Tình Yêu Đẹp Nhất - Thuỷ Thuỷ Thanh
Chương 11: Nội tâm
68@-
Bữa tiệc kết thúc, khách khứa tan hết. Đầu tiên tiễn những người bạn nhỏ của nhân vật chính bữa tiệc trước, sau đó mới là người lớn.
Tô An An đang xem Trường An “tán” em gái. Cậu nhóc quấn lấy Tống Tiểu Bối, con gái của chủ nhà, tìm đủ mọi cách mời cô bé năm tuổi tới nhà mình chơi.
"Tiểu Bối Bối, không phải em thích ăn vịt nước mặn mà bố anh làm nhất à? Hôm nay em về nhà với anh, anh bảo bố làm cho chúng ta."
"Bố em cũng biết làm."
"Tiểu Bối, em về nhà với anh, thứ hai có thể cùng tới trường mẫu giáo, được không?"
"Bố em cũng sẽ đưa em đi."
"Tiểu Bối..."
"Anh Trường An, bố em nói con gái không nên tùy tiện đồng ý yêu cầu của con trai."
Tô An An nghe hăng say, nhất thời buồn cười. Cô rất thích những đứa trẻ con tầm tuổi này. Cô bé mồm miệng lanh lợi, mặc váy hoa ngoan ngoãn đứng ở một bên, cực kỳ đáng yêu. Vừa hay trong túi còn mấy miếng chocolate, cô lấy hết ra lặng lẽ đưa cho cô bé. Trường An nhìn An An chằm chằm, cô xoè hai tay ra, đã hết rồi.
An An thương lượng với cô bé: "Có muốn cho anh một miếng không?"
Cô bé nhìn cô một cái, không từ chối cũng không đồng ý, chỉ cười khờ với cô, giấu tay ra sau lưng, hiển nhiên là không muốn cho. An An bị nụ cười của cô bé làm cho muốn tan chảy, nâng mặt cô bé lên hôn vài cái, tâm trạng cực kỳ tốt. Sau đó, An Mẫn cho cô một đòn trầm trọng, đẩy cô vào một chiếc xe lạ trong sự sửng sốt của cô.
Trong xe có một mùi nước hoa rẻ tiền, toả ra từ một cái lọ màu xanh hồng. Đầu óc Tô An An choáng váng, theo bản năng muốn nhấc chân xuống xe, có điều vừa giương mắt đã đối diện với ánh mắt cảnh cáo của dì, cô lại e dè ngồi xuống.
An Mẫn quay đầu chào Tiểu Ngô: "Làm phiền Tiểu Ngô nhé! Em đưa An An về thay chị, chị và chú nó còn có việc, không tiện đưa nó về."
Tiểu Ngô nhe răng cười, có vẻ rất thật thà: “Chị yên tâm."
Tô An An cứ như vậy không giải thích được bị nhét vào xe, ánh mắt cô lóe lên một cái, muốn tìm ai đó nhưng không có kết quả. Chẳng qua có một chiếc xe màu đen bỗng nhiên lướt qua trước mặt, cuốn lên một trận gió thổi vào trong xe, hình như trong gió còn trộn lẫn một mùi đàn hương quen thuộc, thấm vào ruột gan.
Xe mới chạy được năm phút đã dừng lại, Tô An An nói xin lỗi: "Phía trước là trạm xe buýt, tôi tự về là được."
Có lẽ Tiểu Ngô cũng hiểu ý của cô, nhưng còn muốn tranh thủ một chút. Anh ta rất thích cô gái có nụ cười vừa ngọt vừa đáng yêu này: "Em Tô, chúng ta coi như bạn bè bình thường đi. Dẫu sao anh cũng không bận gì, đưa em về cũng không sao."
Tô An An kiên trì, Tiểu Ngô hết cách, cười khổ nhìn cô xuống xe. Anh ta còn xin số An An, Tô An An do dự một giây, cuối cùng vẫn không cho. Tiểu Ngô thất vọng rời đi.
