Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
Chương 90
87@-
—
Hôm đó, lễ cưới diễn ra vô cùng rườm rà, quy củ chẳng kém gì một buổi nghênh hôn công chúa ngày xưa.
Sau khi xong phần đón dâu, mọi người cùng nhau đến khách sạn làm nghi thức.
Lời thề và màn trao nhẫn cưới tất nhiên là không thể thiếu.
Chiếc nhẫn cưới của Minh Ý được Phó Thời Lễ mua trong một buổi đấu giá tại Sotheby’s trước đó — viên kim cương cam tám carat chế tác thành nhẫn, còn đôi khuyên tai cùng vòng tay thì dùng phần đá thừa làm thành. Ánh sáng cam ấm áp dưới nắng vàng rực rỡ càng thêm long lanh chói mắt.
Kết thúc nghi thức, đến lượt cô dâu chú rể nâng ly mời khách. Chiếc váy cưới chính quá nặng nề, nên vừa xong lễ, Minh Ý liền trở về phòng khách sạn thay bộ lễ phục mời rượu mà cô đã chuẩn bị từ sớm. Đó là một chiếc sườn xám lụa màu đỏ rượu vang, kéo khoá phía sau lưng. Nhưng kéo mãi, Minh Ý vẫn không thể tự kéo lên được.
Đang loay hoay chưa nghĩ ra cách, định bụng gọi điện cho Tạ Vân Đường hoặc Khương Du, thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài. Người có thẻ phòng này, ngoài cô ra, chỉ có Tạ Vân Đường.
Nghe tiếng động, Minh Ý không quay đầu lại. Vừa kéo khoá, cô vừa nói: “Cậu tới đúng lúc quá, tớ đang định gọi cho cậu đây. Mau lại giúp tớ một tay, cái khoá sau lưng kéo mãi không lên được.”
Lời vừa dứt, bàn tay đang nắm khoá kéo bỗng bị người khác giữ chặt. Mùi rượu quyện cùng hương tuyết tùng quen thuộc bất ngờ xộc thẳng vào mũi. Hơi thở nóng ấm từ phía sau phả xuống, giọng nam trầm thấp vang bên tai: “Phó Phu nhân muốn anh giúp chuyện gì?”
Hơi thở nóng hổi lẫn mùi rượu phả sát bên tai khiến má Minh Ý nóng dần. Hàng mi cô khẽ run: “Anh chẳng phải đang ở dưới tiếp khách sao, sao lại lên đây? Không ai kéo anh đi mời rượu à?”
Phó Thời Lễ cúi đầu, môi mỏng chạm nhẹ vành tai cô, giọng trầm thấp: “Anh mời rồi.”
Nghe vậy, Minh Ý hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn anh qua gương: “Nhanh thế đã tha cho anh rồi à? Nghe cứ thấy không thật thế nào ấy.”
Phó Thời Lễ như đoán được suy nghĩ trong lòng cô, vòng tay ôm lấy eo từ phía sau, hơi thở nóng ấm phủ kín vành tai, giọng khàn khẽ cười: “Tất nhiên chẳng dễ thế. Anh để Kỳ Chu và Phó Trạch Ngôn ở lại đó rồi.”
Nghe thế, Minh Ý bật cười khẽ, ngước mắt nhìn anh trong gương: “Anh chơi xấu thế, lát nữa bọn họ tỉnh rượu chẳng tìm anh tính sổ à?”
Phó Thời Lễ không đổi sắc, chỉ cười trầm thấp: “Tính toán gì, nếu không thì em nghĩ anh cần phù rể để làm gì?”
Minh Ý lườm anh một cái: “Không hổ là anh.”
Anh đưa tay khẽ véo vành tai đỏ bừng của cô: “Hôm nay mệt không?”
Minh Ý khẽ lắc đầu: “Không mệt, chỉ là…”
Cô chưa kịp nói hết, người đã bị anh bế bổng ngang eo, sải bước hướng về phía giường.
Hiểu rõ dụng ý của anh, hơi thở Minh Ý khựng lại, vội mở miệng: “Phó Thời Lễ, anh làm gì thế, dưới kia còn khách đang đợi.”
Anh đặt cô xuống giường, kéo lỏng cà vạt, cúi người đè xuống: “Kỳ Chu với Phó Trạch Ngôn lo tiếp khách rồi, chúng ta xuống muộn một chút cũng chẳng sao.”
Nói rồi, những nụ hôn nóng bỏng lập tức phủ xuống môi Minh Ý.
