Tình Yêu Đẹp Nhất - Thuỷ Thuỷ Thanh

Chương 14: Tiệc sinh nhật

64@-

Thứ bảy đầu tiên của tháng Năm là sinh nhật của bà cụ nhà họ Thịnh. Bà cụ chín mươi ba tuổi, sống thọ, tinh thần quắc thước. Những năm trước chỉ là người trong nhà chúc mừng với nhau, nhưng năm nay khác với những năm trước, bà cụ Thịnh chủ động yêu cầu tổ chức tiệc lớn. Lúc đầu mọi người còn không hiểu, bà cụ vẫn luôn không thích những buổi xã giao này, người vốn mộc mạc đột nhiên trở nên xa xỉ, mọi người không khỏi suy nghĩ nhiều. Có điều từ lúc phạm vi danh sách khách mời do bà cụ tự quyết định càng ngày càng mở rộng, nhất là trong nhà những người đó cũng có những cô gái vừa độ tuổi, chưa lập gia đình, mọi người không khỏi nhướn mày. Đây là bà cụ đã bất chấp tất cả muốn tìm vợ cho cậu ba, cậu tư! Hiển nhiên tiệc sinh nhật này chính là một bữa tiệc xem mắt cỡ lớn.


Nếu “lão phật gia” đã lên tiếng, đương nhiên là con cháu bên dưới phải làm theo.


Tối nay, vì tổ chức sinh nhật cho bà cụ, nhà họ Thịnh tụ tập đông đủ hiếm có. Đều là người đẹp, ngồi đầy những hàng ghế sofa trong phòng khách. Bà cụ cười híp mắt quan sát một vòng, bàn tay đang nắm gậy chống không kiềm được run rẩy hai cái, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn là một nụ cười hiền lành. Có điều khi ánh mắt bà cụ đảo qua cặp bố con lạnh lùng nào đó, bà cụ thoáng thất vọng lắc đầu, nhìn về phía vợ chồng Thịnh Lê và Giản Đan bên cạnh, tươi cười hiền hoà: "A Lê, viết xong hết thiệp mời rồi chứ?"


Thịnh Lê ngồi thẳng, nghiêm mặt nói: "Còn thiếu mấy cái ạ."


Bà cụ gật đầu. Cụ quan tâm chuyện này nhất, cũng không yên tâm chuyện này nhất, chỉ sợ Thịnh Lê quên mất một hai cái, khiến Thịnh Giang Bắc bỏ qua một mối duyên tốt. Nghĩ đến đây, bà cụ cau mày nhìn sang Thịnh Giang Bắc: "Giang Bắc, hôm bà sinh nhật, dù thế nào cháu cũng phải tới đấy!"


Đương nhiên phải tới, nam chính không đến thì sao có thể chọn nữ chính? Sắc mặt những người biết nguyên nhân ở chỗ này đều lập tức thay đổi. Có người không nhịn được đã che mặt cười trộm, nhất là ánh mắt trêu ghẹo của đám chị dâu và anh trai khiến Thịnh Giang Bắc bực bội. Toàn chuyện không đâu! Nhưng anh lại không thể nhăn mặt trước mặt bà cụ, chỉ có thể đơ mặt gật đầu, hơi dùng sức đá Thịnh Hoài Tây một cái. Chợt nghe thấy anh ta "ái!!!" một tiếng, bà cụ lập tức bị đánh lạc hướng.


Bà cụ vừa mở miệng đã răn dạy: "Cháu lại làm trò gì thế hả? Đến hôm đó cháu cũng không thể vắng mặt, cẩn thận gậy chống của bà không có mắt rơi xuống đầu cháu." Bà cụ làm bộ muốn đánh anh ta. Thịnh Hoài Tây vờ ôm đầu, cố ý diễn cho bà cụ hài lòng: "Bất công quá! Từ nhỏ bà chỉ hiền lành với mỗi chú tư, sao tới cháu lại thay đổi chứ?"


"Từ nhỏ Giang Bắc đã nghe lời, cũng không giống như cháu. Ba ngày không đánh, nhảy lên nóc nhà lật ngói."