Trạm xe buýt khá đông người, trước đó đã có một chiếc xe buýt rời đi, chỉ là quá nhiều người nên cô không chen lên, bị khói xe phả đầy mặt. Cô chán đến chết, đầu ngón chân nhẹ nhàng gõ mặt đất, ánh mắt không có tiêu cự, nhìn xung quanh một cách vô định, dáng vẻ mất tập trung.
Nhưng cô còn chưa đợi được xe buýt, bỗng nhiên có một chiếc xe màu đen đi mà quay lại lọt vào tầm mắt cô.
Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra một gương mặt tuấn tú được thời gian đối xử dịu dàng, mày kiếm mắt sáng, phong độ ngời ngời. Cô hoảng hốt một thoáng, bên tai là giọng nói không nhanh không chậm của anh: "Tôi đưa cháu về."
Tô An An quay đầu lại nhìn anh một cái, không lên xe, trong lòng có tính toán của riêng mình, lựa lời từ chối: "Không cần ạ, xe buýt rất tiện."
Thịnh Giang Bắc cười, khóe miệng cong lên, bị cô từ chối cũng không tức giận, vẫn dừng xe tại chỗ, không nói lời nào, mắt sáng ngời, tựa như đang nói, vậy cháu xem mà làm đi. Tô An An không thể tránh được, xung quanh đã có người chú ý tới bọn họ, những ánh nhìn dò xét như có như không khiến An An rất mất tự nhiên, ngón tay nắm chặt dây túi. Cô do dự một lúc, đi sang một bên, mở cửa xe ngồi vào hàng ghế sau.
Xe chậm rãi rời đi.
Bên trong xe vẫn thoang thoảng mùi đàn hương dễ ngửi, Tô An An không biết nên nhìn vào đâu, không thể làm gì khác hơn là nhìn chằm chằm vào đầu gối mình. Cô cúi đầu, từ trong gương chỉ có thể nhìn thấy trên đỉnh đầu cô có một lọn tóc đang vểnh lên. Thịnh Giang Bắc không nhìn cô nữa, ho nhẹ, tìm chủ đề bắt chuyện: "Trùng hợp ghê, hôm nay lại gặp nhau."
Thịnh Giang Bắc vừa đánh tay lái chuyển đường vừa tiếp tục nói chuyện với cô: "Sao không nói gì, không phải rất thích nói chuyện với người khác à?"
"Dạ.. Tâm trạng cháu không tốt?"
"Thật sao? Bởi vì chàng trai kia không hợp ý à?"
"Có ý gì?"
Thịnh Giang Bắc nhìn cô qua chiếc gương chiếu hậu trong xe, thấy cô phồng má như đang tức giận, anh lại muốn cười. Suy nghĩ như vậy khiến anh kinh ngạc, tùy ý lảng sang chuyện khác: "Thì ra chúng ta đã biết nhau từ trước rồi à?”
Tô An An nghe anh nói, cổ cứng đờ, khẽ ngẩng đầu, liếc nhìn anh rồi lại vội vàng cúi xuống, những ngón tay đang đặt trên đầu gối quấn vào nhau, nhẹ nhàng vâng một tiếng.
"Cháu nhận ra tôi từ lúc nào? Đừng nói là vừa rồi nhé, trẻ con nói dối không tốt đâu." Thịnh Giang Bắc tiếp tục hỏi.
Lại là trẻ con, Tô An An cắn môi, rốt cuộc đôi mắt đen nhánh cũng nhìn thẳng vào anh, giọng vẫn nhỏ như trước: "Lúc gặp lần đầu tiên, ở tiệm làm móng ấy. Cháu nhớ trên cằm ngài có một nốt ruồi nhỏ, hơn nữa ngài cũng không thay đổi mấy."
Vậy sao? Thịnh Giang Bắc sờ cằm, quả nhiên chỗ đó có một nốt ruồi, bởi vì vị trí khá khuất nên anh chưa từng phát hiện, bây giờ bị người nói ra, anh kinh ngạc, lại sờ cằm mấy lần, cười nhìn cô: "Sao không nghe cháu nhắc tới? Cháu mà nhắc có khi tôi sẽ nhớ ra ngay."
"Cháu sợ nhắc ngài cũng không nhớ, dù sao cũng đã mười năm rồi."