Có lẽ vì men rượu, hôm nay anh hôn kịch liệt hơn hẳn. Môi cô tê rần, tranh thủ một thoáng đổi hơi, cô đưa tay đẩy anh, th* d*c: “Không được, thật sự không được, dưới kia còn bao nhiêu người, chúng ta biến mất lâu thế nào cũng lộ. Hơn nữa, Tạ Vân Đường còn có thẻ phòng, nhỡ đang giữa chừng có người vào thì chẳng phải mất mặt chết à!”
Nghe thế, Phó Thời Lễ áp sát tai cô, bật cười khẽ: “Yên tâm, không ai vào được đâu.”
Anh dừng một chút rồi thấp giọng: “Hơn nữa, ai nói là anh định làm đến cùng?”
Minh Ý khựng lại: “Không làm? Vậy anh…”
Lời còn dang dở đã bị anh chặn lại bằng một nụ hôn sâu. Hơi thở phảng phất mùi rượu vang phủ lên da mặt, giọng anh trầm chậm: “Nhiều ngày rồi không gặp, Phó phu nhân không nhớ anh sao?”
Minh Ý hơi ngửa đầu, hứng chịu từng nụ hôn dồn dập của anh. Có lẽ vì men rượu, anh hôn càng lúc càng mạnh, chỉ một chốc đã khiến cô gần như không thở nổi.
Dường như nhận ra điều đó, anh dần chậm lại, những cái hôn về sau càng thêm triền miên dịu dàng.
Bên ngoài tiếng người ồn ào, còn trong phòng, họ lặng lẽ trao nhau một nụ hôn thật dài, đến tận lúc rời ra vẫn còn vương vấn.
Đôi mắt Minh Ý phủ một tầng sương mỏng, cô mím môi: “Chúng ta vẫn phải xuống thôi, dù sao đây cũng là đám cưới của mình, mất tích lâu quá liệu có ổn không?”
Phó Thời Lễ cúi mắt nhìn cô, dừng vài giây rồi khẽ cười: “Có gì không ổn chứ, hôm nay em là cô dâu, em là lớn nhất, ai dám nói gì?”
Anh dịu dàng cọ cọ lòng bàn tay cô: “Yên tâm, anh đã sắp xếp người tiếp khách rồi, còn có Phó Trạch Ngôn ở đó nữa, ổn thoả cả thôi.”
Minh Ý gật đầu: “Vậy thì tốt.”
Nói xong, cô ngồi dậy, cúi đầu nhìn chiếc sườn xám trên người đã bị vò đến nhăn nhúm, ánh mắt ai oán nhìn anh: “Tất cả tại anh, váy của em nhăn nheo thế này, còn ra thể thống gì nữa.”
Phó Thời Lễ cúi mắt, ánh nhìn lướt xuống người cô, dừng lại vài giây rồi ngẩng lên, cười mỉm: “Vừa rồi anh bảo em cởi ra, em không chịu, sao giờ lại trách anh?”
Minh Ý giận đến đỏ bừng cả mặt, cố nén một lúc mới thốt được một câu: “Vô liêm sỉ!”
Anh chẳng giận, ngược lại còn cười, nghiêng đầu nhìn cô, nhướng mày hưởng trọn lời mắng.
Sườn xám đã không mặc nổi nữa, Minh Ý đành thay sang bộ khác. May mắn lần này cô chuẩn bị nhiều, nếu không đã mất mặt. Trong lòng thầm nhủ lần sau không thể để mặc Phó Thời Lễ trêu chọc như vậy nữa, cuối cùng người chịu thiệt cũng chỉ có mình cô.
Nghĩ đến đó, Minh Ý càng bực, liếc anh một cái. Rõ ràng vừa rồi hai người đều lăn lộn trên giường, váy cô thì nhàu nát chẳng còn hình dáng, còn anh vẫn chỉnh tề bảnh bao, chỉ có vài nếp gấp lờ mờ trên áo sơ mi, như thể người vừa đè cô hôn tới tấp chẳng phải anh vậy.
Thu lại ánh mắt, Minh Ý không buồn để ý anh, tự mình tìm một chiếc váy khác dễ mặc, khỏi cần người giúp, tránh lại để anh được dịp chiếm tiện nghi.
Thay đồ xong, cô khoác tay Phó Thời Lễ cùng xuống sảnh.
Trong hội trường, khách khứa rộn ràng nâng cốc. Phó Trạch Ngôn và Kỳ Chu tận tâm thay Phó Thời Lễ tiếp đãi khách phía nhà họ Phó, còn bên nhà họ Diệp thì có Diệp Sâm, Diệp Trác cùng Tạ Vân Đường phụ giúp.
Thấy Minh Ý và Phó Thời Lễ xuất hiện, Phó Trạch Ngôn như tìm được cứu tinh: “Anh, em cố hết sức rồi, phần còn lại tự anh lo đi.”