"Bà ơi cháu đã ba mấy rồi, bà còn nói như thế, bà muốn nhắc tới bao giờ mới thôi đây?"


"Chờ cháu kết hôn, có con, bà sẽ không nói nữa."


Trong phòng khách vang lên tiếng cười, ngay cả Thịnh Giang Bắc cũng cong môi, lộ ra một nụ cười lặng lẽ. Song nụ cười kia chỉ thoáng qua trong chốc lát, độ cong trên khóe miệng mất đi ý cười ban đầu, tăng thêm vẻ châm chọc.



Ánh mắt anh lạnh lẽo, liếc nhìn về phía người đàn ông trung niên xa lạ lại quen thuộc tóc mai đã hơi bạc lại vẫn nho nhã như xưa, cùng với chủ chân của đôi tay được bảo dưỡng trắng nõn đang khoác cánh tay của ông ta, trong đôi mắt lập tức không còn độ ấm.


Tối muộn tụ họp gia đình kết thúc, Thịnh Giang Bắc theo thường lệ trở lại căn hộ ở giữa trung tâm thành phố của mình. Thịnh Lê và Giản Đan cũng định trở về, hai người đi sau anh hai bước, đang xì xào bàn tán.


"A Lê, không phải còn thừa thiệp mời à? Nếu không thì cũng mời An An qua đây chơi một chuyến."


"Được thôi! Có điều em nên nói với An An trước đi, đây là một bữa tiệc xem mắt trá hình, nếu như bị người lớn trong nhà nhìn trúng, đến lúc đó em cũng đừng trách anh đấy. Cụ khó chơi lắm, bị cụ nhìn trúng thì khó mà thoái thác được."


"Hứ! Còn chưa biết là ai nhìn trúng ai đâu! Dù sao anh cũng phải để cho em một cái, em muốn đưa cho An An."


"Được..."


Cô cũng sẽ xuất hiện? Trong đầu Thịnh Giang Bắc không kiềm được hiện lên vẻ mặt chu môi không vui của cô, không lâu sau lại biến thành xấu hổ đỏ mặt, những sợi tóc mềm mại hơi vểnh lên lúc cúi đầu. Một cơn gió đêm mát mẻ phất qua, thổi bay vạt áo sơ mi đen của anh, bên trong phồng gió.


Thời gian lặng lẽ trôi đi trong lúc nhà họ Thịnh vội vàng chuẩn bị tiệc mừng thọ, mới chớp mắt đã đến ngày sinh của bà cụ nhà họ Thịnh.


Hôm nay, Tô An An bước ra từ phòng thử quần áo, dáng vẻ luống cuống tay chân, hai tay giơ lên dán chặt trước ngực, che khuất phong cảnh uốn lượn phập phồng nơi đó, ánh mắt vô cùng lo lắng, không tự tin hỏi Giản Đan: "Có lộ quá không?"


Giản Đan đứng lên khỏi sofa, phủi phủi làn váy vốn không có nếp nhăn, không chút hoang mang đi qua, sau đó "bẹp" một cái đánh bay tay An An, kéo cô xoay một vòng trước gương, nắm vai của cô, bảo cô nhìn người trong gương: "Cậu tự nhìn đi, có phải rất đẹp không?"


Cô gái trong gương đang ở độ tuổi đẹp, dáng vẻ thanh xuân, hai má tròn đầy, mắt đen răng trắng, vết lõm nhỏ trên khóe mắt giống như đựng mật, khiến nụ cười kia càng thêm ngọt ngào. Cô mặc váy dạ hội hở vai màu hồng, vai thon, đầu vai mượt mà, mép váy tung bay, lộ ra một đoạn bắp chân thẳng tắp mảnh khảnh trắng muốt, dưới chân là giày cao gót cùng tông màu. Tô An An ít khi đi giày cao gót, sợ vấp ngã nên chỉ chọn một đôi cao năm phân, xỏ vào vừa hay có thể ổn định cơ thể.


Giản Đan gẩy đuôi tóc của cô: “Làm tóc nữa."