"Không đâu, trí nhớ tôi rất tốt." Rất nhiều thứ đều nhớ, bao gồm cả câu nói đùa kia. Anh không nói câu sau, quá đường đột, quá vượt khuôn phép.
Tô An An ngẩng đầu, thấy được góc nghiêng khuôn mặt anh, vẫn anh tuấn như thường. Cô len lén nhìn nốt ruồi nhỏ trên cằm anh, có lẽ là bởi vì nghĩ chỉ có mình cô biết nốt ruồi nhỏ này, tâm trạng dần khá hơn một chút.
Cô bất ngờ bật cười, phỏng chừng là vì bí mật đơn giản này chỉ thuộc về một mình cô.
Không lâu sau xe dừng lại dưới khu nhà họ Tô. Lúc Tô An An xuống xe, nhớ tới anh còn một cái quần để ở nhà cô, chính là cái quần lần trước bị bé Pudding làm dơ. Cô đã giặt sạch, lần trước gọi điện thoại định nói cho anh biết, nhưng anh chưa từng bắt máy.
Tô An An không ngốc, trái lại cô rất mẫn cảm, gọi một lần không được là tình cờ, nhưng nhiều lần không được, vậy đại khái là người kia cố ý không muốn nhận. Suy nghĩ như vậy khiến mấy ngày nay tâm trạng cô rơi vào trạng thái rối rắm, vừa miên man suy nghĩ lại thêm một chút lảng tránh. Lảng tránh cái gì? Cô cũng nói không rõ.
Thịnh Giang Bắc gật đầu: "Tôi chờ ở chỗ này, cháu mang xuống cho tôi."
Sau khi An An xoay người, ánh mắt Thịnh Giang chuyển từ tay lái tới trên người cô gái cách đó không xa. Hôm nay An An mặc một cái áo len ngắn màu vàng nhạt, bên dưới là quần cạp cao màu đen, chân đi giày lười màu trắng, tóc xõa ngang vai, đuôi tóc hơi xoăn, thanh xuân hoạt bát, toát ra khí chất trong trẻo của sinh viên. Người đàn ông nhìn mái tóc đen nhánh kia rất lâu, nhớ tới trước đó cô thường xuyên buộc tóc đuôi ngựa, lúc đi bộ lắc qua lắc lại, vô cùng có sức sống. Anh hơi ngẩn người, trong đầu không khỏi nghĩ tới lời nói vô liêm sỉ của anh ba nhà mình.
"Lọn tóc đuôi ngựa của con gái cũng giống như đuôi của động vật, dễ dàng hấp dẫn ánh mắt của đàn ông nhất, cũng dễ khơi dậy h*m m**n chinh phục, d*c v*ng nguyên thuỷ của đàn ông nhất."
Thịnh Giang Bắc lắc đầu, vứt tâm tư khinh nhờn cô gái dưới đáy lòng của mình ra ngoài. Lần thứ hai nhìn sang, cô gái đã bước ra khỏi hành lang, trong tay cầm một cái túi màu đen, chậm rãi tới gần. Anh cũng đẩy cửa xe ra, xuống xe, nhận lấy túi từ trong tay cô rồi tùy ý nhìn lướt qua.
"Cháu là phẳng quần rồi."
"Ừm, cảm ơn."
"Đừng khách sáo."
Hai người nhất thời không nói gì, mắt to trừng mắt nhỏ. Tô An An yên lặng đứng trước mặt Thịnh Giang Bắc, ánh mắt nhìn thẳng vào chiếc khăn quàng trên cổ anh, nhã nhặn cao quý. Cô cảm thấy cổ họng hơi nghẹn, hắng giọng, nói: "Còn có việc gì ạ?"
Thịnh Giang Bắc nhíu mày, đúng là anh không còn chuyện gì: "Không có, vậy... tôi đi trước."
"Chờ một chút." Tô An An bỗng nhiên mở miệng. Lúc Thịnh Giang Bắc nhìn qua, cô lấy hết can đảm, hai tay vô thức nắm chặt: "Mấy ngày hôm trước cháu gọi điện thoại cho ngài, muốn trả quần cho ngài, nhưng không ai bắt máy..."