Ngay khoảnh khắc Phó Trạch Ngôn bước lại gần, Minh Ý liền ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, so với trên người Phó Thời Lễ vừa rồi còn nặng hơn nhiều, trông dáng vẻ chắc hẳn đã uống không ít.
Thấy vậy, Minh Ý vội bảo người đưa Phó Trạch Ngôn lên lầu nghỉ ngơi. Còn mình thì cùng Phó Thời Lễ đi kính rượu các bậc trưởng bối trong nhà họ Phó.
Thân phận của Phó Thời Lễ ở đây không hề tầm thường, ngay cả trong hôn lễ, mọi người cũng sẽ không ai dám ép anh uống quá nhiều. Anh chỉ cùng Minh Ý kính vài vị trưởng bối trực hệ trong nhà, còn họ hàng bên nhánh khác thì chỉ gặp mặt chào hỏi, coi như lấy lễ.
Kính rượu xong bên trưởng bối họ Phó, Minh Ý và Phó Thời Lễ cùng nhau đi về phía nhà họ Diệp. Vì Diệp Sâm không thể uống rượu, nên hôm nay Diệp Trác bị chuốc khá nhiều. Huống hồ, cả năm cậu ta đều bay khắp nơi, hiếm khi xuất hiện trong những buổi tụ họp gia đình. Đám chú bác nhà họ Diệp lần này khó khăn lắm mới thấy mặt, tất nhiên phải kéo lại uống thêm vài chén cho thoả.
Ở thế hệ Diệp Thư Thành còn có một anh cả và một em út, sau khi phân gia năm đó thì hai người đều định cư ở nước ngoài. Trong anh chị em nhà họ Diệp xưa nay chưa từng có chuyện vì tranh giành gia sản mà đấu đá ngấm ngầm. Hơn nữa, hai người ấy từ nhỏ đã ra nước ngoài du học, sau này mỗi người đều tự gây dựng được sự nghiệp, việc kinh doanh ở nước ngoài cũng vô cùng phát đạt. Trong nước, công ty nhà họ Diệp do Diệp Thư Thành và Diệp Sâm quản lý ngày càng quy củ, nề nếp, vì thế chẳng bao giờ xảy ra cảnh anh em vì tranh gia sản mà đánh nhau đến đầu rơi máu chảy. Bình thường họ ít qua lại, lần này cũng là vì hôn sự của Minh Ý mà mới tụ tập đông đủ.
Minh Ý nâng ly rượu, khoác tay Phó Thời Lễ, duyên dáng bước tới: “Bác cả, chú hai.”
“Đúng thế. Anh còn nhớ lần cuối cùng gặp con bé là trước khi ra nước ngoài, khi đó nó mới học tiểu học, còn ở nhà suốt ngày cãi nhau với Diệp Trác cơ mà, giờ đã thành cô dâu mới rồi!”
Minh Ý khẽ cười, nâng ly: “Bác cả, chú hai đừng trêu con nữa. Cảm ơn hai người đã bớt thời gian đến dự hôn lễ của cháu, cháu xin kính.”
“Khách sáo gì, đã gọi là cháu gái, thì đám cưới của cháu, chúng ta là chú bác sao có thể không đến?”
Kính xong bàn này, Minh Ý và Phó Thời Lễ lại tiếp tục sang bàn khác. Đi một vòng, Minh Ý rõ ràng đã có chút không chịu nổi, trước khi tiệc tan đã được Phó Thời Lễ dìu lên lầu nghỉ.
Đây là lần đầu tiên Minh Ý uống nhiều như vậy, mơ mơ màng màng chỉ nhớ loáng thoáng cảnh Phó Thời Lễ bế mình trở về phòng trên tầng khách sạn, sau đó liền ngủ thiếp đi, chẳng còn biết gì. Đến khi cô tỉnh lại, khách khứa trong đại sảnh từ lâu đã giải tán, mà bản thân cũng đã được đưa từ khách sạn về giường trong biệt thự.
Nếu không nhìn ra ngoài cửa sổ thấy bóng đêm dày đặc, Minh Ý còn tưởng mình đang hoa mắt.
Cô vừa tỉnh chưa bao lâu, Phó Thời Lễ đã khoác áo choàng tắm từ phòng tắm đi ra: “Tỉnh rồi à?”
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, người đàn ông đứng đó, áo choàng lụa xanh sẫm buộc lỏng, thắt lưng hờ hững, vạt áo chữ V sâu để lộ bờ ngực rắn rỏi, thấp thoáng kéo dài xuống còn thấy cả đường cơ bụng và vệt hằn mơ hồ của cơ hông.