Giản Đan: "Cậu có ngốc không thế? Có tên đàn ông nào không thích phụ nữ xinh đẹp? Chú út có ưu tú hơn nữa thì suy cho cùng vẫn là một người đàn ông bình thường. Tối nay không thiếu những cô gái ăn mặc lộng lẫy, cậu càng xinh đẹp lại càng hấp dẫn ánh mắt của chú ấy."


Tô An An luống cuống cúi đầu, mắt nhìn chằm chằm dưới chân, trên móng chân tô sơn màu hồng pastel. Cô do dự xem có nên đổi thành màu đỏ không, hẳn đàn ông trưởng thành sẽ thích những màu rực rỡ như vậy.


Tô An An đổi kiểu tóc, chia tóc mái sang hai bên rồi tết lại, vòng ra sau đầu rồi búi lên, phần tóc còn lại xõa tung trên vai, hơi phồng lên, xinh đẹp ngọt ngào.


Sau khi ra cửa, Giản Đan liên tục kêu muốn chụp ảnh cho cô. Cô bụm mặt không ngừng trốn tránh, hai người cười đùa với nhau trong xe. Hôm nay Thịnh Lê ngồi ở đằng trước cũng ăn mặc rất bảnh bao, tây trang màu đen, áo sơ mi trắng, nơ tao nhã, cố ý tạo kiểu tóc, trên gương mặt tuấn tú đặc trưng của đàn ông nhà họ Thịnh là nụ cười tự tin phóng khoáng, ôn hòa nhìn về phía bóng dáng màu xanh da trời trong kính chiếu hậu.


Xe dừng lại trước cổng một căn biệt thự độc lập ba tầng. Cánh cổng sắt khắc hoa màu đen gần ngay trước mắt, Tô An An căng thẳng, tay ấm áp, quay đầu lại, Giản Đan mỉm cười cổ vũ cô. Cô bình tĩnh lại, bước ra khỏi xe.


Từ cổng đến biệt thự, lộ trình hai phút, từ xa đã nghe được tiếng huyên náo bên trong, bóng người tấp nập, nói cười ồn ào ầm ĩ, sóng nhiệt truyền đến. Trong sảnh tiệc được trang trí hoa lệ, ngay trên bàn bát tiên phía trước bày ông thọ và đào thọ, đứng ngoài nhìn có vẻ không hợp với những nam thanh nữ tú này.


Giản Đan được Thịnh Lê nắm tay, hai người vừa xuất hiện đã bị vợ bác cả nhà họ Thịnh, mẹ Thịnh Lê phát hiện. Vừa hay bà Thịnh là giảng viên ngành môn ngữ Trung của đại học S, thái độ làm người mộc mạc khiêm tốn, khí chất tao nhã, mang theo phong độ của người trí thức. Khi ánh mắt bà ấy chạm đến bộ váy màu xanh hở lưng Giản Đan đang mặc, hàng lông mày nhã nhặn nhẹ nhàng nhăn lại, đỡ cánh tay của cô ấy không nói hai lời kéo cô ấy đi, khiến Giản Đan cũng không kịp nói với An An mấy câu. Thịnh Lê lo lắng, vỗ vai An An bảo cô chờ, lập tức đuổi theo.


Hai người đồng thời biến mất, An An cô đơn lẻ bóng, cầm lấy một cốc nước ép lựu từ trong tay người phục vụ, giả bộ đi quanh một vòng. Lúc đầu cô còn hơi hồi hộp, tay chân co quắp, sau đó lại phát hiện hình như mọi người đang chờ đợi người nào đó, thường xuyên nhìn về phía cầu thang.


Tô An An xuyên qua giữa sảnh tiệc, trong sự xa hoa truỵ lạc, hình như không có bóng dáng người nào đó. Cô chán đến chết, tìm một góc tĩnh lặng, nhàm chán xoay cốc nước trong tay. Nước trái cây đỏ tươi nhuộm hồng cả đôi môi cô. Trong lòng cô không nhịn được hoang mang, lẽ nào anh thật sự không tới đây?