Cô chưa nói xong, nhưng Thịnh Giang Bắc đã mơ hồ hiểu ý của cô. Mấy cuộc điện thoại đó là anh cố ý không nghe. Hiện tại đối diện với ánh mắt vô tội của cô, anh cảm thấy hơi khó mở miệng. Anh im lặng một giây rồi đưa ra quyết định. Anh lừa cô nói để quên di động ở nhà cũ, một cái cớ vụng về đến mức chỉ cần hơi suy nghĩ một chút là có thể chọc thủng.
Lần đầu tiên Thịnh Giang Bắc nói dối, còn hồi hộp hơn lần đầu tiên anh bước lên bàn đàm phán năm hai mươi ba tuổi khi phải đối mặt với đám cáo già lão luyện trên thương trường, nhưng ánh mắt tin tưởng của cô gái khiến anh lại cảm thấy hổ thẹn.
Sau đó, anh hơi vội vàng nói lời từ biệt: "Tôi đi trước nhé, hẹn gặp lại."
Tô An An sửng sốt gật đầu: "Hẹn gặp lại."
Dứt lời, anh xoay người lên xe, dứt khoát lái đi. Trong giây lát, xe đã chạy xa mấy thước, mãi đến khi đuôi xe dần trở nên không rõ rồi hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, Tô An An mới xoay người về nhà. Cô muộn màng phát hiện, hình như sau này không có lý do gì để gặp lại anh.
Buổi tối, mẹ Tô về nhà hỏi bữa tiệc hôm nay có thuận lợi không, nói bóng nói gió nhắc tới Tiểu Ngô. Tô An An không hăng hái lắm, nghiêng đầu trả lời câu được câu mất, mẹ Tô xoay đầu cô thẳng lại, rất nghiêm túc hỏi: "An An, con hãy nói thật cho mẹ biết. Có phải con thích ai rồi không?"
Tô An An ngẩn ra, theo bản năng lảng tránh vấn đề này. Nhưng mẹ Tô không chịu được dáng vẻ chần chừ của con gái, bà muốn biết rõ ràng là người đàn ông như thế nào khiến cô con gái hoạt bát của mình biến thành cái dáng vẻ này.
Mà một khi mẹ Tô nghiêm túc vặn hỏi, An An thật sự không có sức chống trả, nhưng bản thân cô cũng chưa xác định, chỉ đành nói kiểu mập mờ: "Con cảm thấy mình thích anh ấy, nhưng lại cảm thấy không có khả năng." Sao cô lại thích một người đàn ông lớn hơn mình mười hai tuổi chứ? Tuy rằng anh thật sự rất cuốn hút.
Mẹ Tô: "Vì sao con lại cảm thấy mình thích cậu ta?"
"Con không biết như này có phải thích hay không. Con chưa từng thích một chàng trai nào, con không hiểu cảm giác thích là thế nào. Nhưng chỉ cần con vừa nghĩ tới anh ấy thì sẽ vui vẻ và hưng phấn khó có thể giải thích. Mẹ, mẹ nói đây có phải là thích không?"
Mẹ Tô xoa tóc con gái, hiền từ hỏi một vấn đề quan trọng: "An An, nếu như bây giờ con chỉ có một miếng cuối cùng... Con có bằng lòng chia cho cậu ta không?"
Tô An An suy tư một giây, trịnh trọng gật đầu.
"Ôi! Con là đứa con gái tham ăn của mẹ đấy."
Mẹ Tô không nói rõ, chỉ gọi điện thoại cho An Mẫn, nội dung cuộc điện thoại rất đơn giản, bắt dì ấy dừng tìm đối tượng cho An An.
Tô An An vẫn còn đắm chìm trong câu hỏi của mẹ Tô, nếu như chỉ còn một miếng cuối cùng... cô bằng lòng cho không? Đương nhiên là bằng lòng, cô thích nhìn thấy sự khẳng định trong mắt Thịnh Giang Bắc, thậm chí là một loại khát vọng, khát vọng anh khẳng định tất cả mọi thứ về mình. Đây là lần đầu tiên cô để ý và muốn được một người khẳng định như vậy.