Ngẩn ra vài giây, Minh Ý mới dời được ánh mắt, không biết trong đầu nghĩ gì, đột nhiên khô khốc hỏi: “Bây giờ là mấy giờ rồi?”
Phó Thời Lễ thoáng sững lại, cúi mắt liếc điện thoại: “Vừa hơn chín rưỡi.”
“Ồ.” Minh Ý khẽ đáp.
Thấy thế, Phó Thời Lễ bước đến gần, lòng bàn tay ấm áp chạm nhẹ trán cô: “Em tỉnh rượu chưa?”
Nhắc đến chuyện này, Minh Ý hơi ngượng. Trước nay cô ít khi uống, hôm nay là lần nhiều nhất trong nhiều năm. Cô nhớ hình như cũng không uống bao nhiêu, vậy mà đầu đã bắt đầu choáng. Nếu không nhầm, lúc cuối cùng hẳn là Phó Thời Lễ đã bế cô lên phòng trong ánh nhìn của bao người.
Nghĩ tới đây, mặt Minh Ý bất giác đỏ bừng. Cô khẽ mím môi, nhỏ giọng nói:
“Em tỉnh rồi.”
Nói xong, lại nhịn không được lẩm bẩm: “Rõ ràng em đâu có uống nhiều, sao lại say nhỉ?”
Phó Thời Lễ mỉm cười, đưa tay xoa nhẹ tóc cô, giọng trầm ấm: “Chỉ lần này thôi. Nếu em không thích, sau này chúng ta sẽ không uống nữa.”
Minh Ý gật đầu.
Phó Thời Lễ hỏi: “Ngủ lâu thế rồi, có đói không? Anh đi làm chút đồ ăn nhé?”
Minh Ý lắc đầu: “Không đói, em muốn đi tắm, người toàn mùi rượu khó chịu quá.”
“Được, em đi đi, nước trong bồn anh đã chuẩn bị sẵn rồi.”
Minh Ý nũng nịu cười: “Cảm ơn chồng.”
Phó Thời Lễ dịu dàng đáp: “Mau đi đi, có gì thì gọi anh.”
Cô gật gật đầu, trước khi rời đi còn không quên “chụt” một cái lên mặt anh, coi như phần thưởng.
Minh Ý đi rồi, Phó Thời Lễ liền thay lại ga giường cô vừa nằm, sợ công chúa tí nữa tắm xong lại chê còn mùi rượu.
Bên này, Minh Ý cởi chiếc váy nồng nặc mùi rượu cầm trên tay nhìn, vừa mùi khó chịu vừa nhăn nhúm chẳng ra sao, mà chất vải lại không thể là phẳng, xem ra khó mà mặc lại được. Một ngày mất liền hai bộ váy đắt đỏ, cô xót hết cả ruột, nhất là cả hai đều mới mua và hôm nay mới mặc lần đầu. Vứt đi thì tiếc thật.
Do dự một hồi, Minh Ý đặt váy lên kệ trong phòng tắm, sau đó bước vào bồn.
Không rõ Phó Thời Lễ đoán lúc nào cô sẽ tỉnh, nhưng nước anh pha vừa vặn, ngâm xuống thấy thoải mái vô cùng.
Khi làn nước ấm dần bao lấy cơ thể, sự mệt mỏi suốt ngày dài mới tan đi. Minh Ý vén tóc, thả lỏng người tựa đầu vào thành bồn. Quả thật chẳng có gì sảng khoái bằng một bồn nước nóng.
Cô khép mắt, bất giác nhớ tới những ngày thơ bé luôn đối chọi với Phó Thời Lễ. Khi đó, cô nào có thể ngờ một ngày sẽ vui vẻ trở thành cô dâu của anh. Những chuyện đã qua lần lượt hiện về như cuốn phim tua chậm, khóe môi cô không kìm được khẽ cong lên.
Một tiếng sau, Minh Ý mới từ bồn tắm bước ra.
Nước nóng xua tan hết mệt nhọc, ngâm cả tiếng đồng hồ, cô thấy tinh thần sảng khoái, còn hứng thú làm đầy đủ quy trình dưỡng da buổi tối rồi mới ra ngoài.
Vừa mở cửa phòng tắm, đã thấy Phó Thời Lễ đứng ngay trước cửa.
Minh Ý giật mình, bật thốt: “Anh đứng đây làm gì—”
Chưa kịp nói hết, cả người cô đã bị anh vòng tay ôm ngang. Theo bản năng, cô vội quàng tay ôm cổ anh: “Phó Thời Lễ, anh làm gì vậy?”
Anh không trả lời mà sải bước vào phòng ngủ, đặt cô xuống giường, rồi cúi người đè lên: “Đến lúc động phòng rồi, Phó Phu nhân.”
Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
—
Hôm đó, lễ cưới diễn ra vô cùng rườm rà, quy củ chẳng kém gì một buổi nghênh hôn công chúa ngày xưa.
Sau khi xong phần đón dâu, mọi người cùng nhau đến khách sạn làm nghi thức.
Lời thề và màn trao nhẫn cưới tất nhiên là không thể thiếu.
Chiếc nhẫn cưới của Minh Ý được Phó Thời Lễ mua trong một buổi đấu giá tại Sotheby’s trước đó — viên kim cương cam tám carat chế tác thành nhẫn, còn đôi khuyên tai cùng vòng tay thì dùng phần đá thừa làm thành. Ánh sáng cam ấm áp dưới nắng vàng rực rỡ càng thêm long lanh chói mắt.
Kết thúc nghi thức, đến lượt cô dâu chú rể nâng ly mời khách. Chiếc váy cưới chính quá nặng nề, nên vừa xong lễ, Minh Ý liền trở về phòng khách sạn thay bộ lễ phục mời rượu mà cô đã chuẩn bị từ sớm. Đó là một chiếc sườn xám lụa màu đỏ rượu vang, kéo khoá phía sau lưng. Nhưng kéo mãi, Minh Ý vẫn không thể tự kéo lên được.
Đang loay hoay chưa nghĩ ra cách, định bụng gọi điện cho Tạ Vân Đường hoặc Khương Du, thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài. Người có thẻ phòng này, ngoài cô ra, chỉ có Tạ Vân Đường.
Nghe tiếng động, Minh Ý không quay đầu lại. Vừa kéo khoá, cô vừa nói: “Cậu tới đúng lúc quá, tớ đang định gọi cho cậu đây. Mau lại giúp tớ một tay, cái khoá sau lưng kéo mãi không lên được.”
Lời vừa dứt, bàn tay đang nắm khoá kéo bỗng bị người khác giữ chặt. Mùi rượu quyện cùng hương tuyết tùng quen thuộc bất ngờ xộc thẳng vào mũi. Hơi thở nóng ấm từ phía sau phả xuống, giọng nam trầm thấp vang bên tai: “Phó Phu nhân muốn anh giúp chuyện gì?”
Hơi thở nóng hổi lẫn mùi rượu phả sát bên tai khiến má Minh Ý nóng dần. Hàng mi cô khẽ run: “Anh chẳng phải đang ở dưới tiếp khách sao, sao lại lên đây? Không ai kéo anh đi mời rượu à?”
Phó Thời Lễ cúi đầu, môi mỏng chạm nhẹ vành tai cô, giọng trầm thấp: “Anh mời rồi.”
Nghe vậy, Minh Ý hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn anh qua gương: “Nhanh thế đã tha cho anh rồi à? Nghe cứ thấy không thật thế nào ấy.”
Phó Thời Lễ như đoán được suy nghĩ trong lòng cô, vòng tay ôm lấy eo từ phía sau, hơi thở nóng ấm phủ kín vành tai, giọng khàn khẽ cười: “Tất nhiên chẳng dễ thế. Anh để Kỳ Chu và Phó Trạch Ngôn ở lại đó rồi.”
Nghe thế, Minh Ý bật cười khẽ, ngước mắt nhìn anh trong gương: “Anh chơi xấu thế, lát nữa bọn họ tỉnh rượu chẳng tìm anh tính sổ à?”
Phó Thời Lễ không đổi sắc, chỉ cười trầm thấp: “Tính toán gì, nếu không thì em nghĩ anh cần phù rể để làm gì?”
Minh Ý lườm anh một cái: “Không hổ là anh.”
Anh đưa tay khẽ véo vành tai đỏ bừng của cô: “Hôm nay mệt không?”
Minh Ý khẽ lắc đầu: “Không mệt, chỉ là…”
Cô chưa kịp nói hết, người đã bị anh bế bổng ngang eo, sải bước hướng về phía giường.
Hiểu rõ dụng ý của anh, hơi thở Minh Ý khựng lại, vội mở miệng: “Phó Thời Lễ, anh làm gì thế, dưới kia còn khách đang đợi.”
Anh đặt cô xuống giường, kéo lỏng cà vạt, cúi người đè xuống: “Kỳ Chu với Phó Trạch Ngôn lo tiếp khách rồi, chúng ta xuống muộn một chút cũng chẳng sao.”
Nói rồi, những nụ hôn nóng bỏng lập tức phủ xuống môi Minh Ý.
Có lẽ vì men rượu, hôm nay anh hôn kịch liệt hơn hẳn. Môi cô tê rần, tranh thủ một thoáng đổi hơi, cô đưa tay đẩy anh, th* d*c: “Không được, thật sự không được, dưới kia còn bao nhiêu người, chúng ta biến mất lâu thế nào cũng lộ. Hơn nữa, Tạ Vân Đường còn có thẻ phòng, nhỡ đang giữa chừng có người vào thì chẳng phải mất mặt chết à!”