Cảnh tượng huyên náo bất chợt yên tĩnh lại vài giây, tiếp đó là một loạt tiếng vỗ tay. Ánh mắt mọi người tập trung vào cầu thang xoắn ốc phía bên phải, ánh mắt An An cũng bị hấp dẫn qua, có vài người đứng nơi đó, có nữ có nam, cũng có Thịnh Giang Bắc.


Tô An An vừa liếc mắt đã nhìn thấy anh trong nhiều người như vậy. Ngày hôm nay anh vẫn mặc đồ tây màu đen, áo sơ mi màu trắng đổi thành màu hồng nhạt, trên cổ trống rỗng, áo sơ mi cởi hai nút. Từ nơi này có thể mơ hồ thấy được xương quai xanh của anh, hình như anh còn cuốn hút hơn so với lần gặp mặt trước. An An kìm nén nhịp tim rộn ràng, hình như vô dụng, đôi mắt sắc bén của người nọ tùy ý nhìn lướt qua sảnh tiệc, lúc anh nhìn về phía này, Tô An An còn định vẫy tay.


Có điều ánh mắt của anh lại đổi hướng, rơi vào trên người cô gái bên cạnh anh. Không biết cô gái đó nói gì bên tai anh, anh c*̣p mi cười nhạt, khoé môi ngậm cười, anh một mực nhỏ giọng nói chuyện với cô gái đó.



Cô thu cánh tay phải đang hơi giơ lên, đặt trên mặt bàn, chậm rãi trở lại sofa trong góc. Vóc dáng cô không cao lắm, sau khi ngồi xuống hoàn toàn không thấy được cô giữa đám đông.


Từ nhỏ tính tình Tô An An đã nhạy cảm, nói dễ nghe là tâm tư cẩn thận, trên thực tế là thích suy nghĩ linh tinh. Chỉ mới qua mấy giây mà cô đã tưởng tượng ra một đống câu chuyện tình yêu, tổ hợp trai xinh gái đẹp, đặc biệt là hai người chỉ đứng im đã có vẻ rất xứng đôi, những cái nhăn mày và nụ cười đều cực kỳ ăn ý. Tô An An ghé vào góc bàn rơi vào những suy nghĩ vu vơ của mình. Cô không để ý tất cả những gì xảy ra xung quanh, âm thanh lớn hơn nữa cũng không thể khiến cô chú ý.


Bà cụ nhà họ Thịnh phát biểu đơn giản, sau đó là tiết mục mở màn quan trọng. Sân khấu trải thảm đỏ phía trước bắt đầu có tác dụng, thỉnh thoảng sẽ có một cô gái đi lên biểu diễn tiết mục, một đoạn đàn piano, một đoạn vũ đạo, một đoạn đàn violin, rất đa dạng, chỉ cần có thể lộ mặt khiến người nhà họ Thịnh biết mặt là được. Bà cụ nhà họ Thịnh cười toe toét dưới sân khấu, càng không ngừng giới thiệu cho hai đứa cháu trai, nhưng chỉ trong thời gian biểu diễn một đoạn múa, khi bà cụ quay đầu lại thì phát hiện không thấy đứa cháu út đâu.


Bà cụ hỏi Thịnh Hoài Tây không có hứng thú lắm ở bên cạnh: "Giang Bắc đâu? Mới đó đã không thấy bóng dáng?"


Thịnh Hoài Tây quơ rượu đỏ trong ly, chỉ về hướng ban công: "Qua bên kia với chú hai."


Bà cụ bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng thầm than thở. Quan hệ giữa hai cha con này không lành được, sau đó hơi trách cứ nhìn về phía người phụ nữ trung niên bên cạnh. Người phụ nữ siết chặt tay, cúi gằm, giống như chú chim nhỏ bị hoảng sợ.


Đã ngần này tuổi mà bà ta vẫn bày ra cái dáng vẻ này, càng khiến bà cụ không thích, tâm trạng cũng không thoải mái như vừa rồi.


