt này, mấy triển lãm tranh gần đây đều do cô gái này ra mặt tổ chức. Cho nên mọi người rất quen thuộc với Tiêu Tư Nhu.


Tiêu Tư Nhu vốn là người giỏi giao tiếp, nói chuyện với một đám đàn ông cao lớn vậy mà không thua kém chút nào, kết bạn với phụ nữ thì càng thông thạo, thuận buồm xuôi gió. Chỉ thấy một mình chị ta đi khắp nơi, nụ cười dịu dàng trên mặt chưa bao giờ tắt.


Bên kia, ban đầu Tô An An đi theo Thịnh Giang Bắc, sau đó phát hiện anh không có hứng thú với tranh ở đây, cho nên cô đi một mình ở hành lang. Phong cách của các bức tranh này thoải mái, màu sắc nhìn có vẻ không ăn khớp, càng nhìn lại càng thấy tài tình. Trước kia, Tô An An đã được nghe về tiếng tăm của Thịnh Hoài Nam, chỉ không ngờ anh ấy là anh trai của Thịnh Giang Bắc. Đây cũng chỉ là cô suy đoán lung tung thông qua tên của bọn họ.


Triển lãm tranh có quầy bar theo phong cách riêng, có người thích vừa xem tranh vừa nếm rượu. Tiêu Tư Nhu bưng một ly champagne qua, một tay ôm lấy eo mình, một tay cầm ly. Chị ta hơi đẩy cái ly về phía trước: “Muốn thử một ly không?”


Tô An An còn chưa từ chối, ly rượu kia đã bị người ta lấy mất. Tô An An nghiêng đầu nhìn lại, là Thịnh Giang Bắc.


Anh gác ly rượu lên bục, từ chối thay Tô An An: “Cô ấy không uống rượu.”


Tiêu Tư Nhu nhún vai buông tay, nói kiểu mập mờ: “Anh che chở cô bé vậy không sợ em ghen à?”


Thịnh Giang Bắc nhếch mày, ngón trỏ gõ vào mép khung tranh được lồng kính ở bên cạnh, không trả lời chị ta mà hỏi Tô An An ở bên cạnh: “Có nhìn trúng bức nào không?”



Thịnh Giang Bắc gật đầu, không tiếp tục hỏi cô, ánh mắt lại nhìn về nơi khác, hiển nhiên anh còn để ý chuyện vừa rồi.


Anh đang giận dỗi, cũng không biết giận ai. Cô nhóc trước mặt ư? Người ta vốn không sai, chẳng phải bối phận của anh là chú của người ta à?


Sau khi triển lãm tranh kết thúc, Tiêu Tư Nhu mời Thịnh Giang Bắc và Tô An An cùng ăn cơm trưa. Thịnh Giang Bắc vốn không muốn đồng ý, nhưng Tiêu Tư Nhu đã tự quen thuộc khoác vai Tô An An đi ra ngoài.


Địa điểm ăn cơm được quyết định ở một phòng riêng nào đó trong khách sạn Quân Duyệt. Ba người, một phòng lớn, không gian cực rộng. Phục vụ hỏi có gọi món luôn không, Tiêu Tư Nhu bảo chờ một chút, còn một người chưa tới.


Có lẽ chờ lâu, Tiêu Tư Nhu hơi sốt ruột. Chị ta đi ra ngoài gọi điện thoại.


Chị ta vừa ra ngoài, Thịnh Giang Bắc cũng nhận được một cuộc điện thoại, là về công việc. Anh nói vài câu ít ỏi, giọng điệu nghiêm túc, nói đến đoạn sau, anh chỉ chỉ ra hướng cửa với Tô An An. An An hiểu rõ gật đầu, sau đó anh đẩy cửa ra ngoài.


Trong phòng lập tức trống trải, Tô An An cầm chiếc đũa ngắm nghía, kiên nhẫn chờ đợi. Không bao lâu, cửa bị đẩy ra, cô theo tiếng nhìn lại, thấy rõ người tới, ồ, không phải anh!


Biểu cảm thất vọng của cô quá rõ ràng, Tiêu Tư Nhu không kiềm được bật cười: “Sao? Nhìn thấy tôi vào thì thất vọng lắm à?”


Đối mặt với Tiêu Tư Nhu, Tô An An luôn thiếu tự tin, cảm giác như trẻ con nhìn thấy người lớn. Cô đổi chủ đề, cố gắng thoải mái hơn: “Người kia còn chưa tới ạ?”



Tô An An gật đầu, vắt hết óc tìm cách không để rơi vào nguội lạnh. Nhưng thật sự xa lạ, cuối cùng cô chỉ có thể ngồi yên. Trái lại là Tiêu Tư Nhu nhẹ nhàng tự nhiên hỏi: “Em và Giang Bắc là quan hệ gì?”


Quan hệ gì? Bọn họ quan hệ gì chứ? Tô An An khó khăn, dừng một chút nói: “Bạn bè ạ!”


Tiêu Tư Nhu cười khẽ đầy mờ ám, đôi mắt chớp chớp: “Vậy em đoán chúng tôi là quan hệ gì?”


Tô An An lập tức ngẩng đầu, ngượng ngùng cười, lắc đầu, cô không muốn đoán.


Tiêu Tư Nhu không chờ được câu trả lời của cô, cũng không để ý. Chị ta chống cằm, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ lên mặt mình, mỉm cười thoải mái, vuốt mái tóc xoăn ra sau tai, chỉ nghe chị ta nhẹ nhàng nói: “Tôi là chị dâu hai của anh ấy.”


Ồ... Hả? Chị dâu hai? Cô trợn tròn mắt, hóa ra không phải như mình nghĩ. Tô An An đỏ mặt vì chút tư tâm của cô. Ban đầu cô còn tưởng rằng chị gái xinh đẹp trước mặt này bắt cá hai tay, hóa ra là hiểu lầm.


“Đúng rồi, Giang Bắc là bạn trai cũ của tôi. Chúng tôi từng ở bên nhau.”


Chị ta nói xong thì nhấp một ngụm nước lọc, mỉm cười, ung dung nhìn chằm chằm cô: “Em mới quen Giang Bắc, có lẽ anh ấy chưa nói với em.”


Tô An An bình tĩnh nhìn chị ta, nhưng biểu cảm của chị ta quá nghiêm túc, không giống nói đùa. Cô ngây ngẩn cả người, tay chân cứng đờ, phía sau lưng tê mỏi khó chịu bởi vì cố ưỡn quá thẳng. Cô miễn cưỡng kéo khóe miệng, không nói chuyện, trong lòng như sông cuộn biển gầm.


Tiêu Tư Nhu nhấp một ngụm nước, nhìn chằm chằm cô bé rõ ràng bị ảnh hưởng trước mặt. Dẫu sao vẫn còn nhỏ, có chút cảm xúc làm cách nào cũng không che giấu được. Chị ta thầm nói một câu xin lỗi, chỉ hy vọng những lời này của chị ta có thể tạo được tác dụng quạt gió thêm củi.


Tình Yêu Đẹp Nhất - Thuỷ Thuỷ Thanh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tình Yêu Đẹp Nhất - Thuỷ Thuỷ Thanh Truyện Tình Yêu Đẹp Nhất - Thuỷ Thuỷ Thanh Story Chương 19: Tối hôm đó (1)
10.0/10 từ 45 lượt.
loading...