Nghe thế, Phó Thời Lễ áp sát tai cô, bật cười khẽ: “Yên tâm, không ai vào được đâu.”
Anh dừng một chút rồi thấp giọng: “Hơn nữa, ai nói là anh định làm đến cùng?”
Minh Ý khựng lại: “Không làm? Vậy anh…”
Lời còn dang dở đã bị anh chặn lại bằng một nụ hôn sâu. Hơi thở phảng phất mùi rượu vang phủ lên da mặt, giọng anh trầm chậm: “Nhiều ngày rồi không gặp, Phó phu nhân không nhớ anh sao?”
Minh Ý hơi ngửa đầu, hứng chịu từng nụ hôn dồn dập của anh. Có lẽ vì men rượu, anh hôn càng lúc càng mạnh, chỉ một chốc đã khiến cô gần như không thở nổi.
Dường như nhận ra điều đó, anh dần chậm lại, những cái hôn về sau càng thêm triền miên dịu dàng.
Bên ngoài tiếng người ồn ào, còn trong phòng, họ lặng lẽ trao nhau một nụ hôn thật dài, đến tận lúc rời ra vẫn còn vương vấn.
Đôi mắt Minh Ý phủ một tầng sương mỏng, cô mím môi: “Chúng ta vẫn phải xuống thôi, dù sao đây cũng là đám cưới của mình, mất tích lâu quá liệu có ổn không?”
Phó Thời Lễ cúi mắt nhìn cô, dừng vài giây rồi khẽ cười: “Có gì không ổn chứ, hôm nay em là cô dâu, em là lớn nhất, ai dám nói gì?”
Anh dịu dàng cọ cọ lòng bàn tay cô: “Yên tâm, anh đã sắp xếp người tiếp khách rồi, còn có Phó Trạch Ngôn ở đó nữa, ổn thoả cả thôi.”
Minh Ý gật đầu: “Vậy thì tốt.”
Nói xong, cô ngồi dậy, cúi đầu nhìn chiếc sườn xám trên người đã bị vò đến nhăn nhúm, ánh mắt ai oán nhìn anh: “Tất cả tại anh, váy của em nhăn nheo thế này, còn ra thể thống gì nữa.”
Phó Thời Lễ cúi mắt, ánh nhìn lướt xuống người cô, dừng lại vài giây rồi ngẩng lên, cười mỉm: “Vừa rồi anh bảo em cởi ra, em không chịu, sao giờ lại trách anh?”
Minh Ý giận đến đỏ bừng cả mặt, cố nén một lúc mới thốt được một câu: “Vô liêm sỉ!”
Anh chẳng giận, ngược lại còn cười, nghiêng đầu nhìn cô, nhướng mày hưởng trọn lời mắng.
Sườn xám đã không mặc nổi nữa, Minh Ý đành thay sang bộ khác. May mắn lần này cô chuẩn bị nhiều, nếu không đã mất mặt. Trong lòng thầm nhủ lần sau không thể để mặc Phó Thời Lễ trêu chọc như vậy nữa, cuối cùng người chịu thiệt cũng chỉ có mình cô.
Nghĩ đến đó, Minh Ý càng bực, liếc anh một cái. Rõ ràng vừa rồi hai người đều lăn lộn trên giường, váy cô thì nhàu nát chẳng còn hình dáng, còn anh vẫn chỉnh tề bảnh bao, chỉ có vài nếp gấp lờ mờ trên áo sơ mi, như thể người vừa đè cô hôn tới tấp chẳng phải anh vậy.
Thu lại ánh mắt, Minh Ý không buồn để ý anh, tự mình tìm một chiếc váy khác dễ mặc, khỏi cần người giúp, tránh lại để anh được dịp chiếm tiện nghi.
Thay đồ xong, cô khoác tay Phó Thời Lễ cùng xuống sảnh.
Trong hội trường, khách khứa rộn ràng nâng cốc. Phó Trạch Ngôn và Kỳ Chu tận tâm thay Phó Thời Lễ tiếp đãi khách phía nhà họ Phó, còn bên nhà họ Diệp thì có Diệp Sâm, Diệp Trác cùng Tạ Vân Đường phụ giúp.
Thấy Minh Ý và Phó Thời Lễ xuất hiện, Phó Trạch Ngôn như tìm được cứu tinh: “Anh, em cố hết sức rồi, phần còn lại tự anh lo đi.”