Bên kia, Tô An An không hề có hứng thú với những màn biểu diễn trên sân khấu, chỉ nghĩ vì sao Giản Đan vẫn chưa xuất hiện. Nước trái cây trong cốc sớm đã bị cô uống sạch, cô đi hai bước lấy một cốc nước trái cây có màu tương tự qua, có điều lúc đi ngang qua sân thượng, bên trong truyền tới một giọng nói quen thuộc.


Chỗ này quá hẻo lánh, người bình thường sẽ không tới bên này, bên cạnh có một chậu cây cảnh lùn, cô nghe được giọng nói kia thì không nhấc nổi chân, theo bản năng trốn sau cái cây.


Lại là một câu nói trầm thấp như nước, lạnh như băng không hề có độ ấm truyền đến.


"Chuyện của con, con sẽ có chừng mực, không cần bố quan tâm."


"Hôm nay chỉ cần con còn mang họ Thịnh, bố phải quản con. Nhiều năm vậy mà con vẫn không kết hôn, rốt cuộc là nghĩ thế nào? Chẳng lẽ vẫn để ý chuyện đó?" Người nói chuyện là một người đàn ông lớn tuổi, giọng điệu rất nóng nảy, có vẻ hùng hổ.



"Này... Chuyện này thì... liên quan gì đến mẹ con?" Người nói chuyện hơi chần chừ.


"Ha ha... Con chỉ không muốn tùy tiện kết hôn, ngộ nhỡ sau khi cưới con lại thích người khác. Bố nói con có nên ly hôn không? Lỡ con ly hôn, sau đó lại phát hiện mình yêu vợ cũ, lăn qua lộn lại nhiều năm như vậy, con không phải bốa, không chịu được."


"Đây là lời mà một đứa con trai nói với bố của mình à?"


"Chỉ là nói thật thôi mà! Không cẩn thận chọc trúng tâm tư của bố, đau à?!" Giọng Thịnh Giang Bắc càng lạnh hơn. Anh như một thanh kiếm sắc bén, hiện tại chỉ muốn đâm mạnh vào chỗ mà người trước mặt sợ nhất.


Tô An An rùng mình, uống nốt ngụm chất lỏng cuối cùng trong cốc, rõ ràng là cùng màu, sao uống xong cốc này cô lại mơ màng như say rượu. Nước trái cây cũng say được à?


Cô thấy sau lưng khô nóng, đúng lúc này một bàn tay lạnh như băng đặt lên lưng cô, giống một con rắn đang bò trườn trên đó, khiến cô nổi da gà. Tô An An cứng đờ quay đầu lại, trong đôi mắt ướt át phản chiếu bóng dáng một người đàn ông xa lạ.


Khi người đàn ông nhìn thấy diện mạo xinh đẹp của cô, nụ cười càng thêm sâu, tự nhận là anh tuấn gảy lọn tóc mái trước trán, thổi lên mặt An An một cái: "Người đẹp, có muốn nhảy với anh một bài không?"


Trong sàn nhảy cách đó không xa, từng đôi nam nữ tao nhã nhảy điệu waltz.


Tô An An lắc đầu: "Không cần, tôi không biết."


Người đàn ông tiếp tục kéo cô: "Chỉ là một điệu nhảy, không biết thì anh có thể dạy em, hoặc là chúng ta có thể uống một ly rượu, chậm rãi trò chuyện."


Tay của người đàn ông lại bò lên trên bờ vai của cô, Tô An An luống cuống toát mồ hôi, ra sức giãy giụa, nhưng bàn tay kia lại càng lúc càng giữ chặt. Vào lúc cô đang không biết làm sao, bàn tay nắm chặt bả vai cô bỗng nhiên buông ra, bên tai là tiếng kêu thảm thiết.


Đồng thời còn có giọng nam khiến người ta yên tâm kia.


"Muốn nói chuyện gì? Tôi nói chuyện với cậu."


Tình Yêu Đẹp Nhất - Thuỷ Thuỷ Thanh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tình Yêu Đẹp Nhất - Thuỷ Thuỷ Thanh Truyện Tình Yêu Đẹp Nhất - Thuỷ Thuỷ Thanh Story Chương 14: Tiệc sinh nhật
10.0/10 từ 45 lượt.
loading...