Tình Yêu Đẹp Nhất - Thuỷ Thuỷ Thanh
Bữa tiệc kết thúc, khách khứa tan hết. Đầu tiên tiễn những người bạn nhỏ của nhân vật chính bữa tiệc trước, sau đó mới là người lớn.
Tô An An đang xem Trường An “tán” em gái. Cậu nhóc quấn lấy Tống Tiểu Bối, con gái của chủ nhà, tìm đủ mọi cách mời cô bé năm tuổi tới nhà mình chơi.
"Tiểu Bối Bối, không phải em thích ăn vịt nước mặn mà bố anh làm nhất à? Hôm nay em về nhà với anh, anh bảo bố làm cho chúng ta."
"Bố em cũng biết làm."
"Tiểu Bối, em về nhà với anh, thứ hai có thể cùng tới trường mẫu giáo, được không?"
"Bố em cũng sẽ đưa em đi."
"Tiểu Bối..."
"Anh Trường An, bố em nói con gái không nên tùy tiện đồng ý yêu cầu của con trai."
Tô An An nghe hăng say, nhất thời buồn cười. Cô rất thích những đứa trẻ con tầm tuổi này. Cô bé mồm miệng lanh lợi, mặc váy hoa ngoan ngoãn đứng ở một bên, cực kỳ đáng yêu. Vừa hay trong túi còn mấy miếng chocolate, cô lấy hết ra lặng lẽ đưa cho cô bé. Trường An nhìn An An chằm chằm, cô xoè hai tay ra, đã hết rồi.
An An thương lượng với cô bé: "Có muốn cho anh một miếng không?"
Cô bé nhìn cô một cái, không từ chối cũng không đồng ý, chỉ cười khờ với cô, giấu tay ra sau lưng, hiển nhiên là không muốn cho. An An bị nụ cười của cô bé làm cho muốn tan chảy, nâng mặt cô bé lên hôn vài cái, tâm trạng cực kỳ tốt. Sau đó, An Mẫn cho cô một đòn trầm trọng, đẩy cô vào một chiếc xe lạ trong sự sửng sốt của cô.
Trong xe có một mùi nước hoa rẻ tiền, toả ra từ một cái lọ màu xanh hồng. Đầu óc Tô An An choáng váng, theo bản năng muốn nhấc chân xuống xe, có điều vừa giương mắt đã đối diện với ánh mắt cảnh cáo của dì, cô lại e dè ngồi xuống.
An Mẫn quay đầu chào Tiểu Ngô: "Làm phiền Tiểu Ngô nhé! Em đưa An An về thay chị, chị và chú nó còn có việc, không tiện đưa nó về."
Tiểu Ngô nhe răng cười, có vẻ rất thật thà: “Chị yên tâm."
Tô An An cứ như vậy không giải thích được bị nhét vào xe, ánh mắt cô lóe lên một cái, muốn tìm ai đó nhưng không có kết quả. Chẳng qua có một chiếc xe màu đen bỗng nhiên lướt qua trước mặt, cuốn lên một trận gió thổi vào trong xe, hình như trong gió còn trộn lẫn một mùi đàn hương quen thuộc, thấm vào ruột gan.
Xe mới chạy được năm phút đã dừng lại, Tô An An nói xin lỗi: "Phía trước là trạm xe buýt, tôi tự về là được."
Có lẽ Tiểu Ngô cũng hiểu ý của cô, nhưng còn muốn tranh thủ một chút. Anh ta rất thích cô gái có nụ cười vừa ngọt vừa đáng yêu này: "Em Tô, chúng ta coi như bạn bè bình thường đi. Dẫu sao anh cũng không bận gì, đưa em về cũng không sao."
Tô An An kiên trì, Tiểu Ngô hết cách, cười khổ nhìn cô xuống xe. Anh ta còn xin số An An, Tô An An do dự một giây, cuối cùng vẫn không cho. Tiểu Ngô thất vọng rời đi.
Trạm xe buýt khá đông người, trước đó đã có một chiếc xe buýt rời đi, chỉ là quá nhiều người nên cô không chen lên, bị khói xe phả đầy mặt. Cô chán đến chết, đầu ngón chân nhẹ nhàng gõ mặt đất, ánh mắt không có tiêu cự, nhìn xung quanh một cách vô định, dáng vẻ mất tập trung.