Ngay khoảnh khắc Phó Trạch Ngôn bước lại gần, Minh Ý liền ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, so với trên người Phó Thời Lễ vừa rồi còn nặng hơn nhiều, trông dáng vẻ chắc hẳn đã uống không ít.
Thấy vậy, Minh Ý vội bảo người đưa Phó Trạch Ngôn lên lầu nghỉ ngơi. Còn mình thì cùng Phó Thời Lễ đi kính rượu các bậc trưởng bối trong nhà họ Phó.
Thân phận của Phó Thời Lễ ở đây không hề tầm thường, ngay cả trong hôn lễ, mọi người cũng sẽ không ai dám ép anh uống quá nhiều. Anh chỉ cùng Minh Ý kính vài vị trưởng bối trực hệ trong nhà, còn họ hàng bên nhánh khác thì chỉ gặp mặt chào hỏi, coi như lấy lễ.
Kính rượu xong bên trưởng bối họ Phó, Minh Ý và Phó Thời Lễ cùng nhau đi về phía nhà họ Diệp. Vì Diệp Sâm không thể uống rượu, nên hôm nay Diệp Trác bị chuốc khá nhiều. Huống hồ, cả năm cậu ta đều bay khắp nơi, hiếm khi xuất hiện trong những buổi tụ họp gia đình. Đám chú bác nhà họ Diệp lần này khó khăn lắm mới thấy mặt, tất nhiên phải kéo lại uống thêm vài chén cho thoả.
Ở thế hệ Diệp Thư Thành còn có một anh cả và một em út, sau khi phân gia năm đó thì hai người đều định cư ở nước ngoài. Trong anh chị em nhà họ Diệp xưa nay chưa từng có chuyện vì tranh giành gia sản mà đấu đá ngấm ngầm. Hơn nữa, hai người ấy từ nhỏ đã ra nước ngoài du học, sau này mỗi người đều tự gây dựng được sự nghiệp, việc kinh doanh ở nước ngoài cũng vô cùng phát đạt. Trong nước, công ty nhà họ Diệp do Diệp Thư Thành và Diệp Sâm quản lý ngày càng quy củ, nề nếp, vì thế chẳng bao giờ xảy ra cảnh anh em vì tranh gia sản mà đánh nhau đến đầu rơi máu chảy. Bình thường họ ít qua lại, lần này cũng là vì hôn sự của Minh Ý mà mới tụ tập đông đủ.
Minh Ý nâng ly rượu, khoác tay Phó Thời Lễ, duyên dáng bước tới: “Bác cả, chú hai.”
“Đúng thế. Anh còn nhớ lần cuối cùng gặp con bé là trước khi ra nước ngoài, khi đó nó mới học tiểu học, còn ở nhà suốt ngày cãi nhau với Diệp Trác cơ mà, giờ đã thành cô dâu mới rồi!”
Minh Ý khẽ cười, nâng ly: “Bác cả, chú hai đừng trêu con nữa. Cảm ơn hai người đã bớt thời gian đến dự hôn lễ của cháu, cháu xin kính.”
“Khách sáo gì, đã gọi là cháu gái, thì đám cưới của cháu, chúng ta là chú bác sao có thể không đến?”
Kính xong bàn này, Minh Ý và Phó Thời Lễ lại tiếp tục sang bàn khác. Đi một vòng, Minh Ý rõ ràng đã có chút không chịu nổi, trước khi tiệc tan đã được Phó Thời Lễ dìu lên lầu nghỉ.
Đây là lần đầu tiên Minh Ý uống nhiều như vậy, mơ mơ màng màng chỉ nhớ loáng thoáng cảnh Phó Thời Lễ bế mình trở về phòng trên tầng khách sạn, sau đó liền ngủ thiếp đi, chẳng còn biết gì. Đến khi cô tỉnh lại, khách khứa trong đại sảnh từ lâu đã giải tán, mà bản thân cũng đã được đưa từ khách sạn về giường trong biệt thự.
Nếu không nhìn ra ngoài cửa sổ thấy bóng đêm dày đặc, Minh Ý còn tưởng mình đang hoa mắt.
Cô vừa tỉnh chưa bao lâu, Phó Thời Lễ đã khoác áo choàng tắm từ phòng tắm đi ra: “Tỉnh rồi à?”
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, người đàn ông đứng đó, áo choàng lụa xanh sẫm buộc lỏng, thắt lưng hờ hững, vạt áo chữ V sâu để lộ bờ ngực rắn rỏi, thấp thoáng kéo dài xuống còn thấy cả đường cơ bụng và vệt hằn mơ hồ của cơ hông.
Ngẩn ra vài giây, Minh Ý mới dời được ánh mắt, không biết trong đầu nghĩ gì, đột nhiên khô khốc hỏi: “Bây giờ là mấy giờ rồi?”
Phó Thời Lễ thoáng sững lại, cúi mắt liếc điện thoại: “Vừa hơn chín rưỡi.”
“Ồ.” Minh Ý khẽ đáp.
Thấy thế, Phó Thời Lễ bước đến gần, lòng bàn tay ấm áp chạm nhẹ trán cô: “Em tỉnh rượu chưa?”
Nhắc đến chuyện này, Minh Ý hơi ngượng. Trước nay cô ít khi uống, hôm nay là lần nhiều nhất trong nhiều năm. Cô nhớ hình như cũng không uống bao nhiêu, vậy mà đầu đã bắt đầu choáng. Nếu không nhầm, lúc cuối cùng hẳn là Phó Thời Lễ đã bế cô lên phòng trong ánh nhìn của bao người.
Nghĩ tới đây, mặt Minh Ý bất giác đỏ bừng. Cô khẽ mím môi, nhỏ giọng nói:
“Em tỉnh rồi.”
Nói xong, lại nhịn không được lẩm bẩm: “Rõ ràng em đâu có uống nhiều, sao lại say nhỉ?”
Phó Thời Lễ mỉm cười, đưa tay xoa nhẹ tóc cô, giọng trầm ấm: “Chỉ lần này thôi. Nếu em không thích, sau này chúng ta sẽ không uống nữa.”
Minh Ý gật đầu.
Phó Thời Lễ hỏi: “Ngủ lâu thế rồi, có đói không? Anh đi làm chút đồ ăn nhé?”
Minh Ý lắc đầu: “Không đói, em muốn đi tắm, người toàn mùi rượu khó chịu quá.”
“Được, em đi đi, nước trong bồn anh đã chuẩn bị sẵn rồi.”
Minh Ý nũng nịu cười: “Cảm ơn chồng.”
Phó Thời Lễ dịu dàng đáp: “Mau đi đi, có gì thì gọi anh.”
Cô gật gật đầu, trước khi rời đi còn không quên “chụt” một cái lên mặt anh, coi như phần thưởng.
Minh Ý đi rồi, Phó Thời Lễ liền thay lại ga giường cô vừa nằm, sợ công chúa tí nữa tắm xong lại chê còn mùi rượu.
Bên này, Minh Ý cởi chiếc váy nồng nặc mùi rượu cầm trên tay nhìn, vừa mùi khó chịu vừa nhăn nhúm chẳng ra sao, mà chất vải lại không thể là phẳng, xem ra khó mà mặc lại được. Một ngày mất liền hai bộ váy đắt đỏ, cô xót hết cả ruột, nhất là cả hai đều mới mua và hôm nay mới mặc lần đầu. Vứt đi thì tiếc thật.
Do dự một hồi, Minh Ý đặt váy lên kệ trong phòng tắm, sau đó bước vào bồn.
Không rõ Phó Thời Lễ đoán lúc nào cô sẽ tỉnh, nhưng nước anh pha vừa vặn, ngâm xuống thấy thoải mái vô cùng.
Khi làn nước ấm dần bao lấy cơ thể, sự mệt mỏi suốt ngày dài mới tan đi. Minh Ý vén tóc, thả lỏng người tựa đầu vào thành bồn. Quả thật chẳng có gì sảng khoái bằng một bồn nước nóng.
Cô khép mắt, bất giác nhớ tới những ngày thơ bé luôn đối chọi với Phó Thời Lễ. Khi đó, cô nào có thể ngờ một ngày sẽ vui vẻ trở thành cô dâu của anh. Những chuyện đã qua lần lượt hiện về như cuốn phim tua chậm, khóe môi cô không kìm được khẽ cong lên.
Một tiếng sau, Minh Ý mới từ bồn tắm bước ra.
Nước nóng xua tan hết mệt nhọc, ngâm cả tiếng đồng hồ, cô thấy tinh thần sảng khoái, còn hứng thú làm đầy đủ quy trình dưỡng da buổi tối rồi mới ra ngoài.
Vừa mở cửa phòng tắm, đã thấy Phó Thời Lễ đứng ngay trước cửa.
Minh Ý giật mình, bật thốt: “Anh đứng đây làm gì—”
Chưa kịp nói hết, cả người cô đã bị anh vòng tay ôm ngang. Theo bản năng, cô vội quàng tay ôm cổ anh: “Phó Thời Lễ, anh làm gì vậy?”
Anh không trả lời mà sải bước vào phòng ngủ, đặt cô xuống giường, rồi cúi người đè lên: “Đến lúc động phòng rồi, Phó Phu nhân.”
Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
Đánh giá:
Truyện Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
Story
Chương 90
10.0/10 từ 34 lượt.