Nhưng cô còn chưa đợi được xe buýt, bỗng nhiên có một chiếc xe màu đen đi mà quay lại lọt vào tầm mắt cô.
Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra một gương mặt tuấn tú được thời gian đối xử dịu dàng, mày kiếm mắt sáng, phong độ ngời ngời. Cô hoảng hốt một thoáng, bên tai là giọng nói không nhanh không chậm của anh: "Tôi đưa cháu về."
Tô An An quay đầu lại nhìn anh một cái, không lên xe, trong lòng có tính toán của riêng mình, lựa lời từ chối: "Không cần ạ, xe buýt rất tiện."
Thịnh Giang Bắc cười, khóe miệng cong lên, bị cô từ chối cũng không tức giận, vẫn dừng xe tại chỗ, không nói lời nào, mắt sáng ngời, tựa như đang nói, vậy cháu xem mà làm đi. Tô An An không thể tránh được, xung quanh đã có người chú ý tới bọn họ, những ánh nhìn dò xét như có như không khiến An An rất mất tự nhiên, ngón tay nắm chặt dây túi. Cô do dự một lúc, đi sang một bên, mở cửa xe ngồi vào hàng ghế sau.
Xe chậm rãi rời đi.
Bên trong xe vẫn thoang thoảng mùi đàn hương dễ ngửi, Tô An An không biết nên nhìn vào đâu, không thể làm gì khác hơn là nhìn chằm chằm vào đầu gối mình. Cô cúi đầu, từ trong gương chỉ có thể nhìn thấy trên đỉnh đầu cô có một lọn tóc đang vểnh lên. Thịnh Giang Bắc không nhìn cô nữa, ho nhẹ, tìm chủ đề bắt chuyện: "Trùng hợp ghê, hôm nay lại gặp nhau."
Thịnh Giang Bắc vừa đánh tay lái chuyển đường vừa tiếp tục nói chuyện với cô: "Sao không nói gì, không phải rất thích nói chuyện với người khác à?"
"Dạ.. Tâm trạng cháu không tốt?"
"Thật sao? Bởi vì chàng trai kia không hợp ý à?"
"Có ý gì?"
Thịnh Giang Bắc nhìn cô qua chiếc gương chiếu hậu trong xe, thấy cô phồng má như đang tức giận, anh lại muốn cười. Suy nghĩ như vậy khiến anh kinh ngạc, tùy ý lảng sang chuyện khác: "Thì ra chúng ta đã biết nhau từ trước rồi à?”
Tô An An nghe anh nói, cổ cứng đờ, khẽ ngẩng đầu, liếc nhìn anh rồi lại vội vàng cúi xuống, những ngón tay đang đặt trên đầu gối quấn vào nhau, nhẹ nhàng vâng một tiếng.
"Cháu nhận ra tôi từ lúc nào? Đừng nói là vừa rồi nhé, trẻ con nói dối không tốt đâu." Thịnh Giang Bắc tiếp tục hỏi.
Lại là trẻ con, Tô An An cắn môi, rốt cuộc đôi mắt đen nhánh cũng nhìn thẳng vào anh, giọng vẫn nhỏ như trước: "Lúc gặp lần đầu tiên, ở tiệm làm móng ấy. Cháu nhớ trên cằm ngài có một nốt ruồi nhỏ, hơn nữa ngài cũng không thay đổi mấy."
Vậy sao? Thịnh Giang Bắc sờ cằm, quả nhiên chỗ đó có một nốt ruồi, bởi vì vị trí khá khuất nên anh chưa từng phát hiện, bây giờ bị người nói ra, anh kinh ngạc, lại sờ cằm mấy lần, cười nhìn cô: "Sao không nghe cháu nhắc tới? Cháu mà nhắc có khi tôi sẽ nhớ ra ngay."
"Cháu sợ nhắc ngài cũng không nhớ, dù sao cũng đã mười năm rồi."
"Không đâu, trí nhớ tôi rất tốt." Rất nhiều thứ đều nhớ, bao gồm cả câu nói đùa kia. Anh không nói câu sau, quá đường đột, quá vượt khuôn phép.
Tô An An ngẩng đầu, thấy được góc nghiêng khuôn mặt anh, vẫn anh tuấn như thường. Cô len lén nhìn nốt ruồi nhỏ trên cằm anh, có lẽ là bởi vì nghĩ chỉ có mình cô biết nốt ruồi nhỏ này, tâm trạng dần khá hơn một chút.
Cô bất ngờ bật cười, phỏng chừng là vì bí mật đơn giản này chỉ thuộc về một mình cô.
Không lâu sau xe dừng lại dưới khu nhà họ Tô. Lúc Tô An An xuống xe, nhớ tới anh còn một cái quần để ở nhà cô, chính là cái quần lần trước bị bé Pudding làm dơ. Cô đã giặt sạch, lần trước gọi điện thoại định nói cho anh biết, nhưng anh chưa từng bắt máy.
Tô An An không ngốc, trái lại cô rất mẫn cảm, gọi một lần không được là tình cờ, nhưng nhiều lần không được, vậy đại khái là người kia cố ý không muốn nhận. Suy nghĩ như vậy khiến mấy ngày nay tâm trạng cô rơi vào trạng thái rối rắm, vừa miên man suy nghĩ lại thêm một chút lảng tránh. Lảng tránh cái gì? Cô cũng nói không rõ.
Thịnh Giang Bắc gật đầu: "Tôi chờ ở chỗ này, cháu mang xuống cho tôi."
Sau khi An An xoay người, ánh mắt Thịnh Giang chuyển từ tay lái tới trên người cô gái cách đó không xa. Hôm nay An An mặc một cái áo len ngắn màu vàng nhạt, bên dưới là quần cạp cao màu đen, chân đi giày lười màu trắng, tóc xõa ngang vai, đuôi tóc hơi xoăn, thanh xuân hoạt bát, toát ra khí chất trong trẻo của sinh viên. Người đàn ông nhìn mái tóc đen nhánh kia rất lâu, nhớ tới trước đó cô thường xuyên buộc tóc đuôi ngựa, lúc đi bộ lắc qua lắc lại, vô cùng có sức sống. Anh hơi ngẩn người, trong đầu không khỏi nghĩ tới lời nói vô liêm sỉ của anh ba nhà mình.
"Lọn tóc đuôi ngựa của con gái cũng giống như đuôi của động vật, dễ dàng hấp dẫn ánh mắt của đàn ông nhất, cũng dễ khơi dậy h*m m**n chinh phục, d*c v*ng nguyên thuỷ của đàn ông nhất."
Thịnh Giang Bắc lắc đầu, vứt tâm tư khinh nhờn cô gái dưới đáy lòng của mình ra ngoài. Lần thứ hai nhìn sang, cô gái đã bước ra khỏi hành lang, trong tay cầm một cái túi màu đen, chậm rãi tới gần. Anh cũng đẩy cửa xe ra, xuống xe, nhận lấy túi từ trong tay cô rồi tùy ý nhìn lướt qua.
"Cháu là phẳng quần rồi."
"Ừm, cảm ơn."
"Đừng khách sáo."
Hai người nhất thời không nói gì, mắt to trừng mắt nhỏ. Tô An An yên lặng đứng trước mặt Thịnh Giang Bắc, ánh mắt nhìn thẳng vào chiếc khăn quàng trên cổ anh, nhã nhặn cao quý. Cô cảm thấy cổ họng hơi nghẹn, hắng giọng, nói: "Còn có việc gì ạ?"
Thịnh Giang Bắc nhíu mày, đúng là anh không còn chuyện gì: "Không có, vậy... tôi đi trước."
"Chờ một chút." Tô An An bỗng nhiên mở miệng. Lúc Thịnh Giang Bắc nhìn qua, cô lấy hết can đảm, hai tay vô thức nắm chặt: "Mấy ngày hôm trước cháu gọi điện thoại cho ngài, muốn trả quần cho ngài, nhưng không ai bắt máy..."
Cô chưa nói xong, nhưng Thịnh Giang Bắc đã mơ hồ hiểu ý của cô. Mấy cuộc điện thoại đó là anh cố ý không nghe. Hiện tại đối diện với ánh mắt vô tội của cô, anh cảm thấy hơi khó mở miệng. Anh im lặng một giây rồi đưa ra quyết định. Anh lừa cô nói để quên di động ở nhà cũ, một cái cớ vụng về đến mức chỉ cần hơi suy nghĩ một chút là có thể chọc thủng.
Lần đầu tiên Thịnh Giang Bắc nói dối, còn hồi hộp hơn lần đầu tiên anh bước lên bàn đàm phán năm hai mươi ba tuổi khi phải đối mặt với đám cáo già lão luyện trên thương trường, nhưng ánh mắt tin tưởng của cô gái khiến anh lại cảm thấy hổ thẹn.
Sau đó, anh hơi vội vàng nói lời từ biệt: "Tôi đi trước nhé, hẹn gặp lại."
Tô An An sửng sốt gật đầu: "Hẹn gặp lại."
Dứt lời, anh xoay người lên xe, dứt khoát lái đi. Trong giây lát, xe đã chạy xa mấy thước, mãi đến khi đuôi xe dần trở nên không rõ rồi hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, Tô An An mới xoay người về nhà. Cô muộn màng phát hiện, hình như sau này không có lý do gì để gặp lại anh.
Buổi tối, mẹ Tô về nhà hỏi bữa tiệc hôm nay có thuận lợi không, nói bóng nói gió nhắc tới Tiểu Ngô. Tô An An không hăng hái lắm, nghiêng đầu trả lời câu được câu mất, mẹ Tô xoay đầu cô thẳng lại, rất nghiêm túc hỏi: "An An, con hãy nói thật cho mẹ biết. Có phải con thích ai rồi không?"
Tô An An ngẩn ra, theo bản năng lảng tránh vấn đề này. Nhưng mẹ Tô không chịu được dáng vẻ chần chừ của con gái, bà muốn biết rõ ràng là người đàn ông như thế nào khiến cô con gái hoạt bát của mình biến thành cái dáng vẻ này.
Mà một khi mẹ Tô nghiêm túc vặn hỏi, An An thật sự không có sức chống trả, nhưng bản thân cô cũng chưa xác định, chỉ đành nói kiểu mập mờ: "Con cảm thấy mình thích anh ấy, nhưng lại cảm thấy không có khả năng." Sao cô lại thích một người đàn ông lớn hơn mình mười hai tuổi chứ? Tuy rằng anh thật sự rất cuốn hút.
Mẹ Tô: "Vì sao con lại cảm thấy mình thích cậu ta?"
"Con không biết như này có phải thích hay không. Con chưa từng thích một chàng trai nào, con không hiểu cảm giác thích là thế nào. Nhưng chỉ cần con vừa nghĩ tới anh ấy thì sẽ vui vẻ và hưng phấn khó có thể giải thích. Mẹ, mẹ nói đây có phải là thích không?"
Mẹ Tô xoa tóc con gái, hiền từ hỏi một vấn đề quan trọng: "An An, nếu như bây giờ con chỉ có một miếng cuối cùng... Con có bằng lòng chia cho cậu ta không?"
Tô An An suy tư một giây, trịnh trọng gật đầu.
"Ôi! Con là đứa con gái tham ăn của mẹ đấy."
Mẹ Tô không nói rõ, chỉ gọi điện thoại cho An Mẫn, nội dung cuộc điện thoại rất đơn giản, bắt dì ấy dừng tìm đối tượng cho An An.
Tô An An vẫn còn đắm chìm trong câu hỏi của mẹ Tô, nếu như chỉ còn một miếng cuối cùng... cô bằng lòng cho không? Đương nhiên là bằng lòng, cô thích nhìn thấy sự khẳng định trong mắt Thịnh Giang Bắc, thậm chí là một loại khát vọng, khát vọng anh khẳng định tất cả mọi thứ về mình. Đây là lần đầu tiên cô để ý và muốn được một người khẳng định như vậy.
Tình Yêu Đẹp Nhất - Thuỷ Thuỷ Thanh
Đánh giá:
Truyện Tình Yêu Đẹp Nhất - Thuỷ Thuỷ Thanh
Story
Chương 11: Nội tâm
10.0/10 từ 45 lượt.